ZingTruyen.Com

Nguoi Bat Quy


Vậy là tôi mau chóng chạy tới chỗ giường của tên béo kia, sau đó dùng lực thật mạnh đạp hắn ra đất.

Thẩm Vụ Phong kêu lên như heo cắt tiết, ngay tức khắc lăn từ trên người cô gái xuống, gương mặt kinh hãi nhìn tôi và Triệu Vô Tâm.

"Các ngươi thật to gan, dám tự ý xông vào phòng, quấy rầy chuyện tốt của ta."

"Bốp." Vừa dứt lời, tôi giơ chân đạp ngay vào mặt hắn.

Vô Tâm đứng cạnh bảo rằng: "Được rồi cậu em, cứ kết liễu hắn thôi, chúng ta vẫn còn phải dành thời gian xử nốt mấy tên khác."

Tôi gật đầu, mặc dù lần trước tôi rất sợ khi phải xuống tay giết người, nhưng sau vài lần luyện tập, tôi cũng đã làm được, mặc dù không thể thành thạo như Triệu Vô Tâm nhưng cũng coi như là gan dạ hơn chút. Hơn nữa người tôi giết là người Thẩm gia, chúng là những tên khốn độc ác kia mà, bọn chúng lộng hành từ lâu như vậy, chẳng lẽ cứ để chúng ung dung ngoài vòng pháp luật  sao?

Vì vậy tôi đã không do dự mà huy động sát khí, trực tiếp giơ tay đập ngay vào não của hắn, ngay cả một tiếng kêu đau đớn còn chưa kịp gào ra thì hai mắt tên này đã trợn ngược rồi chết hẳn. Thế là chúng tôi cứ vậy rời đi trong tiếng kêu sợ hãi của Lý Bội Nhi.

Ngay sau đó chúng tôi đã đi đến nơi khác, để tìm Thẩm Cự Sơn, con trai thứ 3 của Thẩm Thiên Quân. Về cháu của tên này, ngoài Thẩm Đào, Thẩm Minh ra thì còn 2 tên nữa, một người là Thẩm Khôn, một người là Thẩm Luân. Đến tối, chúng tôi đã xử sạch mấy tên này, cuối cùng thì chỉ còn lại 1 người con gái của Thẩm Thiên Quân, tên Thẩm Ngọc Lan.

Chuyện này nhanh chóng được lan truyền đi cả nước. Bởi chỉ trong 1 ngày, người nhà Thẩm gia gần như đã bị giết hết cả. Nó giống như một ngọn sóng lớn, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng sốc.

"Không phải chứ? Toàn bộ người nhà Thẩm gia đều đã bị chết rồi sao?"

"Là ai mà dám to gan vậy nhỉ? Chẳng lẽ hung thủ không biết chân tiên nhà họ sắp thành tiên à?"

"Tên đó nhất định chết chắc rồi, nhưng nói đi nói lại thì tôi thấy suốt bao nhiêu năm nay, lượng người mà bị Thẩm gia hại cũng lên đến hàng trăm, gia đình bị sát hại dã man kiểu này cũng coi như là báo ứng."

Trên mạng bàn luận sôi nổi khủng khiếp, mọi giả thiết bắt đầu được đặt ra.

Lúc này cục trưởng cục an ninh đang ngồi trên bàn làm việc, chăm chăm nhìn vào máy tính.

"Hai tên này rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Lần trước giết chết Thẩm Minh, ta đã cảnh cáo và tha cho 1 lần, chớp mắt một cái lại ra tay ghê rợn như vậy."

Sau đó ông ta hỏi vị đội trưởng đang đứng bên cạnh.

"Vị lão tổ kia còn bao lâu nữa thì độ kiếp?"

"Còn vài tiếng nữa, nghe nói là đêm nay, những tay lớn mặt của các tỉnh đều sẽ đến Thẩm gia, rồi chứng kiến cảnh này."

"Cục trưởng, ngài nghĩ, vị chân tiên đó liệu có độ kiếp thành công không?"

"Trên đời này không hề đơn giản như chúng ta nghĩ, chúng ta có một tổ chức gọi là Long Tổ, chuyên giải quyết những vụ án tâm linh, hơn nữa trên đời cũng thật sự có những kẻ tu luyện, vào nhiều năm về trước đúng là có người độ kiếp, gây náo động 1 thời."

"Nói như vậy, thì vị lão tổ kia khả năng cao sẽ độ kiếp thành công sao?"

Nhưng cục trưởng lắc đầu.

"E là không dễ như vậy, cấp trên đã bố trí người chuẩn bị ngăn cản việc này. Cậu xem đi, người nhà Thẩm gia chết liên tiếp như vậy, nếu để hắn thành công thì chẳng phải là đại họa sao?"

"Giờ ta đã biết tại sao hai tên nhóc kia lại chỉ giết người nhà Thẩm gia. Đó là bởi thân phận của chúng đặc biệt, rất đặc biệt. Nhưng ta cũng không rõ cụ thể là như nào, có điều chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ sáng tỏ."

Lúc này trong phòng khách nhà Thẩm gia đã được đặt mấy cỗ tử thi, mỗi một cỗ đều được phủ một tấm vải trắng. Người trụ cột họ Thẩm chính là Thẩm Thiên Quân, nhưng giờ dáng vẻ không còn cao cao tự đại như trước, ông ta chống batoong đầu rồng, gương mặt trắng bệch đứng đó.

Những cái xác này lần lượt là: con trai lớn, con trai thứ 2, con trai út và mấy đứa cháu. Có thể nói, bây giờ ngoài ông ta ra, thì không còn một độc đinh nào, nếu toàn bộ chết hết thì nhà hắn sẽ tuyệt tự.

Con gái ông ấy là Thẩm Ngọc Lan, chỉ biết đứng cạnh khóc lóc thê lương.

"Cha, hai tên khốn Lý Trường Sinh và Triệu Vô Tâm đó đã giết toàn bộ người nhà chúng ta rồi, nhất định không được tha cho chúng, nhất định phải bắt chúng rồi băm thành nghìn mảnh."

Thẩm lão gia tối sầm mặt mày, hai mắt không ngừng díu lại, nghiến răng nghiến lợi ken két.

"Các con yên tâm, Lý Trường Sinh và Triệu Vô Tâm nhất định sẽ bị lão tổ trừng trị, để báo thù cho các con."

Không khí trong căn phòng trở nên vô cùng ngột ngạt và chết chóc. Vào lúc này, quản gia nhẹ nhàng bước vào khẽ bảo.

"Lão gia, bên đàn lễ đều đã được sắp xếp ổn thỏa, người cũng đông rồi, nghi thức tế thiên đã sắp được diễn ra."

Thẩm lão gia nghe vậy thì nhắm mắt khẽ nén cơn thịnh nộ.

"Được, sau khi nghi thức thành công, thì ngày mai chính là ngày giỗ của tất cả bọn chúng. Ngọc Lan, con đừng khóc nữa, chúng ta sẽ sớm báo thù được thôi, đến lúc đó thì cả cái thiên hạ này sẽ là của chúng ta. Nhưng chuyện quan trọng nhất bây giờ là, phải chuẩn bị cho nghi thức thật chu đáo, con đi sang đó giúp ta mời trà khách quý, để mọi người ổn định."

Thế là ông ta cùng đưa con gái mình ra khuôn viên phía sau. Trang viên nhà họ Thẩm có diện tích cực lớn, phải rộng bằng mấy sân bóng đá cộng lại, một trong góc lớn của chỗ đó được dựng thành đàn tế lễ, cách mặt đất khoảng vài ba mét, sừng sững như 1 cái bàn thờ khổng lồ.

Lúc này dưới khán đài đã chật kín người, nhìn trông giống như một cái sân khấu ngoài trời, những người ngồi dưới là khán giả đang chuẩn bị chào đón tiết mục của các ca sĩ. Tôi và Triệu Vô Tâm trộn lẫn vào đám đông đó 1 cách dễ dàng, cùng bọn họ ngồi xuống và ngước lên cao.

Đương nhiên, vì hai chúng tôi giết người nhà Thẩm gia, ai ai cũng biết mặt, nên để không ai phát hiện, chúng tôi đã cải trang đi một chút. Tôi và Triệu Vô Tâm đã chuẩn bị đầy đủ, thực sự rất muốn xem xem tên lão tổ đó uy lực thế nào?

Thắng hay bại, chỉ còn đêm nay thôi.

Mọi người nhìn vào tế đàn màu đen, ở 4 hướng Đông Tây Nam Bắc, được đặt 4 cái lọng cờ chiêu hồn, toàn bộ chúng cũng đen sì cả, gió thổi qua 1 cái là có tiếng lanh canh vang lên, cho người ta 1 cảm giác rất rợn người.

"Chân tiên của Thẩm gia sắp xuất hiện rồi, thật là rất muốn gặp tận mắt vị thần tiên này, đúng là trăm năm mới có 1 lần."

"Đúng đấy, tôi cũng nghe nói trên đời có vài vị tu chân, nhưng hầu như họ đều lẩn trốn vào núi sâu hiểm hóc, vậy mà vị chân tiên này lại mời tất cả mọi người đến đây xem, thật quá đặc biệt mà."

Người bên dưới bàn tán không ngừng, nhưng âm thanh đều rất nhỏ.

Triệu Vô Tâm nheo mày nhìn chằm chằm vào lọng chiêu hồn, sau đó bảo với tôi rằng: "Cậu em, cậu phát hiện ra gì không đúng không?"

"Tôi thấy trên tế đàn có vấn đề." Tôi đáp.

Hôm nay là ngày tế, hơn nữa còn dùng người sống tế thiên, sau khi xong thì sẽ độ kiếp, chuyện lớn như thế này chắc chắn phải cẩn thận từng chút. Nhưng sao lại chỉ có 1 tế đàn màu đen, ngoài 4 cái cờ kia ra, thì không thấy thêm gì khác.

Nói cụ thể hơn là, những bàn tế khác ít nhiều gì cũng sẽ có gà vịt gia cầm, hay những lễ phẩm, hương nhang, thậm chí để không khí không bị ảm đạm, họ còn mời người đến để khuấy động hơn. Vậy mà Thẩm gia này...

Vào đúng lúc đó thì đột nhiên có người hét lớn.

"Mọi người xem kìa, đó là thứ gì vậy?"

Tất cả mọi người đều ngẩng lên trên, thì thấy 1 cảnh tượng rất kinh hãi.
Giữa không trung của bàn tế thiên, bỗng dưng xuất hiện một hình ảnh mờ mờ. Nhưng hình ảnh này mỗi lúc một rõ dần, sau đó nét căng, làm tất cả quan khách có thể nhìn rõ thứ đó là một cung điện.

"Trời ơi, tôi không hoa mắt chứ? Sao lại có 1 cũng điện ở đây thế này, lại còn lơ lửng trong không trung, là thật hay giả vậy?" Có người không nén khỏi kích động.

Tôi và Triệu Vô Tâm lặng người.

"Cái này không phải là huyễn thuật chứ?" Tôi bất giác kêu lên.

"Hoặc là thuật che mắt nào đó." Vô Tâm tiếp lời.

Nhưng những cảnh tượng tiếp theo, mới khiến chúng tôi không tin vào mắt mình nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com