ZingTruyen.Asia

Nguoi Bat Quy


Cảnh tượng đó cứ ngắn ngủi như thế, nhưng lại chấn động đến ghê người.
Sau này tôi mới biết, tất cả chúng tôi, bao gồm cả Long Vương nữa, đều đã ngất dưới liên hoàn sét đó.

Sau khi chúng tôi ngất đi cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng tôi lại hoàn toàn không biết gì.

Kì lạ là, lúc tôi bị ngất, ý thức của tôi chỉ mơ mơ hồ hồ, chứ không hoàn toàn bất tỉnh. Tôi cảm thấy bản thân như chìm vào đáy hồ băng đá, cả cơ thể đều bị đông cứng lại, không cách nào có thể mở nổi hai mắt.

Trong lúc mê man đó, tôi hình như nghe được có người đang gọi tên mình, trong tiếng gọi còn có cả tiếng khóc nức nở, sau khi nghe một hồi rất lâu, tôi cuối cùng cũng nhận ra được, đó là giọng của Tiểu Lam.

"Trường Sinh, tôi sắp phải đi rồi." Cô ấy nghẹn ngào. "Cảm ơn cậu đã đem lại niềm vui cho tôi, cảm ơn cậu đã giải thoát cho tôi, giải thoát cho dân làng Đại Oa, đây là số mạng của chúng tôi, tôi biết cậu đã cố gắng hết sức rồi."

Tiểu Lam hình như đang nói lời tạm biệt, trong phút chốc, lòng tôi chợt kinh ngạc, không lẽ Tiểu Lam đã chết rồi ư? Nhưng tôi lại không thể mở nổi mắt, cả cơ thể không cách nào cử động được.

Sau đó thì giọng Tiểu Lam cũng biến mất, một lúc sau tôi lại nghe thấy giọng của Triệu Vô Tâm.

"Cậu em, cậu nghe thấy tôi nói không? Cậu đang ở cạnh tôi à? Đây là đâu thế? Mắt tôi sao lại không mở được thế này? Cả cơ thể cũng vậy? Cậu em, cậu thế nào rồi, chưa chết chứ?"

Nhưng tất cả bắt đầu mơ hồ dần, cuối cùng thì ý thức của tôi cũng mất, rồi không còn nghe thấy gì nữa.

Không biết là qua bao nhiêu lâu, tôi cuối cùng mới tỉnh được trở lại, bên tai đột nhiên nghe thấy âm thanh ồ ạt.
Mắt tôi chậm chậm mở dần, điều đầu tiên tôi có thể cảm nhận được đó là mùi hương của gió biển.

Tôi lập tức mở trừng mắt ra, khi nhìn xung quanh, tôi đã bị kinh ngạc hoàn toàn.

Cái tôi thấy trước mắt lúc này không phải là thôn làng Đại Oa, mà là một vùng nước biển mênh mông vô tận, nước biển xanh trong, có cả gió biển thổi qua mang theo mùi cá biển thoang thoảng. Còn tôi thì đang nằm trên một mỏm đá.

Trời đất, đây là đâu?

Tôi vội vàng ngồi dậy, nhưng mỏm đá đó cứng quá, nên tôi thấy mông mình bị đau, chính vì không chịu được nên tôi buột miệng kêu lên một tiếng, âm thanh vừa rồi đã vô tình đánh thức người bên cạnh, quay lại nhìn, tôi thấy Triệu Vô Tâm đang nằm ngay ở đó, cậu ta đã bị tiếng kêu của tôi làm cho tỉnh giấc.

"Cậu em." Sau khi cậu ta nhận thức được thì ngồi phắt dậy như 1 con cá đông cứng bị gập.

"Gì thế này, chỗ nào đây?" Vô Tâm kinh ngạc nhìn vào làn nước biển mênh mông, sau đó thì lặng người, rồi dùng sức đập vào đầu mình.

"Cậu em, có phải là chúng ta đang mơ không?"

