ZingTruyen.Com

Người Bắt Quỷ - 一部故事

Phần 49

linhnoir


Thấy chúng tôi quay lại, người phụ nữ tóc xoăn liền cay nghiệt bảo: "Sao thế? Chẳng phải là các cậu chạy đi cứu người à? Thế đã cứu được chưa?"

Rồi bà ta bĩu môi: "Định làm anh hùng chắc? Trong tay 3 tên cướp có súng, toàn lũ sở khanh đểu cáng cả, khách trên xe còn không dám đứng lên, thế mà hai người lại xông ra cứu. Hơn nữa cô ta cũng không hề hỏi bọn ta mà tự ý rẽ đường vòng, nên những chuyện vừa gặp là do ả tự chuốc lấy. Đáng đời."

Tôi nhìn bà ta trừng trừng, nếu không phải là đàn bà con gái, tôi đã đập cho bà ấy một trận nhừ tử từ lâu. Chú hai thì im lặng không nói, ông ấy chỉ kéo tôi về lại chỗ ngồi.

Một lúc sau nữ tài xế lảo đảo từ trong rừng bước ra. Khi ấy đầu tóc cô ấy rối mù, quần áo xộc xệch, trông tả tơi, đáng thương vô cùng. Nữ tài xế đã khóc sưng hết mắt, cô ấy nấc lên từng hồi rồi chật vật bước vào trong. Dù có xảy ra chuyện gì, thì cô ấy cũng là tài xế, vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ của mình, đưa chuyến xe tới phố Giang Môn.

Nhưng đến giờ vẫn không ai báo cảnh sát, thậm chí 3 tên kia đi rồi nhưng vẫn không ai gọi, vì bọn họ sợ mấy bọn cướp trả thù. Hơn nữa, bọn họ cũng chỉ là mất một chút tiền, không có mất mát gì lớn, xem như của đi thay người, nhưng nữ tài xế ... cô ấy... hình như cũng chả để ý đến bọn họ nữa.

Vậy là xe bắt đầu khởi động, chuẩn bị xuất phát tiếp, nhưng cô ấy bỗng nhiên quay đầu rồi thẳng nhìn vào tôi và chú hai mà lạnh lùng nói: "Hai người ngồi ở hàng cuối cùng... xuống xe đi."

Tôi vô cùng bàng hoàng.

"Tôi bảo hai người đó, nhìn cái gì, xuống xe mau."

Nữ tài xế bỗng lớn tiếng quát lên. Cô ấy muốn đuổi tôi và chú hai ư? Nhưng tại sao? Chẳng lẽ cô ấy hận chuyện ban nãy không cứu cô ấy? Nhưng mấy người này cũng không ai chạy ra cứu mà, tại sao cô ấy lại chỉ đuổi mình chúng tôi chứ?

"Nếu không muốn chết, thì xuống xe cho tôi." Nữ tài xế lặp lại.

"Cái này..." Tôi đưa mắt nhìn chú hai, nhưng ông ấy chỉ lắc nhẹ đầu.

Thấy chúng tôi không phản ứng, nữ tài xế quát lên một tiếng: "Được, nếu đã như vậy, thì hai người cũng chết chung đi."

Nghe thấy lời này khách trên xe vô cùng sửng sốt, nhưng bọn họ chưa kịp phản ứng thì xe đã lăn bánh, chiếc xe nhỏ cứ lắc lư rồi chuyển động về phía trước.

Rất nhanh, chúng tôi đã đến đường núi Bàn San. Khách trên xe lúc này mới nhẹ nhõm đôi chút, cứ tưởng là cô ấy sẽ gây thêm chuyện gì, nhưng giờ thì bọn họ cũng có thể yên tâm đi tới phố Giang Môn rồi.

Có điều, lúc xe đi lên con dốc cao nhất của đường núi, thì bỗng nhiên tài xế bắt đầu tăng tốc. Vì đường núi Bàn San có rất nhiều khúc quanh co, thường thì người lái đến mỗi đường cua sẽ giảm tốc độ thật chậm nhưng chả hiểu sao nữ tài xế này lại không ngừng nhấn ga, chả mấy chốc khiến chiếc xe phóng lên như bay.

"Cô lái xe nhanh vậy làm gì? Muốn giết chết chúng tôi sao?" Bà mụ tóc xoăn gào lên.

Chú hai thấy tình hình trước mắt thì vội nhìn sang tôi bảo: "Thời gian đến rồi. Trường Sinh, mau, chuẩn bị đi."

Tôi nghệt mặt ra một đống. Chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì?

