ZingTruyen.Com

Nguoi Bat Quy


"Đương nhiên, cậu bị mê hoặc rồi đấy. Thân phận của Tuyết Nhi không hề đơn giản, suốt một thời gian dài như vậy, thế mà cậu không phát hiện ra gì. Bỏ đi, nhưng sao cô ấy lại xuất hiện ở quán rượu nhỉ? Chúng ta đi hỏi ông chủ quán rượu xem sao, có thể lại tìm ra chân tướng sự thật."

Ông chủ quán rượu là này một người đàn ông trung niên, nhìn rất giang hồ, chắc trước kia ông ta cũng là người lăn lộn trong xã hội sớm, nhưng dù vậy ông ta vẫn rất lương thiện.

Khi chúng tôi hỏi dò về chuyện của Tuyết Nhi, ông chủ mới bảo rằng:
"Tuyết Nhi? Các cậu nói cô gái nhảy trong vũ trường của chúng tôi sao?"

"Nhắc đến cô gái này thì cũng có chút kì quái. Khoảng 3 tháng trước, cô gái này đã đến tìm chỗ tôi, nói là muốn nhảy ở vũ trường. Quán rượu của tôi dù không quá lớn, nhưng cũng thường tìm một vài ca sĩ đến, trước giờ chưa từng cần người nhảy nên tôi đã từ chối cô gái này."

"Có điều cô ta rất cứng đầu và không ngừng cầu xin tôi, bảo rằng rất gần công việc này, hơn nữa cô ta còn bảo bản thân không chỉ biết nhảy, mà còn biết ảo thuật, nhất định khách tới sẽ đều rất thích."

"Vậy là tôi đã cho cô ấy thử việc xem sao, quả nhiên những dáng nhảy của cô ấy không tồi, hơn nữa vào lúc cao hứng nhất, sau lưng cô ta bỗng tỏa ra 1 đôi cánh, đôi cánh đó vừa to vừa dài, trông nhìn rất thật, đẹp như một thiên sứ, có điều đôi cánh đó lại là màu đen."

"Khi ấy, khách tới thích thú không ngừng. Ban đầu tôi còn tưởng cô gái này đang diễn ảo thuật thật, nhưng dần dần tôi nhận ra có cái gì đó không đúng, lúc trên sàn diễn, cô ấy chỉ mặc 1 cái váy màu đen, thậm chí cả đạo cụ cũng không có gì, trong lúc nhảy sao có thể tạo ra 1 đôi cánh lớn như thế chứ? Nó vốn không phải là đạo cụ."

"Cô gái đó có cánh, vậy không phải là yêu quái sao? Nhưng tôi cũng không vạch trần cô ấy, cũng không nói chuyện này với người ngoài, bởi tôi nhận ra rằng cô ta không có ý hại người, mỗi ngày đến quán bar cũng chỉ để khiêu vũ, xong việc thì lấy tiền rồi rời đi. Nói thật là tôi cũng không dám động vào cô ấy, chẳng may cô ta là yêu thật thì tôi cũng không ăn uống nổi nữa."

Sau khi kể xong thì ông ấy nhìn hai chúng tôi rồi bảo: "Hai cậu biết được thân phận thật sự của cô gái này đúng không, rốt cuộc thì cô ta là thứ gì vậy?"

Tôi và Triệu Vô Tâm không biết cần trả lời sao cho phải, vì chúng tôi cũng chưa hiểu chuyện này là như thế nào, nên đành nhanh chóng tìm cớ rồi rời đi.

Vô Tâm thất thần cả buổi, gương mặt lộ rõ vẻ u buồn, rõ ràng chuyện này nằm ngoài dự đoán của cậu ấy.

"Đừng lo lắng, tối mai chúng ta lại tới quán bar tiếp, đến lúc đó là có thể nhìn thấy Tuyết Nhi rồi."

"Cô ấy sẽ không tới đâu." Cậu ta bảo.

Quả nhiên tối hôm sau chúng tôi lại tới đó, nhưng Tuyết Nhi không hề xuất hiện.

Liên quan tới đôi cánh, tôi cảm thấy vô cùng quái lạ, nên quyết định gọi điện hỏi chú hai. Có điều tôi đã liên tục gọi mấy cuộc mà ông ấy không hề nhấc máy. Tôi nghĩ chắc bọn họ đang ở trong mộ rồi nên không bắt được tín hiệu. Nhưng một lúc sau, chú hai đột nhiên gọi đến.

"Trường Sinh, bọn ta chuẩn bị vào mộ rồi, tín hiệu chỗ này yếu lắm, con có chuyện gì sao?"

Vậy là tôi kể cho chú hai nghe một lượt, nghe xong ông ấy trầm ngâm một lúc rồi mới trả lời.

"Sao lại giống với tình cảnh của Ngọc Tú vậy nhỉ?" Ông ấy lẩm bẩm.

Tự dưng nhắc tới Ngọc Tú, tôi vô cùng kinh ngạc. Cô gái năm xưa đã xuất hiện bên cạnh chú hai khi chú suýt bị chết trong hầm núi, đã liên tục nói bên tai chú để ông ấy tiếp tục sống sót. Cuối cùng trước khi được cảnh sát cứu ra, ông ấy đột nhiên nhìn thấy sau lưng Ngọc Tú có một đôi cánh màu đen đang dang rộng, được vài giây thì biến đi đâu mất.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng thật là quái lạ, trong hầm khoáng sản kín như bưng như thế, cô gái Ngọc Tú ấy đi vào trong kiểu gì? Sau khi thấy cảnh sát tới, cô ấy làm sao để chui ra?

"Những năm nay ta đã không ngừng điều tra, xem loại người nào lại mọc ra đôi cánh, nên cũng đã có một vài manh mối."

Tôi vội vã hỏi, rốt cuộc chú ấy đã tra ra được gì rồi? Nhưng đến chỗ này thì tín hiệu lại tắt, giọng của chú hai cứ ngắt đoạn, tiếng chói của tín hiệu càng lúc càng lớn, làm tôi không nghe nổi ông ấy đang nói gì.

"Chú hai, chú hai, chú vừa nói gì vậy?" Tôi cố gắng hét vào đầu đây.

Nhưng chỉ có những tiếng tín hiệu vang lên liên hồi, sau đó mới nghe thấy ông ấy bảo rằng.

"Ta cũng không nghe được con đang nói gì, tín hiệu yếu quá, giờ ta phải vào mộ rồi, đợi khi ta về ta sẽ kể cho con nghe."

Sau đó thì tắt máy.

Tôi lập tức đem chuyện này kể cho Triệu Vô Tâm. Nghe xong, cậu ấy không ngừng cau mày nghĩ ngợi.

"Người có cánh mọc sau lưng rốt cuộc là loại người gì nhỉ?"

"Đừng lo, chú sai bảo sau khi quay về sẽ nói cho chúng ta đáp án."

"Tôi không lo, vì bất kể Tuyết Nhi có là người gì, chỉ cần cô ấy bình an vô sự là tôi vui rồi."

Vào lúc này, Tống Vũ Hân gọi đến cho tôi.

"Alo, Trường Sinh à, cậu có đang ở Giang Hải không?"

"Có, chuyện gì vậy?" Tôi thấy giọng cô ấy có chút gấp gáp.

"Cậu thật sự không cứu Giang Đại Thanh sao, 3 ngày nữa lão tổ Thẩm gia mang cô ấy đi tế thiên rồi, cậu chỉ còn 3 ngày thôi đấy."

Nghe thấy cái tên này, tim tôi chợt nhói lại.

"Lý Trường Sinh, tôi không quan tâm cô ta có là hôn thê của cậu hay không, nhưng nếu để cô ấy chết như vậy thì đúng thật là đáng tiếc. Mặc dù trước kia nhà Giang gia hại gia đình tôi thê thảm, tôi cũng không có cảm tình gì với cô ấy cả, nhưng nói tóm lại cô ta vẫn là 1 cô gái lương thiện, trước kia tôi luôn khuyên cậu không cứu cô ấy là bởi cậu không phải là đối thủ của lão tổ nhà Thẩm gia, nhưng giờ tôi cầu xin cậu hãy cứu lấy Đại Thanh được không?"

"Nhưng cứu cô ta kiểu gì đây? Người bắt giữ cô ấy là chân tiên cơ mà."

"Nhất định cậu phải có cách, tôi tin ở cậu, nếu ngay cả vợ chưa cưới của mình cũng không cứu được, thì tôi sẽ thất vọng về cậu lắm đấy."

Nói xong thì Vũ Hân tắt máy.

"Cậu sao vậy?" Vô Tâm chạm vào vai tôi.

"Không có gì."

"Cậu cũng muốn cứu Giang Đại Thanh, đúng không?" Hình như Vô Tâm đã nghe thấy cuộc trò chuyện của tôi

"Nếu xét về lý thì cậu không nên cứu cô ấy, nhưng nếu xét về tình thì tôi là cậu, tôi sẽ liều mạng để cứu được cô ta, vì đó là người con gái tôi yêu, mặc dù chúng ta cũng đang đắc tội với Thẩm gia, nhưng chuyện đó không quan trọng."

''Ai nói Giang Thanh Thanh là người tôi yêu vậy? Người tôi yêu duy nhất chỉ có Đào Hoa thôi."

"Đủ rồi, cậu đừng giả bộ nữa." Vô Tâm ngắt lời.

"Mỗi lần nhắc đến cái tên Giang Đại Thanh đó, cả người cậu đờ đẫn như bị mất hồn, tên ngốc cũng nhìn ra được cậu có cảm tình với cô gái ấy."

"Tôi..."

Tôi hơi chột dạ, cảm thấy có chút xấu hổ.

"Sau 3 ngày nữa, lão tổ kia sẽ mang Thanh Thanh đi tế trời, rồi tiếp tục độ kiếp lần 2."

"Nên bây giờ chúng ta phải đi ngăn ông ta lại, không thể cho hắn độ kiếp thành công." Vô Tâm bảo.

"Người của Thẩm gia muốn chúng ta chết, tạm thời chuyện của Long Tổ cứ gác lại đã, nếu lão già kia mà thành công rồi, đừng nói là hai chúng ta, đến cả 3 Long Tổ hợp lại cũng bị hắn tiêu diệt."

Tôi kinh ngạc nhìn Vô Tâm chằm chằm.

"Cậu muốn ngăn hắn sao? Nhưng đó là chân tiên, liệu chúng ta có ngăn nổi không?"

"Không thử thì sao mà biết được."

"Nhưng tôi nghĩ chúng ta vẫn nên hoàn thành nhiệm vụ Long Vương giao trước, mau chóng tìm được Gia Luật A Đóa để hỏi xem sức mạnh thần bí đó rốt cuộc là cái gì?"

Dứt lời thì tôi bước đi luôn, để lại Triệu Vô Tâm đằng sau ngúng nguẩy lắc đầu.

"Haizz, còn trốn tránh nữa, không biết ai lo hơn ai nữa đây?"

Hai ngày tiếp theo, do vẫn chưa tìm được Gia Luật A Đóa, nên chúng tôi bắt đầu trở nên lo lắng, vì Long Vương đã gọi tới 2 lần để thúc giục việc hoàn thành nhiệm vụ.

Có điều liên tục 2 hôm nay, tôi cứ gặp Gia Luật A Đóa trong mơ, cô ta cứ lặp đi lặp lại 1 câu rằng: "Chỉ có người thu hồn Đạo giáo và nữ nhân Phật giáo kết hợp, mới có thể tìm ra được loại sức mạnh này."

Từ giấc mơ tỉnh dậy, cả người ướt đẫm mồ hôi. Thế là tôi gọi Triệu Vô Tâm dậy.

"Này, cậu có biết nữ nhân Phật giáo là ai không?"

"Nữ nhân phật giáo? Sao tự dưng cậu lại hỏi thế?"

Tôi đem giấc mơ vừa rồi kể cho cậu ta nghe, nghe xong Vô Tâm vô cùng kinh ngạc.

"Ý cậu là muốn triệt để giải quyết chuyện này, thì phải có 1 người thu hồn và 1 nữ nhân phật giáo tương hợp?"

"Đúng, mặc dù Long Vương đã chia quân thành 5 đường, nhưng chỉ sợ là tốn công vô ích, nếu muốn hóa giải nó, thì phải nghe theo lời A Đóa nói, tìm ra nữ nhân phật giáo kia là ai?"

Vô Tâm lắc đầu, vì cậu ấy cũng không biết.

Tôi chỉ cảm thấy rằng cần thật mau chóng tìm ra Gia Luật A Đóa để hỏi chuyện này cho rõ ràng. Vì thế mà trời vừa sáng tôi đã lập tức lần theo mùi hương, rồi chạy đến 1 con đường vắng vẻ. Nhưng cái mùi đặc trưng ấy rất nhanh đã biến mất. Mỗi lần sắp tìm ra được cô ta, thì cái mùi này lại không thấy đâu nữa.

"Lần này cũng như vậy sao?" Tôi vô thức kêu lên.

Nhưng khi tôi vừa quay lại thì bỗng giật mình. Tôi thấy trước mắt không xa có một vật đang đứng sờ sờ, Triệu Vô Tâm thấy tôi kì lạ nên đập vào vai rồi bảo: "Cậu sao thế?"

Tôi trợn mắt nhìn, không hề chớp mắt khi thấy vật trước mặt.

"Chồn..."

Vô Tâm thuận mắt nhìn theo, ngay lập tức cậu ta cũng giật nảy. Đó là 1 con chồn lông vàng, nó to hơn con chồn bình thường gấp 3,4 lần, trông y như 1 đứa trẻ 5,6 tuổi.

Con chồn này nhìn trông rất xấu, lông trên người nó dài ngoằng, vàng chóe, đặc biệt là cái đuôi, hai chân sau thì đứng trên đất, còn hai chân trước co lên ôm một cái hộp đỏ, y hệt như 1 con người đứng đó, trông quái dị vô cùng. Hai mắt con chồn này nổi rõ những tia máu đỏ ửng, nó đứng im bất động rồi nhìn chúng tôi chằm chằm.

Điều quỷ dị nhất là nó đang mặc 1 chiếc áo cà sa.

"Cái quái gì vậy?" Vô Tâm đứng cạnh hoảng hốt.

Chồn? Hoàng đại tiên?

Đúng, chính là cảnh này, chính là nó...
Con chồn xuất hiện vào 20 năm về trước trong hành trình lên đường đổi đời của 5 người cha tôi, Giang Hải Minh, Trương Lão Tài, Bao Tử Lưu và Lý Toàn Đức. Khi họ nhìn vào đôi mắt đó thì đã bị hút vào một không gian khác, gặp 1 ngôi chùa và các vị tăng sư.

"Vô Tâm, quay mặt đi. Đừng nhìn vào nó nữa." Tôi gào lên, vì tôi biết rằng, nếu nhìn vào con chồn này chúng tôi sẽ gặp nguy hiểm.

Nhưng đã quá muộn, ngay khoảnh khắc ấy, từ đôi mắt kia phóng ra một ánh sáng chói lóa, đỏ rực, chúng tôi chỉ cảm thấy có gì đó bao phủ lấy mình nhưng không thể nhìn được ra đó là thứ gì, đến khi trở lại thì phát hiện mọi thứ xung quanh đã hoàn toàn khác.

Ban nãy còn đang đứng trên con đường lớn, vậy mà giờ lại là một cung điện bằng cẩm thạch, hương nến nghi ngút, phía trước còn có một pho tượng phật khổng lồ, uy nghiêm lừng lẫy đặt chính giữa đại cung. Dưới bức tượng có rất nhiều người đang quỳ, trước mặt mỗi người đều có 1 ngọn đèn dầu, họ đang quỳ rạp dưới đất, hai tay chắp lại, dáng vẻ vô cùng thành khẩn. Nhìn cảnh trước mắt, tôi tính sơ qua cũng phải tới hàng trăm hàng nghìn người đang hành lễ.

"Chỗ nào thế này?"

Cả 2 chúng tôi thắc mắc rồi đưa mắt nhìn nhau, rốt cuộc thì đây là đâu...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com