Lúc đó gió biển đã làm tôi tỉnh táo, mặc dù tất cả có chút kỳ quái nhưng chắc chắn đó không phải mơ, mà là hiện thực.

Sau đó chúng tôi phát hiện rằng chúng tôi đang ở rìa của 1 bờ biển lớn, nhưng đây là biển gì? Sao chúng tôi lại ở đây? Chúng tôi cũng không biết...

Mãi sau đó mới có một giọng nói sau lưng chúng tôi vang lên.

"Các cậu tỉnh rồi à..."

Tôi và Vô Tâm cùng lúc quay lại nhìn, thì phát hiện, người đứng sau chính là ông lão tóc bạc, hai tay ông ta chắp ở phía sau, rồi chậm chậm bước tới.
Là Võ Thánh đại tiên Hoàng Hóa Long.

Nhưng ông ấy lúc này không còn uy nghiêm như lúc bay trên không trung nữa, mà chỉ cười nhẹ hiền từ, giống y hệt một ông lão bình thường.

"Tại sao chúng tôi lại ở đây? Trước đó không phải đang ở thôn Đại Oa sao?"

"Trên đời đã không còn thôn Đại Oa, càng không còn người rắn nữa." Hoàng Hóa Long đáp.

Không còn thôn Đại Oa? Ý là sao? Chẳng lẽ cả thôn đó đã...

"Thôn Đại Oa đã không còn tồn tại, cả những bán linh nhân trong đó..."

Đầu tôi bắt đầu ong ong, rồi đột nhiên nhớ tới Tiểu Lam, và cả lão thôn trưởng.

"Vậy còn Tiểu Lam, cả thôn trưởng nữa?"

"Họ cũng không còn tồn tại."

"Ông nói họ chết hết rồi sao?"

"Ngay từ đầu họ đã không nên sống trên đời này, trước đó ta cũng đã nói, ta tới là để giải thoát cho họ."

Tim tôi bỗng dưng thắt lại, trong phút chốc tôi không thể chấp nhận được sự thật này.

Như đọc được suy nghĩ của tôi, Hoàng Hóa Long từ tốn nói rằng: "Khoảng khắc bọn họ bị biến thành bán linh nhân, thì đã ấn định là bị diệt trừ, đây là số mệnh của họ."

Đúng, đó là số mệnh... Tôi cười đau khổ, khóe mắt bắt đầu nhuốm lệ.
Nhớ tới hình ảnh một cô gái yếu đuối, nhớ tới quan hệ của tôi và cô gái ấy, tôi thực sự đau đớn không nói nên lời.

Triệu Vô Tâm dường như cũng hiểu được cảm giác đó, nên cậu ấy ngẩng đầu nhìn Hoàng Hóa Long.

"Vậy đám người của Mộ Dung Phục đâu?"

"Chết rồi." Ông ấy bình thản đáp.

Tôi sững sờ...

"Còn Long Vương thì sao?"

"Ông ta chưa chết..." Câu trả lời của Hoàng Hóa Long làm chúng tôi yên tâm hơn đôi chút.

"Vậy chúng tôi đang ở đâu đây?"

"Biển Thái Bình Dương."

Cái gì? Biển Thái Bình Dương?

"Sao ông lại đem chúng tôi đến đây?"

"Vì các ngươi có 1 sứ mệnh cần phải hoàn thành." Hoàng Hóa Long bình thản và chắp tay sau lưng như cũ.

"Sứ mệnh? Sứ mệnh gì?"

Ông ta không nói nhưng lại đưa tay chỉ về biển xa.

"Các ngươi có nhìn thấy hòn đảo giữa biển kia không? Đó là đảo vô danh, nhưng hiện giờ nó đã bị người của Mộ Dung gia chiếm giữ, và bị đổi tên thành đảo Trường Sinh."

Tôi thuận mắt nhìn theo hướng tay ông ấy chỉ, nheo mắt lại thì đúng là có thấy một hòn đảo đang ở giữa biển thật, nhưng vì cách nó quá xa, nên lúc nhìn cảm giác không thật lắm, nó cứ như ảo ảnh, mờ mờ xuất hiện.

