ZingTruyen.Info

Người Bắt Quỷ - 一部故事

Phần 3

linhnoir

Xuân Hương?

Người trong thôn bỗng sững sờ, cảm thấy cái tên này khá quen thuộc, rất nhanh sau đó có người đã nhớ ra, Xuân Hương không phải là cô bé lưu lạc được thôn trưởng đem về cưu mang ngày trước hay sao?

Cái đầu kia sao lại biến thành gương mặt của Xuân Hương rồi?

"Trương Lão Niên, ngươi nhìn cho kỹ, ngươi nhận ra được gương mặt này không?"- Chú hai hỏi hắn.

" Không, ta không biết nó", tên trưởng thôn run cầm cập trả lời.

" Ban đầu chẳng phải đứa con nuôi lưu lạc tên Xuân Hương này đã bị ngươi hại chết thê thảm sao, sao ngươi lại quên nhanh vậy?"

Chú hai vừa dứt lời, mọi người xung quanh há hốc mồm kinh ngạc.

" Cái gì? Xuân Hương bị hại chết à? Là bị trưởng thôn hại chết ư?"

Nghe thấy tiếng dị nghị của bà con xóm làng, hắn ta sụp đổ gào lên: "Đừng nghe tên Lý Nhị ăn nói vớ vẩn, ta chưa từng giết người, chưa từng..."

"Hừmm, Trương Lão Niên, ngươi còn dám ngụy biện, ngươi hãy nhìn cho kỹ, hồn ma của Xuân Hương đã quay trở lại, nó ngụ ở chính cái đầu này, không đúng,  là Xuân Hương trước giờ luôn sống ở đây, ở ngay trên cơ thể của con gái ngươi."

"Trương Lão Niên, ngươi có biết tại sao con gái ngươi vừa sinh ra đã có hai đầu không? Là vì trên người nó có hai linh hồn cùng trú ngụ, ngoài hồn phách của chính nó ra, cái còn lại chính là hồn của Xuân Hương. Hai cái đầu cũng vậy, một đầu là của con bé, cái còn lại là đầu của Xuân Hương."
"Ngươi tưởng rằng giết chết được Xuân Hương, xóa sạch được dấu vết năm đó thì mọi chuyện đã ổn sao? Nhưng ngươi đâu biết được rằng, Xuân Hương luôn đi bên cạnh ngươi, chỉ có điều hồn của nó đã bị kẹt vào thân thể của con gái tội nghiệp, bây giờ thì tốt rồi, hồn của Xuân Hương chỉ còn mỗi cái đầu, một khi đã bị tách ra khỏi cơ thể của con gái ngươi, nó sẽ lập tức tìm ngươi báo thù"
Chú hai nói đến đây, trong tay vẫn còn giữ chặt cái đầu lâu đó, đột nhiên cái mặt quỷ lại thêm hung tợn, ánh mắt đầy sát khí trợn trừng nhìn thôn trưởng.

" Trương Lão Niên, Xuân Hương đang bị ta giữ lại, nhưng chỉ cần ta buông một cái, nó sẽ lập tức lao về phía ngươi, xé nát mặt vợ chồng ngươi thành nghìn mảnh, ngươi tin không? Nếu không tin ta sẽ cho ngươi xem thử". Chú hai nói với hắn.

" Đừng... đừng... Tôi sai rồi, tôi sai rồi, lẽ ra tôi không nên giết người, lẽ ra tôi không được hại chết Xuân Hương." Tên trưởng thôn cuối cùng cũng sụp xuống, ngã "uỵch" ra đất mếu máo, hắn quỳ trước mặt chú hai, không ngừng dập đầu khấn vái, còn vợ hắn đứng ở bên cạnh sớm đã bị dọa ngất từ lúc nào.

Chú hai nở nụ cười mãn nguyện, nói rằng: " Nói đi, hãy nói cho mọi người cùng biết, ban đầu tại sao ngươi lại
hại chết Xuân Hương? Nhiều năm như vậy rồi, chuyện độc ác mà ngươi làm cũng đã nên được làm rõ."

Thôn trưởng như một đống bùn ngã trên mặt đất, bắt đầu run rẩy kể lại rõ ràng cái chết của Xuân Hương năm đó.

Hai mươi năm trước, nhà hắn muốn xây một dinh thự, hắn chiếm đoạt mảnh đất to nhất, đẹp nhất ở trong làng, chuẩn bị xây một ngôi nhà bề thế, sang trọng nhất ở đây.

Trưởng thôn dương dương tự đắc, hắn mời những kiến trúc sư giỏi nhất, rục rịch khởi công.

Nhưng lúc đào móng thì lại gặp một vấn đề, do chất đất ở chỗ chúng tôi khá xốp, nên để tăng thêm kiên cố cho ngôi nhà, mọi người sẽ đóng 4 cái cọc vào đúng 4 hướng Đông, Tây, Nam, Bắc vào sâu trong lòng đất.

3 cái cột cắm ở hướng đông, tây, nam nhanh chóng được hoàn thành, chỉ duy có cái cột ở hướng bắc dù có cắm kiểu gì cũng không đóng xuống được. Điều này làm cho thôn trưởng rất lo lắng, nhân công cũng trằn trọc không yên, nhưng có làm kiểu gì thì cũng không thể chôn nó xuống được.
Không còn cách nào khác, bọn họ phải tạm thời đình công, trưởng thôn vô cùng phiền não vì ông ta sợ người làng sẽ chê cười châm biếm.

Nhưng đúng lúc đó ông ta bỗng nghĩ ra một cách, đó là đóng cọc sống.
Đóng cọc sống chính là lấy người sống để làm cọc, tương truyền rằng khi xây cầu, làm đường, để giúp cho cầu, đường mỗi năm vẫn kiên cố vững chắc, thì lúc đóng cọc sẽ phải cho một người sống xuống, cái này còn được gọi là tế người sống.

Vào thời cổ đại, những người đúc kiếm đã tự nhảy vào lò luyện để đúc ra những thanh kiếm có linh hồn, nhân gian gọi đó là Kiếm Hồn. Thôn trưởng cho rằng, nếu như có thể bỏ một người sống vào bên trong cột đúc, sau đó mới tiếp tục xây nhà thì căn nhà đó chắc chắn có linh hồn, nó không chỉ làm cho phong thủy tốt lên mà còn giúp cho tòa nhà đó không bao giờ đổ, vĩnh viễn kiên cố.

Nhưng đóng cột sống thì không thể bừa bãi, rình rang được, vì nó là mạng người.

Khi đó trong thôn có một cô gái lang thang, cũng chả ai biết cô gái này từ đâu mà tới, cả ngày đi lại quanh thôn, chân tay bẩn thỉu, đầu tóc rối bời.

Ban đầu, người dân ra sức đuổi cô gái này đi, nhưng đuổi mãi cô ta cũng chẳng chịu rời, sau này dân làng thấy cô gái lang thang ấy chỉ nhặt nhạnh đồ ăn rơi vãi khi đói bụng, cũng không làm hại ai trong thôn, người dân mới không quan tâm cô ấy nữa. Có vài người tốt bụng nhìn cô ấy đáng thương, thỉnh thoảng sẽ mang cho cô gái miếng ăn miếng mặc.

Cũng có những lúc cô gái này nói chuyện với thôn làng nhưng phát âm của cô ấy mọi người nghe không hiểu, nói mãi nói mãi chỉ biết cô ấy tên Xuân Hương, cũng sắp được 30 tuổi.
Sau khi thôn trưởng nảy ra ý định đóng cọc sống thì đột nhiên cô gái lang thang này xuất hiện, ông ta cho người đến mang cô gái đó về, cho ăn ngon mặc đẹp, còn mua cho cô ta nhiều quần áo mới, để riêng một phòng cho cô gái đó ở.

Người trong thôn đều cảm thấy rất kì lạ, hai vợ chồng nhà thôn trưởng trở nên lương thiện từ khi nào vậy?

Cũng phải hơn 1 tháng sau, người trong thông bỗng không thấy Xuân Hương xuất hiện nữa.

Trưởng thôn nói dối với mọi người rằng, ông ta đã âm thầm nghe ngóng tin tức, tìm được người nhà Xuân Hương, vì thế đã để cô ấy trở về với gia đình của mình.

Với lời giải thích này, dân làng bán tín bán nghi, nhưng cũng chả ai dám hỏi cho cặn kẽ, một là họ không dám động vào thôn trưởng, hai là Xuân Hương chỉ là một cô gái lưu lạc, tính ra cũng không có liên quan gì đến bọn họ.

Nhưng mọi người lại không ngờ được rằng, thực chất vào cái đêm của 1 tháng sau đó, thôn trưởng đã lừa Xuân Hương đến cái cọc phía bắc của bãi đất trống, nhân lúc cô ấy không để ý, hắn đẩy cô gái xuống hố sâu sau đó lập tức đổ đất đổ bùn, nhanh chóng niêm phong nó lại. Những người thợ khởi công hôm sau được trưởng thôn gọi đến, trước khi trời sáng rõ thì đã thuận lợi đóng cọc thành công. 

Từ đó việc xây nhà của hắn ta vô cùng thuận lợi, dinh thự sau khi được xây dựng cũng vô cùng kiên cố, con đường công danh sự nghiệp của gia đình hắn cũng ngày càng phất lên, anh trai hắn vốn chỉ là một tên làm thêm nghèo khó, vâỵ mà chả biết tại sao ngày càng phát tài, trở thành một ông chủ lớn.

Đứa em trai lão cũng vậy, lúc đầu cũng chỉ là tên cầu bất cầu bơ, là một tên lính đi tuần ở khu vực đó, sau này không biết làm thế nào mà lại trở thành cảnh sát, lại còn từng bước thăng tiến trở thành cục trưởng cục an ninh như ngày hôm nay.

Còn về vợ của tên thôn trưởng, cơ thể bà ta vốn dĩ yếu ớt, nhưng sau đêm đó, sức khỏe bỗng cải thiện lên, mặt mũi ngày càng hồng hào khỏe khoắn.
Nghe xong những lời thôn trưởng nói ra, dân làng chỉ há mồm tròn mắt, ai mà ngờ được lòng dạ hắn ta lại nham hiểm đến thế, đem một cô gái bất hạnh lang thang ném xuống hố chôn cọc, đó là mạng người mà.

Thôn trưởng tưởng rằng giết Xuân Hương ném vào cái cọc đó thì mọi chuyện đã êm xuôi, nhưng thực ra hồn ma của cô ấy luôn tìm cách báo thù. Bây giờ cái đầu đã bị đứt, linh hồn của cô ấy được tự do, chắc chắn sẽ tìm tên trưởng thôn tính sổ.

Chú hai nhìn cái đầu trong tay, cái đầu lúc này đã biến hoàn toàn thành gương mặt của Xuân Hương
" Trương Lão Niên, ngươi muốn sống hay muốn chết"

Vợ chồng nhà hắn quỳ rạp xuống đất, rập đầu không ngừng, khóc lóc cầu xin.

" Chúng tôi không muốn chết, Lý Nhị, ông không phải là bắt được quỷ sao? Xin hãy cứu lấy chúng tôi, chúng tôi sẽ không bao giờ làm chuyện tày trời đó nữa, không bao giờ dám nữa"

Chú hai chỉ cười nhẹ: "Các người muốn sống cũng được, Trương Lão Niên, mau đưa thứ đó cho ta"

Tên trưởng thôn ngơ ngác: "Sao? Đồ gì?"

Mặt chú hai không hề biến sắc. "Trương Lão Niên, ngươi định giả ngây giả ngô đến bao giờ nữa? Cha ta vì sao mà lên cơn điên chém chết mẫu thân và đại ca đại nương ta? Lý gia ta tại sao lại đi đến bước đường cùng này, trong lòng ngươi lẽ nào không rõ?"

Tên thôn trưởng đột nhiên co mặt kinh sợ, chỉ cúi gằm mặt không nói lời nào.

Dân làng đứng cạnh xôn xao không ngừng, tôi cũng vô cùng hiếu kỳ, nhưng chú hai cũng không nói thêm lời gì, chỉ nắm chặt cái đầu lâu đó, quay người bỏ đi.

Đi được vài bước, chú hai vừa đi vừa gọi "Lý Trường Sinh, con còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau theo ta về"
Tôi như bừng tỉnh, vội vã chạy theo sau, lần này tên trưởng thôn không chắn ngang đường tôi nữa.

Về đến nhà, tôi cảm nhận được không gian ấm áp quen thuộc, sống ở nhà Trương gia đã được 10 năm, cuối cùng tôi cũng được quay về rồi.
Nhưng những nghi hoặc trong lòng tôi vẫn còn quá nhiều, nghĩ đến cái chết của ông và cả nhà, trong lòng tôi lại nặng trĩu.

Quan trọng hơn là tôi đã giết người, thực sự là quá tàn nhẫn.

Chú hai dường như nhìn ra được tâm tư trong lòng tôi, chú cất cái đầu đó, đặt nó vào một cái hộp gỗ màu đen, cái đầu đã ngừng chuyển động, chú hai mới kéo chiếc ghế lại, ngồi xuống và nói với tôi rằng: " Đứa con gái quái vật nhà trưởng thôn sớm đã chết từ lâu rồi, nó chỉ còn vài phần hồn còn sót lại cộng thêm hồn phách của Xuân Hương kẹt vào cơ thể đó, nên mới bị biến thành quỷ La Sát hai đầu, không những có hai cái đầu, mà nó còn điên điên dại dại, vì vậy cháu chém đứt 1 cái đầu thực chất là tách linh hồn của Xuân Hương ra khỏi cơ thể đó, chuyện này và chuyện giết người không liên quan gì đến nhau, cháu đừng quá bận tâm"

Tôi nói rằng: "Nhưng cảnh sát liệu có tin chúng ta không? Bọn họ có xử tử cháu không?"

Chú hai cười lớn: "Không đến mức nghiêm trọng như vậy, ta tự có cách làm cho bọn họ tin"

Thấy chú hai đã có tính toán từ trước, tôi mới nhẹ nhõm hơn một chút, sau đó tôi hỏi chú hai, nhà thôn trưởng có phải biết dùng tà thuật không. Ông ta dùng xác Xuân Hương làm cột, giúp cho may mắn và tài lộc tăng lên, ông nội bị điên mà chém chết bà và bố mẹ có phải cũng liên quan đến hắn? Tất cả có phải do một tay tên thôn trưởng sắp xếp không?

Chú hai lắc đầu, gương mặt trở nên nghiêm nghị, mãi lúc sau chú ấy mới trả lời rằng: "Nếu như tên trưởng thôn đó biết dùng tà thuật, ta đã không gọi hắn là Trương Lão Niên, chuyện nhà Lý gia ta đúng là có liên quan đến hắn, nhưng hắn chẳng qua chỉ là một quân cờ, phía sau hắn còn có người khác thao túng, ngay cả chuyện giết Xuân Hương để làm cọc cũng chính do tên này đưa ra chủ ý."
Sau đó chú hai hừm một tiếng.

"Cứ chờ mà xem, hồn của Xuân Hương đã bị ta bắt lại, ma thuật đã bị phá vỡ, bọn họ chắc chắn phải nhận quả báo, chuyện này ta không thể can thiệp được, tất cả là do họ tự chuốc lấy."

Ngày thứ hai sau khi chú hai nói những lời này thì có tin truyền đến, anh trai của thôn trưởng không biết đã xảy ra chuyện gì, bị phá sản chỉ trong một đêm, từ một phú ông giàu có nhất vùng biến thành kẻ tán gia bại sản, nợ nần chồng chất, bởi vì không thể gánh nổi khoản nợ khổng lồ này, hắn đã nhảy cầu tự vẫn.

Người em của trưởng thông cũng vậy, hắn cậy quyền tham ô, mưu lợi cá nhân nên không những bị ngồi tù, hắn còn phải đang đối mặt với án tử.

Tin tức nhanh chóng lan rộng, dân làng xôn xao bàn tán, họ nói rằng tên trưởng thôn này cuối cùng cũng bị lật đổ, từ nay về sau không cần phải sợ hắn ta nữa.

Tối đêm hôm đó, thôn trưởng đến nhà chúng tôi, lúc tôi thấy hắn cũng bị dọa sợ cho thất kinh, mới chỉ một đêm ngắn ngủi như thế, hắn trở nên tiều tụy hốc hác, không còn ra hình người nữa, đôi mắt trũng sâu, đen ngòm, tóc trở nên bạc trắng.

Trong tay thôn trưởng cầm một chiếc hộp gỗ, vừa đến đã quỳ xuống trước mặt chú hai, giọng khàn đặc, lắp bắp:
" Lý Nhị, đồ ông cần, ta đã đem đến rồi đây".

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info