ZingTruyen.Info

Người Bắt Quỷ - 一部故事

Phần 86

linhnoir


"Vô Tâm..."

Tôi định tâm sự với cậu ấy vài lời nhưng sau cơn nấc dài, cả người cậu ấy mềm nhũn rồi khẽ nằm ra ghế thiếp đi, ở hai khóe mắt vẫn còn những giọt lệ đang khẽ chảy. Có lẽ sau những chuyện này, cậu ấy đã quá mệt.

Trong phòng giờ còn mình tôi ngồi lại, nhưng không lâu sau đó tôi cũng nghiêng mình ngủ thiếp đi. Và tôi bỗng có 1 giấc mơ rất lạ. Tôi nhìn thấy ông nội, ông đang nhìn tôi mỉm cười...

"Trường Sinh, thù của Lý gia đã được báo, não của ta cũng đã quay về rồi..."
Giọng ông ấm áp vang lên.

"Ông nội..." Tôi gọi lớn.

"Hai ông cháu ta sẽ gặp nhau sớm thôi."

Ông vẫn nhìn tôi cười hiền hậu như thế, nhưng đột nhiên giọng ông đanh lại, rồi trở nên cấp thiết.

"Nhưng hãy cẩn thận với chú hai con."

Vừa nghe thấy lời này, lòng tôi bỗng nhiên như thắt lại.

"Hãy cẩn thận với chú hai con." Giọng ông lại vang lên lần nữa rồi từ từ biến mất.

Tôi căng mắt ra nhìn và cố gọi tên ông, nhưng cuối cùng thì không thấy bóng ông đâu nữa.

Sau đó trong mơ tôi gặp Gia Luật A Đóa, cô ấy mặc hoa phục Lương triều, và cũng đứng đó mỉm cười với tôi.

"Chỉ có người bắt quỷ đạo giáo và nữ nhân phật giáo mới ngăn chặn được tất cả... Chỉ có người bắt quỷ đạo giáo và nữ nhân phật giáo mới có thể chặn được yêu tộc." Sau rồi thì cũng biến mất.

Tiếp tục tôi lại nhìn thấy bà nội và bố mẹ, thậm chí tôi còn mơ thấy cả đại âm hoàng cung, Tiêu Minh hoàng đế và Gia Luật A Kỳ, hai bọn họ đứng từ trên cao nhìn xuống, trong miệng không ngừng lặp lại câu nói: "Bọn ta mới là người thống trị thiên hạ, hãy nhớ kĩ lấy..."

Một lần nữa tôi lại nhìn thấy rất nhiều người, rất nhiều đồ vật, như kiểu giấc mơ đó rất dài, mãi mãi không có điểm dừng...

"Lý Trường Sinh... tỉnh lại đi... Lý Trường Sinh..."

Nghe thấy tiếng gọi này, giấc mơ kỳ quái kia mới nhanh chóng kết thúc, tôi giật mình từ trong mơ mở trừng hai mắt, ngay sau đó phát hiện người vừa gọi dậy là Tống Vũ Hân.

"Sao cô lại tới đây?"

"Triệu Vô Tâm đi rồi, cậu ấy bảo tôi tới đón cậu." Cô ấy bảo.

Tôi nhìn đồng hồ... đã là trưa ngày hôm sau rồi sao? Không ngờ rằng giấc mơ kia lại dài dẵng như thế.

"Cậu ấy đi đâu vậy?" Tôi hỏi.

"Sao tôi biết được, tôi cũng vừa đến thôi mà. Thù của cha tôi đã báo rồi, tôi cũng đã mua cho ông ấy một vị trí mộ đẹp, đem thi hài chuyển vào quan tài, hai ngày nay đều làm chuẩn bị lễ truy điệu cho ông ấy cả. Bạn của cha tôi trước kia, hay cả những đối tác làm ăn từng ký kết với ông ấy cũng tới. Trường Sinh, cậu có muốn đến lễ truy điệu của cha tôi không?"

"Đương nhiên rồi." Nhưng vừa dứt lời thì tiếng chuông điện thoại vang lên, hóa ra là chú hai gọi tới.

