ZingTruyen.Asia

Nguoi Bat Quy


"Vâng, thiếu gia." Tên vệ sĩ vừa dứt lời thì hắn liền giơ nắm đấm lao về phía tôi.

Học sinh đến xem càng lúc càng nhiều, bọn họ đều vô cùng hứng thú, như kiểu đang xem một vở kịch.

"Úi, sắp đánh nhau rồi này, ai bảo dám đắc tội với Long Vũ Phàm chứ, đúng là ngu ngốc."

"Thật, dám cướp cô gái của cậu ấy thì bị như vậy là đáng đời."

Chỉ có Tống Vũ Hân là lo lắng, cô ấy nhìn tôi hét lên.

"Trường Sinh, cậu còn ngây ra đó làm gì? Mau chạy đi."

Nhưng sao chạy kịp nữa, người vệ sĩ kia đã đứng ngay trước mặt tôi rồi cười đầy nham hiểm: "Thiếu gia đã cho phép, vậy thì hôm nay mày đi chết..."

"Bốp..." Hắn ta còn chưa kịp nói xong thì tôi đã ra tay đấm cho hắn một cú trời giáng.

Thực ra thì cũng không có gì đặc biệt cả, chỉ là cú đấm có chứa hơi nhiều sát khí. Vậy là người vệ sĩ tên Đại Hổ lập tức bị tôi đấm bay ra ngoài, lăn vài vòng rồi ngã sõng soài ra đất.

Ban đầu Long Vũ Phàm vẫn đang hiên ngang đi về phía trước cậu ta còn không thèm quay đầu nhìn, sau khi nghe thấy tiếng động ầm ầm thì chỉ vội bảo: "Đại Hổ, cứ từ từ thôi, đừng đánh nó chết, không là lúc gặp Đại Thanh, cô ấy lại không vui."

"Hự...." Đại Hổ nôn ra một đống máu, gương mặt nhăn nhó tím ngắt.

"Thiếu... thiếu ... gia..." Hắn ta gắng sức kêu lên.

Chỉ đến khi nghe thấy giọng nói run rẩy của Đại Hổ thì Long Vũ Phàm mới vội quay đầu, ngay lúc ấy hắn ta không tin vào cảnh tượng trước mắt mình nữa.

"Đại Hổ..." Long Vũ Phàm sợ hãi kêu lên.

Còn tôi vẫn bình tĩnh đứng đó và dần dần thu nắm đấm lại.

"Mày..."

Cậu ta nhìn tôi chằm chằm đầy căm phẫn. Tất cả mọi người xung quanh đều đứng đờ ngây ngốc, trong khoảnh khắc đó mọi thứ lặng ngắt như tờ.

"Cút đi..." Tôi quát lên, rồi không thèm quan tâm đến mọi người xung quanh nữa mà cứ thế quay người bỏ đi.

"Đứng lại." Long Vũ Phàm giờ mới kịp định thần sau khi thấy cảnh tượng ban nãy. "Có vẻ tao hơi xem thường mày thì phải, hóa ra mày cũng biết võ cơ đấy, nhưng vậy thì sao nào? Hôm nay chính tay tao sẽ ..."

"Bụp..."

Cậu ta chưa kịp nói xong thì tôi đã quay người giữ một chân làm trụ, chân còn lại giơ lên thật mạnh đạp thẳng vào mặt cậu ta. Cú đánh vừa rồi tôi đã đánh lên mũi cậu ấy. Giống như Đại Hổ, Long Vũ Phàm bị đá bay ra đất đau đớn.

Lúc cậu ta lồm cồm bò dậy thì máu chỗ mũi đã chảy ròng ròng, sống mũi sưng vù, đỏ ửng. Gương mặt đẹp trai trước đó giờ trông thật thảm hại, tôi cảm giác mũi cậu ta còn bị lệch hẳn sang 1 bên, trông vô cùng xấu xí.

"Mày... mày dám đánh tao?" Long Vũ Phàm run rẩy đỡ lấy mặt.

Tôi phủi phủi tay trước mắt cậu ta rồi bảo: "Bây giờ để xem cậu còn khinh tôi được nữa không?"

"Mày..."

"Nói về sức mạnh, thì cậu không đấu nổi, thậm chí cả vệ sĩ của cậu cũng không là gì đâu. Tôi không thích Giang Đại Thanh, nhưng tôi phải cướp cô ta từ tay cậu, cứ chờ mà xem."

Nói xong tôi thản nhiên bước đi trước sự kinh ngạc của mọi người.

Đến tối, Tống Vũ Hân đã về phòng kí túc xá nữ. Do kí túc xá trong trường lại có nhiều người nên tôi nghĩ chắc sẽ không xảy ra chuyện gì cả, vì vậy tôi muốn đi ra chỗ tòa nhà hoang lần nữa, để thăm dò về Tỏa Long Tĩnh.

Chú hai và Trương Vô Lượng đã nói, nếu muốn phá bỏ Cục Long Tảng thì phải giết được ác long dưới đó, nhưng để làm được thì phải giết kiểu gì đây?

