ZingTruyen.Info

Người Bắt Quỷ - 一部故事

Phần 110

linhnoir


Tôi kinh ngạc, chú hai tôi giờ đã tàn phế, cuộc sống về sau sẽ cần người chăm sóc, vậy mà bà ấy lại tình nguyện ở cạnh ông ấy vậy sao, nhưng chắc bà ấy không hề biết, trong lòng chú hai tôi đã có người phụ nữ khác, đó là Ngọc Tú cô nương.

Tất nhiên là chú ấy không thể yêu Tam Tiên Cô được, nếu cả đời này bà ấy bên cạnh chăm sóc ông ấy, thì cũng chưa chắc đã làm ông ấy cảm động.

Chú hai không muốn dài dòng nhiều, nên đã quay sang nói với tôi và Triệu Vô Tâm.

"Ta nghe Long Vương nói là nhiệm vụ hai ngươi hoàn thành cũng không tồi, giết được lão tổ Thẩm gia, coi như đã diệt được tai họa cho cả cái Hoa Hạ này."

"Thực là đó là công lao của ông nội, Vô Ngân đại sư và Gia Luật A Đóa thôi ạ." Tôi đáp.

"Nhưng hai đứa con cũng có công không nhỏ..." Ông ấy cười nhẹ.

"Ta biết, cháu trai ta không hề thua kém với bất kì người tài nào, hơn nữa đây mới chỉ là bắt đầu, sau này còn rất nhiều cơ hội cho con rèn luyện, nhưng mỗi lần chấp hành nhiệm vụ phải thật cẩn thận, bảo toàn được tính mạng là quan trọng nhất. Ta may mắn đã nhặt được mạng quay về, cũng coi như là nhiều phước báu, các con cũng không cần buồn cho ta, chỉ cần người còn sống, thì mọi chuyện vẫn còn hi vọng."

Nghe mấy lời này, tôi cũng yên tâm nhiều hơn, bởi điều tôi sợ nhất đó là sau khi bị mất cánh tay, ông ấy bị suy sụp tình thần.

Sau khi nói chuyện vài câu, Triệu Vô Tâm cuối cùng cũng không chịu được mà hỏi tới đến chuyện của Tuyết Nhi.

"Tiên Cô, tôi đột nhiên thấy khát nước, bà có thể xuống dưới lầu bệnh viện mua cho tôi một chai nước cam không?"

Tam Tiên Cô gật đầu sau đó thì rời đi.

Tam Tiên Cô vừa đi, thì Triệu Vô Tâm lập tức hỏi: "Tiền bối, tôi nghe nói cô gái mà ông thích cũng từng mọc ra một đôi cánh đúng không? Nó giống y hệt với Tuyết Nhi, chuyện này rốt cuộc là sao vậy? Ông mau kể cho tôi biết đi."

Chú hai tôi khẽ cử động, chọn một tư thế thoải mái nhất rồi dựa vào đầu giường.

"Lần đó dưới giếng khoáng sản, ta thực sự đã nhìn thấy lúc Ngọc Tú rời đi, có một đôi cánh đen sải ra ngoài, vì vậy ta đã từng nghi hoặc cô ấy không phải là người, ta cũng điều tra rất nhiều năm, cuối cùng cũng tra ra được vài manh mối. Các ngươi có biết Thú Nhân không?"

"Thú Nhân?" Tôi và Triệu Vô Tâm cùng lộ rõ vẻ bất ngờ, hai từ này đúng là trước giờ chưa từng nghe qua.

Chú hai giải thích.

"Thú nhân, nghĩa cổ là sự kết hợp giữa loài thú và loài người, nói một cách đơn giản, là sau khi cho người và thú dung hợp, thì đứa trẻ được sinh ra mang nửa người nửa thú. Cũng giống như thai nhi trong hồ lô ngọc, nó là kết tinh của yêu tộc và con người, bán nhân bán yêu, à đúng rồi, thai nhi đó giờ thế nào?"

Tôi vừa nói vừa lộ ra vẻ buồn bã.

"Chạy rồi."

"Hả? Chạy rồi? Tại sao lại như vậy?"

Thế là tôi đem chuyện đã xảy ra kể cho chú hai nghe, nghe xong ông ấy có chút bất ngờ rồi ngay sau đó lại cười nhẹ.

"Không sao, nó sẽ còn quay lại."

"Thật sao chú hai?"

"Nhất định sẽ quay lại, con không cần lo?" Ông ấy nói với giọng chắc nịch.

Triệu Vô Tâm thì không có chút hứng thú nào với cái thai nhi đó, nên cậu ấy mau chóng hỏi về chuyện của linh nhân.

"Tiền bối, ý của ông là cô gái ông yêu tên Ngọc Tú và cả Tuyết Nhi, bọn họ đều là người bán linh sao?"

"Bình tĩnh, ta còn chưa nói hết, thú nhân có nhiều loại, có loại nửa người nửa chim, trên cơ thể có thể mọc cánh, gọi là Thiên Linh Nhân."

"Nếu trên mặt đất chẳng hạn như hùm, beo, sói, thì đều có 4 chân, bình thường chúng sẽ đi lại như con người, nhưng sẽ có lúc nó lại dùng 4 chân đi như loài vật, loại này gọi là Địa Linh Nhân. Còn một loại ở dưới nước, như cá, ếch, rắn nước, thì là Thủy Linh Nhân."

"Tiền bối, tôi hiểu rồi, vậy Ngọc Tú và Tuyết Nhi đều là thiên linh nhân đúng không?"

Ông ấy gật đầu.

Nhưng rất nhanh sau, Triệu Vô Tâm lại bảo.

"Trên đời thật sự có loại người này sao? Hơn nữa giờ không phải thời kì viễn cổ, người và động vật sao có thể... có thể dung hợp rồi tạo ra những thứ đó?"

Tôi cũng thấy như vậy, đúng là chuyện không thể mà.

"Các ngươi nói cũng có lý, đây đúng là chuyện không thể, bây giờ ở trong xã hội này, thiên địa môi trường đã hoàn chỉnh, con người và con thú không thể dung hợp được với nhau, nhưng... nếu có người cố tình muốn chuyện đó thì sao?"

"Cố tình? Ý của tiền bối là..."

"Ý của ta là có một số người đang làm những thí nghiệm khủng khiếp như vậy, các ngươi chắc không biết, trong giới khoa học, có một số nhà khoa học giả, trên danh nghĩa là nghiên cứu khoa học, nhưng thực chất là làm một vài thí nghiệm trái với luân thường đạo lý cùng sự phát triển của tự nhiên, chẳng hạn mọi người đều đã nghe nói về những siêu chiến binh, hay nhân bản và biến đổi gen. Tất cả những thí nghiệm này không được phép thực hiện lên con người, cả Bán Linh Nhân cũng không được thí nghiệm."

Tôi và Vô Tâm kinh ngạc, những chuyện này thực sự nằm ngoài suy đoán của chúng tôi.

"Chú hai, ý chú là, Linh Nhân như Ngọc Tú và Tuyết Nhi, thực ra là do người khác nghiên cứu ra, hơn nữa ngoài họ, có thể vẫn còn những Thiên Linh Nhân, Địa Linh Nhân và Thủy Linh Nhân khác sao?"

"Đúng, chính xác là như vậy."

Nếu đúng như thế, thì chuyện này rắc rối lớn rồi, những chuyện như thế chúng tôi không thể quản được, mà phải là người của cơ quan quốc gia có trách nhiệm.

Nói trắng ra, là những thông tin chú ấy có được, là đã lấy từ Thượng Chỉ Huy.

Nhưng chú hai lại lắc đầu.

"Không phải Thượng chỉ huy, mấy chuyện này đều là ta tự điều tra, thêm cả những suy đoán của ta, vẫn còn chưa có chứng cứ chắc chắn. Cho nên ta sẽ vẫn tìm hiểu chuyện này, nhưng trước khi điều tra ra chân tướng sự thật, tốt nhất đừng có bứt dây động rừng."

Lời này ông ấy nói với Triệu Vô Tâm, vì ông ấy nhìn ra được rằng, chuyện liên quan đến Tuyết Nhi tên nhóc Vô Tâm này sẽ không chịu để yên, nhất định cậu ấy sẽ tự mình điều tra, giống như chú hai ngày trước.

Vì người mình yêu, bọn họ sẽ không bao giờ bỏ cuộc.

"Chú, vậy chú đã có kế hoạch gì chưa? Có tiếp tục ở lại Long Tổ nữa không?"

Ông ấy cười khổ lắc đầu.

"Long Tổ đã không cần 1 kẻ tàn phế như ta nữa rồi, và ta cũng đến lúc đi làm những chuyện ta muốn làm. Trường Sinh, con bây giờ đã lớn, ông nội cũng đã quay lại, ta cũng yên tâm rồi, từ giờ ta phải đi tìm Ngọc Tú, điều tra về Thú Nhân, bất luận như thế nào, ta cũng phải làm chuyện này thật rõ ràng, tìm được cô ấy quay về."

"Bất luận cô ấy là người hay thú, chỉ cần tìm được cô ấy, ta sẽ không để cô ấy rời xa ta nửa bước."

Tôi định khuyên chú ấy vài lời, nhưng thấy ông ấy kiên quyết như vậy, tôi biết mình không thể cản ông ấy nổi.

" Vậy tôi với ông cùng đi điều tra nhé." Vô Tâm bảo.

Chú hai lắc đầu.

"Ngươi là ngươi, ta là ta, con đường ta đi và ngươi không giống nhau, cách thức điều tra cũng không giống nhau."

Thực ra Vô Tâm có ý tốt, cậu ấy muốn bắt tay với chú hai để mong ông ấy sớm rõ ràng mọi chuyện, nhưng chú hai lại từ chối thẳng thừng kiểu này, khiến cậu ấy chỉ biết cười gượng.

Vào đúng lúc đó thì Tam Tiên Cô quay lại, trên tay cầm 1 ly nước cam và hai chai nước suối.

Bà ấy đưa chai nước cam cho chú hai, còn hai chai kia thì cho tôi và Vô Tâm.

"Được rồi, hai đứa quay về đi."

Nhưng lúc tôi và Vô Tâm ra tới cửa thì giọng ông ấy lại truyền tới.

"Trường Sinh, con chờ 1 chút."

Vô Tâm liếc tôi một cái, rồi cũng lặng lẽ ra trước, Tam Tiên Cô cũng hiểu ý, nên cũng nhanh chóng đi ra, trong phòng bây giờ chỉ còn lại mình tôi và chú ấy.

Nhưng họ vừa ra ngoài, đột nhiên chú hai bật khóc, làm tôi bất chợt không hiểu đang xảy chuyện gì.

"Phế rồi, ta thực sự bị tàn phế rồi." Ông ấy vừa khóc vừa nói.

"Trường Sinh, ta thực sự muốn tìm đến cái chết, nhưng ta đã cố gắng giữ cái mạng này là vì muốn tìm Ngọc Tú. Giờ mà đi, hai chú cháu ta không biết lúc nào mới có thể gặp lại."

Chú hai vẫn khóc rồi nắm lấy tay tôi.
Khoảnh khắc đó, tôi chợt nhận ra, chú ấy nãy giờ chỉ giả bộ như vậy, ông ấy không muốn người khác thấy bộ dạng yếu đuối của mình.

Nhưng tôi là cháu của ông ấy, là con cháu nên cuối cùng ông ấy không thể giả vờ mãi được.

"Chú..." Tôi cũng khóc nấc lên.

Vào lúc này hai chú cháu tôi chỉ biết ôm nhau khóc.

"Vì Ngọc Tú, ta có thể làm tất cả, giống như việc ta từng báo thù cho Lý gia con."

Ông ấy sụt sùi rồi ngẩng đầu.

"Trường Sinh, nếu có một ngày chú hai con làm sai 1 chuyện, 1 chuyện mà làm con không thể tha thứ được, ta xin con phải nhất định tha lỗi cho ta."

Nghe câu nói đó, tim tôi bỗng xao động rồi nhớ tới lời ông nội đã cảnh cáo tôi, bảo tôi phải cẩn thận với chú ấy.

Nhưng chú hai ngay sau đó thả tay tôi ra rồi bảo.

"Đi đi, đây là lần cuối cùng chú cháu ta gặp nhau, cũng là lần cuối cùng chú cháu ta rơi lệ. Từ giờ về sau không được phép khóc nữa."

Lòng tôi khó tả vô cùng, cảm thấy mình có rất nhiều lời muốn nói với chú hai, nhưng vào khoảnh khắc đó, tôi lại không biết mình nên nói gì.

Cuối cùng tôi rời khỏi phòng bệnh, đi ra hành lang thì gặp Tam Tiên Cô, bà ấy có chút thất thần dựa vào bức tường sau lưng, hai mắt chăm chăm nhìn vô định phía trước...

"Tiên Cô, tôi đi đây, nhờ bà ấy chăm sóc tốt cho chú ấy."

Nhưng bà ấy bỗng nhiên cười khổ.

"Từ trước đến giờ chú hai cậu không cần ta, trước kia không cần, bây giờ không cần và sau này cũng thế."

Nghe thấy lời đó, tôi như chết lặng.

"Ta biết ông ấy không yêu ta, trong lòng chú hai cậu đã có một người khác, tên là Ngọc Tú."

"Bà... bà biết Ngọc Tú? Là chú hai kể cho bà sao?"

"Ông ấy không kể cho ta, nhưng vào hai ngày ông ấy hôn mê, miệng ông ấy không ngừng gọi tên Ngọc Tú, có ngốc mới không hiểu đó là chuyện gì..."