"Con mau đến chỗ Điển Tạng đại sư gặp ta một chút, chúng ta cùng đến gặp Long Vương. À đúng rồi, con bảo cả Triệu Vô Tâm đến nữa nhé." Nói xong thì ông ấy tắt máy.

"Sao thế?"

"Vũ Hân, thật xin lỗi cô, chắc tôi không đến buổi lễ truy điệu được, chúng tôi phải đi ngay bây giờ."

"Phải đi ngay? Nhưng đi đâu?"

"Tôi cũng không biết, đầu tiên là đi gặp Long Vương trước, dù sao thì chuyện ở phố Giang Môn cũng giải quyết xong rồi."

Vừa nghe thế, hai mắt cô ấy bỗng đỏ ửng.

"Cha tôi mất rồi, giờ đến cả 2 người cũng muốn bỏ đi, vậy sau này chỉ còn mỗi 1 mình tôi sao?"

"Vũ Hân, chúng ta sẽ còn gặp lại, cô cứ học hành cho tốt, mọi thứ sẽ ổn cả thôi, cô là cô gái mạnh mẽ mà."

Tống Vũ Hân gật đầu rồi khẽ gạt nước mắt. Nói xong tôi rời khỏi quán bar Vương Triều, nhanh chóng đến chỗ chú hai.

Lúc đến nơi thì thấy Trương Vô Lượng đang ngồi ở trong quán, rồi giả bộ xem chỉ tay cho một cô gái, cái tính của ông ta ấy hả, tôi đã quá quen rồi, nên không để ý lắm mà trực tiếp đi ra sân sau.

"Triệu Vô Tâm đâu?" Chú hai ngẩng lên nhìn tôi thắc mắc.

"Cậu ấy đi rồi, con cũng không biết là đi đâu, gọi cũng không nghe máy."

"Vậy kệ cậu ấy, chúng ta đi gặp Long Vương đã."

Nói xong thì chú hai quay người bước ra ngoài, nhưng tôi lại cứ đứng đơ ra đó, không phải là tôi không muốn đi, mà là bước đi không nổi.

"Đi thôi."

Chú hai quay lại nhìn tôi một cái, rồi nhanh chóng phát hiện có gì đó không đúng.

Cả người tôi như có thứ gì đó đang giãn nở, tôi cảm nhận rõ ràng có 1 luồng sức mạnh đang càng lúc càng lớn, ẩn từ sâu bên trong như muốn nổ tung ra ngoài.

Khó chịu quá, sao lại như thế này?

"Chú... hai..." Tôi gượng gạo gào lên, thực sự đau tận xương tủy.

"Con làm sao thế?"

Ông ấy vội vàng bước tới, sau đó nhìn vào thớ thịt ở cánh tay tôi, có một vật đang càng lúc càng giãn và phồng ra, y như một con côn trùng đang trốn chạy dưới lớp thịt.

Sức mạnh này sắp nổ tung rồi... Tôi sắp không chịu nổi nữa ...

"Trường Sinh, sao lại thế này..." Chú hai vô cùng kinh ngạc, cả ông ấy cũng không biết chuyện gì đang diễn ra.

"Con không biết, có một sức mạnh đang muốn bùng phát ra ngoài, con không thể khống chế được."

"Hự.....Aaaaaaaaa....."

Tôi ngẩng cổ gào lên, cảm thấy toàn bộ sức mạnh đang tập trung ở lòng tay phải, như muốn làm tay tôi nổ tung, tôi cứ theo bản năng mà giơ tay lên phía trước.

"Ầm..."

Sức mạnh vừa rồi nhảy vọt ra khỏi lòng bàn tay rồi lao lên, biến thành một con rồng bằng khí có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Vừa xuất hiện, nó khiến cho cây hòe góc sân đổ rạp.

"Rắccc... Sầmm..."

Cây hòe thân to như thùng nước sừng sững đứng đó hàng bao năm nay bỗng bị gãy ngang, lá từ trên cây lao xao rụng xuống, lả tả rơi đầy trên đất.

"Cái này... Trường Sinh.... Sức mạnh của con đã lớn như vậy rồi sao?"

"Con... không biết nữa."

Tôi ngơ ngác lắc đầu, sau khi năng lượng vừa rồi được giải phóng, thì cảm giác khó chịu cũng biến mất, cơ thể cũng nhanh chóng hồi phục thể trạng ban đầu.

Vào lúc này, Trương Vô Lượng nghe thấy tiếng động liền vội vã chạy đến.

"Sư phụ, tiếng gì vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"

Vừa thấy cái cây nằm ngổn ngang trên đất, ông ta lập tức sững sờ.

"Chuyện này là..."

Ngay sau đó ông ấy nhìn tôi rồi đưa mắt liếc chú hai, vỗ đét một cái rồi thảm thiết kêu lên: "Ôi giời đất ôi, đây là cây cổ thụ được trồng trên trăm năm của chủ nhà, lúc xây dựng cũng không ai dám chặt, ông ấy bảo cây này là cây thần, không cho phép ai động tới cả, nhưng sao nó lại bị đứt ngang thế này? Trời ạ, tôi biết ăn nói với người ta thế nào đây?"

Vừa nghe xong, tôi và chú hai giật nảy, thôi chết cha, xong thật rồi... Cây nhà người ta không ai dám động, giờ bị như vậy chắc chắn họ không bỏ qua, giờ mà giải thích chắc chẳng ai tin, chi bằng...

Thế là tôi và chú hai đưa mắt nhìn nhau, rồi ba chân bốn cẳng chạy vụt ra ngoài, thấy có một chiếc xe đậu gần đó, hai chúng tôi nhảy lên rồi bảo tài xế chạy thẳng về hướng Bắc Kinh.

Tổng cục của Long Tổ đặt tại Kinh thành, sau khi đến nơi chú hai gọi cho Long Vương rồi mau chóng có 1 chiếc xe jeep tới đón. Sau nửa giờ, chúng tôi dừng lại ở viện nghiên cứu Kinh đô, rẽ trái rẽ phải một hồi cuối cùng cũng được 1 người dẫn ra đằng sau của viện, ngồi thang máy rồi xuống dưới lòng đất. Không ngờ Long Tổ này lại cơ mật đến thế.

"Lát gặp Long Vương thì con đừng nói năng lung tung đấy."

Tôi gật đầu, nhưng bỗng nhiên tôi nhớ lại giấc mơ lần trước, trong mơ ông nội nhắc đi nhắc lại 1 câu rằng.

"Nhất định phải cẩn thận với chú hai con."

Nghĩ tới đây, chả hiểu sao tôi chợt rùng mình. Lẽ nào chú hai thực sự có âm mưu gì ư?

Không, ông ấy là chú hai tôi, mặc dù không phải máu mủ ruột thịt, nhưng luôn quan tâm và giúp đỡ tôi vô điều kiện, không biết bao lần ông ấy đã hao tâm tổn sức để giúp tôi có ngày hôm nay kia mà.

Tôi lắc đầu thật mạnh, cố gắng dẹp bỏ ý nghĩ không hay về chú ấy.

"Sao thế?" Ông ấy quay sang nhìn tôi, nhận ra có gì đó không đúng.

"À không ạ, không có gì, chuyện là... À, chú hai, não của ông con chú lấy được rồi ạ?"

"Ừm, ta tìm thấy trong biệt thự của Giang Hải Minh, vài ngày nữa quay về thôn cũ, ta sẽ đặt não ông con vào, như vậy ngũ quan bị yểm sẽ hoàn toàn được giải thoát."

Tôi gật gật đầu rồi không nói gì nữa.
Sau đó chúng tôi đi qua một cái hành lang rất dài, và dừng trước một cái cửa ở đằng cuối cùng. Trước khi gõ cửa ông ấy hít một hơi thật sâu, có vẻ như trịnh trọng lắm. Nhưng tay vừa giơ lên còn chưa kịp chạm vào cánh cửa thì bên trong có tiếng người nói:
"Vào đi."

Chúng tôi bước vào, có lẽ do đây là tầng hầm, nên căn phòng không được sáng lắm, không gian bên trong khá rộng, trên tường hai bên đều có giá sách, trên mỗi giá sách đều là những cuốn tài liệu dày cộp.

Ngay đối diện cửa có một chiếc bàn làm việc, cạnh đó có 1 người đàn ông.
Người này khoảng chừng hơn 40 tuổi, thân dài vai rộng, gương mặt nghiêm nghị, hai mắt vừa nhỏ vừa dài, nhưng từ sâu đôi mắt ấy ánh lên những tia sáng tinh anh, cho người đối diện cảm giác một khí chất phi phàm. Ông ta chính là người đứng đầu của tổ chức cấp cao Long Tổ - Long Vương.

"Ngồi đi."

Do chú hai đã quen biết với Long Tổ, nên chúng tôi cũng không khách khí nhiều, cứ thế ngồi xuống chiếc ghế đặt đối diện.

"Đây là cháu ông sao?"

Long Vương đưa mắt nhìn tôi, rồi mở lớn nhìn từ trên xuống dưới, cảm giác ấy khiến tôi hơi gượng gạo.

"Ừm.. cũng được."

Nói xong ông ấy không bình luận gì về tôi nhiều, nhưng chú hai đã kể với tôi rằng, Long Vương là một người rất thông minh, ông ấy rất biết cách nhìn người, chỉ cần nghe ông ta nói hai chữ cũng được, thì chắc chắn người được nhận xét rất là xuất sắc.

"Vào thẳng vấn đề nhé, có một vài thứ ta muốn cho 2 người xem, nhưng những vật này đều thuộc cơ mật cấp 3S, trước mắt các người phải kí một cam kết giữ bí mật, được không?"

Ông ta nói rất đơn giản ngắn gọn, không lôi thôi dài dòng, nhưng từng chữ nói ra đều mang sự nghiêm nghị.
Vậy là 2 chúng tôi gật đầu, Long Vương ấn vào nút bấm màu đỏ trên mặt bàn, ngay lập tức có một cô gái rất xinh ăn mặc gọn gàng đi đến.

"Đây là Tiểu Diệp, thư kí của tôi."

Thấy cô ấy, lòng tôi bỗng chợt hỏi, ông ấy mà cũng cần thư ký kia à, hơn nữa còn là 1 cô thứ ký xinh như vậy.

Cô gái ấy cầm 1 bộ hồ sơ trịnh trọng đến cạnh và đưa cho Long Vương, sau đó ông ta bảo: "Triệu Vô Tâm đâu? Bảo nó mau tới đây."

"Vô Tâm lại chạy rồi, hơn nữa cậu ấy còn cắt đứt mọi liên lạc, không biết cậu ta hiện ở đâu."

"Hừm..."

"Càng ngày càng vô phép tắc. Được rồi, kệ nó đi."

Long Vương xua tay, Tiểu Diệp gật đầu rồi mau chóng đi xuống. Ông ấy mở tài liệu rồi lôi ra 2 bản in, rút ra 2 cái bút rồi đẩy đến trước mặt chúng tôi.

"Mọi quy định chắc 2 người đều đã rõ, tôi không nhắc lại nữa."

Chú hai ngẩng lên nhìn ông ấy 1 cái rồi cũng nhanh chóng kí tên của mình.

Mặc dù tôi còn rất bối rối, bởi không biết chuyện bí mật gì mà nghiêm trọng đến mức phải kí cam kết, nhưng tôi vẫn mau chóng ghi tên mình lên tờ giấy kia.

"Được rồi, hai người phải chuẩn bị kĩ tinh thần, những chuyện ta sắp nói có thể hai người đã biết nhưng bất luận dù nghe hay nhìn thấy gì, thì đều phải thật bình tĩnh."

"Trước tiên ta sẽ nói về lão gia nhà hai người, Lý Thiện Đường."

Tai tôi bỗng nhiên dựng đứng lên, trực giác mách bảo, chuyện liên quan đến ông nội nhất định không phải chuyện nhỏ, và là chuyện gì đó khủng khiếp lắm. Nhưng bỗng nhiên Long Vương dừng lại một hồi rồi lôi từ tập tài liệu ra vài bức ảnh. Vừa nhìn vào, tôi và chú hai trợn trừng mắt.

Tấm thứ nhất, là hình ảnh ông tôi mặc áo tù nhân màu xám trắng, đầu tóc rối bời, trên người máu me bê bết, hai tay bị còng khóa chặt ra phía sau, trên lưng còn treo một tấm biển gỗ của tử tù, quỳ rạp trên pháp trường.

Đó là tấm ảnh đen trắng, chất lượng ảnh không tốt nhưng nhìn cách ông ăn mặc thì rất giống triều đại Thanh, tóc của ông còn được bện rất dài, sau lưng ông còn có hai đao phủ nhìn rất hung dữ đứng cạnh.Một trong hai người họ đang giơ cao đao xử trảm.

Tấm ảnh thứ hai, chiếc đao đó đã được giáng xuống, đầu của ông nội lăn tròn trên đất.

Tôi kinh sợ đến mức toát hết mồ hôi, người trên ảnh đúng là ông nội rồi, nhưng tại sao lại là thời nhà Thanh, tại sao ông lại bị xử trảm? Tôi kìm lại thắc mắc rồi lật tiếp bức ảnh tiếp theo.

Trong ảnh là một hẻm núi sông băng, hình như đây là bức ảnh chụp từ thời cận đại, vì nó không phải đen trắng, có màu sắc, chất lượng ảnh cũng tốt hơn rất nhiều.

Rõ ràng đó là một đội thám hiểm có 5 người, người đứng gần ảnh chụp nhất là ông nội, ông mặc 1 trang phục leo núi, phía sau có 1 balo, ông đang loay hoay đi qua con sông băng này.

Ảnh tiếp là hình ảnh sông băng bị vỡ, ông tôi bị rơi xuống nước, gương mặt ông hoảng sợ tột cùng, những đồng nghiệp đi cùng đều gắng sức tìm cách kéo ông lên.

Tấm ảnh tiếp là hình ảnh ông bị rơi xuống dưới hoàn toàn, chỉ lộ vẻ mặt đau khổ kinh hãi.

Và tấm ảnh thứ 5, chụp một nhóm người trộm mộ, nói chính xác hơn là những người trộm mộ đã mang thi hài trong mộ ra ngoài, một trong những cái xác được trộm lại chính là ông nội tôi.

Xem xong tôi kinh ngạc không nói nên lời, còn chú hai thì đỡ hơn, ít nhiều gì ông ấy cũng đã cùng Long Vương nói chuyện vài lần, nên có lẽ cũng đã hiểu ra được đôi chút.

"Sao hả, có phải là rất thắc mắc đúng không? Đừng vội, để ta nói cho cậu biết, Lý Thiện Đường không phải người thường, ông ấy đã sống được hơn ngàn năm, trong ngàn năm này ông ta đã chết đi sống lại rất nhiều lần."

Long Vương châm một điếu thuốc rồi từ từ nói.

"Bức ảnh đầu tiên, vì Lý Thiện Đường không hài lòng với tham nhũng của chính quyền nhà Thanh, nên ông ấy đã hợp tác với cuộc vận động Thái Bình Thiên Quốc, trợ cấp cho đội quân rất nhiều đãi ngộ, nên đã bị nhà Thanh bắt giữ, trở thành kẻ phản quốc."

"Bức này chụp vào 230 năm trước, năm đó tổ chức quốc gia có 1 đội thám hiểm khám phá sông băng, đứng đầu là Lý Thiện Đường, nhưng không may trong lúc qua sông, thì băng vỡ rơi xuống mà chết."

"Hai tấm cuối cùng, là Lý Thiện Đường cùng 1 chàng trai trẻ đi vào mộ cổ, đại loại là ảnh được chụp vào 120 năm trước, khi bọn họ vào thì lại gặp cơ quan bên trong nên mắc kẹt rồi chết trong đấy, sau này thi hài được người ta phát hiện rồi mang ra ngoài."

Nói xong thì Long Vương ngẩng lên nhìn tôi rồi nhìn sang chú hai.

"Giờ thì hai người hiểu rồi chứ, sau khi chết Lý Thiện Đường có thể sống lại được."

"Sau lần sống lại từ hai lần chết trước, ông ấy đều đã ẩn mình, nhưng ở lần cuối cùng này, sau khi xác được người ta lôi ra thì lại không bị thối rữa, không lâu sau thì cái xác biến mất."

Tôi không tin vào những gì mình nghe thấy, cảm giác như ông ta đang chọc tôi vậy. Nhưng gương mặt Long Vương không giống như đang đùa giỡn một chút nào.

"Ta biết chuyện này có thể hai người không tin, nhưng ta bảo đảm, mỗi một từ mà ta nói ra thì đều là sự thật cả. Được rồi, ta sẽ nói tiếp vài chuyện nữa."

Sau đó ông ấy hắng giọng.

"Chắc hai người không còn quá xa lạ gì với vợ của Hán Lưu Bang - Lã Trĩ, có thể nói bà ta là người độc ác nhất trong lịch sử, sau khi Lưu Bang chết, bà ta biến sủng phi của Hán Cao Tổ thành người heo."

"Vị phu nhân này chết quá tàn nhẫn, nên sau khi chết nhất định oan hồn không siêu, chính vì điều này mà Lã Trĩ bất an không yên. Nên bà ấy đã bí mật tìm một vị cao nhân, để bắt hồn của vị phu nhân này, áp chế oán khí, rồi đem linh hồn đấy xuống âm gian đầu thai, như vậy thì linh hồn này sẽ không quay về báo thù được nữa. Và vị cao nhân không ai khác, chính là Lý Thiện Đường."

"Cái gì?" Tôi không chịu được mà thốt lên, nhưng sau đó tôi vẫn cười gượng gạo, dặn lòng bình tĩnh.

"Nhưng sao mà có thể, đó là vào thời nhà Hán, là cổ đại, sao lại có ông tôi được?"

Long Vương không hề bất ngờ trước sự kinh ngạc của tôi, mà chỉ trực tiếp bảo rằng: "Hoàng đế cuối cùng triều Minh - Sùng Trinh làm sao mà chết? Là vì ông ta không giữ được giang sơn, nên đã tự treo cổ trên cây tự vẫn. Nghe nói trước khi Sùng Trinh hoàng đế tự sát, ngài ấy đã dặn 1 cao nhân rằng phải giúp ông ấy hồn bay phách tán, vì giang sơn Minh triều bị ông ấy làm cho mất nước, nên nếu chết rồi, ông ấy cũng không còn mặt mũi nào đi gặp tổ tông."

"Trước khi ông ấy thắt cổ tự vẫn, ông ấy đã khắc lên thân cây những dòng chữ sau: Minh triều tiêu vong, thân ta bất lực, chỉ có hồn bay phách tán mới rửa được nhục này, cầu xin Lý Thiện Đường đại sư, hãy giúp ta toại nguyện."

"Cũng có thể nói, vị cao nhân mà Sùng Trinh hoàng đế tìm chính là ông nội cậu, đương nhiên những sự việc này trong lịch sử không có ghi chép lại, còn hàng chữ để lại trên thân cây kia là do một người đốn củi phát hiện, nên dần dần được truyền miệng lại đến tận sau này."

"Một chuyện nữa, Từ Hy Thái Hậu nổi tiếng là người hưởng thụ, sinh thời bà ta lợi dụng quyền chức chỉ để hưởng vinh hoa phú quý, nhưng khi chết rồi vẫn tham lam muốn tiếp tục tận hưởng. Cho nên trước khi chết, thái hậu đã tìm khắp trong nhân gian một vị đại sư, nhờ ông ta đem linh hồn mình nhốt vào trong mộ, không để linh hồn không phải đi đầu thai, cứ thế tận hưởng đến tận sau này."

"Vì thế sau khi Từ Hi thái hậu chết được 20 năm, thi thể không chỉ không thối rữa mà còn sống động như thật. Sau này Tôn Điện Anh trộm mộ Từ Hi, làm cho dương khí xâm nhập vào, nên linh hồn bà ấy mới hoàn toàn tan biết, thi thể mới dần dần mục nát."

"Đại sư mà Từ Hi thái hậu nhờ chính là ông nội tôi, có đúng không?" Tôi hiểu ra ý của Long Vương.

Ông ấy gật đầu, rồi đưa ánh mắt nghiêm nghị nhìn tôi và chú hai.

"Nói một cách khác, Lý Thiện Đường là người bất tử."

Tôi trợn tròn mắt, còn chú hai cúi đầu cau mày ngẫm nghĩ, tôi không biết ông ấy đang suy tính chuyện gì?

"Nhưng rõ ràng là ông tôi đã mất từ 20 năm trước, hơn nữa còn bị móc hết ngũ quan rồi mà, nhưng ông ấy đâu có sống lại được?"

"Ta hiểu, hung thủ giết Lý Thiện Đường tên là Triệu Tây Sơn, và Triệu Vô Tâm chính là con trai hắn... Cậu có biết tại sao khi giết ông cậu, hắn lại chôn ngũ quan xuống rồi yểm không?"

"Tại sao?" Tôi thắc mắc.

"Nếu hỏi lại ta câu này nghĩa là cậu chưa hiểu gì về người bắt quỷ. Người bắt quỷ tại sao lại mạnh như vậy? Là bởi hồn thể của họ khác với người thường, tinh cốt hồn thể vốn nằm trong 5 ngũ quan. Còn tại sao bị moi ra rồi mà vẫn không chết?"

"Đó là vì hồn thể trong 5 ngũ quan quá lớn, nếu người thường mà chết, thì tim phổi sẽ ngừng hoạt động, máu cũng ngừng lưu thông, nhưng chỉ cần 5 ngũ quan của người bắt quỷ không mất thì chắc chắn họ sẽ tự sống lại. Cho nên muốn giết chết ông cậu thì bắt buộc phải móc nó ra, hơn nữa phải đem 5 bộ phận để ở 5 người khác nhau, có thể hồn thể mới không đủ sức tụ lại được."

Long Vương vừa dứt lời thì tôi cũng đã hiểu ra mọi chuyện.

"Nhưng cuối cùng thì Triệu Tây Sơn cũng thất bại, vì ngũ quan của Lý Thiện Đường đều đã bị hai người tìm thấy, phải vậy không?"

"Vâng." Tôi gật đầu.

Trương Lão Niên, Bao Tử Lưu, Lý Toàn Đức, và Giang Hải Minh, tất cả chúng đều đã chết, chú hai cũng từ tay bọn chúng lấy lại được mũi, mắt, tai, não, chỉ có miệng là bị giấu trên người ông.

"Dù sao thì Triệu Tây Sơn cũng không còn, nên nếu đã tìm đủ những bộ phận bị mất rồi bỏ chúng vào quan tài, thì Lý lão gia sẽ sống lại thêm lần nữa."

"Thật sao?" Lần này cả tôi và chú hai cùng đồng thanh đáp.

Long Vương cười nhẹ.

"Đừng coi thường ông ấy, Lý lão gia là đại tiên thu hồn kia mà, đương nhiên là không thể chết dễ dàng như vậy được."

Tim tôi chợt rộn ràng lên, sau đó không chịu được mà mừng rỡ nắm chặt vào vai chú hai đứng cạnh.

"Chú, chú nghe thấy gì chưa? Ông con có thể sống lại, có thể sống lại đó."

Nhưng ông ấy lại không phản ứng gì, trên miệng chỉ lộ ra nụ cười miễn cưỡng.

"Được rồi, giờ ta sẽ nói đến một người khác. Người này không ai khác, chính là pháp sư Đan Ba."

Tôi không ngờ rằng Long Vương lại kể đến vị cao tăng này, trong phút chốc tôi bỗng nhớ đến chuyện tà vật bị nhốt dưới âm trang.

"Nói ngắn gọn, cao tăng Đan Ba và ông cậu giống nhau, đều đã sống hơn nghìn năm, đều là người bất tử."

"Vào thời Đường, khi Võ Tắc Thiên mới nhập cung không lâu, thì trong cung có một vị cao tăng tới, người này tự xưng là pháp sư Đan Ba. Cao tăng đó cũng đã tìm đến tận nơi để gặp vua Lý Thế Dân (Lý Thế Dân - tên thật của Đường Thái Tông)."

"Ông ấy bảo Lý Thế Dân giết một người phụ nữ, nhưng người phụ nữ này phải mang họ Võ, chính là Võ Tắc Thiên, bởi bà ta về sau sẽ làm loạn triều chính, tự xưng đế vương, vài năm nữa sẽ lật đổ Vương tộc Lý Thị. Nhưng nghe những lời này, Lý Thế Dân bỏ hết ngoài tai, bởi ông ta nghĩ rằng giang sơn xã tắc đang bình yên như vậy, sao có thể bị một nữ nhân họ Võ cướp mất."

"Cao tăng Đan Ba vẫn rất kiên trì khuyên ngăn hết lần này đến lần khác, cuối cùng thì lời ngài ấy nói đã chọc giận Lý Vương, Lý Thế Dân sai người chặt đầu nhà sư với tội danh dùng lời ma quỷ làm hoang mang dân chúng. Về sau Lý Thuần Phong (Lý Thuần Phong là nhà thiên văn học, chiêm tinh học rất nổi tiếng đời Đường) đưa ra lời phán rằng: Lý Thị sẽ bị nữ nhân họ Võ cướp ngôi. Lúc này Lý Thế Dân mới tin, nhưng biết bản thân vừa giết nhầm pháp sư Đan Ba, nên để chuộc lại lỗi lầm, ông ấy đã bí mật sai người lập cho pháp sư một bia mộ."

"Nhưng có điều chuyện mà Lý Thế Dân không ngờ tới là, con gái ông ta là Cao Dương công chúa lại cùng hòa thượng Biện Cơ lén lút tư thông, làm mất mặt hoàng tộc, nên trong lúc tức giận Lý Thế Dân đã hạ lệnh chém đầu Biện Cơ."

"Sau khi Biện Cơ chết thì bỗng xuất hiện một cao tăng khác tới siêu độ. Ông ta tụng kinh 3 ngày 3 đêm chỗ Biện Cơ bị chém, cầu nguyện cho Biện Cơ sớm đến tây phương cực lạc. Lúc Lý Thế Dân đến nơi xem xét sự tình thì kinh hãi tột cùng vì người cầu siêu không ai khác lại chính là pháp sư Đan Ba."

"Vị cao tăng này vốn đã từng xuất hiện vào thời nhà Lương trước nhà Đường, sau này vì một tin mật trong hoàng cung nên bị giết chết, khi ấy ông ta không gọi là pháp sư Đan Ba, mà tên là Vô Ngân đại sư, sau khi sống lại mới lấy tên là Đan Ba, dùng cái tên đó tới tận bây giờ."

"Vô Ngân đại sư và pháp sư Đan Ba là cùng 1 người, nhưng lần cuối ông ta chết là khoảng 20 năm về trước, để trấn áp tà vật âm trang mà phải dùng thuật bay đầu, bay đến phật tự cầu xin phật lực, nhưng khi phật lực được ban xuống đầu của ông ấy thì quá trình trở về lại xảy ra chuyện, vị tiểu hòa thượng giữ đầu pháp sư đã bị 5 người lạ mặt đâm trúng, sau đó cái đầu bị 5 người này ăn mất."

"Đối với một cao tăng, không có đầu giống như việc thần hồn bị tan biến, pháp sư Đan Ba cuối cùng cũng bị tiêu vong, ông ấy không thể giống như ông cậu - sống lại thêm một lần nữa, vĩnh viễn không thể..."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info