ZingTruyen.Com

Người Bắt Quỷ - 一部故事

Phần 60

linhnoir


Nhưng vào đúng thời khắc quan trọng nhất thì đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập chạy đến, nó cứ mỗi lúc một gần, rõ ràng là từ phía hành thang truyền tới. Trong chớp mắt, tiếng bước chân đã dừng ngay ở cửa.

"Sầm.." Cửa phòng bị mở tung, một cô gái đứng thở hổn hển, mặt đẫm mồ hôi đứng ở trước cửa, ngay sau cô ấy còn có một người chạy theo.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện đó chính là Lô Ngọc Ngọc, còn người đằng sau chính là bạn trai cô ấy - Lâm Hiên.

Lâm Hiên mặt mày tái mét, thở không ra hơi, sau khi nhìn thấy tôi thì gấp gáp bảo: "Anh bạn, không biết xảy ra chuyện gì mà đêm nay Ngọc Ngọc lại lên cơn điên, đột nhiên lại chạy ra ngoài, luôn miệng nói muốn tìm anh Trang, 7,8 người chúng tôi đều không cản nổi cô ấy, rồi để cô ấy chạy mất. Không còn cách nào khác tôi phải đuổi theo tới đây..."

Ngọc Ngọc lúc đó đứng trân trân nhìn vào tên ngốc, rồi hét lên: "Anh Trang."

Cô ta vừa hét thì tên ngốc quay đầu lại, rồi nhìn thẳng vào cô ấy.

"Ngọc Ngọc..."

"Anh Trang ..."

Hai người họ 4 mắt chạm nhau, thời gian lúc ấy như bị ngừng lại, sau đó họ từng bước từng bước tiến về phía trước, cuối cùng thì lao chầm tới ôm chặt lấy đối phương.

Qủy nữ đứng kia bỗng nhiên sững sờ, ban nãy cô ta còn mê hoặc Vương Trang để ông ta tưởng rằng đó là Lô Ngoc Ngọc, nhưng bây giờ Ngọc Ngọc thật đã đến, thuật che mắt đã bị hỏng hoàn toàn.

Ánh hào quang trên người tên ngốc giờ cũng đã biến mất. Không còn hào quang bảo vệ, tôi lập tức chạy lên, dùng sức chuyển hóa sát khí từ cơ thể xuống lòng bàn tay rồi biến nó thành bùa chú, sau đó phóng thẳng vào người nữ quỷ kia.

"Á........" Con quỷ đó hét lên đau đớn, rồi biến thành một làn khói đỏ, làn khói này dần dần chuyển thành màu đen, cuối cùng tan vào không khí.

Chết rồi sao? Có lẽ nữ quỷ này đã bị tôi đánh cho hồn bay phách tán rồi. Có điều tôi đột nhiên lại nghe thấy giọng cô ta thất thanh truyền tới:
"Chỉ cần hút lấy tiên khí của tên ngốc kia thì là sẽ thành công rồi, chỉ một bước nữa thôi ta sẽ thành quỷ vương... hừ... Ta không can tâm... ta không can tâm..."

Sau đó giọng nói ấy biến mất, tất cả lại quay về khung cảnh yên tĩnh ban đầu. Đồ Long đứng bên vội thở gấp gáp, suýt chút nữa thì gục ra đất.

Tôi bây giờ mới dám thả lỏng người, cuối cùng cũng yên tâm hơn đôi chút.
Nhưng không khí trong phòng bỗng trở nên gượng gạo, nhìn Lâm Hiên ở cửa, tôi thấy gương mặt cậu ấy đang trở nên thẫn thờ. Bởi trước mắt Lâm Hiên là hình ảnh người yêu mình và 1 tên ngốc đang ôm chặt lấy nhau.

Hơn nữa vừa ôm, họ vừa không ngừng tha thiết kêu tên đối phương.

"Ngọc Ngọc..."

"Anh Trang..."

Gì đây? Chẳng lẽ Lâm Hiên bị cắm sừng công khai à? Rốt cuộc hai bọn họ bị làm sao thế này...

Cảnh tượng tiếp theo mới càng khiến chúng tôi kinh ngạc. Sau khi tên ngốc thả lỏng Lô Ngọc Ngọc ra, thì ông ấy chợt quay lại nhìn anh trai mình, ánh mắt có chút lưu luyến rồi kêu lên: "Anh hai...."

Đồ Long như chết lặng. Khoảnh khắc này ông ta hoàn toàn cảm nhận được rằng, đứa em trai nhỏ của mình không còn ngốc nữa, rõ ràng nó vừa gọi ông ấy là anh hai, chắc chắn không thể nghe nhầm.

Nhưng đột nhiên Vương Trang lại không nói thêm gì nữa, ông ta quay sang nhìn Lô Ngọc Ngọc rồi bảo: "Ngọc Ngọc, đến lúc rồi, chúng ta đi thôi...."

Rồi nắm lấy tay cô ấy đi ra phía cửa.
Bọn họ tay trong tay tình cảm bước qua Lâm Hiên, lúc ấy gương mặt Lâm Hiên như bị đông lại.

Sau khi tôi về thì đem toàn bộ chuyện này kể cho chú hai nghe.

"Con nói trên người tên ngốc tỏa ra ánh hào quang ư?"

"Vâng."

"Vậy cô gái tên Lô Ngọc Ngọc đó, chỉ cần đồng ý quan hệ với bất kì người đàn ông nào thì người đàn ông đó đều bị chảy máu ngũ quan mà chết sao?"

"Chính xác là như vậy ạ."

Chú hai xoa xoa cằm rồi bảo: "Chẳng lẽ đây chính là mệnh đồng nam đồng nữ trong truyền thuyết."

"Chú, mệnh đồng nam đồng nữ là gì?"

"Con có sinh thần bát tự của hai người này không? Phải có thì ta mới biết chính xác được."

Thế là tôi lập tức gọi điện cho Đồ Long, rất nhanh thì cũng biết được ngày tháng năm sinh của tên ngốc và Lô Ngọc Ngọc. Rồi chú hai lấy từ túi vải ở eo ra nhiều thứ giống như mai rùa, sau đó đặt chúng lên bàn và bắt đầu tính toán.

Đại loại là cũng khoảng 1 tiếng đồng hồ, đến nỗi đầu chú ấy ướt đẫm mồ hôi, sau đó gương mặt chợt trở nên kinh ngạc.

"Sao rồi chú?" Tôi hỏi.

"Đúng là đồng nam đồng nữ chuyển kiếp, hơn nữa còn là đồng nam đồng nữ phụ trách canh gác điện Giao Trì của Vương Mẫu Nương Nương. Thật là không thể tin nổi."

Tôi nghe xong thì trợn tròn hai mắt.
"Chú nói là Lô Ngọc Ngọc và tên ngốc là tiên tử trên trời chuyển kiếp sao?"

Trước kia tôi cũng từng nghe ông nội kể qua, rằng mỗi thần tiên trên trời đều có địa vị cao quý, nên thường có đôi tiên đồng theo hầu đi sau, giống như đồng tử Liên Hoa đi cạnh Quan m Bồ Tát, hay đồng tử Kim Giác và Ngân Giác ngồi cạnh Thái Thượng Lão Quân. Họ từng hạ phàm làm yêu quái, là 1 trong 81 kiếp nạn của thầy trò đường tăng - Kim Giác và Ngân Giác đại vương.

Chú hai nói Lô Ngọc Ngọc và tên ngốc kia canh giữ điện của Vương Mẫu nên thật ra họ là Tiên Đồng Ngọc Nữ, vị trí này cao hơn đồng nam đồng nữ rất nhiều. Nhưng tiên đồng trong lúc hầu hạ trên thiên đình mà không cẩn thận phạm lỗi, thì sẽ lập tức bị đày xuống hạ giới chịu khổ ngay, vì vậy những đồng nam đồng nữ khi làm việc sẽ phải vô cùng cẩn thận.

Chú hai nhìn kỹ vào quẻ gieo trên mai rùa rồi nói: "Thiên cung lạnh lẽo, tiên đồng ngọc nữ canh điện Giao Trì nảy sinh tình cảm, rồi âm thầm yêu nhau, bị Vương Mẫu Nương Nương biết được, phạt xuống nhân gian chịu khổ, phải chịu đủ ba kiếp tình duyên đứt đoạn mới có thể về trời."

"Kiếp đầu tiên là vào thời Đường, họ chính là Cao Dương công chúa và Biện Cơ đại sư, một công chúa nhà Đường đã đem lòng yêu một hòa thượng. Hoàng đế biết chuyện liền hạ lệnh chém đầu nhà sư đó, công chúa Cao Dương vì yêu mà cuối cùng cũng có kết cục rất bất hạnh."

