ZingTruyen.Info

Người Bắt Quỷ - 一部故事

Phần 93

linhnoir


Tôi nghe xong thì kinh ngạc vô cùng.

"Tại sao lại có chuyện đó, đáng lẽ ngũ quan hợp thể thì ông phải sống lại chứ ạ?"

"Ta không biết, cứ cho là bị sét đánh thì cũng phải sót lại vết tích gì chứ, nhưng trong đó lại trống không, không thấy thứ gì cả." Chú hai thở dài qua điện thoại.

"Trường Sinh, ta thấy chuyện này có gì đó không đúng, chẳng phải Long Vương đã nói ông con thì đại tiên thu hồn sao, sau khi có ngũ quan quay về nhất định sẽ sống lại, nhưng chuyện này lại nằm ngoài dự đoán của ta."

"Hay là ông con đã sống lại nhưng nhân lúc bị sét đánh nên đã chạy đi rồi?"

"Không thể nào, khi thiên lôi giáng xuống, rõ ràng ta nhìn thấy cái xác vẫn nằm im bất động, còn chưa kịp mở mắt kia mà, vậy mà sét đánh xuống chỉ vài giây lại không nhìn thấy đâu nữa..."

Tôi lặng người, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

"Được rồi, khoan hãy nói chuyện này, đội quân đầu tiên mà Long Vương phái đi đã đến thôn Ngọa Long, ngày mai là vào trong mộ cổ, ta và bọn họ sẽ cùng vào. Hi vọng lần này có thể thuận lợi, diệt trừ được thi quỷ và thi sống, ngăn chặn chiến tranh minh âm."

" Sức mạnh những người được phái đi lần này quả là không tồi, thậm chí còn có một thiên sư ở Lao Sơn, nhưng nói đi nói lại thì chiến tranh minh giới cũng không hề dễ dàng, bất cẩn một chút là hoàn toàn có thể mất mạng. Trường Sinh, nếu ta không quay về nữa... con nhất định phải tự mình sống tốt, phải tự mình bảo trọng."

"Chú, chú nói linh tinh gì vậy, nhất định chú sẽ bình an trở về."

Nghe những lời chú ấy nói, lòng tôi bỗng nhiên thắt lại. Nhưng ông ấy đã tắt máy, tôi còn chưa kịp kể chuyện đại họa tôi và Vô Tâm gây ra thì đầu dây đã vang lên tiếng tút tút...

Bên này, nhóm 2 cũng đã đi đến hồ Thiên Trì của núi Côn Lôn, nhóm 3 và nhóm 4 cũng đã xuất phát.

Long Vương gọi hai chúng tôi lại bảo.

"Ngày mai hai ngươi đã phải lên đường tìm Gia Luật A Đóa, nội trong 3 ngày phải tìm cho được cô ta."

"Nhưng không phải ông nói là chúng tôi giết nhà Thẩm gia, nên đang bị truy nã ở bên ngoài sao?" Tôi thắc mắc.

Long Vương xua tay.

"Chuyện đó ta đã giúp các ngươi giải quyết rồi, nhưng cũng chỉ là tạm thời thôi. Các ngươi vốn là người của Long Tổ, nhưng đúng lúc đang cần giải quyết chuyện yêu tộc, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến sự diệt vong của loài người, nên dù có phạm đại tội gì ta cũng phải xin lên cấp trên. Cấp trên cũng đã hạ lệnh, tạm thời không truy nã các ngươi nữa."

"Nhưng đừng có vui mừng quá sớm, sau khi yêu tộc được giải quyết thì các ngươi vẫn phải trả giá cho những hành động ngu xuẩn của mình."

"Vậy người của Thẩm gia cũng để yên sao?" Tôi hỏi.

"Thẩm lão gia đã gọi điện tới cảnh báo với ta, nói rằng trong vòng 3 ngày phải đem đầu các ngươi đến. Nhưng cậu nghĩ Long Vương ta là ai chứ, mặc dù hiện giờ hắn rất tức giận, nhưng cũng không dám ra tay với các ngươi, vì hiện vị chân tiên nhà họ đang bận chuyện tế thiên, sau khi tế thiên xong thì sẽ độ kiếp lần 2."

"Lần trước tên chân tiên này đã chịu được bát đạo thiên lôi, chỉ là không đỡ được thiên lôi thứ 9, đến nay cũng đã 10 năm trôi qua, mỗi năm hắn đều tìm 1 thiên nữ tế thiên, sau mỗi lần tế, sức mạnh lại tăng không ngừng. Vì vậy giờ đã chuẩn bị độ kiếp lần 2, có khả năng lần độ kiếp này hắn sẽ đỡ được thiên lôi thứ 9, bay lên trời làm thần tiên."

"Nếu độ kiếp thành công, thì việc giết hai ngươi dễ dàng như giết 1 con kiến và Long Tổ nhất định cũng sẽ bị ảnh hưởng, thậm chí là cả nhân gian này cũng nằm trong tay của hắn... Thôi được rồi, nói nữa cũng chả ích gì, hai người các người nên giải quyết chuyện trước mắt cho thật ổn thỏa, mau chóng tìm ra Gia Luật A Đóa, còn chuyện khác thì tính sau."

Vậy là tôi và Triệu Vô Tâm cũng đã bắt đầu rời khỏi Long Tổ. Nhưng làm sao để tìm được Gia Luật A Đóa đây? Tất nhiên là vẫn có cách, đó là dựa vào mùi hương đặc biệt trên cơ thể, hơn nữa tôi còn có đứa con của cô ta, nên tự khắc sẽ tìm được cô ấy.

Sau khi cố gắng phân biệt các loại hương, cuối cùng tôi cũng xác định được Gia Luật A Đóa vẫn đang ở Giang Hải. Thế là tôi và Vô Tâm lại quay về đó, trùng hợp lại đúng với mong muốn của Triệu Vô Tâm, vì cậu ta cũng muốn tìm Tuyết Nhi.

"Tôi nhất định phải tìm được cô ấy, sống phải thấy người, chết phải thấy xác." Cậu ta bảo.

Nhưng hai chúng tôi đã tìm liên tục 2 ngày mà vẫn không có tung tích gì, vừa không thấy Tuyết Nhi lại vừa không thấy Gia Luật A Đóa.

Tâm trạng của Vô Tâm bây giờ rất rối bời, cậu ấy không suy nghĩ được gì cả, nên tối ngày thứ 2, Vô Tâm đã dẫn tôi đến quán rượu. Tôi biết việc tìm người không thể ngày 1 ngày 2, dục tốc bất đạt mà.

Trong quán bar người người đông đúc, ánh đèn nhấp nháy, khiến ai bước vào cũng phải quay đi dụi mắt, âm nhạc lại inh ỏi nhức tai, không khí thực sự làm tôi có chút khó chịu. Triệu Vô Tâm thì vẫn quen lối cũ, nhanh chóng tìm một chỗ rồi ngồi uống rượu.

Vào lúc này trên khán đài của quán có một ca sĩ đang hát, nhưng đột nhiên đèn điện tắt, ngay sau đó đèn lại sáng lên, và một cô gái mặc chiếc váy đen bỗng dưng xuất hiện. Cô gái này trang điểm rất đậm, trên mặt còn có mạng che mặt, vừa đi ra đã bắt đầu uốn éo, thấy cảnh này những vị khách xung quanh cũng bắt đầu thích thú la hét.

Tôi đưa mắt nhìn, quả thực là không thưởng thức nổi, có điều cô gái đó có gì đấy rất quen thuộc. Vào lúc không khí trong quán đạt đến đỉnh điểm, cô gái mặc váy đen bỗng dưng tung ra hai cái cánh, vào lúc đôi cánh dang ra rộng nhất thì tôi mới nhận ra cái cánh đó dài khủng khiếp như thế nào. Bởi nó trông y như đôi cánh của thiên sứ trong truyền thuyết.

Nhưng vị thiên sứ này lại là màu đen...

Mọi người ở đó phấn khích không ngừng, tất cả họ tưởng rằng cô gái đang mang đạo cụ, và đôi cánh kia đương nhiên là giả. Ngay lập tức tôi chợt nhớ đến Tuyết Nhi. Vậy là tôi hét lên, khiến Vô Tâm ngồi cạnh cũng giật nảy mình.

"Cậu em, làm cái gì mà hét lớn thế? Ngồi xuống, uống rượu đi."

Tôi ngay lập tức nắm lấy vai cậu ấy rồi chỉ tay lên khán đài bảo.

"Tuyết Nhi, đó là Tuyết Nhi."

Nghe thấy cái tên này, Vô Tâm như bừng tỉnh, cậu ta mau chóng nhìn thuận theo hướng tay tôi chỉ, ngay sau đó cậu ta nhảy lên khán đài nhanh như 1 cơn gió và giật lấy mặt nạ trên người cô gái.

Quả nhiên, đúng là Tuyết Nhi thật. Nhưng Tuyết Nhi bỗng nhiên hoảng loạn, mau chóng thu lại hai cánh đen vào, rồi quay người chạy ra cửa sau.
Triệu Vô Tâm cũng rất nhanh nhẹn, cậu ta lập tức đuổi theo cô ấy, nhưng đáng tiếc tốc độ Tuyết Nhi quá nhanh, sau khi đi vào một con đường thì không thấy đâu nữa.

"Tuyết Nhi, Tuyết Nhi..."

Vô Tâm điên cuồng gào lên, nhưng tất cả chỉ đều vô ích.

"Cô ấy còn sống..." Bỗng nhiên cậu ấy bật cười. "Mặc dù tôi không biết đêm đó Trương gia đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết tại sao Tuyết Nhi lại trốn tránh tôi, nhưng chỉ cần cô ấy chưa chết là tôi mãn nguyện rồi."

"Nhưng cậu không thấy kì lạ sao?" Tôi bảo. "Vô Tâm, cậu thực sự không phát hiện ra gì à? Tuyết Nhi không phải người thường."

"Ý cậu là gì?" Cậu ấy kinh ngạc.

"Ban nãy cậu không thấy sao, sau lưng cô ấy mọc một đôi cánh đen."

"Đó... đó không phải đạo cụ à?"

"Tất nhiên không phải, lúc ở quán cơm, tôi đã tận mắt nhìn thấy đôi cánh đó mọc ra từ sau lưng cô ấy. Còn nữa, vào đêm hôm trước, người của Trương gia cũng là do cô ấy giết chết, trên đất rụng đầy những sợi lông từ cánh cô ta xuống."

Cậu ta trừng mắt, nhìn tôi chằm chằm.

"Cậu.... cậu nói thật ư?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info