ZingTruyen.Info

Người Bắt Quỷ - 一部故事

Phần 121

linhnoir


Chuyện gì thế này? Tại sao Long Vương lại ở đây?

Tôi thấy Long Vương cùng ngồi trên trực thăng đi tới, nhưng sau khi bước xuống, thì ông ấy lại trốn sau đám cây, không hề xuất hiện.

Vào lúc này thì Vô Tâm cũng đã có thể chật vật đứng dậy.

Mặt Long Vương đanh lại như thép, rồi đi đến bên cạnh người đeo kính đen, nhìn qua Triệu Vô Tâm rồi lại liếc mắt nhìn sang tôi.

Tôi còn chưa kịp hỏi thì người đàn ông áo đen đưa tay xoa cằm rồi bảo:
"Sao? Hai tên này là người của ông đúng không?"

Long Vương gật đầu, rồi nghiêm giọng: "Đúng, là người của Long Tổ."

"Long Vương, chuyện này...." Tôi đang định hỏi thì Long Vương trừng mắt nhìn tôi, ra hiệu bảo tôi không được nói thêm bất cứ điều gì.

Tên kính đen cười nhạt: "Hai tên này mới tới đúng không? Nghé con không biết sợ hổ, ngay cả chuyện của Mộ Dung gia ta mà cũng dám xen vào."

Long Vương vội bảo: "Đúng là họ là người mới, thật  không hiểu chuyện, tôi sẽ đem chúng về xử lý ngay."

"Chờ đã." Tên kia ngắt lời Long Vương, rồi đưa mắt sang nhìn tôi.
"Ta rất tò mò, Mộ Dung gia ta hành tung cẩn thận kín đáo, sao hai tên này lại phát hiện ra chứ? Lại còn tìm được đến tận đây."

Lúc này thì Vô Tâm loạng choạng đi đến, khi cậu ấy thấy Long Vương thì cũng vô cùng kinh ngạc.

"Ông chủ, ông..."

Triệu Vô Tâm vừa mới mở miệng, Long Vương đã trừng mắt liếc cậu ta:
"Câm mồm, các ngươi gây ra họa lớn như này, còn dám gọi ta 2 tiếng ông chủ sao?"

Tôi và Vô Tâm đưa mắt nhìn nhau, cả người đờ đẫn không dám nói gì.

Chẳng lẽ thế lực nhà Mộ Dung Gia lớn đến vậy, ngay cả Long Vương cũng phải cúi đầu trước họ sao? Xem ra chuyện này phức tạp hơn tôi tưởng tượng nhiều...

Long Vương nhìn sang tên đeo kính, sao đó không nói thêm lời nào, giơ tay túm chặt lấy cổ áo của tôi và Vô Tâm, rồi kéo sệch sang bên cạnh, hạ giọng đay nghiến: "Lũ ăn hại này, muốn giết ta chết đúng không, trước đấy ta đã cảnh cáo, bán linh nhân là vật cấm kỵ, tuyệt đối không được phép động vào, vậy mà các ngươi dám đến đây điều tra là sao hả? Hừm, các ngươi có biết mình đang làm gì không?"

Nhìn thấy gương mặt tức giận tối sầm của Long Vương, tôi và Vô Tâm không khỏi hoảng hồn, sự việc nghiêm trọng đến vậy sao?

Trước đấy Vô Tâm còn bị nhét vào trong hũ rượu, chịu đừng giày vò đau khổ bao nhiêu, vừa mới về hình dạng cũ chưa được bao lâu đã phải chịu tiếng mắng nhiếc của Long Vương, nên không nhịn được mà bảo rằng:
"Ông chủ, người của Mộ Dung gia đang làm cái gì, ngài vẫn không biết sao? Họ thí nghiệm bán linh nhân, họ đang tìm thuốc trường sinh bất lão gì đó, đây rõ ràng là việc vô nhân đạo..."

"CÂM NGAYYY...."

Long Vương trợn mắt ngắt lời cậu ấy, rồi cảnh giác liếc sang tên kính đen bên cạnh, nén giọng đáp: "Mộ Dung gia là gia tộc ẩn thế của Hoa Hạ này, các ngươi có biết thế nào là gia tộc ẩn thế không?"

"Tất cả những người biết đến Mộ Dung gia chỉ có Long gia, Vương gia, Thẩm gia, nhưng thứ mà họ biết đến chỉ là cái vỏ bên ngoài, Mộ Dung gia đứng sau thực sự có một sức mạnh vô cùng khủng khiếp, thân thế kín đến mức không ai biết trên đời có gia tộc này. Các ngươi có tin chỉ cần một cái vẩy tay của họ cũng có thể hủy diệt được cả 1 quốc gia không?"

Tôi và Triệu Vô Tâm đứng hình, không thể tin nổi vào tai mình nữa.
Nhưng cho dù bọn họ có mạnh đến mức nào, thì cũng không được phép làm ra những thí nghiệm vô nhân đạo, phi đạo đức như thế.

Long Vương thở dài rồi nói tiếp: "90% các xưởng thuốc cùng các loại thuốc hiện giờ đều do Mộ Dung gia điều khiển sản xuất. Vả lại, từ lâu về trước họ đã nghiên cứu thuốc trường sinh rồi, mặc dù các ngươi thấy nó là chuyện bất nhân, nhưng cái chính là bây giờ việc họ chế tác thuốc trường sinh đã được cấp trên phê chuẩn."

"Gì?" Tôi và Triệu Vô Tâm như nghe thấy sét đánh ngang tai, đầu óc cứ ong ong trống rỗng.

"Các ngươi không nghe sai đâu, bọn họ là đơn vị đầu tiên được phép chế tác loại thuốc này."

Đơn vị đầu tiên được cho phép? Ngay cả chuyện kinh dị này cũng được cấp trên cho phép thì chúng tôi có thể làm được gì đây?

"Từ cổ xưa, người tìm kiếm thuốc trường sinh không phải là quá ít, Tần Thủy Hoàng vì để tạo ra loại thuốc này đã tốn bao nhiêu của cải, công sức các ngươi biết không? Ông ta biết những phương sĩ đang lừa ông ấy, nhưng ông ta vẫn cho những tên đó vàng bạc châu báu, để họ đi tìm thuốc trường sinh. Cả Hán Vũ Đế, để tìm ra loại thuốc này cũng phải trả cái giá rất lớn, thậm chí còn dùng toàn bộ chi phí của đất nước lúc bấy giờ để tìm thuốc."

" Người bình thường còn muốn loại thuốc này, huống gì nói đến những bậc quân vương. Các ngươi sẽ không hiểu hết được đâu."

Chả trách nhà Mộ Dung gia lại làm ra những chuyện trắng trợn đến thế, hóa ra đơn vị đầu tiên được cấp phép đã thuộc về bọn chúng, thử hỏi bọn chúng còn sợ gì nữa chứ?

"Lần này hai người các ngươi tự mình chui vào hang cọp rồi." Long Vương thở dài, gương mặt lộ rõ sự đau đớn xót xa.

"Người nhà Mộ Dung gia muốn lấy mạng các ngươi, các ngươi hiểu chứ?"

Tôi và Vô Tâm không khỏi ngơ ngác.

"Các ngươi do nông nổi mà gây ra chuyện này, hoàn toàn không biết những vấn đề đằng sau ấy, nên các ngươi vẫn phải trả giá cho những hành động ngu ngốc của mình."

"Ở thôn Đại Oa, một cứ địa thí nghiệm nhỏ bé, ngươi tưởng bọn ta không biết tới sao? Bọn ta không những đã biết, mà cả những người ở cấp trên cũng biết, nhưng không ai quản lý. Từ ngày Mộ Dung Gia tìm thuốc trường sinh đến nay, ở chỗ nào họ cũng lập rất nhiều căn cứ, thậm chí còn mang nhiều người tới để làm thực nghiệm, nhưng chuyện này đâu có là gì, chỉ có các ngươi là không biết, nên mới dám liều mình đến đây."

Nhưng nghĩ đến Tiểu Lam, nghĩ đến cái chết của Hồng Thiền, ý chí trả thù lại sục sôi trong đầu tôi, nên tôi không nhịn được mà bảo: "Nhưng vận mệnh của họ là phải trở thành vật thí nghiệm sao? Đấy đều mạng người mà, sinh mạng con người phải được đối xử công bằng chứ?"

"Công bằng cái đầu nhà ngươi." Long Vương gằn giọng, rồi bực bội nhìn tôi, vừa nhìn vừa nhấn mạnh từng chữ:
"Khi Tần Thủy Hoàng cho xây dựng Vạn Lý Trường Thành, ngươi biết có bao nhiêu người thiệt mạng không? Khi ông ta cho xây dựng lăng mộ, đã giết chết bao người ngươi có biết không? Những đồng nam đồng nữ mà Từ Phúc mang đi không phải là mạng người sao?"

( Từ Phúc là một nhà giả kim nổi tiếng của triều đại nhà Tần, kiến thức rất uyên thâm, thông hiểu y học, thiên văn học, còn rất thích giúp đỡ người khác. Tần Thủy Hoàng do lo sợ cái chết nên đã tìm cách để trường sinh. Ông giao phó cho Từ Phúc nhiệm vụ tìm kiếm bí mật của sự bất tử. Năm 219 TCN, Từ Phúc được giao nhiệm vụ cùng 1.000 đồng nam và đồng nữ với 3 năm lương thực dự phòng đi tìm kiếm thuốc trường sinh bất lão từ các vị tiên sống trên núi Bồng Lai ngoài biển đông, nhưng đều chết cả).

"Mạng người vốn dĩ đã không công bằng, từ lâu đã vậy."

Tôi lặng người không nói được gì nữa.

"Có công bằng hay không, các ngươi cũng đừng nghĩ đến nữa, giờ phải nghĩ làm sao giữ được hai mạng khốn kiếp của các ngươi lại." Ông ấy cố gắng nén giận.

Lúc này tên đeo kính đen đã không đợi được nữa, hắn cao giọng rồi nhìn sang chỗ chúng tôi liếc mắt khinh bỉ:
"Nên đưa ra quyết định thôi, ta không muốn lãng phí thêm một giây phút nào nữa."

Nghe thế, một người cao ngạo như Long Vương cũng không thể không cúi đầu, ông ấy nhẹ nhàng bước đến rồi cười hiền từ bảo: "Mộ Dung thiếu gia, hai tên này tôi sẽ đem về..."

"Không được phép." Tên đó ngắt lời: "Hãy giải quyết ngay tại đây, ngay trước mặt của ta."

Lời vừa dứt, gương mặt Long Vương biến sắc cực độ, càng lúc càng khó coi.
Tôi và Triệu Vô Tâm còn kinh hãi hơn, chẳng lẽ hắn ta muốn nhìn thấy chúng tôi chết ngay tại đây sao?

Và tất nhiên, chuyện đó là đúng, hắn ta thật sự muốn giết chúng tôi.

"Mộ Dung thiếu gia, tôi e là 2 tên nhóc này không thể giết được, vì... vì... chuyện của yêu tộc vẫn chưa giải quyết xong."

"Chuyện yêu tộc của Hoa Hạ này mà cần phải nhờ đến hai tên nhãi không biết trời cao đất dày này sao? Hừm, Long Vương, ông yên tâm, nếu hai tên này chết rồi, chuyện yêu tộc sẽ đích thân ta xử lý."

"Không phải, chuyện yêu tộc không hề đơn giản như chúng ta nghĩ, một khi bọn chúng quay lại xâm lược, thì bắt buộc phải cho Lý Trường Sinh và Giang Đại Thanh dung hợp thì mới có thể..."

"Đủ rồi, ta không muốn nghe thêm gì nữa."

Tên kính đen cúi xuống nhìn đồng hồ, rồi lộ rõ sự khó chịu.

"Giải quyết đi,động tác nên dứt khoát một chút."

Hắn vừa dứt lời, mặt Long Vương tím ngắt. Tại sao ư? Vì ông ấy biết ngay cả ông ta cũng không thể cứu được chúng tôi nữa rồi.

"Ra tay đi, nếu ngươi không làm được, thì để người của ta xử lý."

Tôi và Triệu Vô Tâm mặt mũi tối sầm, nhưng đột nhiên Vô Tâm cười đầy phẫn nộ.

"Hahaha, hay lắm, hay cho tên Mộ Dung gia các ngươi, coi mạng người như cỏ rác, một tay che trời, thật xuất sắc."

Nhưng vừa nói xong, cậu ta liền thay đổi sắc mặt rồi nhìn tôi bảo rằng:
"Người anh em, mạng ta do ta quyết, nếu trước sau gì cũng phải chết, thì ít nhất cũng không được chết dưới tay lũ khốn này, hãy liều mạng với họ đi."

"Liều mạng sao?" Tôi kinh ngạc.

"Hahaha...." Tên kính đen cười lớn.
"Liều mạng? Các ngươi định lấy gì để liều đây?"

Ngay lúc ấy, bỗng vang lên một loạt tiếng súng mở nòng, tôi và Vô Tâm lúc này mới sực nhớ ra, những tên mặc đồ bảo hộ kia đều đã chĩa súng về chúng tôi.

Tôi như chết lặng, đúng rồi, tôi lấy gì để liều đây, chúng tôi có thể nhanh và mạnh hơn cả súng sao?

Triệu Vô Tâm sững sờ, gương mặt lộ rõ tuyệt vọng.

"Nếu không muốn liên lụy đến Long Vương, thì các ngươi hãy ngoan ngoãn tự sát đi."

Tên kính đen lạnh lùng nói, sau đó hắn ta nhìn lại đám bán linh nhân Kiều Ngọc Trân, rồi nói với giọng vô tình: "Yên tâm, sau khi các ngươi chết, đám bán linh nhân này sẽ được tuẫn táng cùng các ngươi, chẳng phải các ngươi muốn cứu họ sao? Vậy để chúng xuống địa ngục cùng các ngươi luôn vậy."

Nghe thấy lời này, Kiều Ngọc Trân nét mặt kinh hãi, bà ta biết rõ rằng hắn đang muốn giết chết những đám linh nhân bà ấy.

"Không, thiếu gia, tại sao lại như thế chứ? Kiều Ngọc Trân vì Mộ Dung Gia mà cam tâm tình nguyện để cơ thể trở thành vật thí nghiệm, trở thành nửa người nửa cá, tôi hết lòng vì Mộ Dung Gia như vậy, thiếu gia không thể giết tôi."

Tên kính đen liếc ánh mắt đầy độc ác nhìn ả.

"Thí nghiệm này không cần tiếp tục thực hiện nữa, đám người rắn hút không ít tinh khí đàn ông, nhưng lại chả có hiệu quả gì, thật vô dụng, nên các ngươi phải bị tiêu diệt. Thực ra ngay từ khi thí nghiệm thất bại, các ngươi đã trở thành phế phẩm, sớm nên bị trừ khử rồi, sống được đến bây giờ cũng là 1 loại ân đức."

Kiều Ngọc Trân nghe đến đây thì kinh hoàng tột độ, hai mắt trợn trừng thất thần gục xuống đất.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info