ZingTruyen.Info

Người Bắt Quỷ - 一部故事

Phần 67

linhnoir


Đến lúc tôi tỉnh lại thì trời đã sáng, khi dậy thì thấy mình nằm trên đống cỏ mọc bên giếng, bên cạnh là hàng chục cụm hoa hồng đang nở. Còn chú hai và Tống Vũ Hân đang nhìn tôi chằm chằm.

"Trường Sinh, con tỉnh rồi à?" Ông ấy thở phào nhẹ nhõm. "Con đã thấy cái gì ở trong giếng?"

"Rồng ạ." Tôi đáp.

Chú hai lập tức sững sờ. Tống Vũ Hân cũng vô cùng kinh ngạc.

"Cha tôi nói bên trong giếng có 1 linh vật, chẳng lẽ là nó? Nhưng sao có thể chứ? Chẳng phải rồng chỉ có trong truyền thuyết thôi sao?"

"Con chắc chắn đó là rồng sao?" Chú ấy hỏi.

"Con không nhìn thấy toàn thân nó, nhưng con nhìn được một cái đuôi rồng, nghe thấy cả tiếng rồng gầm nữa."

"Trường Sinh, con mau kể tường tận những thứ con thấy cho ta nghe, không được bỏ sót chi tiết nào cả."

Tôi vỗ vỗ đầu vài cái rồi hồi ức lại những chuyện vừa trải qua, sau đó thì đem hết những cái nhìn thấy kể cho ông ấy một lượt. Chú hai nghe xong thì gương mặt trở nên vô cùng nghiêm trọng.

"Chẳng lẽ đó chính là Tỏa Long Tĩnh trong truyền thuyết?"

"Tỏa Long Tĩnh là cái gì?"

"Tương truyền vào lúc Đại Vũ đế trị thủy, đã nhốt một con ác long trong giếng, sau khi nhốt thì đê điều mới được hoàn thành, ngăn được lũ lụt, do vậy cái giếng đó có tên là Tỏa Long Tĩnh."

"Nổi tiếng nhất là Tỏa Long Tĩnh ở cầu Bắc Tân, thành phố Bắc Kinh. Nơi đấy nói rằng dưới cầu có 1 mắt rồng, cạnh cầu có một ngôi đền, trong đền có 1 cái giếng, trong giếng nhốt 1 con rồng, cầu Bắc Tân chính là trấn áp mắt rồng này, giam nó lại rồi mới xây cầu lên."

"Họ bảo con rồng đấy chính là Long Vương của biển U Châu, nó đã nằm ở Bắc Kinh rất nhiều năm, khi Chu Đế xây dựng nơi này thì đứng trên địa bàn của nó. Con rồng đã vô cùng tức giận, làm nước biển dâng lên tạo thành 1 trận đại hồng thủy khiến ngập lụt khắp nơi. Về sau nó bị Lưu Bá Ôn chế ngự, dùng xích sắt khóa lại cái mắt rồng ở cầu Bắc Tân, rồi cho xây 1 cái cầu ngay trên cái mắt đó."

"Lưu Bá Ôn đã từng hứa với nó rằng, chỉ cần câu cầu này cũ thì sẽ thả nó ra ngoài, nhưng ông ấy lại đặt tên cầu là Bắc Tân, cho nên nó không bao giờ cũ được, còn con rồng bị nhốt trong giếng cũng mãi mãi không thể chui ra."

Nói rồi, chú hai đưa mắt nhìn vào cái giếng bên cạnh.

"Vào những năm 50, Giang Môn từng xảy ra lũ lụt, lúc đó cả thành phố gần như bị nhấn chìm trong nước. Về sau có một thầy trừ tà xuất hiện, bắt được một ác long gây đại hồng thủy rồi khóa nó lại dưới giếng, khi ấy lũ lụt mới rút, cả thành phố mới không bị phá hủy. Vì vậy trong những truyền thuyết ta vừa kể, ngoài chuyện nổi tiếng của cầu Bắc Tân ra thì đều nói về Tỏa Long Tĩnh của phố Giang Môn."

Nghe ông ấy nói vậy, tôi và Tống Vũ Hân vô cùng kinh ngạc.

"Chú hai, ở trong tòa nghệ thuật ở đại học Giang Hải cũng có một cái giếng, hình như trong đó cũng có 1 con rồng." Tôi bảo.

"Cái gì? Vẫn còn một Tỏa Long Tĩnh khác à?" Chú hai tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

"Cũng không chắc đó có phải là Tỏa Long Tĩnh hay không, nhưng tóm lại là trong cái giếng đấy cháu cũng nghe thấy tiếng xích sắt và tiếng nước chảy."

Chú hai cau mày rồi trầm ngâm suy nghĩ. Sau đó ông ấy bảo rằng: "Khoan hãy để ý nó là cái gì, nhiệm vụ bây giờ là phải tìm cách thoát khỏi đây đã."

Tôi bảo: "Nhưng mà chú hai, cục long nhãn ở đây đã bị phá rồi ạ?"

Ông ấy gật đầu, sau đó nhìn vào một thứ ở bên cạnh, ở ngay bên phía sau ông ấy có con địa hống đang ngồi. Tôi vô cùng kinh ngạc, nhớ ra ban nãy lúc ở dưới giếng chính con địa hống này đã bay ra khỏi tay rồi lao vào trong nước.

"May mà nhờ có nó, ta đoán không sai chút nào. Địa hống đúng là có linh tính, khi con dùng dao chặt vào cái đuôi kia thì đã chọc giận con rồng đó. Vào lúc nguy hiểm thì địa hống đã chiến đấu với thứ trong giếng, cuối cùng nó đã đàn áp và nuốt chửng hết quỷ khí, rồi dội một tia nước để đẩy con thoát ra ngoài."

"Địa hống vốn là khắc tinh của rồng, nếu không thì nó cũng không hiện sức mạnh khổng lồ như thế. Hơn nữa ta nghĩ có thể nó cũng đã ăn luôn con ác long dưới đó rồi. Đây thật sự là vật tốt."

"Trường Sinh, con có được vật này, đó là phước đức mà ông trời ban cho. Hãy giữ gìn cho kĩ, hơn nữa đừng quên truyền dương khí cho địa hống mỗi ngày, để kích hoạt linh tính của nó."

"Mới được truyền có vài lần, mà nó đã mạnh như vậy, chỉ cần kiên trì một thời gian nữa, chả mấy chốc nó có thể bay lượn trong không trung."

Tất cả những lời chú hai nói làm tôi kích động vô cùng. Bây giờ tất cả quỷ khí trong biệt thự đều đã biến mất, cục long nhãn cũng đã bị phá bỏ, mạng của 3 người chúng tôi đã được giữ, tất cả đều nhờ vào con địa hống này.

"Đi thôi." Chú hai đứng dậy.

Nhưng trước khi đi, ông ấy lại nhìn cái giếng thêm lần nữa, gương mặt lộ ra sự phức tạp khó nói.

"Sao vậy chú hai?" Tôi hỏi.

"Vật trong giếng có liên quan đến chúng ta, nhưng nó lại là ác duyên, sợ là quanh đi quẩn lại, chúng ta vẫn phải gặp nó lần nữa. Trường Sinh, con còn nhớ vật cấm ở mộ cổ thôn Ngọa Long không?"

Đương nhiên là tôi nhớ, đó là mộ của Tiêu Minh hoàng đế và Gia Luật A Kỳ, trong mộ cũng có linh vật, dù chưa được nhìn thấy nhưng ai cũng đoán đó là con rồng. Con rồng đó và con rồng này có liên quan gì đến nhau? Sợ là đó không phải sự trùng hợp.

Rồi 3 chúng tôi cũng rời khỏi ngôi biệt thự, dù nơi này không còn nguy hiểm nữa nhưng đây là nơi chứa đầy bi thương, vì cha của Tống Vũ Hân đã mất ở đó. Thế là chúng ta ra ngoài, nhưng mới chỉ có 2 ngày ngắn ngủi, mọi thứ bên ngoài đã khiến chúng tôi không kịp thích ứng.

Đầu tiên là 1 tin tức được lan truyền rầm rộ vài ngày qua: chủ nhân của Tống gia đã chết một cách bí ẩn trong ngôi biệt thự, thi thể mất đầu, đang nghi do người giết hại, hiện còn đang trong quá trình điều tra.

Sản nghiệp của Tống gia bị thu mua toàn bộ trong hai ngày, không để lại một thứ gì cả. Vậy là từ giờ Tống gia đã hoàn toàn biến mất, một đại gia tộc uy nghiêm lừng lẫy suốt trăm năm bỗng biến mất chỉ trong 1 giây.

Tống Vũ Hân khóc không ra tiếng, trước đây cô ấy là một tiểu thư lá ngọc cành vàng, sống trong nhung lụa, không phải lo cơm áo gạo tiền. Vậy mà chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi thứ đã biến mất sạch, ngay cả người thân duy nhất giờ cũng không còn.

Dù Tống Khôn đã chết nhưng ông ta vẫn còn 1 đứa con gái, vậy mà Giang Hải Minh lại thôn tính, thu mua hết tài sản của Tống Gia, không sót lại một thứ gì, quả là vô cùng tàn nhẫn.

Cái ghê rợn hơn cả là tên áo đen đã giết Tống Khôn, nhưng Giang Hải Minh đã ở đằng sau thao túng, tung tin rằng có ai đó đã giết Tống Khôn, và yêu cầu điều tra từ khu biệt thự, kẻ giết người có thể là hai nam 1 nữ, nói như thế là hắn đang ám chỉ tôi, chú hai và Tống Vũ Hân.

Cảnh sát vào việc cũng rất nhanh, có thể trước đó ngoài khu biệt thự có đặt long nhãn cục nên họ không vào nổi, chúng tôi cũng không thể ra. Sau khi pháp trận bị phá, chúng tôi lại đi ra ngoài nên ngay lập tức bị cảnh sát đưa đi.

Cứ thế 3 chúng tôi trở thành nghi phạm giết người, tôi và chú hai còn đỡ, chỉ tội nghiệp Tống Vũ Hân, cô ấy tận mắt thấy cha mình bị chết, bây giờ còn bị thành nghi phạm với tội giết cha ruột mình.

Lần này thì tôi đã hoàn toàn cảm nhận được tận cùng bản chất bẩn thỉu, đê hèn của Giang Hải Minh. Có điều bọn họ đã xem thường 1 người...

Hạ Tử Y.

Đến cả chúng tôi cũng xem nhẹ cô ấy. Ba ngày sau, do không tìm được chứng cứ, nên chúng tôi đã được thả ra ngoài. Hôm đó Hạ Tử Y đích thân đến đón chúng tôi ra khỏi đồn cảnh sát.

"Tôi biết các người không giết Tống Khôn."

Cô ta cười nhẹ rồi nhìn tôi và chú hai.

"Tôi rất tin vào trực giác của mình, những người bản lĩnh có thuật thần thông và những khả năng siêu nhiên sẽ không làm mấy chuyện bại hoại này."

Giờ tôi và chú hai mới biết, hóa ra là Hạ Tử Y đã giúp chúng tôi tránh khỏi sự truy xét của cảnh sát.

"Giang Hải Minh đổi trắng thay đen nhanh như chớp mắt, đến cả cục trưởng của chúng tôi cũng đã về phe hắn ta. Có điều, Hạ Tử Y này sẽ không để yên như vậy. Nếu hắn đã hãm hại các người, vậy thì tôi sẽ phá cái bẫy bẩn thỉu đó của hắn."

"Hừm, cũng chính vì chuyện này mà cục trưởng muốn đuổi việc tôi đó, hơ hơ, tưởng tôi sợ chắc." Cô ấy vừa nói vừa cười ranh mãnh.

"Thật xin lỗi, chúng tôi liên lụy đến cô rồi? Cô đã bị đuổi việc rồi sao?" Tôi vội hỏi, bởi Tống Khôn vì chúng tôi mà chết, nên tôi không muốn Hạ Tử Y liên can đến chuyện này.

"Yên tâm, không phải là tôi vẫn rất ổn đó à? Muốn đuổi việc tôi đâu có dễ như vậy, đừng quên là bổn cô nương đây có người chống lưng. Hơn nữa thế lực phía sau còn mạnh hơn họ tưởng rất nhiều, để xem chúng làm được cái gì nào?"

Nghe thế tôi mới nhớ là cô ấy có cha làm bên bộ cảnh sát an ninh, còn anh trai thì làm ở Linh Thám Cục. Giang Hải Minh dù bản lĩnh có lớn đến mấy thì cũng chỉ tác quai tác quái trong phố Giang Môn, bởi phố này vốn chỉ là thì phố hạng hai, nên nếu đặt trong phạm vi cả nước thì hắn cũng chả là cái gì.

Nếu giờ mà hỏi ai là quý nhân đáng nhớ nhất trong cuộc đời này, chắc tôi sẽ không ngần ngại mà nói tên Hạ Tử Y.

"Nhưng đừng cảm kích tôi quá, các người biết mục đích của tôi rồi mà... Linh Thám Cục."

Hóa ra cô ấy muốn nhân cơ hội này bảo chúng tôi gia nhập vào tổ chức đó.

"Tất nhiên là tôi cũng không ép hai người đâu, tôi sẽ đợi đến khi hai người tự nguyện, như vậy mới có tác dụng."

"Cảm ơn cô, Cảnh sát Hạ."

"Không cần cảm ơn, tôi chỉ muốn nhắc nhở các người, nếu muốn tiếp tục ở lại phố này, thì phải cẩn thận với tên Giang Hải Minh đó, tên này thì tôi đảm bảo, hắn không làm được trò trống gì, nhưng còn tên áo đen... Hắn là một bậc thầy phong thủy, lại còn vô cùng nguy hiểm, nhất định phải chú ý hắn."

"Cảm ơn cô đã dặn dò."

Sau đó chúng tôi tạm biệt Hạ Tử Y rồi đi tìm một chỗ để nghỉ ngơi ăn uống.
Cho đến giờ phút này, chúng tôi mới thực sự tin rằng mình đã thoát khỏi cái chết. Tai ương tạm thời đã qua nhưng không có nghĩa là nó kết thúc, bởi tất cả mới chỉ là bắt đầu.

Chú hai trầm ngâm nghĩ ngợi, dù suýt bị mất mạng nhưng tất cả điều này chỉ làm ông ấy càng thêm căm phẫn, nung nấu ý chí giết chết tên khốn Giang Hải Minh.

"Hừm, đến lúc rồi, phải bắt đầu bước tiếp theo thôi." Ông ấy nhìn tôi rồi nói.

Dù nước cờ ban đầu không thuận lợi như dự định, nhưng tôi biết sau những đòn tấn công vừa rồi, chú ấy nhất định sẽ không để ra sơ sót nào nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info