ZingTruyen.Asia

Nguoi Bat Quy


"Nói? Giang Đại Thanh là hôn thê của ai?"

"Của tôi... Không không, là ... là của cậu, đừng đánh nữa, tôi chịu thua...."
Long Vũ Phàm gục xuống đất kêu lên thảm thiết.

"Tốt, coi như cậu biết điều."

Lúc này tôi mới thu tay lại, Long Thiên Anh và Long Thiên Hào đứng bên cạnh thấy cháu mình bị đánh thì đau xót vô cùng nhưng chẳng ai dám nói lời nào.

"Sao hả? Tôi đánh cháu các vị, các vị thương lắm đúng không?"

"Không không, đứa cháu này đáng đánh, nó trước giờ luôn kiêu ngạo cậy quyền, đáng lẽ cần có người dạy dỗ nó sớm hơn mới phải."

"Long Vũ Phàm, cậu phục không?"

"Phục, tôi phục..."

"Tốt, phục rồi thì từ giờ đừng xuất hiện trước mặt Giang Đại Thanh thêm lần nào nữa, hiểu chưa ."

"Hiểu, hiểu rồi."

"Biến đi..."

Cậu ta như kẻ ở nhận lệnh, vội vã cùng đàn em lẩn ra ngoài. Long Thiên Anh bảo:

"Lý đại sư, lão gia nhà tôi đã cho người điều tra, việc Long mạch bị phá đúng là do tên họ Giang đó làm. Hắn muốn đem con gái mình kết hôn với Long gia để một bước lên cao, nhân cơ hội đó thao túng gia đình này. Hừm, tuyệt đối chúng tôi không để chuyện này xảy ra. Chỉ cần tôi tiết lộ chuyện này ra ngoài, những gia tộc khác nhất định sẽ xuống tay với hắn."

"Không được." Tôi đáp. "Giang Hải Minh không đơn giản như các ông nghĩ đâu, phía sau hắn có một người khác giúp đỡ, giờ chưa phải lúc, hãy cứ chờ thêm đã."

" Vâng, vậy xin nghe theo Lý đại sư. Chỉ là..." Long Thiên Anh nhìn tôi rồi nhìn sang Triệu Vô Tâm. "Chuyện giết ác long phục hồi long mạch đã nhờ hai vị rồi, còn chuyện lấy vảy rồng..."

"Yên tâm, nếu chúng tôi đã nhận lời thì chắc chắn sẽ giúp đỡ."

Nghe vậy hai người họ mới thở phào nhẹ nhõm.

"Vất vả cho hai vị rồi, đây là chút thành ý của Long gia chúng tôi, xin hai ngài nhận cho..."

Nói rồi Long Thiên Anh liếc mắt, Long Thiên Hào lập tức mang một cái hộp hình vuông đang cầm trong tay để ở trước mặt chúng tôi.

"Ấy, Long Tổ có quy định là không được nhận hối lộ, nên hai ông cứ đem về đi." Triệu Vô Tâm tiếp lời.

Nhưng tôi lại cảm thấy chiếc hộp này có gì đó dị thường, nên không nhịn được mà mở nó ra, vừa mở thì phát hiện có một thứ phát ra ánh sáng nhè nhẹ, vàng chói ở bên trong.

"Hạt giống?"

Mắt Triệu Vô Tâm bỗng nhiên sáng lên.

"Vâng, mặc dù nó không phải là hạt thần ghê gớm gì, nhưng nó có thể đánh thức thần tạng trong cơ thể, khai phá khí mạch tu pháp, nhưng đáng tiếc là chỉ có 1, dù sao thì đây cũng là vật quý hiếm, xin hai vị đừng chê cười."

"Được, được, cái này ta nhận." Triệu Vô Tâm bỗng thay đổi thái độ ngay lập tức.

"Vậy bây giờ chúng tôi xin phép về trước, vảy rồng các vị nhất định phải lấy được, làm phiền hai vị rồi."

Long Thiên Anh và Long Thiên Hào vừa đi thì căn phòng lại trở nên yên tĩnh.

"Haha, hạt giống này có thể đánh thứ thần tạng đó. Cậu em, chúng ta tách hạt này ra làm đôi, tôi và cậu mỗi người một nửa."

"Không cần, 7 thần tạng trong cơ thể tôi đều được mở hết rồi, thứ này tôi không cần nữa, cậu cứ giữ lấy mà dùng."

"Hả? Thất đại thần tạng đều mở rồi?"

Thấy cậu ấy kinh ngạc như vậy tôi cũng cảm thấy tự đắc 1 chút, nhờ Đạo Thư Vô Tự mà tôi có được như ngày hôm nay, việc tiếp cần làm là phải thu thập âm khí, luyện sát khí để toàn bộ công lực của thần tạng được phát huy ra ngoài.

Thế là đêm yêu nguyệt cuối cùng cũng tới. Trời đất vốn có linh khí nhất định để trấn áp những thứ yêu ma, nếu không thế gian sớm sẽ bị chúng chiếm hữu. Để ngăn chặn việc bị đàn áp lâu ngày và gây ra hiệu ứng ngược, mỗi năm sẽ có một ngày yêu ma quỷ quái được thả ra ngoài để đi lại trong nhân gian. Giống như vào 15/7 âm lịch hàng năm, cửa quỷ môn quan sẽ mở và chúng sẽ bắt đầu tác quái.

Và đêm yêu nguyệt cũng thế. Do yêu khí quá vượng, nên ánh trăng sẽ biến thành yêu trăng, toàn bộ bị yêu khí nuốt chửng. Những thứ tà vật sẽ nhân ngày này mà rục rịch hoạt động, và ác long cũng vậy.

Nhưng lúc chúng trở mình cũng là lúc mà chúng yếu nhất, đó là cơ hội tốt nhất để chúng tôi giải quyết chuyện này.

10 giờ tối, tôi, Trương Vô Lượng và Triệu Vô Tâm cùng đứng tại 1 con đường rộng vắng tanh, ánh trăng đêm tỏa xuống chiếu bóng chúng tôi lăn dài trên đất.

Triệu Vô Tâm mặc 1 chiếc áo choàng đen, sau lưng đeo một chiếc túi nhỏ.
Còn tôi và Trương Vô Lượng cũng đã chuẩn bị một ít đồ.

"Cậu em, giờ cậu đi ra cái giếng chỗ khu thương mại Ngân Liên đi, hãy nghĩ cách giải quyết cái đầu đó nhé."

"Còn tôi đi đến biệt thự nhà Tống Khôn, tìm cách xử đuôi rồng."

"Còn vị đồ đệ này, ông hãy cứ ở ngoài đại trận canh gác, mọi động tĩnh của chúng tôi chắc chắn sẽ làm kinh động đến kẻ dựng trận pháp, bứt dây thì động rừng, nên nếu có bất kì vấn đề gì bất thường thì hãy báo cho chúng tôi ngay."

Trương Vô Lượng gật đầu, mặc dù ông ấy không biết thân phận thật của Triệu Vô Tâm nhưng khí chất mà Vô Tâm tạo ra cũng đủ để ông ấy bái phục.

Vậy là Triệu Vô Tâm nhanh chóng chạy đi làm nhiệm vụ của mình, hình bóng cậu ta biến mất trong đêm tối.
Hai chúng tôi thì cùng nhau đi đến tòa nhà Ngân Liên.

Tòa này buổi sáng vốn rất náo nhiệt, nhưng đến đêm thì yên ắng bất thường. Tôi chạy vòng ra phía sau thì đến chỗ cái giếng, cùng Vô Lượng dùng sức lôi cái nắp đậy ra, vừa mở thì thấy cái xích sắt vắt ra từ trong giếng. Sau đó tôi bảo ông ta đi ra canh giữ xung quanh, phạm vi canh giữ cách đây không xa, hễ có tiếng động, Trương Vô Lượng sẽ phát ra tín hiệu, để tôi kịp thời cảnh giác.

Tôi nhìn vào cái xích không có điểm dừng này, trong lòng bỗng có chút bất an. Bởi... chú hai không ở đây...

Từ sau khi ông ấy nhận điện thoại của Long Vương thì đã không thấy về. Hôm nay chuyện cần giải quyết vô cùng quan trọng, không chỉ là phá vỡ long nhãn trận, giết con rồng, mà cấp bách hơn cả, là lật mặt Giang Hải Minh và tên áo đen, để báo thù cho gia đình tôi.

Mặc dù tôi biết có Triệu Vô Tâm tham gia cùng thì tỷ lệ thành công rất lớn, nhưng không có chú ấy thì tôi vẫn rất lo sợ. Vậy là tôi lôi điện thoại ra gọi cho ông ấy thêm lần nữa, nhưng vẫn không ai bắt máy.

Ông ấy đang làm gì vậy? Có chuyện riêng nào quan trọng hơn việc báo thù đâu?

Không thể trông chờ vào ông ấy nữa, tôi đành phải tự mình xử lý chuyện này. Nhưng bỗng nhiên có chuông điện thoại vang đến.

Là Triệu Vô Tâm.

"Này, tôi đã đến nơi rồi, chuẩn bị xuống dưới giếng đây, nhưng... Tôi biết chú cậu không ở cạnh thì cậu thấy bất an, yên tâm đi, chuyện này coi như đã điểm hai ta phải làm, cậu đừng có nghĩ nhiều quá. Vì đêm nay nhất định sẽ thành công, không thể thất bại được, cậu hiểu chưa...?"

"Cảm ơn, tôi hiểu mà."

Sau khi tắt máy, tôi đem con địa hống ra ngoài rồi đặt nó lên miệng giếng, nhìn nó 1 lúc thì tôi tịnh tâm lại và dùng tay vận dương khí ra ngoài, truyền lên người nó.

Đây là lần cuối cùng tôi kích thích linh tính cho địa hống, tôi hi vọng lần này nó sẽ giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ.
Vừa nhắm mắt vừa tập trung kích thích dương khí ra ngoài, chả mấy chốc mà mồ hôi vã ra như tắm.

Đêm nay giống như đêm 15/7, nếu không có chuyện gì thì tốt nhất là đừng ra ngoài, nhưng do thể chất tôi đặc biệt nên hiện giờ tôi cảm nhận rất rõ là có thứ gì đó đang bám lấy xung quanh, thậm chí có cả những đôi mắt quỷ quái đang chằm chằm nhìn mình.
Nhưng chưa truyền được bao lâu thì bỗng nhiên có một tiếng gầm bất truyền tới, hình như vang ra từ dưới đất...

Là địa hống?

Tôi vội mở mắt ra nhìn thì thấy toàn thân nó đang phát ra thứ ánh sáng lấp lánh, hào quang này như đẩy lui tất cả những thế lực đen tối, cùng những bóng ma vô hình xung quanh.

"Gàooo...."

Một tiếng gầm nữa lại vang lên, qua ánh sáng mờ nhạt tôi bỗng nhìn thấy có một bóng đen vụt qua, bóng đen này từ người địa hống lao ra ngoài, ngay tức khắc đất trời bắt đầu biến sắc, sấm chớp dần dần vang lên khắp không gian.

"Vù..."

Bóng đen ban nãy đột nhiên lao xuống giếng. Còn chưa hết bất ngờ thì có tiếng ầm ầm vang lên, hình như dưới đó đang có vật đánh nhau quyết liệt lắm.

Tôi vội trừng mắt kinh ngạc. Là nó, địa hống là kẻ thù không đội trời chung với rồng, vì mang trong mình dương khí nên tôi cũng không lo rằng nó bị đánh bại.

Tiếng xích sắt dữ dội vang đến và bắt đầu rung chuyển, nó lắc mạnh đến mức như ai đó đang dùng sức đánh đu dưới đấy, nhưng một lúc sau thì lạch cạch vài tiếng, y như tiếng xích bị đứt, và không thấy động tĩnh gì nữa. Tôi vội vàng gọi điện cho Triệu Vô Tâm, sau khi bắt máy thì cậu ta cũng nói với giọng vui mừng.

"Đuôi rồng bị chặt rồi, thành công rồi, haha. Cậu bỏ thứ gì ra mà lợi hại thế, cái đầu đã bị khống chế, hơn nữa nó sắp chết rồi thì phải, tôi đã nhân cơ hội chặt phăng cái đuôi nó đi."

"Là Địa hống đó." Tôi vô cùng hưng phấn, cảm thấy thành công đã ở ngay trước mắt.

Trên trời bỗng rạch một tia sét, từng hạt mưa bắt đầu lộp bộp rơi xuống. Tôi ngẩng mặt lên nhìn, thì phát hiện trong màn mưa có một quả bóng màu đỏ đang chầm chậm rơi xuống.

Cái này... Hình như... có gì đó không đúng.

"Triệu Vô Tâm, tôi thấy không hay rồi..." Vừa nói đến đây đột nhiên trong không gian vang lên tiếng kêu thảm thiết, tiếng hét đó vừa chói vừa vang như muốn đâm thủng màng nhĩ, giọng này... không phải là của Trương Vô Lượng sao?

Ông ấy làm sao vậy? Lẽ nào...

Ngay giây phút đó tôi chợt nổi hết gai ốc, Triệu Vô Tâm cũng cảm nhận được bất thường nên vội vã hỏi.

"Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì à? Alo...alo... Tôi sẽ đến ngay, cậu cố chờ chút nhé."

Điện thoại ngắt, tôi bất giác lần theo tiếng hét mà chạy tới, chạy về phía trước không được bao xa, thì cảnh tượng trước mắt làm tôi vô cùng kinh hoàng.

Một người mặc chiếc áo da đen và đội một chiếc mũ cụp đứng ngay đó không xa, trong tay ông ta đang nhấc bổng một người, không ai khác, người đó chính là Trương Vô Lượng.

Mặc dù Trương Vô Lượng không có bản lĩnh gì lớn, nhưng ông ấy cũng là đồ đệ của Vô Ngân đại sư, bây giờ ông ta không còn chút sức lực nào trong tay tên áo đen nữa cả, bị nhấc bổng như một con gà chết.

Trương Vô Lượng kêu gào thảm thiết rồi hướng mắt nhìn tôi, đôi mắt ấy yếu ớt chợt ánh lên những tia sáng như nhìn thấy cứu tinh.

"Sư...phụ...... cứu.... tôi...."

Tên áo đen vẫn đứng nguyên đó rồi kẹp chặt lấy đầu của Trương Vô Lượng, sau đó thì chầm chầm xoay đầu của ông ấy.

Cảnh này... Tống Khôn... Tống Khôn cũng đã bị hắn làm cho đứt đầu bằng cách như thế.

" KHÔNGGG....... XIN ĐỪNG GIẾT ÔNG ẤY...."

Tôi bạt mạng gào lên, giọng nói trở nên nghẹn cứng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia