ZingTruyen.Info

Người Bắt Quỷ - 一部故事

Phần 5

linhnoir


Tôi vội vàng chạy lại đỡ bà lão vào phòng, cụ Lưu sau khi ngồi vào ghế thì nhìn lấy chú hai tôi, ấy thế mà bà ấy lại quỳ xuống lần nữa làm tôi và chú hai giật mình.

Người già mà quỳ lạy người trẻ thì họ sẽ bị tổn thọ, vì vậy tôi vội vã đỡ bà cụ đứng lên, hỏi bà ấy rốt cuộc là có chuyện gì, bà lão chảy hai hàng nước mắt, nắm chặt lấy tay chú hai, giọng nói không ngừng run rẩy : "Chú Nhị, tôi biết chú là người có bản lĩnh, già này chỉ cầu xin chú một chuyện, đứa cháu của tôi không thấy nó đâu nữa, nó mất tích rồi, cầu xin chú hãy tìm nó quay trở lại."

Đứa cháu của bà cụ Lưu mất tích? Cháu bà ấy tên là Lưu Cương, trạc tuổi tôi, nhắc đến cụ Lưu này, bà ấy đúng là một bà lão rất đáng thương.
Vài năm trước, đứa con trai và con dâu duy nhất của cụ vào thành phố để tìm việc, trên đường đi không may bị tai nạn chết cả 2 vợ chồng, chỉ để lại mỗi đứa cháu này ở lại với bà ấy.

Bà cụ tuổi tác đã cao, khó khăn lắm cụ ấy mới nuôi được Lưu Cương khôn lớn, không ngờ rằng bây giờ lại không thấy nó đâu nữa.

Nhưng mà, có người mất tích thì nên báo cảnh sát, hỏi chú hai thì có tác dụng gì?

Cụ Lưu cũng nói rõ rằng, mấy năm nay, trong thôn không ngừng có vụ người mất tích, tất cả đều là những thanh niên trẻ tuổi, dân làng cũng đã báo án rất nhiều, nhưng hoàn toàn không có tác dụng.

Bây giờ, cháu bà ấy cũng biến mất nốt, bà cụ cảm thấy chuyện này có liên quan đến ma quỷ, vì vậy mới nhờ tìm chú hai giúp đỡ, trước kia vì đã chứng kiến chuyện xảy ra ở nhà trưởng thôn, nên bà cụ mới thấy chú ấy là người duy nhất có thể giúp được việc này.

Chú hai cũng không từ chối, chỉ cười nhẹ hỏi bà lão rằng: "Cụ à, cháu cụ trước khi mất tích có phải đã ăn bánh bao của Bao Tử Lưu đưa không?"

Bà cụ bị câu hỏi làm cho sững sờ, nếp nhăn giữa đôi lông mày không ngừng xô lại vào nhau, nhìn chú hai trân trân, gật gật đầu: "Đúng thế, cháu trai tôi 3 ngày trước bị mất tích, sáng hôm nó biến mất, tôi và cháu còn gặp Bao Tử Lưu trên đường đi chợ về, cậu ta rất nhiệt tình đưa cho cháu tôi một cái bánh bao chưa bán hết. Chú Nhị, cháu tôi mất tích có phải là có liên quan đến chuyện này?"

Chú hai đáp: "Cháu cụ vì ăn chiếc bánh bao của Bao Tử Lưu, nên mới mất tích, những đứa trẻ biến mất trước kia cũng chính vì đã ăn phải cái bánh bao của hắn mà không quay trở lại."

Gương mặt bà cụ lộ rõ vẻ sợ hãi: "Chú Nhị, nếu không có chứng cứ thì không thể nói linh tinh được, Bao Tử Lưu cậu ta là người tốt, đó chẳng qua chỉ là một cái bánh bao bình thường thôi mà."

Chú hai vẫn cười nhẹ: "Có phải người tốt hay không chúng ta sẽ biết nhanh thôi. Được rồi, cụ cứ về nhà trước, chuyện này cháu đã nhớ kĩ, cháu sẽ giúp cụ tìm Lưu Cương quay về, nhưng trước mắt nhờ cụ giúp Trường Sinh một chuyện."

Bà lão thấy chú hai đã đồng ý giúp tìm cháu mình thì cũng gật đầu, sau khi nghe lời chú dặn bà cụ mới rời đi.

Xong xuôi, chú hai đứng dậy, nói là muốn dẫn tôi ra chợ mua một ít đồ, tôi hỏi là mua đồ gì, chú bảo tất nhiên là mua sính lễ, sáng sớm ngày mai sẽ đến nhà Đào Hoa xin hôn.

Ngày mai đã xin hôn? Tôi không nghĩ là mọi chuyện sẽ vội vàng như thế, không biết tại sao trong lòng tôi cứ lo lắng âm ỉ, chuyện này hoàn toàn không hề đơn giản như tôi nghĩ.

Hôm sau đúng như tôi đoán, tôi và chú hai cùng cầm theo sính lễ đến nhà anh trai Đào Hoa, anh trai Đào Hoa tên là Đại Quân Tử, cao gần 8 thước, tướng người vạm vỡ, không khác gì một đại trượng phu đầy uy quyền, nhưng gương mặt hung dữ, tàn bạo, giọng nói ầm ầm như thác đổ, vì vậy người trong làng ít nhiều cũng sợ cậu ta.

Sau khi chúng tôi bước vào sân thì nhìn thấy Đào Hoa đang giặt đồ bên giếng nước, từng đống quần áo cứ chất chồng lên nhau, trên đầu cô ấy mồ hôi như tắm, nhưng không dám lười biếng một giây nào.

Chị dâu Đào Hoa cứ tản bộ xung quanh giếng nước, chỉ tay vào cô ấy mà quát mắng vài câu: "Nhanh cái tay lên, giặt xong quần áo thì đừng quên đi thái bèo, gánh nước,... Sao chậm chạp như thế làm gì, không muốn ăn cơm trưa nữa hả? "

Nhìn thấy cảnh này, lòng tôi đột nhiên đau nhói, đại tẩu của cô ấy sau khi nhìn thấy chúng tôi cũng không thèm khách khí mà nói rằng: "Các người có chuyện gì? Đến nhà ta làm gì?"

Chú hai đẩy người tôi lên trước một cái, nói nhỏ: "Đây là chuyện của con, con tự mình giải quyết đi."

Cuối cùng tôi đành phải cắn răng cùng tẩu của Đào Hoa thưa chuyện, nói rằng tôi đến để xin hôn, đại tẩu của Đào Hoa sau khi nghe thấy hai từ xin hôn, bà ta bỗng trừng mắt kinh ngạc, giãy nảy lên: "Gì? Xin hôn? Cậu muốn cưới Đào Hoa? Có nhầm không thế? Não cậu bị ngựa đá bay rồi à, cái tên tiểu tử hèn nhát, yếu đuối, dám đòi cưới Đào Hoa nhà ta? Thật là nực cười."

Anh trai Đào Hoa bỗng đi ra, trong tay anh ta đang cầm một hình nộm người Mộc Hán làm từ gỗ, gương mặt khinh bỉ cười nhạt.

" Lý Nhị? chẳng phải là người rất có bản lĩnh đây sao?, một mình làm cho cả nhà thôn trưởng tan cửa nát nhà,... Hừmmm, hắn ta sợ ngươi, nhưng ta không sợ... Hôm nay lại còn muốn mang cháu của mình đến hỏi cưới em gái ta? Ngươi đúng là chọc điên ta mà. Cho các người một cơ hội cuối, mau chóng cút khỏi chỗ này, nếu không ta sẽ đánh gãy chân các ngươi."

Đào Hoa ban đầu đang ngồi giặt áo, nhìn thấy chúng tôi đến thì lập tức đứng dậy, nghe thấy chuyện tôi đến để xin hôn, tôi nhìn ra được cô ấy vừa hạnh phúc vừa lo lắng, nhưng nghe thấy anh mình nói những lời như vậy, Đào Hoa càng thêm chua xót, cô ấy đành phải hét lên: "Trường Sinh, huynh mau chạy đi, nếu không ca ca sẽ đánh chết các người đó."

Tôi nói rằng: "Đào Hoa, đừng lo lắng, huynh nói cưới muội thì chắc chắn sẽ cưới được muội, ta đã chọn muội rồi, huynh nhất định sẽ cứu muội ra khỏi khổ ải này."

"Hừmm, thằng nhãi ranh khốn kiếp, ăn nói không biết ngượng mồm, xem ra không cho ngươi một bài học, ngươi không tỉnh ra thì phải." Hắn ta vừa nói vừa giơ cái hình người gỗ đi về phía tôi.

"Ca, huynh đừng đánh Trường Sinh, muội xin huynh đấy". Đào Hoa bỗng òa lên khóc nức nở, nhưng vị đại tẩu lại quay ra tát cô ấy một cái tát trời giáng.

"Cái loại mê trai, loại ăn cây táo, rào cây sung, đồ ngu dốt chỉ biết lo cho người ngoài, đến giờ mày vẫn còn muốn bao che cho cái thằng khốn đấy à? "

Tôi nhìn Đào Hoa bị tát, trong lòng vô cùng phẫn nộ, chỉ tay vào đại tẩu cô ấy mà quát rằng: "Bà là cái gì mà dám đánh cô ấy hả, đồ độc phụ."

Bà ta chống nạnh, lớn tiếng chửi: "Lão nương đây đang dạy dỗ đứa em quý hóa của mình, ngươi xót cái gì chứ."

" Bà dám... bà..." Tôi nói đến đấy, đột nhiên cảm thấy ớn lạnh ở cổ, thở không ra hơi, hóa ra anh của Đào Hoa đang bóp chặt lấy cổ tôi, tôi cứ thế bị nhấc lên như một con gà.

Tôi ra sức vùng vẫy, thế nhưng cái bộ dạng bé nhỏ của tôi lúc này đâu phải đối thủ của ông ta.

Trong chốc lát, tôi bị hắn đánh cho mặt mũi bầm dập, lúc đó tôi không nói được lời nào, thật là mất mặt, chú hai tôi đứng bên cạnh vẫn không hề nhúc nhích, điều này làm tôi rất giận, hắn sắp đánh chết tôi rồi, sao chú hai còn không ra tay giúp đỡ.

Nhìn thấy chú hai đứng im, Đại Quân Tử đưa tay ném tôi ra ngoài, cười đắc chí: "Lý Nhị, hôm nay sao ngươi sợ hãi thế? Hóa ra cũng chỉ là tên hèn nhát, lão phu hôm nay tâm trạng tốt, không muốn lấy thêm mạng người, mau chóng cầm sính lễ rồi cút khỏi đây.

Sau đó hắn cầm toàn bộ đồ chúng tôi mang đến ném ra ngoài cửa.

Chú hai nói: "Những đồ này đều là sính lễ, đã mang đến rồi cũng không nên đem về, nhận hay không cũng là chuyện của các người, có điều sau khi đem lễ đến đây, thì em gái cậu đã thế nào cũng là người của cháu trai ta."

Lời nói này đã khiến cho Đại Quân Tử vô cùng phẫn nộ, hắn ném một phát cái hình người gỗ về phía chúng tôi, Đào Hoa thấy vậy liều mạng chạy ra quỳ xuống ôm chầm lấy chân hắn:
" Ca, huynh đừng đánh nữa, muội cầu xin huynh, nếu muốn đánh, hãy đánh chết muội đi."

Tim tôi đau như cắt, hận bản thân không thể liều mạng với tên Đại Quân Tử kia, nhưng chú hai chỉ nói với tôi một từ: " Đi thôi."

Sau đó chú ấy kéo tay, lập tức dẫn tôi ra khỏi nhà của Đào Hoa.

Sau khi về nhà, tôi vẫn còn tức giận, bực tức đạp đổ cái ghế trong phòng, sau đó mới hỏi chú hai rằng: "Chú không phải là rất giỏi sao? Vừa nãy khi Đại Quân Tử đánh cháu, chú lại không ra tay cứu giúp, chú muốn đứng tận mắt nhìn cháu bị người ta đánh chết hay sao?"

Chú hai lắc đầu, cười nói: "Ta không thèm động tay động chân với tên thô bạo đó, hơn nữa cháu cũng đã bị hắn đánh cho một trận rồi, một mình cháu chịu đòn là đủ, lẽ nào cháu cũng muốn ta bị hắn đánh cho nhừ tử nữa sao? "

" Chú..." Tôi suýt thì bị tức chết thôi.

