ZingTruyen.Info

Nguoi Bat Quy


Ông tôi cau mày nói rằng: "Đừng nói thêm gì nữa, mau gọi những người khác đến đây cho ta."

Cha biết chuyện đã đến nước này thì không thể trì hoãn, nên đã gấp gáp đi gọi Trương Lão Tài, Lý Toàn Đức, Bao Tử Lưu và Giang Hải Minh đầy đủ tới nhà tôi.

Khi ấy, mấy người khác đều đã chạy về nhà của mình, cha tôi lúc đi tìm cũng chỉ nói mỗi một câu duy nhất:
"Các cậu muốn sống thì hãy tới nhà tôi, cha tôi đã có cách cứu lấy chúng ta rồi."

Rất nhanh sau mọi người đều đã tới.
Sau khi đến bước vào trong rồi, ông nội cũng không hề nói một lời nào cả, hai tay cứ đan chéo rồi đặt đằng sau lưng, vừa đi vừa dò xét 5 người bọn họ, ai nấy đều bị cái nhìn cứng như thép của ông làm cho hoảng sợ, mãi sau Lý Toàn Đức mới rụt rè hỏi rằng:

"Đường Gia Gia, chú nói gì đi... có phải... có phải vừa rồi tụi con đã đụng phải thứ gì không sạch sẽ không? Bọn con... có sống nổi không?"

Ông tôi tên Lý Thiện Đường, mọi người hay gọi là Đường Gia Gia, nhưng gọi như vậy không phải là vì ông tôi đã già, mà bởi vì mọi người rất tôn trọng ông ấy.

Người trong làng gồm cả thôn trưởng, mỗi lần gặp được ông nội, đều một hai tiếng kính trọng Đường Gia Gia.
Mặc dù ông tôi rất kín tiếng, nhưng sự uyên bác mà ông biết được thì không gì có thể che đậy nổi. Vì vậy, ai cũng biết ông nội là một người rất có tài năng.

Sau khi đi quanh mỗi người một vòng, nội tôi chỉ thở dài đáp: "Trước kia, ta đã nhìn ra mối nhân quả giữa Phật giáo và con trai ta - Lý Đại, nhưng ta không ngờ rằng, nhân quả này lại khủng khiếp đến thế, nó không chỉ dừng lại ở 1 người, mà còn liên lụy thêm cả 4 người các ngươi."

"Haizz, các ngươi đi đường đã gặp trúng Hoàng Đại Tiên, Hoàng Tiên đó vốn không phải tiên gia bình thường, trên người có khoác áo cà sa đỏ, trên mặt mọc đầy lông vàng, đôi mắt đỏ lừ như máu, các ngươi biết tại sao mắt nó lại đỏ như vậy không? Bởi nó đã tu được Thiên Không Nhãn rồi."

"Đường Gia Gia, Thiên Không Nhãn là cái gì?"

"Mắt của vị tiên gia này có thể câu hồn dẫn quỷ, không chỉ có thể làm cho tinh thần ý thức con người bị ảnh hưởng, mà nó có thể dẫn người ta vào các chiều không gian khác nhau. Trước đó, các ngươi cứ đi mãi đi mãi thì mới phát hiện cảnh vật hai bên đường đã thay đổi, chúng biến thành những tòa kiến trúc tường xanh ngói đỏ, sau đó lại nhìn thấy một Phật Tự khổng lồ, cuối cùng bước vào Phật Đường, nhìn thấy bát phật tụng kinh, tụng cái đầu đang ở trước mắt này có đúng không?"

"Đúng đúng đúng, Đường Gia Gia, rốt cuộc đó là chuyện gì?"

Ông nội nói rằng: "Các ngươi bị mắt của Hoàng Tiên đó làm cho mê hoặc rồi, mắt của nó dẫn các ngươi vào một không gian khác, tòa kiến trúc cổ với mái lợp lưu ly đó được gọi là Long Đường, trong Long Đường này có một Đại Phật Tự, trong Đại Phật Tự có một Phật đường, trong Phật đường có 8 phật đang tụng kinh cho phật đỉnh của pháp sư Đan Ba, đó là cảnh tượng thật, nhưng lại không cùng địa điểm, không cùng thời gian, các ngươi thực ra vẫn là đang ở con đường lên thị trấn. Trên thực tế thì không thể xảy ra hiện tượng này, nhưng các ngươi bị Hoàng Đại Tiên làm cho mê hoặc, mới lạc vào không gian đa chiều đó, rồi mới thấy những cảnh tượng như vây."

Nghe ông nội kể xong những lời này, mấy người họ đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy như đang nghe một câu chuyện viển vông nào đó.

Còn cha tôi thì lại thấy chuyện này quá kỳ lạ.

"Động vật có nhiều tà tính nhất trên đời này là gì? Có người nói là quạ đen, có người bảo là cú mèo, cũng có người khẳng định là rắn... Nhưng ta nói cho các ngươi biết, loài vật có tà tính mạnh nhất chính là chồn, tất cả những chuyện các người từng nghe như chồn mê hoặc người, chồn báo thù người, chồn tu thành tiên,... đó chỉ một góc của tảng băng nổi, sức mạnh thật sự của nó còn khủng khiếp hơn như vậy rất nhiều. Chưa cần nói những thứ khác, chỉ với Thiên Không Nhãn này thôi, trên đời này được mấy người luyện tới cảnh giới có đôi mắt như thế. Mà con chồn này lại là một trong số đó, vậy các ngươi thử nói xem, tà tính trong cơ thể nó mạnh đến mức độ nào?"

"Đương nhiên, không phải chỉ mỗi con chồn này mới có thể luyện được Thiên Không Nhãn, chỉ là nó đã tu hơn ngàn năm, đạt tới cảnh giới của thần tiên nên mới lợi hại như thế, hơn nữa Thiên Không Nhãn của nó cũng không thường xuất hiện, chỉ vào một khoảnh khắc ngẫu nhiên, địa điểm ngẫu nhiên, và đúng người ngẫu nhiên mới xuất hiện ra hiện tượng này. Có lúc hàng trăm năm thậm chí là cả ngàn năm cũng chưa từng xảy ra hiện tượng đó, vì vậy đối với những người biết được về con mắt Thiên Không Nhãn của chúng thực sự là rất ít, thậm chí tất cả mọi người cũng không biết được là có cả chuyện này, nên cũng coi như họ biết nhưng sẽ chẳng tin."

Mấy người đứng cạnh thì miệng mồm há hốc, bởi đúng là họ đang không thể tin nổi, làm gì có con chồn nào tu luyện đến mức hai mắt hóa màu đỏ rồi đem người ta đến chiều không gian khác cơ chứ, thật là quá phi lý.

"Các ngươi không tin, nhưng ta sẽ làm cho các ngươi tin, chỉ khi các ngươi tin rồi thì mới nghe lời ta nói được, lúc ấy ta mới có thể cứu được mạng, giúp các ngươi thoát khỏi kiếp nạn này." Ông tôi quay lại rồi ngước về phía xa.

Để cho mấy bọn họ tin vào sự tồn tại của Thiên Không Nhãn, ông nội đã kể họ nghe một chuyện.

Đó là nội nhắc tới Sấm Vương - Lý Tự Thành, liên quan đến Lý Tự Thành chắc mọi người ai cũng đã biết.
Cuối triều Minh, có 1 thủ lĩnh đứng đầu vạn quân khởi nghĩa lập ra một chính quyền mới, tự xưng là Đại Thuận Vương, khi đó chính quyền này gần như đã có trong tay tất cả thiên hạ, nhưng về sau do sự tấn công của quân Thanh và quân thần sót lại của nhà Minh, quân đội của Đại Thuận Vương Lý Tự Thành bỗng dần dần tan rã, cuối cùng bị đánh đến Thiểm Tây, đuổi đến cuối con đường phía Đông rồi bị chia rẽ.

Lý Tự Thành đem theo ít binh sĩ còn sót lại chạy đến núi Cửu Cung, nhưng sau khi vào được núi này thì đột nhiên mất dạng, Lý Tự Thành và mấy chục vạn quân của mình đều biến mất trong tích tắc.

Cuối cùng chuyện này trở thành một kỳ ẩn trong nhân gian, đến giờ vẫn không ai có thể lý giải nổi, mặc dù sau này cũng có nhiều giả thuyết đặt ra nhưng tất cả đều là suy đoán.

