ZingTruyen.Info

Người Bắt Quỷ - 一部故事

Phần 30

linhnoir


Sau đó chú hai thất thần tiến lên phía trước 1 bước rồi nắm chặt lấy tay cô gái đó: "Ngọc Tú, cô chính là Ngọc Tú sao?"

Không ngờ rằng cô gái này cũng rất đanh đá, giật một phát tay ra rồi giơ cao tát đốp một cái đau điếng lên mặt chú ấy.

" Tên lưu manh, tên mất lịch sự..."

Cô gái lớn tiếng quát, tôi mới vội vã giải thích rằng: "Chị à, là tôi, Lý Trường Sinh, chị đừng hét nữa."

Cô gái lúc này mới bình tĩnh lại.

"Trường Sinh, hóa ra là cậu à."

Nhưng rất nhanh sau đó cô gái này lại liếc mắt lườm chú hai: "Lý Nhị, ngươi đúng là tên háo sắc."

Chú hai lúc này mới tỉnh táo trở lại, lúc đó xấu hổ muốn chết bởi chú ấy phát hiện người phụ nữ này không phải là Ngọc Tú mà chú đang nghĩ tới, chỉ là quá nhớ cô gái đó nên chú mới nhìn nhầm mà thôi.

"Chị à, chú hai tôi vừa rồi là không cố ý... hiểu nhầm, tất cả là hiểu nhầm thôi, chị đừng tức giận."

Người phụ nữ này không thèm nhìn chú hai thêm cái nào nữa, mà như chợt nhớ ra điều gì rồi mau chóng bảo tôi rằng: "Ấy, mấy hôm vừa rồi hai người đã đi đâu vậy, chúng tôi đi tìm mà tìm không thấy."

"Sao? Chị tìm chúng tôi có chuyện gì? Đúng rồi, mới sáng sớm sao chị lại ngồi khóc ở đây? Xảy ra chuyện gì ư?"

"Đúng thế, xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện lớn rồi."

Cô gái vừa nói vừa khẽ gạt những giọt nước mắt.

"Nhà chúng tôi có ma, nhìn rất kinh sợ, khiếp khủng đến mức có thể dọa chết người khác."

"Rốt cuộc đã có chuyện gì?"

"Con dê cái nhà chúng tôi biết... biết nói chuyện... Hai ngày trước, con dê mẹ này sinh được hai dê con, nhưng con dê con lại mang mặt người. Dê mang mặt người, không cần nói cũng biết nhìn ghê sợ đến mức nào, vì chuyện này mà nhà tôi đã hỗn loạn cả hôm nay, người trong thôn ai đấy đều giễu cợt, nói rằng nhà tôi làm điều ác, nên mới gặp chuyện xui xẻo này."

"Có chuyện này thật sao?"

Tôi và chú hai đưa mắt nhìn nhau.

"Lý Nhị, không phải ông bắt được quỷ sao? Sau khi chuyện này xảy ra, ta và Đại Trụ đã đến nhà để tìm ông nhưng tìm mãi mà không thấy người đâu cả, không ngờ là hôm nay lại gặp ông ở đây, hơn nữa lại còn dám mạo phạm ta."

"Không phải, cái này... ta..."

"Ta không biết, chuyện của gia đình ta ông bắt buộc phải giúp, nhưng ông không được lấy tiền, vì ông dám vô lễ với ta, chỉ cần ông xử lý xong chuyện nhà ta rồi, chuyện ban nãy ông làm với ta, ta sẽ không nhắc nữa."

"Này, Cô..." Chú hai cứng họng không nói được lời nào.

Tôi không nhịn nổi cười, rồi khẽ dặn chú hai: "Chú, chú đồng ý đi, ai bảo vừa nãy chú nắm chặt tay cô ấy chứ?"

Nhưng chú hai lại lắc đầu quay đi.

"Chúng ta còn phải đến Giang Môn tìm Giang Hải Minh và tên áo đen báo thù, tâm trí đâu mà giải quyết chuyện này nữa chứ? Đi, chúng ta mau đi thôi."

"Không phải, chú hai, nếu đã gặp rồi, thì không giúp không được đâu đó."

Vừa nói đến đây thì vợ của Đại Trụ, đúng rồi, tên cô ấy là Ngọc Hóa, nhìn thấy chú hai tôi không quan tâm đến chuyện này nên bắt đầu lo lắng, rồi bỗng nhiên gào ầm lên: "A, đồ lưu manh, Lý Nhị vừa đụng chạm tôi rồi, cứu tôi với..."

