ZingTruyen.Info

Người Bắt Quỷ - 一部故事

Phần 104

linhnoir


Nhưng sau khi bàn tay hiện ra thì bắt đầu hiện rõ cánh tay của 1 người, cuối cùng là cả 1 cơ thể. Trong không trung, cơ thể người này to lớn vô cùng, y như vị thần thuở khai thiên lập địa, riêng bàn tay đã khổng lồ như vậy, thì thử tưởng tượng cả cơ thể còn kinh khủng đến mức nào.

Sau khi người đó xuất hiện, tôi vội trợn tròn mắt.

"Ông nội?" Tôi bất giác kêu lên.

Mặc dù đã hơn chục năm không gặp, nhưng mỗi lần mơ thấy ông, tôi vẫn nhìn thấy rõ bóng hình của ông ấy.

"Là ông cậu, Đại tiên bắt quỷ Lý Thiện Đường? Xem ra ông cậu đúng là đã sống lại rồi."

Triệu Vô Tâm cũng kích động.

"Lần này xuất hiện, chắc chắn là để thu hồn tên lão tổ Thẩm gia?"

Lần trước chú hai có nói là khi đem não ông về đặt vào quan tài thì đột nhiên xác ông biến mất, bây giờ xem ra đúng là ông vẫn còn sống, hơn nữa còn xuất hiện vào thời khắc then chốt nhất.

"Cậu em, tình thế thay đổi rồi, chỉ cần ông cậu thu hồn tên lão tổ đó, thì hắn không còn độ kiếp được nữa, tốt quá rồi."

Quả nhiên, tay ông nội vừa thò xuống, đã tóm lấy tên lão Tổ đang đứng trên đỉnh cung điện.

Tên kia chỉ kịp ngẩng lên nhìn, thấy bàn tay khổng lồ chùm đến thì không khỏi kinh hãi. Nhưng hắn còn chưa kịp làm gì thì thoắt 1 cái, hồn tiên kim sắc đã trực tiếp bị rút ra từ người tên lão tổ.

Tôi kinh ngạc vô cùng, ông nội lợi hại vậy sao? Hóa ra đây chính là cách thu hồn của đại tiên bắt quỷ.

Không ngờ là tình thế lại xoay chuyển nhanh như vậy, tôi và Triệu Vô Tâm nhìn nhau, hai mắt không giấu nổi sự hạnh phúc.

Nhưng cảnh tượng tiếp theo lại khiến tôi ngỡ ngàng. Thẩm Tôn Chân bỗng dưng cười lớn.

"Hahahaha..... Đại tiên thu hồn Lý Thiện Đường đó sao? Thật không ngờ hôm nay ngươi cũng tới..."

Hắn cười rất đắc ý, còn có chút khinh khỉnh.

"Lý Thiện Đường, bạn cũ của ta, vậy là hai ta lại được gặp nhau ở đây, nhiều năm không gặp, không ngờ lại ở trong tình cảnh này."

Tôi và Triệu Vô Tâm ngây ngốc? Linh hồn lão tổ chẳng phải là đã bị ông tôi rút ra rồi sao? Sao hắn vẫn có thể ngông cuồng ngạo mạn như thế?

"Thẩm Tôn Chân, ta sớm đã cảnh cáo ngươi, nếu tiếp tục dùng tà đạo tu hành, thì sẽ không thể độ kiếp thăng thiên..." Ông bảo.

"Hahaha... Vào thời nhà Tống, ngươi cũng ngăn ta độ kiếp, đến thời nhà Thanh ngươi lại tiếp tục ngăn cản ta, hại ta 2 lần thất bại. Ngươi luôn miệng nói ta dùng tà đạo tu hành, nhưng hãy thử nói cho ta xem thế nào là tà, thế nào là chính?"

"Lý Thiện Đường, ta ghét nhất là bộ dạng của ngươi đi dạy dỗ kẻ khác, ngươi nghĩ mình là ai? Mặc dù 2 lần trước ngươi đã ngăn ta thành công, nhưng bây giờ ngươi không ngăn nổi nữa rồi, hahaha..."

"10 năm trước, khi độ kiếp ở Hòn Ngọc Phương Đông của Phong Đô, ta đã chịu được 8 lượt thiên lôi, chỉ thiếu mất thiên lôi cuối cùng, đồng nghĩa với việc, ta đã bước được 1 chân vào cảnh giới thần tiên."

"Đến nay khi đã dày tâm tu luyện, nỗ lực 10 năm, ta lại có cơ hội nữa, cũng là cơ hội cuối cùng, lần này nhất định thành công, ai ngăn nổi ta đây?"

"Ta đã đến, ngươi không thoát được đâu." Giọng ông nội từ không trung vang tới, đầy uy nghiêm lừng lẫy, như khiến cả đất trời rung chuyển.

Hóa ra ông nội và Thẩm Tôn Chân giống nhau, đều đã sống hơn nghìn năm, chỉ có điều, ông ta và ông nội không đi cùng đạo. Giữa hai người họ cũng không phải là lần đầu giao chiến.

" Thẩm Tôn Chân, ta đã thu tiên hồn của ngươi rồi, linh hồn còn lại cũng đã trở nên yếu ớt, không thể chịu nổi sức mạnh của thiên lôi, tốt nhất ngươi hãy bỏ cuộc đi."

Ông nội đáp, gương mặt ông vẫn uy nghiêm như vậy, khi ngẩng mặt nhìn lên không trung, tôi thấy ông rực rỡ vô cùng.

"Hahaha... thật sao? Ngươi tưởng rằng thu hồn tiên của ta thì ta sẽ không độ kiếp được ư? Được, nhìn cho kỹ đây."

Dứt lời, hắn ta ngồi khoanh chân lại, sau đó nhắm chặt hai mắt, tiếp tục nhận thiên lôi thứ 6. Không có hồn tiên giúp đỡ, hắn nhất định bị trời đánh tan xác, nhưng điều không tưởng tượng nổi là, khi thiên lôi vừa đi xuống người của Thẩm Tôn Chân, thì nó vang lên như tiếng nổ lớn, tạo thành những gợn sóng điện nhẹ, rồi phát ra những âm thanh xẹt xẹt nhức óc.

Người của hắn bắt đầu rung lên bần bật, nhưng ngay sau đó nó lại quay về trạng thái ban đầu, thiên lôi vừa phát sáng cũng đã biến mất, y như chưa có chuyện gì xảy ra.

"Sao lại thế này? Hắn đã chịu được thiên lôi thứ 6 rồi sao?" Triệu Vô Tâm sợ hãi kêu lên.

Tôi ngẩng đầu nhìn vào không trung, phát hiện mặt ông cũng đã biến sắc dị thường.

Thẩm Tôn Chân lại cười như điên dại.

"Sao? Thấy gì chưa? Ông bạn, ta để ngươi thất vọng rồi. Ngươi vĩnh viễn không ngờ tới rằng, Thẩm Tôn Chân ta thực ra đã tu bát đại tiên hồn, cái ngươi đang giữ chỉ là một đạo hồn mà thôi, 10 năm trước, ta chút nữa thì độ kiếp thành công, chỉ có thiên lôi thứ 9 là không đỡ được, nhưng 8 thiên lôi trước thì đã biến thành tiên hồn của ta."

"Hahaha... Lý Thiện Đường, Không kịp nữa đâu? Ngươi không ngăn kịp ta nữa đâu.... Hahaha..."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info