ZingTruyen.Com

Người Bắt Quỷ - 一部故事

Phần 119

linhnoir


Lão trưởng thôn nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ thì kinh hồn bạt vía, lập tức quay người chạy đi.

Mặc dù tuổi tác đã cao, nhưng ông ấy không hề ngốc, từ cuộc nói chuyện của bọn họ, ông ấy đoán được cha của Trần Tuyết vì muốn giúp cho họ kiếm tiền nên mới bảo họ trồng cây bất tử, nhưng họ lại không ngờ được rằng, phía sau Trần Học Lễ là 1 đám người có thế lực kinh khủng hơn nhiều.

Chính vì vậy mà Trần Học Lễ đã xảy ra mâu thuẫn với họ, có điều ông ấy không đủ sức để đối đầu với chúng, ngược lại còn chọc giận họ, mang lại tai họa khủng khiếp cho cả thôn làng.

Và người chịu tai ương đầu tiên này, chính là con gái ông ta, Trần Tuyết.

Vậy là ngay ngày hôm sau, Trần Tuyết bị người ta đến bắt đi, sau 3 ngày mới được thả về, nhưng lúc về, họ phát hiện cô ấy mọc ra đôi cánh.

Đúng vậy, họ đã cho Trần Tuyết và chim dung hợp cùng nhau.

Sau đó, trưởng thôn phát hiện ra họ đã ghép Trần Tuyết với một loài chim có tên là Andean condor, loài chim này rất hiếm trên thế giới, nó cao và oai vệ, đặc biệt là có một đôi cánh đen dài 3,2 mét, nên cặp cánh đen mà Trần Tuyết đã mọc lên chính là đôi cánh của loài chim Andean này.

Nhưng thôn dân lại không hiểu, họ càng không biết đó là 1 âm mưu, vì bình thường họ thấy Trần Tuyết xinh đẹp đáng yêu, giờ đột nhiên mọc một đôi cánh đen sì, nhìn rất khiếp sợ. Rồi có người bảo cô ấy đã biến thành quái vật, thành hắc thiên sứ, có người còn kiến nghị phải giết chết con quái vật này, nếu không người dân sẽ mang tai họa.

Cuối cùng vì người dân ngu dốt và mê tín, nên những đức tính xấu xa của họ đã bộc phát, họ không màng sự khóc lóc khổ cùng của mẹ Trần Tuyết, mà đem Trần Tuyết đi, trói dưới chảo dầu để dầu sôi rán chín cô ấy, một cách giết người thực sự khủng khiếp.

Nhưng vào thời khắc quan trọng nhất, Trần Tuyết lại sải cánh bay đi, có điều do vừa bị biến thành bán linh nhân, cơ thể vô cùng yếu đuối, nên không lâu sau, dân làng lại giăng lưới bắt được Trần Tuyết lại, rồi trói vào cái cây lớn, chất củi khô rồi châm lửa vào, thiêu sống cô gái ấy.

Lần này thì Trần Tuyết không chạy được, và đương nhiên cô ta bị tan thành mây khói.

Mẹ cô ấy cũng không cứu được cô, và bố cô ta lại càng không cứu được.

Khoảnh khắc đó, tên kĩ thuật viên đã khẽ nói bên tai cha của Trần Tuyết rằng: "Trần Học Lễ, ông thấy chưa? Con gái ông chỉ là có thêm 1 đôi cánh, mà lũ ngu muội này đã lộ rõ bản tính thâm độc của mình như thế, không chỉ nguyền rủa, còn giết con gái ông? Đó là lương thiện ông nói tới sao? Haha, ông ngốc quá rồi."

Sau đó, không ai ngờ được rằng, đến ngày hôm sau thì Trần Tuyết đột nhiên sống lại, cô ta giang đôi cánh khổng lồ lạnh lùng nhìn người dân trong thôn.

Ai nấy chứng kiến cảnh đó, đều kinh hồn bạt vía.

Khi ấy, tất cả mọi người đều sợ hãi và trốn ở trong phòng, chỉ có 1 mình thôn trưởng là rơi nước mắt đến đứng trước mặt Trần tuyết.

"Con à, đứa trẻ đáng thương, ta biết con không phải quái vật, con chỉ là bị người ta biến thành bộ dạng như vậy thôi, dân làng vô tri, xin con hãy bỏ qua cho họ."

Trần Tuyết không nói gì cả mà chỉ lạnh lùng nhìn trưởng thôn như cũ, sau đó, cô ấy vẫy cánh bay vào trong thôn rồi mang mẹ mình đi, cũng từ đó về sau, hai mẹ con họ biệt tăm biệt tích, dân làng mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng tất cả mới chỉ là bắt đầu. Sau khi Trần Tuyết bị biến thành bán linh nhân, Trần Học Lễ mất hết lý trí, ngay đêm đấy ông ta tự sát. Làm việc cho nhà máy dược phẩm sinh học của Mộ Dung gia đã bao nhiêu năm, cống hiến hết cả thanh xuân của mình, tận tâm tận lực, thật không ngờ, lại ra đi như thế.

Giây phút ấy, ông ấy hiểu rằng, vì lợi ích của Mộ Dung gia, tất cả các sinh mệnh đều như cỏ rác, thứ chúng cần là Trường Sinh Bất Lão, vì loại thuốc đó, mà đã giết không ít người, và cơn ác mộng của Đại Oa thôn chính thức bắt đầu.

Mộ Dung gia tàn độc đến mức cho thành lập một căn cứ thí nghiệm tại đây, tất nhiên căn cứ này là bí mật, sau đó chúng bắt tất cả nam nhân trong thôn lại, mỗi ngày vào một giờ cố định sẽ tiêm cho họ 1 loại thuốc, thuốc này sẽ làm biến đổi chức năng trong cơ thể họ, sau đó dần dần chuyển đến vài con thú như sư tử, hổ.

Đây đều là những động vật quý hiếm, và cũng bị chúng bắt làm thí nghiệm, bởi thế lực của Mộ Dung gia rất lớn.

Thí nghiệm đầu tiên của họ là đem những người đàn ông trong thôn và những con thú này kết hợp, xem họ có biến thành bán thú nhân không. Vì sư tử và hổ có sức mạnh rất lớn, là vua của muôn loài, nên một khi dung hợp cùng đàn ông thì những người này sẽ có sức chiến đấu cực mạnh.

Nhưng đáng tiếc là bọn họ đã thất bại, gen của thanh niên và gen của mấy thú vật này không khớp, nên đã làm không ít hổ và sư tử bị chết, hơn nữa, do những thanh niên bị lấy máu quá nhiều lần, nên cơ thể tổn thương bất ngờ, lúc kết hợp làm tổn thương dây thần kinh não, nên sau khi trở về thôn làng, họ bắt đầu nổi điên rồi tàn sát lẫn nhau.

Cuối cùng, thanh niên trai tráng trong làng đều chết hết cả, chỉ còn lại vài ông già yếu đuối, trong đó có lão trưởng thôn.

Lão trưởng thôn đau khổ tận cùng, ông ấy biết rõ những người này có âm mưu hại thôn dân họ, nhưng biết vậy thì ông ấy làm được gì chứ? Ngay cả giáo sư Trần Học Lễ cũng không cản nổi, thử hỏi, ông ấy làm được gì? Ông ấy còn không cả dám nói ra cho ai biết...

Vậy là, sự việc càng ngày càng thê thảm hơn. Chúng bắt đầu ra tay với phụ nữ trong làng. Họ bắt hết người đem về căn cứ thí nghiệm, nửa tháng sau tất cả nữ nhân trong thôn đều biến thành người rắn.

Thực sự là quá khủng khiếp, ban đầu đều là những con người bình thường, nhưng chỉ cần chịu tác động bất kì như uống rượu, là thân dưới sẽ biến thành đuôi rắn, nhìn như một con quái vật.