Chú hai chỉ vỗ vào vai tôi nói rằng:
"Dùng vũ lực là cách ngu xuẩn nhất để giải quyết một vấn đề, sức mạnh bên ngoài không phải là sức mạnh thực sự, sức mạnh thực sự là nằm ở đây."
Chú hai chỉ vào đầu của mình.

"Sức mạnh chính là không ồn ào, không dùng đao, dùng kiếm mà vẫn có thể đánh bại kẻ địch, khiến cho chúng phải quỳ xuống cầu xin, con đừng nhìn tên Đại Quân Tử đó giơ lên nắm đấm, lớn tiếng gào thét mà sinh lòng thù hận, ta chỉ muốn có thêm thời gian suy nghĩ để khiến hắn phải nấc nghẹn."

"Chú đừng nói dối con nữa, vậy bây giờ chú suy nghĩ rồi làm cho hắn chịu thua đi, nếu hắn thực sự bị bại, cháu sẽ lập tức đến cưới Đào Hoa về."

" Cháu vội cái gì?" Chú hai nói xong thì bước tới nằm trên ghế gỗ, đôi mắt nhắm hờ nở cụ cười khe khẽ, sau đó mới quay lại bảo tôi rằng: "Bây giờ cháu đến nhà Bao Tử Lưu mua mấy chiếc bánh bao về đây, không cần biết chuyện gì, cháu cứ ăn no rồi hãy nói tiếp."

Tôi ban đầu giận dỗi không thèm nói chuyện với chú hai, nhưng nghĩ đến chuyện này là do chú hai xử trí, tôi cũng không dám làm phật ý chú, chỉ đành bực bội nghe lời, cứ thế đi thẳng ra sân. Giọng chú hai bỗng ở phía sau vọng tới: "Nhớ kỹ, đừng mua bánh bao thịt, cũng đừng mua bánh chay, hãy mua bánh nhân không chay không thịt."

Tôi đi đến nhà của Bao Tử Lưu, đứng từ xa tôi đã ngửi thấy mùi bánh thơm nức, bước vào sân tôi thấy lão Lưu đang bê những nồi bánh vừa hấp ra ngoài. Từng cái từng cái một, những chiếc bánh được xếp ra ngay ngắn, chúng trắng nõn tròn trịa, núng na núng nính, còn có vài làn khói nhè nhẹ bốc lên, thật là mê hoặc người khác.

Bánh của Bao Tử Lưu vốn đã rất nổi tiếng ở trong thôn, lần nào ra chợ chú ấy đều bán hết sạch, có hôm cung không đủ cầu.

Nhưng nghe nói trước kia, bánh của ông ấy không ngon như bây giờ, các cụ già trong thôn kể rằng. Từ hồi còn trẻ Bao Tử Lưu mỗi ngày đều mang nồi bánh vừa làm ra chợ từ sáng sớm, hôm đó mặt trời còn chưa lên, ông ta đi mãi đi mãi tự dưng lạc vào chợ quỷ, ông ấy đã trải qua việc gì trong chợ đó cũng không ai biết, nhưng từ đó về sau, bánh bao ông ấy làm càng lúc càng ngon hơn, rất nhanh sau đó thì nổi tiếng khắp vùng.

Nhờ vậy mà Bao Tử Lưu kiếm không ít tiền, ông ta còn mua nhà, mua xe cho con trai đang học trên thành phố, nhưng bản thân ông ấy lại luôn ở trong ngôi nhà rách rưới của thôn này để bán bánh bao.

Bao Tử Lưu rất hòa nhã, thân thiện, sau khi nhìn thấy tôi thì liền cười vui vẻ: "A, Trường Sinh tới đó à."

"Ông Lưu, cháu đến để mua bánh bao" Tôi nói.

Trước kia chú hai nói rằng những vụ mất tích ở trong thôn và những đứa trẻ ở những khu lân cận đều do Bao Tử Lưu làm, tôi thực sự không tin, ông ấy rõ ràng là một người tốt mà.
Hay có sự nhầm lẫn?

"Đây rồi, cháu muốn bánh bao thịt hay bánh bao chay?" Bao Tử Lưu vừa nói vừa bê hai thúng bánh lên.

Tôi nhớ đến lời dặn của chú hai, cuối cùng nói rằng: "Cháu muốn bánh không chay không thịt."

Nghe câu này, mặt ông ta bắt đầu biến sắc.

"À, nghe nói chú hai con đã quay về rồi à?"

"Vâng."

"Là ông ấy bảo con đến mua bánh hả?"

" Đúng ạ."

"Haha, được rồi."

Bao Tử Lưu rất nhanh sau đó dùng một túi nhựa trắng, gói 6 chiếc không thịt không chay lại cho tôi.

Tôi trả tiền nhưng ông ấy không nhận.
"Đã là đồ chú hai con muốn, sao ta lại lấy tiền được chứ, nhưng con về bảo với ông ấy rằng, ăn xong mấy cái bánh bao này, ta không còn nợ gì ông ấy nữa:"

Tôi không hiểu ý ông ấy là gì, nhưng cũng không hỏi nhiều, cứ thế cầm lấy túi bánh rồi bước đi.

Ban đầu tôi định mang bánh bao về rồi ăn chung với chú hai, nhưng tôi không chịu nổi mùi thơm ngây ngất tỏa ra từ chiếc bánh, đồng thời cũng rất thắc mắc bánh không chay không thịt là như thế nào.

Cuối cùng tôi không nhịn được mà lôi một chiếc từ trong túi ra, cắn lấy một miếng, nhân chiếc bánh đen sì, không nhìn ra được nó là nhân thịt hay nhân chay, nhưng lại rất thơm, thơm vô cùng, cắn một miếng vào miệng, cảm thấy chiếc bánh như tan ra nơi đầu lưỡi, bùi bùi ngậy ngậy, thật đúng là mỹ vị trần gian.

Ăn mãi, ăn mãi tôi bỗng cảm thấy có loại cảm xúc rất khó tả chạy dọc lên đỉnh đầu, trong lòng có một nỗi buồn vô cùng khó nói, tôi cũng không biết tại sao lại có cảm giác này, mà mỗi lần cắn thêm một miếng, cái cảm giác ấy ngày càng nhiều, cuối cùng tôi ăn mãi ăn mãi, chịu không nổi mà òa lên khóc.

Thật là nực cười, ăn một cái bánh bao mà nước mắt giàn giụa?

Tôi ăn xong chiếc bánh đó mới đưa tay lên lau những hàng nước mắt đang chảy. Lúc ấy, đột nhiên có một giọng nói từ đằng sau vọng tới:
" Chà, Lý Trường Sinh, tay ngươi đang cầm cái gì trông ngon thế?"
Tôi quay đầu nhìn, đó là một đứa nhóc béo ú, hai tay chống nạnh, mắt dán chặt lấy tôi.

Nó là tên nhóc hống hách nhất trong thôn, con của anh trai Đào Hoa, tính cách y hệt cha nó, nhìn dáng vẻ thì khoảng hơn 10 tuổi nhưng lại cao hơn 5 thước, cân nặng chắc cũng khoảng 100 cân, đúng là phiên bản nâng cấp của tên cường hào đó, thô bạo hung hãn. Hai cha con hắn người trong thôn không ai dám động vào.

Thằng bé này chỉ thẳng vào mặt tôi chửi, nói cái gì mà tôi dám đòi cưới Đào Hoa, chỉ là cái loại cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, còn nói cha nó sớm muộn gì cũng đến cho tôi thêm vài trận nữa.

Thằng nhóc miệng đầy hơi sữa ăn nói cũng độc mồm độc miệng, rất nhanh sau đó, nó ngửi thấy được mùi thơm ngào ngạt của mấy chiếc bánh bao, cứ thế chạy đến không nói không rằng, giật phắt túi bánh trong tay tôi.

"Chà, bánh bao nhà Bao Tử Lưu, là ngươi mới mua về hả, thơm quá."

Dứt lời, tên bắt nạt này cầm lấy một chiếc bánh lên ăn ngấu nghiến, y hệt như hổ đói lâu ngày.

Nó ăn mãi ăn mãi, ăn xong chiếc đầu tiên bỗng nhiên nức nở khóc, lúc ăn đến chiếc thứ hai thì nó lại cười ầm lên, lúc ăn đến chiếc thứ ba thì trở nên sầu não tuyệt vọng.

Tôi cứ đứng bên cạnh mà mồm miệng há hốc, nó đang ăn bánh bao hay ăn phải thuốc thay đổi tâm trạng vậy?
Bánh bao mua về bị tên nhóc ăn mất rồi, trong lòng có chút khó chịu, nhưng nhớ đến vẻ mặt hung hãn với ánh mắt như lửa của cha nó, tôi đành phải nhịn, bực tức chạy về nhà.

Sau khi về nhà tôi đem chuyện này kể cho chú hai.

" Sao? Bao Tử Lưu đưa cho con 6 chiếc bánh không chay không mặn, con đã ăn hết một chiếc, 5 chiếc còn lại bị tên nhóc bắt nạt ăn hết rồi?"

" Tốt, Đại Quân Tử, ta vốn muốn chỉnh đốn hắn, không ngờ con trai hắn lại tự động tới trước..."

Tôi hỏi chú hai, cái bánh không chay không mặn đó rốt cuộc là làm từ cái gì? Sao khi tôi ăn phải lại đầm đìa nước mắt đến thế?

Chú hai đáp: " Bánh bao có hai loại, gồm nhân thịt và nhân chay, nhưng loại bánh không chay không thịt thì được lấy hồn người làm nhân. Hồn người sau khi băm nhỏ thì được vo tròn lại để tạo nhân bánh."

Tôi giật mình kinh ngạc.

" Trên đời này có một loại nghề, gọi là Linh Trù, công việc của họ là thu thập hồn phách để làm nguyên liệu, tạo ra những món ăn có hương vị độc nhất vô nhị, ở kinh thành có một cửa hàng tên là Kinh Vị Quán, trong đó đều là những Linh Trù, chuyện kể rằng có một người vợ của vị khách này qua đời, một người Linh Trù trong quán liền bắt linh hồn của vợ ông ta đem về làm nguyên liệu, làm ra 1 món ăn vô cùng hấp dẫn cho vị khách đó ăn, vị khách đó ăn xong thì nước mắt giàn giụa, vì ông ta ăn hương vị của vợ mình, nên cảm thấy mùi vị đó thân quen lạ thường. Từ đó trở đi, ông ta và vợ hòa chung làm một."

" Đồ ăn bình thường chỉ kích thích vị giác của con người, khiến cho chúng ta cảm nhận được vị chua, ngọt, cay, đắng, nhưng đồ ăn được làm từ linh hồn sẽ kích thích cảm xúc, làm cho cơ thể cảm nhận rõ được khổ đau, vui sướng, bi thảm,... của những linh hồn hồn đó."

" Nói như vậy thì Bao Tử Lưu chính là Linh Trù?"

Chú hai nhìn tôi, cười nhẹ: "Ngốc, hắn ta chẳng qua là giở vài thủ đoạn tà thuật, cưỡng ép bắt nhốt những linh hồn đó để tạo thành nhân, còn những Linh Trù, họ chỉ làm dưới sự đồng ý của những vong hồn đó, những món ăn họ làm mới chính là món ăn độc nhất vô nhị."

" Cháu của cụ Lưu là Lưu Cương, cùng với những thanh niên đã mất tích khác, có lẽ cũng đã bị hắn ta cướp hồn để tạo thành bánh rồi."

Sau đó chú hai đưa mắt nhìn tôi
" Còn con, cả tên nhóc chuyên bắt nạt đó, có lẽ cũng đã trở thành mục tiêu tiếp theo của Bao Tử Lưu, ai bảo hai đứa các con ăn cái bánh của hắn? Bánh không chay không mặn có nhân của quỷ hồn, hai đứa các con ăn phải chắc chắn đã bị hắn để mắt tới, sau đó sẽ bị rút hồn mà chết."

" Thế... thế sao chú còn bắt con đi mua bánh, người cố ý gài con đúng không?"

" Con nói đúng, ta cố ý bảo con ăn cái bánh đó, là để mượn con làm mồi nhử khiến hắn mắc câu. Nhưng con yên tâm, có ta ở đây, con sẽ không xảy ra chuyện gì cả. Bao Tử Lưu là kẻ thù thứ hai của Lý gia chúng ta, đêm nay sẽ chính là đêm tử của hắn". Giọng chú bỗng chắc nịch, vừa nói vừa đưa mắt nhìn xa xăm...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info