Chú hai nghe xong giật mình bị dọa cho đứng lại.

"Cô nương đừng hét, đừng hét, chuyện này mà lộ ra ngoài, bọn ta làm sao mà con mặt mũi nhìn người đời đây? Được được được, chuyện nhà cô ta sẽ giúp, ta không giúp không được."

"Không được lấy tiền." Ngọc Hóa doạ dẫm.

" Được được được, không lấy không lấy, một đồng cũng không, đi, dẫn ta về nhà cô xem sao."

Sau đó, tôi và chú hai theo Ngọc Hóa về làng rồi đến nhà cô ấy.

Vừa bước vào sân, chúng tôi đã thấy có rất nhiều người ở trong sôi nổi bàn tán, tay chân chỉ chỉ trỏ trỏ trông rất hiếu kì.

Tôi và chú hai chen lối vào trong, vừa ngó vào xem thì lập tức giật mình kinh hãi. Ở dưới gốc cây hoa hòe phía đông bắc sân nhà Ngọc Hóa, đang buộc một con dê mẹ, con dê này nằm im ở đó, trong miệng không ngừng nhai cỏ, vừa nhai vừa quan sát đám đông đứng quanh, mắt của nó thật sự giống như ánh mắt người.

Dưới thân của dê mẹ này còn có 2 con dê con, vừa nhìn đã biết chúng mới được sinh ra chưa lâu, những sợi lông trắng như cước mọc lởm chởm, nhìn khá mỏng yếu, điều làm người ta sợ hãi nhất đó là hai con dê này đều mang gương mặt rất giống con người.

Rõ ràng là dê nhưng lại mang mặt người, chuyện này rốt cuộc là sao?

"Thai dê mặt người?" Chú hai lẩm bẩm 1 câu, sau đó hai mày cau lại.

Trong đám đông đứng quanh có người nói rằng: "Mặt của hai con dê này sao lại thấy quen thuộc như thế? Giống như là mặt của hai người chị đã chết của Đại Trụ vậy."

Anh ta vừa nói câu này, mọi người lại bắt đầu xôn xao bàn tán.

"Đúng đó, mặt của 2 con dê nhỏ này giống hệt với mặt của 2 chị của Đại Trụ, không sai chút nào."

"Ay da, đúng là nghiệp chướng, gia đình vô phúc, nhà Đại Trụ đúng là gặp xui xẻo rồi."

Tôi cố gắng nhớ kỹ lượt nữa, đúng là trước kia Đại Trụ còn có thêm 2 chị gái, nhưng vài năm trước, sau khi mẹ của Đại Trụ qua đời, thì hai người chị của cậu ta cũng đột nhiên chết yểu, không biết vì lí do gì. Khi ấy cả 2 người chị của cậu ta mới mười mấy tuổi, thật sự rất đáng thương.

Gương mặt của 2 người chị đã chết đó, sao lại xuất hiện trên hai con dê này?

Ngọc Hóa nghe bà con lối xóm dị nghị nên tức giận quát lên rằng: "Các người nói linh tinh cái gì vậy? Nghiệp chướng gì? Đây rõ ràng là do ma quỷ tạo thành, nhà các người mới là xui xẻo, đi, tôi bảo các người về hết đi, còn vây lấy nhà tôi làm cái gì hả?"

Ngọc Hóa muốn đuổi đám người đó về, nhưng hoàn toàn không có tác dụng, ngược lại còn khiến cho họ càng nhốn nháo hơn, khiến cho cô ấy thực sự bất lực.

Tôi nhìn thấy trước cửa nhà Ngọc Hóa có một người đàn ông gầy gò đang ngồi xổm, trên tay đang cầm một chai rượu, mặt mũi tối sầm, ngồi uống giải sầu. Ông già đó là cha của Đại Trụ, nhưng tôi lại không hề thấy bóng dáng Đại Trụ đâu.

"Chị, Đại Trụ đâu?" Tôi hỏi.

"Anh ấy đi mời Tam Tiên Cô ở bên cạnh rồi." Ngọc Hóa đáp. "Ban đầu xảy ra chuyện này chúng tôi định gọi Lý Nhị tới, nhưng tìm mãi chẳng thấy người đâu, nên không còn cách nào cả, Đại Trụ nhà tôi đành phải chạy đi gọi Tam Tiên Cô."

Tam Tiên Cô là một bà phù thủy ở chỗ chúng tôi, trước khi chú hai xuất hiện, thì mỗi lần có chuyện gì về tà ma quỷ quái chúng tôi đều sẽ gọi bà ấy đến giúp đỡ.

Chú hai cũng không quan tâm nhiều, chỉ bảo Ngọc Hóa kể lại tường tận chuyện này một lần nữa cho chú ấy nghe.

Cô ấy kể vào buổi chiều tối hôm đó, bố chồng cô ấy vẫn lên núi chăn dê giống như mọi ngày. Vì bố chồng cô ấy là người nghiện rượu nên lúc chăn dê sẽ mang theo một chai rượu bên mình, dê ăn cỏ bên cạnh thì ông cũng ngồi ở đó, vừa trông vừa quan sát.

Nhưng hôm đó không biết đã xảy ra chuyện gì, ông ấy uống mãi uống mãi thì say khướt đi mất nên mới nằm ra đất rồi ngủ hẳn đi. Kết quả là ngủ quá sâu nên đến tận ngày hôm sau ông ấy mới tỉnh lại, khi tỉnh thì thấy trời đã sáng rõ, ông ta thấy đám dê vẫn đang gặm cỏ bên cạnh, con nào con nấy bụng đã căng tròn, nên ông lão vội vàng lùa chúng về nhà.

Đại Trụ và Ngọc Hóa cũng không để ý nhiều lắm, vì ông lão này thường hay say rượu, rất dễ nằm ở một góc nào đó mà ngủ thiếp đi, bọn họ cũng đã quen rồi, nhưng may mà dê không mất nên họ cũng không cằn nhằn gì cả.

Nhưng từ ngày hôm đó, Đại Trụ phát hiện một con dê cái trong nhà có gì đó bất thường.

Con dê này luôn nhìn chằm chằm vào hắn, hai mắt long lanh như hai mắt người, ánh nhìn của nó khiến cho Đại Trụ nổi hết gai ốc.

Hơn nữa Đại trụ càng lúc càng cảm thấy sao mà mắt của con dê này lại giống mắt của mẹ mình thế. Khi mẹ anh ta còn sống, bà ấy cũng hay dùng ánh mắt dịu dàng ấm áp mà dõi theo Đại Trụ.

Buổi tối hôm đó, Đại Trụ có thức dậy ra ngoài đi vệ sinh, anh ta cứ nghe thấy trong chuồng có tiếng dê mẹ đang kêu thoi thóp, tưởng là nó đang khát nên anh ta lấy cho nó một ít nước, kết quả là vừa mới quay người thì anh ta nghe thấy dê mẹ đang gọi tên mình.

"Đại Trụ..."

Đầu óc Đại Trụ lúc đó cứng đơ, anh ta vội vàng đứng chôn chân ra đất, bởi giọng nói này y hệt với giọng người mẹ đã khuất của mình, nhưng rõ ràng tiếng gọi đó lại phát ra từ con dê trong chuồng.

Mẹ kiếp, gặp quỷ rồi sao?

Đại Trụ lấy hết can đảm bước đến trước mặt dê mẹ, nhưng lúc này con dê đó chỉ nhìn anh ta, mà không hề gọi thêm 1 tiếng nào nữa.

Đại Trụ tự trấn an rằng, có thể là bản thân đã nghe nhầm chăng, đó chẳng qua chỉ là 1 con dê bình thường, làm sao mà có thể phát ra tiếng người được chứ? Hơn nữa lại còn phát ra tiếng của mẹ, điều này tuyệt đối không thể.

Sau khi nghĩ như vậy, anh ta vội chạy lên nhà, không dám nghĩ nhiều đến nữa. Nhưng càng về sau, vợ anh ta - Ngọc Hóa càng lúc càng gặp chuyện quỷ dị.

Một đêm vì đang khát nước, nên Ngọc Hóa tỉnh dậy chạy ra nhà sau, lúc đi qua chuồng dê thì cô ấy nghe thấy có người gọi tên mình: "Ngọc Hóa..."

Nửa đêm như thế mà bị người khác gọi, Ngọc Hóa bị dọa cho tối sầm mặt mũi, cô ấy quay đầu thì phát hiện âm thanh vừa rồi phát ra từ chuồng dê.

"Hồ ly tinh, dám quyến rũ con trai ta, nếu ngươi dám đụng tới nó, ta sẽ hành ngươi chết." Giọng nói đấy lại vang lên lần nữa.

Ngọc Hóa cảm thấy tiếng nói này đúng là từ miệng dê mẹ truyền tới, bởi cổng họng con dê đó vẫn còn đang động đậy.

Nhưng tại sao nó lại là giọng của mẹ chồng cơ chứ?

Bà mẹ của Đại Trụ vốn không thích Ngọc Hóa, bởi bà ấy cho rằng cô ta xinh đẹp như vậy là do hồ ly tinh chuyển kiếp, sớm muộn gì cũng sẽ cắm sừng con trai bà mà gian díu với người đàn ông khác.

Ngọc Hóa bị dọa cho chết khiếp, sáng hôm sau mới đem chuyện này kể cho Đại Trụ. Hai vợ chồng đều khẽ bảo nhau, đây chắc chắn là do ma quỷ tạo thành, nhưng bọn họ không thể hiểu được rốt cuộc tại sao lại có chuyện như thế.

Ngọc Hóa nói: "Mặc kệ nó là chuyện gì, nhưng em chắc chắn là mẹ anh đang tác quái. Em rõ ràng đã nghe thấy, bà ấy chửi em là hồ ly tinh, lúc còn sống cũng không ngừng đay nghiến, chết rồi mà vẫn còn mắng nhiếc em... Được rồi, em không quản nữa, chi bằng chúng ta đem con dê này thịt quách đi cho xong, xem con ma còn dám nói nữa không?"

Đại Trụ cũng không nhẫn tâm, cuối cùng anh ta nghĩ ra một cách, đó là đem con dê mẹ này ra chợ bán, mặc kệ nó có phải là mẹ mình đang tác quái không, nhưng ít nhất không nhìn thấy nó thì cũng yên tâm hơn.

Nhưng chuyện làm người ta không ngờ tới là, Đại Trụ vừa mang con dê này ra chợ thì ngay lập tức nó giật dây rồi chạy thẳng về nhà, lúc Đại Trụ chạy về tới thì con dê mẹ đã nằm ngay trong ổ rồi nhìn anh ta chằm chằm.

Trong lòng Đại Trụ lại có chút sợ hãi.
Cứ như vậy mấy lần liền, con dê này không thể bán đi nổi, không còn cách nào khác, cuối cùng Đại Trụ đành nghe lời của vợ mình, quyết định đem con dê này giết thịt là xong.

Anh ta cầm lấy con dao rồi bước tới mặt nó, con dê cái bỗng gào lên tiếng hét chói tai, kêu đến mức cổ họng của nó rung lên bần bật.

Anh ta bước vào trong rồi giữ chặt lấy nó, định dùng con dao sắc nhọn để đâm vào yết hầu nhưng lực của con dê này lại vô cùng khỏe, nó húc một phát rồi tháo chạy khỏi tay anh ta.

Vào đúng lúc ấy, cha của Đại trụ bước tới.

Ông già luôn say rượu này bỗng lao về phía Đại Trụ rồi quỳ trước mặt anh ấy, nước mắt nước mũi chảy ra rồi nói rằng: "Con à, đừng giết nó, nó là mẹ của con. Đêm tối hôm qua mẹ con đã báo mộng cho ta, nói là bà ấy chính là con dê này, hai chị của con, bọn họ cũng đã tới rồi."

Mọi người trong nhà nghe xong lời này thì ai nấy mồm miệng há hốc.
Vào chính lúc đó, con dê mẹ lại kêu lên một tiếng kêu đau đớn, sau đó nó mở miệng bảo rằng: "Đại Trụ, đứa con bất hiếu này..."

Chính khoảnh khắc đó đã làm cho mọi người chết khiếp, một con dê biết nói tiếng người, trời đất, thật quỷ dị...

Vài đứa nhóc đang chơi gần đó nghe được cũng giật mình khóc thét, Đại Trụ và Ngọc Hóa cũng đứng đờ đẫn ra.

Sau đó Đại Trụ phát hiện bụng của dê mẹ ngày càng lớn, vừa mới chạm vào thì biết con dê này đã mang thai từ lúc nào rồi.

Vậy là mọi chuyện đành phải để yên. Con dê mẹ đó, có thể là sợ Đại Trụ giết thêm lần nữa, vì vậy nó mới không tác quái, cũng không nói thêm tiếng người, chỉ đành im lặng rồi ngồi yên ở đó.

Không lâu sau, dê mẹ này sinh ra được hai dê con, nhưng chuyện không thể ngờ rằng, hai con dê này lại mang mặt người, mà mặt người đó lại giống y hệt với mặt mà hai người chị trước đã chết của anh ta.

Chuyện này mau chóng truyền đi khắp thôn, mọi người ai nấy không ngừng bàn tán, họ đều nói rằng người nhà Đại Trụ đã làm điều ác, nên bây giờ mới gặp chuyện quỷ ma như thế.

Cũng có người nói, Đại Trụ lúc mẹ còn sống thì không hiếu thuận với bà ta, vì vậy sau khi chết, bà ấy mới nhập hồn vào con dê này, thậm chí còn có người đồn rằng, hai chị gái của Đại Trụ có thể là do chính anh ta hại chết.

Lời ra tiếng vào ngày càng nghiêm trọng, Đại Trụ đành phải chạy đi nhờ chú hai tôi, vì sau chuyện của Bao Tử Lưu, chú hai cũng được gọi là rất có bản lĩnh. Nhưng khi ấy tôi và chú hai đã rời thôn để đi lên thị trấn rồi, vì vậy Đại Trụ không thấy chúng tôi nữa, cuối cùng phải chạy đi nhờ Tam Cô giúp.

Sau khi Ngọc Hóa kể tường tận chi tiết xong, chú tôi không ngừng cau mày nhăn trán, rồi chăm chăm nhìn vào dê mẹ và 2 dê con, trong miệng còn lẩm bẩm rằng: "Hồn người dựa xác dê, thai dê mang mặt người, chuyện này thật kỳ lạ."

Tôi còn đang định hỏi chú hai xem rốt cuộc đã có chuyện gì, thì đột nhiên Đại Trụ dẫn Tam Tiên Cô bước tới.
Đám đông đang ồn ào bỗng tản ra hai bên cạnh.

Tam Tiên Cô mặc một chiếc váy ngũ sắc, trên trán quấn một dây chuông nhỏ, ăn mặc trang điểm có chút kỳ quái, thật sự nhìn rất giống với danh xưng: bà phù thủy.

Nhưng gương mặt bà ấy lạnh tanh, toàn thân toát ra 1 vẻ cao ngạo. Đại Trụ cứ khép nép rồi trịnh trọng dẫn Tam Tiên Cô bước vào trong sân.

"Tiên Cô, cô qua đây xem đi, đó chính là con dê tôi đã nói tới, còn có 2 cái thai mặt người nữa."

Vào lúc này Ngọc Hóa cũng chạy ra, sau đó nói với Đại Trụ rằng: "Mình à, tôi đã mời được Lý Nhị tới rồi, ông ấy có thể giúp chúng ta xử lý chuyện này, hơn nữa lại không lấy tiền, anh bảo Tam Tiên Cô về đi."

Đại Trụ đứng đơ ngây ngốc, Tam Tiên Cô chắc chắn là có thu tiền rồi, nếu Lý Nhị mà không lấy tiền công, thì chuyện này đương nhiên phải để Lý Nhị làm.

Nhưng Đại Trụ cũng có chút do dự bởi dù gì cũng đã mời được Tam Tiên Cô đến, nên không thể bảo bà ấy về ngay lúc này được.

Đuổi người đi thì Đại Trụ không dám nói, nhưng Ngọc Hóa lại đột nhiên bước tới, rồi nói với Tam Cô rằng: "Này... Tam Tiên Cô, Lý Nhị sẽ giúp chúng tôi xử lý chuyện này, bây giờ chúng tôi không làm phiền đến bà nữa, bà hãy đi về đi."

Tam Tiên Cô đột nhiên biến sắc, rồi đưa mắt nhìn tôi và chú hai một lượt.

"Cậu là Lý Nhị? Ta lại còn tưởng là ai dám cướp mối làm ăn của Tam Tiên Cô ta chứ, hóa ra là cậu?"

Tam Tiên Cô thở hắt ra một câu rồi đưa mắt khinh bỉ nhìn chú hai. Thực ra bà ấy và chú tôi sớm đã đố kỵ nhau rồi. Vì sao ư? Vì bọn họ là người đồng ngành.

Mà người đồng ngành thì chính là thù địch. Bởi 1 núi không thể có 2 hổ, và trong thôn làng hẻo lánh này của chúng tôi, ai cũng chung suy nghĩ như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info