ZingTruyen.Info

Người Bắt Quỷ - 一部故事

Phần 55

linhnoir


Chuyện này làm tôi hơi giật mình, bởi ông ta vốn là một dân anh chị khét tiếng, giờ đang yên đang lành tự dưng lại quỳ ngay trước một tên nhóc như tôi, người ngoài mà thấy cảnh này chắc sẽ không tin vào mắt mình nữa mất.

"Ấy, ông đừng làm thế."

"Không, tôi biết cậu là đại sư, nếu cái quỳ này có thể giúp tôi lại lấy được mạng, vậy tôi sẽ quỳ mãi."

Đồ Long không phải là kẻ ngốc, vậy một tháng trước ở đây đã xảy ra chuyện gì? Ai cũng biết những khách tới đây là để ăn chơi hát hò, nhưng đột nhiên chả hiểu sao một trong số họ lại bén lửa trên người, giống y như Lâm Hiên ban nãy, hơn nữa có dùng cái gì cũng không dập nổi, cứ thế Đồ Long đành phải giương mắt nhìn mấy vị khách đó bị thiêu đến chết.

Chuyện này bị Đồ Long giấu đi rất kỹ, ông ta đền cho người nhà nạn nhân một khoản tiền khổng lồ để bịt miệng họ lại, bởi chuyện này mà đồn ra ngoài thì kinh doanh của quán sẽ tụt dốc không phanh.

Ngoài Đồ Long và vài người em thân thiết của hắn ra thì không ai biết chuyện này cả, còn tôi thì chỉ cần nhìn thoáng một cái là có thể biết được người tiếp theo chết sẽ là Lâm Hiên.
Người bình thường thì sao có thể hiểu rõ tường tận mọi chuyện như thế?

Hơn nữa không chỉ trong thời gian tới, mà suốt một thời gian qua sức khỏe của Đồ Long đã gặp không ít vấn đề. Hắn ta mất ăn mất ngủ, sức lực không có, lúc nào cũng bồn chồn lo lắng, càng ngày càng sa sút tệ hại, dù đã đi bệnh viện kiểm tra nhưng ông ta cũng không tìm ra được bệnh gì. Vốn là một lão đại giới ngầm, nên ai nhìn cũng cho rằng ông ấy khỏe mạnh cường tráng, nhưng chẳng ai ngờ được đằng sau lớp ngoài hào nhoáng đó, ông ta đã bị dày vò đến mức nào.

Vậy mà chỉ mới gặp nhau lần đầu, tôi đã nói ngay những vấn đề ông ta đã gặp phải, thấy một người còn trẻ mà bản lĩnh đến vậy, không phải là đại sư thì còn gọi là gì?

"Đại sư, tôi biết cậu mà người phúc đức, xin cậu hãy cứu tôi đi."

"Chuyện này tôi có thể giúp, nhưng ông hãy đứng lên trước đã." Tôi bảo.

Vậy là Đồ Long đứng dậy, thái độ ông ấy giờ cung kính muôn phần.

Tôi đứng ở cửa sổ rồi đưa mắt nhìn ra ngoài, từ đây nhìn xuống có thể thấy rõ lối vào tầng 1, nó cũng là cổng quán bar, và chỗ đó lại chính là gốc rễ gây nên hỏa khí. Từ đất trống chỗ cổng kéo dài ra 10 mét, hình như phía dưới có chôn một món đồ, nên nó mới mang đến tai họa hôm nay.

"Đất ở trước cổng có 1 vật được chôn xuống đúng không?"

Đồ Long vô cùng kinh ngạc, vội nói rằng: "Đại sư, đúng là nửa năm trước tôi có chôn một con hỏa hầu ở khoảng đất trống trước cổng quán, ngài cũng nhìn ra sao?"

"Ông nói tôi xem, con hỏa hầu trông như thế nào?"

Đồ Long đáp: "Chính là một con khỉ được tạc từ đá. Lúc đó tôi đã nghe theo lời khuyên của một thầy phong thủy, phải tốn rất nhiều tiền và công sức mới mua được con khỉ đấy từ chợ đồ cổ ở Bắc Kinh. Thầy phong thủy đó nói rằng khỉ đá này được gọi là hỏa hầu, nếu chôn xuống đất có thể làm vượng phúc khí, tài vận, giúp việc kinh doanh ngày càng phát triển."

"Tất nhiên khi đó việc làm ăn của quán không tốt một chút nào, trong lòng tôi rất lo lắng nên mới nghe theo lời ông ta. Kết quả như nào chắc cậu cũng đã biết. Sau khi chôn khỉ đá xuống đất, việc kinh doanh như được lên hương, người ra kẻ vào không ngớt, làm ăn vô cùng thịnh vượng, đến bây giờ đã nổi khắp Môn thành, doanh thu mỗi ngày cũng phải hơn triệu tệ."

Tôi trầm ngâm rồi đáp: "Vật đó đúng là đã phát ra hỏa khí, giúp ông kinh doanh thuận lợi, nhưng... hỏa khí tỏa ra quá nhiều, vượt quá mức cho phép, nên mới xảy ra nhiều chuyện không hay đến thế."

Tôi chưa nhìn thấy con khỉ đá đó bao giờ, cũng không biết rốt cuộc nó là thứ gì, nhưng theo những gì Đồ Long miêu tả thì tôi đoán hỏa khí mà nó tỏa ra nhiều đến nỗi làm bén lửa xanh trong góc phòng quán. Những nạn nhân bị thiêu đều có dương khí vượng, khi đến quán này sẽ giống như thêm dầu vào lửa, chẳng mấy chốc mà bốc cháy thành tro.

Vì thế tôi quả quyết bảo với Đồ Long rằng: "Nếu ông muốn giải quyết chuyện này, vậy phải lập tức đào con khỉ lửa lên ngay."

Đồ Long không hề do dự mà gọi người tới. Ông ta dẫn theo một đàn em dựng một cái bạt trước cổng quán rượu, quây kín bốn xung quanh lại làm người khác không thể nhìn vào, dù sao thì việc có con khỉ chôn dưới lòng đất là một bí mật, tốt nhất là không được để ai biết.

Đào sâu xuống 3 tấc, thì họ mau chóng lôi con khỉ đó ra.

"Đại sư, cậu mau nhìn đi, đây chính là nó."

Tôi bước lên trên xem thử, vừa nhìn đã vô cùng kinh ngạc. Thoạt nhìn thì nó chỉ là 1 con khỉ được khắc từ đá, nhưng nếu nhìn kỹ thì nó rất khác những con khỉ bình thường.

Con khỉ này cao khoảng 2 thước, trên người có rất nhiều vẩy, dù chôn dưới đất khá lâu nhưng toàn thân lấp lánh ánh vàng, cảm giác đầu tiên mà người ta thấy chắc chắn cho rằng nó là vật quý hiếm.

Nó chỉ là một con khỉ đá bình thường sao? Tôi rất tò mò, nên đã chụp lại 1 tấm ảnh, rồi gửi nó cho chú hai, hỏi ông ấy xem nó rốt cuộc là thứ gì?

Một lúc sau chú hai đã trả lời tôi ngay.

" Hỏa hầu? Vật này trong truyền thuyết gọi là Địa Hống Âm Dương. Trường Sinh, thứ này ở đâu mà có?"

Tôi còn chưa kịp nói gì thì chú hai đã gọi điện cho tôi.

Giọng ông ấy rất kích động, liên tục hỏi tại sao tôi lại có địa hống này, nên tôi đã kể lại chuyện xảy ra ở quán bar cho ông ấy nghe một lượt.

"Địa hống âm dương? Nó là cái gì? Không phải là con khỉ đá ạ?" Tôi hỏi.

"Nó là thần thú cổ đại, mặc dù được tạc từ đá nhưng linh tính lại mạnh vô cùng. Hiện giờ khoan hãy nói nhiều đến chuyện này, tóm lại con phải nghĩ cách để lấy được địa hống âm dương. Mua lại cũng được, ăn trộm cũng được, nhưng nhất định phải có được nó, bởi thứ này sẽ giúp ích cho con, con hiểu chưa?"

"Vâng vâng, cháu biết rồi."

Sau khi tắt máy, tôi lại đi tới lều bạt.

"Đại sư, cái này..."