"Tiên Cô, thực ra..."

"Được rồi, cậu không cần nói gì cả, ta đã hiểu hết mọi chuyện, chú hai cậu là 1 người tốt, ta không hợp với ông ấy, nhưng... nhưng người tên Ngọc Tú đó cũng không hề phù hợp với chú hai cậu, vì cô ta vốn không phải là người..." Bà ấy có chút kích động.

"Sao bà biết Ngọc Tú không phải người?"

"Đương nhiên là ta biết, cô gái đó không những không phải người, mà còn là một con quái vật, loại quái vật này đáng lẽ phải bị tiêu diệt từ lâu, nếu chú hai cậu tìm được cô ta, thì thật là đáng tiếc."

Rồi bà ấy nói tiếp.

"Ông ấy quá ngốc, đem toàn bộ tình yêu của mình si mê ả, nhất định có 1 ngày ông ấy sẽ hối hận."

Lời của Tam Tiên Cô rất đanh thép, không hề có chút khách khí.

Tôi kinh ngạc vô cùng, nghe có vẻ bà ấy còn hiểu Ngọc Tú hơn cả chú hai.

"Bà, bà biết Ngọc Tú là bán linh bán yêu, bà chắc chắn là cô ấy sẽ bị tiêu diệt sao?"

Tam Tiên Cô lộ rõ vẻ kì quái rồi tự lẩm bẩm.

"Bọn chúng chẳng qua là phế phẩm còn sót lại, chú hai cậu yêu người phụ nữ đó, thật không đáng."

Bà ấy nói xong thì không nói thêm gì nữa, quay người rồi trở lại phòng bệnh.

Tôi cứ như tên ngốc đứng đó, đột nhiên bỗng có người đập mạnh vào vai tôi.

"Sao thế, sao lại đờ ra thế này." Triệu Vô Tâm hỏi.

"À, không có gì..."

Nhưng bỗng dưng từ trong phòng chú hai bỗng vang đến tiếng hét thất thanh.

"Aaaa..."

Tiếng kêu xé ruột gan vừa rồi chính là của Tam Tiên Cô, tôi vội vã chạy vào thì phát hiện chú hai đã biến mất không thấy đâu nữa, cả phòng bệnh chỉ có mỗi Tam Tiên Cô đang run rẩy khóc nức nở.

"Đi rồi, ông ấy đi rồi, ông ấy cứ như vậy mà đi, không hề nói với ta 1 câu nào... tại sao...."

Bà ấy đau đớn dặn ra từng chữ, hai tay đã siết chặt thành nắm đấm.

Trong phòng bệnh viện trống không, tôi thấy cửa sổ đã bị mở toang, biết là ông ấy đã trốn bằng lối đó, tự mình làm như vậy, rõ ràng là không muốn cho Tam Tiên Cô biết.

Tam Tiên Cô thì thẫn thờ ngồi sụp xuống đất, rồi òa khóc đau đớn.

"Ta chỉ là muốn được chăm sóc cho ông ấy, từ trước đến nay ta không dám để ông ấy phiền muộn điều gì, tại sao ông ấy lại ghét ta như thế, sao lại bỏ rơi ta?"

Khoảnh khắc đó tôi thực sự thấy rất thương Tam Tiên Cô, chú hai tự mình làm vậy đúng là có chút quá đáng.

"Tiên Cô, bà đừng nghĩ như thế, chú hai tôi không bỏ rơi bà, ông ấy chỉ không muốn làm liên lụy đến bà thôi."

"Haha, vậy sao? Trong lòng ông ấy chỉ có mỗi Ngọc Tú, nhưng ta nói rồi, nhất định ông ấy sẽ hối hận..."

Tôi giữ hai vai bà ấy rồi gặng hỏi.

"Liên quan đến Ngọc Tú, rốt cuộc bà biết những gì?"

Tam Tiên Cô hai mắt đỏ ửng rồi ngẩng lên nhìn tôi chằm chằm, những giọt nước mắt cứ bất giác lăn xuống, trông bộ dạng vô cùng thù hận.

"Không ngờ tới đúng không, liên quan đến con quái vật đó, cái gì ta cũng biết, ta vốn định tìm một cơ hội để nói cho chú hai ngươi nghe, nhưng giờ ông ấy đi rồi, ta sẽ không nói nữa, sẽ không nói cho ai biết, kể cả ngươi..."

Bà ấy quát lên rồi loạng choạng đi về phía cửa, bộ dạng như một kẻ cô độc đã chịu bao tủi nhục và thất vọng, trông đau khổ và đáng thương vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info