Nhưng ông ấy không kịp giải thích cho tôi nữa, chỉ vội vã lôi trong túi vải ra 1 chiếc búa nhỏ, sau đó nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt.
Chuyện này khiến tôi vô cùng lo lắng, mình phải gì bây giờ đây? Tôi định hỏi chú hai, nhưng đột nhiên chiếc xe lao đi như một tên bắn.

"Mau, nhảy đi."

Chú hai hét lên vài chữ, sau đó choang một tiếng, ông ấy đập mạnh cái búa vào tấm kính ngay cạnh, không đợi tôi phản ứng, liền cầm mạnh cánh tay rồi kéo tôi ra, ấn về phía ngoài cửa kính, thế là 2 chúng tôi lộn ngược rồi rơi ra ngoài.

"Aaaaaa....."

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tôi không kịp làm gì mà chỉ vội vàng hét lớn, tôi và chú ấy đều đã rơi xuống đường núi Bàn San. Theo quán tính, cả người khi tiếp đất đều bị lăn thêm vài vòng. Vào khoảnh khắc chúng tôi nhảy ra khỏi xe, thì chiếc xe khách lao một cách mất kiểm soát, rồi đâm sầm vào vách đá bên trái.

Con đường quanh co này một bên dựa thế núi, một bên thì trống không, nó như thể lơ lửng trên giữa không trung, vì vậy tất cả những tài xế có chuyên nghiệp đến mấy khi tới chỗ này đều phải giảm ga rồi cẩn thận cua đường, nhưng thỉnh thoảng vẫn có một vài vụ tai nạn xảy ra với nhiều nguyên nhân khác nhau, trong đó có không ít vụ xe lao xuống núi.

Lúc này cả người tôi đờ đẫn. Khi chiếc xe lao xuống vực, toàn bộ hành khách hét lên kinh hoàng, âm thanh gào thét đau đớn tuyệt vọng.

Tôi lồm cồm bò dậy, vì vừa mới nhảy ra khỏi xe, nên toàn bộ chỗ chân mà tay tiếp đất đều xảy toang máu, nhưng thực sự tôi không thấy đau chút nào, bởi toàn bộ tâm trí tôi khi đó đều đổ dồn về chiếc xe kia.

Chỉ vài giây sau một tiếng ầm khủng khiếp vang lên, chiếc xe khách đã rơi tận xuống đáy vực, rồi không còn nghe thấy tiếng động gì nữa.

Tôi há hốc miệng... Hiểu rồi, hóa ra nữ tài xế đó không phải đưa bọn họ tới Giang Môn, mà là đưa bọn họ đi tìm chỗ chết. Cô ấy đã báo thù, báo thù những con quỷ máu lạnh đội lốt người.

Tôi cũng đã hiểu tại sao ban nãy cô ấy lại đuổi tôi và chú hai xuống xe, bởi cô ấy muốn cứu chúng tôi, không muốn để chúng tôi cùng chết.

"Con đừng buồn, thực ra bọn họ sớm đã chết rồi, chỉ là cảnh tượng đó đang lặp lại mà thôi."

"Nghĩa là sao cơ?"

"Vốn dĩ chúng ta định đi tàu hỏa tới phố Giang Môn, nhưng ta đột nhiên lại kéo con lên chiếc xe này, con biết là vì sao không? Vì nó là xe quỷ, ta vừa nhìn là nhận ra ngay."

"Người trên xe đều là quỷ ư? Gồm cả nữ tài xế và toàn bộ hành khách sao?"
Chú hai gật đầu.

"Vậy ba tên tóc hoe đó cũng đã chết rồi ư?"

"Không, bọn chúng vẫn sống, chỉ là lúc chuyện này được tái diễn thì bọn họ lại xuất hiện trong cảnh tượng này, nên người chúng mới trở nên trong suốt."

"Cháu vẫn chưa hiểu lắm, chú hai, rốt cuộc chuyện này là sao?"

Chú hai không giải thích gì mà chỉ tay xuống dưới dốc vực: "Con tự xem đi, lát nữa thì sẽ hiểu."

Tôi ngó mắt xuống dưới, vài phút sau, đột nhiên tôi nhìn thấy dưới đó, ngoài sỏi đất ra thì có 1 thứ trăng trắng, nó đang chầm chậm bay lên. Ban đầu thứ màu trắng này rất nhỏ, nhưng khi càng bay thì nó lại càng lớn, rồi tôi bỗng nhiên nhìn rõ, đó chính là chiếc xe khách lao xuống.

Cả cái xe này đều là màu trắng toát, nó cứ nhẹ nhàng bay lên từ dưới đáy vực rồi đậu lại trên mặt đường. Có điều nó không hề bị trầy xước một tí nào cả, giống như nó chưa gặp sự cố gì.

Tô ngó lại một lần nữa, thì thấy những người rơi từ trong xe xuống vực khi nãy cũng đang dần bay lên, từng người từng người một, gồm cả nữ tài xế và mấy chục vị hành khách.
Sau khi bay lên xong thì họ bước vào trong chiếc xe này, ai nấy đều tự ổn định chỗ ngồi, cả tài xế cũng tự động vào vị trí khoang lái.

Tôi trợn tròn hai mắt, nếu không phải vừa nãy tận mắt nhìn thấy cái xe lao xuống dốc vực, thì tôi còn tưởng mình đang ảo giác. Hóa ra chú hai nói đúng, xe này chính xác là xe quỷ.

"Đi, lên xe." Ông ấy kéo lấy tay tôi.

Nhưng thực sự là tôi có chút sợ hãi, bởi những người này đều là oan hồn cả, chính mắt tôi đã chứng kiến họ chết như thế nào.

Quả nhiên sau khi lên xe, tôi đã phát hiện ánh mắt của tài xế đã trở nên vô hồn, cả những hành khách kia cũng vậy, gương mặt họ nhợt nhạt, rồi thẫn thờ, cúi gằm mặt xuống.

"Núi này không lớn, gọi là Vọng Quân Sơn, con thử tra xem tai nạn gần đây ở núi Vọng Quân đi."

Vậy là tôi lôi điện thoại ra tìm, đúng là có tra ra thật. Vào khoảng 1 tháng trước, trên đường Bàn San của núi Vọng Quân có xảy ra 1 vụ tai nạn nghiêm trọng, lúc chiếc xe khách màu trắng rẽ vào khúc cua, thì đột nhiên tài xế mất tay lái làm cả xe lao thẳng xuống vực. Ba ngày sau cảnh sát mới phát hiện ra sự cố này, bọn họ cho cứu hộ xuống núi tìm kiếm, cuối cùng phát hiện toàn bộ hành khách đều đã chết hết cả, tổng là 26 người và 1 tài xế tên Tôn Mạn Mạn.

Nghĩa là bọn họ đã chết được hơn 1 tháng rồi ư?

"Mặc dù đã chết, nhưng hồn thức vẫn còn ở nhân gian, do cái chết đến quá đột ngột nên bọn họ không biết là mình đã chết. Hoặc cũng có thể nói là từ sâu trong tâm trí họ, họ không chấp nhận tai nạn lần này, nên luôn tự cho rằng bản thân vẫn sống, vì vậy toàn bộ cảnh tượng tai nạn mới lặp lại như nãy, khách ngồi kín trên xe, ra đường núi Bàn San, rồi chiếc xe sẽ lao xuống dốc."

Chú hai nói vậy làm tôi chợt nhớ, ngày trước ông nội cũng từng nói với tôi rằng, có những người sau khi chết họ sẽ không ngừng lặp lại những sự việc trước đó, đặc biệt là lặp lại cảnh tượng mình chết. Cái xe này cũng y như vậy.

Ở cạnh bến cảng cũng đã từng xảy ra một chuyện tâm linh rất kinh dị, gọi là sự kiện quán trà Tân Cương, kể rằng trong một ngôi nhà nọ, có vài người đang chơi mạt chược, nhưng do mùa đông bật lò than sưởi, nên họ đều ngộ độc khí than mà chết hết cả.

Có điều, những người này không biết là mình đã chết, nên ngày nào cũng ngồi cạnh bàn để chơi mạt chược, rồi gọi cả đồ ăn, mỗi lần người giao hàng mang cơm đến đều phải đặt ở trước cửa phòng, sau đó nhận tiền họ đưa qua khe cửa. Cái cửa chỉ hé vừa đủ 1 bàn tay, bên trong tối om, không biết người nhận trông như thế nào, nhưng sau khi nhận tiền về thì người giao hàng phát hiện, toàn bộ tiền đó đều là tiền vàng mã cả.

Ông chủ quán cơm cảm thấy không đúng, nên mới chạy đi báo cảnh sát. Cảnh sát sau khi nhận tin thì lập tức mở cửa xông vào, nhưng họ phát hiện trong phòng không có ai cả? Chỉ có vài thi thể chết được 1 tuần nằm gục trên bàn, tay vẫn cầm quân bài mạt chược.

Đúng, mấy người đó đã chết được 1 tuần rồi, nhưng mỗi ngày họ vẫn gọi đồ ăn. Hơn nữa qua xét nghiệm, người ta phát hiện trong dạ dày họ đều có thức ăn tiêu hóa chưa lâu của mấy món nhà chủ tiệm này. Chuyện đó khiến ai nấy đều nổi hết gai ốc.

Chuyến xe khách hôm nay cũng không khác chuyện ma kia mấy, những người đã chết đều không biết mình đã đi rồi, họ cứ lặp lại những gì đã xảy ra trước đó đến khi có người phát hiện.
Nếu không phải cảnh sát kiểm tra, thì mấy người chết sẽ không biết mình đã tử vong, rồi họ sẽ lại tiếp tục gọi đồ ăn tới. Nhưng sau khi được người ta phát hiện, bọn họ như đã thức tỉnh, nên hiện thành cái xác chết khô.

Chú ấy trầm ngâm nhìn vào bọn họ rồi bảo rằng: "Các người đã chết từ 1 tháng trước rồi, đừng ở lại làm chuyện vô nghĩa này nữa."

"Sao? Bọn ta chết rồi? Chết từ 1 tháng trước rồi ư?"

Khách trên xe bắt đầu nhốn nháo, nhưng ngay sau đó bọn họ đều đã nhớ ra, nữ tài xế đột nhiên khóc lớn, vì cô ấy cũng đã nhận ra điều này.

Vào 1 tháng trước, lúc lái xe đi đến thành phố Giang Môn, sau khi ra con đường cao tốc thì gặp một đoạn đường sửa, không còn cách nào khác, cô ấy mới rẽ vào lối nhỏ bên cạnh, đây là đối đi vòng, nhưng sau khi ra khỏi thôn nhỏ thì đã gặp phải 3 tên cướp, một tên tóc vàng, một tên xỏ khuyên và 1 tên gầy gò hốc hác.

Bọn chúng không chỉ cướp tiền của hành khách trên xe, mà còn kéo cô ấy tới rừng hãm hiếp. Có điều toàn bộ người trên xe khi đó vô cùng nhẫn tâm, không có ai đứng ra cứu cô ấy cả, họ đều trơ mắt ra nhìn. Do bị chà đạp về thể xác và tinh thần, nên cô ta quyết định nhấn ga, cho xe đâm xuống vách núi.

Nhớ ra rồi, bọn họ đều nhớ ra rồi.

"Đại sư, xin ông hãy cứu chúng tôi." Nữ tài xế bỗng khóc nấc rồi quỳ xuống trước mặt chú hai. "Sau khi chết đi, chúng tôi không ngừng lặp lại cảnh tượng này, chúng tôi cứ bị mắc mãi ở đây, không bước ra nổi." Cô ấy nói.

Đối với cô ấy, điều đau khổ nhất không phải là cái chết, mà là cảnh tượng bản thân bị làm nhục bởi 3 tên côn đồ bẩn thỉu. Nó tái diễn không ngừng, như những nắm muối ngày ngày chà sát lên nỗi đau không lành của cô ấy.

Vừa mới dứt lời thì chiếc xe lại khởi động, sau đó nó quay về vị trí ban đầu ở bến xe, rồi từ bến xe xuất phát, xuống cao tốc, do quốc lộ bị chặn, nên phải rẽ vào lối vòng, gặp 3 tên cướp, tài xế bị cưỡng hiếp, để báo thù mà cô ấy cho xe lao xuống vực,... Nó cứ liên tục như vậy, dù họ có muốn hay không thì, cũng không thể làm khác được.

"Đại sư, hãy cứu chúng tôi đi, tôi không muốn cảnh tượng này tái diễn nữa, tôi thực sự sắp chịu không nổi rồi. Chúng tôi sẽ bị hồn bay phách tán mất." Nữ tài xế khóc lóc thảm thiết.

Chú hai lôi ra 1 tấm bùa, rồi dính nó vào cửa sổ trên xe, sau đó cái xe bỗng dưng dừng lại.

"Các người đã chết từ lâu, dù có chấp nhận hay không thì đấy vẫn là sự thật. Được rồi, hãy để ta dẫn các ngươi xuống âm gian đầu thai... Nếu không các ngươi sẽ mãi mãi mắc kẹt tại chỗ này, cảnh tượng sẽ không ngừng lặp lại, bị dày vò không thể siêu sinh."

Nhưng đột nhiên chú hai nhớ ra gì đó... Dưới âm gian giờ đang đại loạn, vì vậy âm hồn đã chết không thể vào đường Hoàng Tuyền, họ sẽ bị bắt đi làm âm binh, cung nữ cho đại âm cung điện, nếu thế thì chẳng phải để họ ở lại dương giới sẽ tốt hơn sao.

Đi không được, ở không xong, vậy chuyện này phải giải quyết như thế nào đây?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com