"Mộ Dung gia làm thí nghiệm trái với luân thường đạo lý, trên Hoa Hạ này, chúng đã lập vô vàn căn cứ địa lớn nhỏ khác nhau, Đại Oa thôn cũng chính là 1 trong những căn cứ bí mật đó, có điều nó vốn chỉ là một chiếc lá trên cây, tổng bộ chính của căn cứ thí nghiệm, chính là ở đó."

"Vậy là ông muốn chúng tôi phá căn cứ đó sao? Nhưng tại sao ông ẩn thế đã lâu mà giờ lại đột nhiên xuất hiện? Trước đó ông cũng nhắc đến Mộ Dung Ngọc Tú, ông cứu cô ấy rồi đúng không, mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào, sao lại là chúng tôi chứ không phải người khác?" Tôi bỗng dưng có quá nhiều hoài nghi.

Nhưng Hoàng Hóa Long chỉ hướng mắt nhìn về phía đảo, rồi nói với giọng chậm rãi.

"Thế hệ các ngươi, nghĩ rằng cuộc đời này quá đơn giản, kiến thức về cuộc đời này còn quá ít. Được rồi, ngồi xuống đây, ta sẽ kể cho các ngươi nghe một câu chuyện."

Ông ấy bước tới mỏm đá rồi cũng ngồi xuống.

"Câu chuyện liên quan đến sự trường sinh."

Rồi ông ấy nhìn về phía xa rồi từ từ kể: "Bất tử luôn là điều khao khát của con người, ai cũng muốn được trường thọ, từ cổ chí kim cũng vậy, nổi nhất trong số đó là vị vua đầu tiên nhà Tần -  Tần Thủy Hoàng."

"Vua Tần thống nhất 6 nước, lập nhiều đại công, tiếng tăm lẫy lừng, ông ta luôn thấy rằng, mình cần sống mãi và luôn đuổi theo việc tìm thuốc trường sinh bất tử như một kẻ điên. Tần Thủy Hoàng đã chiêu mộ các pháp sư trên đời đến để luyện đan cho mình, ngoài ra còn cho đồng nam đồng nữ Từ Phúc một lượng lớn vàng bạc châu báu, để họ có thể đi tìm thuốc về. Nhưng kết quả thì sao? Tần Thủy Hoàng không những không trường sinh, mà còn đoản thọ, chưa đầy 50 tuổi đã băng hà."

Hoàng Hóa Long bỗng nhiên nhắc về Tần Thủy Hoàng, không biết là ông ấy có mục đích gì nhưng chúng tôi vẫn chú ý lắng nghe.

"Các ngươi biết là vì sao không? Thực ra vua Tần đã tìm được phương thuốc Trường Sinh, nhưng lại chính vào lúc ở độ tuổi sung mãn nhất, ông ta lại chết, nguyên nhân là bởi, không phải con người không thể không trường sinh, mà là không được phép trường sinh."

"Mặc dù là hoàng đế, nhưng ông ta vốn dĩ cũng chỉ là người phàm, chỉ có thần tiên mới có thể bất tử, nếu một người phàm như ông ta có thể trường sinh bất lão, vậy là giống với những vị thần hay sao, trên đời này làm gì còn có sự khác biệt giữa thiện và ác nữa. Vì vậy, mặc dù Thủy Hoàng tìm được thuốc trường sinh, nhưng thần tiên lại không cho phép, ông ta phạm vào quy luật tự nhiên của người phàm, nên mới bị chết."

Tôi và Vô Tâm đều kinh ngạc, vì theo như chúng tôi biết, Tần Thủy Hoàng trong chuyến du hành về phía Đông, ông ta đột nhiên lâm bệnh nặng rồi chết ngay sau đó.