Vậy là tôi gọi điện cho chú hai để hỏi thử tình hình, nhưng khi nhấc máy ông ấy chỉ nói mỗi 1 câu rằng: "Hôm nay có khách quý đến, con mau tới quán cà phê DiMei trên đường Nguyên Điền đi."

Khách quý à, bây giờ chúng tôi đang gặp không ít rắc rối, hạn chế sự xuất hiện để tránh làm Giang Hải Minh để mắt, vậy mà giờ cũng có người tìm thăm hỏi ư? Ai mà chú hai lại nói vậy nhỉ?

Quán Dimei nằm ngay trên mặt đường, chú hai nhắn vị trí đang ngồi là ở 1 phòng tầng 3. Quán này trang trí lịch sự trang nhã, nhìn khá ấm cúng, lúc tôi đẩy cửa bước vào thì thấy chú hai và vị khách đó đang trên ghế ngồi đợi.

Nhưng thật không ngờ rằng, vị khách quý mà chú hai nói chính là Triệu Vô Tâm.

Lần trước lúc gặp cậu ta, thì thấy cậu ấy mặc bộ đồ đen bí ẩn, khiến người ta thấy rất huyền bí, nhưng bây giờ khi gặp lại thì thấy cậu ấy ăn mặc bình thường, điều này làm tôi thấy cậu ta rất thanh tú, đẹp trai.

Triệu Vô Tâm sau khi nhìn thấy tôi thì niềm nở chào hỏi. "Cậu em, mới mấy ngày không gặp, mà thấy cậu gầy hơn nhiều rồi đấy."

Tôi chỉ cười nhẹ rồi nhìn Triệu Vô Tâm, càng nhìn thì lại càng nghĩ đến tên áo đen đó. Chắc chắn cậu ta và tên kia có mối quan hệ không bình thường, nhưng trên người tên áo đen luôn tỏa ra một loại khí lạnh lẽo nguy hiểm, còn Triệu Vô Tâm thì toát ra sự chính nghĩa, trung trực, khí chất bọn họ hoàn toàn không khác nhau.

"Cậu đã nói là tham gia vào Long Tổ mà, đừng có nuốt lời đấy nhé." Khi tôi vừa ngồi xuống thì cậu ấy bảo.

"Long Vương nghe nói tôi đã gặp Lý đại sư, ông ấy phấn khích không vô cùng, vì vậy ngài ấy bảo sẽ dành thời gian đến Giang Môn một chuyến để đích thân thăm Lý đại sư đây."

Tôi rất kinh ngạc, không ngờ chú hai lại có sức ảnh hưởng lớn như thế, cả Long Vương của Long Tổ cũng coi trọng ông ấy như vậy, muốn gặp chú hai bằng được.

Nhưng chú hai chỉ cười nhạt: "Long Vương nhiệt tình như vậy, chắc chắn là có chuyện muốn nhờ. Cái đại sự mà ông ấy bảo trước giờ đều là chuyện nguy hiểm cả, đối với hai chú cháu ta mà nói, đấy vốn không phải là chuyện tốt đẹp gì."

"À, thế hả...." Triệu Vô Tâm cười gượng, rồi chuyển ánh mắt sang tôi.

"Người anh em, sau này cậu gia nhập vào Long Tổ rồi, chúng ta sẽ cùng nhau tác chiến đó."

"Được rồi, nói đi, rốt cuộc Long Tổ đang gặp vấn đề gì?" Chú hai đi thẳng vào vấn đề chính.

Triệu Vô Tâm bảo: "Có những chuyện rất cơ mật, tôi không thể tùy tiện nói ra, nhưng hai người cũng không phải người ngoài, hơn nữa chuyện này hai người cũng đã biết không ít, đó chính là vấn đề liên quan đến ngôi mộ cổ của thôn Ngọa Long."

Vừa nghe đến ngôi mộ cổ ấy, tôi vội hỏi: "Gì? Phía Long Tổ đã đi vào trong rồi à, các người đã đi được vào âm giới sao? Chẳng phải là cậu nói minh giới có một lối vào từ mộ đó à? Bây giờ nó thế nào rồi?"

"Haizz, thất bại rồi." Triệu Vô Tâm thở dài, rồi bắt đầu kể lại mọi chuyện.

Hóa ra ban đầu cậu ấy đem chuyện mình gặp ở thôn Ngọa Long kể cho người trong Tổ, rằng ở mộ cổ có 1 lối vào Minh giới, mộ đó cũng đã được người ta đào qua rồi, nên phía Long Tổ lập tức phái người đi thám hiểm ngay.

Nhưng lúc vào bên trong ngôi mộ, thì họ gặp vấn đề. Vì vốn dĩ ở đó có 1 cái xác sống, mà nó lại là xác của Gia Luật A Kỳ và 1 quỷ thi, là của Tiêu Uyên Minh hoàng đế. Vậy là người bên Long Tổ và hai cái xác này đã xảy ra đại chiến. Gia Luật A Kỳ thì không phải là quá lợi hại, nhưng cái thi quỷ kia lại vô cùng khủng khiếp, trong đội có hai người đã thiệt mạng mới có thể tạm thời chế ngự nó.

