ZingTruyen.Info

Người Bắt Quỷ - 一部故事

Phần 43

linhnoir


Chú hai mau chóng nhảy ra ngoài rồi chạy về hướng mộ. Tôi và Tam Tiên Cô vội đuổi theo sau, khi chúng tôi tiến vào trong mộ thì thấy trên lối gạch lát dài dưới đất, có 1 cái chảo sắt khổng lồ bỗng dưng xuất hiện.

Tôi lập tức giật mình, mới hồi sáng còn tận mắt nhìn thấy cái chảo bị người ta mang lên xe chở đi, sao bây giờ nó lại ở đây thế này? Hơn nữa trong chảo lại có tiếng ùng ục vang lên, bên trong sao lại nhiều dầu như thế, hơn nữa nó còn đang sôi sùng sục.

Rồi chúng tôi nhìn thấy mấy người Ngô giáo sư. Mặc dù mấy nhân công đều đã chạy hết, nhưng Ngô giáo sư và hai nghiên cứu viên, thêm vài ba nhân công nữa vẫn đang ở lại, bọn họ ai nấy đều vô cùng kinh sợ.

"Chuyện... chuyện này là sao? Chẳng phải cái chảo đã được mang đi rồi ư? Sao nó lại xuất hiện thế này?" Một trong hai nghiên cứu viên run rẩy.

"Chảo này vốn là vật âm gian, vì thế khi bị mang đi, nó sẽ vẫn tự động quay về."

Giọng chú hai truyền tới, mấy người đứng đó giật mình quay đầu, sau khi nhìn thấy ông ấy, mặt họ mới yên tâm đôi chút.

"Tiểu huynh, cái này...? Chẳng lẽ đúng như lời cậu nói, cái chảo sắt là vật của...?"

Ngô giáo sư còn chưa kịp nói hết thì một nhân công đang đứng cạnh ông ấy không biết làm sao mà cả người bị nhấc bổng lên, rồi "ùm..", ông ta bị ném vào trong chảo. Chỉ nghe thấy tiếng bọt sủi óc ách, người nhân công đó lập tức bị nấu chín, chúng tôi đứng cạnh còn ngửi được thấy mùi thịt rán.

Rồi những tiếng kêu la giãy giụa của người đàn ông này cứ thế vang lên, ông ta không ngừng lăn lộn trong chảo lửa bỏng rát, những tiếng gào ai oán kêu thấu trời xanh, chứng kiến cảnh đó thật sự khủng khiếp. Một lúc sau, ông ấy bị chiên chín vàng, nhìn y như một con châu chấu rán giòn, nhưng cái chính là ông ta chưa chết.

Mấy người Ngô giáo sư bị dọa cho hồn bay phách tán, vừa mới tối qua họ đã trải qua những cảnh tượng khủng khiếp, thật không ngờ rằng đêm nay cảnh tượng ấy lại diễn ra thêm lần nữa. Mấy người đứng đó đã quá sợ hãi, một trong số họ còn bị dọa đến mức nước tiểu chảy hết ra quần.
Không chỉ bọn họ, mà bất kì ai tận mắt nhìn thấy cảnh này cũng sẽ bị ám ảnh một đời.

"Cứu tôi.... cứu tôi... aaaa.... giết tôi đi... giết điiiii..." Người nhân công vừa gào thét vừa quẫy đạp trong biển dầu nóng, nhưng ai mà cứu được ông ấy chứ.

"Tiểu huynh... tiểu huynh, xin cậu... hãy cứu người đi..." Ngô giáo sư lao đến quỳ trước mặt chú hai.

Chú hai lúc này vô cùng căng thẳng, sau đó lôi từ eo ra một vật hình tròn, rồi giở nó ra, nhìn kỹ thì thấy nó là 1 cái túi lưới. Ông ấy tiến lên vài bước rồi ném mạnh cái lưới vào lòng chảo, sau đó lôi mạnh người nhân công bên trong ra ngoài.

Nhưng thật không ngờ, vì nhiệt độ trong chảo quá cao, nên khi lưới vừa được ném thì ngay lập tức nó bị tan chảy, nếu chú hai không nhanh tay rụt lại, thì chắc ông ấy cũng bị bỏng rồi.
Thực sự là cái chảo này không thể đến gần, bởi nó quá nóng, từng đợt sóng dầu bùng lên cuồn cuộn, làm chúng tôi không thể không lùi ra sau.

Tôi nhìn thấy dầu trong chảo vừa sôi ùng ục vừa bốc ra khói nghi ngút, nhưng trong lớp khói này có 1 lớp khí lạnh đang bồng bềnh bay. Cái khí lạnh này khác với làn khói đang bốc ở chỗ, nó bay rất nhẹ nhàng, so với màu khói nóng, thì nó đặc và trắng đục hơn nhiều.

Vừa nãy đứng trước lớp hơi nóng này, tôi vẫn còn cảm thấy khó chịu vô cùng, nhưng khi cái khí lạnh trước mắt bốc lên cao và bay vào người, thì tôi lại bỗng thấy rất là thoải mái. Vậy là tôi tiến lên vài bước rồi chạy đến sát cái chảo dầu, chú hai đứng cạnh giật mình, ông ấy vội kéo tôi lại, nhưng không kéo kịp. Sau khi tôi nhảy tới chỗ cái chảo thì giơ mạnh cánh tay ra, nhúng tay vào chảo rồi nắm lấy cánh tay của người nhân công ấy.

"Aaaaaaaa......."

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người chứng kiến đều kêu lên thất thanh.
Nhưng rất nhanh bọn họ phát hiện tôi không hề bị dầu trong chảo làm cho bị thương, hơn nữa họ còn thấy rõ ràng tay tôi nắm chặt lấy tay người nhân công đó, rồi mau chóng lôi được ông ấy ra ngoài.

Tôi lùi lại vài bước, rồi đặt người nhân công đó xuống đất.

"Trường Sinh, cậu...."

Tam Tiên Cô kinh ngạc nhìn tôi chằm chằm, cái chảo dầu đó chú hai còn không thể đến gần, thế mà tôi lại dám bước tới, rồi lôi được người bên trong ra.

Ban đầu chú hai cảm thấy rất sốc, nhưng sau đó ông ấy nhớ đến lần trước tôi hít hết nước cực dương của biển U Minh nên gương mặt mới giãn ra đôi chút.

Có điều người được cứu này không sống nổi nữa, chắc chắn là không thể sống nổi. Trước mặt tôi là một thi thể cháy vàng, dầu trong chảo giờ cũng đã biến mất, nó lại quay về trạng thái ban đầu, y như chưa có chuyện gì xảy ra.

"Quá quỷ dị, cái chảo này quá quỷ dị, rốt cuộc nó là thứ gì?" Một nghiên cứu viên hoảng loạn kêu lên, gương mặt sợ hãi nhìn vào cái chảo đó, ông ấy đã hai lần nhìn thấy đồng nghiệp của mình giãy chết bên trong.

Chú hai đột nhiên tiến về phía trước, trong tay giơ ra vài tấm bùa, chỉ thấy ông ấy lẩm bẩm niệm chú rồi nhanh chóng dán bùa lên thân chảo, cứ thế tạo thành vòng tròn quanh nó. Rồi chú ấy lôi ra cuộn dây mực, cứ lần lượt tạo thành từng vòng một trên thân, sau khi xong thì ông ấy vẽ xung quanh chỗ chảo một cái vòng tròn, trong vòng tròn bố trí một trận pháp kiên cố.

Động tác của chú hai rất nhanh, nhưng làm xong thì cả người ướt đẫm, xem ra chú ấy hao tổn không ít nguyên khí.

"Sư phụ, ông không sao chứ?" Tam Tiên Cô lộ rõ sự lo lắng.

Chú hai xua tay, rồi quay sang nói với mấy nhân công rằng: "Cái chảo này không được đụng vào nữa, cũng không thể đưa nó ra ngoài. Tôi đã lập pháp trận yểm lại, tạm thời hãy để nó ở đây, bùa và mực đen trên thân chảo, tuyệt đối không được lôi xuống."

Mấy người họ gật đầu lia lịa.

