ZingTruyen.Com

Người Bắt Quỷ - 一部故事

Phần 109

linhnoir


Nửa tiếng sau thì tôi ra khỏi phòng làm việc của Long Vương, mặt mũi ủ rũ, phờ phạc đờ đẫn.

Triệu Vô Tâm luôn đứng ở bên ngoài chờ tôi, thấy tôi vừa ra, cậu ta vội vàng chạy tới, rồi vỗ vào vai tôi.

"Chúc mừng cậu em nhá, sắp được động phòng hoa chúc rồi nha."

Tôi cười khổ, Đào Hoa mất rồi, chú hai thì tàn phế, ông nội cũng bỏ đi, tự dưng tôi lại phải động phòng hoa chúc?

Nhìn thấy mặt tôi có chút khó coi, Triệu Vô Tâm hắng giọng gượng gạo.

"Tôi biết chuyện này hơi đột ngột với cậu, nhưng dù có xảy ra chuyện gì thì cậu cũng phải chấp nhận sự thật này, chúng ta là người của Long Tổ, không chỉ sức mạnh lớn, mà sức chịu đựng cũng phải hơn người thường."

"Ý của Long Vương như thế nào chắc cậu cũng đã rõ, để tìm ra sức mạnh bí ẩn kia, thì cậu phải hoàn thành nhiệm vụ, một khi đã động phòng hoa chúc, cậu cũng phải có trách nhiệm cả đời với người ta đấy."

Tôi bảo. "Nếu làm vậy Đào Hoa có trách tôi không? Chuyện này thực sự làm tôi rất có lỗi với cô ấy."

Chuyện của Đào Hoa tôi từng kể với Triệu Vô Tâm, nên cậu ta nói: "Đào Hoa là 1 cô gái tốt, đã không màng tính mạng làm vật hi sinh cho cậu, chỉ cần cậu không ngừng mạnh lên, thì bất luận cậu có làm gì cô ấy đều không trách cậu."

Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ lấy đầu của Xuân Hương ra, rồi ngắm nhìn mầm đào đang lớn.

Thật vậy sao? Đào Hoa thật sự sẽ không trách tôi sao?

Đến tối thì tôi gặp Giang Đại Thanh.
Lần trước ở trên khán đài Thẩm gia, cô ấy suýt chút nữa bị giết chết, mặc dù cuối cùng được cứu ra ngoài, nhưng ít nhiều cũng rất kinh hãi, có điều khả năng hồi phục của cô ta cũng không tồi, nên bây giờ thì không sao nữa rồi.

Cô ấy bây giờ như biến thành người khác, cả khí chất cũng đã thay đổi.

"Giang Đại Thanh..." Tôi vừa gọi một tiếng thì cô ấy ngắt lời tôi.

"Từ giờ hãy gọi tôi là Giang Niệm Ân."

Giang Niệm Ân?

"Tên của tôi vốn là như vậy mà... Trường Sinh, cha tôi hại chết ông cậu, nhưng giờ ông ấy cũng đã chết rồi, cũng đã chịu quả báo, ân oán giữa gia đình chúng ta coi như chấm dứt tại đây, không ai nợ ai cả. Từ giờ trở đi, giữa chúng ta sẽ là bạn bè bình thường, có được không?"

Vừa nói, đôi mắt cô ấy long lanh, rưng rưng nhìn tôi, khiến tôi có chút xao động.

Bạn bè bình thường à? Long Vương định cho chúng ta động phòng hoa chúc đó, chẳng lẽ cô ấy không biết chuyện này sao?

Hay là cô ấy không muốn?

Lòng tôi đột nhiên có dự cảm không lành?

Thôi cũng được, chuyện này phải do hai người tự nguyện, nếu Giang Đại Thanh không đồng ý, thì cưỡng ép cũng không được.

"Thanh Thanh này..."

"Gọi tôi là Niệm Ân đi..."

"À ừ, Niệm Ân, có chuyện này... tôi không biết có nên nói với cô không?.... Chúng ta..."

Tôi cứ ngập ngừng cả buổi, cô ấy liếc mắt nghi ngờ.

"Trường Sinh, rốt cuộc cậu muốn nói gì?"

" Tôi muốn nói, chúng ta.... chúng ta..."

"Cậu ấy muốn bảo là, hai người sắp được động phòng hoa chúc, sống chung một nhà, nằm chung 1 giường đó."

Tự dưng Triệu Vô Tâm chạy tới, rồi hớn hở bảo.

Nghe mấy lời này, mặt của tôi bỗng nhiên đỏ ửng, Giang Đại Thanh thì đơ người, sau đó cô ta ngây ngốc nhìn tôi rồi mặt cũng bắt đầu ngượng nghịu.

" Niệm Ân, cô không biết đúng không?Thực ra cô không phải người thường, cô là Nữ Thiên Phật Giáo, còn tôi là người thu hồn Đạo giáo, vì hiện giờ có một loại dị tộc tên là yêu quỷ tộc, chúng muốn đánh chiếm con người, để ngăn chặn chúng, hai chúng ta bắt buộc phải... phải ... dung hợp mới có thể phát huy sức mạnh kia..."

"Những chuyện đó tôi đã biết cả rồi." Giang Đại Thanh đáp.

"Hả? Cô biết rồi sao?" Tôi chợt đoán có thể là Long Vương đã tìm cô ấy giải thích chuyện này.

"Vậy... cô ... có đồng ý không?" Tôi lại hỏi.

