ZingTruyen.Info

Người Bắt Quỷ - 一部故事

Phần 42

linhnoir


Chủ viện bảo tàng thấy cảnh tượng trước mắt thì ngất ngay tại chỗ, hai nhân viên công tác thì bị dọa cho kinh hồn bạt vía, tay chân rụng rời lăn đùng ra đất, còn Ngô giáo sư thì mặt cắt không còn một giọt máu. Cuối cùng thì cảnh sát cũng tới, họ đến rồi vớt thi thể của Lý tiên sinh ra ngoài.

Nói ra cũng thật kì lạ, sau khi nghiên cứu viên họ Lý bị rán chín thì dầu trong nồi biến đi đâu mất, nó khôi phục lại trạng thái y như lúc đầu, giống hệt như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Giáo sư Ngô biết chuyện này do ma quỷ làm, bởi ban đầu đào được cái chảo từ trong mộ ra ông ấy cũng thấy có gì đó không đúng. Để tránh xảy thêm chuyện, cái chảo sắt lập tức được đưa đi ngay.

Chú hai sau khi nghe xong thì bảo: "Chảo sắt? Tên Tiêu hoàng đế không phải rảnh rỗi đến mức khiêng cả một cái chảo để tuẫn táng theo mình đó chứ?"

Ngô giáo sư hỏi: "Sao cậu cũng biết chủ của ngôi mộ là Tiêu hoàng đế?"

"Hửm? Chẳng lẽ các ông cũng biết ư?"

"Căn cứ vào những bức vẽ trên tường của ngôi mộ cổ, sau khi giám định và nghiên cứu kỹ lưỡng, chúng tôi xác định chủ nhân ngôi mộ là một vị hoàng đế thời nhà Lương, Tiêu Uyên Minh. Đó là vào thời Nam Bắc triều, triều đại này có 4 vương triều chính: Tống, Tề, Trần và Lương."

"Người lập ra nhà Lương, tên là Tiêu Diễn, thành lập Nam Lương vào năm 520. Nhưng triều đại này từ khi thành lập đến lúc diệt vong chỉ vỏn vẹn hơn 50 năm, giai đoạn tồn tại quá ngắn để nhắc trong lịch sử sau này."

"Điều duy nhất khiến người ta ấn tượng đó là thơ cổ của Đỗ Mục "Giang Nam Xuân":
Nghìn dặm oanh ca biếc lẫn hồng
Gió lay cờ rượu xóm bên sông
Bốn trăm tám chục chùa Nam quốc
Mưa khói che lầu biết mấy không?
Ngoài bài thơ cổ này ra, thì không tìm được vết tích gì của nhà Lương nữa."

"Còn về chủ nhân ngôi mộ, ông ấy là Tiêu Uyên Minh, cháu trai của Tiêu Diễn. Sau khi Tiêu Diễn chết, 7 năm sau, nhà Lương liên tục sinh ra mười mấy vị đế vương, họ cứ thay nhau lên ngôi, thực sự là khiến cho người ta khó hiểu. Sau này do xảy ra bạo loạn, nên Lương Triều tách thành hai phần, Tây Lương và Nam Lương, vị hoàng đế cuối cùng chính là chủ nhân huyệt mộ này - Tiêu Uyên Minh. Chỉ đáng tiếc, mặc dù ông ta lên ngôi hoàng đế nhưng không lâu sau thì bị phế truất, rồi nhà Lương bị Tùy Văn Đế tiêu diệt."

Tôi và chú hai 4 mắt nhìn nhau, thật không hổ danh là Ngô giáo sư, kiến thức ông ấy thật sự uyên bác. Trên giấy mà ông tôi để lại cũng chỉ nói đơn giản là Tiêu Uyên Minh là một hoàng đế, nhưng giáo sư Ngô này còn kể ra cả được lịch sử hình thành của triều đại thời ấy.

Tôi bảo: "Giáo sư, hoàng hậu của Tiêu Uyên Minh có phải tên là Gia Luật A Đóa không?"

Ngô giáo sư lắc đầu: "Vốn dĩ triều đại nhà Lương tồn tại rất ngắn, đặc biệt là vị hoàng đế cuối cùng tên Tiêu Uyên Minh này. Ông ta lên ngôi không lâu thì bị phế truất, sớm nở chóng tàn, nên những ghi chép về ông ấy là vô cùng ít, thậm chí là không có, chứ đừng nói đến là hoàng hậu hay thê tử của vị vua này."

"Nhưng từ những nghiên cứu của ta, thời Lương triều không có nữ nhân nào có họ là Gia Luật. Gia Luật là họ kép, nghe có vẻ giống với họ của thời Liêu quốc hoặc Hung nô."

Tôi có chút thất vọng, hóa ra trong ghi chép về lịch sử hoàn toàn không nói đến Gia Luật A Đóa và Gia Luật A Kỳ.
Tôi thực sự rất tò mò về thân phận của họ. Theo lý mà nói thì Gia Luật A Đóa đường đường là một hoàng hậu của triều Lương, nhưng tại sao lại bị luyện thành thực tâm hương quỷ, khi chết thì chỉ được chôn trong một phần mộ nhỏ, nếu không nhờ tôi và chú hai đào mộ đó ra, thì chắc bây giờ cô ấy vẫn bị kẹt trong đó.

Còn em gái Gia Luật A Kỳ, chẳng qua chỉ là phi tử của Tiêu Uyên Minh, địa vị thấp hơn hoàng hậu rất nhiều lần, nhưng lại được mai táng trong mộ cổ. Hơn nữa sau khi chết, linh hồn họ còn lập hẳn một đại âm cung điện, người làm hoàng đế, người làm nương nương. Nếu nói như vậy, thì những gì Gia Luật A Đóa nhận được là quá ít.

"Cái chảo sắt có vẻ không phải là vật tuẫn táng của chủ nhân ngôi mộ." Chú hai bảo.

"Không phải vật tuẫn táng, thì nó là cái gì?" Ngô giáo sư hỏi.

Chú hai cười thần bí: "Giáo sư có biết 18 tầng địa ngục không?"

Ngô giáo sư lặng người: "18 tầng địa ngục?"

"Mỗi một tầng địa ngục đều có 1 loại hình phạt khác nhau. Ở tầng thứ 9, được gọi là Dầu Oa Địa Ngục, những kẻ chơi bời trác tán, đầu trộm đuôi cướp, khinh hiền hiếp nhược, lừa gạt phụ nữ, vu cáo phỉ báng người ta, mưu chiếm tài sản, vợ con người khác, sau khi chết sẽ đọa vào ngục này."

Giáo sư nghe xong thì tròn mắt kinh ngạc. Đến cả tôi cũng vô cùng sốc. Chẳng lẽ cái chảo đó là...

"Tiểu huynh, ý cậu là cái chảo dầu này là... là... của 18 tầng địa ngục?"

Khi nói ra mấy lời này, giáo sư Ngô có chút sợ hãi, nhưng rất nhanh sau thì ông ấy lắc đầu.

"Không thể nào, sao lại có chuyện như vậy được? Tiểu huynh, cậu không đùa tôi đó chứ? Đồ ở địa ngục sao lại ở trong huyệt mộ được?"

Ngô giáo sư không tin, nếu đổi lại là người khác, thì chắc chắn họ cũng không tin, bởi những chuyện này thật quá là hoang đường. Nhưng tôi biết chú hai không nói dối, bởi mộ cổ này thông với âm phủ, vì vậy đồ của địa ngục xuất hiện ở đây cũng không có gì là quá ngạc nhiên.

Nếu chú hai kể với vị giáo sư rằng huyệt mộ thông với âm gian, trong mộ còn có vật cấm, xác trong mộ đã biến thành quỷ thi,... Có nói cái gì chắc cũng dọa ông ấy lăn đùng ra mất.

"Giáo sư, huyệt mộ này không thể đào nữa." Chú hai nói với giọng nghiêm túc. "Nếu ông đã không tin, tôi có thể cho ông xem thứ này."

Nói rồi, chú hai lấy ở túi vải trên eo ra một thẻ hương, sau đó cắm mạnh số hương này xuống dưới đất.

"Giáo sư, ông nhìn đi."

Chú hai dùng bật lửa đốt chúng lên, nén hương nhanh chóng tỏa khói nghi ngút, từng làn khói đang bay bỗng nhiên bị chui tọt xuống đất, rất nhanh thì không thấy đâu nữa. Giống như bên dưới có một cái miệng khổng lồ đang trực chờ hương khí, chỉ cần mùi hương xuất hiện, nó sẽ lập tức hút hết ngay. Chỉ sau mấy chục giây, toàn bộ hương cắm cứ thế lụi dần rồi cháy hết.

Ngô giáo sư vô cùng kinh sợ.

"Toàn bộ hương đều bay xuống bên dưới, có thể thấy phía dưới có thứ gì đó hút chặt lấy chúng. Các ông đã đào được huyệt mộ rồi, nên có thể thấy thứ bên trong này sớm sẽ lao ra ngoài. Giáo sư, tôi biết có những lời tôi nói là ngài sẽ không tin, nhưng đã tới nước này mà ông vẫn tiếp tục đào, vậy thì thứ đó sẽ chạy ra mất. Không chỉ là các ông sẽ chết, mà toàn bộ người dân trên thế gian này cũng không thể sống nổi."

Ngô giáo sư cuối cùng bị kinh động, hoảng loạn đến mức không nói được lời nào, tình hình có vẻ nghiêm trọng hơn chúng ông ấy nghĩ. Theo lý mà nói thì ông ấy sẽ không đồng ý để công tác khai quật bị bỏ dở giữa chừng, nhưng những sự việc trước mắt xảy ra đã ghê rợn như vậy cũng làm ông ấy có chút do dự, cuối cùng thì giáo sư quyết định gọi điện cho cấp trên.

Vì điện thoại được dùng là loại cầm tay, nên âm thanh truyền tới làm chú hai và tôi đều nghe rất rõ.

"Giáo sư, ông đã tham gia khai quật biết bao nhiêu năm. Chúng ta là những người làm bên khoa học, nếu như trong lúc khảo cổ mà ông còn tin vào những chuyện này, thì nó còn gì gọi là khảo cổ nữa?"

"Ngô giáo sư, công tác khai quật là không thể dừng lại. Bây giờ báo chí khắp nơi đều đã đưa tin, hơn nữa bên đài truyền hình đã quyết định rồi, trong vòng 2 ngày họ sẽ tới ghi hình, và mời cả đoàn làm phim đến để ra sức quảng bá cho công tác khai quật. Ông cũng biết đấy, cuộc khai quật này có ý nghĩa to lớn như thế nào với chúng ta mà? Vì vậy, tôi tuyệt đối không cho phép công tác khai quật dừng lại, mau tiếp tục làm cho tôi."

Sau khi gác máy, Ngô giáo sư thở dài buồn bã, tôi và chú hai cũng chỉ cười khổ. Đúng là có những thứ chúng tôi không thể quyết định được, nhưng những chuyện cần nói thì đều đã nói rồi, nếu vẫn không nghe thì đó là chuyện của họ.

"Đi thôi." Chú hai dẫn tôi rời đi.

Từ lều bạt bước ra, chúng tôi nhìn thấy Tam Tiên Cô đang vẫn tay gọi lại, bà ấy phải đứng bên ngoài vì cảnh sát không cho bước vào.

Tôi và chú hai đi đến, bà ấy hạ giọng bảo rằng: "Sư phụ, vừa nãy tôi cúi xuống đất nghe thử, thì thấy trong mộ có âm thanh truyền tới."

Từ khi ở biển U Minh về thì Tam Tiên Cô có thuật thông linh, hơn nữa trời sinh bà ấy có thể nhìn thấy những thứ không sạch sẽ, nên bà ấy nghe được Minh Âm là chuyện dễ hiểu. Cái hầm mộ cổ ở sâu trong lòng đất, nhưng không cần biết là nó sâu đến mức nào, chỉ cần bà ấy áp tai xuống dưới thì có thể nghe rõ những âm thanh truyền từ bên trong.

"Bà nghe thấy cái gì?"

"Tiếng thở." Tam Tiên Cô đáp: "Rõ ràng ở dưới mộ có vật sống, hơn nữa không phải chỉ 1 kiểu thở, vì có lúc nó thở phì phò, nghe rất nặng nề, không giống tiếng thở của người gì cả, nhưng có lúc tiếng thở này lại rất đều đặn, y như là tiếng của con người."

Chú hai nghĩ một hồi rồi bảo: "Tiếng thở mạnh đó chắc là từ vật cấm - rồng rồi."

"Sư phụ, dưới đó có rồng sao?"

"Ngoài tiếng thở của rồng thì còn có tiếng thở của người, vậy là dưới đó có người sống ư?" Chú hai kinh ngạc.

"Bà còn nghe thấy gì khác không?"

"Có tiếng xích sắt, cùng tiếng nước chảy xối xả." Tam Tiên Cô đáp.

Nghe mấy lời này hai đồng tử của chú hai đột nhiên nở rộng, sau đó ông ấy nhìn Tiên Cô chăm chăm: "Tiếng xích sắt và tiếng nước chảy ư? Bà chắc chắn không nghe lầm chứ."

"Chắc chắn không lầm."

Tôi hỏi: "Bên trong mộ chẳng lẽ có sông sao? Chuyện này vốn dĩ không thể mà?"

"Địa cung của Tần Thủy Hoàng đến giờ vẫn chưa bị đào lộ, là bởi vì ngày nay con người dùng kỹ thuật hiện đại khai quật, họ biết trong mộ có một con sông thủy ngân, nếu đào ra chắc chắn khí độc sẽ bay ra ngoài, làm vậy thì hậu quả phải gánh là không thể tưởng tượng."

"Ngoài ra liên quan đến mộ của Tần Thủy Hoàng, nhờ những thám nghiệm của máy móc hiện đại, nên họ biết được bên trong có vật sống, âm thanh nghe thấy là tiếng thở của người."

"Hả?"

Chú hai nói tiếp: "Vì vậy mộ cổ ở sâu trong lòng đất, trải qua hàng nghìn, thậm chí hàng vạn năm, rốt cuộc chúng có những tà vật gì, thì không ai dám chắc."

"Sư phụ, nếu tôi đã có thể nghe thấy tiếng vật sống bên trong mộ cổ, vậy những nhà khảo cổ kia, chắc chắn cũng đã dùng máy móc hiện đại để thám thính ra. Nhưng tại sao bọn họ vẫn tiếp tục đào?"

"Ta không biết, có những thứ chúng ta không thể quyết định được. Nếu từ vị trí của họ, thì họ không biết được những vấn đề mà chúng ta thấy. Ngược lại cũng vậy, chúng ta cũng không nhìn ra được những vấn đề mà họ cần phải làm... Được rồi, bỏ đi, hãy về nhà trước đã."

Đến chiều, chúng tôi biết tin Ngô giáo sư đã tiếp tục khai quật, hơn nữa còn đẩy nhanh tiến trình, tối rồi mà vẫn khai công.

Sau khi nghe xong tin này, chú hai tức đến bật cười.

"Đêm rồi vẫn đào? Bọn họ định tìm chỗ chết sao?."

Tà khí nơi đó, sáng sớm còn không áp nổi, huống chi là đêm tối. Nhưng chúng tôi không thể trơ mắt nhìn họ lao vào chỗ chết được, càng không thể thản nhiên nhìn họ để quỷ xác nhảy ra ngoài, nếu không nhân gian sẽ khốn khổ mất. Cuối cùng thì chú hai quyết định dẫn tôi và Tam Tiên Cô nấp tạm vào bụi cỏ cạnh lối ra vào huyệt mộ, rồi âm thầm quan sát.

10h tối, 3 người chúng tôi đã tìm được vị trí thích hợp, sau đó ngồi xổm bên cạnh đám cỏ không xa cửa động để quan sát động tĩnh bên đó. Quả nhiên tối như vậy rồi mà họ vẫn tiếp tục khai quật, lối vào huyệt thắp đèn sáng chưng, Ngô giáo sư đứng cạnh đích thân chỉ huy. Bọn họ nhanh chóng xếp thành hàng dọc rồi tiến vào bên trong.

Khoảng 12h đêm, từ trong mộ cổ bỗng vang tới tiếng kêu thảm thiết, sau đó là mấy người nhân công hoảng hồn kinh sợ đạp lên nhau tháo chạy ra ngoài.

"Hừm, quả nhiên là có chuyện rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info