"Kiếp thứ hai là vào cuối triều Thanh, họ là Quang Tự đế và Trân Phi, khi đó vua Quang Tự yêu Trân Phi sâu đậm, chính điều này đã làm Từ Hy Thái Hậu không vừa mắt, cuối cùng vào lúc chạy nạn, Từ Hy Thái Hậu đã cho người ném Trân Phi xuống giếng dìm chết. Không lâu sau, Quang Tự đế cũng băng hà."

"Tệ thật, không phải chứ?" Tôi vô cùng kinh ngạc.

Chú hai thở dài: "Sao lại không phải? Bi kịch thảm như vậy, đều là do tình, hai bọn họ rõ ràng yêu nhau, nhưng cuối cùng lại không thể bên nhau. Một người bị hại chết, người kia thì lực bất tòng tâm, chỉ có thể trơ mắt nhìn người mình yêu ra đi, cuối cùng thì bản thân cũng không có cái kết tốt đẹp."

" Có điều đến kiếp thứ 3, thì họ đầu thai với thân phận là tên ngốc và Lô Ngọc Ngọc, nhưng kiếp này coi như đã được giải quyết xong, nếu ta đoán không lầm, thì bây giờ hai người họ đã ở cùng nhau rồi."

Tôi gật đầu: "Vâng, cháu cũng nghĩ thế, vì lúc ở quán bar, tên ngốc và Ngọc Ngọc bỏ đi mà không nói thêm lời nào."

"Đó là vì kiếp nạn đã hết, hai người họ phải quay về."

"Quay về? Quay về đâu cơ?"

"Đương nhiên là về trời." Chú hai bảo.
"Nói thẳng ra là bọn họ phải chết, sau khi chết thì linh hồn mới trở về vị trí phụ trách trên thiên đình."

"Hả?"

"Từ quẻ này mà xem thì có vẻ hai người họ đều không muốn trở về, bởi họ đều yêu đối phương sâu đậm đến tận xương tủy, quyện chặt lấy nhau, chết cũng không rời."

Chú hai vừa nói đến đây, thì bỗng nhiên có tiếng vỗ tay vang đến. Chúng tôi quay đầu lại nhìn, thì phát hiện bọn họ đã đến từ lúc nào, và không ai khác đó chính là Lô Ngọc Ngọc và Vương Trang. Cả hai người họ đều đang vỗ tay cùng lúc.

"Quả là cao nhân, đến cả số mệnh của hai chúng ta mà cũng nhìn ra rõ như vậy."

Tên ngốc nói, không, bây giờ ông ta không phải là tên ngốc nữa, hiện giờ thân hình ông ấy cao to vạm vỡ, mặt mũi thanh tú, tươi sáng, hai mắt sáng rõ có hồn, so với bộ dạng ngốc nghếch trước kia, thì y như hai người khác.
Còn Lô Ngọc Ngọc, cô ấy cũng hoàn toàn không giống như xưa.

Hai chúng tôi đang ở trong biệt thự của Tống Khôn, ở đây ngoài hai chú cháu ra thì không còn thêm ai khác. Bảo vệ ngoài cổng cũng có 4,5 người đang canh, thế mà bọn họ lại vào được trong đây, hơn nữa còn không hề phát ra một tiếng động nhỏ, quả đúng là tiên đồng ngọc nữ chuyển kiếp.

Nhưng hai người này tới đây làm gì?

Chú hai nhìn Vương Trang và Lô Ngọc Ngọc, sau đó nhẹ nhàng nói: "Hai người ba kiếp đoạn tình đều đã trải qua, bây giờ không ở xác thịt phàm trần, mà trở về dáng hình thần tiên, vì thế mới bước được vào đây mà không gặp trở ngại. Nhưng giờ hai người phải quay về thiên đình ngay, nếu vẫn ở nhân gian đi lại như này, e là sẽ gặp chuyện."

Quả nhiên, chú hai vừa dứt lời thì trên trời bỗng lóe lên tiếng sét, sau đó là tiếng sấm nổ vang trời, gió lốc nổi lên cuồn cuộn, nước mưa xối xả rơi xuống.

Vương Trang và Ngọc Ngọc kinh sợ quay đầu lại nhìn, khi đó trên trời lại vang thêm tiếng sét rạch trời lần nữa.

"Không xong rồi, đã đến lúc chúng ta phải quay lại thiên đình, họ sắp bắt chúng ta đi rồi."

Vương Trang vội vàng nắm chặt lấy tay Lô Ngọc Ngọc. Sau đó hai người họ đan tay siết chặt, rồi ngẩng lên nhìn nhau, ngay lập tức quay người lại rồi lao sâu vào trong biệt thự, quỳ rạp xuống trước mặt chú hai.

