ZingTruyen.Info

Người Bắt Quỷ - 一部故事

Phần 114

linhnoir


Nhìn thấy toàn bộ đàn ông đang bước vào thôn, Vô Tâm quay sang bảo: "Cậu em, chúng ta cũng vào thôi."

"Khoan đã."

Tôi đột nhiên nhớ ra một vấn đề quan trọng.

"Sau khi vào thì chúng ta làm gì? Không phải là sẽ cùng mấy cô gái đó... Này, tôi tuyệt đối không làm được chuyện đó đâu."

"Thế cậu tưởng là tôi muốn chắc, tấm thân trinh bạch này là tôi chỉ dành cho mỗi Tuyết Nhi thôi, cậu thì cũng không phải lần đầu, nên sợ cái gì chứ?"

"Thế cũng không được, tôi không muốn làm bậy với những cô gái đó, đồ hâm."

"Này, chúng ta đi nghe ngóng chuyện của Tuyết Nhi, nên chắc chắn là phải có vật hi sinh, tôi thì tất nhiên không được rồi, nên nhiệm vụ vinh hạnh lần này xin được nhường cho cậu."

Thấy tôi cứ liên tục phản bác, cậu ta lại bảo.

"Nói chung chúng ta cứ tùy cơ ứng biến, sau khi vào đó, chỉ cần nghe ngóng được tình hình của Tuyết Nhi thì lập tức bỏ mấy cô gái này đi, nhưng... không được phép lỗ mãng, càng không được đánh rắn động rừng."

Vậy là tôi chỉ đành gật đầu.

Lúc chúng tôi chuẩn bị vào trong thì mới sực nhớ ra ông lão đứng cạnh, nên tôi mới quay sang bảo: "Lão tiên sinh, ông không đi sao? Nếu không nhanh thì mấy cô gái kia sẽ bị người khác giành mất đấy."

Ông lão cười hà hà: "Tôi đã đi cả 1 ngày đường, bây giờ đang cảm thấy rất mệt, làm sao mà sánh với thanh niên trai tráng các cậu được, cho nên tôi muốn nghỉ ngơi 1 lát, tối mai thì tính tiếp."

Tôi và Vô Tâm không để ý đến ông ấy nữa, cứ thế đi vào trong thôn.

Sau khi đi vào, thì bầu không khí trong này cũng dần thay đổi, bên tai cứ lao xao âm thanh kút kít, cảm giác như đang đi vào 1 cái động hồ ly, chẳng lẽ bọn họ là hồ ly hết sao? Nghĩ tới chuyện này, tôi lại nhớ đến những câu chuyện thần bí trong cuốn Liêu Trai Chí Dị của Bồ Tùng Linh.

Vậy là đi chưa được bao xa, thì có một cô gái áo hồng từ trên cửa sổ nhảy xuống, rồi giơ tay chặn ngang tôi lại, làm tôi giật nảy hết mình.

Triệu Vô Tâm đứng cạnh thì không ngừng nháy mắt, nếu tôi mà từ chối thì mọi chuyện rất dễ bị bại lộ. Vì vậy tôi đành phải giả vờ tiếp ứng, cam chịu bị cô gái kia dẫn vào trong. Còn Triệu Vô Tâm, rất nhanh sau cậu ta cũng bị một cô gái váy xanh đưa vào trong căn phòng khác.

Sau khi bước vào trong, cô gái kéo tôi mau chóng đóng cửa sổ lại, cả cửa ra vào cũng đóng cả. Phòng này mặc dù không lớn, nhưng đồ đạc bên trong rất gọn gàng ngăn nắp, gồm 1 cái giường gỗ, 1 cái bàn gỗ, trên bàn có 1 tách trà, cạnh tách tà còn được đặt một đóa hồng nhung, phải nói là khiến cho người ta thấy vô cùng lãng mạn.

"Đây là lần đầu tiên cậu đến đây sao?" Cô gái niềm nở cùng tôi trò chuyện, vừa nói vừa mỉm cười rót cho tôi một ly trà nóng.

"Tôi tên Hồng Thiền, còn cậu tên gì? Nhìn cậu trông còn rất trẻ."

"Tôi là Lý Sinh." Tôi thuận miệng trả lời, cố tình bỏ chữ Trường đi.

Nhưng nghe xong cô ta đột nhiên cười lớn.

"Lý Sinh? Haha, trong Liêu Trai Chí Dị thường kể đến chuyện của Trương Sinh, Lý Sinh và Mỹ Kiều Nương. Cái quyển sách thối đó, bề ngoài thì là 1 quyển sách bình thường, tỏ ra vẻ đạo mạo thần bí, nhưng thực chất chỉ là những nội dung rỗng tuếch, vớ vẩn."

Thái độ đó làm tôi có chút bất ngờ, nhưng vẫn cùng cô gái đó nói chuyện rồi quan sát căn phòng này. Tôi thấy góc phòng được đặt 1 cái lọ, giống y như cái lọ muối dưa tôi nhìn lúc nhỏ, nhưng cái lọ này đem lại 1 cảm giác rất kì quái.

Cô gái kia cũng không muốn lãng phí thời gian thêm nữa nên liền đưa tôi tách trà rồi mỉm cười bảo: "Thời khắc đáng giá ngàn vàng, đừng có làm mất thì giờ của hai ta, cậu hãy uống trà và chúng ta cùng bắt đầu thôi."

Tôi nhận lấy cốc trà đó rồi chỉ vào cái lọ to kia hỏi: "Bên trong lọ đó, có đựng cái gì vậy?"

Cô ta ngẩng lên nhìn theo hướng tay tôi chỉ, nhân lúc cô ấy quay đầu đi thì tôi nhanh chóng đổ nước xuống dưới bàn, rồi giả bộ như vừa uống cạn tách trà vậy.

"Chỉ là 1 cái lọ bình thường thôi, cậu hỏi những thứ khác đó làm gì, nếu đã uống xong thì chúng ta bắt đầu nhé."

Vừa nói cô ấy vừa kéo tôi lên, tôi vội bảo: "Cô vội cái gì? Chúng ta cứ nói chuyện đã."

"Haha? Nói chuyện? Bất kể người đàn ông nào đến đây cũng đều không kìm nổi được dục vọng, sao cậu lại muốn nói chuyện cơ chứ? Cậu muốn nói chuyện gì?"

"Thôn... thôn Đại Oa này, tại sao lại chuyển từ chân núi lên đỉnh núi vậy? Vì tôi thấy nó bất tiện, đường trèo lên núi cũng rất dài."

"Vì chúng tôi muốn tẩu hôn đó, dưới chân núi có quá nhiều người lại rất phức tạp, ở đây thì tự do hơn nhiều."

"Ồ... Vậy sao thôn của các cô không có 1 người đàn ông nào vậy?"

"Ban đầu thôn này cũng có nam nhân, nhưng sau đó thì đều đã chết cả."

"Toàn bộ nam nhân đều chết sao?"

"Đúng, cậu hỏi những chuyện này làm gì?"

"À, không có gì, chỉ là tôi thấy tò mò chút thôi, theo như tôi tìm hiểu thì tục tẩu hôn chỉ ở Tộc Ma Thoa mới có, sao chỗ này lại..."

"Được rồi, cậu hỏi nhiều quá rồi đấy?" Cô ấy ngắt lời, rồi chỉ tay vào chiếc giường gỗ sặc sỡ đằng kia. "Chúng ta vào việc chính thôi nào."

Để không bị lộ, tôi đành phải lững thững đi đến bên giường, ai ngờ được rằng cô gái đó đẩy mạnh tôi 1 cái xuống giường rồi haha cười lớn. Theo bản năng tôi định lóc ngóc bò dậy, nhưng lại phát hiện cả cơ thể mềm nhũn, không có 1 chút sức lực nào.

Chết rồi, chuyện gì thế này?

Cô ta liếc mắt nhìn tôi rồi cười khẩy.

"Trà ban nãy ta rót cho ngươi, ngươi đã đổ đi rồi, tưởng rằng ta không nhìn thấy sao? Ngươi đó, cũng xảo quyệt lắm, mặc dù trà đã bị đổ nhưng một khi bước vào phòng này, hít phải hương phấn đặc biệt của chúng ta, thì sẽ như cá mắc câu, có thoát cũng không thoát nổi. Haha, sao? Có phải là thấy khắp người yếu ớt, không có chút sức nào không?"

"Cô... các cô là..."

Người phụ nữ này bắt đầu cười quái dị, sau đó từng bước từng bước đi tới và trèo lên người tôi.

"Ngươi sẽ sớm hiểu đây là chuyện gì thôi? Lũ đàn ông chết tiệt các ngươi, đều là loại rẻ tiền đốn mạt, nghĩ rằng đến đây chỉ để ăn chơi hưởng lạc, mà không biết đã mất đi thứ quý giá nhất của mình, thậm chí là cả mạng sống..."

Lòng tôi bắt đầu như thiêu như đốt, cô ta sẽ hại tôi sao?

Tôi dùng toàn bộ sức lực cố nhấc người dậy, nhưng có làm cái gì cũng không đứng dậy nổi, thực sự là không thể cựa quậy được gì.

Cô ta cứ thế tiến đến chỗ tôi, rồi thè cái lưỡi liếm quanh môi một lượt, lộ rõ bộ mặt độc ác.

Sau đó cô ta lao đến rồi định cắn vào cổ tôi, trong lúc nguy cấp tôi giãy giụa gào lên.

"Cô biết Tuyết Nhi không?"

Cô ta nghe vậy thì lập tức dừng lại.

"Ngươi nói cái gì?"

"Tuyết Nhi, Trần Tuyết, trong thôn này chẳng phải là có 1 cô gái tên Trần Tuyết sao?"

Nghe đến hai chữ Trần Tuyết, cô gái này trừng mắt nhìn tôi chằm chằm.

"Ngươi biết Trần Tuyết sao? Ngươi là ai?"

"Tôi... tôi chỉ là 1 người bạn của cô ấy thôi."

"Bạn? Năm đó cô ta thoát chết, dẫn theo mẹ mình bỏ đi, cũng không biết là còn sống hay không, mà ngươi lại..."

"Cô ấy chưa chết, sau khi ra ngoài, họ sống ở thành phố, tôi cũng đã quen với cô ấy khi ở đó."

Nghe vậy, cô ta lặng người.

"Cô ấy thực sự còn sống sao?"

"Đúng."

"Vậy ngươi đến đây làm gì? Chẳng lẽ là để báo thù thay cô ta sao?"

Nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của cô gái, tôi lập tức trả lời.

"Không phải, tôi đến để tìm cô ấy thôi, cô ấy mất tích rồi."

"Mất tích rồi? Và ngươi đến đây để tìm cô ta à?"

"Đúng vậy, đây là quê của cô ấy mà, tôi đoán có thể cô ấy sẽ quay lại đây."

Cô gái này hừm một tiếng rồi trợn mắt: "Ngươi định lừa ai vậy? Ban đầu Trần Tuyết suýt chết ở đây, khó khăn lắm mới thoát được ra ngoài, sao lại dám trở về chứ?"

Tiếp rồi, cô ta dùng tay bóp chặt cổ tôi rồi nghiến răng bảo rằng: "Nói, rốt cuộc ngươi đến đây làm gì? Không phải là để tẩu hôn sao?"

Tôi cố gắng giãy giụa rồi đáp: "Đúng là Trần Tuyết sắp chết ở đây, nhưng cô ấy bảo với tôi là nơi này còn có bạn, vì vậy 1 ngày nào đó, cô ấy sẽ quay trở về."

"Bạn? Toàn bộ người ở nơi này đều là kẻ thù của ả, làm gì có bạn nào?"

"Có, Trần Tuyết nói là trong thôn Đại Oa, cô ấy có 1 người bạn tên là Hồng Thiền."

"Cô ấy thực sự là nói như vậy sao? Cô ấy vẫn coi ta là bạn sao?" Vừa nói cô ấy vừa lẩm bẩm rồi thả lỏng tay ở cổ ra, nhưng rất nhanh sau, cô ấy lại phẫn nộ trở lại, nhìn tôi chằm chằm rồi quát lớn: "Ngươi nói dối, ta khi đó cũng hại ả như vậy, làm sao ả vẫn coi ta là bạn được chứ?"

"Đúng, đúng là cô từng hại cô ấy, nhưng Trần Tuyết nói là không trách cô, cô ấy vẫn yêu quý cô như ngày đầu..."

Tay của cô ta lại 1 lần nữa buông ra.
Tôi biết nãy giờ những chuyện tôi nói đều đã đúng cả, nên tôi quay sang thở dốc, nhưng cả cơ thể vẫn không động đậy được, đường đường là 1 người bắt quỷ, là người được chọn, vậy mà hôm nay lại trúng bẫy ở đây.

"Đi đi, Trần Tuyết không có ở chỗ này." Cô ấy đáp.

Sau đó cô ấy dùng tay đập vào đầu tôi một cái, cả người tôi lập tức cử động được, sức lực mất đi vừa rồi đã quay trở về, cho nên tôi mau chóng đứng được dậy.

"Cút, từ giờ về sau không được xuất hiện ở đây nữa, nếu không ngươi không sống nổi đâu." Cô ta lạnh lùng bảo.

"Nhưng Trần Tuyết..."

"Đừng nhắc đến cái tên đó nữa." Tự dưng cô ấy quát lên, ngắt ngang lời tôi. Nhưng ngay sau ấy trên mặt cô gái này lộ rõ vẻ đau đớn bi thương, vài giây sau cô ấy bỗng dưng ôm đầu rồi lăn lộn trên giường.

"Cô, cô sao thế?"

"Cứ cách 20 giờ, bọn ta đều phải cùng nam nhân làm chuyện đó, nếu không... nếu không bọn ta sẽ hiện nguyên hình..." Cô ấy đau đớn đáp.

" Nguyên hình? Nguyên hình gì?"

"Đó là lời nguyền... Cứu ta... chỉ cần cậu ở lại, cùng ta làm chuyện đó, thì mới có thể... có thể... Aaaaa...."

Cô ấy mỗi lúc một đau đớn hơn, phía thân dưới bắt đầu hiện hình vảy rắn đen sì, từng chút từng chút một, nó tiếp tục lan lên phần eo.

Trong nháy mắt, người phụ nữ này đã biến thành quái vật nửa người nửa yêu, bây giờ phần dưới của cô ta đã hóa thành 1 cái đuôi rắn. Cái đuôi này xuyên qua lớp quần áo và không ngừng lắc lư, cô gái đó càng thêm phần đau đớn, trong miệng không ngừng lặp lại:

"Lúc hiện nguyên hình là lúc đau khổ nhất, mỗi một bộ phận đều nóng ran như lửa đốt, chỉ chờ đến khi trời sáng thì mới quay về được hình dạng ban đầu, nhưng có rất ít người sống nổi vì nó quá đau, đau như bị băm thành nghìn mảnh."

Tôi đờ đẫn ra đó, quái vật nửa người nửa rắn, trước đấy tôi chỉ từng nhìn thấy trong phim, rõ ràng nó chỉ có trong thần thoại, thật không ngờ trước mắt tôi lại là 1 con quái vật bằng xương bằng thịt thật. Hóa ra đây chính là hiện nguyên hình mà cô ấy nói.

Tôi đột nhiên nhớ đến Tuyết Nhi, cái cánh đen sì đó, có phải cũng là nguyên hình của cô ấy không? Nhưng lúc cánh mọc ra cô ấy không đau đớn như này, tại sao lại như vậy chứ?

"Mau chạy đi..." Cô gái này đột nhiên quát lên. "Nếu ngươi là bạn của Trần Tuyết, ta không muốn làm hại ngươi, đi... đi đi..."

Thấy tôi cứ đứng im, cô ấy lại bảo.

"Mau chạy đi, nếu không sẽ không kịp đâu. Nếu để cô cô phát hiện, ta vì Trần Tuyết mà thả ngươi, để bản thân lộ nguyên hình, thì... cả hai chúng ta sẽ phải chết..."

"Không được, tôi đi rồi thì cô phải làm sao đây?"

"Ta sẽ cố nhịn, chờ đến khi trời sáng thì ta sẽ quay về trạng thái ban đầu, nhưng... nhưng ta cũng không biết bản thân có thể chịu được tới khi trời sáng hay không? Thực sự nó khiến ta rất đau đớn, hoặc... ta sẽ tự sát để giải thoát nỗi khổ này..."

Không được, nếu cô ta đã nói như vậy thì tôi càng không thể rời khỏi đây.
Vào ngay lúc đó tôi cảm thấy rất rối bời, cũng không biết cần phải giải quyết như thế nào, cuối cùng thì nghĩ tới Triệu Vô Tâm, nên vội càng lôi điện thoại rồi gọi cho cậu ấy, nhưng tôi nhanh chóng phát hiện, ở đây không hề có tí tín hiệu nào.

Bất chợt, có tiếng gõ cửa vang tới.

"Cộc cộc cộc..."

Hồng Thiền giật nảy mình, lập tức im bặt không dám kêu la, cô ấy còn nén nhịn nhắc nhở tôi: "Cô cô... là cô cô tới kiểm tra phòng, mau, mau dùng chăn che đuôi của ta lại."

Thế là tôi cũng vội vàng chạy đến quấn chăn cho cô ấy.

Sau vài tiếng gõ thì "cạch", cửa tự động mở ra, dưới ánh trăng, một người phụ nữ trung niên khoảng 40 tuổi bước vào phòng.

Ngay lúc bà ta bước vào, Hồng Thiền lập tức choàng lấy cổ tôi, cố ý tỏ ra thân mật.

"Ay dza cô cô, sao lại đến kiểm tra phòng lúc này, làm phiền chuyện tốt của người ta rồi đó."

Người phụ nữ đó nhìn thấy tình cảnh trước mắt, thì mỉm cười gật đầu hài lòng, sau đó liền quay người bỏ đi, cửa cũng mau chóng đóng lại.

Hồng Thiền lại bỏ tôi tay tôi ra, gương mặt lại lộ rõ vẻ đau đớn.

"Ngươi hãy lén trốn qua cửa sau, tuyệt đối đừng để cô cô nhìn thấy, nếu không ta sẽ bị hành hạ sống không bằng chết, mau đi..."

"Nhưng mà cô.."

"Ta không sao, ta nhất định sẽ không sao, chỉ cần trời sáng là sẽ ổn thôi, ngươi đi đi."

Tôi nghiến răng, rồi từ cửa sổ chuẩn bị nhảy ra ngoài, lúc này, Hồng Thiền đứng sau nhắc nhở: "Nếu ngươi muốn biết chuyện của Trần Tuyết, thì hãy đi hỏi lão trưởng thôn ở căn phòng có cánh cửa màu đen kia, nhưng ngươi phải cẩn thận, nếu bị cô cô phát hiện rồi, ta và ngươi sẽ không sống nổi."

Tôi quay lại nhìn cô ấy 1 cái, rồi đu mình nhảy xuống khỏi cửa sổ, bấy giờ trong thôn đã trở nên yên tĩnh, vì những thanh niên đến tẩu hôn đều đã bị kéo về phòng, ánh đèn tím hồng bên trong cũng đã tắt, cả thôn như chìm vào giấc ngủ.

Tôi lặng lẽ đi vòng ra sau nhà rồi ra khỏi làng, khi nhìn thấy những chiếc lều mà mấy thanh niên lúc chiều dựng lên, tôi mới yên tâm đôi chút.

Nhưng tôi lại rất lo cho triệu Vô Tâm, không biết bây giờ cậu ấy như thế nào rồi.

Vào lúc tôi còn đang nghĩ ngợi, thì ông già tóc bạc đứng đằng sau tôi hỏi:
"Cậu thanh niên, sao cậu lại ra rồi?"

"À, không có gì.." Tôi vu vơ đáp, trong đầu chỉ nghĩ xem bây giờ cần phải làm sao?

Không ngờ, ông ta lại hà hà cười bảo:
"Cậu quay lại nửa đường, điều này cho thấy cậu khác với bọn họ, xem ra mạng cậu được giữ rồi, chỉ là mạng của bọn họ..."

Nghe đến đây, tôi như chết lặng, cảm giác ông lão này không phải người thường.

"Ông, ông không đến để tẩu hôn sao? Ông là ai?"

"Ta là ai không quan trọng, quan trọng là bọn họ là ai?" Ông ta vừa nói vừa hướng mắt nhìn về thôn Đại Oa.

"Ông nói người trong thôn sao? Bọn họ... là bán linh nhân."

Không ngờ ông ấy lại lắc đầu.

"Bọn chúng không được coi là bán linh nhân, chẳng qua chỉ là phế phẩm của thực nghiệm mà thôi."

"Vậy ông là.."

"Bọn họ tự mình đau khổ, cũng gieo cả đau khổ cho người khác, hại người hại mình, họ vốn không nên sống trên đời này, ta đến là để giúp họ giải thoát."

"Lão tiên sinh, ông..."

Tôi còn định hỏi thêm, nhưng ông ta lại ngồi khoanh chân trước cửa lều, hai mắt nhẹ nhàng nhắm lại, tỏ ý không muốn nói gì nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info