"Mặc dù vật này có thể giúp chủ nhân trở nên nổi tiếng giàu có, ăn nên làm ra nhưng nó cũng là phản vật, nghĩa là nếu muốn có tiền tài và danh vọng thì ông sẽ phải trả giá bằng cách mất đi phúc lành và tuổi thọ. Đồ Long, đó chính là lí do khiến ông luôn bồn chồn lo lắng, ăn ngủ không yên, ông nhận được cái gì thì phải đổi bằng thứ khác, ông hiểu chứ? Cũng may ông phúc dày mạng lớn, nếu là người khác thì họ sớm đã đi đời từ lâu."

Đồ Long vô cùng sửng sốt.

"Vì thế con khỉ này vừa mang tà vừa mang chính, ông không thể tiếp tục sử dụng, càng không thể giữ nó bên người, nếu không cuộc sống của ông sẽ sớm bị đảo lộn. Nhưng dù có như thế nào thì chỉ cần ông làm ăn ngay thẳng, không hãm hại người, thì chắc chắn khi không có con hỏa hầu này, mọi việc vẫn suôn sẻ thành công."

"Vâng vâng, đại sư nói phải, nếu tiếp tục giữ lại thì chẳng khác nào là nuôi quỷ trong nhà, có lợi có hại. Tôi nhất định sẽ vứt nó đi ngay."

"Ấy đừng, dù sao thì ông cũng tốn không ít vàng bạc để mua nó về, nếu vứt không như vậy cũng thật là đáng tiếc, mà nếu giữ thì sẽ mang họa. Chi bằng ông hãy để tôi đem về xử lý nó, vì nếu vứt nó đi thì nó sẽ sinh lòng oán hận, không tốt cho ông chút nào."

"Được được, vậy trăm sự nhờ đại sư."

Tôi bảo Đồ Long tìm một mảnh vải đỏ, rồi gói gọn con khỉ đó vào, sau đó ông ta cho người mang xe tới đưa tôi về biệt thự của Tống gia.

Chuyện về Tống Vũ Hân, sau khi rời khỏi quán, cô ấy sớm đã quay về trường học với Lô Ngọc Ngọc. Vậy là kiếp nạn của cô ta coi như đã được hóa giải, tôi cũng có thể yên tâm hơn một chút. Còn Lâm Hiên, mặc dù không bị thiêu chết, nhưng cơ thể cũng bị ảnh hưởng rất nhiều. Những việc xảy ra khiến cậu ta vô cùng kinh sợ, nên chắc phải ở trong nhà tịnh dưỡng một thời gian.

Lúc tôi về thì thấy chú hai đã đứng đợi ở cửa, chúng tôi nhanh chóng bước vào nhà rồi tránh mấy tai mắt của Tống Khôn. Bọn họ thấy chúng tôi không muốn bắt chuyện nên cũng biết ý, không dám làm phiền nhiều nữa.

Vừa đi vào phòng thì chú hai liền đóng chặt cửa, tôi vội đem con khỉ lửa ra rồi đặt nó trên bàn. Chú hai mở vải đỏ ra xem, vừa nhìn đã vô cùng sửng sốt.

"Không ngờ... nó đúng là Địa hống âm dương. Trường Sinh, chúng ta gặp may rồi, vừa tới Giang Môn đã có được thứ lợi hại như vậy."

"Chú, rốt cuộc địa hống âm dương là cái gì? Sao chú lại kích động đến thế?"

"Con tưởng rằng nó chỉ đơn giản là vật giúp kích thích vượng khí sao? Vậy thì con đã nhầm... nhầm to rồi... Công dụng và uy lực của nó mạnh hơn con tưởng gấp bội."

"Nó vốn là linh thú, vậy thì sao? Để ta nói con nghe... con biết kỳ lân chứ? Ngoài ra còn có rồng, những con vật đó chúng ta hay gọi là thú thần cổ đại, chúng rất lợi hại có đúng không? Nhưng kỳ lân hay rồng đều không thể bì được với địa hống."

"Địa hống chính là tổ tiên của thần thú, con có biết chúng ăn gì để sống không? Chúng ăn thịt rồng, một loại thịt thuộc tầng cao nhất trong chuỗi linh vật, con thử nghĩ xem nó sẽ lợi hại đến mức nào."

" Trong "Tự Dị Ký" có kể, biển Đông Hải có một con thú, tên là Hống, chuyên ăn não rồng, bay lên bay xuống điêu luyện và vô cùng hung dữ. Trong 25 năm dưới thống trị của hoàng đế Khang Hy, nhiều người đã nghe thấy tiếng gầm ở huyện Bình Dương, họ thấy từ trong biển cả bay ra 3 con giao long và 2 con rồng, bọn chúng đánh nhau khủng khiếp, sau đó toàn bộ rơi xuống rồi chết bất đắc kỳ tử ở trong thung lũng."

Chú hai cứ thế kể chuyện như kiểu ông ấy không kìm được nữa.

Tôi bảo: "Chú có thể nói rõ hơn không? Thực ra là con vẫn chưa hiểu lắm? Đại loại là vào thời của Khang Hy có một con địa hống, rồi bay ra từ biển đuổi theo 3 con giao long và 2 con rồng để tấn công ăn thịt, cuối cùng thì 5 con vật này đều bị địa hống đánh bại rồi rơi xuống lòng thung lũng có đúng thế không?"

"Đúng, còn nữa, con biết Tử Cấm Thành chứ, đó là nơi các hoàng đế thời xưa sinh sống. Ở mỗi cửa trước và sau của Tử Cấm Thành được đặt 2 con địa hống, hai con ở cửa trước được gọi là Vọng Quân Quy, hai con ở cửa sau gọi là Vọng Quân Xích. Nếu hoàng đế trong cung lơ là việc triều chính, thì những con địa hống này sẽ gầm lên, khiến cho hoàng đế phải đau đầu chóng mặt, nói cách khác thì chúng luôn theo dõi và giám sát những việc vua làm. Ngoài địa hống ra thì không một linh vật nào có uy lực như vậy cả."

"Ngoài ra, trước đây còn có một ngôi chùa ở Bắc Kinh tên là Long Phúc Tự, ngày đó việc kinh doanh của chùa này vô cùng thuận lợi, bởi đó là 1 khu du di tích, kiến trúc bên trong đặc sắc khác biệt, nên khu buôn bán bên trong cũng rất đắt. Nhưng không biết vì sao mà về sau xảy ra hỏa hoạn, chỉ trong một đêm, cả khu Phúc Long Tự hóa thành đống tro tàn. Người ta tuyên bố với công chúng rằng ngọn lửa bùng phát là do mạng điện cũ quá tải nên mới sinh hỏa hoạn, nhưng thực tế vì ở trước cổng của chùa có chôn hai con địa hống. Chính nó đã không ngừng tỏa ra hỏa khí giúp nơi này làm ăn thịnh vượng, nhưng lại vượt quá mức cho phép, nên mới sinh ra lửa cháy."

"Về sau hai con địa hống được đào lên, Phúc Long Tự được xây dựng lại thêm lần nữa, quy mô của nó vẫn giữ y như ban đầu, nhưng việc buôn bán lại không còn tốt nữa, không bao lâu sau thì phải đóng cửa toàn bộ. Đó là bởi nơi ấy không còn địa hống hút tài giữ tiền, không còn ai chấn hưng tụ khí, nên làm ăn không thể lên nổi. Chuyện này vốn là có thật, bây giờ con cũng hoàn toàn có thể lên mạng tìm kiếm thông tin về vụ hỏa hoạn của Phúc Long Tự khi đó."

"Vì thế mà địa hống, mặc dù sinh ra tài lộc nhưng không thể sử dụng tùy tiện. Một khi không thể khống chế được tài vận nó mang đến thì sẽ tự động chuyển phúc thành họa, sinh ra đủ chuyện xui xẻo tang tóc. Nhưng đến bây giờ, vật lợi hại như thế không còn thấy nữa, thậm chí cũng có địa hống được các đại sư đắc đạo chính tay điêu khắc, thì uy lực cũng không thể mạnh nổi. Vậy mà con địa hống này..."

Chú hai nhìn vào con khỉ trên bàn rồi nói tiếp: "Nhưng con này lại mang linh tính cực mạnh, cũng không biết là Đồ Long lấy nó từ đâu? Có điều ông ta không chế ngự được, giờ đã rơi vào tay con, thật đúng là ý trời. Vật này hành hỏa, thuộc dương, còn con sau khi hút nước biển U Minh không phải là cũng đã có dương khí trong người rồi sao?"

" Cho nên, nếu con dùng dương khí của mình để kích thích linh khí của con địa hống thì nói không chừng, con có thể giúp nó mở được linh trí, biến nó thành một linh thú thực sự."

Nghe xong mấy lời này, tôi vô cùng kinh ngạc.

"Thật vậy sao? Nhưng nó chỉ được khắc từ đá, sao có thể sống lại được?"

"Con nên nhớ, vạn vật đều có linh hồn, một cây cổ thụ còn có thể tu luyện thành tinh, huống gì là con địa hống vốn dĩ là một linh thú sẵn rồi? Chỉ cần con dùng khí dương xúc tác lên cơ thể nó, giúp nó khai mở trí tuệ, thì có lẽ nó sẽ sống lại lần nữa."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó con sẽ trở nên mạnh nhất, có linh thú bên người, âm hồn hay tà vật, dù là tên áo đen, hay cả Giang Hải Minh cũng chỉ là một cái gai nhỏ... Có điều, để mở được linh trí, ta e là không hề dễ dàng. Nhưng đây cũng là cơ hội để con thử sức một lần, nhỡ đâu lại thành công thì sao?"

Nghe vậy tôi vô cùng hào hứng.

"Được, vậy con sẽ thử."

Nghe theo lời chú hai, tôi chầm chậm đặt hai tay lên người của địa hống, sau đó thì nhắm chặt hai mắt, rồi điều động dương khí trong cơ thể. Lúc đầu thì hơi khó khăn một chút, bởi người tôi có luồng sát khí và nguyên khí trời sinh, một luồng khác là âm khí về sau tôi tự thu được, luồng còn lại là dương khí tôi có từ nước biển U Minh.

Vì thế khi tôi gọi 1 dương khí ra, thì hai luồng kia cũng tranh nhau chui từ cơ thể để phóng ra ngoài, tôi phải rất cố gắng để có thể khống chế chúng. Nhưng hình như là không có chút tác dụng nào cả, điều này làm tôi lo lắng vô cùng.

"Bình tĩnh thở đều, tập trung hết sức."
Chú hai đứng cạnh nhắc nhở.

"Hiện giờ sức mạnh con còn quá yếu, chưa thể tự chủ được mấy luồng khí khác nhau. Nhưng con không cần vội, cứ dần dần thì sẽ thành công thôi."

Tôi hít một hơi thật sâu rồi thử lại thêm vài lần nữa, đúng là đã cảm thấy ổn hơn nhiều, tạm thời tôi đã có thể áp chế hai luồng khí kia, rồi huy động cực dương chui ra rồi nhập vào người địa hống. Có điều khí được tôi điều ra rất chậm, thực sự là một quá trình dài dẵng và dày vò.

"Con đừng vội, cứ từ từ thôi. Giờ ta phải đi gặp Tống Khôn cái đã, có vài chuyện ta cần lương thượng với ông ấy."

Chú hai nói xong thì quay người đi mất, trong phòng giờ còn mỗi mình tôi, vì vậy tôi càng phải tập trung hơn nữa.

Không biết là đã qua bao lâu mà tôi cảm thấy toàn bộ dương khí trên người dường như đã truyền vào trong con địa hống. Cơ thể lúc này càng lúc càng mệt mỏi, chóng mặt hoa mắt, toàn thân đau nhức. Cuối cùng không thể chịu được nữa, tay tôi bắt đầu run lên lẩy bẩy, quang cảnh phía trước bỗng đen sì rồi lăn đùng ra đất.

Trong lúc mơ mơ hồ hồ tôi cảm thấy có người đi tới, tôi cứ tưởng đó là chú hai quay lại nhưng ngay lập tức tôi nhận thấy có luồng khí lạnh bỗng dưng tràn vào. Không đúng, người vừa đến không phải là chú hai.

Tôi dùng vài chút lực yếu ớt để mở vội mắt ra, mí mắt nặng trĩu như bị keo dính lại, cuối cùng cố gắng lắm tôi mới mở được một khe, rồi căng con ngươi ra nhìn thêm lần nữa.

Người vừa bước vào đúng là không phải chú hai thật, mà là một người phụ nữ mặc áo cổ đại...

Gia Luật A Đóa?

Tôi giật mình kinh ngạc... Sao... sao lại là cô ta?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info