ZingTruyen.Info

Người Bắt Quỷ - 一部故事

Phần 80

linhnoir


"Mọi người mau xem này, Lý Trường Sinh trả lời rồi, cậu ta chấp nhận khiêu chiến kìa."

Vậy là Long Vũ Phàm liền bình luận dưới bài đăng của tôi: "Tốt, có khí chất, tối hôm nay chúng ta sẽ gặp nhau trước tòa nghệ thuật."

Vậy là tất cả học sinh đều vô cùng phấn khích, vì đêm nay họ lại được xem thêm một vở kịch.

Thời gian trôi đi cũng rất nhanh, chả mấy chốc mà đã 11h tối. Vào lúc này các thầy cô giáo trú tại trường đều đã đi ngủ cả, nhưng phần lớn học sinh bây giờ lại tập trung chỗ nhà bỏ hoang.

Long Vũ Phàm giờ cũng đã đến, theo sau cậu ta là một người đàn ông lớn tuổi thân hình thấp bé.

"Chuyện đó đã sắp xếp ổn thỏa chưa?" Cậu ta hỏi.

"Thiếu gia, đã làm xong theo yêu cầu của cậu rồi, tôi đã tìm 1 vị đại sư giỏi nhất phố này, hiệu là Lăng Không Đại sư, từ chỗ ông ta mua về 2 lá bùa." Người kia trả lời.

"Sao lại mỗi 2 lá? Thứ trong đây lợi hại như vậy kia mà, mau bảo đại sư đó vẽ thêm mấy lá nữa, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề."

Nhưng người này lại bảo: "Thiếu gia, bùa chú không phải cứ nhiều mới tốt. Lăng Không đại sư đã dùng rất nhiều tinh nguyên để vẽ ra hai lá này, sức mạnh nó mang lại là vô cùng lớn, bất kể nó là yêu ma hay quỷ quái, khi gặp lá bùa này nhất định sẽ bị tiêu tan."

"Thật à? Bùa này lợi hại vậy ư?"

"Đương nhiên rồi, tôi mà làm việc thì cậu cứ yên tâm, nhất định không có sai sót."

"Vậy được." Long Vũ Phàm cẩn thận nhận hai lá bùa từ tay ông ta, sau đó thì gấp nó bỏ gọn trong người.

"Có bùa của đại sư rồi, đừng nói là đi lại trong tòa nhà này, cho dù có ở lại đây 1 đêm ta cũng không sợ." Nói xong cậu ta từng bước tiến đến tòa nhà nghệ thuật.

"Nhìn kìa, Long Vũ Phàm đến rồi."

"Đúng là đến thật, đúng là to gan quá, chẳng lẽ không sợ oan hồn bên trong sao?"

"Yên tâm, cậu ấy dám đến thì chắc chắn là đã có chuẩn bị."

Long Vũ Phàm dương dương tự đắc, chắp tay sau lưng đứng trước cửa tòa, rồi nhìn những học sinh đang ồn ào nhốn nháo: "Trận chiến này xin mọi người hãy chứng kiến xem ai mới là kẻ thất bại thực sự, tôi chỉ sợ Long Vũ Phàm đến nhưng có ai đó không dám tới thôi."

Cậu ta vừa nói câu này thì bỗng có học sinh nói lớn: "Thời gian sắp đến rồi, Lý Trường Sinh vẫn không ra sao?"

Lúc đó tôi đang đứng cạnh tòa nghệ thuật, Tống Vũ Hân thì lo lắng đứng ở sau tôi.

"Cậu thật sự đi sao?"

"Đương nhiên."

"Cậu đừng đi có được không, chỉ cần cậu không xuất hiện, Long Vũ Phàm sẽ không hạnh họe cậu nữa."

"Nhưng nếu làm vậy thì tôi sẽ thành trò cười của mọi người mất."

Vừa dứt lời thì có 1 học sinh đã phát hiện ra tôi.

"Nhìn đi, Lý Trường Sinh ở đằng đó."

Vậy là tôi bước đến đám đông trước mặt, rồi đứng trước Long Vũ Phàm.

"Cũng dám tới thật à? Được đấy, Lát nữa chúng ta cũng đi vào trong, và phải ở đấy đủ 3 giờ đồng hồ, ai ra trước thì người đó thua."

"Người thua thì phải đứng trước mặt mọi người nhận mình là loại hèn nhát, quỳ trước người thắng nhận lỗi, và từ giờ trở đi không được bám lấy Giang Đại Thanh nữa."

"Được, không vấn đề gì." Tôi đáp.

Vậy là tôi và Long Vũ Phàm cùng nhau tiến vào bên trong.

Long Vũ Phàm đem một cái hộp màu đen rồi cố định lên mình sau đó bảo với tôi rằng: "Từ khi chúng ta vào đây thì đã được phát sóng trực tiếp trên mạng rồi, không chỉ có học sinh trong trường nhìn thấy mà còn rất nhiều người trong phố cũng có thể xem được. Vì thế sau khi bước vào thì đừng có sợ hãi khóc lóc kêu cha kêu mẹ đấy nhé, đừng để lộ bộ dạng xấu xí yếu đuối trước mặt mọi người."

"À, haha, để cậu phải bận tâm rồi."

Nói xong thì tôi chẳng thèm để ý cậu ta nữa, cứ thế mà đi sâu vào trong.
Vừa mới đặt chân vào thì một làn khói đen đột nhiên bay đến, sau đó tôi nhìn rõ được cái giếng ở đây. Mới có vài ngày, mà quỷ khí trong giếng đã lợi hại đến thế, từng luồng từng luồng lũ lượt bay ra, cả tòa nhà khắp nơi bị bao phủ bởi nó.

"Hả, ở đây có 1 cái giếng này."

Long Vũ Phàm ngạc nhiên nhìn vào cái giếng trước mặt, rồi còn nói với giọng điệu tự tin.

"Không phải là mọi người muốn biết trong này có gì sao? Hôm nay tôi sẽ dẫn mọi người đi xem, nhưng các bạn phải chú ý nhé, vì lát nữa có thể bị dọa cho ngất xỉu đó."

Cậu ta vừa nói vừa đi quanh cái giếng vài vòng, rồi thì cúi đầu xuống nhòm vào bên trong.

"Chả có cái gì cả, làm gì có ma tà nào đâu? Có thể là mấy thứ dơ bẩn đó nhìn thấy thiếu gia đây nên trốn đi rồi."

Cậu ta có vẻ rất đắc ý, nhưng lúc này tôi lại nghe thấy tiếng thở và tiếng gào thét từ dưới giếng bay lên. Tôi đoán là con quái vật mình đầy vảy rồng đã đánh hơi được mùi người sống đến, nên nó mới kích động đến thế.

Cho nên tôi mới bảo: "Tốt nhất là cậu tránh cái giếng xa ra một chút, không thì hối hận không kịp đâu."

"Này, tôi không nhát gan như cậu đâu, bây giờ tất cả mọi người đang nhìn đấy, loại thỏ đế ạ." Cậu ta liếc mắt lườm tôi.

Thế là tôi không quan tâm cậu ta nữa, chỉ men theo hành lang rồi bước lên lầu.

"Được rồi, dưới này ngoài cái giếng ra thì không có gì đặc biệt cả, giờ tôi sẽ dẫn mọi người lên lầu 2 lầu 3 xem xem, chẳng phải chúng ta luôn đồn đoán trên đó có 1 cái xác ướp sao? Hôm nay tôi sẽ cho mọi người biết chân tướng sự thật. À, mà có khi lát nữa, có người bị dọa cho tè dầm luôn ấy chứ, hahaha..."

Thế là hai người đều bước lên lầu, ở đây quỷ khí đã dày hơn rất nhiều, khiến cho nhiệt độ giảm xuống rất thấp, lạnh lẽo như 1 hầm băng. Lần này cái xác không thấy xuất hiện, tôi và Long Vũ Phàm đi lại 1 vòng cũng không phát hiện ra thêm thứ gì, vì thế mà cậu ta càng thêm đắc chí và liên tục thuyết minh với những người đang theo dõi trực tiếp.

Nhưng mục đích của cậu ta không phải là đưa mọi người đi thám hiểm tòa nhà này, mà là muốn tôi xấu hổ trước họ nên Long Vũ Phàm luôn đưa camera hướng về chỗ tôi, vừa quay vừa bô bô dặn họ rằng cứ chuẩn bị tinh thần cho tốt để xem tôi run rẩy hoảng sợ bất kì lúc nào.

Hừm, cái tên nhóc này, tôi thật sự không muốn đôi co nhiều với hắn. Hiện tôi đang ở tầng 2 và quan sát nãy giờ, nhưng sao vẫn không thấy cái xác ướp lần trước nhỉ?

Đột nhiên tai tôi vang lên tiếng ken két, quay đầu lại nhìn thì phát hiện ngay chỗ hành lang có 1 thứ đang bước đến, khắp người thứ này tỏa ra một luồng oán khí và quỷ khí dày đặc.
Không xong rồi, là nó...

Long Vũ Phàm cũng đã phát hiện ra cái xác, nhưng cậu ta lại không hoảng loạn 1 chút nào, hơn nữa còn cố tình tiến gần lên phía trước 2 bước.

"Cuối cùng thì mày cũng xuất hiện, hình như đúng là xác ướp thì phải? Hehe, nhưng mọi người đừng lo lắng nhé, thứ này có đến gần thì cũng chẳng làm gì tôi được, lát nữa nó đi về phía này tôi sẽ cho các bạn thấy rõ hơn."

Thấy cái xác đang từng bước từng bước tiến tới, Long Vũ Phàm không chỉ không lùi lại, mà cậu ra còn mạnh dạn đi lên.

"Thứ này không đơn giản như cậu nghĩ đâu, tốt nhất là đừng có qua đó." Tôi quát.

"Im đi, cậu sợ nhưng tôi không sợ, trước sau gì chúng ta chẳng phải ở đây 3 canh giờ, nên cứ làm quen dần đi."

Nói xong thì rất nhanh sau cậu ta đã đi đến trước mặt cái xác.

"Này, xác ướp tiên sinh, à không, xác ướp tiểu thư chứ, chào cô..." Long Vũ Phàm dùng giọng điệu bỡn cợt chào hỏi.

Hừm, đúng là tên này muốn tìm chỗ chết mà.

"Mọi người nhìn rõ chưa? Đây chính là xác ướp trong truyền thuyết, trời đất ạ, thật khó tin mà ..."

Cậu ta vừa nói vừa đưa ống kính chĩa thẳng vào nó. Lúc này tất cả cư dân mạng đều sững sờ. Có một vài bạn còn không ngừng nhắc nhở cậu ta.

"Vũ Phàm, tôi thấy cái xác này không đơn giản đâu, nghe nói đó là cô Bạch bị bạn trai biến thành như vậy đó, nó rất hung dữ, cậu tránh xa nó ra đi."

"Đúng, nó không phải đồ chơi đâu, kẻo mất mạng thật đấy."

Nhưng tên Long Vũ Phàm này không thèm để ý, ngược lại câu ta còn rất tự đắc.

"Yên tâm, tôi có bùa đại sư đưa bảo hộ, ma quỷ không đến gần được đâu. Nếu cái xác này có giết người, thì nó cũng sẽ giết cái tên thỏ đế đang đứng cạnh tôi kia kìa ."

Nói xong cậu ta nhìn tôi chằm chằm.
Nhưng lời vừa dứt thì đột nhiên xác ướp đó gầm lên, rồi nhe nanh múa vuốt lao bổ nhào về phía cậu ấy. Nhìn nó vô cùng dữ tợn, Long Vũ Phàm cũng chợt giật nảy mình. Nhưng rất nhanh cậu ta cũng định thần lại rồi lôi trong túi áo ra 1 tấm bùa.

"Đến đây, có giỏi thì đứng trước mặt ta xem nào, có bùa này rồi, xem ngươi có dám lao đến không, haha...?"

"Gràoo......"

Cái xác đột nhiên nhảy bổ lên phía trước rồi hất Long Vũ Phàm ngã lăn dưới đất, làm cậu ta vật xuống suýt thì bất tỉnh.

"Gì thế này? Không thể nào, đây là bùa đại sư đưa mà, sao lại..."

Đến nước này thì cậu ta mới bắt đầu hoang mang, cậu ta nhanh chóng cầm lá bùa dính lên người xác ướp, nhưng nó hoàn toàn không có tác dụng gì cả.
Cái xác đè chặt lên người Long Vũ Phàm rồi bắt đầu dùng tay siết chặt lấy cổ cậu ấy.

Do camera phát trực tiếp được cố định trên người, nên khi bị ngã ra đất, máy quay vẫn không bị hư hỏng, còn tất cả mọi người chứng kiến qua màn hình đều vô cùng kinh hãi.

"Cứu... cứu tôi...." Cậu ta không phát ra tiếng.

Tự mình gây ra chuyện tới nước này thì ai cứu cậu ta đây? Cư dân mạng à? Hay mấy đám học sinh nhiều chuyện đó? Tất nhiên không phải...

Chỉ có tôi thôi...

Nói thật là tôi cũng không tính toán với tên ngốc này, dù sao cũng là mạng người, tôi cũng không thể thấy chết mà không cứu. Cho nên trước khi quá muộn, tôi đã vội vàng lao lên, dùng sát khí hội tụ ở hai lòng bàn tay rồi đập một phát vào lưng của xác ướp.

"Ầmm..." Tiếng vang vừa dứt thì cái xác gào lên đau đớn, rồi vội vàng nhảy bổ sang một bên.

Long Vũ Phàm vừa được buông ra thì vội thở gấp, quần áo xộc xệch, nhếch nhác không tả nổi. Bây giờ con quái vật kia đã chuyển mục tiêu sang tôi, nó hú lên tiếng kêu kinh dị rồi nhìn tôi mà lao đến, nhưng cho dù nó có làm gì thì cũng không đến gần tôi nổi, không phải là tôi lại hại hơn, mà là vì tấm bùa Tây Sơn Triệu Vô Tâm đã đưa tôi trước đó.

Không ngờ rằng lá bùa này lại lợi hại đến như vậy, Triệu Vô Tâm này quả đúng là không đơn giản, chả trách cậu ta còn lên kế hoạch sẵn cho việc diệt trừ ác long. Chỉ đơn giản là 1 tấm bùa, vậy mà lại đủ sức ngăn cản 1 cái xác sống đứng yên.

Do mỗi lần muốn lao đến thì lại bị lá bùa hất văng ra đất, mấy lần như vậy thì nó biết không thể hại tôi được nữa, nên đã chuyển mục tiêu sang Long Vũ Phàm.

"Cứu tôi.. cứu tôi..."

Bây giờ cậu ta không còn dáng vẻ kiêu ngạo như mà vô cùng sợ hãi hốt hoảng, ba chân bốn cẳng chạy về chỗ tôi.

"Cứu tôi... cứu tôi với..."

Tôi chỉ lạnh lùng đáp: "Long thiếu gia, cậu tìm nhầm người rồi, tôi chỉ là tên hèn nhát, không cứu được cậu đâu."

Lúc này xác ướp muốn bắt lấy hắn, nhưng do đang đứng cạnh tôi nên nó lại bị hất văng ra lần nữa. Sau vài lần như vậy, Long Vũ Phàm nhận ra rằng, chỉ cần cậu ta ở cạnh tôi không rời thì cái xác sẽ không hại được anh ấy. Vì thế mà tên nhóc này bây giờ bám chặt lấy tôi, có dứt thế nào cũng không dám bỏ.

"Long đại gia, không phải cậu rất lợi hại sao? Dính lấy tôi làm gì thế? À, chúng ta đang là thù địch, cậu phải giữ phong độ chứ, bao nhiêu người còn xem trực tiếp cơ mà. Mau đến chỗ cái xác chiếu cho họ xem đi, nói không chừng Giang Đại Thanh cũng đang nhìn đấy."

Bị tôi chế giễu, mặt Long Vũ Phàm vội tái xanh, nhưng cậu ta vẫn không chịu buông tay, dù sao thì bây giờ tính mạng vẫn quan trọng hơn cả.

"Không phải cậu có bùa chú của đại sư đưa à?"

"Loại lừa đảo, tên Lăng Không đại sư đó là loại lừa đảo, lá bùa đó hoàn toàn không có tác dụng." Cậu ta tức tối.

Nghe đến cái tên Lăng Không đại sư thì đột nhiên tôi phì cười, hóa ra là đồ đệ bất đắc dĩ, ông ta vốn giả làm đạo sĩ để kiếm sống qua ngày, không ngờ rằng lại lừa được cả Long Vũ Phàm.

Lúc này, oán hận của cái xác đã tăng lên khủng khiếp, nó không ngừng gầm rú điên cuồng, dù không hại được chúng tôi, nhưng cảnh này cũng đủ để khiến người nhìn sợ hãi.

"E là tôi không bảo vệ cậu được lâu đâu, uy lực của bùa này không đủ mạnh, xác ướp sắp lao đến rồi kia kìa."

Nghe thế, Long Vũ Phàm kinh sợ.

"Vậy... vậy phải làm sao đây?"

"Còn làm sao nữa? Phải giết cái xác đó ngay, nó có chết thì nguy hiểm mới được tiêu trừ."

"Cậu... cậu đùa tôi đúng không? Cậu giết được xác ướp sao?" Long Vũ Phàm tỏ vẻ không tin.

Những người đang xem trực tiếp lại càng không tin.

"Đừng khoác lác nữa, mau chạy đi, đợi cái xác phá được lá bùa rồi cả hai chúng ta sẽ đi đời đó."

Long Vũ Phàm trợn tròn mắt, bởi cậu ta vẫn không tin rằng tôi có thể phá được cái xác ướp này, nếu để nó chui vào được rồi thì cái xác sẽ lao đến giết, chi bằng lúc chưa chui qua được thì mau trốn sẽ tốt hơn.

Nghĩ thế thì Long Vũ Phàm hét lên 1 tiếng, rồi buông tay tôi ra, nhằm hướng cầu thanh mà chạy. Nhưng cậu ấy đã quá khinh thường phản ứng của xác ướp này.

Dù nó đi lại hơi lắc lư nghiêng ngả, nhưng khi Long Vũ Phàm vừa chạy ra khỏi sự bảo vệ của lá bùa thì cái xác đã lao về phía cậu ta nhanh như tia chớp.

"Khè...."

Xác ướp vội vật Long Vũ Phàm ra đất, rồi nhằm cắn vào cổ cậu ta...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info