ZingTruyen.Info

Người Bắt Quỷ - 一部故事

Phần 41

linhnoir


Khi hộp gỗ được mở ra thì tôi thấy bên trong được đặt vài giấy cuộn mềm, lật ra xem thì chúng chiều dài khoảng 1 thước, chiều rộng thì nửa thước. ( 1 thước = ⅓ mét)

Một trong những tờ giấy đó có vẽ bản đồ địa hình của thôn chúng tôi. Bản đồ này được vẽ 2 tầng, tầng trên là vị trí kết cấu địa hình núi cao sau làng, cây cỏ hoa lá được phác họa rất rõ nét, còn tầng dưới thì vẽ kết cấu của ngôi mộ cổ. Toàn bộ ngôi mộ rộng hơn 500 mét, tính từ eo núi Ngọa Long hất xuống kéo dài đến tận thôn chúng tôi.

Mộ cổ có hai lối vào, ngoài một lối mà mấy nhà khảo cổ đào kia ra thì còn có 1 lối khác, lối này nằm ở căn hầm phía đông ở 1 hộ trong làng. Ngoài hành lang, buồng phòng, mộ chôn chính thì tất cả những cơ quan bên trong đều được minh họa vô cùng rõ ràng.

Tôi và chú hai vô cùng kinh ngạc.

"Ta đã nói mà, liên quan đến ngôi mộ cổ, ông con không thể không biết. Bây giờ xem ra ông con không những đã biết, mà còn nắm rõ nó như lòng bàn tay, cả những vị trí bên trong ngôi mộ còn được minh họa kỹ lưỡng như này. Thật là khó tin."

Tôi bảo: "Hay là ông con đã từng tới đó rồi, vì mộ cổ có mấy lối vào ông nội cũng đã ghi rất rõ."

"Chắc chắn đã từng tới, hơn nữa còn không chỉ đi vào 1 lần, nếu không thì sao lại biết rõ như vậy."

Thế rồi chú hai lại đưa tay xoa cằm:
" Chuyện lớn như này, năm đó sau khi ông con vô tình nói với ta thì cũng không để lộ ra manh mối gì, chứng tỏ ông ấy đã giấu rất lâu."

Sau đó, chú hai mở cuộn giấy thứ 2 ra.
Trong cuộn giấy này có vài bức họa, trên mỗi bức họa đều có chân dung của 1 người.

Người đầu tiên là một người đàn ông cổ đại, trên thân khoác áo long bào, đầu đội mũ tua. Bức vẽ thứ hai là một người con gái, cô ấy mặc bộ Hoa phục cổ, gương mặt thanh tú, nhìn rất sang trọng quý phái. Bức chân dung số 3 cũng là một cô gái, hơn nữa người này với người ở bức số 2 giống y hệt nhau, chỉ là trang phục trên người có chỗ hơi khác.

" Bức này là vẽ Gia Luật A Đóa sao?"
Tôi chỉ tay vào người phụ nữ ở hai bức tranh rồi nhìn chú hai thắc mắc.

Nhưng chú ấy không trả lời câu hỏi của tôi, mà chỉ chăm chú nhìn vào đống giấy một hồi lâu, sau đó lôi tấm thứ 3 ra ngoài. Ở trang giấy này còn vài dòng chữ nguệch ngoạc.

"Lương đế Tiêu Uyên Minh, sủng phi Gia Luật A Kỳ, hoàng hậu Gia Luật A Đóa. 3 người bí mật xây dựng mộ cổ và giữ vật cấm trong đó, địa huyệt biến thành long huyệt, long khí không ngừng tích tụ, giúp Tiêu Uyên Minh thành vua, sau khi chết trở thành âm đế, khi sống khi chết, ở âm hay dương, đều là hoàng đế. Thi thể biến thành quỷ xác, được long khí nuôi dưỡng, một khi đạt đến cực điểm thì sẽ thoát ra ngoài, trở thành quỷ vật hiếm thấy, có thể so sánh với Hạn Bạt. Chỉ người bắt quỷ thuộc Đạo giáo hợp lực với nữ nhân theo Phật mới có thể diệt trừ."

Xem xong những lời này, gương mặt chú hai càng lúc càng nghiêm trọng.

Tôi vội hỏi: "Đây là bút tích của ông nội sao? Ông con viết gì vậy?"

Một lúc lâu sau chú ấy mới đem mấy cuộn giấy đặt lại trong hộp. Sau đó châm lửa hút thuốc, mặt mày đanh lại và không nói gì.

"Thật là quá đáng sợ." Mãi lúc sau chú ấy mới thốt lên một tiếng.

"Trường Sinh, con biết người được chôn trong mộ cổ là ai không?" Chú hai đột nhiên hỏi.

"Là vị hoàng đế cổ đại và thê tử của ông ta sao?"

"Đó là một hoàng đế của Lương triều, tên là Tiêu Uyên Minh, Gia Luật A Đóa là hoàng hậu, còn Gia Luật A Kỳ là sủng phi của hắn. Con không tò mò tại sao Gia Luật A Đóa và Gia Luật A Kỳ lại giống nhau như đúc ư? Bởi vì bọn họ là chị em sinh đôi."

"Cặp chị em song sinh này lần lượt được gả cho Tiêu Lương hoàng đế, chị là hoàng hậu, em là ái phi, cũng chính là người mà bọn họ gọi là nương nương. Lần trước lúc con xuống âm gian, thì nhìn thấy một đại âm cung điện, hoàng đế trong đó chính là linh hồn của Tiêu Uyên Minh."

"Từ những thông tin ông nội con để lại, ta đoán ban đầu Tiêu Uyên Minh này không phải là hoàng đế, mà dưới sự giúp đỡ của Gia Luật A Đóa và Gia Luật A Kỳ, bọn họ đã bí mật xây dựng một lăng mộ cổ, hơn nữa còn lấy một vật cấm rồi cất giữ ở trong đây. Nó khiến cho long khí không ngừng được kích hoạt, rất nhanh giúp cho Tiêu Uyên Minh trở thành hoàng đế."

"Sau khi chết, hắn ta tiếp tục làm vua ở dưới âm gian. Bây giờ bên trong mộ cổ, thì ngoài xác của Tiêu Uyên Minh ra, còn có xác của Gia Luật A Kỳ, bọn họ đều đã thành quỷ xác."

Lúc chú hai nói đến hai từ quỷ xác, thì lộ rõ tiếng thở dài xót xa.

"Thi thể trong mộ cổ giờ đã thành quỷ. Xác quỷ này... rất lợi hại đúng không?"

"Hỏi thừa, quỷ xác là loại lợi hại nhất trong các loại thi bị biến đổi. Bình thường chúng ta chỉ biết cương thi, hoặc thi bay, những thứ này đã rất kinh khủng rồi, nhưng quỷ xác thì lợi hại hơn hẳn, nó vô cùng khó đối phó."

"Con biết Hạn Bạt rồi chứ? Thứ này một khi xuất hiện thì khiến đất đai cằn cỗi, muôn vật lầm than, và thi quỷ chính là một sự tồn tại đáng sợ như Hạn Bạt."

Tôi nghe xong thì ngây ra tại chỗ. Tôi không nghiên cứu gì về lịch sử cả, vì vậy cũng không rõ Lương Tiêu hoàng đế là người như thế nào? Nhưng xem ra, ông ấy cũng là người rất ghê gớm.
Từ rất lâu về trước, ông ta đã bí mật xây dựng mộ cổ, rồi nắm giữ vật cấm, vật cấm này trong mộ thì kích hoạt long khí. Ông ta cứ dùng cách này để hấp thụ khí đó, cuối cùng khi sống thì được lên ngôi, đến khi chết rồi thì trở thành vua dưới địa phủ.

Hắn ta lập ra một đại âm cung điện dưới âm gian, bây giờ còn muốn lật đổ thống trị của Diêm Vương, thống nhất âm tào, để trở thành âm thiên tử thực sự. Còn cơ thể trên dương giới, thì lại biến thành quỷ thi.

"Nên giờ con hiểu rồi chứ, mộ cổ dưới lòng đất không hề đơn giản. Vả lại mộ này có thể thông với địa phủ, Tam Tiên Cô trước kia cũng đã rơi vào 1 cái động, động đó thông với âm gian, dưới động là biển U Minh, chắc chắn vật cấm của Tiêu Uyên Minh cũng đang ở dưới đó, nhưng vật cấm đó là thứ gì? Ta đoán có thể là rồng."

"Cái gì? Rồng?"

"Vì chỉ có rồng mới tạo ra được long khí mạnh như vậy, giúp cho Tiêu Uyên Minh khi sống lên được ngôi hoàng đế, khi chết rồi vẫn có thể làm vua, xác còn biến thành quỷ, thực sự là quá khủng khiếp."

"Ông con có thể là đã thám hiểm qua ngôi mộ đó rồi, nhưng ông ấy thấy ngôi mộ này quá là nguy hiểm, nên chỉ lặng lẽ dò la một mình, không dám kể cho bất kì ai. Từ đó có thể thấy, ông con là một đại tiên bắt quỷ nhưng cũng không cách nào đối phó được với quỷ thi trong này, vì còn cả vật cấm kia nữa. Nhưng ông con cũng đã bảo rằng, trên đời này e là chỉ có người thu quỷ của Đạo giáo và nữ thần Phật giáo liên hợp với nhau, mới có thể trấn áp được ác ma trong đó."

Tôi bị những lời này làm cho kinh hãi, phải lúc lâu sau mới định thần trở lại.
Sớm biết mộ cổ đáng sợ nhưng thật không ngờ nó lại khủng khiếp đến thế.

"Chú hai, vậy còn đợi gì nữa? Chúng ta bắt buộc phải đi ngăn mấy người khai quật đó, bên trong có quỷ thi. Hơn nữa có thể nó còn thông với âm gian, nếu để chuyện này xảy ra ngoài thì nhân gian loạn mất."

Chú hai dập lấy điếu thuốc, rồi thở dài đứng dậy, sau đó tiến về phía cửa: "Sợ là mọi chuyện đã muộn, vì bọn họ đã tiến vào trong mộ rồi."

Nghe thấy câu này, tim tôi như hẫng một nhịp.

Sáng sớm hôm sau, tôi và chú hai đến hiện trường khai quật. Nhưng vừa mới tới, chúng tôi đã rất kinh ngạc. Chỗ này bây giờ đều bị chăng dây cảnh báo, liên tục có mấy xe cảnh sát đậu đầy, thôn dân hiếu kỳ tới xem đều bị chặn đứng ở ngoài.

"Chú hai, hình như xảy ra chuyện rồi."

Lòng tôi như thắt lại, cảm thấy mình đã tới muộn một bước. Nhưng tôi biết có những chuyện không thể ngăn lại được.

Thế rồi chúng tôi thấy từ trong hầm đất được khiêng ra một cỗ thi thể. Họ dùng cái cáng khiêng ra, nhưng trên thi thể lại phủ lớp vải trắng, do đó chúng tôi không rõ người chết là ai. Mấy cảnh sát đứng đó sắc mặt đều rất khó coi, thậm chí còn có 1 lính tuần tra chạy đi nôn ọe, bao nhiêu đồ ăn trong bụng đều nôn thốc ra ngoài, chứng tỏ người này chết rất thê thảm.

Rốt cuộc người chết là ai? Không phải là Ngô giáo sư chứ? Tối hôm qua lúc ở nhà Trương Lão Niên, chúng tôi cũng đã gặp Ngô giáo sư rồi, ông ấy là một trong những người phụ trách cuộc khai quật lần này, kể ra thì ông ta cũng rất hòa nhã thân thiện, không hề có ác ý.

Rất nhanh sau, có 1 người được nhân viên dìu ra ngoài, người đó không ai khác, chính là Ngô giáo sư. Tôi thở phào, hóa ra người chết không phải ông ấy.

Tuy nhiên, so với dáng vẻ hào hứng tối qua, Ngô giáo sư lúc này trông hoàn toàn khác, mặc dù vẫn là cặp kính đó, nhưng gương mặt đã mất đi thần sắc, tóc bạc đi nhiều, nếp nhăn lộ rõ, cả người lảo đảo, nếu không được đỡ ra ngoài, chắc ông ta đã gục xuống từ lâu.

Công tác khai quật mộ có vẻ là cũng đã dừng lại, một vài công cụ và thiết bị đều vứt đầy ra đất, những người phụ trách lần này ai ấy đều bơ phờ, bụi bặm bám đầy trên mặt.

"Quả nhiên là xảy ra chuyện, hơn nữa còn là chuyện lớn."

Chú hai buông lấy 1 câu rồi tiến về phía trước, nhưng vừa tới thì bị cảnh sát chặn lại. Lúc này, Ngô giáo sư thất thần ngẩng đầu lên xem, gương mặt u ám mệt mỏi bỗng lóe lên tia sáng, ông ấy lập tức nói với hai lính đứng cạnh.

"Đồng chí, cho họ vào, cho họ vào đi."

Thấy vậy, hai viên cảnh sát mới lùi ra, tôi và chú hai tiến tới chỗ dây cắm rồi đến cạnh Ngô giáo sư. Giáo sư Ngô được hai nhân viên công tác đỡ, suýt chút nữa thì đứng không vững, cả người run lên cầm cập.

Chú hai tôi im lặng không nói, nhưng ông ấy lại chủ động nắm lấy tay chú ấy, giọng nói không ngừng run rẩy.

"Cậu là người bắt quỷ mà Trương trưởng thôn nói tới, tối qua chúng ta đã gặp nhau rồi."

"Giáo sư, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Ngô giáo sư bỗng cười đau khổ, nụ cười này thật thê lương thảm thiết.

"Tiểu huynh, đêm qua cậu nhắc chúng tôi không được đào mộ, nếu đào thì sẽ xảy ra chuyện, tôi tưởng rằng cậu chỉ cố ý đe dọa, hoàn toàn không hề để tâm. Nhưng thật không ngờ, vào tối hôm qua đúng là đã xảy ra chuyện."

Giáo sư Ngô vừa nói thì mấy nhân viên công tác khiêng từ trong mộ ra một thứ gì đó, nhìn rất dùng sức. Mặc dù đồ này bị một tấm vải phủ lên, nhưng từ chỗ chúng tôi quan sát, thì cũng biết rõ được nó là một cái chảo đen sì.

Cái chảo này thực sự rất lớn, to hơn cái chảo nấu rau hàng trăm nghìn lần, mấy người khiêng cùng đều phải dùng sức. Sau đó cái chảo được đặt lên một chiếc xe, chiếc xe này cũng nhanh chóng rời đi mất. Tôi đoán, cái chảo là từ mộ cổ đào ra, nó là vật cổ nên chắc là được mang tới viện nghiên cứu cổ vật rồi.

Do ở đây có rất nhiều người, nên Ngô giáo sư bảo chúng tôi đi đến lều vải bên cạnh, đó là chỗ nghỉ ngơi, bên trong sơ sài, lác đác.

"Chết rồi, lão Lý chết rồi." Ngô giáo sư đau đớn kêu lên, hai môi không ngừng mấp máy.

Lão Lý? Tôi đột nhiên nhớ ra tối qua ở nhà thôn trưởng, ngoài nhìn thấy Ngô giáo sư thì có một chủ viện bảo tàng, và một nghiên cứu sinh họ Lý.
Lẽ nào người chết đó là nghiên cứu sinh họ Lý ư? Nhìn cậu ta cũng không lớn tuổi lắm, nhưng được Ngô giáo sư gọi là Lão Lý, thì chắc người này học thức cũng không tồi. Đêm qua ông ấy vẫn bình thường, sao mà nay lại chết đột ngột như vậy?

Thế là Ngô giáo sư bắt đầu tường thuật lại những chuyện khủng khiếp đã xảy ra vào tối qua.

Đêm qua, sau khi chú hai và tôi về nhà, Ngô giáo sư và đám người bọn họ tiếp tục ăn uống đến tận 11 giờ hơn. Ban đầu định như thường ngày, mấy người ăn xong thì sẽ đi nghỉ, công tác khai quật cũng sẽ dừng, đợi sáng hôm sau thì mới tiếp tục.

Nhưng lúc ba người bọn họ chuẩn bị lên giường, thì Ngô giáo sư nhận được cuộc điện thoại, mấy nhân viên công tác bên mộ nói rằng trong mộ có động tĩnh, hình như có gì đó không bình thường. Vậy là ba người họ rời nhà thôn trưởng, mau chóng đến hiện trường khai quật.

Lúc ấy đã là nửa đêm, khắp nơi yên tĩnh lạnh lẽo, ngoài nhân viên trong lều ra thì không có thêm ai cả.

Vì bọn họ đào được một vài viên ngọc nổi tiếng, và cả cái chảo sắt khổng lồ, nên họ mới bảo một vài nhân viên ngủ ở đây túc trực, đề phòng dân làng lén lút lấy trộm, bởi đó đều là cổ vật cả, thực sự rất là đáng giá.

Sau khi Ngô giáo sư đến chỗ bọn họ, thì ông ấy cũng nghe thấy bên trong mộ cổ có tiếng ùng ục truyền tới, tiếng này y như tiếng nước đun sôi. Mấy nhân viên đều nói rằng, lúc họ chuẩn bị đi nghỉ thì đã nghe thấy âm thanh này rồi, nó phát ra từ phía trong mộ cổ. Do cảm thấy không ổn nên họ gọi Ngô giáo sư tới.

Vậy là Ngô giáo sư cùng người của mình là nghiên cứu viên họ Lý, chủ viện bảo tàng thêm hai nhân viên nữa, tổng là 5 người cùng bước vào trong xem.

Vì cơ quan bên trong đã bị bọn họ phá, nên việc vào động, họ cũng không sợ nữa. Cái chảo sắt mà bọn họ đào được thì vẫn nằm ở trong mộ, vì cái chảo vừa to vừa nặng, nên sau khi đào ra thì tạm thời vẫn để ở đó, chừng nào xe chở hàng của viện khảo cổ tới thì sẽ lôi nó đi. Do lúc khai quật, hiện trường rất hỗn độn, một vài dân làng còn tự ý chạy vào trong xem trộm, nên họ cũng không dám khiêng nó ra ngoài.

Nhưng vấn đề là, trong cái chảo này vốn trống không, nên chắc chắn nó không thể phát ra tiếng động được.
Ngô giáo sư là người bước vào đầu tiên, ông ấy cầm đèn pin kiểm tra một lượt thì bỗng nhiên vô cùng kinh sợ, bởi bên trong chảo lúc này tự dưng lại đầy ắp dầu, hơi nữa dầu này còn bị nấu chín, nó đang sôi lên ùng ục, khói tỏa ra cuồn cuộn nghi ngút.

Ngô giáo sư định quay ra chất vấn mấy nhân viên đứng cạnh, hỏi xem ai là người đã bỏ dầu vào chảo này. Nhưng lời ông ấy còn chưa kịp nói thì bỗng nghe thấy nghiên cứu viên họ Lý kêu lên thảm thiết, rồi "ùm" một tiếng, không biết đã xảy ra chuyện gì, mà cả người anh ấy rơi tõm vào trong chảo.

Ngô giáo sư và mấy người còn lại bị dọa cho kinh hồn bạt vía. Vì nghiên cứu viên Lý vừa mới đứng ngay bên cạnh họ mà, làm sao mà lại rơi vào trong chảo dầu được? Hình như là đã có một bàn tay vô hình nào đó, lôi ông ấy lên cao và ném vào trong chảo.

Thế rồi, những tiếng tiếp theo là tiếng gào thét thấu trời của nghiên cứu viên họ Lý. Dầu trong chảo sôi một cách khủng khiếp, nếu một người sống mà rơi vào đó thì sẽ thế nào? Chả cần nói cũng biết, chắc chắn là họ bị rán chín trong đó chứ sao.

Nhiệt độ dầu sôi cao như vậy, ai mà rơi vào nhất định sẽ chết ngay, nhưng kì lạ là, sau khi Lý tiên sinh rơi vào trong thì khói ở chảo cuộn lên không ngừng, ông ta giãy giụa gào thét khoảng nửa canh giờ mà vẫn không chết.

Lúc mới bị rơi ông ta kêu rằng: "Cứu tôi, cứu tôi với, đau quá..."

Cuối cùng ông ấy hét: "Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi không hại người nữa, xin đừng ném tôi vào chảo dầu, ĐỪNG..."

Trong suốt nửa canh giờ đó, Ngô giáo sư và mấy người bọn họ lòng như lửa đốt, họ nghĩ ra đủ cách để cứu Lý tiên sinh ra ngoài. Nhưng căn bản là hoàn toàn không thể, bởi trời tối chả biết kêu ai, thiết bị cứu hộ cũng không ở đó. Cuối cùng bọn họ chỉ giương mắt nhìn Lý tiên sinh bị nấu chín, giọng ông ta càng lúc càng nhỏ, tiếng hét bé dần rồi biến mất. Trong chảo lúc này chỉ nổi lên một cái xác nâu đen, thi thể sau khi bị chiên thì co quắp lại như một con châu chấu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info