Hoàng Hóa Long kể rằng, Tần Thủy Hoàng có một cơ thể vô cùng cường tráng, hơn nữa đã tìm được thuốc trường sinh, vậy thì sao có thể chết nhanh được chứ? Nguyên nhân thật sự là thì là vì ông ta luôn kiếm tìm sự bất tử mà ảnh hưởng đến bao mạng người, làm phẫn nộ trời đất, nên thần tiên đã thu phục ông ta.

"Thần tiên được phái đi là một vị đại tiên thu hồn, thu phục hồn thể của Tần Thủy Hoàng, vị đại tiên đó chính là Lý Thiện Đường."

"Hả?" Nghe đến đây tôi suýt nữa nhảy lên.

"Ý ông là, năm đó ông tôi đã ra tay thu lấy hồn thể của vua Tần nên mới gây ra cái chết của ông ta sao?"

"Đúng, Tần Thủy Hoàng là vị vua đầu tiên trong lịch sử, một nhân vật thông minh xuất chúng như vậy, nhưng lại không hề biết rằng, bất tử với người phàm là 1 điều tối kỵ."

"Sau khi chết, ông ta được mai táng dưới lăng mộ Tần Thủy Hoàng, cũng chính là địa cung nổi tiếng ngày nay, nhưng đến nay lăng mộ đó cũng không ai dám đào, thật sự là vì điều kiện kỹ thuật không đủ ư? Haha đó chỉ là cái cớ thôi."

Ai cũng biết, người ta đồn rằng dưới mộ có một con sông thủy ngân, ngoài ra phẩm vật tuẫn táng cùng vô số, nhiều không đếm xuể, còn có rất nhiều cơ quan mật, với kĩ thuật hiện giờ nếu cố đào thì sẽ tổn thất rất lớn.
Nhưng sự thật là vậy sao?

"Thế nguyên nhân thực sự của việc không khai quật mộ đó là gì?" Tôi hỏi.

"Nguyên nhân thật sự, là vì Tần Thủy Hoàng vẫn sống dưới địa mộ đó."

"Gì?" Tôi và Vô Tâm đồng thanh.

"Nhảm nhí, ban nãy ông nói hồn thể của vua Tần bị ông tôi thu phục, sớm đã chết rồi mà."

"Haha, đương nhiên, hồn thể của người phàm nếu bị lấy đi thì sẽ không thể sống, nhưng riêng của Tần Thủy Hoàng lại khác, hồn thể của ông ta vô cùng mạnh."

"Nó giống như hồn thể của ông nội ngươi, vì quá lớn nên chết bao lần vẫn có thể sống lại, chỉ cần hồn thể không bị tiêu diệt thì vẫn có thể hồi phục, Tần Thủy Hoàng cũng vậy."

Hai chúng tôi sững người.

"Hoàng tiền bối, rốt cuộc ý của ông là gì? Ý ông là, ông tôi thu hồn thể của vua Tần năm đó, nhưng 2000 năm sau lại để hồn thể quay về, nên vua Tần mới sống lại, và ở dưới lăng mộ sao?"

"Tiền bối, không phải ông đang kể câu chuyện viển vông cho chúng tôi nghe đó chứ?"

"Các ngươi không tin à? Haha, cũng không trách các ngươi được, vốn dĩ chuyện này quá kì lạ, nhưng không cần vội, hãy nghe ta nói tiếp."

"Các ngươi có biết tại sao Mộ Dung gia lại phải nghiên cứu thuốc trường sinh không?"

"Để ta nói cho các ngươi nghe 1 bí mật, thực ra Mộ Dung ra đã chế tạo được thuốc trường sinh rồi, loại thuốc này không phải người nào cũng chế tạo ra được, nhưng nhà Mộ Dung gia lại thành công, tại sao lại như thế? Là vì Tần Thủy Hoàng."

Tôi hỏi: "Họ với Tần Thủy Hoàng thì liên quan gì?"

"Mối liên quan là ở Mộ Dung Ngọc Tú."

Mộ Dung Ngọc Tú?

"Cô ta là hợp thể của người và Kim Nhạn."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia