ZingTruyen.Com

Người Bắt Quỷ - 一部故事

Phần 68

linhnoir


"Đầu tiên, chúng ta cần tìm một nơi ở an toàn, nơi này không được dễ phát hiện, nếu không Giang Hải Minh sẽ để mắt tới ngay. Ngoài ra nếu muốn báo thù, thì không thể quá phô trương như trước. Tốt nhất là nên âm thầm từng bước tiến hành."

"Và điểm quan trọng nhất là không thể dựa vào người khác. Tống Khôn đã bị chúng ta làm cho liên lụy, vì vậy ta nhất quyết không thể để thêm án mạng nào xảy ra."

Lần trước thất bại là do chú hai xem thường tên áo đen đó, lại thêm ông ấy quá nóng vội, nhưng lần này chú ấy nhất định không để xảy ra như vậy nữa.

Có điều hiện giờ chúng tôi cần phải tìm một nơi trú ẩn, mà những người quen chú hai biết, ông ấy cũng không dám tìm lại, vậy phải làm sao đây?
Nhưng bỗng nhiên trong đầu tôi nhớ ra một người.

Có rồi...

"Chú, cháu biết có một nơi..."

"Nơi nào?"

"Phố đồ cổ." Tôi đáp. "Ở đó có một cửa hàng tên là.... đại sư, chủ tiệm tên là Pháp sư Lăng Không... à, tên thật ông ấy là Trương Vô Lượng."

"Con quen người này à?"

"Không quen, cũng chỉ mới gặp 1 lần. Nhưng cũng chính vì không quen nên chúng ta mới nên đến chỗ ông ấy, như vậy mới không bị phát hiện, bởi chỗ đó không ai để ý."

"Nếu đã không quen, vậy dựa vào cái gì mà con đòi người ta cho mình ở lại?"

"Thực ra, ông ấy... ông ấy là đồ đệ của con." Tôi bảo, rồi đem chuyện xảy ra ở tầng nghệ thuật đêm đó kể cho chú hai nghe 1 lượt.

Chú hai cân nhắc một hồi rồi cũng gật đầu: "Được, vậy chúng ta đi đến phố đồ cổ xem sao?"

Thế là ba người chúng tôi đi tới đó, nơi này còn có cái tên khác là chợ cổ Tống Tiên Kiều, nằm ở nơi rất náo nhiệt của phố Giang Môn, thậm chí nó còn rất gần công viên và bảo tàng thành phố.

Các cửa hàng trong chợ cổ này nối nhau dài tít tắp, bày bán vật dụng rất nhiều, y như một cái mê cung, người nào không rành sẽ rất dễ lạc, cảm giác như vào trong 1 cái động. Đồ cổ ở đây thật giả lẫn lộn, nhưng họ làm ăn rất có quy củ, vì nhìn vào tên của mấy tiệm bên này là biết, cái gì mà Minh Kính Hiên, Ngưỡng Văn Đường, Thái Đào Cư, Tử Ngọc Các, ...

Mãi đến khi chúng tôi đi đến cuối đường, mới nhìn thấy 1 tiệm tên là Điển Tạng Đại sư.

"Là chỗ này." Tôi bảo.

Cửa hàng này nhìn không lớn, biển hiệu cũng không dễ quan sát, hơn nữa còn nằm ở góc trong cùng con phố, do vậy so với bên ngoài phồn hoa nhộn nhịp, thì chỗ này có vẻ vắng tanh.

Tôi đẩy cửa bước vào, bên trong đồ đạc rất gọn gàng sạch sẽ, cạnh cửa có một cái tủ, trên tủ có đặt một vài vật cổ làm bằng ngọc bích như gốm mã não trên đó. Ngay ở cửa chính có một người đang nằm, hai mắt ông ấy nhắm hờ, tay phe phẩy 1 chiếc quạt nan, miệng hát một khúc nhạc khe khẽ.

Vừa nhìn tôi đã nhận ra ngay, đó là Lăng Không đại sư - Trương Vô Lượng.

Nhưng nhìn ông ấy bây giờ mặc 1 chiếc áo ba lỗ, cùng một chiếc quần cộc, không có chút dáng vẻ của một đại pháp sư như ban đầu tôi gặp. Dù biết có người đến, hai mắt của Trương Vô Lượng không động đậy, mà chỉ nói thẳng rằng: "Hôm nay quán ta không bán, các vị đến chỗ khác xem đi."

"Nếu đã không buôn bán, vậy sao còn để cửa mở." Tôi vừa bước vào, vừa cười nói.

Trương Vô Lượng ngay lập tức ngồi bật dậy, nhìn thấy tôi liền vô cùng kinh ngạc, ông ta ném luôn cái quạt sang bên cạnh, rồi vội vàng đi tới, hai tay xòe ra chạy đến chỗ tôi.

"Ôi, sư phụ, cậu tới rồi, tôi mở cửa không phải để kinh doanh, mà là để đợi cậu đó." Không cần nói nhiều, ông ấy lao đến ôm chầm tôi ngay.

Vị đồ đệ bất đắc dĩ này, tôi mới chỉ gặp qua một lần, hơn nữa tôi cũng chưa nói là thu nhận ông ấy hay không, nhưng ông ta cứ nhất quyết bái tôi làm sư, nên giờ gặp mặt ông ấy vô cùng thân thiết.

Chú hai đứng cạnh nhìn Trương Vô Lượng một lượt, sau đó ghé sát vào tai tôi bảo.

"Người này đáng tin đấy."

"Sao chú biết?"

"Diện mạo." Chú hai chỉ nói mỗi vậy, sau đó tôi mới nhận ra, chú hai là người bắt quỷ nên mấy chuyện liên quan đến tướng số kiểu này chỉ là vặt vãnh, vừa nhìn là biết Trương Vô Lượng là người rất đáng tin.

Rồi Trương Vô Lượng cũng nhìn chú hai tôi, sau đó ông ta vô cùng kinh ngạc.

"Người... người bắt quỷ... Hôm nay có hai vị đến, tiệm của tôi nhờ phúc đức của ngài mà làm ăn thịnh vượng rồi."

Tôi và chú hai ngây người, hóa ra ông ấy cũng nhìn ra được chú tôi là người bắt quỷ.

"Thực ra mà nói thì sư phụ tôi từng có mối quan hệ thân thiết với đại sư Lý Thiện Đường. Ở cạnh ông ấy tôi cũng được giao lưu với rất nhiều người bắt quỷ khác, do họ có máu trời sinh và khí toát ra từ trên người vô cùng đặc biệt, nên tôi nhìn một cái là có thể nhận ra ngay."

"Ông có sư phụ rồi vậy mà vẫn bái tôi sao?" Tôi hỏi.

"Một đồ đệ có thể bái được nhiều sư mà, sư phụ đừng có giận. Hà hà, sư phụ à, quán của tôi rất sơ sài, làm cậu chê cười rồi, chúng ta lên tầng 2 nói chuyện đi."

Trương Vô Lượng có lẽ nhìn ra được mục đích chúng tôi tới đây, nên ông ấy nhiệt tình mời chúng tôi vào phòng bên trong.

Sau khi bước vào thì ông ta dẫn chúng tôi đi lên cầu thang, tiệm của ông ấy có 3 tầng, tầng 1 để buôn bán, tầng 2 tầng 3 thì để ở. Hình như Trương Vô Lượng đã thuê hết cả tòa này, vì vậy sau khi bước vào thì chúng tôi thấy vô cùng yên tĩnh.

Mới đi lên lầu thì chú hai nói nhỏ: "Tòa này được đặt 1 trận pháp, có vẻ là 1 cao nhân lắp đặt."

Không ngờ câu này đã bị Trương Vô Lượng nghe thấy. Ông ấy quay lại rồi cười lớn: "Không hổ danh là người bắt quỷ, sư phụ tôi sinh thời đã đặt Phòng Hộ Đại Trận. Vì vậy hai vị sư phụ cứ yên tâm, không ai tới quấy rầy hai người được đâu."

Tôi bỗng yên tâm hơn đôi chút, có pháp trận này thì cho dù tên áo đen kia có biết chúng tôi ở đây thì hắn cũng không bắt chúng tôi ngay được, ít nhất thì chúng tôi cũng có thời gian để chuẩn bị tấn công.

Xem ra đồ đệ này của tôi không đơn giản như tôi tưởng tượng, điều này làm tôi càng tò mò hơn về con người ông ấy.

Vào lúc chúng tôi đi lên tầng hai, khi Trương Vô Lượng vừa mở cửa thì đột nhiên Tống Vũ Hân bỗng hét ầm lên, hóa ra cô ấy nhìn thấy ở đối diện cửa phòng khách có 1 cái quan tài màu đỏ.
Tôi và chú hai cũng vô cùng kinh ngạc.

Trương Vô Lượng vội bảo: "Đừng sợ, đừng sợ, đó là quan tài của sư phụ tôi, ông ấy qua đời vào 1 tháng trước. Trước khi mất thì dặn tôi để xác vào quan tài rồi đặt ở sảnh lầu 2."

"Trong quan tài có xác đã chết hơn 1 tháng vậy mà nó không bị thối rữa sao?"

Tống Vũ Hân hỏi, cô ấy lộ rõ sự sợ hãi, nhưng hình như cô ấy bỗng nhớ tới cái chết của cha mình, nên lại im lặng không nói.

Trương Vô Lượng cũng hơi ngượng nghịu: "Thầy tôi là cao nhân, tất nhiên khi chết sẽ không bị phân hủy. Lý do cái xác được đặt ở chỗ này là vì ông ấy muốn đợi 1 cao nhân khác đến giải quyết 1 chuyện đại sư."

"Chuyện đại sự gì?" Tôi hỏi.

"Tỏa Long Tĩnh."

Trương Vô Lượng nhấn mạnh 3 chữ này, làm gương mặt tôi và chú hai đều biến sắc. Tỏa Long Tĩnh sao?

Vậy là ông ta dẫn tôi đi qua quan tài, rồi bước vào phòng trong, sau đó rót trà mời chúng tôi uống. Chú hai nói Trương Vô Lượng là người đáng tin, nên có chuyện gì thì cứ nói thẳng, không cần phải giấu giếm. Nhưng những chuyện này để Tống Vũ Hân nghe thì không tiện lắm, nên tôi mới bảo ông ta tìm một phòng khác cho Tống Vũ Hân vào nằm nghỉ ngơi.

Sau khi xong xuôi thì tôi bảo rằng: "Lão Trương, thật ra mà nói, tôi và chú hai đến Giang Môn chuyến này là để trả thù, kẻ thù chính là Giang Hải Minh và tên áo đen luôn đi cạnh hắn. Nhưng tính toán ban đầu đã bị thất bại, làm liên lụy đến Tống Khôn, bản thân chúng tôi cũng đã suýt chết, vì vậy tôi muốn ở lại chỗ ông một thời gian rồi tính kế lâu dài."

Sau khi nghe xong mấy lời này thì Trương Vô Lượng tròn xoe hai mắt.

"Sư phụ, người cậu cần báo thù cũng là tên họ Giang và kẻ áo đen đó ư?"

Tôi và chú hai sững sờ.

"Ý trời, đúng là ý trời."

Ông ta vừa nói vừa thở dài: "Sư phụ tôi quả là tính toán như thần. Trước đó ông ấy cũng bảo, khi sư phụ mất thì sẽ có một cao nhân đến cùng tôi đối phó với Giang Hải Minh và tên áo đen, hóa ra người sư phụ nói là hai ngài. Hai vị, các người có biết thầy tôi chết như thế nào không? Ông ấy là bị tên áo đen đó giết."

"Lão Trương, chuyện là thế nào vậy?" Tôi hỏi.

Trương Vô Lượng nhìn đầy chua xót rồi kể lại mọi chuyện cho chúng tôi nghe.

Hóa ra ban đầu Trương Vô Lượng và sư thầy của ông ấy không sống ở phố Giang Môn, bọn họ chu du khắp chốn, vào lúc đến phố này thì đột nhiên sư phụ ông ấy phát hiện khắp nơi trong phố đều có luồng sát khí rất mạnh, đặc biệt là khi trời tối, còn có cả quỷ khí bay ra, nhưng những người ở đây không ai biết điều đó cả.

Khi ấy bọn họ cảm thấy có gì đó không đúng, nên mới dừng chân tại phố Giang Môn. Sau khi sư phụ ông ấy điều tra, thì phát hiện dưới đất của cả phố này có quỷ khí rất dày, nhưng có 3 nơi quỷ khí không ngừng sinh nở, một là đại học Giang Hải, hai là căn biệt thự ở vùng ngoại ô, và nơi cuối cùng là nơi phồn hoa náo nhiệt nhất thành phố - trung tâm Ngân Liên.

Hai bọn họ nhận thấy chuyện này không hề đơn giản, nên mới tiếp quản cửa hàng đồ cổ, thuê tòa nhà 3 tầng và tạm ổn định cuộc sống. Thực chất, tiệm đồ cổ này chỉ để ngụy trang, mục đích của họ là điều tra quỷ khí đó.

Nhưng thứ này vốn phức tạp hơn họ tưởng, sau hai tháng âm thầm điều tra, sư phụ Trương Vô Lượng phát hiện, cả thành phố Giang Môn đều đã bị đặt 1 pháp trận, gọi là Long Nhãn Cục. Mà pháp trận này lại có 3 pháp nhãn, trùng khớp với 3 cái giếng, cũng chính là cơn nguồn của quỷ khí.

3 vị trí này đã được cố định tại 3 địa điểm, đó là tòa nghệ thuật ở đại học giang hải, biệt thự nhà họ Tống và sau cổng thương mại Ngân Liên.

Sư phụ Trương Vô Lượng rất muốn phá pháp trận đó vì nếu cứ để tiếp tục như vậy, thì quỷ khí sẽ nảy sinh càng nhiều, khi đó người trong phố sẽ bị hủy hoại, họ sẽ đối mặt với kiếp nạn khủng khiếp, nhưng người ở đây không đủ khả năng để nhận ra đại nạn đó.

Có điều, thầy trò bọn họ nhận ra rằng, long nhãn đại trận không hề dễ phá như họ tưởng, bởi dưới 3 cái giếng có nhốt 1 con rồng. Đầu rồng, nằm ở cái giếng chỗ trung tâm Ngân Liên, thân rồng, nằm ở tòa nghệ thuật bỏ hoang của đại học Giang Hải, còn đuôi rồng thì nhốt ở giếng trong biệt thự Tống Gia.

3 bộ phận đều được ai đó đặt pháp nhãn, sau khi được đặt thì nó sẽ không ngừng kích thích long khí tỏa ra trên người ác long, đến một giai đoạn nhất định, long khí sẽ tự chuyển hoá thành oán khí, sát khí kèm quỷ khí.

Tất cả tài vận của người dân đều sẽ bị ác long nuốt sạch, nếu cứ như vậy thì chỉ cần đến thời điểm chín muồi, ác long sẽ giật xích mà chạy ra ngoài, đến lúc đó thì không chỉ riêng phố Giang Hải, mà cả thế gian này cũng sẽ bị xóa sổ.

Do tình hình cấp bách, nên Trương Vô Lượng và sư phụ ông ấy đã lập tức chuẩn bị phá hủy trận pháp. Vị sư phụ đã lập pháp đàn và chiến đấu cách không với người đó suốt 3 ngày 3 đêm liền, nhưng cuối cùng vị sư phụ đã phun ra máu, sức cùng lực kiệt, vài giờ sau thì chết.

Nói đến đây Trương Vô Lượng thở dài, gương mặt lộ rõ vẻ bi thương.

"Thầy tôi đã ra đi như vậy đó. Cục long nhãn quá lợi hại, sư phụ tôi đã dùng hết sức lực mà cũng không phải đối thủ của hắn. Cũng may đó chỉ là đấu pháp cách không, nếu như là hai người trực diện cùng đánh thì tôi nghĩ sư phụ tôi sẽ chết nhanh hơn rồi."

"Ngài ấy là một cao nhân thực sự, cả đời chu du bốn bể, trừ yêu diệt quái, giúp đỡ bách tính không biết bao lần, nhưng thật không ngờ, ông ấy lại ra đi như vậy. Tôi thực sự vô cùng đau đớn. Sau khi âm thầm điều tra, cuối cùng tôi cũng tra ra được kẻ đứng sau pháp trận này."

"Là tên áo đen sao?" Tôi hỏi.

"Ngoài hắn ra thì làm gì còn ai nữa chứ." Ông ấy căm phẫn đáp.

Thực sự thì tôi rất tò mò về tên khốn nạn này, rốt cuộc hắn ta là ai?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com