ZingTruyen.Info

Người Bắt Quỷ - 一部故事

Phần 91

linhnoir


"Trương Vũ..."

Vô Tâm nghiến răng ken két vừa trừng mắt nhìn vào màn hình vừa siết chặt tay lại, tôi nghe rõ tiếng ngón tay đang va chặt vào nhau.

"Mày tới số rồi..."

Thật không ngờ là tên Trương Vũ đó to gan như vậy, giữa thanh thiên bạch nhật dám phóng hỏa giết người, rồi bắt cóc Tuyết Nhi.

Hai mắt Triệu Vô Tâm đỏ bừng như muốn tóe ra lửa, ngay lập tức cậu ấy lao về phía trước để tìm Tuyết Nhi, thấy bộ dạng phẫn nộ này, tôi sợ rằng cả nhà Trương Vũ có mạnh đến mấy cũng bị cậu ta giết chết.

Vì vậy tôi phải tới cản cậu ta lại.

"Vô Tâm, bình tĩnh chút đi."

Hạ Tử Y cũng bị Vô Tâm làm cho dọa sợ, cô ấy cũng vội đi tới khuyên ngăn.

"Triệu Vô Tâm, cậu đừng manh động. Chuyện này cứ để cho tuần tra chúng tôi làm, người nhà Trương gia giết người, phóng hỏa, bắt cóc, không việc gì không làm cả, nhất định pháp luật sẽ không tha cho họ."

Vào chính lúc này, thì Long Thiên Anh của Long gia tới. Sau khi Giang gia bị tiêu diệt, Long gia phất lên như diều gặp gió, toàn bộ tài sản nhà họ Giang đều bị thu mua lại thành tài sản của Long gia.

Do vậy thời gian này Long Thiên Anh vẫn phải ở lại Giang Môn, đêm hôm nay đúng lúc ông ấy trên đường đi về, nhìn thấy ở đây có vụ án phóng hỏa giết người, lại phát hiện có tôi và Triệu Vô Tâm đang ở đó nên mới đi tới xem sao. Vậy là tôi đem chuyện này kể lại cho ông ấy nghe 1 lượt, Long Thiên Anh bảo rằng.

"Trương gia cỏn con này dám ngang ngược lộng hành như vậy, xin hai vị đại sư cứ yên tâm, chuyện này tôi sẽ xử lý. Tôi đại diện Long gia của tỉnh, đích thân đến Trương gia đòi người, tôi muốn xem xem Trương gia lớn mạnh thế nào, xem chúng có nể mặt Long gia này không."

Long Thiên Anh vốn không hề để mắt tới Trương gia, bởi Long gia là gia tộc lớn mạnh nhất tỉnh bên cạnh, nếu trong phố Giang Môn, thì Trương gia này cũng chỉ thuộc gia tộc hạng 3, quá là thấp bé với gia tộc như họ.

Trước đó, chúng tôi cũng giết được ác long, trả lại vận may cho cả tỉnh, còn đem cả vảy rồng về chữa bệnh cho lão gia nhà họ, nên nói tóm lại Long gia vẫn nợ chúng tôi một ân tình. Có ông ấy giúp đỡ, chúng tôi cũng yên tâm nhiều hơn.

Nhưng ngay lúc ấy điện thoại của Hạ Tử Y lại vang lên, bên kia vang lên giọng của cục trưởng.

"Tử Y, đường Nhân Dân xảy ra một vụ án mạng đúng không?"

"Vâng cục trưởng, tôi đang ở hiện trường rồi, bước đầu xác định đó là người nhà Trương gia làm, bọn họ giết người đốt nhà, rồi bắt cóc con gái họ, tôi cũng chuẩn bị đi ứng cứu."

"Lập tức quay về cho tôi." Giọng người đầu dây bên kia đanh lại.

Hạ Tử Y lặng người.

"Nhưng tại sao? Cô gái Tuyết Nhi đó vẫn đang ở trong nhà họ..."

"Tôi nhắc lại 1 lần nữa, lập tức đem người quay về mau...."

"Chuyện này chúng ta không giải quyết nổi đâu." Ông ấy nghiêm giọng.

"Cái gì?"

"Sau lưng Trương gia có Thẩm gia giúp đỡ, cô hiểu chưa?"

"..." Hai mắt Hạ Tử Y mở trừng trừng.
Gương mặt cô ấy trắng bệch, không nói thêm được lời nào nữa, tôi đứng đó thấy có gì không ổn, nên vội vã hỏi.

"Cảnh quan Hạ, chuyện gì vậy?"

"Sau lưng Trương gia có Thẩm gia giúp đỡ." Cô ấy thất thần trả lời.

Chúng tôi giật mình kinh hãi, hóa ra chính vì lí do này mà tên Trương Vũ đó lộng hành khắp nơi. Về sau tôi biết rằng, mẹ của Trương Vũ là con gái thứ của Thẩm gia, khi đó không biết vì lí do gì mà lại muốn gả cho Trương gia đó, cũng vì chuyện này mà cha con Thẩm gia từng không nói chuyện, bởi lão gia họ Thẩm không đồng ý gả con gái mình đi, nhưng vì con gái ông ấy cứ kiên quyết đòi cưới bằng được, nên Trương gia mới được làm thông gia với nhà họ.

Long Thiên Anh nghe xong thì biến sắc.

"Nói như vậy, là chúng ta không làm gì được người nhà họ Trương sao?"

Vừa nói gương mặt ông ta sầm lại, sau đó thì bảo với tôi rằng: "Đại sư, thực sự là xin lỗi hai cậu, nếu có Thẩm gia xen vào thì Long gia không dám động tới, vì nhà họ có chân tiên trấn giữ."

Tôi chỉ biết cười khổ, xem ra Hạ Tử Y và Long Thiên Anh cũng không giúp được nữa.

"Được, các người không dám động đến thì để tôi giải quyết, Tuyết Nhi nhất định phải sống sót trở về." Triệu Vô Tâm vừa dứt lời, thì dứt người lao đi.

"Cậu ấy... cậu ấy sẽ giết người sao?" Hạ Tử Y sợ hãi.

" Trường Sinh, cậu mau cản Vô Tâm lại đi, đừng để cậu ấy manh động, chuyện này nhất định sẽ có cách giải quyết mà."

"E là không kịp rồi, Tuyết Nhi vẫn còn trong tay Trương Vũ, nên cũng không thể kéo dài thêm được nữa."

Thế là tôi cũng lập tức chạy theo cậu ta. Vô Tâm có thể đi cứu người, hay báo thù cũng được, nhưng cậu ta tuyệt đối không được làm ra chuyện bất đạo, bởi nếu như vậy rồi thì ai cứu được cậu ấy nữa đây. Chỉ vì tên cặn bã Trương Vũ đó mà mất đi tất cả, thật không đáng chút nào...

Vậy là không bao lâu sau thì chúng tôi người trước người sau chạy vào biệt thự Trương gia. Những biệt thự khác thường được nằm ở ngoại ô hoặc vị trí thoáng đãng rộng rãi, nhưng biệt thự Trương gia lại nằm ở vị trí đắc địa của trung tâm, nên có thể thấy nhà này không đơn giản như mọi người nghĩ.

Vô Tâm vì lo lắng cho Tuyết Nhi nên cứ lập tức xông vào, nhưng lúc đó ngay ở cổng biệt thự cậu ấy đột nhiên dừng bước rồi bảo với tôi rằng: "Cậu em, cậu đi đi, đây là chuyện riêng của tôi, tôi không muốn liên lụy cậu."

"Lát nữa máu nhà Trương gia sẽ chảy thành sông, hôm nay tôi đã tới đây là không tính đến chuyện quay về. Tuyết Nhi là cô gái tôi yêu duy nhất, tôi tuyệt đối không thể để cha mẹ cô ấy chết oan ức được, tuyệt đối không để cho bất kì người nào đụng tới cô ấy."

"Triệu Vô Tâm, cậu..."

Tôi định nói thêm vài lời nhưng không đợi tôi nói xong thì Vô Tâm đã bước vào trong. Tôi biết cậu ấy không muốn liên lụy đến tôi, nhưng sao tôi có thể để người anh em của mình cứ thế rời đi được. Cho nên không kịp nghĩ nhiều, tôi cũng quyết định xông vào bên trong. Nhưng khi vừa bước vào thì trong biệt thự lạnh lẽo lạ thường, không thấy bóng dáng ai cả, thậm chí cả bảo vệ cũng không có.

Mới đầu tôi sợ có bẫy, định nhắc nhở Vô Tâm nhưng sau khi đi vào phòng khách, hai chúng tôi thấy trên ghế sofa la liệt những thi thể. Tôi cẩn thận tiến lên quan sát, thì phát hiện trong đó có xác 1 phụ nữ, nhìn cách ăn mặc hình như là người giúp việc của nhà này.

Những người còn lại thì mặc đồ an ninh. Tất cả họ đều đã chết cả, hơn nữa còn chết rất thảm, ở cổ có 1 cái lỗ lớn, giống như bị cái gì đó chọc thủng qua, máu vẫn còn đang rỉ ra ngoài, vết thương trên gần cổ còn như bị ai đó khoét rỗng, máu cùng thịt lẫn lộn, làm người ta kinh sợ vô cùng.

Tôi tiếp tục cảm nhận có thứ gì đó bất thường, nhưng vì không thấy Tuyết Nhi nên Vô Tâm men theo hành lang rồi đi lên tầng 2. Tôi cũng vội vã lên theo. Vừa mới đặt chân lên lầu 2 thì đã ngửi thấy khắp nơi là mùi máu, sau đó ở ngay thang máy tầng 2 lại có thêm vài xác bảo vệ, bọn họ mặc bộ đồ đen, trên cổ như bị xé toạc, trông thê thảm vô cùng.

Sau đó chúng tôi phát hiện ở trong phòng ngủ tầng này có 1 thi thể của đôi nam nữ trung niên, bọn họ đang nằm vật trên giường, vết thương giống như những người trước, vẻ mặt kinh hãi tột độ, nhìn cách ăn mặc của họ, tôi đoán hai người này chính là ông bà chủ Trương, và cũng chính là cha mẹ của Trương Vũ.

Tôi và Triệu Vô Tâm giật mình, tại sao toàn bộ người của Trương gia lại chết? Là ai đã làm chuyện này? Trương Vũ và Tuyết Nhi đâu?

Rất nhanh sau chúng tôi leo lên lầu 3, ở phòng ngủ của tầng này, chúng tôi nhìn thấy xác của Trương Vũ. Tên khốn nạn này đã chết, thi thể co quắp, đau đớn nằm trên đất, cổ hắn cũng có một vết thủng, ngoài ra sau lưng và đùi, chân cũng có nhiều vết rách khác, trông loang lổ và rất gớm ghiếc, cỏ vẻ trước đó hắn đã bị 1 vật giày vò rất lâu.

"Chết hết rồi sao?"

Vô Tâm nhìn toàn bộ họ, ban nãy tên phú nhị đại này còn gửi cho cậu ta một đoạn băng thách thức, vậy mà trong chớp mắt hắn đã chết tươi.

Thế Tuyết Nhi đâu rồi? Chúng tôi tìm mãi mà không thấy cô ấy.

"Tuyết Nhi, Tuyết Nhi..."

Vô Tâm điên cuồng gào lên, loạn xạ gọi lớn cô ấy, nhưng cậu ta đã lật tung cả cái biệt thự lên rồi mà vẫn không thấy được dấu tích gì. Có điều tôi đã phát hiện ra một chỗ bất thường.

"Triệu Vô Tâm, mau qua đây, đó là cái gì vậy?"

Tôi nhặt một vật đưa cho cậu ấy. Lông vũ, là một sợi lông vũ màu đen, dài bằng ngón tay cái. Sau đó chúng tôi phát hiện ở phòng ngủ tầng 2, tầng 3, thậm chí cả phòng khách lẫn lối ra vào đều có loại lông vũ này.

Nhìn vào khung cảnh trước mắt có thể thấy được một con chim lớn có hai cánh khổng lồ đã đi vào biệt thự, sau khi làm loạn ở đây xong thì đã bay mất, loại lông này cũng từ trên người nó bay xuống.

Hai cánh sao? Tôi đột nhiên nhớ ra hôm trước nhìn thấy sau lưng Tuyết Nhi có một đôi cánh đen sì. Chẳng lẽ...
Tôi không dám nghĩ tiếp, nhưng có thể chắc chắn một điều là Tuyết Nhi chưa chết, hơn nữa toàn bộ người ở đây có thể là cô ta hại.

"Vô Tâm, Tuyết Nhi còn sống." Tôi bảo.

"Cậu chắc chắn không?"

Tôi gật đầu nhưng không dám nói nhiều.

"Người Trương gia đã chết hết rồi, giờ chỗ này là hiện trường án mạng, chúng ta mau rời đi thôi."

Vậy là không nghĩ ngợi gì, chúng tôi liền mau chóng đi khỏi đây. Chúng tôi cứ thế đi ra khỏi nhà, nhưng lại hoàn toàn đi trong vô thức, không biết là sẽ đi đâu.

"Rốt cuộc là ai đã làm chuyện này? Tại sao Tuyết Nhi lại không thấy đâu nữa?" Vô Tâm mệt mỏi vò đầu. "Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nhất định tôi phải tìm được cô ấy."

Cậu ta cương quyết. Chỉ là mới sau có 1 đêm, tôi đã thấy cậu ấy gầy đi nhiều.
Dù sao cha mẹ cậu ấy cũng đã chết, giờ người con gái mình yêu nhất cũng rời đi, chuyện này đối với cậu ấy mà nói thực sự là 1 cú đả kích lớn.

Sau khi trời sáng, người đầu tiên gọi cho chúng tôi lại là Hạ Tử Y.

"Hai cậu giết toàn bộ người nhà Trương gia à? Các cậu có biết mình đang làm gì không? Ở Diễm Hạ này tội giết người là nặng nhất đấy.

"Không phải do chúng tôi làm." Tôi bảo.

"Cái gì? Không phải các cậu làm?"

"Đêm qua lúc chúng tôi tới thì bọn họ đều chết cả rồi. Tuyết Nhi cũng không thấy đâu nữa."

"Ý cậu là có người đã đến trước 1 bước, giết hết người Trương gia và cứu được Tuyết Nhi sao?"

"Tôi không biết nữa."

Kỳ thực mà nói, chuyện tôi nghi ngờ có thể là đúng, nhưng vì không có chứng cứ gì nên tôi không dám mạnh miệng.

"Giời ạ, giờ mới nói thì cũng muộn rồi. Chuyện Trương gia bị hại đã lan đi khắp tỉnh, thậm chí là cả nước rồi, dù gì tối qua hai cậu đến biệt thự, trong video giám sát ngoài cổng đều có ảnh 2 cậu bước vào, hai người đang bị truy nã đó, có biết không hả?"

"Cái gì?"

Mẹ kiếp, tôi thật không tin vào tai mình nữa, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này, tự dưng rắc rối đổ lên đầu hai chúng tôi, nếu không chứng minh bản thân vô tội, chắc chắn chúng tôi sẽ bị tử hình.

"Trường Sinh, tôi tin lời cậu nói, tin hai người không làm hại ai, nhưng tôi có tin thì cũng vô dụng, cục trưởng đã hạ lệnh xuống rồi, đang thông báo truy bắt 2 người khẩn cấp."

Tôi không dám nói gì, sau khi tắt máy thì nắm tay Triệu Vô Tâm chạy đi. Nếu hai chúng tôi bị bắt thì mọi chuyện sẽ tan thành mây khói mất. Tôi không thể gặp được chú hai, không gặp được ông nội, và không giết được quái vật ở âm trang.

Vào đúng lúc này thì Long Vương gọi đến.

"Triệu Vô Tâm, hai thằng nhãi các ngươi lại gây họa cho ta rồi. Quân khốn nạn, học đâu cái thói giết người vậy hả? Cậu nghĩ đây là chỗ nào, có biết mình đang làm gì không?"

"Long Vương, thực sự là chúng tôi không làm...."

"Câm ngay, lập tức quay về cho ta."
Long Vương tắt máy, tôi và Triệu Vô Tâm nhìn nhau tuyệt vọng. Chẳng lẽ cả ông ấy cũng không tin lời chúng tôi nói sao?

"Tuyết Nhi, rốt cuộc thì em đang ở đâu?"

Vô Tâm ngẩng lên đau đớn thở dài.

"Tuyết Nhi, chỉ cần em còn sống, chỉ cần em bình em vô sự thì người ta bảo anh là hung thủ giết người hay gì cũng được, anh cũng không bao giờ hối hận."

"Vô Tâm, cậu không hối hận nhưng tôi thì có đó, tôi không thể ăn nòng súng một cách oan uổng như này được."

"Cậu em, xin lỗi cậu, tôi lại hại cậu rồi..."

Tôi không biết nói thêm gì nữa, cả lời trách móc cũng không nói được ra, giờ nói có ích gì đâu, cái cần nhất bây giờ là phải mau chóng quay về nhờ Long Vương cứu giúp.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info