ZingTruyen.Com

Người Bắt Quỷ - 一部故事

Phần 100

linhnoir


Đại điện vừa xuất hiện thì treo lơ lửng trên không trung, sau đó nó từ từ hạ xuống, cuối cùng thì đáp hẳn xuống nền tế đàn. Người nào mà không biết thì sẽ tưởng trên đàn tế kia có xây 1 cung điện nguy nga rực rỡ.

Sau khi nó đáp xuống xong thì chúng tôi phát hiện, đó không phải thuật che mắt, cũng không phải là ảo ảnh gì, mà nó thực sự là một đại cung điện.

Triệu Vô Tâm không chớp mắt lấy 1 cái, nhưng ngay sau đó cậu ta lẩm bẩm: "Cái này là... Chuyển Di Chi Pháp?"

"Chuyển Di Chi Pháp là cái gì?"

Cậu ta giải thích.

"Tòa đại điện này không phải thuật che mắt hay huyễn thuật như chúng ta nghĩ, nó là một cung điện thật sự, nhưng ban đầu cung điện này ở chỗ khác, còn giờ nó đã bị người ta dùng phép chuyển tới đây."

Nghe xong tôi vô cùng kinh ngạc, hóa ra Thẩm gia cho xây một tế đàn khổng lồ chắc chắn như này là để mang cái cung điện này đến.

Mặc dù không phải là tu tiên nhưng tôi cũng từng nghe qua loại thuật này, nếu mang những vật nhỏ di chuyển thì không nói làm gì, nhưng cả cái cung điện khổng lồ như vậy mà cũng đem đi được thì không phải là quá lợi hại sao?

Tôi cố gắng quan sát thật kĩ, nhưng càng nhìn thì lại càng thấy giật mình.
Nền cung điện được lát bằng loại ngọc bích trắng thượng hạng, lúc nhìn vào còn thấy chỗ đó ánh lên những tia hào quang dịu mát, đưa mắt nhìn vào trong thì thấy như có một lớp sương mù bao phủ, mỏng manh lơ lửng đẹp như mơ.

Mái hiên làm từ gỗ đàn hương, trên gỗ có khắc hình con phượng hoàng tung cánh, các khung cửa sổ đắp nổi bằng ngói lam xanh, trên tường lát đá ngọc bích, cột trụ chạm trổ những hoa văn hình rồng bay lượn sống động như thật, hướng vào hình phượng hoàng ở phía xa kia.

Hai bên chính điện còn được đặt 2 tấm tế bài, trên 2 tấm đó được khắc tên những vị thần có công. Tổng cộng có tên lục Thiên Thượng Đế. Lục thiên thượng đế bao gồm Ngọc Hoàng Thượng đế và Ngũ Phương Thiên Đế, trong đó Ngọc Hoàng thượng đế đứng đầu.

Mỗi thiên đế trong Ngũ Phương Thiên Đế là Thổ Đức Hoàng Đế ở trung tâm, Mộc Đức Thanh Đế ở phương đông, Hỏa Đức Xích Đế ở phương Nam, Kim Đức Bạch Đế ở phương Tây và Thủy Đức Huyền Đế ở phương Bắc.

Lần trước tôi còn thấy tế đàn lại quá sơ sài, nhưng bây giờ tôi mới biết nó long trọng đến mức nào.

Vào chính lúc này người của Thẩm gia xuất hiện, chính là Thẩm Thiên Quân.
Thẩm Thiên Quân tuổi tác đã qua lục tuần nhưng trông rất khỏe mạnh, ông ta chống gậy batoong đi từng bước trịnh trọng lên lễ đàn, khi đến chính cửa cung điện, thì ông ta nhìn xuống đầy uy quyền, rồi lớn giọng bảo:

"Cảm ơn các vị khách quý hôm nay đã đích thân tới Thẩm gia chúng tôi, để tận mắt chiêm ngưỡng nghi thức tế thiên của lão tổ, độ kiếp về trời. Đây là cảnh tượng trăm năm có 1, vì vậy các vị phải cảm thấy vinh hạnh khi được mời tới nơi này."
"Nhưng các vị sẽ vinh hạnh hơn khi sau này được làm bạn với Thẩm gia, về sau có một vị trí quan trọng trong Hoa Hạ này, ích lợi kể mãi không hết." (Hoa Hạ là tên cũ của Trung Quốc)

Nghe đến đây thì quan khách kích động không ngừng, họ hít mạnh một hơi, rồi thầm cảm ơn vì mình đã đến tham dự, nếu không đến thì thực sự xúc phạm đến nhà họ Thẩm, chắc chắn sau này sẽ  trả giá đắt.

"Có những thứ không chỉ nhìn vẻ bề ngoài, nhưng chắc mọi người đều đã biết rõ, thực ra trên đời này có tu tiên, có điều không phải toàn bộ họ đều ẩn nấp vào rừng sâu hiểm trở, và lão tổ Thẩm gia ta là người như thế. Ngài ấy suy nghĩ khác hoàn toàn, bởi ngài muốn cho mọi người hiểu được một mặt khác của thế giới này hơn. Cho nên ta tin nhất định các vị sẽ thấy vô cùng thích thú, cứ chờ đi..."

Nói đến đây, thì Thẩm Thiên Quân vẩy vẩy tay.

"Được rồi, không lãng phí thời gian của các vị nữa, giờ vàng đã điểm, lão tổ sắp chuẩn bị tổ chức nghi thức tế thiên, tế phẩm lần này là người sống, phương thức có chút tàn nhẫn, nên mọi người hãy chuẩn bị tâm lý vững vàng."

Ngay sau đó hắn ta hô lớn.

"Xin mời lão tổ Thẩm gia."

Thẩm Thiên Quân vừa nói xong thì đột nhiên có gió lớn thổi tới, chính là uy lực từ người nhà bọn họ. Trong cơn cuồng phong, thì có một người choàng áo đen đột nhiên từ trên cao bay xuống.

Hắn ta nhìn y như một vị thần tiên, nhẹ nhàng bình tĩnh đặt chân lên đỉnh của cung điện, từ trên cao nhìn xuống, trông y hệt như một vị thần phổ độ chúng sinh, cao cao tại thượng, thần bí vô cùng.

"Đây là lão tổ của Thẩm gia đúng không?" Quan khách bắt đầu nhốn nháo.

"Vị này treo mình lơ lửng trên không trung, thật đáng kinh ngạc, đây không phải là chỉ có thần tiên mới làm được sao?"

Nhưng một giây sau, tên lão tổ này lại tiếp tục hạ xuống, dần dần hắn đứng ngay vào chính cửa cung điện. Vì đứng ở trên ngay khán đài, nên mọi người có thể nhìn rất rõ.

Người này mặc áo choàng đen, thân mình mảnh khảnh, dung mạo điềm tĩnh, trông rất oai phong, nhưng cái làm cho người ta kinh ngạc là, vốn tưởng tên lão tổ sống hơn ngàn năm, thì sẽ là một ông già tóc bạc râu trắng, hoặc ít nhất thì cũng phải ở độ tuổi ngũ tuần, nhưng thật không ngờ rằng, người này diện mạo thanh tú, chắc khoảng độ gần 30, nhìn hai người đứng trước mặt, phải nói là khác biệt quá lớn.

Tôi và Triệu Vô Tâm cũng không nén nổi sự kinh hoàng, mặc dù trong lòng không phục, nhưng không thể không phủ nhận, tên lão tổ này thực sự quá lợi hại, khoảng cách giữa hắn và thần tiên chỉ cách 1 gang tấc.

"Mang tế phẩm lên đài."

Thẩm Thiên Quân hô lớn thêm lần nữa, ngay sau đó thuộc hạ nhà Thẩm gia đưa 3 cô gái lên trên.

Ban đầu tôi tưởng chỉ có Giang Đại Thanh đem làm vật hiến tế, nhưng thực chất lại có 3 người. Có điều 3 cô gái này đều được trùm kín bằng vải đen rồi bắt quỳ xuống phía trước, nên trong tức khắc tôi không phân biệt được ai mới là Giang Đại Thanh.

Ngay khi đó tôi đã rất kích động, Giang Thanh Thanh trước kia xinh đẹp và cao quý nhường nào, mà bây giờ lại thảm hại như vậy, bị lôi lên không khác gì súc sinh.

Tôi nắm chặt tay lại rồi định lao thẳng lên khán đài để cứu 3 người đó, nhưng Triệu Vô Tâm đã kịp giữ tôi lại, ra hiệu bảo tôi bình tĩnh rồi tìm thời cơ tốt nhất. Thế là tôi đành phải nén giận rồi nhìn chằm chằm lên tế đàn đằng kia.

Nhưng bỗng nhiên ngay lúc đó, trời không còn gió nữa, nhưng tóc hắn bỗng dưng lay động, áo choàng đen trên người cũng bay phấp phới, hắn đưa tay lên cao rồi khẽ gạt ngang 1 phát, trên tế đài bỗng nhiên có một làn sương đỏ ối, từng lớp từng lớp trông như những con rắn con đỏ rực bò lổm ngổm trên sàn.

Mọi người bên dưới chứng kiến dường như phải nín thở, không ai dám phát ra 1 tiếng động nào.

Sau đó làn sương mù càng lúc càng dày, dâng lên cao dần và che kín người mặc áo đen, mặc dù bị che khuất nhưng giọng hắn vẫn đang truyền lại.

"Nghi thức tế thiên bắt đầu, vật tế đầu tiên sẽ được tế cho Ngũ Phương Đại Đế."

Lời vừa dứt, thì hắn dứt khoát đẩy lòng bàn tay về phía trước, một sức mạnh vô hình như được phóng ra, sức mạnh đó hóa thành 1 sợi dây thừng dài, ngay tức khắc siết chặt lấy cổ của cô gái đầu tiên.

Tim tôi như muốn nhảy ra ngoài, theo bản năng tôi bỗng ngồi bật dậy, mặc dù tôi không chắc đó có phải là Giang Đại Thanh hay không nhưng dù là ai đi chăng nữa thì đó vẫn là mạng người, tôi không thể trơ mắt nhìn cô ấy chết như vậy.

Nhưng ngay lúc này tôi lại phát hiện, cả người tôi tự dưng không động đậy được nữa, giống như có một sức mạnh khổng lồ đang kìm chặt lấy thân thể.

Cảm giác này...

Tôi quay đầu nhìn sang Triệu Vô Tâm, thì phát hiện cậu ta cũng bị cố định lại 1 chỗ, một cảm giác khiến chúng tôi vô cùng ghê rợn và sợ hãi. Vì vậy hai chúng tôi chỉ có thể dùng mắt để ám hiệu cho nhau.

Nhưng rất nhanh sau tôi cũng hiểu, do nghi thức này đặc biệt quan trọng nên để tránh có người quấy phá, lão tổ Thẩm gia đã dùng sức mạnh của mình để cố định tất cả mọi người đến xem, ngăn không cho chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Xong rồi, thật sự là xong rồi, tôi dường như chết lặng...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com