ZingTruyen.Info

Người Bắt Quỷ - 一部故事

Phần 38

linhnoir


Tôi thực sự là nghe thấy tiếng của Đào Hoa, vì vậy tôi mới cố chấp bước về phía trước. Trong lòng tôi vô cùng kích động, bởi tôi cảm thấy mình sắp được gặp cô ấy rồi, cho dù cô ấy đã là linh hồn đi chăng nữa.

Tôi rất nhớ cô ấy.

"Đừng đi về phía trước, hương đã cháy được 2 cây rồi, Trường Sinh, mau quay lại cho ta, nếu không con không trở về được nữa." Giọng chú hai đốc thúc bên tai tôi, sau đó là tiếng chiêng vang lên liên hồi.

Nhưng tôi chẳng quan tâm nữa, cứ thuận theo âm thanh nghe được của Đào Hoa mà bước về phía trước. Không biết là đã đi bao lâu nhưng đột nhiên trước mặt tôi xuất hiện một biển lớn.

Nước biển ở đây có màu đen, sóng cuộn từng lớp, nhìn thôi cũng thấy nó gớm ghiếc mức nào. Mặc dù tôi có chút mơ hồ nhưng ý thức vẫn hoàn toàn tỉnh táo.

"Chú hai, cháu nhìn thấy nước biển rồi, là biển U Minh mà Tam Tiên Cô nói đến."

"Cái gì?"

"Đi qua biển này hình như là đến đại âm hoàng cung, hình như cháu thấy bên kia bờ là cung điện đó."

"Gì?"

Tôi đặt thử 1 chân xuống nước, không có cảm giác gì, nên đã lội cả người bước xuống. Đào Hoa hình như đang ở phía trước vẫy gọi tôi rồi.

Tôi liều mạng dìm mình qua biển.

"Trường Sinh, con làm gì vậy? Tuyệt đối không được bước xuống biển đó. Sóng biển U Minh sẽ làm hồn phách con tan thành mây khói."

"Con sắp bơi được đến bờ rồi."

"Cái gì? Con...."

Tôi ngẩng lên hít lấy không khí, phát hiện mình đã nhìn được bờ bên, trên bờ còn có một cung điện xa hoa lộng lẫy, chắc nó là đại âm hoàng cung rồi. Một cảm giác mãnh liệt nói với tôi rằng, Đào Hoa đang bị mắc kẹt trong đó.

Nhưng đột nhiên, sóng biển lại cuộn lên, từng bọt sóng ào ào theo lớp tiến đến, giống như nó bị nấu sôi. Tôi bỗng cảm thấy xung quanh nóng rát.

Chuyện gì thế này? Vừa mới không thấy gì, sau giờ nước biển lại sôi giật lên như vậy? Tôi mau chóng dùng hết sức lực bơi về phía bờ, nhưng cảm thấy hơi nóng càng lúc càng kinh khủng, giống như cơ thể sắp bị tan ra.
Lẽ nào tôi sắp bị nước biển U Minh nấu chín?

"Trường Sinh, mau quay lại, mau quay lại đi." Chú hai gào lên đau đớn.

Tôi chỉ cảm thấy cơ thể càng lúc càng nóng, nhưng vẫn trong mức chịu được. Thế rồi tôi lại nhìn thấy một đợt sóng khác cuộn đến, đợt sóng này còn có cả hơi nước cuộn lên, đen ngòm, nóng như lửa đốt bao trùm lấy cả cơ thể.

"Ùm...."

"Ầm ...ầm..."

Tôi lộn nhào trong biển nước, nhưng đột nhiên tôi hít thật mạnh, thế là bao nhiêu nước biển bỗng đều bị tôi hút cạn, toàn bộ chúng đều bị tôi uống hết.

Cả cơ thể tôi như cái động không đáy, nuốt toàn bộ đám nước biển đó vào, chẳng mấy chốc, biển U Minh còn trơ trọi đá.

Nước biển đã hoàn toàn biến mất, toàn bộ chúng đã bị tôi nuốt chửng. Cả người tôi không ra hình người nữa, mà biến thành một tên mập béo ú, từng thớ thịt trong cơ thể nở căng, tròn ung ủn. Tôi cảm thấy rõ cơ thể mình toàn là nước, nước trong cơ thể cứ kêu lên òng ọc, ợ lên 1 tiếng, cũng có nước trào ra.

"Con sao rồi? Trường Sinh, Trường Sinh..."

"Chú... con... con... nuốt hết nước biển U Minh vào bụng rồi... Con... không xong rồi... cả người nặng quá, chỗ nào cũng là nước... Ối... con..."

"Cái gì? Con đang nói cái gì? Trường Sinh... đã xảy ra chuyện gì?"

Tôi cuối cùng cũng không chịu nổi lượng nước trong cơ thể mà ngã vật ra đất. Thật không tin nổi là nước biển U Minh đã bị tôi uống cạn rồi.

Tôi lắc lắc người rồi cố gắng đứng dậy, vì tôi cảm thấy Đào Hoa đang gọi tôi, cảm giác này rất rõ ràng, chắc chắn không phải là ảo cảm. Vì vậy cho dù tôi thấy khó chịu nhưng vẫn theo tiếng gọi mà tiến về phía trước, cuối cùng tôi cũng lảo đảo bước tới trước cung điện sang trọng kia.

Ngay trước cửa điện có vài thị vệ, tôi nghe thấy một trong số họ quát về hướng tôi rằng: "Ở đâu ra lại có một tiểu quỷ thế này?"

Tôi tiến lên rồi đưa tay vẩy nhẹ, một sức mạnh bỗng nhiên phóng ra, nó làm cho tên lính gác bay nhào ra đất, vài cung nữ đi ngang sợ hãi hét ầm lên, nhưng rất nhanh họ bị tôi đuổi kịp. Dù tôi cũng chỉ cái giơ tay hẩy nhẹ, nhưng mấy cung nữ đó đều bị đánh cho bất động mà nằm im ra đất.

Tôi cứ thế lao vào trong điện, cảm thấy rõ ràng là Đào Hoa đang ở trước mặt rồi.

Tôi bước vào mà không gặp một chút trở ngại. Hoàng cung đại điện thật tráng lệ, rực rỡ vô cùng nhưng đáng tiếc, tất cả đồ vật ở đây đều mang một màu u ám, không có tươi sắc, một cảm giác lạnh lẽo vô cùng.

Vậy là tôi xông vào hậu cung, chỗ này giống một tẩm cung lớn, tôi bước vào một trong số những cửa cung đó, lờ mờ nhìn thấy bên trong có một cái rèm. Sau cái rèm có hai người đang nói chuyện.

Có một giọng nữ bảo rằng: "Bệ hạ, Diêm Vương đã lập ra kết giới, chúng ta không thể tiến vào được, giờ phải làm sao đây?"

Giọng nam bảo rằng: "Ái phi đừng lo lắng. Bọn chúng lập ra kết giới, mặc dù chúng ta không đánh được vào nhưng những linh hồn người sống sau khi chết cũng chả bước vào nổi. Vì vậy tất cả chúng đều sẽ được áp giải đến hoàng cung, trở thành âm binh của chúng ta. Không bao lâu nữa, thế lực của chúng ta sẽ trở nên khổng lồ, lật đổ thống trị của Diêm Vương hèn nhát. Phần thắng đã ở ngay trước mắt, chúng ta chỉ cần chờ thôi, hahaha."

"Chúc mừng bệ hạ, bệ hạ anh minh. Thiếp còn có một tin mừng nữa, người nữ dương gian có sinh thần hợp với bát tự của người đã được tìm thấy, hiện đang ở tẩm cung của người. Đêm nay, bệ hạ và cô ta có thể dung hợp âm dương, như vậy long khí của người sẽ ngày càng mạnh, nó sẽ giúp bệ hạ thống nhất hai giới âm dương này."

"Tốt, tốt, hãy mang cô gái đó đến đây."

Chỉ nghe thấy người nữ nói rằng: "Đến đây, mang Đào Hoa cô nương vào."

Nghe đến tên Đào Hoa mà tôi giật nảy mình, nên mau chóng chạy tìm chỗ trốn.

Tôi nhìn thấy phía trước có hai cung nữ đi vào, họ đang đỡ một cô gái, cô gái này mặc Hoa phục màu hồng, trên đầu cài trâm bạc, ăn mặc trang điểm y hệt một cô nương cổ đại.

Tôi suýt chút nữa lêu lên, đó chẳng phải là Đào Hoa sao?

Đào Hoa được hai cung nữ đó kéo rèm rồi đỡ vào trong.

"Nữ nhân của dương gian đã được mang tới, mời bệ hạ chiêm ngưỡng, thần thiếp xin cáo lui."

Giọng người nữ lại vang lên, sau đó cô ấy cùng hai cung nữ lui xuống.

Sau rèm lúc này chỉ còn lại người đàn ông đó và Đào Hoa. Tôi nghe thấy hắn ta bảo rằng: "Đào Hoa? Cái tên thật đẹp, nhưng đáng tiếc khi sống còn lại kết hôn rồi. Nhưng không sao, vẫn rất có ích cho kế hoạch của ta, đêm nay nàng là của ta. Hahaha, qua đây, để bổn vương xem xem."

Tim tôi như muốn nhảy ra ngoài, không ngờ rằng Đào Hoa sau khi chết lại không xuống âm tào địa phủ mà lại mắc kẹt trong hoàng cung đại điện này, hơn nữa còn bị ép gả cho tên thống trị của cung điện nơi đây. Không thể thế được, Đào Hoa là người của tôi mà.

Nghĩ đến đây thì tôi không quan tâm nhiều nữa, lớn tiếng gọi tên Đào Hoa, sau đó lao tới chạy vào tẩm cung đấy.
Có lẽ là tiếng tôi lớn quá, nên lập tức làm kinh động mấy cung nữ và nương nương vừa bước ra kia.

"Ai? Sao lại to gan dám xông vào đại âm cung điện của ta? Phá hỏng chuyện tốt của bệ hạ."

Tôi nhìn vào mặt người phụ nữ đó, lập tức run rẩy sợ hãi. Gia Luật... Gia Luật A Đóa.

Đây không phải là Gia Luật A Đóa sao? Gương mặt này với gương mặt của A Đóa giống nhau như đúc.

Nhưng tôi chợt nhớ, hình như đám người của Tần bà bà bảo rằng, nương nương trong đại âm hoàng cung là Gia Luật A Kỳ, chứ không phải Gia Luật A Đóa.

Lúc ấy tôi chỉ muốn cứu Đào Hoa, nên cũng chẳng quan tâm cô ta là Gia Luật A Đóa hay Gia Luật A Kỳ nữa. Tôi nhảy bổ vào sau tấm rèm, nhìn thấy tên đàn ông mặc áo cổ đại đang ôm Đào Hoa vào lòng.

"Mẹ kiếp, thằng khốn này."

Tôi không quan tâm hắn là hoàng đế hay cái gì, lập tức giơ chân đạp cho một phát, hắn ta bị đá bay ra sau. Thế rồi tôi kéo tay Đào Hoa vụt chạy.

"Mau, bắt hắn lại cho ta."

Gia Luật A Kỳ kêu lên một tiếng, ngay lập tức thị vệ và cung nữ xông lên, làm chặn đứng lối tôi chạy. Rất nhanh, tôi và Đào Hoa bị họ bao vây.

Giọng chú hai lại truyền đến. "Đã xảy ra chuyện gì? Trường Sinh, rốt cuộc đã có chuyện gì? Nguy hiểm quá, con mau quay về cho ta, thời gian sắp hết rồi."

Tôi bây giờ không quan tâm lời chú hai nữa, nên cứ mặc kệ lời ông ấy.
Gia Luật A Kỳ bước đến chỗ tôi, đột nhiên mặt mày biến sắc, cô ta hít một hơi thật mạnh, giống như là ngửi ra được mùi gì đó.

"Hồ lô ngọc đang trên người ngươi? Ta đã ngửi ra được mùi hương này, cũng ngửi thấy được mùi của tỷ tỷ ta."

Tôi lôi từ trong người ra chiếc hồ lô ngọc.

Gia Luật A Kỳ kinh ngạc. "Nghịch chủng của tỷ tỷ và tên hòa thượng đó quả nhiên là ở trong hồ lô này. Mau, bắt hắn lại cho ta."

Vô số thị vệ dùng mâu nhọn hoắt lao về phía tôi và Đào Hoa, tôi dùng hết sức hét lên, rồi luồng sức mạnh vô tận từ trong cơ thể bùng phát ra ngoài, tạo thành một cơn lốc có thể nhìn được bằng mắt thường, ào lên một tiếng. Tất cả các thị vệ bị bắn tung ra xa.

Chết rồi? Sao lại mạnh thế này? Hay là do mình đã uống nước biển U Minh nhỉ?

Tôi lại kéo tay Đào Hoa chạy đi, chạy một mạch ra khỏi hoàng cung đại điện. Ngẩng mặt lên nhìn, ngay trước hoàng cung đó lại là từng đợt sóng khổ ải đang cuộn lên ào ào.

Sao lại thế này? Nước biển chẳng phải là đã bị tôi uống cạn rồi sao?

Vào đúng lúc đó, bỗng có 1 giọng hát vang tới. Tôi ngẩng đầu lên nhìn thì thấy trước mặt là một người đàn ông mặc áo cối, đội nón tre, đang chèo thuyền nhỏ đi tới bên bờ.

"Biển khổ U Minh, khổ hải vô vờ, ác hồn không biến, nước biển không tan, chàng trai, hãy để ta đưa các người đi một chuyến."

Con thuyền nhanh chóng đi tới trước mặt, thế rồi tôi cứ kéo Đào Hoa đang mơ mơ hồ hồ bước lên thuyền đó.
Con thuyền đi đến giữa biển, thì một con sóng đánh tới, tôi và Đào Hoa bị ngã văng xuống nước, cả cơ thể bắt đầu bị nước biển nhấn chìm.

Chìm mãi chìm mãi thì tôi thấy có ánh sáng, hai mắt tôi bắt đầu đau nhức, thế rồi bất tỉnh, không biết thêm gì nữa, nhưng tôi có thể cảm nhận rõ rằng, vào giây phút tỉnh táo cuối cùng, tôi vẫn nắm chặt lấy tay của Đào Hoa.

Lúc tỉnh lại thì cũng đã 3 ngày sau rồi.
Khi mở mắt tôi thấy chú hai đang ngồi cạnh bên giường, ông ấy cởi trần, mặc một cái quần rộng, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, bên cạnh có cái quạt đang bật, Tam Tiên Cô cũng đứng ngay ở đó.

"Cuối cùng con cũng tỉnh rồi." Thấy tôi tỉnh lại, chú hai mới thở thở phào nhẹ nhõm.

"Cậu hôn mê cũng đã được 3 ngày, Lý Nhị không khi nào chợp được mắt." Tam Tiên Cô nói, trên đầu và mặt bà ấy không ngừng chảy mồ hôi, hình như họ rất nóng thì phải.

Lúc này tôi cũng phát hiện mình cũng cảm thấy nóng, rồi thấy cơ thể rất nặng, nằm trên giường mà không động đậy nổi.

"Chú, con.."

"Ấy, con đừng động đậy, cứ nằm nghỉ ngơi đi." Chú hai vội vàng nói.

Tôi đột nhiên nhớ tới Đào Hoa, sau đó hỏi họ rằng: "Đào Hoa đâu ạ?"

"Con yên tâm, con đã mang được linh hồn con bé từ hoàng cung đại điện ra rồi, chỉ là bây giờ linh hồn nó rất yếu, nên ta đã để nó nghỉ trong lọ thu hồn, chờ nó khỏe hơn rồi sẽ cho nó gặp con."

Tôi lúc này mới yên tâm trở lại.

"Chú hai, hai người... hai người sao lại trông nóng thế này?"

Chú hai vừa dùng tay gạt đỡ mồ hôi trên trán, vừa bảo với tôi rằng: "Không chỉ có bọn ta, mà cả cái thôn này, rồi cả mấy thôn xung quanh bên cạnh cũng đều nóng như thế. Đó không phải là do con làm sao?"

"Hả, con?"

Tôi đang thắc mắc thì đột nhiên cảm thấy cơn nóng trong cơ thể biến mất, nhưng ngay lúc sau thì một trận lạnh kéo đến, từng bộ phận trên cơ thể bắt đầu lạnh dần, sau đó thì tỏa luồng khí đó ra.

Chỉ thấy chú hai kêu lên một tiếng , rồi nhanh chóng tắt quạt, lôi ngay cái áo khoác bông mặc vào, Tam Tiên Cô cũng vội khoác một cái áo bông khác.
Ngay lúc ấy tôi cảm thấy căn phòng nóng nực vừa rồi đã trở nên lạnh lẽo, nhiệt độ đột ngột giảm xuống, giống y như thời tiết mùa đông. Chú hai mặc dù đã khoác áo lên người, nhưng ông ấy vẫn run lên cầm cập.

"Rốt cuộc đã có chuyện gì? Tại sao chúng ta lúc thì thấy nóng, lúc thì thấy lạnh thế này?"

"Cháu trai à, cái này phải hỏi con đó. Con đến âm gian về thì đã xảy ra chuyện như này rồi. Con không biết là khí nóng và khí lạnh vừa rồi đều từ người con phát ra sao? Vì vậy cả cái thôn này cũng theo đó mà thay đổi."

"Lúc đi đến âm gian, rốt cuộc đã có những chuyện gì?"

Đầu tôi như phát ra một tiếng, mọi ký ức từ âm gian đột nhiên hiện về. Vậy là tôi đem chuyện đã xảy ra ở dưới địa phủ kể cho chú hai nghe.

Cả chú ấy và Tam Tiên Cô đều há hốc.

"Cậu nói cậu uống hết nước biển U Minh vào bụng sao?" Tam Tiên Cô không tin nhìn chằm vào tôi.

Tôi chỉ gật đầu.

"Khổ hải U Minh, là nơi có âm khí mạnh nhất, nước biển bên trong cũng là nước âm cực mạnh, nhưng lại bị cậu nuốt chửng, chẳng trách có khiến cơ thể cậu phát ra khí lạnh như thế, làm nhiệt độ xung quanh cũng đột nhiên giảm mạnh." Tam Tiên Cô nói.

Nhưng chú hai lại lắc đầu: "Không, mặc dù biển U Minh thuộc về vùng đất cực âm, nhưng nước trong biển lại thuộc hành dương, hơn nữa còn là cực dương, nó là nước mang dương cực nên nó mới nấu chín tất cả những linh hồn bị rơi xuống đó."

"Trường Sinh, ta hiểu rồi, cơ thể con trời sinh nguyên khí cùng sát khí, tất cả những thứ này đều thuộc âm, nhưng con lại nuốt hết nước biển đó vào, nên giờ người con mới nửa âm nửa dương như thế. Chúng lẫn lộn vào nhau, tranh đấu lẫn nhau, làm cho cơ thể con lúc nóng lúc lạnh. Hơn nữa khí nóng lạnh này lại còn có thể phát ra ngoài, nên nó ảnh hưởng đến nhiệt độ xung quanh."

"Nghiêm trọng vậy sao?" Đến lượt tôi mồm miệng há hốc.

"Chuyện này cũng giống như chuyện hỏa thần Chúc Dung và thủy thần Cộng Công tranh đấu, hai vị này lửa nước bất hòa, nên khó phân thắng bại. Lửa và nước, âm và dương, chắc chắn là hai thứ tương khắc. Nhưng cuối cùng hỏa thần Chúc Dung cũng thắng, điều này nói rằng mặc dù bọn họ tương khắc lẫn nhau, nhưng kết quả vẫn có một bên áp đảo bên còn lại, rồi tạo ra dung hòa. Vì vậy Trường Sinh, con đừng quá lo lắng, đợi đến khi cực âm và cực dương trong cơ thể con phân được thắng bại rồi, thì con sẽ tự hết khó chịu."

"Nếu như vậy thì có hại hay có lợi cho con? Tại sao con lại uống hết được nước biển của U Minh chứ?" Tôi hỏi.

"Chắc là không, chờ khi chúng phân thắng bại ta mới rõ tại sao con lại hút được nước biển U Minh." Chú hai vừa nói vừa khẽ lắc đầu.

Tôi đột nhiên nhớ ra cái hồ lô ngọc, cuối cùng thì lấy nó ra xem, tôi kêu lớn: "Chú hai, chú mau xem thai nhi trong hồ lô này lớn rồi này, hơn nữa toàn thân còn có màu tím."

Chú hai xem nó một hồi lâu rồi tặc lưỡi, nhưng ông ấy cũng không biết tại sao nó lại như vậy.

"Lần này tẩu âm, mặc dù không gặp được ông bà và cha mẹ, nhưng ít ra ta cũng đã biết được âm gian đã xảy ra chuyện gì, rồi con còn cứu được Đào Hoa ra ngoài. Hơn nữa âm thọ của Đào Hoa ta đã hiến cho Tam Tiên Cô, nên giúp bà ấy sống lại."

"Âm gian đã có chuyện gì vậy?" Tôi hỏi.

"Từ sự việc con kể, ta thấy âm gian ngoài Diêm Vương ra thì còn xuất hiện thêm một thế lực nữa, đó chính là hoàng đế và nương nương trong đại âm hoàng cung đó, bọn họ muốn tạo phản, cướp sự thống trị của Diêm Vương."

"Sao? Âm gian mà cũng xảy ra những chuyện này ư?"

"Đương nhiên, âm gian thật ra giống với dương gian này, cũng có nhiều thiên biến vạn hóa. Thực ra mà nói chiến tranh dưới âm giới không phải đã xảy qua 1 lần. Trường Sinh, hôm nay ta sẽ phổ cập cho con một chút. Âm gian... con có biết Diêm Vương ban đầu là ai không?"

Tôi lắc đầu.

"Bao Chủng, là Bao Thanh Thiên Bao Đại Nhân."

"Hả? Ông ấy từng là Diêm Vương dưới âm gian sao?"

"Đúng, Bao Chủng là hiện thân của công lý, lúc còn sống thì nhật đoạn nhân gian, đêm xuống thì dạ phán âm phủ, nghĩa là sáng thì làm xử phán chuyện dương giới, tối thì thành Diêm Vương xử trí âm tào. Sau khi chết thì ông ấy hoàn toàn trở thành Diêm Vương dưới địa phủ, nhưng sau này, vì công đức vô lượng, nên được hóa thành tiên."

"Sau khi Bao Đại Nhân thành tiên, vị Diêm Vương tiếp theo chính là Hàn Cầm Hổ, sinh thời ông ấy là đại tướng nhà Tùy, chẳng phải là có câu: Thân vi thượng trụ quốc, Tử tố Diêm La Vương sao? Câu đó chính là nhắc đến Hàn Cầm Hổ."

"Nhưng không lâu sau âm gian xảy ra phản loạn, một quỷ vương dẫn đầu lật đổ thống trị của Hán Cầm Hổ. Nhưng sau này quỷ vương bị thiên binh tiêu diệt, từ đó âm gian mới lập lại chức vị, thành lập thập điện Diêm La, ngũ phương quỷ đế, đứng đầu là Đại Đế Phong Đô.

"Âm gian từ đó yên bình, nhưng xem ra giờ lại có phản loạn nữa, đứng đầu phản loạn này là một hoàng đế và nương nương, rồi còn lập hẳn 1 hoàng cung đại điện. Có thể thấy chúng tác quái rất lâu rồi, đến cả Phong Đô đại đế cũng phải sợ hãi, lập ra kết giới ngoài đường Hoàng Tuyền, dẫn đến những người đã chết không thể luân hồi, sau đó thì bị lôi về âm điện làm kẻ hầu người hạ, hoặc thành âm binh."

"Thật đáng sợ, mỗi ngày người trên đời này chết đi bao nhiêu, có biết bao nhiêu quỷ hồn không xuống được âm gian mà bị bắt về đại âm cung điện đó làm âm binh. Cứ tiếp tục thế này thì chẳng bao lâu nữa, thế lực của âm điện đó sẽ trở nên bất bại."

Chú hai lại tiếp tục cau mày: "Người cầm đầu của cung điện này chắc chắn không phải tầm thường. Người được gọi là hoàng đế và nương nương đó rốt cuộc là ai, sao lại có bản lĩnh lớn như vậy chứ?"

" Hoàng đế đó được gọi là Tiêu hoàng đế, còn nương nương thì lại giống y hệt Gia Luật A Đóa."

Nhưng chú hai không để ý tôi, mà thở dài nói tiếp: "Con còn nhớ chuyện mở cổng trời không? Lần cửa trời mở cuối cùng đó có xuất hiện cảnh trong địa ngục, Gia Luật A Đóa cũng xuất hiện ở trong. Xem ra nhân gian này đúng là sắp có đại nạn rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info