ZingTruyen.Info

Người Bắt Quỷ - 一部故事

Phần 116

linhnoir


Thế là tôi thành khẩn nói với Tiểu Lam: "Tiểu Lam này, cô có tin tôi không? Tôi có thể cứu cô, và có thể cứu cả bọn họ."

Cô ấy ngước lên, rồi nhìn tôi đầy kinh ngạc.

"Thật không? Cậu có thể cứu họ sao?"

"Ừm, tôi bảo đảm."

Nhưng bỗng dưng niềm hi vọng vụt tắt, Tiểu Lam lắc đầu lia lịa.

"Không, cậu không cứu được đâu, cậu không phải đối thủ của Cô Cô, bà ấy tâm địa tàn độc, sức mạnh vô song, hơn nữa sau lưng Cô Cô còn có chủ nhân giúp đỡ, là Mộ Dung Gia."

Nghe thấy cái tên này, tôi sững lại.
Mộ Dung Gia sao?

"Mộ Dung Gia ở kinh thành, cậu có nghe qua chưa? Đây là một gia tộc vô cùng lớn, vô cùng lợi hại."

Tôi lại đơ người, các đại gia tộc ở Kinh đô như Thẩm Gia, Long Gia, hay Vương Gia, Trương Gia... thì tôi có biết đến, chứ Mộ Dung Gia thì thật chưa nghe bao giờ.

"Vậy tại sao Mộ Dung Gia lại biến các người thành bán linh nhân?"

"Vì bọn họ đang làm thí nghiệm, họ muốn nghiên cứu thuốc Trường Sinh Bất Lão, và chúng tôi là những vật thí nghiệm của họ."

Gì? Trường sinh bất lão?

Tôi định hỏi thêm vài câu nữa, nhưng gương mặt Tiểu Lam lại bắt đầu lộ rõ sự đau đớn.

"Thời gian đến rồi, tôi sắp hiện nguyên hình rồi,... Aaaa...."

Tôi nhìn thấy hai chân cô ấy bắt đầu xuất hiện vảy rắn đen sì, lòng như lửa đốt, tôi sợ cô ấy lại giống Hồng Thiền đêm qua, biến thành nửa người nửa rắn, rồi bị hành đến chết. Bà cô cô kia cũng đã nói, nếu không hút tinh khí, đêm nay Tiểu Lam sẽ không thể qua khỏi.

Nghĩ đến đây, tôi không do dự mà ôm chặt lấy cô ấy.

"Cậu, cậu định làm gì? Đừng động vào tôi, đừng..."

Cô ấy còn chưa kịp nói hết thì đã bị môi tôi hôn chặt.

Tôi tuyệt đối không để cô ấy chết, càng không thể để cô ấy chịu đựng hành hạ từng cơn đau đớn đó, để làm được như vậy thì cách duy nhất hiện giờ là...

Tôi vốn không phải là người tùy tiện, hơn nữa trong tim tôi trước giờ chỉ có mỗi Đào Hoa và Giang Đại Thanh, nhưng để cứu mạng người, tôi không còn sự lựa chọn nào khác.

Vừa bắt đầu, Tiểu Lam điên cuồng giãy giụa, trong miệng không ngừng líu ríu bảo thà chết, chứ không muốn đàn ông động vào mình, nhưng dần dần cô ấy không động đậy nữa, cứ thế chìm đắm với tôi, rồi thỏ thẻ hỏi bên tai tôi rằng: "Có thật là cậu cứu được tôi không? Có thật là tôi vẫn có thể sống không?"

"Tôi chắc chắn." Tôi đáp.

Hơn nửa giờ sau, khi gió dừng mưa tạnh, căn phòng lại quay về không gian yên tĩnh lạ thường. Tiểu Lam nằm trong vòng tay tôi, vảy rắn dưới chân cũng từ từ biến mất, cô ấy cũng bình phục trở lại.

Đêm nay cô ấy không cần hiện nguyên hình nữa, cũng không cần chịu dày vò đau đớn, nhưng vì làm chuyện ái ân, tinh khí của tôi bị hút đi không ít, vì vậy cơ thể cũng yếu hơn rất nhiều.

Nhưng tôi không thể trách cô ấy, với đặc tính của bán linh nhân, thì chỉ có thể làm chuyện đó mới có thể tồn tại, và người bị hút cũng không hề hay biết chuyện này.

May mà từ trước đến giờ sức khỏe tôi cường tráng, vả lại sau khi tu luyện cuốn Đạo Thư Vô Tự, tôi cũng có Hộ Thể Cang Khí, vì vậy dù tinh khí bị hút đi, thì chỉ cần nghỉ ngơi 1 lát, là sẽ hồi phục gần như bình thường, sẽ không đến mức hai mắt thâm quầng, gương mặt hốc hác, cơ thể lảo đảo như mấy thanh niên kia.

