ZingTruyen.Com

Người Bắt Quỷ - 一部故事

Phần 32

linhnoir


Trong suy nghĩ của chúng tôi, những người sau khi chết chắc chắn là phải xuống âm phủ.

Nhưng âm phủ trông như thế nào?

Không gì khác ngoài đường Hoàng Tuyền, cầu Nại Hà, canh Mạnh Bà và cả Diêm Vương. Người sau khi chết thì sẽ phải đi trên đường Hoàng Tuyền, bước qua cầu Nại Hà, uống được canh Mạnh Bà sau đó mới được hồi sinh chuyển kiếp, đại loại là nó sẽ theo một lộ trình như vậy.

Nhưng Tần bà bà nói là không phải. Bà ấy kể sau khi chết, linh hồn sẽ bay đến âm gian, nhưng hoàn toàn không thấy cầu Nại Hà hay đường Hoàng Tuyền nào cả, thậm chí là cả Diêm Vương cũng không hề có.

Sau khi bà ấy qua đời, linh hồn đã được đẩy vào một đại điện, nhưng đừng hiểu nhầm, đại điện đó không phải là điện Diêm Vương, mà là một đại điện của hoàng cung.

Cung điện này nguy nga lộng lẫy, nhưng cũng rất ma quái âm u, bên trong cũng có lính gác, cung nữ, thái giám và quan trọng nhất là có 1 vị hoàng thượng. Không chỉ có hoàng thượng, mà bên cạnh còn có 1 nương nương.

Tần bà bà được đẩy vào tẩm cung của vị nương nương đó, trở thành một lão cung nữ, chuyên phụ trách ăn uống, hầu hạ nghỉ ngơi cho nương nương, rồi nghe mệnh lệnh của nương nương để làm việc.

Lúc Tần bà bà kể đến chỗ này thì tôi giật mình kinh ngạc, thầm nghĩ đó mà là âm gian ư, rõ ràng nghe nó giống như cuộc sống của thời cổ đại.

Nếu nói về hoàng đế ở cõi âm, thì chắc chắn đó là lão Diêm Vương, còn nói về nương nương thì chắc chắn là Địa Mẫu rồi. Nhưng Tần bà bà lại khẳng định là không phải.

"Đó không phải Diêm Vương, cũng không phải Địa Mẫu, đó rõ ràng là 1 hoàng đế cổ đại và 1 vị nương nương."

Tôi lúc này khó hiểu rồi đây, hoàng đế cổ đại và nương nương sao lại ở âm gian, cứ cho là có 1 vị hoàng đế cổ đại nào đó thật đi, nếu sau chết cũng vẫn ở lại âm gian như cũ thì làm sao mà đem những linh hồn khác giam giữ trong đại điện được, bọn họ có tư cách đó sao? Âm gian vốn là của Diêm Vương rồi, tất cả những người sau khi chết đều sẽ được mang tới đó để Diêm Vương hỏi tội rồi xử phạt đàng hoàng.

"Vị nương nương đó, tên là Gia Luật nương nương, tính khí nóng nảy thất thường, lại còn rất tàn bạo, thích uống máu hồn của các cung nữ, không thì lại lôi cung nữ ra đánh cho hồn bay phách tán, vô cùng hung tợn."

Tần bà bà kể rồi thở dài 1 tiếng, sau đó lại tiếp tục tường thuật cho tôi. Bà ấy nói, không chỉ có bà ấy chết mới bị mắc kẹt lại hoàng cung đại điện, người ở trong thôn tôi, bao gồm cả những người đã chết từ rất lâu rồi cũng bị vướng tại nơi đó. Nam thì được làm thị vệ hoặc thái giám, nữ thì được làm người hầu hoặc mama. Nhưng quả thực là vô cùng khốn khổ.

May Tần bà bà nhẫn nại, chịu khó, làm việc gì cũng rất tỉ mỉ, chuyên tâm, dần dần thì lấy được trọng dụng và cân nhắc của Gia Luật nương nương, trở thành mama đầu tiên trong cung của nương nương đó, quyền lực cũng vô cùng lớn. Nhưng cho dù là như vậy, Tần bà bà vẫn không chịu được, lúc nào cũng muốn trốn thoát.

Tại sao lại như thế? Bởi vì dưới âm gian, bà ấy chỉ là một quỷ hồn, sao có thể trốn được đi đâu chứ, cũng không thể chuyển kiếp đầu thai, nếu không đi đầu thai, mà ấy suốt đời sẽ làm kẻ hầu người hạ, thậm chí bị tiêu tan lúc nào không biết.

Chuyện làm Tần bà bà không ngờ tới rằng, hai đứa con gái của bà ấy, cũng chính là 2 chị của Đại Trụ, đã bị Gia Luật nương nương nhìn trúng. Gia Luật nương nương nói hai nha đầu này xinh đẹp như hoa, sắc vóc điệu đà, nên cần phải đem hai nha đầu đó về giữ lại trong cung, cho làm cung nữ. Thế là Gia Luật nương nương phái hai binh lính, đi đến dương gian, rồi bắt linh hồn hai đứa con gái bà ấy xuống dưới, vì vậy hai đứa con của bà ấy mới lăn đùng ra chết.

Nghe tới đây tôi lại không ngừng há hốc, chẳng trách hai chị có Đại Trụ mệnh yểu như thế, hóa ra họ bị người gọi là Gia Luật nương nương bắt lấy linh hồn.

Ghê thật, Gia Luật nương nương này bản lĩnh đến vậy sao? Không phải là chỉ có tay sai của Diêm Vương mới có quyền bắt đi người sống sao? Bà ta là gì mà dám ngang nhiên đem người dương thọ chưa tận bắt về làm cung nữ.

Tần bà bà nói bà ấy và hai đứa con gái của mình đều làm việc trong cung của Gia Luật nương nương, cả ngày không ngừng lo nghĩ, bọn họ không biết tại sao lại bị kẹt ở nơi này, cũng không biết tại sao âm gian lại chỉ có hoàng cung đại điện mà lại không có Diêm Vương?

Tần bà bà vì muốn thoát khỏi đó nên luôn muốn mang theo hai con gái của mình cùng chạy, nhưng phía trước cung điện chỉ là một biển cả rộng lớn, có nhìn mãi cũng không thấy bờ đâu.

Tôi hỏi bà ấy rằng dưới âm phủ mà cũng có biển sao?

Bà bà trả lời chắc nịch: "Có, ta đã tận mắt nhìn thấy. Nó ở ngay trước mặt hoàng cung, nhưng nước biển này lại đen sì, có lúc còn biến thành màu đỏ sẫm, nhìn rất đáng sợ, ta nghe nó gọi là biển U Minh gì đó. Đúng rồi, những cung nữ hay thị vệ nào bị phạm lỗi lầm, đều sẽ bị Gia Luật nương nương ném xuống khổ hải này, nước biển sẽ ùng ục cuộn lên, rồi nhấn chìm nuốt chửng những người phạm lỗi đó, tiếng kêu có gào thét thấu trời cũng đều bị hồn bay phách tán cả... Thật là dọa chết người khác."

Những tháng ngày như vậy thật mờ mịt khốn cùng, nó còn không bằng việc bị quỷ sai lôi đi đầu thai chuyển kiếp.

Nhưng trời không phụ lòng người, Tần bà bà và hai con gái cũng chờ được thời cơ đến, cuối cùng bọn họ cũng có cơ hội để chạy thoát khỏi đây.

Cũng không biết đã có chuyện gì, mà dưới âm gan mọc 1 loại cỏ, gọi là đèn lồng quỷ. Tần bà bà nói rằng, loại cỏ này do các cung nữ biến thành, những ai bị phạm sai lầm một chút đều sẽ bị Gia Luật nương nương đánh chết, linh hồn sẽ bị tiêu tan, không chừa lại một chút tàn nào, dù vậy nhưng oán khí và chấp niệm còn nhiều, nên dần dần tích tụ lại và biến thành cỏ đèn lồng quỷ.

Loài cây này cũng là một loại thực vật có trên dương gian, nhưng không biết vì lí do gì, mà loại cỏ này lại xuống được âm giới, Tần bà bà cứ dẫm theo ngọn cỏ này bước lên trên, cứ thế mà trèo lên được dương gian này. Loại cây đó đúng thực là rất giống 1 cái lồng đèn, chưa trưởng thành thì nó có sắc xanh, nhưng khi lớn hẳn thì nó sẽ màu đỏ.

Sau khi Tần bà bà và hai cô con gái trèo được lên dương giới, vì dương khí nơi này quá mạnh, nên bọn họ chỉ đành tạm thời núp trong lòng của cây lồng đèn. Lồng đèn quỷ này có rễ ở dưới âm gian, được cách thành hai nửa, thân dưới là âm, thân trên là dương, cứ thế mọc ở trên đất. Tần bà bà và con gái cứ núp trong lòng của nó, không dám quay về, cũng không dám bước ra.

Nhưng bọn họ cũng rất may mắn, vào đêm hôm đó họ nhìn thấy 1 ông già lùa dê đi chăn, ông già đó lại chính là cha của Đại Trụ, cũng là chồng của Tần bà bà.

Ông ta sau khi uống rượu thì nằm xuống ngủ thiếp đi, lúc này có 1 con dê mẹ đi tới bên cạnh cỏ lồng đèn quỷ, cỏ này do liên kết với âm gian, nên âm khí rất mạnh cộng thêm trời khuya, sương sa xuống nhiều, vì thế khi con dê vừa mới lại gần thì Tần bà bà nắm lấy cơ hội, chui từ lòng cây cỏ mà nhập vào xác con dê này.

Về phần của 2 người con gái, do bà ấy không thể chịu được linh hồn của quá nhiều người, nhưng đúng lúc con dê mẹ này lại mang hai bào thai con, hai thai dê con này thực chất cũng là do hai hồn quỷ đầu thai thành, nên bà ấy mới đạp hồn đó ra khỏi bụng dê, rồi kéo linh khí của 2 đứa con mình vào để chúng mượn xác. Cứ như vậy 3 mẹ con họ thành công chui được vào xác con dê.

Ngày hôm sau thì họ được ông chồng lùa về nhà, mấy mẹ con họ cũng nhờ thế bước được vào trong rồi nhìn thấy được những người thân họ hằng mong ước, đặc biệt là người con trai - Đại Trụ, và cả người con dâu bà ấy không ưa lắm - Ngọc Hóa.

Tần bà bà muốn nói chuyện nhiều với con trai mình hơn, nhưng không có cách nào cả, bởi bây giờ bà ấy chỉ là một quỷ âm, nhờ thân dê mà mới tiến được vào trong nhà, nếu mở miệng nói chuyện chắc chắn làm người ta kinh sợ chết mất.

Nhưng đêm hôm đó bà ấy không chịu nổi nữa, lúc Đại Trụ lấy nước cho bà ấy uống, bà ấy liền lớn tiếng gọi tên con trai, quả thực điều này đã làm cho Đại Trụ kinh hồn bạt vía.

Cũng vì điều này mà vợ chồng Đại Trụ định đem bà ấy bán đi, rồi muốn dùng dao chém chết bà ấy vì họ nghĩ rằng bà ấy là một yêu nghiệt hại người, cuối cùng thì hai vợ chồng họ cũng phải đi mời Tam Tiên Cô tới, lại mời thêm cả Lý Nhị chỉ để thu phục bà ta, điều này đã khiến bà ấy vô cùng tức giận.

Tần bà bà vừa kể đến đây thì dừng lại, tôi cuối cùng cũng hiểu chuyện này tại sao lại như thế.

Dù gì thì tôi cũng thấy nó thật là quá kì quái, nghĩ đi nghĩ lại tôi vẫn thấy chuyện này nên để chú hai giải quyết thì hơn, kinh nghiệm ông ấy dày dặn hơn tôi nhiều, tôi có nghĩ nát óc cũng không nghĩ nổi tại sao âm gian lại không có Diêm Vương hay quỷ sai, không có Hoàng Tuyền, hay cầu Nại Hà mà chỉ có duy nhất một cái cung điện, bên trong cung này còn có hoàng đế và cả nương nương nữa.

Nhưng tôi biết Tần bà bà không hề lừa tôi, trong chuyện này chắc chắn là có uẩn khúc.

Cuối cùng tôi vội chạy ra ngoài gọi chú hai trở lại, Tam Tiên Cô nghe vậy cũng mau chóng bước tới.

Tôi kể cho chú hai một lượt về chuyện của bà bà, chú hai nghe xong thì mồm miệng há hốc.

"Có chuyện này thật sao? Âm gian không có Diêm Vương, chỉ có 1 cái cung điện? Bên trong còn có hoàng đế và nương nương, trước cung điện còn có 1 biển hải? Sao mà như vậy được?"
Chú hai cũng có chút không tin.

Tam Tiên Cô đứng cạnh bảo rằng: "Ta thấy chuyện này có thể không phải là giả. Âm gian... Sợ là nó đã không giống như xưa nữa rồi."

Chú hai quay đầu nhìn bà ta: "Bà chỉ là một phù thủy bắt hồn, biết cái gì đâu chứ, chẳng lẽ bà đến âm phủ rồi à?"

Chú tôi lại khịt khịt mũi, rồi đắc chí nói rằng: " Âyy, vừa nãy lúc cược bà thua rồi, mau quỳ xuống bái ta làm sư, gọi 1 tiếng sư phụ đi."

Tam Tiên Cô nhếch mép: "Chuyện này là cháu trai ngươi đứng ra giải quyết, nếu thắng cũng là nó thắng, ngươi có làm cái quái gì đâu chứ, người bắt quỷ? Bớt nhăng cuội lại..."

"Này... bà..."

"Ayy, được rồi mà chú hai, hai người đừng có chửi nhau nữa, con thấy chuyện của Tần bà bà không hề đơn giản, chúng ta mau nghĩ cách xử lý trước đi." Tôi ngắt lời hai bọn họ.

Chú hai cau mày hồi lâu rồi mới nói rằng: "Nói như vậy, bọn họ thông qua đèn lồng quỷ từ âm gian để đi tới đây, sau đó mới trú vào xác dê này à? Được rồi, không quan tâm nó là cái gì, tóm lại sau khi chết thì họ cần phải đến âm gian, không thể quay về dương giới được nữa, cái này, dê... không... Tần... Tần bà bà..."

"Ngươi nên gọi ta là thím Tần, cháu ngươi gọi là bà Tần bà bà, ngươi cũng gọi ta là Tần bà bà, thật là không biết phép tắc." Con dê mẹ lại kêu lên khó chịu.

Chú tôi ngượng đơ người.

"E hèm, dù có nói gì thì cát bụi cũng nên trở về với cát bụi, hay là để ta đưa bà về âm gian, ở đây cũng không phải chỗ của 3 mẹ con các người."

Nghe mấy lời này, gương mặt dê mẹ lộ rõ ra sự kinh hãi.

"Ta khó khăn lắm mới thoát được ra, làm sao ta lại trở về như thế được, sau khi trở về, chẳng phải là Gia Luật nương nương sẽ ném bọn ta xuống biển U Minh, để những ngọn sóng giằng xé linh hồn bọn ta sao?"

"Vậy phải làm như thế nào? Các người cũng không thể ở mãi trong thân con dê này được."

Nhưng dê mẹ lại quay sang nhìn tôi:
"Trường Sinh, ngươi phải giúp ta giải quyết chuyện này. Ta không tin Lý Nhị, tên lừa lọc này thật không tin nổi, bà bà chỉ tin mình ngươi thôi."

Tôi nghe xong thì đờ đẫn. "Không phải, bà à... cháu..."

Chú hai bỗng ngắt lời: "Thím Tần này, âm gian sao lại không có Diêm Vương và quỷ sai được chứ, các người chắc chắn là đến nhầm chỗ rồi, ta nghĩ hoàng cung mà bà nói đến có thể là do một thứ tà thuật nào đó tạo ra, nên mới lôi các người giam chặt trong đó. Như vậy đi, ta sẽ vẽ cho các ngươi 3 bùa chiêu hồn, để chúng dẫn mẹ con các người xuống âm phủ thật đi đầu thai, có được không?"

Chú hai nói xong thì móc từ túi vải đằng eo ra một bút chu sa, và lá bùa vàng, uốn éo vài vạch đậm nhạt ghi chặt lên giấy.

Tần bà bà đáp: "Lý Nhị, ngươi không được phép lừa bọn ta, nếu như ngươi đem bọn ta đến chỗ Diêm Vương để đầu thai thật thì là tốt, nhưng nếu ngươi lại đem bọn ta đến hoàng cung đại điện, để Gia Luật nương nương đánh bọn ta hồn bay phách tán, lúc đó ta nhất định sẽ nguyền rủa nhà ngươi 8 đời 8 kiếp."

"Bà yên tâm, ta đường đường là người bắt quỷ, mấy chuyện cỏn con này không thành vấn đề, ai lại tạo nghiệp như vậy được chứ."

Chú hai nói là làm, lúc ông ấy ngồi niệm thần chú thì mẹ con nhà Tần bà bà cũng không phản ứng gì nữa, hơn nữa lại còn khá hợp tác, cuối cùng bọn họ cũng mong được đến âm phủ thật sự để đi đầu thai, ít ra đó mới là chốn quay về tốt nhất cho những linh hồn như họ.

Vậy là Tần bà bà và hai cô con gái được lôi từ xác dê ra, sau đó bị hút vào 3 bùa chiêu hồn.

Chú hai niệm chú càng lúc càng nhanh, ba chiếc bùa lúc này dần dần biến thành đen sẫm, sau đó nó tự động bùng lên, chả mấy chốc bị rụi thành tro bụi.

Nhìn thấy lá bùa bị cháy dần thành tro, tưởng là mọi việc sắp được hoàn thành, nhưng đột nhiên "bụp" lên một tiếng, ba lá bùa bỗng nhiên phát nổ, cả người chú hai run lên dữ dội, quay đầu lại nhìn, thì tôi thấy chú ấy phun ra một đống máu đen.

Tôi và Tam Tiên Cô vô cùng hoảng sợ.

"Chú hai, chú bị sao vậy?" Tôi vội vàng đỡ lấy chú ấy.

Chú hai mặt mày tái nhợt, rồi nhăn nhó đau đớn bảo với tôi rằng: "Chết tiệt, siêu độ không thành rồi. Ta đường đường là người bắt quỷ, là con trai của đại tiên Lý Thiện Đường, dẫn đường siêu độ cho âm quỷ không ngờ cũng bị thất bại rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com