Ông tôi kể rằng: "Các ngươi có biết Lý Tự Thành và mấy vạn quân đó rốt cuộc đã đi đâu không?"

"Lẽ nào bọn họ đã gặp Hoàng Đại Tiên? Hoàng Đại Tiên có Thiên Không Nhãn, đem họ vào dị gian rồi?" Cha tôi cuối cùng cũng chịu đáp lời.

Ông nội gật đầu: "Không sai, Lý Tự Thành đem quân còn lại chạy đến núi Cửu Cung, nhưng quân Thanh vẫn truy đuổi ráo riết, ban đầu Lý Tự Thành định cùng quân của mình tự sát, nhưng đột nhiên họ lại bắt gặp một con chồn khổng lồ, con chồn này toàn thân vàng óng, đặc biệt là lông ở trên mặt rất dài, rậm rạp kín mít, chỉ nhìn rõ đôi mắt đỏ rực như máu, trong suốt như hai viên pha lê."

"Khi đó con chồn này nhìn thấy Lý Tự Thành và cánh quân của ông ta thì không hề trốn chạy, hai chân sau của nó đứng thẳng lên giống như con người, còn hai chân trước chụm vào nhau rồi để trước ngực, tạo một tư thế rất lạ như đang chăm chú quan sát Lý Tự Thành bọn họ."

"Lý Tự Thành vốn chỉ là một kẻ chỉ biết chém chém giết giết, khi đó ông ta bị quân Thanh đuổi bắt nên tâm trạng đã hoàn toàn không ổn, đến núi Cửu Cung thì lại gặp một con chồn vàng đang chăm chăm nhìn mình, vì thế ông ấy cũng chả quan tâm nó có là Hoàng Đại Tiên hay không, trực tiếp ra lệnh thuộc hạ của mình cầm đao chém vào người của con chồn đó để tránh cản đường, thế là một binh sĩ đã chém lên người của Hoàng Đại Tiên, nhưng kì lạ là nó vẫn không chết, cú chém rất mạnh nhưng nó chỉ bị thương rồi vội vã chạy đi."

"Lý Tự Thành thấy vậy cũng không đuổi theo, bởi đó chỉ là một con chồn bình thường, họ cũng không quan tâm lắm nên đã tiếp tục tiến về phía trước. Nhưng càng đi họ càng cảm thấy có gì đó không đúng, cảnh vật trong núi đã bắt đầu thay đổi, bọn họ bị rơi vào một không gian khác, không gian này có cánh đồng hoang rộng lớn, cát bay mịt mù, bầu trời tối tăm, không một bóng người, cảnh tượng vô cùng hoang vắng."

"Lý Tự Thành biết đang có chuyện gì đó không ổn, nhưng một thuộc hạ của ông ta cũng lờ mờ đoán được rằng, cảnh tượng mà họ đang gặp phải rất có khả năng là liên quan đến con chồn vàng vừa nãy, vậy là người đó bày ra một kế nhỏ, để phá được ảo ảnh này thì chỉ cần cắn chảy máu đầu lưỡi rồi nhổ ra phía trước là có thể thoát khỏi cơn mê này."

"Nhưng Lý Tự Thành lại kiên quyết từ chối, ông ta quyết định ở lại bên trong dị gian, mặc dù ông ấy cũng không biết không gian mà mình đang đứng là do thứ gì tạo thành? Nhưng ít ra là còn hơn phải quay trở về núi Cửu Cung để bị quân Thanh bắt được, Lý Tự Thành biết rằng bản thân không còn đường thoát, nên ông ấy không thể quay về núi đầu hàng, vì vậy đã liều mình ở lại trong dị gian đó."

"Cha, người nói là Lý Tự Thành đã dẫn binh lính của mình ở lại trong không gian đó sao? Đó là bí mật về sự biến mất của Lý Tự Thành ư?"

Ông nội gật đầu.

Thật là không thể tưởng tượng nổi, Lý Tự Thành cùng thuộc hạ bị mất tích, đây là chuyện hàng ngàn năm nay không có lời giải đáp, không ngờ chân tướng sự việc lại là như vậy.

"Đường Gia Gia, sao mà người biết? Sao người biết bọn họ gặp một con chồn vàng, rồi bị nó hút vào dị gian?" Giang Hải Minh thắc mắc.

"Làm sao ta biết ư?" Ông tôi đột nhiên cười bí hiểm rồi nói đầy ẩn ý: "Đương nhiên là ta biết, vì ta Lý Thiện Đường mà."

4 người nghe xong vẫn không hiểu gì, mấy mắt nhìn nhau rồi cũng không nói thêm gì nữa.

Đến cả cha tôi cũng thấy hơi rối, nhất thời vẫn chưa biết được lời ông nội là thật hay giả, nhưng nghĩ tới việc ông tôi cả đời lương thiện, học thức uyên thâm, ngay thẳng chính trực, chưa từng nói dối nên cha tin là ông đang hoàn toàn nói thật.

"Cha, con chồn mà chúng con gặp còn khoác một chiếc áo cà sa đỏ, hai chân trước có giữ một cái hộp, vậy tại sao con chồn mà Lý Tự Thành gặp lại không mặc áo cà sa đỏ và ôm một cái hộp nào đó?"

Cha tôi vừa hỏi một câu rất quan trọng, câu hỏi này cũng chính là điều mà 4 người kia đang không ngừng thắc mắc.

Ông nội giải thích rằng: "Con chồn với đôi mắt làm thay đổi thời gian và không gian thì gọi là thượng tiên, không bao giờ tùy tiện xuất hiện trước mặt con người, mỗi lần nó xuất hiện thì sẽ đại diện cho một giai đoạn nhân quả, giống như con chồn mà mấy đứa vừa gặp, trên người có áo cà sa, chân trước ôm một hộp gỗ, đó chính là nhân quả mà các ngươi phải nhận sau này, bởi nó có liên quan đến phật pháp, áo cà sa là đồ của sư phật, còn cái hộp thì đựng đầu của nhà sư."

"Vì vậy sau đó các ngươi mới chìm vào dị cảnh, đó chính là không gian của Đại Phật Tự trong Long Đường, rồi thấy bát phật tụng kinh, sau đó các ngươi lại vô tình đâm trúng 1 vị tiểu hòa thượng, đầu của pháp sư Đan Ba lại rơi vào tay của 5 đứa các người,... tất cả đều là nhân quả."

"Còn Lý Tự Thành cùng thuộc hạ của mình bị rơi vào dị gian cũng cho thấy rằng bọn họ và nơi đó có nhân quả từ trước, nhưng nhân quả đó là gì thì ta lại không thể biết."

"Vậy Đường Gia Gia, nhân quả của chúng tôi rốt cuộc là gì? Lý Tự Thành bị mang đến một hoang mạc mù mịt, còn chúng tôi bị mang đến phật đường của Đại Phật Tự, sau đó lại tình cờ đụng vào 1 hòa thượng, rồi cái đầu lâu kia lại ở trong tay chúng tôi,... chuyện này là sao đây?"

Ông nội nhắm nghiền hai mắt, rồi bắt đầu bấm đốt ngón tay, một lúc lâu sau, nội tôi mới mở to hai mắt, gương mặt bỗng nhiên kinh hãi vô cùng.

"Nhân quả mà các ngươi gặp là gì? Bây giờ ta sẽ kể cho nghe. Các ngươi có biết Âm Trang mà tiểu hòa thượng đó nói là nơi nào không? Đó là nơi chết của Cửu Thế Hoàng, nơi hội tụ rất nhiều sát khí và âm khí tà ma, đây cũng là chỗ có âm cực cao điểm, ngoài ra chỗ đó có một lối vào địa phủ, vì vậy âm khí ở trong lâu ngày sẽ sinh ra một loại tà vật, loại tà vật này có thể được sánh ngang với Hạn Bạt (Hạn Bạt là tên của một quái vật chuyên gây ra hạn hán theo quan niệm nhân gian), một khi xuất hiện, chắc chắn sẽ làm đất đai cằn cỗi, vạn vật lầm than."

"Vì vậy pháp sư Đan Ba đã phải ra tay trấn áp lấy linh tà này, nhưng không ngờ rằng tà linh này đã sớm biến thành khí hậu, đến cả cao tăng Đan Ba cũng không cách nào diệt trừ nổi nó. Pháp sư Đan Ba và con quái vật này đã cùng nhau khổ chiến suốt 3 ngày 3 đêm, nhưng vẫn không phân thắng bại. Cuối cùng, pháp sư Đan Ba đã đưa ra quyết định, ngài ấy dùng 1 trong 36 phép thần thông của mình - thuật bay đầu để chạy xin cứu giúp."

"Thuật bay đầu này, tương tự với thuật chém đầu, nhưng chém đầu vốn là tà thuật, còn thuật bay đầu của pháp sư Đan Ba lại là một trong những kỹ thuật phật giáo chính thống, có thể làm đầu tự rời khỏi thân, nhưng vẫn được khống chế bởi cơ thể."

"Pháp sư Đan Ba mang đầu của mình bay đến Đại Phật Tự của Long Đường, nhờ 8 vị cao tăng ở nơi này tụng kinh niệm chú, để nhận lấy sức mạnh của Đức Phật Như Lai, giúp pháp sư Đan Ba tiêu diệt tà ác."

"Vì vậy 8 vị phật sống hợp lực vây quanh, đặt phật đỉnh của đại sư Đan Ba vào giữa, ngày đêm tụng niệm, cuối cùng cũng lay động được trời đất, làm trời rơi xuống tuyết đen, hiện tượng này cho thấy sức mạnh Phật pháp đã hiển linh cứu độ, các thần phật trên trời đều đã giáng xuống để ban sức mạnh cho pháp sư Đan Ba. Sau khi thành công, 8 vị phật sống phái một tiểu hòa thượng của Đại Phật Tự, vị này cũng chính là người bị các ngươi đâm trúng, đem phật đỉnh của pháp sư Đan Ba bỏ vào một chiếc hộp đỏ sẫm rồi mang nó đến Âm Trang."

"Do Pháp sư Đan Ba không còn đầu nữa, chỉ thừa lại mỗi thân thịt cùng linh hồn để chiến đấu với tà linh kia, vì vậy Pháp lực bị giảm đi rất nhiều, không còn đủ mạnh để thu hồi đầu mình về nữa, chỉ đành đợi vị tiểu hòa thượng kia mang cái đầu đến, nhưng thời gian gấp rút, bắt buộc phải mang kịp tới trước lúc trời sáng, nếu không chuyện sẽ không thành."

"Nhưng ai ngờ được trong quá trình đi, tiểu hòa thượng này lại bị các ngươi đâm phải, tiểu hòa thượng đó là phật tử của 8 vị phật sống kia, nên dù còn trẻ nhưng pháp lực cao cường, sau khi bị các ngươi đâm trúng, ngài ấy biết kiếp nạn mà sư phụ mình từng kể đã ứng nghiệm, nên phải phó thác chuyện này cho các người làm giúp, bảo các ngươi thay ngài ấy đến Âm Trang, còn ngài ấy thì dùng thuật ẩn thi, biến mất ngay trước mắt các người, vốn là để làm tăng sự kính sợ phật pháp trong lòng các ngươi, và cũng là để thúc giục các ngươi mau chóng mang cái đầu đi theo lời ngài ấy dặn."

"Nhưng đáng tiếc, các ngươi lại không thể làm theo đúng như nguyện vọng của ngài ấy, cái đầu này không kịp đem đến Âm Trang trước lúc trời sáng."

Nói xong ông nội chợt thở dài chua xót.

Trương Lão Tài sững sờ ra đó, rồi lắp bắp hỏi rằng: "Chúng tôi không thể đem đầu đến kịp... vậy thì sẽ bị làm sao?"

Ông tôi đáp: "Đầu của pháp sư Đan Ba hội tụ đủ pháp lực của thần phật 8 hướng, pháp lực vô biên, nếu các ngươi đem đầu tới kịp thì pháp sư Đan Ba có thể dễ dàng hạ gục con quái vật đó, còn nếu không có chiếc đầu người này, ngài ấy chỉ có thể dùng hết pháp lực trên toàn bộ cơ thể và linh hồn của mình để quyết chiến với tà vật đó, cuối cùng thì nhốt thứ tà vật này trong lòng của Âm Trang, liên tục 20 năm không thể siêu thoát, sau đó toàn thân ngài ấy cũng sẽ tan thành mây khói."

Vừa dứt lời này, trên mặt ông tôi lộ rõ vẻ đau khổ chết chóc.

"Vậy là pháp sư Đan Ba đã chết rồi sao?"

Cả 5 người cha tôi vô cùng kinh ngạc, trong lòng bọn họ biết rõ rằng, chính vì sự xuất hiện của họ, mới gây ra cái chết cho vị cao tăng ấy.

Cuối cùng bọn họ cũng hiểu nhân quả mà ông nội nói tới là gì. Không ngờ rằng nhân quả này lại nặng nề đến thế.

Nhưng ngay giây phút bị Hoàng Đại Tiên chắn đường thì bọn họ đã bị cuốn vào vòng xoáy nhân quả này, tất cả đều không thể thay đổi.

"Chính vì các ngươi nên pháp sư Đan Ba mới bị tan thành tro bụi, vì vậy.... các ngươi... nhất định phải trả giá cho chuyện này, và cái giá đó... chính là mạng của 5 người các ngươi. Gieo nhân nào thì gặp quả đó, các ngươi từ lúc đâm vào vị tiểu hòa thượng là đã gieo nhân, rồi đến khi cả 5 người các ngươi chết, thì mới kết thúc kiếp quả cuối cùng."

Mấy người nghe xong thì mặt mày trắng bệch.

"Nói như vậy thì chúng tôi sẽ phải chết ư?" Trương Lão Tài gào lên khóc lóc.

"Chúng tôi... chúng tôi không hề cố ý đâm vào vị hòa thượng đó, đúng rồi, là Giang Hải Minh, xe là cậu ta lái, không liên quan gì đến đến chúng tôi hết, dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi phải đền mạng cùng chứ?"

"Chúng tôi... chúng tôi chỉ là muốn đi lên thị trấn mà thôi, sao lại tự dưng vướng vào mấy thứ nhân quả quỷ ma này? Bây giờ đang yên lành chúng tôi lại phải ngồi chờ chết, tại sao... tại sao lại như vậy?"

Bọn họ bắt đầu sợ hãi rồi đổ lỗi cho nhau, nhưng cho dù có tranh cãi thế nào thì bọn họ cũng phải chấp nhận lấy sự thật rằng, tất cả đều sẽ phải chết.

Chỉ có cha tôi là không nói gì, ông ấy cứ ngẩn người nhìn ông nội thật lâu, sau đó hi vọng nói rằng: "Cha, cha có cách... có cách cứu chúng con mà đúng không?"

Bố tôi là người hiểu ông nội nhất vì ông ấy biết rõ nội tôi là một cao nhân tài giỏi.

"Có thì cũng có, chỉ là..."

"Vậy là có cách cứu chúng tôi sao?"

Ông nội còn chưa kịp nói hết, thì mấy người kia đã phấn chấn hẳn lên, ngắt ngang lời ông nói, rồi đưa mắt nhìn ông khẩn thiết như những đứa trẻ cố bám vào chiếc phao cứu sinh giữa dòng nước cuộn lũ.

"Đường Gia Gia, ông có cách, ông nhất định đã có cách cứu chúng tôi rồi đúng không? Vậy hãy cứu chúng tôi đi, chúng tôi không hề muốn chết."

Ông nội cuối cùng cũng thở hắt ra một hơi mà đáp rằng: "Đây là nhân quả đã được sắp đặt, nếu ta cố gắng thay đổi thì sẽ trái với đạo trời. Nhưng... không phải là không thể cứu, kết quả có như thế nào thì phải phụ thuộc vào số kiếp của các ngươi, ta chỉ có thể cố gắng hết sức."

"Tốt quá rồi, vậy thì tốt quá rồi, tất cả đều xin nhờ vào Đường Gia Gia."

Thế là ông tôi đã gọi hết họ lại, rồi nói cho họ biết chân tướng của sự việc này, ông cũng đã chuẩn bị mọi thứ để cứu sống họ, cho dù có phải làm trái ý trời sắp đặt.

Chỉ là ông không ngờ tới rằng, vào lúc ông giang tay cứu họ thì từ đây mọi chuyện lại thay đổi, tất cả bỗng đảo lộn hoàn toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info