Xong chuyện này thì trời cũng gần sáng, Ngô giáo sư được bọn họ dìu đến lều nghỉ ngơi, vừa để cấp nước, vừa để xoa bóp. Cũng may ông ấy không bị làm sao, nên rất nhanh sau thì cũng tỉnh lại, lúc tỉnh dậy thì nắm chặt tay chú hai xin lỗi.

"Tiểu huynh, hôm nay nếu không có cậu, thì tất cả chúng tôi khó giữ được mạng. Chỉ tại tôi, trước đó không nghe lời cậu, xem ra mộ cổ này không thể đào tiếp nữa. Ngô Khánh Quốc tôi đã làm khảo cổ bao nhiêu năm nay, tự tay nghiên cứu biết bao công trình, cũng từng gặp qua không ít chuyện kì bí, nhưng từ trước đến giờ lại chưa từng thấy chuyện nào kỳ dị như này."

Chú hai an ủi ông ấy vài lời rồi dẫn chúng tôi rời đi.

Hai ngày sau, công tác khai quật quả nhiên đã dừng lại, dù gì thì cũng đã có 2 người đã chết, hơn nữa còn chết vô cùng thê thảm. Nhưng bọn họ lại không rời đi hẳn, cái lều bạt vẫn ở vị trí cũ, một vài nhân công vẫn đi vào trong mộ, nhưng cái chảo kia thì không ai dám động vào, cũng chả ai dám đến gần.

Trận pháp mà chú hai cố định đúng là có tác dụng. Hai ngày trôi qua, cái chảo sắt vẫn nằm im chỗ cũ, không phát ra tiếng động hay gây thêm chuyện nữa. Mấy người quanh đấy giờ mới nhẹ nhõm hơn đôi chút.

Tưởng rằng sau khi chuyện này xảy ra, bọn họ chắc chắn sẽ thôi việc khai quật. Nhưng chuyện làm chúng tôi không ngờ, đó là sang ngày thứ 3 thì đoàn người của đài truyền hình tới, ngoài ra còn có viện trưởng viện khảo cổ cùng một phó chủ tịch tỉnh đích thân đến xem.

Tam Tiên Cô nghe ngóng được tình hình thì bà ấy vội tới nói với chú hai:
"Sư phụ, chuyện không hay rồi, bây giờ đã có một đoàn ghi hình tới, họ nói là phải quay phim để truyền thông cho công tác khai quật. Hơn nữa còn quay cảnh thực tế, nên hôm nay có cả viện trưởng viện khảo cổ và phó chủ tịch tỉnh đến kiểm tra."

Nói như vậy nghĩa là họ sẽ tiếp tục đào mộ ư?

Chú hai tôi cười nhạt. Bởi có những người muốn chết, thì làm sao mà cản nổi họ đây.

"Vậy ý của Ngô giáo sư thế nào?"

"Sau khi ông ấy trải qua những chuyện trước đó thì đã vô cùng ám ảnh, rồi kiến nghị với viện trưởng và phó chủ tịch là nên dừng chuyện khai quật này, nhưng rất nhanh ông ấy đã bị mắng cho một trận té tát."

"Tôi nghe rõ ràng tên viện trưởng viện khảo cổ bảo Ngô giáo sư là lão già hồ đồ, cả đời hành nghề mà còn nói ra mấy lời vớ vẩn, ông ta còn nói... còn nói... lẽ ra Ngô giáo sư không nên tin lời xúi giục của tên lang băm giả thần giả quỷ thôn này, hại ông Ngô kinh hãi không thôi, rồi khiến dân chúng nơm nớp lo sợ."

"Mẹ kiếp."

Chú hai tức giận đập tay xuống bàn, không ngờ mấy người đó dám bảo chú hai là tên lang băm lừa đảo.

"Sư phụ, ông đừng tức giận, tư duy của đám người bọn họ và chúng ta hoàn toàn khác nhau, nên ông đừng để ý làm gì cả."

Chú hai nhếch mép: "Được, vậy cứ kệ bọn họ đi, ta đây không quan tâm nữa. Đến lúc đào ra thi quỷ và vật cấm trong đó mà chạy đến cầu xin ta thì đừng hòng ta giúp."

"Chú hai, chú đừng giận bọn họ, nếu để bọn họ thả quỷ thi ra ngoài, thì chẳng phải là dân làng này sẽ chết hết sao?"

"Con bảo ta tiếp tục lo chuyện này ư?" Mặt chú hai bừng bừng: "Đủ rồi, cứ để bọn họ tự mình xử lý, có xảy ra chuyện ta cũng không quan tâm. Trường Sinh, mau chuẩn bị đồ đạc, ngày mai lên đường tìm Giang Hải Minh, đến lúc giải quyết chuyện của chúng ta rồi."

"Nhưng..." Tôi và Tam Tiên Cô tròn mắt nhìn nhau, không ai nói được lời nào cả.

Một lúc sau, chú hai nhìn tôi rồi nói:
"Cái chảo dầu đó là đồ của âm gian, thuộc hành âm, nhưng dầu trong chảo lại thuộc hành dương, mà cơ thể con có âm khí cùng sát khí trời sinh, lại thêm vừa hút nước dương cực của U Minh hải, nên cho dù con có nhảy vào chảo dầu thì cùng lắm là tắm một lượt, nó không thể làm gì được con cả."

Tam Tiên Cô há hốc. "Trường Sinh.... lợi hại như vậy sao?"

Tôi vội vã lắc đầu, xem ra khí dương bị tôi hút vào ở biển U Minh chỉ có lợi chứ không có hại cho cơ thể này.

Về bên kia, công tác khai quật đã bắt đầu tiếp tục được tiến hành, do cái chảo bị chú hai trấn giữ, nên vài ngày sau đó nó không xảy ra chuyện, vậy là mấy người bọn họ bắt đầu không sợ gì nữa.

Lại thêm viện trưởng viện khảo cổ cùng phó chủ tịch đứng đó quan sát, nên không ai dám lời ra tiếng vào chuyện cũ, đến cả Ngô giáo sư cũng không dám nhắc lại chuyện trước kia, chỉ đành tuân theo mệnh lệnh bọn họ chỉ dẫn.

Họ điều động thêm nhân viên và cử đội tuần tra từ quận để duy trì trật tự, trong đó chúng tôi thấy một bóng dáng quen thuộc, đó chính là Hạ Tử Y.
Hạ Tử Y khi nhìn thấy chúng tôi thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

"Thật không ngờ là tôi lại được gặp hai người, sao hai người lại ở đây? À đúng rồi, ở chỗ sơn thôn này có một ngôi mộ cổ vừa được phát hiện, nghe nói đó là mộ lớn, tất cả đội tuần tra trong quận chúng tôi đều được cử đi để duy trì trật tự."

Hạ Tử Y phát hiện sắc mặt chú hai có chút khó coi, hình như ông ấy không quan tâm đến chuyện mộ cổ vừa kể lắm, nên cô ấy đành phải chuyển sang chủ đề khác.

"Lý đại sư, chuyện tôi mời ông gia nhập vào Linh Thám Cục ông suy nghĩ đến đâu rồi? Phía anh tôi vẫn đang chờ ông đó. Ông biết không, lần trước nhờ những chỉ dẫn của ông mà phía anh tôi đã thuận lợi phá được vụ án. Thật quá là mừng mà, anh tôi bây giờ rất ngưỡng mộ ông. Lần trước tôi mời nhưng ông không đồng ý, nên anh ấy sẽ tự mình đến để nói chuyện với ông đó."

"Ta không có hứng, đừng lãng phí thời gian."

Chú hai nói toẹt một câu, Hạ Tử Y đột nhiên ngơ ngác, sau đó cô ấy hụt hẫng không nói thêm được lời nào.

Tối đêm thứ tư, nhân viên khảo cổ cuối cùng cũng đi vào được một buồng mộ, ở đây họ phát hiện có một cỗ quan tài.

Cái quan tài này là một quan tài giấy, nghĩa là nó được làm từ hàng nghìn lớp giấy trắng gập lại rồi chồng lên nhau, tạo ra một lớp vỏ vô cùng kiên cố và cứng cáp, trong quan tài có xác của một cô gái, trên người cô gái này mặc 1 bộ Hoa phục của phi tần thời Nam Bắc triều. Nữ thi có dung mạo hiền hòa, nhìn tươi tắn y như còn sống.

Nhưng sau khi xác nữ được đào ra, thì chuyện kinh dị lại bắt đầu xuất hiện.
Cái xác sống động như thật, da dẻ mềm mại trắng nõn, hơn nữa trên người còn tỏa ra một mùi hương thơm ngát, khiến cho bất kì nam nhân nào cũng không nhịn được mà sinh lòng thèm khát.

Ban đầu có 1 nhân công, cậu ta sau khi thấy xác nữ này thì hai mắt sáng rực, rồi y như bị chuốc thuốc mê, trong miệng cứ lẩm lẩm: đẹp quá, đẹp quá, rồi mơ mơ hồ hồ đi đến bên cái xác. Anh ta đưa tay ra định chạm vào cơ thể cô ấy, nhưng vừa mới chạm vào thì như có ma lực, cơ thể xác nữ mút chặt lấy tay anh ta, ngay lập tức cậu ta giật lên liên hồi rồi ú ớ. Từ chỗ tay bị chạm y như có điện chích, da dẻ bắt đầu rúm ró rồi teo lại dần. Trong chốc lát người nhân công này chỉ còn mỗi bộ da nâu trắng.

Cảnh tượng đó tàn khốc đến khủng khiếp, khiến cho bất kì ai chứng kiến cũng không thể chịu nổi sự kinh dị này.

Vốn dĩ xác nữ không hề động đậy, nhưng chả hiểu làm sao mà người đàn ông vừa rồi chỉ chạm nhẹ tay vào mà bị hút hết xương và máu thịt, còn thừa mỗi bộ da người mỏng tang, nhìn vô cùng đáng sợ.

Tiếp đến là hai người trong đoàn quay phim. Vì sau khi đào được cái xác, tổ bọn họ chuẩn bị tiến hành đưa tin, quay xong thì đưa thi nữ này về viện nghiên cứu, vì vậy hai người này mới đi lên trước để chuẩn bị dựng hiện trường. Kết quả là họ bị mùi thơm trên người xác nữ mê hoặc, họ không thể chịu được mà tiến tới, một người thò tay ra muốn động chạm vào cơ thể cô ta, nhưng ngay sau đó cậu ấy cũng bị teo tóp rồi biến thành 1 bộ da. Người còn lại nhìn thấy cảnh này thì giật mình tỉnh lại, cậu ta kinh hãi kêu lên và chạy thục mạng ra khỏi huyệt mộ.

Nhưng nữ thi lúc này bỗng nhiên mở trừng hai mắt, cô ta đã hoàn toàn tỉnh dậy. Sau khi người đàn ông chạy đi thì cô ta nhảy bật ra khỏi quan tài, từng bước từng bước đi về đám người phía trước.

Tất cả mọi người bắt đầu gào thét, họ bị dọa sợ cho hồn bay phách tán. Lúc đó có cả Ngô giáo sư, rồi cả phó chủ tịch và viện trưởng viện bảo tàng cũng chết khiếp.

Thi nữ nghìn năm đột nhiên sống lại, rồi còn biến người sống thành da, lão viện trưởng luôn miệng nói không tin tà ma gì cả bây giờ gào lên bảo người gọi cao nhân tới.

Nhưng bây giờ biết tìm ai đây?

Cuối cùng Ngô giáo sư hoảng loạn hét lớn: "Mau, mau tìm người tên Lý Nhị ở thôn Ngọa Long tới, đó là người tài, mau mời cậu ta đến đi."

Thế là phó chủ tịch cùng viện trưởng viện khảo cổ đích thân chạy đến nhà tôi, họ tới để nhờ chú hai giúp đỡ. Bọn họ lắp bắp kể rằng, nữ thi nghìn năm trong mộ bỗng nhiên sống lại, hơn nữa còn nhảy ra từ trong quan tài, nếu không diệt trừ ả ngay, sợ rằng sẽ có nhiều người bị ả mê hoặc, sau đó bị hút hết xương xẩu, máu thịt mà biến thành tấm da người.

Nhìn bộ dạng kinh hãi của họ lúc này, chú hai thản nhiên châm một điếu thuốc, rồi nhẹ nhàng thở ra hơi khói, không kìm được mà bảo họ rằng: "Ta chỉ là một tên lang băm chuyên đi lừa đảo, làm gì có bản lĩnh diệt trừ nữ thi?"

Tên viện trưởng quỳ rạp trước mặt chú ấy, rồi ông ta vừa cúi vừa khóc lóc xin lỗi, nói rằng bản thân khốn nạn, lẽ ra không được bảo chú hai là kẻ lừa đảo này kia.

Tôi đứng bên cạnh vô cùng sốt ruột, nữ thi họ đào chắc chắn là Gia Luật A Kỳ. Trong bút tích ông tôi kể lại, có nói cô ấy là phi tần của Tiêu Uyên Minh, hơn nữa sủng phi này hiện đã thành quỷ xác.

Nhưng quỷ xác rốt cuộc như thế nào? Tôi vẫn chưa từng nhìn thấy, lẽ nào xác đó vẫn giống hình dạng của Gia Luật A Kỳ, nhưng có thể biến người sống thành tấm da ư?

"Chú hai, chú đừng nghĩ nữa, không phải Gia Luật A Kỳ là thi quỷ sao? Nếu không ngăn cô ta ngay thì sẽ muộn mất đó."

Viện trưởng và phó chủ địch vội tiếp lời: "Đúng đó, đúng đó, Lý Nhị tiên sinh, Ngô giáo sư nói ông là người bản lĩnh, vậy thì chắc chắn ông không phải người thường. Xin ông hãy ra tay đi, chuyện này... Chúng tôi thực sự không thể xử lý nổi."

Chú hai chầm chậm ngẩng lên nhìn bọn họ, nói trắng ra là nhìn phía sau bọn họ thì đúng hơn: "Xem ra ta không cần đi nữa, vì cô ta đang ở đây rồi."

Viện trưởng và phó chủ tịch vội quay đầu nhìn, suýt chút nữa thì bọn họ lăn đùng ra đất, bởi không biết từ lúc nào mà nữ thi đó đã đứng ngay đằng sau.
Trên người cô ta mặc bộ hoa phục của phi tần hậu cung, gương mặt chợt nở một nụ cười kì quái.

Không sai, đó chính là Gia Luật A Kỳ, chị em sinh đôi của Gia Luật A Đóa.

Sau khi nhìn thấy người phụ nữ này thì tôi cũng giật nảy mình, lần trước ở dưới đại âm cung điện, tôi đã nhìn thấy linh hồn cô ta, bây mà giờ xác của cô ấy lại đang đứng ngay trước mặt, vậy thì rốt cuộc cô ta là quỷ thi hay là đã thực sự sống lại?

Hai người đứng cạnh nhìn thấy nữ quỷ trước mắt, đầu gối bọn họ run lên lẩy bẩy: "Cứu... cứu tôi với..."

Chú hai lạnh lùng nhìn họ một lượt, sau đó nói rằng: "Xem ra nữ thi này nhìn trúng chúng ta rồi, hai người mau chạy trước đi."

Vậy là bọn họ sợ hãi nhìn nhau, sau đó dùng hết dũng khí còn sót lại phóng qua cái xác đang đứng, vừa chạy vừa gào lên thảm thiết, hai đầu gối va vào nhau bần bật.

Thật không ngờ được, Gia Luật A Kỳ lại đuổi theo đến tận nhà chúng tôi. Thi nữ nhìn tôi và chú hai chằm chằm, sau đó cô ta ngẩng đầu cười lớn, tiếng cười này xé toạc màn đêm yên tĩnh của sơn thôn hẻo lánh.

Cô ta nhếch mép rồi đưa ánh nhìn sắc như dao cứa bảo chúng tôi rằng: "Ngủ dưới huyệt mộ cả hàng ngàn năm nay, cuối cùng ta cũng ra được ngoài để hít lấy khí của thế gian này."

Giọng nói cô ấy vừa mỏng vừa vang, như thể nó từ phía xa vọng tới, thực sự mờ ảo và quỷ dị lạ thường.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info