ZingTruyen.Com

Người Bắt Quỷ - 一部故事

Phần 117

linhnoir


Rất nhanh thì tôi cũng rời đi, khi đến
lều thì trời cũng vừa sáng, những người đàn ông cũng lũ lượt đi ra khỏi thôn, bây giờ nhìn họ tiều tụy hơn trước rất nhiều, quầng thâm ngày càng đậm, nhưng gương mặt vẫn cười nhẹ và thể hiện rõ sự thỏa mãn.

Có điều, chuyện làm tôi thấy kì quái, đó là ông lão áo trắng kia đã không thấy đâu nữa, chẳng lẽ đêm qua ông ta cũng đi tẩu hôn rồi?

Đến tận khi trời sáng hẳn, khi mọi người đều đã ra ngoài, thì tôi vẫn không thấy ông lão kia quay về, không biết là ông ta hiện đang ở đâu?

Còn tôi vừa đói vừa mệt, bởi hôm qua tôi cũng bị Tiểu Lam hút đi tinh khí, nên tôi phải men theo đường mòn xuống núi, rồi xin thức ăn, sau đó thì ngủ đi một giấc.

Khi tỉnh lại thì đã đến chiều, cảm giác sau khi dậy đã thoải mái hơn trước, tinh thần hồi phục lại cũng đáng kể.
Trước 9h tối, tôi lại ăn thật no, ổn định tâm trạng sau đó lại leo lên núi.
Thời gian vừa tới, tôi đã lập tức phóng vào thôn, rồi tìm đến phòng Tiểu Lam, cô ấy cũng đã đợi tôi sẵn, sau chuyện xảy ra đêm qua, cô ấy không còn khoảng cách gì với tôi cả, mọi thứ rất thuận buồm xuôi gió.
Liên tục cả hai đêm, mọi thứ đều êm đẹp như thế.

Thực sự mà nói thì Tiểu Lam là một cô gái tốt, cô ấy cho tôi một cảm giác hoàn toàn khác với Đào Hoa hay Giang Đại Thanh. Tiểu Lam thông minh, mạnh mẽ, biết nhìn xa trông rộng, chỉ là cô ấy vẫn còn cảm giác thẹn thùng của một thiếu nữ.

Mới ban đầu, tôi chỉ đơn giản là giúp cô ấy không chịu cảm giác đau đớn kia giày vò, chỉ muốn cứu mạng cô ấy mà thôi, nhưng càng về sau tôi nhận ra bản thân đang đắm chìm dần trong sự dịu dàng và tính cách mạnh mẽ của cô gái ấy.

Lòng tôi không ngừng cảm thán, tại sao một cô gái như Tiểu Lam lại bị biến thành bán linh nhân được chứ, thật là đáng tiếc, nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ cứu cô ấy ra khỏi kiếp nạn này, để cô ấy quay trở về với cuộc sống bình thường.

Nhưng lúc này tôi lại thấy hổ thẹn với Đào Hoa và Thanh Thanh, nói ngắn gọn là giống như tôi đang phản bội sau lưng họ, nhưng chuyện đến nước này tôi cũng không còn cách nào khác.

Chả mấy chốc mà đã sang ngày thứ 3.
Đêm nay, thôn Đại Oa sẽ tổ chức một đàn lễ rất lớn, vì vậy, họ cấm tất cả nam nhân đi vào tẩu hôn.

Sau 9h, toàn bộ thôn vẫn im lặng như tờ, có những người đàn ông không can tâm, họ vẫn cố chấp đi vào trong thôn như cũ, nhưng khi vào thì không có một ai cả, bởi bọn họ đã đến nơi khác.

Tôi vẫn không thấy ông lão áo trắng kia đâu, còn về những thanh niên kia, cho dù họ có chút không muốn nhưng thấy thôn làng chả còn 1 ai, họ cũng đành bỏ cuộc.

Trước đấy Tiểu Lam đã dặn dò tôi, là nghi thức sẽ bắt đầu lúc 10h, tất cả bọn họ sẽ tắm rửa, thay đồ dưới sự chỉ đạo của Cô Cô sau đó thì uống rượu vui chơi, với họ đó là sự trang nghiêm cũng là sự khoái lạc, bởi bình thường họ không được phép uống rượu, nhưng riêng đêm nay khi mọi người đều hiện nguyên hình, đến 12h đêm, tế lễ mới chính thức bắt đầu, bọn họ sẽ mang vật phẩm chuẩn bị trước đó để lên đàn cống hiến.

Cái gọi là Tổ Thần gì đó tôi cũng không biết là gì, tôi chỉ biết rằng đêm nay tôi buộc phải lẻn vào phòng tối để tìm thôn trưởng, biết chân tướng sự việc, sau đó trước 12h đêm thì đi cứu Vô Tâm.

Tôi đã sẵn sàng, đêm nay chỉ được phép thành công, không được phép thất bại.

Tôi ngồi chờ thêm lúc nữa, chờ đến khi tiếng huyên náo càng lúc càng lớn tôi mới lẻn vào trong thôn. Nhưng tôi vẫn không yên tâm, nên đầu tiên tôi nấp tạm sau cây cổ thụ.

Từ trong đám lá mà hướng mắt ra nhìn, trong khoảng đất trống chính giữa khu rừng kia, Cô Cô đang dẫn toàn bộ nữ nhân của thôn, mặc những bộ trang phục kì lạ, trong tay còn có bình rượu hồ lô, người thì cầm cốc, vừa uống vừa náo nức cười đùa.

Có những cô gái uống rượu nhiều quá, nên đã hiện nguyên hình ngay, thân trên họ vẫn là người, nhưng thân dưới đã thành một chiếc đuôi rắn đen sì, và không ngừng cử động.

Một lúc sau, càng lúc càng nhiều người hiện nguyên hình hơn, nhưng có vẻ bọn họ không thấy đau khổ gì, chỉ thấy không ngừng cười đùa la hét, giống như họ dùng cách này để giải tỏa nỗi buồn khổ trong lòng.

Sau đó tôi nghe thấy có tiếng khua chiêng, rồi có những cô gái đã hiện hình đi ra nhảy múa, những cái đuôi mãng xà cực lớn đó cứ uốn đi uốn lại, từng tư thế cứ kì quặc khó hiểu vô cùng.

Tôi quan sát 1 hồi nhưng không thấy Tiểu Lam đâu, cũng không biết bây giờ cô ấy đang làm gì rồi, nhưng tôi lại thấy Cô Cô ở đó, nửa thân dưới của bà ta giờ là 1 cái đuôi cá.

Vậy là tôi không do dự gì cứ thế chạy một mạch vào thôn, rất nhanh sau đã tìm được căn phòng tối có cái cột màu đen. Trước phòng này không có ai cả, bình thường những phòng như vậy sẽ có người chuyên canh gác, tuyệt đối không có bất kì ai đến gần, nhưng có lẽ mọi người đều tham gia tế lễ nên không có ai đứng cả.

Phòng này có 1 cánh cửa lớn và đã bị một cái xích to khóa vào, chỉ có 1 cái cửa sổ nho nhỏ phía trên, và nó cũng đã bị khóa chặt. Tôi bắt đầu lo lắng, nếu khóa như này thì phải làm gì để mở nó ra đây?

Nhưng từ lần ăn thịt rồng hôm trước, sức mạnh cũng đã lớn rất nhiều, nên tôi chỉ cần dùng tay đập vào chùm khóa bụp một phát, thì đã phá được cái xích ở ngoài.

Không có thời gian nghĩ ngợi, tôi lập tức đẩy cửa bước vào trong. Trong phòng tối đen như mực, không thể nhìn thấy được bất kì 1 thứ gì.

Tôi vô thức lấy tay quơ vào người tìm điện thoại, sau đó bật chức năng đèn pin lên.

Lúc này tôi mới nhìn rõ hơn, căn phòng này vô cùng sơ sài, không giường, chỉ ở góc tường là có đống cỏ khô, trên đống cỏ khô đúng là có 1 ông lão đang nằm ở đó. Không biết là ông ấy đang ngủ hay làm gì, mà cứ gục xuống không hề nhúc nhích.

Vả lại trong phòng đang có một mùi gì đó rất hăng, giống như là mùi của loại thuốc nào đó.

Tôi mạnh dạn tiến lên vài bước, dùng đèn rọi vào ông ta. Trên người ông lão này mặc một chiếc áo bông đen rất dày, bây giờ mới cuối hạ, thời tiết rất nóng là đằng khác, sao ông ấy lại ăn mặc như vậy chứ?

Rồi tôi chợt phát hiện cả người ông ta run lên khe khẽ, nhưng hai mắt vẫn nhắm chặt.

Cả căn phòng chỉ có mỗi người này, nên tôi khẳng định ông ấy chính là lão trưởng thôn.

"Lão trưởng thôn..." Tôi nhẹ nhàng cất tiếng.

Không ngờ sau khi nghe thấy tiếng người nói, ông ấy lập tức ngồi bật dậy, hai mắt mở trừng, rồi run rẩy đáp:
"Cầu xin các người hãy cứ hành hạ ta, nhưng xin đừng làm hại con bé..."

"Ông lão, ông đừng sợ, tôi đến là để cứu ông."

Tôi quỳ xuống, lão trưởng thông giương đôi mắt kinh ngạc đầy sợ hãi nhìn tôi chằm chằm.

"Cậu là ai?"

"Tôi là bạn của Tiểu Lam." Tôi đáp rồi lấy ra sợi dây chuyền mặt cỏ 4 lá mà Tiểu Lam đưa ra đặt trước mặt ông ấy.

"Là Tiểu Lam bảo cậu tới ư?"

"Vâng, Tiểu Lam bảo tôi tới cứu ông, vì vậy xin ông đừng sợ."

"Mặc dù tôi không biết cậu là ai, nhưng nếu cậu đã có sợi dây chuyền này thì chứng tỏ cậu không phải người xấu."

Sau đấy, ông lão đột nhiên bảo: "Hãy tắt đèn đi, nếu không sẽ thu hút sự chú ý của bọn chúng."

Tôi vội tắt ngay, trong phòng lại tối đen như cũ.

"Lão trưởng thôn, tôi là bạn của Tiểu Lam, cũng là bạn của Trần Tuyết, tôi đến là để cứu các người, vì vậy cầu xin ông hãy nói cho tôi, trong thôn này rốt cuộc đã có chuyện gì, tại sao nam nhân trong thôn lại chết hết, sao nữ nhân lại biến thành bán linh nhân, cả Trần Tuyết năm đó nữa, rốt cuộc là sao vậy?"

"Tôi có thể nói cho cậu chân tướng chuyện này, nhưng cậu không cứu được chúng tôi đâu, vì chuyện này đáng sợ hơn cậu nghĩ rất nhiều lần, Cô Cô chỉ là 1 tên tay sai, sau lưng bà ta còn có một thế lực rất lớn... Chính là Mộ Dung Gia...."

"Trưởng thôn, rốt cuộc Mộ Dung Gia này là ai, có âm mưu gì? Tại sao họ phải làm vậy chứ?"

"Bọn chúng là đại gia tộc ẩn thế, ở Hoa Hạ này rất ít người biết đến, nhưng các công ty, đặc biệt là các công ty dược, bên ngoài thì có vẻ không có liên quan gì tới họ, nhưng thực chất là bị họ một tay thao túng. Có thể cậu không tin, nhưng hơn 90% các sản phẩm về thuốc đều là của Mộ Dung Gia này."

Tôi rất kinh ngạc, đối với người dân thì ngoài chuyện ăn mặc nhà cửa ra, thứ quan trọng nhất vẫn chính là thuốc, vì thuốc có thể giúp họ chữa bệnh, thậm chí là cứu được cả mạng người trong tích tắc. Thực chất việc buôn bán thuốc chỉ là cái vỏ bọc, bọn họ mở rất nhiều những nhà máy dược phẩm sinh học, mục đích thật sự là để nghiên cứu ra loại thuốc trường sinh bất lão.

Từ thời Tần Thủy Hoàng, đến thời Võ Tắc Thiên, bọn họ cũng luôn kiếm tìm loại thần dược này, nhưng đáng tiếc là đều đã thất bại.

"Vậy loại thuốc đó có liên quan gì đến bán linh nhân?"

Lão trưởng thôn cười khổ: "Bọn họ vì loại thuốc này mà làm ra rất nhiều thí nghiệm, nhưng cuối cùng thì cũng thấy được 1 cách, đó là cho người và động vật dung hợp, biến thành nửa người nửa thú, như vậy thì có thể sống được rất lâu, thậm chí là sau khi chết vẫn có thể sống lại."

"Nói một cách khác, người bình thường không thể trường sinh bất lão, đó là quy luật tự nhiên, nhưng nếu đem người biến thành bán linh nhân, vậy có thể kéo dài mạng sống, không già, không chết, cũng chính vì lí do không chết này, mà chúng có thể hồi sinh, giống như Trần Tuyết năm đó."

"Có điều động vật phân ra nhiều loại, như rắn, cá, chim, mỗi vật sau khi dung hợp với người thì đều cho kết quả không giống. Ví dụ, người dung hợp với rắn thì có thể sống đến 100 năm, nếu người dung hợp với cá thì tuổi thọ lên đến 150 năm, kinh ngạc hơn là, nếu cho người và chim kết hợp thì tuổi thọ không chỉ đạt đến 300 năm mà sau khi chết, chúng còn có thể sống lại."

"Nhưng nói đi nói lại, thể chất mỗi người là khác nhau, không phải ai kết hợp với động vật rồi sẽ cho ra cùng 1 loại kết quả, thứ quyết định chuyện này chính là gen, vì vậy bọn họ không ngừng làm thí nghiệm, từ những thí nghiệm đó sẽ thu được nhiều kết luận mới hơn."

Lão trưởng thôn nói đến đây, là tôi đã hiểu đôi chút. Nói thẳng ra là nhà Mộ Dung Gia này, vì muốn tìm ra thuốc trường sinh, nên không từ thủ đoạn làm ra hàng nghìn phương pháp, cuối cùng thì phát hiện nếu biến người thành bán linh nhân thì có khả năng tạo ra thuốc này rất lớn, nhưng vì sự khác biệt của mỗi cơ thể và những nguyên nhân khác nên cách này vẫn còn tồn tại nhiều nhược điểm, vì vậy họ không ngừng làm thí nghiệm, đem nhiều kiểu người vào như người già, trẻ em, phụ nữ và các con vật dung hợp cùng nhau.

"Và người trong thôn Đại Oa này chỉ là phế phẩm của bọn họ." Ông ấy thở dài.

"Nhưng tại sao nhiều người như vậy, bọn họ lại chọn thôn của các ông?" Tôi hỏi.

"Là vì Trần Tuyết, không... chính xác mà nói là vì bố của Trần Tuyết, nếu không do ông ta, thôn này sẽ không bị chọn, cũng không gặp phải kiếp nạn khủng khiếp này."

Cái gì... Tất cả là do... bố của Trần Tuyết sao?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com