Rồi cứ thế bọn họ xông vào ,tiếp tục chuẩn bị tìm đường đi vào Minh âm, nhưng thật không ngờ rằng, có 1 vật cấm trong mộ bị đánh thức. Vật đấy không gì khác lại chính là rồng, là một con ác long. Mới đầu thì nó bị khóa trong mộ, nhưng sau khi tỉnh dậy, nó đã giật xích ra, rồi lao ra tấn công bọn họ.

Vốn dĩ rồng là một thần thú, nên cho dù người của Long Tổ có lợi hại thế nào thì cũng không phải đối thủ của con ác long này, thế là tiếp tục có 3 người bị ác long giết chết. Do bị tổn thất quá nhiều, nên các thành viên Long Tổ đã vội vã tháo chạy ra ngoài, chạy ra đến cửa thì ai nấy đều trông thảm hại nhếch nhác không tả nổi.

Vậy là kế hoạch của họ đã không thành. Cả đội tham gia thám hiểm lúc đó có tất cả 8 người, vậy mà khi trở ra thì chỉ còn 3 sống sót, 1 trong đó là Triệu Vô Tâm, cậu ta thật như vừa từ cõi chết trở về.

Nghe xong những lời này thì tôi và chú hai đưa mắt nhìn nhau, trước đấy chúng tôi cũng đoán được trong mộ có thi quỷ và vật cấm rồng, hóa ra nó đều là thật cả. Bây giờ đến ngay cả Long Tổ cũng đã thất bại, vậy cái mộ đấy làm gì còn ai dám vào nữa đây?

Nói đến chỗ này thì Triệu Vô Tâm bỗng lộ ra nụ cười chua chát, xen lẫn chút bi thương. "Trong 5 người mất mạng đó, có 1 người là bạn thân nhất của tôi, cũng vì cứu tôi và cậu ấy mới ra đi như vậy."

"Khi đó chúng tôi đều liều mạng bỏ chạy, đến cả xác của đồng đội mình cũng chẳng kịp nhặt mang đi. Ban đầu tôi không chú ý nhiều đến ngôi mộ đó, nhưng xem ra ngôi mộ này thực sự quá nguy hiểm, những thứ bên trong không phải thứ mà con người có thể đối phó được."

"Vậy khi ở trong mộ, cậu đã tận mắt nhìn thấy con rồng sao?" Chú hai hỏi.

"Đương nhiên, chúng tôi không chỉ nhìn thấy, mà còn trực tiếp giao chiến với cả con rồng, chắc chắn không thể sai được."

Triệu Vô Tâm vừa nói vừa lộ ra vẻ mặt kì quái, hai mày không ngừng cau lại.

"Chúng tôi vốn dĩ đã đi hai lối vào minh âm, một là ở phố Phong Đô, hai là ở ngôi mộ cổ, nhưng cả hai lần đi này đều thất bại cả. Long Vương đã rất lo lắng và phải bí mật chiêu mộ nhân tài, đầu tiên là mời một đạo sĩ của Mao Sơn, rồi đưa ra ngoại lệ đối với 1 số môn phái, như Tổ chức bắt yêu, và đội diệt tà. Trước đây Long Vương chẳng bao giờ để ý đến mấy tổ chức này, nhưng do tình hình cấp bách, ông ấy phải phá bỏ quy tắc, mời bọn họ gia nhập cùng Long Tổ."

"Còn Lý đại sư, ông tất nhiên cũng được nằm trong kế hoạch chiêu mộ của Long Vương, vì vậy ngài ấy sẽ không ngần ngại đích thân mời ngài đến, chỉ để mong Lý đại sư giải quyết chuyện này."

Chú hai nghe vậy thì gật gật đầu, nhưng ngay sau đó thì ông ấy lắc đi ngay: "Hừm, suy đi tính lại, ta nghĩ các người hãy từ bỏ kế hoạch này đi thì hơn, mấy thứ đó con người chúng ta không thể đối phó được, nếu vào thì cũng sẽ làm mồi cho chúng thôi."

"Từ bỏ kế hoạch?"

"E là không được rồi." Triệu Vô Tâm lắc đầu.

"Lý đại sư, ông có biết tại sao chúng tôi phải tìm được lối vào minh âm không? Ông tưởng rằng chỉ đơn giản là chúng tôi muốn thực nghiệm ấy à? Hừm, vậy ông nhầm rồi, chúng tôi muốn làm chuyện đó là bởi dưới âm gian sắp xảy ra đại chiến. Long Tổ bắt buộc phải can thiệp chuyện này, nếu không thì đại họa sẽ xảy ra."

Đại chiến? Hóa ra bọn họ cũng biết chuyện này sao?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia