ZingTruyen.Asia

Nguoi Bat Quy


Tôi cảm thấy chuyện có chút phức tạp, nên mới nói với Lâm Hiên rằng: "Chuyện này tôi đã nắm được tình hình, cậu cứ về trông chừng bạn gái mình trước. Bây giờ tôi sẽ đến quán Vương Triều để xem xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra."

Nói rồi, tôi bắt taxi đi tới quán của Đồ Long.

Trong quán giờ đây yên tĩnh một cách lạ thường, hình như là không có khách nào cả. Còn Đồ Long thì sớm đã ngồi ở trong này đợi tôi.

Tôi cùng ông ấy nói chuyện ở ghế sofa ở lầu 1, hỏi thăm qua một vài chuyện, sau đó chúng tôi cùng ngồi chờ đến tối.

12 giờ đêm đã điểm, quả nhiên là có tiếng khóc của 1 người nữ vang lên.

"Nó đến rồi, đại sư, cậu nghe đi, chính là tiếng đó."

Tôi phát hiện tiếng khóc này hình như là ở tầng trên, nhưng một lúc sau tiếng khóc lại phát ra từ tầng dưới, tóm lại là nó không cố định, nhưng âm thanh vang ra rất rõ ràng, hơn nữa càng lúc lại càng thê thảm, ai mà nghe được thì nổi hết gai ốc.

Tôi đi lên lầu trên, lầu dưới 1 vòng, nhưng không phát hiện chút âm khí nào cả. Thật kì lạ, chẳng lẽ không phải ma nữ sao? Sao lại không thấy âm khí nào thế này? Hơn nữa tại sao lại chỉ nghe thấy tiếng khóc, mà hoàn toàn không thấy người đâu?

Đám người Đồ Long không thấy đã đành, nhưng tôi đã được khai thiên nhãn, vậy mà cũng không thấy là sao?

Một lúc sau thì đứa em ngốc của Đồ Long lại đến, mặc dù Đồ Long đã để vài người ở nhà trông chừng đứa em này, nhưng hình như ông ta nghe thấy tiếng khóc ở đây thì phải, nên ông ấy đã lao đến đây ngay. Cứ như thế Vương Trang chạy từ tầng 1 lên tầng 3, rồi lại từ tầng 3 xuống tầng 1, đi đi lại lại như bị cái gì đó rượt đuổi đằng sau, trong miệng còn không ngừng hét lớn: "Ngọc Ngọc, Ngọc Ngọc, đừng sợ, anh tới rồi đây, đừng sợ."

Liên tục như vậy làm ông ta mệt đến mức mồ hôi vã ra như tắm, Đồ Long chạy đến giữ ông ấy lại nhưng không thể nào mà giữ nổi. Còn tôi thì nghe thấy trong tiếng khóc này có chút không bình thường.

"Đồ Long, quán này ở đây từng có 1 cô gái chết, đúng không?"

Ban đầu Đồ Long định không nói nhưng bị tôi gặng hỏi vài câu thì ông ta cúi đầu thừa nhận.

"Đúng là đã có người chết. Ba năm trước, quán tôi tuyển một nữ nhân viên, cô gái đó từ quê tới, trông rất xinh đẹp, tên là Tả Tiểu Thanh."

"Lúc Tả Tiểu Thanh làm ở quán tôi được tháng thứ 2, thì tối hôm đó có vài vị khách tới, họ đều là phú nhị đại trẻ tuổi, rất giàu có và ăn chơi, vừa mới đến đã đặt luôn phòng vip, rồi gọi vài nhân viên nữ của quán tới cùng uống rượu, trong đó có Tả Tiểu Thanh."

" Tôi nghe nhân viên kể lại rằng, mấy thanh niên hôm đó ăn chơi rất sa đọa, bọn họ còn có những hành động rất biến thái điên khùng, ngoài tiếng nhạc ở trong phòng ra, thì còn có cả tiếng la hét kinh hoàng của mấy nhân viên nữ tiếp bia. Quản lý sợ xảy ra chuyện nên đã chạy đến xem sao, nhưng lúc tới thì phát hiện bọn chúng khóa trái cửa bên trong. Quản lý ngay lập tức gọi điện thoại cho tôi, khi đó tôi cũng linh cảm là có chuyện chẳng lành, nên vội vã phóng xe tới, nhưng thật không ngờ là đã tới trễ một bước. Khi cửa được phá tung ra, thì thấy Tiểu Thanh đã không thở nữa, cô ấy bị mấy tên đó... hành chết."

"Rốt cuộc cô ấy đã chết như thế nào?"

"Mấy tên đó bị điên hết cả, bọn chúng đem con lươn nhét vào thân dưới của Tiểu Thanh, lúc tôi đến thì người đã không sống nữa."

"Ý ông là con lươn đó đã dần dần ăn thịt cơ thể của Tả Tiểu Thanh sao?" Tôi kinh hoàng kêu lên.

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó mấy tên phú nhị đại cũng đều chết cả, lúc chết gương mặt nhìn rất kinh dị, hai mắt trợn trừng y như thấy thứ gì đó khủng khiếp lắm. Tôi biết đó là Tiểu Thanh báo thù."

"Thù đã được báo, lại thêm trước cổng có chôn hỏa hầu, hỏa hầu này không ngừng sinh ra dương khí nên oan hồn của Tiểu Thanh mới không dám tác quái. Còn bây giờ do khỉ đá đã được đào lên nên cô ta mới tiếp tục náo loạn chỗ này, cậu nghe đi, rõ ràng đó là tiếng cô ấy phát ra."

"Nhưng tôi nghĩ mãi mà chả hiểu chuyện này có liên quan gì đến em trai tôi, tại sao mỗi lần có tiếng khóc đó, thì em tôi lại trở nên thế này, lại còn không ngừng kêu tên Ngọc Ngọc."

Nghe đồ Long kể tôi mới hiểu ra, Tiểu Thanh chết quá thê thảm, sau khi chết thi thể còn bị mấy con lươn ăn mất, vì vậy dù đã biến thành âm hồn nhưng cũng trở nên vô hình, đó là lí do tại sao tôi chỉ nghe thấy tiếng nhưng không thể nhìn thấy được cô ta. Nếu muốn nhìn được ả, thì phải đợi cô ta tự hiện hình mà thôi.

Vào đúng lúc đó, em trai Đồ Long lại lo lắng bất an, ông ta tiếp tục men theo hành lang mà trèo lên lầu, tiếng gọi Ngọc Ngọc mỗi lúc một lớn.

"Không hay rồi, mau chạy theo đi."

Tôi và Đồ Long chạy theo với tốc độ nhanh nhất có thể, nhưng tên ngốc này đi rất nhanh, tiếng bước chân cứ vang lên sàn nhà lộp cộp, chẳng mấy chốc mà đã lao lên tầng 3.

Một luồng âm khí nồng đặc bỗng sộc ra ngoài, mới vừa nãy còn không thấy gì, vậy mà giờ không hiểu sao tôi lại cảm nhận được rõ ràng đến thế. Âm khí này bay ra chính ở căn phòng mà mấy người Lâm Hiên và Tống Vũ Hân đặt khi trước.

Tên ngốc gào lên rồi lao vào phòng vip, chúng tôi vội chạy theo sau, sau khi vào thì cảnh tượng trước mặt làm chúng tôi vô cùng kinh hãi. Âm khí trong phòng dày đến mức không tan đi nổi, rồi có một thứ đo đỏ mờ mờ dần dần hiện ra trong đám khói xám ngắt.

Trong tiếng khóc thê lương kêu lên thảm thiết, cái thứ đó quyện dần vào với nhau rồi nhanh chóng hóa thành một cô gái. Cô gái này mặc một chiếc váy màu đỏ, gương mặt trang điểm khá đậm, dáng người mảnh khảnh, mặt mũi trông rất thanh tú.

"Tả... Tả Tiểu Thanh?"

Đồ Long hốt hoảng kêu lên, rõ ràng người đó là quỷ, là oan hồn của Tiểu Thanh đã chết. Thật không ngờ, cuối cùng cô ta cũng đã chịu hiện hình.

"Lô Ngọc Ngọc..." Tên ngốc kêu lên cái tên đó một lần nữa, rồi vừa nói vừa bước tới chỗ Tiểu Thanh. Nhưng cô ta đâu phải là Lô Ngọc Ngọc đâu?

Ngay sau đó tôi chợt nhận ra rằng, tên ngốc này bị trúng thuật che mắt, con yêu nữ đã nhắm trúng ông ấy rồi.
Người khác nhìn vào thì sẽ biết đó Tả Tiểu Thanh, nhưng trong mắt Vương Trang, thì lại nhìn thành Lô Ngọc Ngọc.

"Mau giữ ông ta lại, không được để ông ta qua đó."

Khi thấy tên ngốc sắp đi đến gần trước mặt Tả Tiểu Thanh, tôi vội vàng lớn tiếng quát lên rồi lao tới ôm chặt vào người ông ấy.

"Em à, đừng đi, đó không phải là Lô Ngọc Ngọc, nó là nữ quỷ."

Đồ Long dùng hết sức kéo em trai mình ra, nhưng không hiểu sao tên ngốc ấy lại có lực rất khỏe, đẩy tay một phát, hắn làm tôi và Đồ Long lập tức bật ngửa ra sau.

Đồ Long vốn là dân xã hội đen, từng trải qua không biết bao trận chiến, đấm đá có, chém giết có, vậy mà bây giờ ông ta bị chính em trai ngốc mình đẩy ngã ngửa không thương tiếc, không cách nào có thể ngăn lại được.

"Ta chết thảm lắm..." Ma nữ nói với giọng thê lương, gương mặt càng lúc càng đanh lại.

"Ngọc Ngọc, đừng sợ, anh tới bảo vệ em đây..."

Tên ngốc ấy cứ từng chút từng chút đi về chỗ con quỷ kia. Thấy thế, tôi không ngừng lo lắng, rõ ràng ma nữ này đã mê hoặc Vương Trang, ả đang muốn lấy mạng ông ấy. Mặc dù tôi không hiểu nổi, ở đây có nhiều người như vậy, sao cô ta lại chỉ nhắm vào tên ngốc, lại còn dùng thuật che mắt, làm ông ấy sinh ra hoang tưởng.

Tôi biết tên ngốc này không được phép đi qua đó, bởi một khi đã đến gần ả, thì nhất định ông ấy sẽ chết.
Không kịp nói nhiều, tôi lập tức nhảy bổ lên, rồi dùng toàn bộ sức mạnh còn lại để giữ chặt Vương Trang.

"Cút ra, ta muốn Ngọc Ngọc..."

Tên ngốc điên cuồng giãy dụa, tôi chỉ cảm thấy có một sức mạnh cực lớn từ ông ta phát ra ngoài, "bụp" một tiếng, tôi đã bị đạp bay ra đất.

Cú đạp vừa rồi quá mạnh, tôi nằm sõng soài ra nền nhà, toàn thân đau nhức ê ẩm, hoa mắt chóng mặt không nhìn thấy gì. Mẹ kiếp, sao ông ta lại khỏe như thế nhỉ?

Rồi tôi và Đồ Long lật đật từ dưới đất đứng lên.

"Đại sư, xin cậu hãy cứu lấy em tôi...."
Đồ Long bắt đầu giàn giụa nước mắt.

Tình hình thực sự là quá gấp rút, nếu như hai chúng tôi đã không ngăn được Vương Trang lại, vậy thì đành phải chuyển hướng sang ma nữ kia rồi...

Nếu chú hai mà ở đây, nhất định ông ấy sẽ tấn công con ma nữ kia đầu tiên. Nhưng tôi không có một pháp khí nào, vì vậy chỉ có thể dùng sát khí để giết quỷ nữ này. Mặc dù tôi không có bùa giống chú hai, nhưng sát khí giờ đây, tôi có thể chuyển thành phù yểm.

Vậy là tôi nhanh chóng huy động sát khí trong cơ thể rồi phóng ra ngoài, rồi chuyển nó thành bùa chú, lao về để chỗ ma nữ kia. Nhưng đột nhiên, từ cơ thể tên ngốc bỗng phát ra một luồng ánh sáng vàng rực, nó bao phủ cả người ông ấy rồi không ngừng tỏa ra ngoài, dần dần ánh sáng này cũng phủ luôn cả người của con quỷ kia.

Chết tiệt...

Tôi và Đồ Long đứng đơ ra đó. Trên người tên ngốc tỏa ra hào quang sáng chói, nhìn y như một vị phật sống hiển linh, làm cho chúng tôi vô cùng kinh ngạc.

"Nó... nó... em trai tôi..."

Đồ Long không nói nổi thành lời. Tôi cũng vô cùng sửng sốt, chẳng lẽ tên ngốc này... không phải là người thường?

Nếu không thì sao trên người ông ấy lại tỏa ra hào quang chứ? Ánh hào quang này bảo vệ cho nữ quỷ, khiến tôi không cách nào tấn công được ả ta.

"Không ai được phép làm hại Ngọc Ngọc của ta..." Tên ngốc hét lên.

Tả Tiểu Thanh lộ rõ sự đắc ý.

"Hahaha, tên điên này đúng là quá si tình. Ta đã biến thành người mà hắn yêu thương nhất, ta đã mê hoặc hắn rồi, nên cho dù có chết, hắn cũng sẽ liều mạng bảo vệ ta..."

Rồi cô ta nhếch mép: "Nhưng tên ngốc này lại không hề biết rằng mình đã rơi vào bẫy. Giờ ta sẽ lập tức hút cạn tiên khí trên người hắn ngay, rồi ta sẽ trở thành quỷ vương bất diệt, hahaha, hahaha...."

Tim tôi bỗng thắt lại, cô ta muốn hút tiên khí trên người tên ngốc ư? Lẽ nào hào quang trên người ông ta là...

Không phải ông ta... là tiên đồng chứ?

Lúc tôi còn đang thắc mắc thì Tả Tiểu Thanh đột nhiên giơ tay lao về phía Vương Trang.

Chết tiệt... Không xong rồi, lần này ông ta sẽ không sống nổi nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia