ZingTruyen.Asia

Nguoi Bat Quy


"Bây giờ ta giao cho các ngươi nhiệm vụ mới. Các ngươi không chỉ đi ngăn tên yêu tinh đó lại, mà còn phải diệt trừ được hắn, cứu Giang Đại Thanh, sau khi cứu người thì để cô ta và ngươi dung hợp, huy động sức mạnh thần bí, như vậy mọi chuyện mới được giải quyết dễ dàng."

"Để tôi và cô ta dung hợp ý là sao?"

"À... cái này... đương nhiên là dung hợp nam nữ... dung hợp hai thân thể và tâm hồn. Cái này .... cái này ngươi phải tự hiểu đi chứ, có những cái ta không tiện nói ra."

Tôi đứng hình.

Dung hợp... là để tôi và cô ta... làm chuyện đó sao?

Ở đầu dây bên kia, Long Vương tiếp tục nhắc nhở.

"Thời gian của ngươi không còn nhiều nữa, hãy nhanh chóng nắm bắt cơ hội, có vấn đề gì cứ gọi cho ta, nếu hai ngươi không đủ, ta sẽ phái người đến."

"Không cần đâu, chỉ cần hai chúng tôi là được rồi." Tôi đáp.

Lão tổ họ Thẩm gần như sắp độ kiếp thành công, hơn nữa hắn còn là nhân yêu, nhiều người cùng lúc tới cũng không phải chuyện tốt, có khi lại dễ bị liên lụy. Hắn tinh thông như vậy nhất định những hành động của chúng tôi sẽ rất dễ để mắt tới, nên tôi đã nhờ Trương Vô Lượng tiến hành điều tra thông tin về con người này.

Trương Vô Lượng trước kia từng cùng Vô Ngân đại sư hành tẩu khắp giang hồ, lĩnh hội không ít các kĩ năng quan sát, nên chuyện này giao cho ông ta là phù hợp nhất.

Quả nhiên, không bao lâu sau, Trương Vô Lượng đã gọi lại cho tôi.

"Sư phụ, tôi đã điều tra xong rồi, sắp tới trong trang viên nhà Thẩm gia sẽ bí mật lập 1 đàn lễ, rồi chuẩn bị nghi thức tế thiên. Thật ra cái tin này không phải là bí mật nữa vì những nhà hào môn trong tỉnh đều đã biết hết cả, bọn họ được Thẩm gia mời đến để chứng kiến cảnh lão tổ đó thăng thiên."

"Nếu là Nhà khác thì họ nhất định cố gắng giữ kín chuyện này, nhưng Thẩm gia thì không, sau khi tế thiên xong thì hắn sẽ độ kiếp, một khi thành công rồi thì hắn còn sợ gì nữa đây?"

"Được, tôi hiểu rồi, cảm ơn ông."

Nói xong thì tôi tắt máy. Tôi và Triệu Vô Tâm ngồi lại để thương lượng kĩ chuyện này. Cuối cùng chúng tôi quyết định thời gian tới sẽ đi vào kinh thành, vào lúc bọn chúng tiến hành nghi thức tế thiên thì tôi và Vô Tâm sẽ trộn trong đám khách tới nhà Thẩm gia, để tận mắt xem xem tên yêu tinh kia muốn độ kiếp như nào.

Đương nhiên, lúc đem Giang Đại Thanh ra ngoài, chúng tôi nhất định sẽ hành động.

Bàn bạc xong thì chúng tôi mau chóng đi tới kinh đô. Trương Vô Lượng bảo rằng, hắn đã rời kế hoạch lui tới 3 ngày sau mới tổ chức nghi lễ, nên chúng tôi cũng không bị quá gấp rút, vì vậy đã tìm một khách sạn để nghỉ qua đêm.

Nhưng vào lúc ở quầy lễ tân thì xảy ra 1 chuyện, Triệu Vô Tâm bảo nhân viên chọn phòng tốt nhất cho mình, cậu ta lúc nào cũng thế, đi đến đâu cũng cần tìm phòng vip.

Những thành phố khác thì không nói làm gì, nhưng ở kinh đô một phòng bình thường cũng đã tới mấy nghìn một đêm, còn những phòng vip ở khách sạn 5 sao như thế này thì lên tới chục vạn.

Nhìn thấy giá thành đắt đỏ, tôi có chút xót tiền, nhưng Triệu Vô Tâm thì không thèm để ý, hơn nữa còn bảo, tiền nhiều không phải để con người hưởng thụ sao?

Nhưng vào lúc nhân viên đưa chìa khóa cho chúng tôi thì có một người đàn ông bước vào. Đó là 1 thành niên trẻ tuổi, ăn mặc sang trọng, dáng người gầy gò, nhưng nét mặt lại rất kiêu ngạo và độc đoán, điều đáng chú ý hơn cả có một cô gái nước da trắng trẻo, thân hình nóng bỏng, tóc xoăn sóng từng lọn lớn, cô gái này cao hơn người thanh niên kia 1 cái đầu, nếu tôi đoán không lầm thì cô ta là một người mẫu.

Cô gái đó ôm lấy cánh tay chàng trai kia một cách đầy tự tin và kiêu ngạo.
Đến trước quầy lễ tân, người thanh niên bảo: "Cho một phòng vip, mau lên nhé, bổn thiếu gia đang vội."

"Tiên sinh, phòng vip của chúng tôi đã có người đặt rồi, hay là hai vị đổi..."

"Đổi cái đầu nhà cô ấy, tôi đã bảo là muốn phòng vip, đừng nhiều lời."

Cô nhân viên vẫn nhẫn nại.

"Tiên sinh, thật xin lỗi, phòng vip của khách sạn chỉ có 2 phòng, nhưng đều đã có người đặt rồi ạ..."

"Tao nói mày không hiểu à? Ai đặt thì bảo nó cút ngay, đem 1 phòng trong đó cho bổn thiếu gia." Tên thanh niên kia vừa quát vừa đập bụp tay xuống bàn.

"Cho các người 5 phút để đuổi người ở phòng đó ra ngoài, mau."

Cô gái khoác tay cạnh hắn cũng bảo:
"Nhanh lên đi, không nghe thấy thiếu gia đây nói gì sao? Đám ngu dốt các người mà làm phật ý Thẩm thiếu gia, toàn bộ chỗ này sẽ gặp xui xẻo đó."

Lúc này tôi và Triệu Vô Tâm đang đứng đợi thang máy chuẩn bị lên lầu, nghe thấy những lời này thì không bước đi nữa.

Rất nhanh sau đó, tên thanh niên kia không chịu được lâu, hắn thấy cô nhân viên cứ lúng túng nên ngay lập tức tát bốp vào mặt cô nhân viên đó.

"Con khốn này, bổn thiếu gia nói mà ngươi không hiểu tiếng người à? Ta bảo ngươi đuổi người, đừng để bổn thiếu gia đây ức chế. Biến nhanh lên, muốn chết đúng không..."

"Dừng tay."

Lúc tên này giơ tay lên định đánh cô nhân viên thêm lần nữa thì Triệu Vô Tâm lên tiếng.

"Thử đánh cô ấy một cái nữa xem." Vô Tâm nhìn hắn đầy thách thức.

Tên này mau chóng hạ tay xuống, rồi quay đầu sang nhìn chúng tôi.

"À, có người không sợ chết cơ đấy, thay thứ đần độn này đỡ lời sao? Tao khuyên chúng mày đừng có xía vào, bằng không các ngươi gánh không nổi..."

"Bốp..."

Còn chưa dứt lời, Triệu Vô Tâm đã giơ tay tát một cú tát trời giáng.

"Aaa...." Cô gái bên cảnh thất thanh hét lên, ả không ngờ rằng cũng có người to gan đến mức đụng vào người nhà họ Thẩm.

"Con mẹ mày, dám đánh tao cơ đấy? Có biết tao là ai..."

"Bụp..."

Không cần biết hắn nói gì, Triệu Vô Tâm lại giơ chân đạp một phát cho hắn bay ra đất.

Tên ngông cuồng này lăn trên sàn vài vòng, nhìn hắn vô dụng thảm hại vô cùng. Thấy có tiếng động, bảo vệ cũng mau chóng chạy đến. Thế là tôi cũng phải ra tay, có vẻ bọn họ cũng được rèn luyện và đào tạo bài bản nên thân thủ cũng rất khỏe mạnh, có điều tôi đã dùng sát khí phóng ra, chưa đầy 1 phút tất cả họ cũng nằm ra đất.

Triệu Vô Tâm bước đến túm cổ áo tên thanh niên kia rồi lôi hắn tới chỗ cô nhân viên phục vụ.

"Ban nãy hắn đánh cô như nào, thì giờ cứ đánh lại như thế."

Cô gái tất nhiên không dám ra tay, dù gì thì cũng chỉ là một người làm công, ai đám đắc tội với người ta chứ.

"Được, nếu cô không đánh, thì để tôi."

"Bốp... bốp... bốp... bốp...."

Triệu Vô Tâm nói xong thì thẳng tay tát liên tiếp mấy phát vào mặt này, má trái má phải cứ thay nhau nhận bạt tai trời giáng, chỉ là tên này khá yếu đuối, nên mới đến cái thứ 4 thì máu me chảy đầy miệng.

"Thằng khốn, có biết tao là ai không? Bổn thiếu gia là người họ Thẩm." Hắn nghiến răng nghiến lợi cố gắng nói nên lời.

"Lão gia họ Thẩm là ông nội tao, chúng mày xong đời rồi, xong đời rồi..."

Nghe thấy hai chữ Thẩm gia, tất cả mọi người xung quanh trừng mắt kinh hãi.

Thế là có một người đàn ông trung niên cũng đi nhận phòng chạy tới bảo chúng tôi rằng: "Hai cậu thanh niên trẻ, hai cậu mau chạy đi, đây là kinh đô, người của Thẩm gia sẽ đến sớm thôi."

"Chuyện ngày hôm nay, tôi cảm ơn hai cậu, nhưng Thẩm gia là người mà không phải ai cũng tùy tiện động vào. Tôi xin lỗi vì đã làm liên lụy hai cậu, hai cậu mau chạy đi." Cô nhân viên cũng khẩn thiết.

"Chạy? Hai thằng ranh này hôm nay chạy không nổi đâu." Tên thanh niên mặt mũi tím bầm trừng mắt nhìn tôi và Triệu Vô Tâm.

"Lộ Lộ, mau gọi cho người nhà Thẩm gia anh." Hắn nói với cô người mẫu.

Cô gái này lập tức rút điện thoại ra, nhưng một giây sau thì chỉ nghe thấy pâng một tiếng, từ tay Triệu Vô Tâm bay ra 1 vật vừa tròn vừa cứng, lao trúng vào điện thoại kia, ngay lập tức chiếc điện thoại rơi xuống đất vỡ tan tành.

"Thằng khốn này... mày chờ đấy."

Nói xong thì hắn lật đật bò dậy rồi quay người bỏ đi, tất nhiên là chúng tôi biết hắn đi tìm người ứng cứu.

Một vị khách đứng ngoài khuyên nhủ.

"Hai cậu mau đi đi, muộn chút nữa là không kịp đâu, nhà họ có 1 chân tiên, hơn nữa 3 ngày tới sẽ bắt đầu độ kiếp, sau đó có thể bay lên trời làm thần tiên."

"Đúng đó hai vị, ở thành phố này đều đã bị Thẩm gia quản lý, bất kể ai động vào Thẩm gia, chắc chắn sẽ không sống yên."

Cô nhân viên vừa khóc vừa bảo.

"Cầu xin hai cậu, xin hai cậu hãy chạy mau đi, chuyện này cứ để một mình tôi chịu."

"Mọi người yên tâm, hai chúng tôi không chết được đâu?"

Triệu Vô Tâm nói xong thì đi ra cửa lớn nói vọng ra ngoài.

"Ta đã cho các người đi chưa?"

Ngay sau đó một vật tròn khác lại tiếp tục bắn ra, rồi trực tiếp ghim vào chân của tên thanh niên ban nãy.

"Hự..."

Tên khốn này kêu lên 1 tiếng rồi lăn đùng ra đất.

Triệu Vô Tâm chạy nhanh chất có thể để đóng cửa khách sạn lại, không cho ai bước vào, những bảo vệ ban nãy cũng định ngăn cản nhưng đã bị tôi đánh ngất.

"Mày... Mày muốn làm gì?"

Tên thanh niên kia run lên lẩy bẩy nhìn Vô Tâm nguy hiểm bước đến.