"Đồng ý cái gì?"

"Đồng ý chuyện cùng tôi động phòng hoa chúc, cùng nhau dung hợp, kích hoạt sức mạnh thần bí."

Mặt Giang Đại Thanh bỗng đỏ như gấc.

Cô ấy cúi thấp đầu.

"Đáng ghét, ai thèm động phòng hoa chúc với cậu chứ?"

Cô ấy hờn dỗi nói một câu rồi quay người chạy đi.

Tôi đứng chôn chân tại chỗ, cô ấy nói như vậy nghĩa là đồng ý hay không đây?

Nhưng Triệu Vô Tâm đứng cạnh lại bụm miệng cười ha hả.

"Hahaha... Trường Sinh, cậu không biết đó chứ, con gái nói không là có, ngoài miệng từ chối vậy thôi, chứ thực ra trong lòng đã thích lắm rồi, cho nên cậu em à, gánh nặng có động phòng hay không, đã có đáp án rồi đấy."

Triệu Vô Tâm vừa cười vừa vỗ vào vai tôi bảo: "Tên tiểu tử cậu đúng là có diễm phúc, cậu là người thu hồn, cô ấy lại là nữ thiên, số phận đã định hai người phải trở thành của nhau rồi, âu cũng là ý trời..."

"À mà... tôi sắp không đợi được rượu hỉ của hai người rồi đấy nhé, haha..."

Sau đó, tên Triệu Vô Tâm này lại bắt đầu chọc ghẹo.

"Hihihi... sao mà mặt mũi lại đỏ hết lên rồi, đây cũng không phải lần đầu cậu được làm tân lang mà, hahaha..."

Nhưng cười không được bao lâu thì cậu ấy bỗng nhiên nín bặt, rồi gương mặt bắt đầu ủ rũ.

"Cậu sắp được động phòng hoa chúc, còn tôi, cô gái mà tôi yêu giờ đang ở đâu, tôi cũng không biết nữa."

Nhưng không đợi tôi phản ứng, cậu ta liền quay mặt nhìn tôi chằm chằm.

"Cậu em, tôi muốn gặp chú hai cậu, có lẽ ông ấy sẽ cho tôi biết câu trả lời."

Trước đấy tôi đã nói với cậu ấy, chú hai tôi trước kia cũng từng thích 1 cô gái, cô gái này cũng có một đôi cánh màu đen, nên hiện tại Vô Tâm rất muốn gặp chú hai.

May mà hai ngày sau tình hình của chú hai đã chuyển biến tốt, nên Long Vương đã gọi điện cho chúng tôi báo rằng có thể đến thăm ông ấy.

Tôi và Triệu Vô Tâm đi với tốc độ nhanh nhất đến bệnh viện. Quy mô của bệnh viện này không lớn, nhưng nó được thành lập riêng để dành cho Long Tổ.

Nhưng lúc chúng tôi đi đến bệnh viện thì nhìn thấy trên giường, chú hai tôi nằm ở trên đó, tay phải quấn đầy băng trắng, mặc đồ bệnh viện, có 1 người phụ nữ ăn mặc giản dị ngồi ở bên cạnh dùng thìa đút từng muỗng canh cho ông ấy.

Người phụ này không ai khác, chính là Tam Tiên Cô.

Thật không ngờ được là Tam Tiên Cô lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này.

Lúc tôi thấy chú hai, lòng tôi lại càng thêm chua xót, ông ấy đã gầy đi rất nhiều, gương mặt hốc hác, hai mắt hõm sâu, lộ rõ vẻ tiều tụy yếu đuối, và cả cánh tay phải của ông ấy nữa, nhìn kiểu gì cũng khiến người khác thấy rất bi thương.

"Chú... chú hai..." Tôi nghẹn ngào gọi tên rồi bất chợt rơi hai hàng nước mắt.

Nhưng chú hai nhìn thấy chúng tôi tới thì cũng cố gắng bảo.

"Các con đến rồi à? Làm gì mà mặt mày ủ rũ thế kia? Ta đã chết đâu... Đến đây, ngồi xuống đi... Ây dza, có thể sống mà gặp được mấy đứa, là chuyện hạnh phúc nhất của ta rồi..."

Tôi tưởng rằng một người mạnh mẽ như ông ấy bỗng nhiên bị thành tàn phế như vậy, nhất định sẽ kích động không chịu nổi, thật không tin là ông ấy vẫn lạc quan như này.

"Tam Tiên Cô, lâu rồi không gặp."

"Trường Sinh, cậu cũng gầy đi nhiều rồi." Bà ấy vừa nói, quanh mắt cũng ửng đỏ.

"Ban đầu, đáng lẽ tôi phải nhất quyết đi cùng hai người, hai người bận rộn như vậy, không có ai chăm sóc là không thể được."

Nói xong, giọng bà ấy lại có chút ngậm ngùi.

"Lần đó sau khi các người rời đi, ta cứ tưởng rằng từ giờ sẽ không được gặp 2 người nữa. Nhưng không lâu sau, mấy người sư phụ lại quay về, bọn họ đi vào mộ cổ, lúc đi ra đã thành như vậy, đang yên đang lành lại bị mất đi một cánh tay..."

"Được rồi, được rồi..." Chú hai lên tiếng.

Tam Tiên Cô sụt sịt.

"Lần này tôi sẽ không để ông đi đâu nữa, tôi sẽ luôn ở bên cạnh để chăm sóc ông."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com