ZingTruyen.Info

Người Bắt Quỷ - 一部故事

Phần 66

linhnoir


Cuối cùng chú hai lùi lại một bước. "Bố trận này vô hình, nếu đã không tìm được vậy phải tìm khởi nguồn của quỷ khí, đó cũng chính là mắt của long nhãn này."

Nhưng tôi và chú hai cũng đã tìm thêm mấy lần rồi, mà vẫn không có kết quả. Chẳng mấy chốc trời sáng, sau khi mặt trời lên thì dương khí mạnh, vì vậy quỷ khí không sinh ra nữa. Có điều đến khi trời tối, dương khí giảm, bóng đen của quỷ khí lại tiếp tục nảy sinh.

Chú hai phải đổi bùa chú trên người Tống Vũ Hân mấy lần, nha đầu đó hoàn toàn chẳng để ý, cứ chìm trong đau đớn cạnh thi hài người cha đã chết. Mãi sau cô ấy chạy đi tìm một cái hộp, đặt đầu cha mình vào trong, tôi và chú hai cũng giúp cô ấy để gọn thi thể Tống Khôn lại.

Vì bị quỷ khí xâm chiếm, nên càng lúc tôi càng thấy cơ thể càng yếu dần, nếu không nhanh lên thì thực sự là chúng tôi sẽ chết.

Rồi bỗng nhiên tôi nghĩ đến Tống Vũ Hân, sau đó mới hỏi cô ấy rằng: "Vũ Hân, căn biệt thự nhà cô có chỗ nào không bình thường không?"

Ban đầu cô ấy không trả lời, cả người cứ mơ mơ hồ hồ, thẫn thờ ngồi một góc, vì quá gấp nên tôi vỗ một phát vào lưng cô ấy, khi đó Vũ Hân mới giật mình choàng tỉnh.

"Tôi biết cô rất đau buồn, nhưng bây giờ chúng ta cần phải nghĩ cách phá được pháp trận này, thoát ra ngoài rồi tôi mới có thể trả thù cho cha cô."

Tống Vũ Hân lại bắt đầu mếu máo, vừa gật đầu vừa khóc bảo rằng. "Sau hoa viên... sau hoa viên có 1 nơi không bình thường, vì ở đó có 1 cái giếng...."

Nghe vậy tôi rất bàng hoàng, giếng ư? Thế là tôi và chú hai dẫn cô ấy ra đằng sau.

Do khu vườn vẫn trong phạm vi khuôn viên ngôi biệt thự, nên chúng tôi vẫn đi ra đây được, chỉ có cổng trước cổng sau và toàn bộ tường bao quanh mảnh đất là không thể đi ra ngoài do bị chặn bởi trận pháp.

Sau khi đi qua cái cầu vòm nhân tạo thì chúng tôi thấy trước mặt có một bụi hồng rất lớn, vì Tống Vũ Hân thích hoa hồng, nên ở đây có cả một mảnh đất trồng rất nhiều loài hoa này, hiện giờ không phải mùa hoa nở, nhưng nhìn lại vô cùng thích mắt. Tôi và chú hai nhìn thấy từng cành hoa nở rộ như vậy thực sự là thấy có gì đó không bình thường.

Nhờ có Tống Vũ Hân mà rất nhanh sau chúng tôi đã tìm thấy cái giếng.
Cái giếng này bị một cái nắp đậy lên, và nằm sâu bên trong bụi hồng, rất khó để người khác phát hiện ra. Vừa nhìn một cái tôi và chú hai đã thấy khói đen nghi ngút từ miệng giếng bay ra ngoài.

Tống Vũ Hân nói rằng cái giếng này có từ rất lâu rồi. Ban đầu cha cô ấy nghe theo lời của 1 thầy phong thủy, bảo là do ở đây có cái giếng cổ nên mới mua mảnh đất này, rồi xây lên biệt thự, sau đó thì cả nhà chuyển vào đây sống. Không bao lâu sau thì đúng là kinh doanh của Tống gia ngày càng phát triển, thuận buồm xuôi gió.

Tống Vũ Hân nghe cha mình kể rằng, dưới giếng này có 1 linh vật, nó có thể giúp vượng phong thủy và vận khí. Vì thế cô ấy rất tò mò, nên thường chạy đến chỗ cái giếng xem, vào buổi sáng thì không thấy gì nhưng cứ đến tối là cô ấy nghe thấy từ trong cái giếng phát ra tiếng xích sắt va vào nhau, cùng tiếng nước ì õm, thậm chí còn nghe thấy cả tiếng thở.

Rồi cô ấy hỏi Tống Khôn rằng rốt cuộc dưới giếng có cái gì? Nhưng ông ta chỉ cười không nói và cảnh cáo cô ấy về sau không được đến bên cái giếng, để tránh làm kinh động linh vật bên trong. Ngoài ra ông ấy còn đặc biệt cho trồng thật nhiều hoa hồng ở chỗ này rồi đậy nắp lại, để tránh người khác nhìn thấy.

Nhưng vào nửa năm trước, Giang Hải Minh bắt đầu ra tay chèn ép Tống gia, phong thủy mà cái giếng tạo cũng dần bị phá hỏng, rồi nơi này còn bị đặt sát yểm và phá tài yểm, nên dần dần Tống gia làm ăn ngày càng sa sút, rồi bị tụt xuống hạng 3. Tống Khôn đã tìm thầy phong thủy về để sắp xếp lại mọi thứ nhưng vẫn không có tác dụng gì, nên ông ấy cũng không để ý tới nữa, và cái giếng cũng dần dần bị quên đi.

"Xem ra vấn đề nằm ở đây rồi." Chú hai bảo. "Chắc chắn dưới giếng có vật gì đó, sau khi được thầy phong thủy sắp đặt thì vật này có thể thu hút tài lộc may mắn, nhưng nếu bị ai đó lợi dụng, thì vật này lại sinh ra quỷ khí."

"Có thể thấy ban đầu Tống Khôn tìm được thầy phong thủy và sử dụng thứ trong giếng để thúc đẩy phúc khí và giàu có, nhưng về sau có người đã lén lút bày bố long nhãn trận nên những vượng khí này biến mất, chỉ để lại mỗi xui xẻo cùng ma lực huyền bí này."

"Bây giờ muốn phá được nó thì bắt buộc phải xuống dưới giếng, để làm rõ xem vật dưới đó rốt cuộc là cái gì Trường Sinh, bây giờ ta sẽ xuống."

"Không, chú hai, cứ để con xuống đi." Tôi đáp

Chú hai trầm ngâm một lúc thì cũng không nói gì nữa, chỉ lấy ra đoạn dây thừng dài mấy chục mét, rồi buộc chặt nó vào eo tôi, sau đó dặn rằng: "Vậy con xuống đó xem xem, ta sẽ ở trên ứng cứu. Nếu có gì bất thường, ta sẽ kéo con lên ngay."

Tôi gật đầu rồi chợt nhớ tới tòa nghệ thuật kia, ở đó chẳng phải là có thầy Âu Dương mình đầy vảy sao? Nhắc đến cái vảy tôi bỗng nghĩ đến rồng, sau đó nhớ ra con địa hống, địa hống chuyên ăn thịt rồng, nên tôi vội bảo chú hai rằng: "Chú giúp cháu mang con địa hống ra đi."

Vậy là ông ấy mang con địa hống ra ngoài rồi đưa cho tôi, một tay tôi ôm địa hống, một tay cầm chặt dây thừng, rồi chú hai thả tôi xuống giếng, cứ thế tôi tụt dần xuống dưới. Qủy khí này quá mạnh, chú hai phải giúp tôi dán rất nhiều bùa lên người, nhưng khi vừa gặp nước dưới giếng thì bùa bị ướt ngay, nên nó hoàn toàn không có tác dụng gì cả.

Tôi cảm nhận rõ ràng quỷ khí đang lũ lượt bay ra, nó xát thẳng vào da thịt làm tôi nổi hết gai ốc. Càng xuống dưới càng cảm thấy lạnh, y như bước vào một hầm băng.

Nhưng tôi vẫn chịu được, dây thừng càng lúc càng xuống sâu, cả người tôi mau chóng chìm vào trong nước, sau khi qua tầng nước nông, thì lại tới tầng nước sâu hơn. Phía dưới giếng càng xuống càng rộng, cuối cùng thì tôi cũng chạm được gần dưới đáy, nhưng bỗng nhiên tôi nhìn thấy ở dưới này có vật gì đó đang phát sáng, hơn nữa còn không ngừng chuyển động.

Tôi cố gắng chịu đựng sự khó chịu của quỷ khí xâm nhập vào cơ thể, rồi dùng lực cố mở to mắt ra. Theo cùng với thứ đang chuyển động kia là từng dòng nước lưu chuyển, đan xen với nó là tiếng xích sắt bị kéo liên hồi, cứ ùm ùm lanh canh.

Cuối cùng tôi cũng nhìn rõ hơn một chút, cái thứ dài dài đang chuyển động kia, hình như là 1 cái đuôi rồng.
Nếu nhìn vào bốn phía của cái giếng này thì thấy nó rất ẩm thấp, rêu rong mọc đầy, có chỗ còn ngả đen sì, nứt toác. Xuống sâu phía dưới thì không thấy tường giếng đâu nữa, bây giờ tôi chỉ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, có vẻ dưới đó có một con sông ngầm khác.

Vào lúc tôi đang do dự có nên tiếp tục đi xuống không, thì đột nhiên cái đuôi kia dần dần thò tới. Tôi vội dùng tay và chân bám chặt vào tường giếng, không dám lặn sâu thêm nữa. Tôi trừng mắt nhìn cái đuôi đó, giờ tôi có thể nhìn nó rất rõ, nó lấp la lấp lánh, lung linh trong nước, và không ngừng di chuyển, cứ chốc chốc lại quạt nước một lượt.

Thoạt đầu thì tôi thấy nó giống đuôi rắn, nhưng nhìn kĩ thì thấy ở phía cuối nó lại có một chùm vây nhìn giống đuôi sư tử. Hơn nữa cái đuôi này có ánh hào quang, chỉ là mỗi một mắt vẩy đều có quỷ khí đen sì, khí đen đó cứ thế bay ra ngoài, tôi đoán nó chính là nguồn gốc sinh ra quỷ khí ám trong ngôi biệt thự, chú hai nói quả là không sai một chút nào.

Nhưng tại sao dưới giếng lại có một cái đuôi rồng chứ? Thuận theo cái đuôi này, có khi nào sâu phía dưới có một con rồng không?

Nhưng thực sự là tôi không dám lặn xuống, bởi tôi cứ có một cảm giác nguy hiểm nào đó đang chực chờ. Có điều muốn chặn được nguồn quỷ khí thì bắt buộc phải giết được con rồng đang ẩn trong nước này, ít nhất thì cũng phải cắt được cái đuôi đó đi.

Nghĩ đến đây tôi liền lôi từ eo ra 1 con dao lò xo. Cái dao này chính là cái dao mà chú hai đã đưa cho tôi để giết con gái của Trương Lão Niên - con quái vật hai đầu.

Hiện giờ cái đuôi đó cứ quẫy đi quẫy lại, giống như là đang chơi đùa trong nước, tôi nghiến răng rồi dùng hết sức, chém mạnh con dao đã bật vào cái đuôi rồng kia. Nhưng chỉ thấy pâng một tiếng, cái đuôi không hề bị đứt như tôi tưởng, mà ngược lại, con dao khi cứa vào cái đuôi thì giống như nó bị va vào 1 miếng thép, ngay lập tức bị bật ngược trở lại, đồng thời lưỡi dao cũng bị móp vào trong.

Tôi vô cùng kinh ngạc, nên vội thu tay và giật mạnh dây thừng để ra hiệu cho chú hai kéo lên, bởi cái đuôi sau khi bị tôi chém thì hình như cái thứ đang ẩn trong nước kia đã vô cùng tức giận. Cái đuôi ngay lập tức rụt lại, rồi "bụp", nó quật thật mạnh rồi kéo theo 1 tràng nước lớn bắn ra. Toàn bộ nước dưới giếng bị khuấy động hoàn toàn, tôi nghe thấy tiếng dây xích va vào nhau dữ dội, thậm chí còn nghe thấy tiếng rồng gầm inh ỏi.

Tôi vô cùng hoảng sợ và lắc mạnh sợ dây thừng để chú hai kéo lên, nhưng đợi một lúc lâu mà không thấy chú hai phản ứng. Con vật ở dưới nước càng lúc càng dữ tợn, áp lực nước truyền tới càng lúc càng lớn.

Tôi dùng hết sức giật dây thừng thật mạnh, nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì. Trời ạ, chú hai đang làm cái gì thế không biết, chẳng nhẽ ông ấy không cảm nhận được gì sao? Nếu không lôi lên ngay thì mình sẽ chết ở dưới này mất...

Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc thì tôi phát hiện con địa hống trong lòng mình bỗng dưng nóng dần, cúi xuống xem thì thấy toàn thân nó ửng đỏ, y hệt như chuẩn bị nấu chảy ở trong cái lò nung.

Vào lúc tôi còn đang kinh ngạc thì bỗng nghe thấy 1 tiếng gầm, hình như là nó phát ra từ người con địa hống này thì phải, tuy nó không vang dội nhưng âm thanh tỏa ra lại vô cùng dũng mãnh.

"Phụt..."

Con địa hống lao ra khỏi tay tôi rồi phóng xuống con sông ngầm phía dưới. Trong dòng sông tối đen như mực chợt có một cơn sóng dữ dội ập đến, nó cuộn lên cao ngất rồi đập mạnh vào người làm tôi không thể nhìn thấy gì cả, nhưng tôi vẫn nghe rõ âm thanh đánh nhau quần quật dưới nước, tiếng gầm của rồng và địa hống gào lên liên tục không ngừng.

"ÙMM..."

Một lực nước khổng lồ bất ngờ phụt lên trên, giật người tôi ra khỏi dây thừng và đẩy ra khỏi mặt nước, cái lực to lớn này đến nhanh đến nỗi làm tôi không kịp đề phòng, chỉ nghe thấy tiếng nổ bụp, rồi cảm thấy đầu óc vô cùng choáng váng và rất khó chịu. Nhưng cảm giác đó kéo dài không lâu thì tôi bỗng thấy cả cơ thể đang bị sức mạnh vô hình của nước đẩy bay ra khỏi miệng giếng, rồi rơi phịch xuống nền.

Cú rơi quá mạnh làm tôi vô cùng chóng mặt hoa mắt, phía đầu sau gáy đau nhức vô cùng, quang cảnh trước mắt bỗng nhiên mờ dần rồi đen sì, sau đó thì không biết gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info