ZingTruyen.Info

Người Bắt Quỷ - 一部故事

Phần 122

linhnoir


"Ra tay đi." Tên kính đen hét lớn:
"Đừng thách thức sự kiên nhẫn của bổn thiếu gia."

Lời vừa dứt thì trong không trung đột nhiên vang đến âm thanh của ông lão già nua: "Mộ Dung Gia quả là lợi hại."

Chúng tôi đảo mắt tìm theo tiếng nói, nhưng lại không nhìn thấy bóng người nào. Rõ ràng tiếng nói ấy chân thật và vang vọng như nói cạnh bên tai của từng người một.

"Ai?" Tên kính đen cảnh giác hét lớn.

"Ta nói Mộ Dung Gia các người lợi hại quá, mạng người nhiều như vậy, muốn giết là giết luôn được sao?" Âm thanh lại tiếp tục vang lên, lần này hình như nó tới từ trên đỉnh đầu chúng tôi, nhưng tất cả mọi người ngẩng lên xem thì vẫn không hề thấy gì.

"Haâhhahahaaa... Các ngươi muốn giết những bán linh nhân này, ta không quản, nhưng mạng của hai thanh niên kia, các ngươi đã xin phép sự đồng ý của ta chưa?"

Tiếp theo đó là tiếng cười mỗi lúc một lớn, nó vang vọng và mờ ảo khắp không gian, cuối cùng chúng tôi nhìn thấy giữa không trung có một người dần xuất hiện.

Đó là một ông lão mặc bộ y phục trắng, nhìn qua cũng biết tuổi tác không còn trẻ, nhưng khí chất khoan lạc, hồng hào khỏe mạnh, hai tay ông ta chắp ở phía sau, cứ đứng đó lửng lơ  giữa không trung, đưa mắt nhìn xuống như vị thần tiên.

Đây... đây chẳng phải là ông lão áo trắng mà tôi gặp lúc lên núi sao?

Tất cả mọi người bị làm cho sợ hãi. Đó.... đó là ai? Thần tiên ư?

Long Vương khi nhìn rõ thấy ông lão này thì trong miệng lẩm bẩm: "Hoàng Hóa Long? Võ Thánh trong truyền thuyết?"

Ông ấy nói không lớn, nhưng âm thanh đủ để tôi nghe thấy. Võ Thánh trong truyền thuyết sao?

Mặc dù tôi không biết người họ Võ này, nhưng trước kia tôi từng nghe ông nội kể, trên đời này con đường để tu thành tiên có 3 loại.

Một là đi từ đạo lên tiên, cũng chính là đạo thuật tu luyện, sau khi đạt đến cảnh giới cao nhất thì có thể đắc đạo thành tiên, và người làm được điều này chính là Lão tổ đạo giáo Trương Đạo Lăng.

Hai là đi từ phật đạo đi lên, có nghĩa là các cao tăng phật giáo sau khi đắc đạo thì cũng thành tiên.

Còn một loại là từ võ thuật đi lên, sau khi đạt đến trình độ nhất định thì thành tiên, như Võ thánh Hoàng Hóa Long trong truyền thuyết, ông ấy chính là người tu thành tiên theo cách này.

Ngoài ra cũng còn người như lão tổ Thẩm gia, hắn dùng tà đạo để tế thiên, mặc dù cuối cùng có thể thành tiên, nhưng vì là tà đạo nên hắn mới bất thành, chỉ có thể trở thành bán tiên.

Những người thu hồn như ông tôi hay Vô Ngân đại sư, họ cũng là thần tiên thật sự và đi lên từ phật giáo.

Nhưng Hoàng Hóa Long chỉ tồn tại trong truyền thuyết, không hề có ở đời thật, nhưng giờ đây tôi không dám tin vào mắt mình, người đàn ông đồ trắng đang lửng lơ giữa không trung lại chính là Võ thánh Đại tiên Hoàng Hóa Long.

Vào lúc đó tên đeo kính đen, tên thật là Mộ Dung Phục, con cháu đời thứ 3 của Mộ Dung gia, khi nhìn thấy ông lão đồ trắng thì bắt đầu lộ rõ sự bối rối.

"Ngươi là ai? Dám to gan chống lại Mộ Dung Gia sao?"

Nhưng ông lão kia không thèm để ý đến hắn, điều này khiến Mộ Dung Phục rất phẫn nộ.

"Hừm, nếu ngươi là thần tiên thật, thì Mộ Dung ta cũng không sợ ngươi đâu?" Sau đó hắn ta liền hạ lệnh, yêu cầu tất cả thuộc hạ của mình chĩa súng bắn về phía ông lão giữa không trung.

"Giả thần giả quỷ, chắc cũng chỉ là một loại pháp thuật vớ vẩn mà thôi, ta không tin ngươi có thể tránh khỏi những viên đạn này."

Mộ Dung Phục cười nhạt, nhưng Long Vương lại gào lên: "Không được bắn ông ta..."

Nhưng đã quá muộn, một loạt tiếng nổ súng vang lên liên hồi, từng viên từng viên cứ thế nhằm vào ông ấy mà bay tới.

Ông lão vẫn không hề nhúc nhích, tư thế vẫn nghiêm nghị và khoan thai như trước kia, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn xuống đám người đứng đó.

Vài giây sau, khi những tiếng nổ biến mất, cảnh tưởng kinh dị mà mọi người tưởng tượng không hề xảy ra.

Tôi từng nghe nói, tôn sư trong Võ đạo có thể nhận đạn bằng tay không, cũng có thể nói rằng, nếu có người bắn đạn về người đó, họ có thể giơ tay trực tiếp giữ đạn dừng lại, đây chính là thủ pháp lợi hại nhất.

Nhưng tình hình bây giờ còn lợi hại hơn, ông già tóc trắng còn không thèm giơ tay ra, tất cả đạn đều bắn vào người ông ấy, nhưng ông ta lại không hề bị thương gì.

Sau đó đám đông mới chợt hiểu, ông già này đâu cần phải hứng đạn, khi bản thân ông ta không có gì có thể làm tổn hại nổi.

Mộ Dung Phục lúc này lộ rõ sự kinh hãi, hắn ta vốn dĩ ỷ vào sức mạnh của súng nhưng giờ lại không có ích gì.

Vào lúc này, ông lão tóc trắng hừ lạnh một tiếng, sau đó thì hất mạnh một tay lên không trung, ngay lúc ấy trong không gian đang tĩnh lặng, gió lớn bỗng nổi lên đùng đùng, cát đá bay tứ tung.

Gió rít từng hồi khiến mọi thứ như bị nhấc bổng khỏi không trung, từng sợi tóc bị gió quật làm cho bay dựng đứng, tất cả quần áo của mọi người cũng cứ thế mà giật tung trong gió, càng lúc gió càng lớn, nếu cứ tiếp tục thế này, có thể tất cả người ở đây cũng bị thổi bay đi mất.

Đến cả Long Vương đứng cạnh cũng không chịu được nữa, ông ấy vất vả bám chặt vào thân cây, giọng run rẩy nói rằng: "Mộ Dung Phục, ngươi gây họa rồi, ông già đó chính là Võ thánh Hoàng Hóa Long."

Nghe đến Võ Thánh Hoàng Hóa Long, Mộ Dung Phục mới giật mình chết lặng, giờ hắn mới biết bản thân gây họa lớn thế nào.

Nhưng hắn vẫn không tin, nhân vật trong truyền thuyết, chẳng lẽ lại có thật ngoài đời ư?

Nhưng hắn biết, nếu vị đó chính là thần trong truyền thuyết, đừng nói là một tên Mộ Dung Phục bé nhỏ, đến cả gia tộc Mộ Dung, hay cả cái Hoa Hạ này, trước mặt ông ta cũng không là gì.

Lúc này ông lão tóc bạc lại vẩy mạnh 1 tay, tất cả đất đá cát bụi đang bay tứ tung bỗng dừng đứng lại, rồi rơi xuống, mọi thứ trở về trạng thái tĩnh lặng ban đầu, nhưng tất cả mọi người ai nấy đều kinh sợ khủng khiếp, đặc biệt là Mộ Dung Phục, lúc hắn ta nhìn vào ông lão, ánh mắt thất thần như sắp chết đi.

Ông lão vẫn điềm tĩnh như ban đầu, hai tay chắp ở sau lưng rồi lơ lửng trên không trung, giọng nói lạnh lùng nhưng rền vang như sấm: "Thả hai cậu bé kia đi, và cả Mộ Dung Ngọc Tú."

Nghe đến chữ Mộ Dung Ngọc Tú, tôi lặng người.

Ngọc Tú? Là Ngọc Tú mà chú hai yêu sao?

Lúc này Mộ Dung Phục quỳ rạp xuống đất, lắp bắp bảo rằng: "Võ Thánh đại tiên, Lý Trường Sinh và Triệu Vô Tâm tôi có thể thả, nhưng... nhưng Mộ Dung Ngọc Tú...."

"Sao? Ngươi không muốn thả ư?"

"Không, không phải." Mộ Dung Phục bổ nhào về phía trước, lia lịa lắc đầu.
"Đại tiên, ý của ngài tôi nào không dám, nhưng Mộ Dung Ngọc Tú là em gái tôi, cô ta đặc biệt quan trọng với Mộ Dung gia chúng tôi, thí nghiệm trường sinh bất tử của chúng tôi sắp thành công rồi, cầu xin đại tiên hãy cho thêm vài ngày nữa, sau khi thí nghiệm kết thúc, Mộ Dung gia chúng tôi sẽ đích thân mang em gái đến giao cho người."

Tôi sững sờ, Ngọc Tú là người họ Mộ Dung, hơn nữa là em gái của Mộ Dung Phục thật sao?

"Giao Mộ Dung Ngọc Tú, hoặc là chết." Ông lão tóc bạc vẫn điềm tĩnh trên không trung, nhưng giọng nói lại lạnh lùng đến kinh sợ.

Mộ Dung Phục thật sự đã hoảng loạn, trong gia tộc hắn, nếu muốn giao người nào thì ít nhất cũng phải báo với chủ nhà Mộ Dung, nếu được đồng ý, thì mới được phép mang ra ngoài, nhưng với tình hình cấp bách như này thì sao có thể làm được gì nữa, Võ Thánh đại tiên đâu thể nhẫn nại như vậy được. Một khi làm cho Võ Thánh đại tiên nổi giận, ông ấy chắc chắn sẽ giết chết hắn.

"Đại tiên tha mạng, đại tiên tha mạng, tôi sẽ lập tức cấp báo cho chủ nhà Mộ Dung, bảo ông ta mang em gái đến trước mặt đại tiên ngay."

Mộ Dung Phục muốn kéo dài thời gian, nhưng mánh khóe của hắn đã bị Hoàng Hóa Long nắm rõ.

"Rắc rối quá, xem ra để ta tự đi giải quyết sẽ hơn."

Lời vừa nói xong, đột nhiên trong không trung nổ lên tiếng sấm vang trời, ngay sau đó là một tia sét rạch ngang sáng chói.

Tất cả mọi người đều bị dọa cho khiếp sợ, vào lúc mọi người ngẩng đầu nhìn lên, thì phát hiện ngay sau ông lão tỏa muôn ánh hào quang, nhưng trong ánh hào quang rực rỡ đó, bỗng xuất hiện một thanh kiếm.

Đó là một thanh kiếm bằng đồng, nhưng lại tỏa ra những kim quang sáng chói, giống như một bảo vật của trời đất.

Mộ Dung Phục kinh hoàng đến mức không nói thành lời, hắn cũng là 1 võ sĩ, mặc dù chưa đạt đến trình độ tôn sư, nhưng cũng đã đến mức làm thầy, và hắn hoàn toàn biết, thanh kiếm xuất hiện sau lưng Hoàng Hóa Long chính là linh hồn Võ đạo của ông ấy.

Là người luyện võ, chỉ sau khi ngưng tụ đủ võ thần, và thức tỉnh được võ hồn, mới có thể đủ sức dùng sức mạnh đó giao tiếp với thiên địa, hấp thụ linh khí trời đất, đủ mạnh để tiến tới việc tu luyện cao hơn.

Nhưng không phải người luyện võ nào cũng có thể làm thức tỉnh được võ hồn, bởi nó còn cần nhân duyên cực lớn của trời đất và tạo hóa, có những người tu võ cả 1 đời cũng không thể làm thức tỉnh được nửa điểm võ hồn, vì vậy họ mãi chỉ ở mức luyện trung cấp, chứ không thể tu được nhiều hơn.

Giống như Mộ Dung Phục, mặc dù tài năng võ thuật của hắn cũng là thiên phú dị linh, nhưng khi đến hết nửa đời người, tu luyện bao nhiêu năm như vậy, hắn vẫn không thể đạt đến cảnh giới đó.

Có điều trước mắt bây giờ là Hoàng Hóa Long, ông ta không chỉ thức tỉnh được linh hồn võ đạo, mà hồn võ này còn đã hình thành được một thanh đồng bảo kiếm, trở thành báu vật trên đời.

Hoàng Hóa Long đang điều khiển võ hồn sau mình, cũng chính là thanh đồng bảo kiếm, nó cứ từ từ đi thẳng lên cao, đến khi đạt 1 độ cao nhất định, dưới những chớp nháy liên tục của thiên lôi, thanh kiếm cứ tỏa ra những ánh sáng kim sắc rực rỡ, vô cùng chói mắt.

Đất trời bây giờ cũng đã rung chuyển, đám người Mộ Dung Phục bị dọa cho kinh hồn bạt vía, lúc này hai tay của Hoàng Hóa Long đều vung lên cao, những kim sắc trên thanh bảo kiếm đã đậm dần, rồi như cứa mạnh vào không khí, nó tạo ra một tiếng nổ đến kinh tai nhức óc.

Tiếng nổ vừa vang ra thì toàn bộ kim sắc ban nãy đều vỡ thành những mảnh nhỏ, rồi giống như 1 trận mưa sao băng trên trời, chúng hóa thành những đốm sáng hình tròn rồi rơi xuống đám người bên dưới.

Nhưng ngay sau đó, thanh kiếm đột nhiên chuyển hướng, mũi kiếm đang hướng xuống dưới bỗng dưng quay ngược lên trên, cùng với đó là một loạt tia sét rạch trời, tốc độ nhanh đến mức vẫn có thể nhìn được bằng mắt thường, từ phía xa sau đó những tia sét đó xuất hiện càng lúc càng gần.

"Đoàng... đoàng... đoàng..."

Chỉ kịp thấy 3 tiếng nổ khủng khiếp của sấm sét, tất cả người ở phía dưới bỗng thấy chóng mặt ù tai, hai mắt mờ dần rồi thấy đen sì, giống như vừa bị tiếng sấm kia nổ ở trong đầu.

Khoảnh khắc ấy tôi chỉ nghe thấy tiếng la hét, tiếng la hét thảm thương gào thét khắp không gian, nhưng vài giây sau những tiếng hét này dần dần biến mất, bởi ngay lúc ấy tôi cũng không nghe thấy gì nữa, chỉ cảm thấy có luồng kim sắc bay qua bay lại, hai mắt tôi cũng tối đen, cả người tê liệt rồi ngã gục xuống đất...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info