ZingTruyen.Asia

Người Bắt Quỷ - 一部故事

Phần 9

linhnoir


Vào khoảng hơn 11h đêm, tôi và chú hai bắt đầu xuất phát.

Tôi cầm theo chiếc xẻng gấp như mọi lần, nó vô cùng sắc bén, hơn nữa lại còn rất tiện, ngoài ra chú hai cũng cầm theo 1 cái túi vải, buộc nó vào thắt lưng, bên trong phồng ra cái gì đó, nhưng tôi cũng không biết nó là thứ gì.

Nhiều năm như vậy chú hai ở bên ngoài đã trải qua những việc gì? Tại sao ông ấy có thể hiểu rõ những chuyện ma quỷ đến thế? Cuối cùng, tôi không nhịn được mà hỏi chú hai:
" mSư phụ chú là ai?"

Chú hai vừa bước những bước dài đi về hướng núi, vừa nói rằng: "Có nói con cũng không biết, nhưng sư phụ ta là một bậc cao nhân."

"Mấy năm qua chú đã làm gì bên ngoài? Người trong thôn đều nói chú ra ngoài làm ăn rồi đã chết ở đâu đó."

"Nếu không có sư phụ ta, thì đúng là ta đã chết rồi, chuyện cũ không nên nhắc đến, con đừng hỏi nữa."

Tôi ở đằng sau nhìn theo bóng lưng chú hai phía trước, trông nó cao lớn như vậy, kiên định như vậy, tôi không dám tin chú ấy là người xấu, mặc dù tôi biết chú ấy đã hại chết Đào Hoa.
Nhưng tôi tin chắc một điều, đó là chú ấy làm tất cả mọi chuyện chỉ vì muốn tốt cho tôi, vì muốn báo thù cho gia đình này. Nhưng nguyên nhân của mối thù ấy là gì, những kẻ đứng sau hãm hại Lý gia tổng cộng có bao nhiêu người đây?

Tôi thật sự rất muốn biết, nhưng tôi hiểu rằng chú hai sẽ không kể cho tôi nghe, ông ấy lúc nào cũng thần bí như vậy, có những chuyện không bao giờ nói với tôi, cũng chỉ vì muốn tốt cho tôi, suy cho cùng cũng vì tôi còn quá yếu đuối.

Do vậy tôi càng phải mạnh mẽ hơn.

" Nhưng làm sao để mạnh mẽ hơn đây?" Tôi tự hỏi.

Chú hai bỗng dừng lại, quay đầu nhìn tôi một cái, sau đó nói rằng: "Con đã có suy nghĩ muốn mạnh mẽ rồi sao? Chứng tỏ cái chết của Đào Hoa cũng không bị uổng công vô ích. Có điều chuyện này không thể vội được, đầu tiên con hãy đọc kỹ cuốn sách Đạo Thư Vô Tự đó trước, không được xem thường cuốn sách đó, nó là cuốn sách thần, con phải đọc hết quyển sách ấy thậm chí là phải học thuộc, có như vậy con mới trở nên mạnh mẽ hơn được."

" Thật vậy sao?"

Tôi cảm thấy chú hai đã rất mạnh rồi, nếu tôi đọc xong cuốn sách đó chẳng phải là tôi sẽ mạnh hơn chú hai sao, quyển sách đấy thần kì như vậy ư?

Vì cái chết của Đào Hoa nên mấy ngày nay tôi vô cùng đau khổ, chẳng có tâm trạng nào mà mở cuốn sách ra xem, nhưng bây giờ, ngay khoảnh khắc này tôi đã quyết tâm rồi, nếu như có thời gian nhất định tôi sẽ chăm chỉ ngồi học quyển sách đó.

Chẳng mấy chốc mà chúng tôi đã đến gò chôn sau núi.

" Nơi này còn xuất hiện chợ quỷ nữa không?" Tôi hỏi.

" Không, chợ quỷ trước kia đã bị ta phá hủy rồi, nhưng oán khí và âm khí ở đây vẫn còn rất nặng, con cẩn thận một chút, lát nữa nếu nghe thấy có ai gọi tên, con tuyệt đối không được trả lời, cũng tuyệt đối không được quay đầu, con nhớ chưa?"

Tôi gật đầu, mặc dù chỗ này có chút u ám, nhưng cũng không quá đáng sợ bởi vì chú hai đã ở đây rồi.

Hai chúng tôi bước đến gò chôn người, nhanh chóng tìm đến ngôi mộ thứ 7.

Hai bên mộ vẫn được treo hai chiếc đèn lồng đỏ, cũng không biết là ai đã để ở đó, và cũng không ai biết nó được đặt ở đây từ bao lâu rồi. Tôi chỉ biết là nó chính là mộ của Gia Luật A Đóa.

Chú hai không nói lời nào cả, cứ thế cầm xẻng rồi đào đất lên. Cách chú ấy đào mộ trông thật lão luyện, hai tay cứ thoăn thoắt, đất được xúc lên đều đặn đổ đầy trên mặt đất. Tôi còn thắc mắc có phải trước kia bôn ba bên ngoài, chú là tay chuyên trộm mộ không, vì đào mộ cần phải dùng tay, nhưng tay chú ấy khi đào đất lên lại rất sạch sẽ, gọn gàng. Nhưng cũng có thể là do ngôi mộ này đã có từ rất lâu, hao đi còn rất nhỏ nên cũng rất dễ đào.

Sau khi đào ra thì chúng tôi nhìn thấy một chiếc quan tài màu đen, nhìn rất thô sơ, nhưng điều kì lạ là nó không hề bị mục nát.

Tôi nhớ lại dáng vẻ của Gia Luật A Đóa, cô ấy là người cổ đại, có lẽ cũng chết từ rất lâu rồi nhưng tại sao cỗ quan tài này lại không hề mục nát?

Nhưng sau khi mở quan tài ra, bên trong tuyệt nhiên không có gì cả, không có thi hài của Gia Luật A Đóa cũng không có một bộ xương nào.

" Sao lại không có gì thế này?"

Chú hai nhau mày suy nghĩ, một lúc lâu sau mới trả lời rằng: "Không đúng, đây không phải là quan tài của Gia Luật A Đóa, nó chỉ là một bộ quan trấn hồn, quan tài của cô ấy có lẽ là nằm ở bên dưới."

Chú hai vừa nói vừa dùng hai tay đào sâu xuống lòng đất, dùng hết sức lôi quan tài gỗ lên, sau đó ném nó ra ngoài. Quả nhiên phía dưới quan tài vừa vứt còn có một bộ quan tài khác.
Nhưng bộ quan tài này hình như vẫn là quan trấn hồn, bởi bên trong nó cũng không có gì cả, chú hai nói, những quan trấn hồn này đều là vật trấn, nó được dùng để khống chế hồn phách của người nằm trong quan tài cuối cùng. Vì vậy cỗ quan tài cần tìm chắc chắn đang nằm bên dưới.

Chú hai liên tục nhấc ra 3 cỗ quan trấn hồn như vậy, sau đó sâu dưới lòng đất khoảng 1 trượng, cuối cùng cũng lộ ra một chiếc quan tài màu đỏ.
Đây mới là quan tài của Gia Luật A Đóa.

Chú hai nói rằng: "Oán khí của Gia Luật A Đóa nặng như vậy sao? Phía trên còn phải ép bằng 3 chiếc quan trấn hồn khác? "

Chúng tôi nhìn vào chiếc quan tài cỡ lớn đỏ rực này, nó không chỉ có màu sắc tươi sáng, mặt trên quan tài còn được kẻ đầy đường dây mực đen, hơn nữa bùa vàng còn được dán lên chi chít, mỗi lần gió thổi, chúng lại va vào nhau kêu lên xào xạc.

Cảnh tượng này thật sự kinh dị.

Chú hai nói: "Xem ra Gia Luật A Đóa này đã chết một cách rất bi thảm. Để ngăn chặn oán khí lộng hành, sinh ra thi biến xông ra hại người, nên họ mới đặt cô ta vào trong chiếc quan tài lớn màu đỏ như vậy, trên quan tài còn phải đóng dấu mực đen, dán bùa liên tục, và được khóa bởi 3 quan trấn hồn."

Tôi sợ hãi hỏi chú hai: "Vậy nếu thả Gia Luật A Đóa ra ngoài, liệu cô ấy có hại người không?"

"Ta cũng không chắc" Chú hai đáp.
"Đây là chuyện của con, con nói đi, nếu con bảo thả, ta lập tức mở quan tài này ra, nếu con bảo không thả, ta cũng sẽ lập tức đem quan tài này về vị trí cũ."

Tôi nghĩ một hồi, đêm hôm đó ở khu chợ quỷ, lúc gặp Gia Luật A Đóa, tôi không hề thấy cô ấy có chút oán khí hận thù nào, ngược lại còn rất thân thiện hòa nhã.

Cuối cùng tôi liền nói: "Thả."
Chú hai không hề có chút do dự, khéo léo lật nắp chiếc quan tài đỏ rực đó ra.

Quan tài vừa được mở bỗng có một mùi thơm vô cùng nồng nặc xộc thẳng lên mũi, mùi này thực sự rất nồng, y hệt như vừa mở ra một thùng nước hoa lớn, làm cho tôi và chú hai suýt ngất ra đó.

Rõ ràng mùi này bay ra từ chiếc quan tài bị bịt kín, nhờ đợt gió thổi qua mùi hương bên trong mới đỡ nồng hơn chút.

Hai chúng tôi đưa mắt vào bên trong nhìn, lập tức tròn xoe kinh ngạc.

Trong quan tài có thi hài của một cô gái.

Cô ấy lặng lẽ nằm đó, hai tay đan vào nhau đặt trước ngực, đôi mắt nhắm nghiền. Cô ấy mặc một bộ váy màu nâu khói, bên trên đội một chiếc mũ cài đầu kỳ lạ, đi với chiếc trâm ngọc thon dài, nó đã vén gọn mái tóc đằng sau lên, lộ rõ toàn bộ gương mặt cô ấy.

" Là Gia Luật A Đóa." Tôi chợt kêu lên.

Hình dáng của xác nữ này giống y hệt với cô gái tôi đã gặp ở chợ quỷ, không sai một chi tiết nào.

"Con chắc chắn là đã gặp cô ấy ở khu chợ quỷ sao?"

" Đúng vậy." Tôi nhìn chú hai, trả lời chắc nịch.

Linh hồn của Gia Luật A Đóa mà tôi gặp đêm hôm đó bây giờ lại đang xuất hiện ngay trước mắt tôi.

Nhưng tại sao lại có mùi hương nồng đậm đó, hơn nữa thi thể này vẫn còn nguyên vẹn, sinh động như thật, ai không biết sẽ tưởng cô ấy còn đang ngủ, hoàn toàn không giống người chết một chút nào.

Chú hai nheo mắt quan sát kỹ lưỡng, bất giác nói rằng: "Nhìn cách trang điểm của cô gái này, có lẽ là người từ triều đại nhà Thương, đã chết nhiều năm như vậy sao xác vẫn được bảo quản tốt thế này? Thật không đúng. Phía trên được trấn giữ bởi 3 quan trấn hồn, theo lý mà nói oán khí phải rất nặng mới đúng, nhưng khi nhìn vào cái xác này thì lại không thấy có chút oán khí nào cả, ngược lại còn tỏa ra mùi thơm ngát."

" Mùi này... Giống mùi táo quá." Tôi đưa mũi hít hít xung quanh.

Nhìn thấy xác nữ lúc nửa đêm, tôi lại không có tí sợ hãi nào, nguyên nhân là trước mặt tôi bây giờ là Gia Luật A Đóa.

" Cũng có cả mùi của hoa quế nữa." Chú hai cũng khịt khịt mũi. "Thi nữ ngàn năm, lúc chết không bị thối rữa, lại còn phát ra mùi thơm,..." Chú hai nhau mày, nhìn từ đầu đến cuối thi thể, ánh mắt không ngừng dò xét.

Đột nhiên như bất giác nhận ra chuyện gì, chú trợn trừng mắt hét lên:
"Không xong rồi, lẽ nào là Thực Tâm Hương Quỷ?"

Tôi đang định hỏi Thực Tâm Hương quỷ là cái gì, nhưng chú hai chỉ vội vàng đứng dậy, quay sang bảo tôi:
" Mau đóng nắp quan tài lại, không được để cô ta thoát ra ngoài."

" Cô ấy ... Miệng cô ấy đang cử động..." Tôi run bần bật chỉ tay về hướng xác.

Tiếp theo bỗng có 1 tiếng "ực" vang lên, từ miệng cô ấy tỏa ra những ánh hào quang sáng chói, khoảng vài giây sau, ánh sáng đó nhạt dần rồi phát ra những tia sáng mờ ảo.

Tôi và chú hai bị dọa cho giật mình, nhưng đưa mắt nhìn kỹ, chú hai chợt kêu lên: "Miệng cô ta có thứ gì đó."

Chú hai tiến lên phía trước vài bước kiểm tra thêm lần nữa. "Dạ Minh Châu?"

Tôi cũng vội vàng tới cạnh xem, từ trong miệng của cái xác, quả nhiên nhìn thấy một viên ngọc đang phát ra ánh sáng, viên ngọc này được đặt trong miệng, bị giữ lại bởi lưỡi và ngạc trên, nên nó chỉ lộ ra một nửa, ánh sáng đó cũng từ viên ngọc này mà tỏa ra.

"Áp Thiệt Châu?" Giọng chú hai lộ rõ vẻ vui mừng. "Người cổ đại mê tín rằng, những người sau khi chết đều cần phải đặt một món đồ giữ lưỡi bên trong, để tránh xuống âm tào địa phủ tùy tiện kể cáo trạng, mang tai ương đến cho người ở dương gian, vì vậy nó còn được gọi là Áp Thiệt Tiền. Ngoài ra, loại Áp Thiệt Tiền này còn có thể trấn áp linh hồn của người đã khuất, giam giữ họ trong cơ thể không được chạy loạn ra ngoài, vì vậy nó mới có tên như vậy."

" Nhà nghèo thì thường được đặt một nắm gạo lớn hoặc một miếng gỗ trong miệng, còn những gia đình quyền quý thì lại bỏ vàng, hoặc những viên ngọc giá trị, thậm chí là cả Dạ Minh Châu. Từ Hy thái hậu sau khi chết, trong miệng cũng được đặt 1 viên Dạ Minh Châu này."

" Xem ra thân phận của nữ thi này không hề đơn giản, có Áp Thiệt Tiền, lại còn là ngọc Dạ Minh Châu, hơn nữa nhìn vào kích thước và màu sắc của viên ngọc này, chắc chắn nó thuộc hàng thượng phẩm. Chỉ có những gia tộc quyền quý mới có những thứ này, nhưng nhìn cách ăn mặc và vẻ ngoài thô sơ của chiếc quan tài thì nó lại không có gì đặc biệt cả."

" Vậy viên Dạ Minh Châu này rất có giá trị rồi?" Tôi hỏi.

"Hỏi thừa, nếu có thể lấy viên ngọc này ra ngoài, ít nhất có thể bán với cái giá này." Chú hai giơ 5 ngón tay ra, tôi cũng không biết ý chú ấy nói là 5 vạn hay 50 vạn nữa, nhưng thậm chí là có thể nhiều hơn.

"Nhưng đáng tiếc, viên Dạ Minh Châu này chúng ta không thể động vào, vì nó là vật khống chế linh hồn của nữ thi. Chẳng trách cô gái Gia Luật A Đóa đó lại không thể ra ngoài, chỉ có thể nhân cơ hội còn ở chợ quỷ mới chạy đến nhờ con giúp đỡ. Thật là đáng tiếc." Ánh mắt chú hai lộ rõ vẻ buồn rầu, sau đó thở dài cầm lấy nắp quan chuẩn bị đóng vào.

Nhưng đúng lúc đó, cái mùi thơm sặc sụa đó lại xộc lên thêm lần nữa. Lần này tôi ngửi thấy cả mùi cam, chua chua ngọt ngọt, thoang thoảng dịu dàng, cứ thế như một cơn mê, tôi không chịu được mà nhắm mắt tận hưởng hương thơm nồng nàn đó.

Chú hai cũng vậy, dường như không cưỡng lại được cái mùi hương quyến rũ này, mà cứ say sưa nhắm hai mắt lại, nhưng đột nhiên sau đó, chú ấy bất giác quay người, chầm chậm tiến về phía quan tài, cách xác nữ mỗi lúc một gần, còn cúi người xuống dưới, đưa miệng của mình áp chặt vào môi của cái xác đó.

Tôi bị dọa cho chết khiếp, chú hai tự dưng lại đi hôn cái thi nữ kia? Đó là người chết mà, vì thế tôi vội hét lên:
"Chú hai, chú làm gì vậy?"

Chú hai đột nhiên bừng tỉnh. "Mẹ kiếp, suýt chút nữa ta bị nó mê hoặc rồi." Vừa nói chú hai vừa lắc mạnh cái đầu cho tỉnh táo. Thế nhưng đột nhiên ông ấy nhìn chằm chằm vào cái xác, rồi giơ tay ra, bóp chặt vào hàm của thi nữ.

Miệng cái xác bị bóp nên nó mở ra, chú hai dùng cái tay còn lại lôi viên Dạ Minh Châu ra khỏi miệng cô ấy.

" Chú làm gì vậy? Không phải nói là viên Dạ Minh Châu này không được động vào sao?"

"Ầy, món đồ quý giá như vậy không lấy ra cũng thật là quá lãng phí, đây còn là viên ngọc ngàn năm, là ngàn năm có một đó."

"Nhưng... Nhưng..."

" Đừng có nhưng nhị gì nữa, cùng lắm là sau khi ta lấy viên Dạ Minh Châu này ra, sẽ đem cái xác này đi thiêu sạch, như vậy cô ấy sẽ không thể thoát ra hại người nữa."

Tôi biết chú hai cũng đang khởi lòng tham, con người mà, nếu như đổi lại người khác, nhìn thấy một viên Dạ Minh Châu vô giá như này, chắc chắn sẽ không cưỡng lại được mà đánh cắp nó đi.

Có điều, chú hai đã dùng hết sức lực nhưng cũng không thể lôi được viên ngọc phát sáng đó ra ngoài.

Chú ấy cũng hơi gấp gáp, dùng tay giữ chặt vai của thi nữ đó xuống rồi cố gắng lôi mạnh thêm lần nữa, bỗng nhiên giật ngược lên một cái, cái xác từ trong quan tài đột ngột bật ngồi phắt dậy.

Do lực quá mạnh, nên làm cho đầu của cái xác lắc lư, văng cây trâm ngọc xuống dưới, tóc cô ấy bị tuột, từng lọn tóc bắt đầu chảy dọc xuống vai.
Mái tóc của thi nữ này cũng rất dài, sau khi tuột ra, đúng lúc có đợt gió thổi tới, làm tóc cô ấy xõa tung, cứ theo chiều gió mà bay lên loạn xạ. Cảnh tượng này đúng thật là khiếp vía.

"Trường Sinh, con mau tới giúp ta, dùng khuỷu tay đập mạnh vào lưng nó, nó mới có thể nhả được viên Minh Châu này."

Tôi mặc dù cảm thấy làm vậy có chút thô bạo, nhưng tình hình đang cấp bánh cũng không nghĩ ngợi nhiều, theo lời chú hai chạy ra sau cái xác, dùng cùi chỏ đập thật mạnh vào lưng cô ấy.

" Pốc"

Cách này quả nhiên hữu hiệu, miệng của cái xác vừa mở, viên Dạ Minh Châu lập tức lộc cộc từ trong miệng lăn ra ngoài, chú hai nhanh tay nhặt viên ngọc đó lên, gương mặt lộ rõ sự vui sướng.

Nhưng vào ngay lúc đó, mí mắt của cái xác động đậy, hai mắt bỗng dưng mở trừng, quay sang nhìn chú hai, lập tức hai tay giơ ra bóp chặt lấy cổ chú ấy.

Chú hai bị đánh bất ngờ, bị bóp tới nỗi thở không ra hơi, da mặt phồng lên đỏ bừng, chỉ có thể vùng vẫy loạn xạ.

Tôi bị dọa cho kinh hồn bạt vía. "Chú hai, chú hai,..."

Một lúc sau, gương mặt ông ấy tím ngắt, thậm chí tôi còn nghe rõ được tiếng cơ tay càng lúc càng siết chặt của nữ thi đó, như thể cổ của chú ấy sắp bị xiết đứt ra ngoài.

Tôi nhào tới dùng toàn bộ sức lực đẩy mạnh cô ta ra, nhưng cũng chỉ phí sức, thật không ngờ cô ấy lại khủng khiếp đến thế, có đẩy kiểu gì cũng không lay chuyển.

Tình hình vô cùng nguy cấp, tôi nhặt một hòn đá lớn ở ngay cạnh đó lao thẳng về phía cô ta, đập liên tiếp vào đầu cái xác. Thế nhưng đầu và cả cơ thể cô ấy cứng như thép, dùng vật đập vào chẳng khác gì lấy trứng chọi đá, hoàn toàn không có tác dụng.

" Mau... thắt... lưng..."

Chú hai cố gắng lắm mới phát ra mấy từ nghẹn cứng trong họng. Tôi chợt hiểu ra, lập tức chạy tới sờ xung quanh đai lưng chú ấy, cuối cùng cũng chạm thấy được cái dây dài của chiếc túi vải. Tôi gấp gáp mở khóa cái túi đó ra, thọc tay vào bên trong mò mẫm.

Đồ đựng trong túi rất nhiều, tôi không biết chúng là những thứ gì, đầu tiên tôi lôi ra được một tấm bùa bằng giấy.

" ... Dán... dán..."

Tôi nhìn thấy mắt chú hai đã nổi lên những tia máu, tôi nhanh chóng hiểu ý chú, không nói lời nào mà đưa ngay tấm bùa phép này dính bộp lên trán cô ấy.

Thế nhưng nó cũng không có chút tác dụng, cái xác vẫn bóp chặt lấy cổ chú hai, không mảy may buông tay dù chỉ một chút.

Tấm bùa này vô dụng rồi.

Chú hai lại vùng vẫy phát ra vài tiếng kêu tắc ứ trong cổ họng, tay không ngừng cầm chặt lấy cổ tay của cái xác.

" Niệm... thần... chú..."

Tôi hiểu rồi, bùa sau khi được dán lên còn phải kết hợp với thần chú mới phát huy tác dụng, thế nhưng tôi phải niệm câu thần chú nào đây?
Chú hai không nói nổi nữa, bắt đầu không phát ra được âm thanh, còn tôi hoàn toàn không biết mình phải làm gì tiếp theo.

Chính lúc đó, chú hai dường như đã không chịu nổi nữa, ông ấy cứ thế từ từ nhắm mắt lại.

Tôi thở hổn hển... Đúng rồi... Là nó.

Tôi lập tức vòng ra phía trước, nhìn vào mặt cái xác đang nghiến chặt tay vào cổ chú hai, nói rằng: "Gia Luật A Đóa, tôi là Lý Trường Sinh, chúng ta trước kia đã gặp nhau rồi, chính là ở khu chợ quỷ đó, chẳng phải cô nói là tôi phải đến cứu cô ra ngoài sao?"

Nhưng lời vừa dứt, Gia Luật A Đóa đột nhiên thả tay trên cổ chú hai ra, quay người lại, rồi lại giơ tay bóp chặt lấy cổ tôi.
Lúc chú hai thấy bản thân gần như đã mất hoàn toàn đi ý thức, thì đột nhiên cảm thấy cổ mình được thả ra, rồi cứ thế lăn đùng xuống mặt đất.
Còn tôi thì sắp không thở nổi nữa rồi, hai mắt của Gia Luật A Đóa nhìn tôi chằm chằm, chứa đầy sát khí, hơn nữa mùi hương phát ra từ trên người cô ấy càng lúc càng nồng nặc.

Tôi không còn sức lực nào để gọi chú hai dậy, chỉ biết là qua vài giây ngắn ngủi, tôi đã cảm nhận rõ não mình bị mất dần dưỡng khí, tất cả mọi thứ như dừng lại, hai tai ù đi, mặt nóng bừng.

Mình... mình sắp không chịu nổi nữa rồi.

Tôi cố gắng vùng vẫy, đột nhiên khát vọng được sống chạy dọc cơ thể, chưa bao giờ tôi lại khát khao được sống đến thế, nó khiến cho đầu tôi lúc này vô cùng tỉnh táo.

Trong đầu tôi bỗng hiện lên cảnh gia đình đã từng quây quần hạnh phúc, tôi nhìn thấy ông bà và cha mẹ, rồi nhìn thấy Đào Hoa. Cô ấy cầm tay tôi và nhẹ nhàng nói rằng: "Huynh không được sợ hãi, yếu đuối mãi được, huynh nhất định phải thật trưởng thành và mạnh mẽ... "

"Đúng, Đào Hoa, huynh không thể chết như này được..." Tôi bất giác thầm trả lời người vợ đã khuất của mình...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia