ZingTruyen.Info

Người Bắt Quỷ - 一部故事

Phần 97

linhnoir


Vừa nói đến đây thì đột nhiên có một người phụ nữ trung niên khoảng 40 tuổi nhìn khá phổng phao, vừa bước vào vừa khóc thút thít.

Người phụ nữ này chính là dì của Trương Vũ, cũng là con gái của Thẩm lão gia - Thẩm Ngọc Lan.

Vào đêm Tuyết Nhi bị bắt cóc, tôi và Triệu Vô Tâm chạy đến nhà Trương gia thì thấy người nhà họ đều đã chết cả, mẹ Trương Vũ tên Thẩm Ngọc Tiêu cũng đã bị giết chết.

Khi đó Thẩm Ngọc Lan sụt sùi giữ chặt vào tay lão gia bảo rằng: "Cha, cả nhà chị con đã bị hai tên khốn đó giết chết, chuyện này cha không thể ngồi im được. Mặc dù chúng ta không coi Trương gia ra gì, nhưng chị là con gái ruột của cha mà, không thể để chị ấy chết oan ức như vậy được, cho dù có thế nào thì cha cũng phải báo thù cho chị ấy."

Liên quan đến chuyện này, Thẩm lão gia cũng rất buồn phiền, con gái ông ta là Thẩm Ngọc Tiêu không màng đến sự phản đối của cha mình mà kiên quyết kết hôn với người nhà họ Trương, từ đó trở đi, hai cha con họ cũng ít khi qua lại. Bây giờ con gái mình gặp tai nạn, Thẩm lão gia đương nhiên vẫn phải đòi lại công bằng cho con gái.

"Cha, con nghe nói hai tiểu tử đó ở Long Tổ, 1 đứa là Triệu Vô Tâm, đứa còn lại là Lý Trường Sinh. Đến giờ cha vẫn chưa ra tay, chẳng lẽ cha sợ bọn họ sao?"

Thẩm lão gia đang thở khe khẽ bỗng nhiên mở mắt.

"Ngọc Lan, có những chuyện con vẫn chưa biết, Thẩm gia ta đương nhiên không sợ Long Tổ. Thực ra khi xảy chuyện đêm đó, ta đã gọi điện thoại cho Long Vương, bảo hắn trong 3 ngày phải đem đầu 2 tên nhãi đó đến, nhưng có vẻ chúng bỏ ngoài tai lời ta nói, không xem Thẩm gia ra gì."

"Nếu đã như vậy thì cha còn chờ gì nữa, cứ bảo lão tổ của chúng ta giết 2 tên đó là xong, không thì diệt luôn cả cái Long Tổ ấy cũng được."

"Hừm, lão tổ còn đang bận chuẩn bị nghi thức tế thiên, những chuyện vặt này sao mà để quấy rầy ngài ấy chứ? Nhưng con yên tâm, 3 ngày sau khi lão tổ độ kiếp thành công, chúng ta sẽ xử từng người một."

Gương mặt hắn lộ rõ vẻ tàn nhẫn, Thẩm Ngọc Lan nghe vậy cũng không nói gì nữa.

Nhưng vào ngay lúc này, một người làm nhà họ hốt hoảng chạy tới.

"Lão gia, không xong rồi, xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện rồi."

Quản gia thấy hắn sấp sấp mải mải, nên liền tát cho hắn 1 phát rồi quát.

"Chuyện gì mà giãy nảy lên như thế? Có biết lão gia đang nghỉ ngơi
không?"

Tên kia bị đánh thì đầu quay ngoắt sang 1 bên, suýt nữa thì lăn ra đất, sau khi định hình thì hắn vừa ôm má vừa bảo.

"Xảy... xảy ra chuyện rồi, Thẩm Đào thiếu gia bị người ta đánh chết rồi."

Ngay lập tức quản gia đanh mặt lại.

"Cái gì? Sao thiếu gia lại bị đánh chết, mau nói rõ cho ta xem."

"Là... Tối hôm qua ở khách sạn Hồng Môn, thiếu gia dẫn người của mình với vài vệ sĩ đến đó đặt phòng, không biết có chuyện gì mà thiếu gia cùng 2 thanh niên xảy ra mâu thuẫn, kết quả là 2 tên kia ra tay rất tàn nhẫn, liên tục đánh đập và giết chết thiếu gia nhà ta, giết cả cô gái đi cùng cậu ấy nữa, mấy tên vệ sĩ cũng đã đi đời rồi."

"Ai? Ai dám to gan như vậy?"

"Phía cảnh sát đã điều tra, sau khi quan sát camera, thì phát hiện hai tên đó chính là hung thủ đã giết cả nhà Trương gia ạ."

"Là Lý Trường Sinh và Triệu Vô Tâm?"

Thẩm lão gia cau mày rồi đứng phắt dậy.

"Thật khốn nạn, hai tên đó đã giết cả gia đình chị ta, giờ cháu trai ta cũng bị chúng đánh chết. Cha, chúng ta không thể chờ đợi thêm nữa, phải giết hai thằng nhãi này, nhất định phải giết, con sẽ băm xác chúng thành trăm nghìn mảnh." Thẩm Ngọc Lan đứng cạnh đay nghiến.

"Người phía cảnh sát đã nói những gì?" Ông ta nén giận hỏi.

"Sau khi hai tên đó giết thiếu gia thì chúng đã bỏ đi ngay, người của cảnh sát có đến nhưng họ chỉ xem qua hiện trường, rất nhanh thì cũng bỏ đi cả."

"Sao? Hai tên đó là hung thủ, sao cảnh sát lại không truy bắt." Thẩm Ngọc Lan lại gào lên.

Nhưng có lẽ chuyện này đều đã nằm trong dự đoán của Thẩm lão gia, ông ấy xua tay rồi cười nhạt.

"Ngọc Lan, ta vừa mới nói rồi, hai tên này là người của Long Tổ, người phía trên chắc chắn đã hạ lệnh, nên chúng có làm gì thì cũng không được phép bắt."

"Cha, vậy phải làm sao?"

"Đừng vội, ngày tàn của chúng sắp tới rồi..."

Rồi hắn nghiêm giọng.

"Bây giờ ta phải đi xem Giang Đại Thanh, cô ta là lễ vật quan trọng nên không thể để ra sơ sót."

"Cha, nghe nói con nhóc Giang Đại Thanh sau khi bị bắt tới đấy thì không ăn không uống, 3 ngày nữa là lão tổ cần độ kiếp rồi, cha tuyệt đối đừng để nó chết."

"Yên tâm, nó không chết được đâu, cho dù nó có tuyệt thực 100 ngày cũng không chết, vì nó là Thiên nữ Phật Giáo chuyển kiếp."

"Thiên nữ phật giáo? Cha, nó nghĩa là gì?"

"Được rồi, con khoan hãy hỏi nhiều, tốt nhất là hãy giữ mồm miệng cho tốt, đừng tiết lộ lung tung."

Ông ta cảnh cáo một câu rồi, chống gậy rời đi.

Hai ngày đã trôi qua, nhưng vẫn không có chuyện gì cả.

"Bất ngờ thật đấy, chúng ta giết Thẩm Đào mà một bóng ma nhà Thẩm gia cũng không thấy." Tôi bảo.

"Cậu đừng nói vậy, Thẩm gia nhất định không để máu mủ của mình chết như vậy đâu, chỉ là tên lão tổ kia sắp phải độ kiếp, nên chúng chưa hành động thôi."

Ngay lúc sau mắt cậu ta sáng rực lên rồi nắm chặt lấy tay tôi.

"Đúng rồi, cậu em, cậu có muốn đi kích thích một chút không?"

"Kích thích là làm gì?"

"Giết người."

Tôi giật nảy mình.

"Giết người? Nhưng giết ai? Tại sao lại đi giết?"

"Đương nhiên là người nhà Thẩm gia chứ còn ai nữa. Cậu không thể biết bao nhiêu năm qua người nhà Thẩm gia làm nhiều chuyện ác thế nào đâu? 3 năm trước, có 1 cô gái họ Thạch bị cưỡng bức đến chết, người nhà cô gái này đã đứng lên đòi lại công bằng cho con gái mình nhiều lần nhưng đều bị người nhà Thẩm gia ngăn chặn rồi hãm hại, suýt nữa thì bị diệt vong."

"Ngoài ra, anh trai Thẩm Đào là Thẩm Minh, vài năm trước cùng người ta đua xe, gây ra cái chết của 3 mẹ con vô tội, cậu đoán chuyện đó thế nào? Ban đầu bà mẹ bị đâm vẫn còn ý thức, nhưng Thẩm Minh thấy bà ấy chưa chết hẳn nên đã cho xe quay lại cán thêm vài lần nữa, khiến bà mẹ và 2 đứa con trong bụng chết không toàn thây, kinh ác vô cùng. Chuyện này đã bị camera an ninh ghi lại rõ ràng, nhưng cuối cùng lại chả đi được đến đâu."

"Haizz, nói đi nói lại, bọn chúng lòng dạ thâm độc, hơn loài cầm thú. Vì vậy đây là cơ hội tốt nhất để giết hết bọn họ, báo thù cho những người đã chết oan."

Nghe Vô Tâm nói vậy, tôi có chút do dự, vì chuyện này là án mạng, nếu có giải quyết thì cũng để chúng chịu hình phạt của pháp luật. Nhưng suy đi nghĩ lại, nếu để chúng bị người của cảnh sát bắt đi, thì số lượng nạn nhân trong tay Thẩm gia sẽ tăng lên đáng kể.

Vậy là hai chúng tôi quyết định hành động.

Tôi gọi cho Trương Vô Lượng, bảo ông ấy điều tra nhất cử nhất động của từng người Thẩm gia, xem họ đi đâu, mấy giờ, ở địa điểm nào. Còn tôi và Triệu Vô Tâm cũng tìm một chỗ ăn nhẹ trước khi vào trận chiến.

Chúng tôi đi trên con đường lớn của thành đô, ở đây người xe nhộn nhịp, ai nấy đều bận rộn với cuộc sống của riêng mình, mà không hề hay biết rằng nguy hiểm đang rập rình trước mắt họ.

Đi về phía trước là đại học Bắc Kinh, một trong những trường đại học nổi tiếng nhất cả nước, có rất nhiều học sinh ấp ủ mong ước được vào ngôi trường danh giá này.

Nhưng ngay ở trước cổng trường, lại có một cảnh tượng nhốn nháo. Có một chiếc Maybach đang đậu ngay ở cổng, cửa sổ xe thì mở, một người đàn ông ngồi ở vị trí ghế lái đeo một chiếc kính râm đang ung dung hút thuốc. Cách xe không xa có 2 người mặc đồ đen, họ đang chặn đường 1 cô gái.

Cô gái này mặc chiếc áo T shirt màu trắng, cùng chiếc váy ngắn màu xanh lam, gương mặt trông rất xinh đẹp thuần khiết, trên tay ôm chặt một quyển sách, nhìn là biết cô ấy là sinh viên của đại học Bắc Kinh.

"Các người bỏ tôi ra." Cô gái vùng vằng nói với hai người đang lôi kéo.

Một trong hai tên không nhịn được nữa liền vung tay tát cho cô gái một phát, chỉ vào mặt rồi bảo rằng.

"Nhâm Phi Nhã, đừng có mà không biết điều, cô may mắn lắm mới được thiếu gia của ta để ý, đó là phúc phần của cô. Mau lên xe, đừng để thiếu gia chờ lâu nữa."

"Thiếu gia nhà các ngươi là loại cặn bã, ta có chết cũng không đi theo loại người này."

Cô gái nói với giọng kiên quyết, hai môi bặm chặt không ngừng vùng vẫy.

Vì đang ở cổng trường đại học nên có rất nhiều học sinh vây quanh đến xem.

"Đấy không phải là hoa khôi trường ta à? Hai tên áo đen là ai thế, sao lại cứ kéo kéo cô ấy vậy?"

"Haizz, Nhâm Phi Nhã mặc dù xinh đẹp và thông minh, nhưng cô ấy không may mắn lắm, nên bị Thẩm Minh để mắt, cứ bất kì cô gái nào bị hắn ta nhìn trúng, thì có chạy đằng giời."

"Không phải chứ? Thẩm Minh từng qua đường với rất nhiều nữ sinh trường ta rồi, sao còn cần Nhâm Phi Nhã làm gì? Cô ấy là tài nữ trường ta, nếu để bị vấy bẩn thì thật là đáng tiếc."

Thẩm Minh là con cháu đời thứ 3 của Thẩm gia, bên ngoài là sinh viên của đại học Bắc Kinh, nhưng thực chất hắn là loại đểu cáng, vào đại học chỉ để yêu đương vớ vẩn, nên những cô gái bị hắn hại cũng không hề ít, có người không nghe lời đã bị làm nhục đến mức treo cổ tự vẫn.

Vì vậy toàn bộ sinh viên trường này đều biết Thẩm Minh là một con cầm thú, cả đời ăn dơ ở dáy, dùng quyền lực chèn ép kẻ khác.

Nhâm Phi Nhã vốn biết rất rõ, một khi bị lôi lên xe kia thì cả đời coi như mất trắng, cho nên cô ta liều mạng vùng vẫy, dùng sức cắn một phát thật mạnh vào tay của 1 tên áo đen, nhưng khi vừa cắn xong thì cô ta lại bị tát thêm cái nữa.

Thẩm Minh thấy vậy thì liền bước xuống xe, hắn ta đi đến đâu người dạt ra đến đấy.

"Thiếu gia, Nhâm Phi Nhã này quá là cứng đầu, sống chết không chịu lên xe." Một trong hai tên báo cáo.

Nhưng hắn vừa nói xong thì Thẩm Minh giơ tay tát cho hắn 1 cái đau điếng, vừa nói vừa bảo: "Vừa nãy ai bảo mày đánh cô ấy, người tao thích, mà mày dám động tay sao?"

" Thiếu gia, tôi... tôi sai rồi, tại con nhỏ này ra sức vùng vẫy, lại còn cắn tôi, nên tôi mới..."

Thẩm Minh đưa mắt nhìn cô ta.

"Cá tính lắm, bổn thiếu gia rất thích."

Sau đó cậu ta bước tới, đỡ lấy cằm Nhâm Phi Nhã.

"Nhâm Phi Nhã, chỉ cần cô ngoan ngoãn đi theo tôi, ngoan ngoãn hầu hạ bổn thiếu gia này, ta sẽ đảm bảo cả đời cô sẽ được ăn sung mặc sướng."

"Cậu là loại rác rưởi, loại bẩn thỉu của xã hội, chuyên ăn chơi lêu lổng rồi làm nhục con gái nhà lành, tôi có chết cũng không bao giờ nghe đâu."

Trước mặt nhiều người như vậy, Thẩm Minh bị cô ta làm cho bẽ mặt. Quá tức giận, hắn túm tóc giật ngược Lâm Phi Nhã lên.

"Tiện nhân, xem bổn thiếu gia làm sao xử lý cô đây, đi, lên xe ngay."

"Đừng, bỏ ra."

Nhìn đến đây thì tôi và Vô Tâm không nhịn được nữa.

"Mau thả cô ấy ra."

Tôi bực mình quát lên, không phải vì tôi cố tỏ ra anh hùng, mà là vì tôi cảm thấy cô gái tên Nhâm Phi Nhã kia đang cầu cứu trong vô vọng, vẻ mặt bất lực, đáng thương vô cùng.

Có thể vào được đại học Bắc Kinh thì chắc chắn là một cô gái thông minh sáng dạ, nếu rơi vào tay của Thẩm Minh rồi, thì thật là bất công.

Thẩm Minh lôi Nhâm Phi Nhã đến cửa xe, thấy tiếng người quát lớn, hắn ta quay lại nhìn tôi chằm chằm.

"Ai vậy nhỉ? Dám xem vào chuyện của Thẩm Minh sao? Không muốn sống nữa à?" Có người thì thầm.

"Anh bạn, sao lại ở đây thế? Muốn xía vào chuyện của người khác sao?" Hắn ta nhìn tôi một lượt, ánh mắt đầy thách thức.

Hai tên vệ sĩ áo đen cũng đi đến chắn trước chúng tôi rồi bảo.

"Trước kia có người muốn xía vào chuyện của đại thiếu gia, kết quả là đều đã chết hết cả, hai người các ngươi không muốn sống à, mau cút...."

"Bụp..."

Hắn còn chưa dứt lời thì tôi đã dùng sát khí đấm cho một phát bay xa ra đất. Hắn ta ngã ngay vào giữa đám đông, khiến cho mọi người giật nảy mình, ai nấy kinh hãi rồi bắt đầu xôn xao.

Triệu Vô Tâm nhếch mép.

"Cậu em, từ khi nào mà sức mạnh của cậu đã lớn vậy?"

Tôi đột nhiên nhớ ra, lần trước lúc tôi và Vô Tâm đang ăn thịt uống rượu, tôi đã cảm thấy sức mạnh trong người mình tăng lên rồi, thậm chí chỉ cần 1 cú đấm của thôi, cũng có thể khiến cho thân của cây cổ thụ gãy ngửa.

"À, mà cậu có nhớ lúc chúng ta ở phòng vip ăn uống không, cậu cho tôi ăn cái gì mà sau đó tôi lại trở nên mạnh như thế nhỉ?"

"Hahaha..." Vô Tâm đột nhiên cười lớn. "Cậu vẫn không biết đó gì sao? Thứ cậu nuốt vào là thịt rồng."

"Thịt rồng?" Tôi kinh ngạc.

"Đúng, khi ở long tỏa tĩnh, cậu còn nhớ tôi cắt đứt cái đuôi rồng không? Sau khi trở về thì tôi bảo nhân viên tìm cho cái nồi lớn, rồi hầm luôn cái đuôi rồng trong đó."

Giờ tôi mới nhớ ra, thảo nào hôm đó tôi cảm thấy thịt có mùi vị rất lạ, không giống thịt heo cũng không giống thịt cừu, lại càng không giống thịt bò.

Hóa ra đó là thịt rồng.

"Nghe nói ăn được thịt rồng thì sẽ rất bổ cho cơ thể, thậm chí còn tăng lực tu vi, nên tôi mới đem nó nấu lên, không ngờ hiệu quả lại mạnh như vậy. Sau khi tôi ăn xong cũng thấy khỏe hơn rất nhiều, hehe."

Thấy tôi và Vô Tâm trắng trợn đứng đó ung dung nói chuyện, Thẩm Minh vô cùng phẫn nộ.

"Hai các ngươi cút đi cho ta, đừng đứng đó lảm nhảm nữa, phá hỏng hết chuyện tốt của bổn thiếu gia."

Triệu Vô Tâm liếc tôi một cái rồi tủm tỉm.

"Cậu em, Thẩm Đào tôi đã giết rồi, còn tên ngu dốt này cho cậu xử đó, chúng ta thay nhau giải quyết."

"Được thôi."

Nói xong tôi lao đến thẳng chỗ Thẩm Minh, đánh bay tên vệ sĩ còn lại đứng trước mặt hắn. Mọi người xung quanh trợn mắt kinh hãi.

"Thôi rồi, cậu thanh niên kia là ai vậy nhỉ, sao lại lợi hại thế?"

Nhưng cái làm họ kinh ngạc hơn là, sau khi tên vệ sĩ bị đánh bay đi, thì tôi giơ tay bóp chặt lấy cổ Thẩm Minh. Tên khốn nạn này, hãm hại không biết bao nhiêu cô gái, mặc dù còn trẻ, nhưng chỉ được cái mã, bị tôi túm lấy thì không nhúc nhích được gì.

"Mày... mày dám ra tay với bổn thiếu gia sao? Mày.. mày có biết ông nội tao là ai không?" Thẩm Minh bị bóp mặt mũi đỏ bừng, cố gắng dặn từng chữ nói chuyện.

"Biết chứ, ngươi là Thẩm Minh của Thẩm gia đúng không? Em ngươi là Thẩm Đào, hai ngày trước đứa bé xấu số này cũng bị người anh em của ta giết rồi."

Nghe đến đây, Thẩm Minh trợn trừng hai mắt.

"Mày...mày dám... Em trai tao cũng bị chúng mày giết sao?"

"Đúng." Tôi bĩnh tình trả lời.

"Sao? Không phải ngươi nhớ nó rồi chứ? Vậy để ta đưa ngươi đi gặp nó nhé."

Dứt lời, những ngón tay tôi bắt đầu siết chặt lại.

"Mày... mày..."

Mặt mũi hắn phồng rộp, đỏ rực như máu. Từng chút, từng chút, yết hầu bị bóp chặt đến mức không thể siết chặt hơn được nữa.

Thẩm Minh vẫn không dám tin, tôi thực sự sẽ giết hắn.

"Giết tao, lão tổ sau khi độ kiếp... sẽ tìm... tìm... mày..."

"Rắc..." Thẩm Minh không nói nổi nữa, lực từ tay tôi đã làm gãy các khớp xương trên cổ hắn.

Nhưng tôi mới chỉ mới dùng sức một chút mà hắn đã chết rồi, thật không ngờ là tên đó lại yếu như vậy, hay là do sức mạnh của tôi quá lớn?

Nhưng vào khoảnh khắc đó tôi mới biết, hóa ra giết người lại đơn giản đến thế, giết người với giết gà có khác gì nhau đâu?

Cái đầu của Thẩm Minh gãy gập sang một bên, miệng há hốc, mắt trợn ngược, y như mấy cái xác ở trong phim kinh dị. Tôi vừa buông tay thì cả người hắn ta ngã lăn ra đất, như một con chó chết.

"Thẩm Minh chết rồi?" Có người lên tiếng.

"Không thể nào, người này đã giết cậu ta ư?"

"Sao lại không thể? Ban nãy các cậu không nghe có tiếng rắc một cái đấy à? Xương cổ nát rồi, Thẩm Minh chết rồi, nhìn đi, cậu ta có động đậy đâu?"

Thế là có một nam sinh mạnh dạn tiến lên phía trước nhìn kĩ gương mặt của Thẩm Minh, rồi khẽ động nhẹ vào người hắn.

"Chết rồi, chết thật rồi."

"Trời ơi, Thẩm Minh bị giết rồi, giết người rồi."

Đám đông bắt đầu nhốn nháo, vì người nằm kia có thân phận không hề nhỏ. Từ trước đến nay, hắn đã lộng hành ở tỉnh này từ rất lâu rồi, chẳng ai dám đắc tội cả, nên bây giờ mọi người vẫn không tin là hắn lại chết đột ngột như thế.

Cô gái tên Nhâm Phi Nhã cũng bị dọa cho khiếp sợ, nhưng rất nhanh sau cô ấy cũng bình tĩnh lại, một tay bám vào tay tôi rồi nói vội vã bảo rằng.

"Bạn học sinh, tôi cảm ơn cậu, thật sự cảm ơn cậu rất nhiều. Nhưng cậu vừa giết Thẩm Minh, người của Thẩm gia nhất định không tha cho cậu đâu, mau chạy đi, bây giờ các cậu mau chạy đi."

"Không sao đâu, cô đừng lo." Tôi nhẹ nhàng bảo.

Vào chính lúc ấy thì tiếng còi xe inh ỏi của cảnh sát vang tới, có người bắt đầu nhìn nhau gào lên.

"Không xong rồi, cảnh sát đã đến, chẳng lẽ bọn họ không qua được cửa ải này sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info