Ban đầu không khí giữa tôi và Tiểu Lam có chút gượng gạo, vốn dĩ là hai người không quen biết nhau, vậy mà đột nhiên lại phát sinh quan hệ.

"Tôi xin lỗi." Tôi nói với cô ấy, đồng thời cũng đang nói cả với Đào Hoa và Đại Thanh, thực sự là tôi rất có lỗi với hai người họ.

"Không, tôi nên cảm ơn cậu mới phải." Cô ấy đáp, giọng nói rất nhẹ nhàng, y như một cơn gió.

"Cảm ơn ông trời đã cho tôi gặp được cậu, cậu đã phá được những cố chấp trong tôi, những cố chấp thật ngu ngốc. Cậu nói đúng, tôi cần phải sống, tôi cần phải tự cứu lấy mình, và cứu cả bọn họ."

Tôi dịu dàng ôm chặt cô ấy vào lòng.

"Thật ra, tôi tới đây là vì 1 người bạn, nhưng bây giờ vì cô, tôi nhất định phải làm được chuyện này."

Hai người chúng tôi cứ thì thầm nói chuyện, vì tôi rất sợ bà Cô Cô kia sẽ nấp ở vách tường nghe thấy.

"Không đâu, mỗi đêm Cô Cô sẽ đi vào kiểm tra từng phòng trong thời gian cố định, sau đó bà ta sẽ về phòng của mình, cũng hút tinh khí đàn ông, do cùng là bán linh nhân, nên sau ấy bà ta sẽ không ra nữa."

"Tiểu Lam, cô có thể nói cho tôi biết tại sao người nơi này lại bị biến thành như vậy không?" Tôi cố gặng hỏi.

"Chuyện này..." Cô ấy có chút do dự.

"Liên quan đến bán linh nhân thì tôi biết, người ở đây, ai cũng biết cả, nhưng chúng tôi lại không thể nói, bởi nếu nói, chúng tôi đều sẽ chết..."

"Sao lại như vậy?"

"Vì Cô Cô đã cho chúng tôi uống 1 loại thuốc, cũng không biết đó là thuốc gì, nhưng chỉ cần chúng tôi mở miệng tiết lộ bí mật về bán linh nhân, thì loại thuốc này sẽ phát tác, cả cơ thể sẽ bị nổ tung."

Tôi kinh ngạc vô cùng.

"Bị nổ tung?"

"Đúng, trước đó cũng có một người chị, khi ấy chúng tôi còn sống ở dưới chân núi, đến tối, chị ấy cùng người thanh niên tẩu hôn, không cẩn thận mà lỡ miệng nói về chuyện bán linh nhân, kết quả là thuốc trong người phát tác, ngay lập tức cô ấy bị nổ tung, một người đang sống bình thường bỗng chốc biến thành một đống máu thịt lẫn lộn, tứ chi đứt đoạn, vô cùng thê thảm, cả người đàn ông biết chuyện về bán linh nhân cũng bị Cô Cô giết chết."

Tôi vô cùng sốc.

"Cô Cô đó là người thế nào? Cũng là người trong thôn các cô sao? Tại sao người khác là nửa người nửa rắn, chỉ có bà ta là nửa người nửa cá."

"Liên quan đến Cô Cô tôi có thể cho cậu biết một chút, nhưng tôi biết không nhiều, Cô Cô vốn không phải là người trong thôn chúng tôi, bà ta được người bên trên phái xuống để quản lí chúng tôi, nhưng vì toàn bộ chúng tôi bị đem làm thí nghiệm, nên cũng bị người bên trên vứt bỏ, vốn dĩ những thứ tàn dư như chúng tôi phải bị đem đi tiêu hủy hết cả, nhưng do họ thay đổi ý định, nên cho Cô Cô đi giám sát, mượn danh nghĩa tẩu hôn để chiêu dụ đàn ông, hút âm khí của họ, chuyện này cũng là kế hoạch của bọn chúng."

"Họ muốn thí nghiệm nửa người nửa cá ở nữ giới, hút tinh khí của đàn ông lâu ngày sẽ thế nào, sau đó thì thế nào?"

"Còn Cô Cô, vì thí nghiệm lần trước đã thất bại nên bà ấy cũng phải nhận trừng phạt, trở thành đối tượng tiếp theo của cuộc thí nghiệm, biến thành nửa người nửa cá."

"Được rồi, tôi chỉ có thể nói như vậy, bây giờ cậu hãy nghĩ cách xem chúng ta cần làm gì tiếp theo đi."