Tôi giật nảy mình, họ đang làm gì vậy?

Vương Trang chắp tay trước mặt rồi nói với chú tôi rằng: "Hai người chúng tôi có thể thuận lợi vượt qua kiếp nạn số 3 này đều nhờ vào vị tiểu huynh đệ đây. Vị này tuy nhỏ tuổi nhưng bản lĩnh lại rất lớn, tôi đoán chắc chắn là có người đứng sau chỉ dẫn, vì thế hai chúng tôi mới quyết đi theo đến cùng, quả nhiên là đã gặp ngài."

"Cao nhân, nếu ông đã nhìn ra được số kiếp của chúng tôi, vậy thì nhất định cũng biết hai chúng tôi tâm ý tương thông, một lòng không muốn quay lại thiên đình làm tiên đồng ngọc nữ. Chúng tôi nguyện bỏ tiên vị, ở lại nhân gian, sống cuộc sống phàm trần, xin cao nhân hãy giúp đỡ."

Chú hai bảo: "Các người đang làm trái với luật của thiên đình, nếu như ta giúp, thì đó là đại nghịch bất đạo."

Chú hai một mực từ chối, rõ ràng rồi, ai mà dám đấu lại với thiên đình chứ?

"Cao nhân, bên ngoài thiên lôi đang đánh, nếu bước ra, chúng tôi sẽ bị họ bắt đi ngay. Nếu cao nhân có thể giúp hai chúng tôi ở lại nhân gian, chúng tôi nhất định nghe theo mọi chuyện ngài bảo, tuyệt đối không dám trái lời. Cầu xin ngài, hãy giúp lấy chúng tôi."

Thấy họ van nài khẩn thiết, tôi đứng cạnh cũng có chút động lòng. Thật không ngờ tới tình cảnh như vậy, tôi nghĩ nếu lúc này Lâm Hiên mà ở đây, có khi cậu ta cũng bị họ làm cho cảm động mất, rồi có thể sẽ không trách chuyện Lô Ngọc Ngọc phản bội cậu ấy nữa.

Tôi cứ tưởng chú hai nhất định không đồng ý, bởi đó là đại nghịch bất đạo mà, nhưng không ngờ rằng, ông ấy lại thay đổi thái độ, sau đó vỗ tay đét một cái bảo: "Tốt, vậy ta sẽ giúp. Nhưng các ngươi phải nhớ lấy lời thề ngày hôm nay, từ giờ về sau nếu ở lại nhân gian thì phải nghe theo mọi lời ta sắp xếp, không được phép chối từ."

"Kìa chú..." Tôi định nói thêm thì bị ông ấy ngắt ngang lời, sau đó chú hai đứng dậy đi ra trước cửa, ngẩng lên nhìn thiên lôi trên trời.

"Thiên đình phức tạp, chuyện của hai ngươi chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, họ sẽ không đến bắt các ngươi đi ngay mà cứ cách 7 ngày sẽ phái thiên lôi đi tìm các ngươi về. Như này đi, ta sẽ vẽ hai Tỵ Lôi Phù trước, giúp hai ngươi tạm thời lánh nạn."

Nói xong, chú hai lôi từ túi vải ra hai lá bùa vàng, dùng bút chu sa, đặt chúng lên bàn rồi bắt đầu viết viết cái gì đó. Mặc dù chỉ trong 2 phút ngắn ngủi, nhưng hình như chú hai mất rất nhiều sức lực, mồ hôi ướt đẫm, càng lúc càng thở hổn hển, mặt mũi cũng đã trắng bệch.

Đây chính là bùa tránh sét, nhìn thật không giống bùa chú bình thường, lúc chú hai vẽ không chỉ tốn đi tinh nguyên mà còn mất đi vận khí tài lộc, hơn nữa sau này còn khiến ông ấy gặp nhiều xui rủi, cái giá phải trả thực sự hơi đắt.

Vương Trang và Lô Ngọc Ngọc nhận lấy lá bùa chú hai đưa thì đặt nó vào trong ngực, quả nhiên khi bùa vừa đặt xuống thì sấm sét trên trời không thấy đâu nữa, mưa cũng ngừng hẳn.

Bọn họ vui mừng khôn xiết, hai tay đan chặt lấy nhau rồi quỳ xuống đất bảo: "Đa tạ sự giúp đỡ của cao nhân."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com