Nhưng cuộc thử nghiệm này cũng gần như thất bại. Mặc dù những người này bị biến thành người rắn lại nhưng không đạt hiệu quả như mong muốn, vì vậy họ trở thành sản phẩm lỗi của thí nghiệm, và họ vốn dĩ sẽ bị tiêu diệt, nhưng sau đó Mộ Dung gia đã thay đổi ý định ra lệnh để những bán linh nhân này tiếp tục tồn tại bằng cách hút tinh khí của đàn ông, để xem điều gì sẽ xảy ra?

Vậy là bọn chúng phái một giám sát viên, cũng chính là Cô Cô hiện tại, bà ta tên thật là Kiều Ngọc Trân. Nói thật, người phụ nữ này cũng khá đáng thương, từ đầu cũng đã bị đem làm vật thí nghiệm, biến thành nửa người nửa cá, nhưng do bà ấy biết ăn nói và rất được việc, nên mới được Mộ Dung gia giữ lại, sau đó mang đến Đại Oa thôn để quản lý mấy đám người rắn.

Kiều Ngọc Trân rất thông minh, bà ta nhớ rằng người Ma Thoa ở Vân Nam có tục tẩu hôn, nên đã lợi dụng việc đó để cho nữ nhân trong làng và các thanh niên ngoài thôn quan hệ với nhau, rồi hút lấy tinh khí của họ.
Để tránh sự chú ý của người ngoài, nên bà ta còn tốn nhiều công sức để chuyển thôn từ chân núi lên đỉnh núi.

Ngoài ra, bà ta còn dùng sức mạnh của mình ngăn hết tất cả những tín hiệu ở đây, làm cho nam nhân đến tẩu hôn không phát tán video ra ngoài, nếu để sơ suất, bí mật về thôn Đại Oa coi như hỏng cả.

Những cô gái ở thôn này cứ dần dần bị thuần phục, chả biết tự bao giờ mà họ hoàn toàn tuân theo mệnh lệnh của Kiều Ngọc Trân, để cuộc sống thú vị hơn, Kiều Ngọc Trân đã tiêm vào đầu họ rằng, Nữ Oa nương nương thực ra cũng là nửa người nửa rắn, và bọn họ chính là hậu duệ của Nữ Oa nương nương.

Nên hàng năm, họ sẽ chọn 1 buổi tối quang đãng nhất để tổ chức tế lễ, dùng người sống để hiến lên Nữ Oa.
Trong ngày này, họ cũng được thoải mái uống rượu, thoải mái tận hưởng cuộc đời.

Cho nên trong thôn chỉ còn vài người đàn ông già vô dụng, cũng bị coi như phế vật và bị nhốt vào phòng tối, chưa đầy 2 năm, thì những lão làng khác đều chết hết cả, chỉ duy lão trưởng thôn là còn sống. Chúng không giết lão ngay vì chúng cảm thấy sẽ có 1 ngày, ông ta có tác dụng.

Mặc dù trưởng thôn còn rất minh mẫn nhưng do mấy năm qua ông bị hành hạ không ít lần, nên sớm đã kiệt quệ, nếu không vì đứa con gái Tiểu Lam của mình, thì ông sớm đã tự sát.
Sau khi kể toàn bộ câu chuyện, miệng thôn trưởng rên rỉ những tiếng khóc bi thương.

Cả tôi cũng thấy đau đớn bội phần.

Trưởng thôn giương đôi mắt mờ đục hướng về phía tôi, mặc dù trong phòng tối đen như mực, ông ấy không nhìn rõ mặt tôi nhưng ông đã đưa tay ra để nắm vào cánh tay, rồi run rẩy bảo rằng: "Con à, ta tin con là người tốt, cầu xin con hãy cứu Tiểu Lam ra."

Tiểu Lam bây giờ, không chỉ là con gái của thôn trưởng, mà cô ấy còn là...

Được rồi, tôi chỉ có thể nói đơn giản là cô ấy cũng là cô gái của tôi, làm sao mà tôi có thể bỏ mặc cô ấy chứ?

"Ông yên tâm, cháu sẽ cứu cô ấy."

Nhưng lão trưởng thôn lại bật khóc:
"Tiểu Lam bây giờ, người không ra người, ma không ra ma, vậy thì cứu kiểu gì nữa? Nếu để người ta nhìn thấy bộ dạng nó như vậy, thì sẽ giống như Trần Tuyết trước kia, bị hắt hủi và giết chết."

"Không đâu." Tôi vội vàng nắm chặt tay trưởng thôn, rồi bảo đảm: "Tiểu Lam sẽ không có kết cục bi thảm như Trần Tuyết, vì cháu sẽ bảo vệ cô ấy, cháu hứa."

Lão Trưởng thôn vừa khóc vừa gật đầu, nhưng rất nhanh cũng nghiến răng nghiến lợi bảo rằng: "Con, con biết Mộ Dung gia gì đó không? Có phải thế lực của họ rất lớn không? Chúng làm ra những chuyện tán tận lương tâm như vậy, làm ra cái thí nghiệm ác độc như thế, chúng... chúng nhất định phải chết."

Đúng, hung thủ sau vở kịch này chính là Mộ dung gia, nhưng họ là ai thì chúng tôi vẫn không hề biết, thậm chí là thông tin cơ bản về họ này tôi cũng chưa từng nghe qua.

Nhưng gia tộc ấy lại quá thâm hiểm, không sợ trời không sợ đất, làm trái với luân thường đạo lý, những việc như vậy thì trời không dung, đất không tha.

"Con trai, thực ra Trần giáo sư là người tốt, ông ấy chỉ muốn giúp dân làng, nhưng vì..."

"Cháu hiểu, cháu hiểu mà." Tôi lại siết chặt tay an ủi ông ấy.

Giờ tôi hoàn toàn biết rõ Trần giáo sư được nhận vào nhà máy dược phẩm sinh học của gia tộc Mộ Dung là do kiến ​​thức sâu rộng và sự hiểu biết về công nghệ, nhưng bởi vì nhà máy sản xuất dược phẩm sinh học của gia tộc Mộ Dung nghiên cứu ra một số thứ không rõ nên thân phận của giáo sư Trần cũng phải được giữ bí mật , và có thể anh ta đã đoán trước được cái kết của mình và không muốn liên lụy đến vợ và con gái mình nên đã sớm chuyển vợ và con gái đến Đại Oa sống ẩn dật như vậy.

Nhưng thật không ngờ là mọi chuyện không đơn giản như ông ấy nghĩ, ban đầu ông ấy chỉ muốn giúp thôn dân nhưng lại liên lụy đến cả họ và con gái mình.

Trần Tuyết bị biến thành bán linh nhân, nhưng vì có thể chết đi sống lại, nên cô ấy đã vội mang mẹ mình rời thôn, sau đó hai mẹ con họ cứ nương nhau sống, thời gian sau, mẹ cô ấy gặp được người cha hiện tại, hai người họ ở với nhau để có người chăm sóc, đồng thời là để quên đi Trần Học Lễ, và không muốn nghĩ tới cuộc sống đầy ám ảnh và nước mắt trước kia.

Cuối cùng vợ chồng họ mở 1 tiệm cơm nhỏ, Trần Tuyết cũng dần dần vào được đại học, nhưng thật không may, cô ấy lại bị để mắt bởi tên phú nhị đại, làm cha mẹ mất sớm, rồi tự vật lộn kiếm sống.

Nhưng Trần Tuyết sớm đã không biết rằng, cuộc sống cô ấy sớm đã có 1 người đàn ông có thể vì cô ấy mà làm tất cả mọi thứ, chính là Triệu Vô Tâm.

Chính vì nguyên nhân này mà Vô Tâm không ngại đường xa đến tận đây để tìm ra chân tướng sự thật.

Thực sự, có những lúc sức mạnh của tình yêu lại vĩ đại đến thế.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com