Tôi bảo: "Tôi đã có kế hoạch ban đầu rồi, cô không cần lo, nghe nói, 3 ngày nữa ở đây có tổ chức một nghi lễ tế thần, tôi nghĩ đó là lúc thích hợp nhất để ra tay."

"Cậu tuyệt đối không được làm liều, Cô Cô rất lợi hại, nếu một khi xảy ra sơ sót, thì cả 3 chúng ta đều phải chết."

"Vậy cô nói chúng ta phải làm sao?"

Tiểu Lam vốn là người ở đây, và cô ấy biết rõ từng ngóc ngách ở chỗ này, vì vậy ý kiến của ấy rất quan trọng.

Tiểu Lam nghĩ một hồi rồi mới bảo:
"Cậu nói không sai, 3 ngày nữa ở đây có tế lễ, đó cũng là cơ hội tốt nhất, vì trong lúc hành lễ, tất cả mọi người sẽ uống rượu, gồm cả Cô Cô, có thể nói đó là ngày vui vẻ thoải mái nhất trong năm, nên họ có thể dám làm bất kể chuyện gì, bao gồm cả việc uống rượu."

"Sau khi uống rượu, bọn họ sẽ hiện nguyên hình, cũng là lúc họ yếu nhất, nhưng cậu định ra tay kiểu gì? Giết bọn họ sao? Cậu sẽ không thể giết được đâu, vì Cô Cô bất tử, có giết bà ấy thì bà ta cũng sẽ sống lại."

Nghe đến đây thì tôi bỗng nhớ đến Trần Tuyết năm đó...

"Bán linh nhân các người đều có thể sống lại sau khi giết sao?"

"Không, chỉ có bán linh nhân cấp cao như Cô Cô mới có thể hồi sinh, cả Trần Tuyết nữa, vì cô ấy mọc được đôi cánh, còn chúng tôi chỉ có đuôi rắn, thực ra, bán linh nhân có rất nhiều loại, và chúng tôi là loại thấp nhất."

"Được rồi, để tôi chỉ cho cậu cách nhé, 3 ngày nữa vào lúc diễn ra nghi thức, nhân lúc đám người kia hiện nguyên hình, cậu hãy lẻn tới phòng tối để tìm lão trưởng thôn, cũng chính là cha tôi."

"Tại sao bọn chúng lại bắt cha cô?"

Tiểu Lam cười khổ: "Nếu không vì cha tôi vẫn còn có thể lợi dụng, thì bọn họ đã giết ông ấy lâu rồi, nam nhân trong thôn cũng bị chết sạch, chỉ còn lại duy nhất 1 mình cha tôi, hơn nữa cha tôi cũng biết toàn bộ bí mật về người bán linh nhân, nên nếu muốn tìm Trần Tuyết, muốn biết tất cả mọi thứ, thì chỉ có thể gặp cha tôi, ông ấy sẽ nói cho cậu tất cả."

"Hơn nữa cha tôi sẽ nói cho cậu biết cách đối phó với Cô Cô, làm sao để giải thoát cho chúng tôi, cậu nhất định phải nghe lời ông ấy, chuyện gì cha tôi cũng biết, chỉ là ông ấy không đủ sức để làm nữa."

"Được, tôi sẽ luôn nhớ lời cô."

"Cả bạn của cậu, cậu cũng không cần lo, cậu ta bị giữ lại làm vật tế, vào khi nghi lễ khởi hành, họ sẽ mang bạn cậu để hiến Tổ Thần, nên trước lúc đó bạn cậu sẽ không thể chết, nhưng sau khi gặp cha tôi xong, thì phải nhanh chóng đến đàn lễ, trước khi đám người Cô Cô tỉnh rượu để cứu bạn cậu ra, nhất định không được đến muộn, muộn rồi, bạn cậu chắc chắn sẽ chết."

"Được, tôi hiểu rồi."

Vậy là tôi và Tiểu Lam đã định xong chuyện này, bây giờ tôi đang hoàn toàn tin tưởng cô ấy, có sự giúp đỡ của Tiểu Lam, chuyện này coi như đã thành công được 1 nửa.

Chả mấy chốc mà trời sắp sáng, Tiểu Lam giục tôi mau chóng rời đi.

Nhưng trước khi đi, cô ấy lại nắm chặt lấy tay tôi, cúi thấp đầu rồi có chút e thẹn: "Ba ngày nữa mới tới tế đàn, vậy hai đêm tới cậu có thể đến với tôi được không?"

"Yên tâm, nếu tối tôi không tới, thì cô sẽ hiện nguyên hình, vì vậy chắc chắn tôi sẽ đến mà."

Nghe vậy Tiểu Lam mới yên tâm đôi chút, rồi chịu buông tay.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info