"Muốn làm gì? Muốn ngươi chết."
Vô Tâm nhếch mép.

"Chúng mày... chúng mày dám..."

Hắn chưa kịp nói xong thì hai đồng tử trợn trừng, giọng nói đột nhiên dừng lại, ở cổ họng hắn lúc này bỗng xuất hiện một vết thương mỏng, nhưng 1 giây sau, vết thương đó cứ lan rộng dần rồi ăn sâu xuống, càng xuống máu chảy càng nhiều, âm ỉ phun ra.
Có thể thấy yết hầu đã bị cắt đứt, và xảy ra như vậy tất nhiên là Triệu Vô Tâm làm.

Triệu Vô Tâm giỏi sử dụng ám khí, hơn nữa cậu ta còn biết rất nhiều loại khác nhau, đừng nói là người khác, ngay cả tôi cũng chẳng biết cậu ấy ra tay từ lúc nào.

Bây giờ tên kia đang bất động trên đất, hai mắt trợn ngược nhìn Vô Tâm chằm chằm, có lẽ cả đời này hắn chưa từng nghĩ tới việc có người ra tay giết hại con cháu Thẩm gia.

"Aaaaaaa..."

Lộ Lộ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì hét ầm lên, nhưng rất nhanh, giọng của cô ta cũng bị tắt ngấm, vì cổ họng ả cũng đã có một vết thương.

"Bụp..."

Cả người phụ nữ này nằm lăn trên đất. Cô gái này cũng quá là xui xẻo, nếu không đi cùng tên khốn kiếp đó thì chắc cũng không bị liên lụy. Suy cho cùng thì cô ta cũng chả phải loại tốt đẹp gì, cũng đáng chết lắm.

Nhưng tôi thấy tên nhóc Triệu Vô Tâm này dám giết người không chớp mắt, nếu đổi lại là tôi thì chắc không thể làm được, vì đó là mạng người kia mà.

"Cậu em, cậu là người tốt nhưng lại quá yếu đuối. Đừng nghĩ tôi tàn nhẫn, nên nhớ rằng, nếu ta không giết địch thì địch sẽ giết ta, một trong hai sẽ phải chết."

Nói xong thì Vô Tâm dẫn tôi rời đi trong sự kinh hãi của mọi người.

Một lúc sau cảnh sát mau chóng được điều tới, khi chứng kiến hiện trường, nhìn thấy chúng tôi đang khuất dần thì bọn họ rất sửng sốt.

"Sao lại là hai bọn họ? Trương gia ở Giang Hải cũng do họ nhúng tay vào, giờ lại còn giết cả người nhà Thẩm gia nữa, thật là quá to gan. Nhưng họ được cấp trên bảo lãnh, nên chúng ta không thể bắt được, mà chẳng lẽ họ không sợ báo thù sao?"

"Cục trưởng, chuyện này giờ giải quyết sao đây? Có nên đi bắt hai tên tiểu tử này không ạ?"

Một trong những đội trưởng của cục cảnh sát lên tiếng.

"Cấp trên hạ lệnh, không được động vào họ."

Thế là Long Vương nhanh chóng biết được chuyện này, nhưng ông ấy không hề tức giận, ngược lại còn rất bình tĩnh.

"Thẩm gia tạo nhiều nghiệp chướng, xảy ra chuyện vừa rồi cũng coi như là ác giả ác báo. Nếu trời cao có mắt, nhất định sẽ không thể lão tổ Thẩm gia độ kiếp thành công, loại người tâm địa ác độc sao có thể lên trời làm tiên được chứ?"

"Được rồi, chỉ giết 1 người nhà họ Thẩm thôi đúng không? Đây cũng không phải là lần đầu các ngươi động tới Thẩm gia, ta sẽ báo cáo lên trên, đừng nghĩ nhiều, cứ tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của mình đi."

Lúc này ở trong viên trang Thẩm gia có một người đàn ông khoảng hơn 60 tuổi, mặc Đường phục ngồi trên ghế thái sư, bên cạnh còn chống một batoong đầu rồng nằm thư giãn trên ghế.

Người này tuy đã lớn tuổi nhưng nhìn rất khỏe mạnh, gương mặt hồng hào tươi tắn, lúc ông ta đang nhắm hờ hai mắt, thì lòng tay phải còn nắm hai quả cầu nhỏ màu đen, và nó đang không ngừng chuyển động.

Ông ta chính là Thẩm Thiên Quân, trụ cột của gia tộc Thẩm.

"Lão gia..."

Bỗng có một quản gia đi vào, ông ấy vừa nói vừa khẽ cúi người, dáng vẻ vô cùng thành kính.

"Bên tế đàn chuẩn bị đến đâu rồi?"

"Hồi bẩm Lão gia, tất cả đã chuẩn bị xong ạ."

Thẩm lão gia hài lòng gật đầu.

"Tốt lắm, 3 ngày nữa, lão tổ của chúng ta sẽ tế thiên, rồi tiến hành độ kiếp lần 2, vì vậy bên tế đàn nhất định phải bố trí chu đáo, không được phép xảy ra bất kì sơ xuất gì. Mà chuyện này đã được tiết lộ ra ngoài chưa?"

" Rồi thưa lão gia, các hào môn trong kinh thành đều đã nhận được tin này cả, ngoài ra còn mời cả một vài ông chủ lớn ở khu vực khác, Hải Đông, Hải Nam, Hoa Bắc, Hoa Đông,.. ạ."

"Haha, tốt, tốt lắm, bọn họ đều là người giàu có và rất biết điều."

"Vâng bọn họ cũng đã mang lễ vật đến, bên ngoài thì bảo là quà chứng kiến nghi thức độ kiếp tế thiên, nhưng thật ra là đến để nịnh bợ Thẩm gia chúng ta. Họ biết là nếu lão tổ độ kiếp thành công thì sự tồn tại của họ đều nằm trong tay chúng ta cả, nên họ muốn đến kết giao."

"Ừm, có vẻ như đám người này cũng rất hiểu sự tình, ba ngày sau khi lão tổ thành công, mọi hào môn của Diễm Hạ này cũng đều sẽ đến, khi đó bọn họ sẽ phải quỳ xuống phục tùng ta. Thẩm gia sẽ thâu tóm toàn bộ quyền lực, chúng ta có thể 1 tay che trời, hahaha..."

Tên quản gia cũng cười lớn vài tiếng, nhưng 1 lúc hắn bảo.

"Lão gia, mặc dù phần lớn bọn chúng đều biết điều nhưng cũng có một vài nhà thì không. Như Thạch gia của Hoa Bắc, vì 3 năm trước tiểu thiếu gia nhà ta Thẩm Đào chơi đùa con gái nhà họ Thạch nên khiến cô gái đó tự sát, dẫn đến việc người nhà họ Thạch không hề bằng lòng, bên ngoài thì họ không dám nói gì, nhưng lần này khi đã công bố nghi lễ của lão tổ, các đại gia tộc khác đều đến vậy mà bọn họ lại dám không tới."

Thẩm Thiên Quân vẫn nhắm nghiền hai mắt.

"Một Thạch gia nhỏ bé mà dám coi thường ta như vậy sao, nếu đã như thế thì cũng không cần chúng tồn tại làm gì, sau khi lão tổ độ kiếp thành công, thì tìm cơ hội xóa sổ Thạch gia đó đi."

"Vâng, lão gia."

"Đúng rồi, lão gia, ngoài Thạch gia, thì còn có Long gia của tỉnh Giang Hải, họ cũng không đến."

"Hửm? Long gia này sao lại dám không biết điều như vậy."

"Theo như tôi biết thì Long gia rất thân thiết với Long Tổ, nghe nói lão gia nhà Long gia sống đến giờ cũng nhờ hai tên nhóc thuộc tổ chức này giúp đỡ. Mà Long Tổ trước giờ luôn hành động chính nghĩa cẩn trọng, những việc như vậy chắc chắn Long Tổ không muốn dính đến, đương nhiên Long Gia sẽ đi theo bọn họ."

"Vậy kia à? Thế ngươi biết phải làm gì rồi chứ?"

"Vâng, tôi đã hiểu ạ."

"Ta không cần biết bọn chúng có những ai chống đỡ, chỉ cần không xem trọng lễ độ kiếp của lão tổ lần này, thì đều phải diệt trừ hết, không được để sót 1 ai..."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia