ZingTruyen.Info

Người Bắt Quỷ - 一部故事

Phần 89

linhnoir


Vậy là sau khi đến phố Giang Môn, tôi đã gọi ngay cho Hạ Tử Y. Chúng tôi nói chuyện một hồi thì Hạ tử Y than thở rằng trước khi đi sao không tạm biệt cô ấy, nói đi cũng phải nói lại, khi Giang Hải Minh hại tôi cũng chính nhờ cô ấy giúp đỡ rất nhiều.

"Vậy nên cậu phải mời tôi một bữa đấy nhé."

"Không thành vấn đề." Tôi vui vẻ đồng ý. Sau khi gia nhập Long Tổ, số tiền trợ cấp cũng rất hậu hĩnh nên tất nhiên những chuyện nhỏ nhặt đối với tôi mà nói, không còn khó khăn gì nữa.

"Mà này, mấy người cũng phải gia nhập vào Linh Thám Cục nữa đấy nhé."

"Cảnh sát Hạ, bây giờ chúng tôi đã gia nhập vào Long Tổ rồi."

Nghe vậy, Hạ Tử Y vô cùng kinh ngạc.

"Vào Long Tổ rồi? Cả cậu và chú hai cậu sao?"

"Đúng thế, hôm nay là ngày chính thức chúng tôi gia nhập."

"Vậy tốt quá, cấp bậc của Long Tổ cao hơn Linh Thám Cục rất nhiều, tôi ở đây chúc mừng hai người. Xem ra Linh Thám Cục còn quá nhỏ nên mới không xứng tầm để hai người tham gia, sau này nếu có chuyện gì, xin nhờ hai người chỉ bảo."

"Được, tất nhiên chúng tôi sẽ không chối từ."

Nói xong tôi chợt nhớ đến chuyện cần phải làm.

"Cảnh sát Hạ, tôi có một người bạn vì đánh người ta mà bị bắt về đồn chỗ cô, cậu ấy tên Triệu Vô Tâm..."

Còn chưa kịp nói xong, Hạ Tử Y liền bảo.

"Bên Long Tổ cũng đã nói cho tôi biết rồi, bây giờ chỗ tôi sẽ thả người ngay, cậu đến cổng cục an ninh đón cậu ta đi."

Thế là tôi mau chóng chạy tới, nhưng vì Hạ Tử Y đang bận nên tôi không gặp cô ấy, chỉ thấy Triệu Vô Tâm từ bên trong bước ra.

Cái tên nhóc này vừa bước vừa lẩm nhẩm 1 giai điệu, cậu ta chẳng hề để ý đến tình cảnh hiện tại như thế nào. Thật là, đánh người ta thương nặng mà vẫn ung dung được như thế, nếu không phải là thành viên của Long Tổ thì chắc giờ cậu ta vẫn ngồi khóc trong đó rồi.

"Cậu em, đến đón tôi hả? Có phải giờ đã lên chức rồi không? Nếu tôi đoán không nhầm thì cậu chính thức vào Long Tổ rồi đấy nhỉ? Chúc mừng nhé."

Vừa nói cậu ta vừa khoác vai tôi nói lớn.

"Đi thôi, tìm một nơi ăn mừng nào."

"Ăn mừng cái đầu cậu ý, Long Vương yêu cầu cậu về ngay, còn nhiều chuyện quan trọng cần làm lắm đấy."

"Ôi, cậu sợ cái gì? Tôi đói rồi, cứ đi ăn cái đã, với cả tôi cũng cần đi thăm Tuyết Nhi nữa mà."

"Tuyết Nhi? Tuyết Nhi là ai?"

"Còn ai nữa? Đương nhiên là cô gái tôi thích rồi."

"Rốt cuộc đã có chuyện gì? Vì cô ấy mà cậu đánh người ta sao?"

Vô Tâm cũng không hề dấu giếm, cậu ấy bảo với tôi rằng, nhà cô gái tên Tuyết Nhi đó có 1 tiệm cơm nhỏ, nằm trên con đường nhà dân, cậu ta thường tới đó ăn cơm cũng chỉ là để gặp được cô ấy.

Hôm qua khi cậu ta tới ăn như thường lệ thì có một tên công tử nhà giàu ăn mặc bảnh bao động tay động chân với với Tuyết Nhi, nhìn thấy cảnh đấy, làm sao cậu ta chịu cho nổi? Cô gái mình thích sao có thể cho người khác tùy tiện động vào.

Thế là không chút do dự, cậu ta giơ chân một phát đạp tên kia ngã lăn ra đất, sau đó cầm chai rượu trên bàn đập choang một phát vào đầu hắn ta, máu me be bét, la ó thấu trời. Tất nhiên tên công tử kia vô cùng phẫn nộ, nên hắn đã gọi cho vài anh em tới. Nhưng bọn họ vốn đâu phải đối thủ của Triệu Vô Tâm, nên đã bị cậu ấy đánh cho thừa sống thiếu chết.

Tên công tử kia họ Trương, tên Trương Vũ, hắn dùng mấy đồng tiền dơ bẩn của mình để hại đời biết bao cô gái, hôm ấy đi qua quán nhà Tuyết Nhi thì thấy cô ấy bước qua. Do Tuyết Nhi quá đẹp, nhan sắc dịu dàng, lại nhìn mộc mạc dân giã nên hắn muốn tiếp cận cô ấy.

Ban đầu Trương Vũ bí mật gửi hoa cho Tuyết Nhi vài lần, nếu như gặp phải những cô gái ham hư vinh khác thì cách này có thể sẽ rất hiệu quả, nhưng Tuyết Nhi thì không, cô ấy đem mấy bông hoa đó vứt ngay vào sọt rác.
Cuối cùng thì Trương Vũ mượn cớ tới ăn cơm ở quán và đến động chạm Tuyết Nhi, nhưng tên đó không may cho lắm vì hắn lại gặp Triệu Vô Tâm, xui xẻo hơn là hắn còn đụng vào người mà cậu ấy thích.

Vậy là tôi và Triệu Vô Tâm nhanh chóng tới tiệm cơm nhỏ đó, lúc tôi bước vào thì thấy biển tiệm bên ngoài chỉ ghi là cơm canh bình thường.
Trong quán có một cô gái đang rất bận rộn, khi đó, cô ấy mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản và 1 chiếc quần xanh, tóc buộc đuôi ngựa và đeo tạp dề ngay ngắn. Nhưng dù ăn mặc giản dị như vậy thì vẫn không che nổi vẻ đẹp toát ra. Gương mặt cô gái này rất hài hòa thuần khiết, xinh như mỹ nhân trong tranh thời xưa, trông rất dễ mến và có học thức, thực sự là không phủ nhận được điều này.

Triệu Vô Tâm kể rằng, Tuyết Nhi là sinh viên của đại học Giang Hải, nhưng gia cảnh thì không khá giả, cha cô ấy chỉ mở tiệm cơm bình dân ven đường, cũng may buôn bán không tệ, nên lúc không rảnh rỗi thì cô ấy hay đến phụ giúp cha mẹ mình.

Sau khi thấy chúng tôi bước vào, Tuyết Nhi liền vẫy tay chào hỏi, dù Triệu Vô Tâm thường đến đây ăn cơm và không nói chuyện với cô ấy bao giờ nhưng có lẽ cô ấy cũng cảm nhận được rõ ý tốt cậu ta dành cho mình.
Hơn nữa, sau sự việc hôm qua, Tuyết Nhi cũng đã rất lo lắng, nhưng cô ấy không có ai chống đỡ để giúp Triệu Vô Tâm, nên vừa thấy cậu ấy an toàn trở ra, Tuyết Nhi đã không giấu khỏi sự mừng rỡ.

"Cảm ơn cậu, hôm qua nếu không có cậu..."

"Ấy, đừng nhắc đến chuyện hôm qua, cái đó là cái tôi nên làm mà."

Triệu Vô Tâm Vừa nói vừa cười thích thú.

Thế là chúng tôi tìm được chỗ ngồi, rồi gọi vài món ăn, Tuyết Nhi cũng nhanh chóng mang đồ ăn tới, hơn nữa còn tự nhiên ngồi cạnh chúng tôi, nhìn chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện.

Tôi bỗng thấy cô gái này giống Đào Hoa vài phần, bởi ở cạnh cô ấy cũng có một cảm giác mộc mạc đơn sơ. Vì vậy tôi không chịu được mà sờ vào cái đầu của Xuân Hương, linh hồn Đào Hoa trên mầm đào ấy vẫn đang càng lúc càng dài.

Mãi cho đến khi trời chạng vạng tối, trong quán mới bắt đầu đông người, vậy là Tuyết Nhi vội vàng đứng dậy, tôi và Triệu Vô Tâm cũng phải chào tạm biệt cô ấy.

"Anh này, anh có thể nói cho tôi biết tên anh là gì không?"

Khi vừa bước ra đến cửa thì Tuyết Nhi chạy tới rồi nhìn Vô Tâm nhẹ nhàng.

"Triệu Vô Tâm."

"Được, tôi đã nhớ rồi." Tuyết Nhi cười bẽn lẽn rồi chạy thẳng vào trong.

Nhưng vào lúc tôi bất giác quay lại, thì chợt thấy sau lưng Tuyết Nhi có một đôi cánh, là một đôi cánh màu đen to đùng.

Trong nháy mắt tôi chợt lặng người, còn tưởng rằng mắt mình bị hoa, nên vội vàng dụi dụi vài cái, nhưng đôi cánh vẫn ở trên người cô ấy, sau khi cô ta bước vào trong thì nó cũng biến mất.

Không hiểu sao tim tôi chợt đập thình thịch, chuyện gì thế này? Rõ ràng đây không phải ảo giác, chẳng lẽ cô ấy là...

"Cậu sao thế?" Triệu Vô Tâm đưa tay vẩy vẩy trước mặt tôi.

"Ban nãy cậu có nhìn thấy gì không?"

"Thấy gì?"

"Ý tôi là ban nãy cậu có thấy Tuyết Nhi có điều gì bất thường không?"

Triệu Vô Tâm nghi hoặc.

"Ý cậu là gì? Tuyết Nhi có gì mà không bình thường?"

"Cậu không thấy đôi cánh sao?"

"Đôi cánh? Đôi cánh gì?"

Lúc này tôi mới ý thức được rằng, chuyện của Tuyết Nhi có lẽ chỉ có mình tôi biết.

"Tôi thực sự rất thích cô ấy." Triệu Vô tâm lại bùi ngùi.

"Nhưng tôi là người của Long Tổ, mỗi ngày đều như bước tới quỷ môn quan, nói không chừng một ngày nào đó, tôi sẽ đột nhiên mất mạng, tôi không muốn bỏ lỡ Tuyết Nhi. Trừ khi... trừ khi tôi hoàn thành nhiệm vụ thứ 16, thì Long Vương mới cho phép tôi rời khỏi Long Tổ, đến lúc đó tôi nhất định sẽ cưới cô ấy, sống một cuộc sống bình dị hạnh phúc."

Nhìn ánh mắt si tình của cậu ta, tôi có chút ghen tị. Nhưng đâu phải mong muốn hay ước mơ nào cũng thuận theo ý con người ta, có những sự thật tàn khốc khiến cho họ không thể chấp nhận nổi.

Đến tối, tôi, Tống Vũ Hân, Hạ Tử Y và Triệu Vô Tâm cùng ngồi ăn tiệc, coi như để tạm biệt hai bọn họ. Vì tôi và Vô Tâm sắp phải lên đường đi tìm Gia Luật A Đóa nên cũng không biết bao giờ lại gặp được họ nữa.

Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, không khí khá là thoải mái, Tống Vũ Hân đang lướt điện thoại thì bất ngờ nói lớn.

"Nhìn này, Giang Đại Thanh xong đời rồi."

Nghe đến Giang Đại Thanh, tôi bỗng dưng rùng mình, không hiểu tại sao vào lúc như này Vũ Hân lại nhắc đến cô gái đó.

"Cô ấy bị làm sao?"

"Cậu không biết gì à? Từ khi bị Thẩm gia bắt đi, trường học không ngừng xôn xao bàn tán, bởi Giang Đại Thanh là nữ thần của rất nhiều người, fan hâm mộ cô ấy đã lập thành 1 nhóm đến Thẩm gia đòi người, nhưng cậu đoán xem chuyện gì xảy ra nào? Đó là sau khi đến Thẩm gia, tất cả bọn họ đều đã biến mất."

"Cái gì? Toàn bộ đều biến mất ?" Tôi giật mình kinh ngạc.

"Ừm, mấy tên đó cũng ngốc quá. Thẩm gia là chỗ nào mà bọn họ dám tùy tiện xông tới chứ? Bây giờ diễn đàn trường đều nháo nhác hết lên cả. Cậu tự mình xem đi."

Tống Vũ Hân đưa điện thoại cho tôi, quả nhiên là những bài đăng mới nhất đều liên quan đến Giang Đại Thanh cả. Mới nhất là có một bài tin bảo rằng, một nhóm nam sinh tự phát khoảng hơn chục người đã tự ý đến nhà Thẩm gia để cứu hoa khôi Giang Thanh ra ngoài, nhưng sau khi đi thì tất cả đều bặt vô âm tín.

Những học sinh khác cũng đã báo cảnh sát, nhưng bên điều tra lại không tìm thấy gì, hơn chục nam sinh kia không rõ là còn sống hay đã chết, mọi chuyện khiến cho người ta cảm thấy vô cùng bí ẩn. Đương nhiên có người đã bảo rằng, tất cả những nam sinh đó thực ra là đã bị Thẩm gia giết sạch, xác cũng bị phi tang, nên mới không còn manh mối gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info