ZingTruyen.Info

Người Bắt Quỷ - 一部故事

Phần 10

linhnoir


Tôi vùng vẫy đưa bàn tay run rẩy lấy trong túi áo ra chiếc hồ lô ngọc, cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng giơ nó lên trước mặt Gia Luật A Đóa.

" Gia Luật A Đóa, tôi là Lý Trường Sinh... chúng ta... chúng ta đã từng gặp nhau..., nếu không tin, cô... hãy nhìn đi... đây là chiếc hồ lô ngọc cô đã tặng cho ta... "

Vừa nhìn thấy chiếc hồ lô này, ánh mắt của Gia Luật A Đóa lập tức dịu xuống, mắt cô ấy không trợn trừng, nhuốm đầy sát khí như cũ nữa, tay bóp chặt cổ tôi lúc này mới dần thả lỏng ra.

Tôi cũng vô thức đưa mắt nhìn chiếc hồ lô một lần nữa, bỗng nhiên bị dọa cho suýt ngất.

Cái thai bên trong hồ lô ngọc, ban đầu chỉ to bằng móng tay cái, nhưng không biết từ lúc nào mà nó đã to gấp đôi, hơn nữa đầu và tứ chi bên trong đã phát triển hoàn thiện, nó hiện tại đã mang hình thù của một thai nhi hoàn chỉnh.

Gia Luật A Đóa cứ thế đứng ngây ra đó, chăm chăm nhìn vào viên ngọc hồ lô, nói đúng ra phải là nhìn chăm chăm vào cái thai đó mới phải. Cứ như vậy khoảng 1 phút sau, cô ấy bỗng nhiên ngẩng đầu cười lớn.

" Hahaha..."

Tiếng cười lanh lảnh xé toạc màn đêm, không cần nói cũng biết nó làm cho người khác kinh sợ đến mức nào, tiếng cười vang dần rồi cứ thế tan vào không trung.

Gia Luật A Đóa nhìn viên ngọc trân trân, sau đó quay đầu sang phải, đưa ánh nhìn sắc lạnh từ từ dí sát vào mặt tôi, rồi mở miệng nói rằng: "Hãy chăm sóc cho con ta thật tốt."

Sau đó cô ấy nhảy lên, xoay người một vòng và đặt chân nhẹ nhàng xuống đất, rồi y như một cơn gió, cô ta nhìn tôi một lần nữa rồi bay vào trong đêm tối.

Chạy rồi sao?

Tôi nhìn theo hướng cô ấy bỏ đi, thở phào nhẹ nhõm, rồi bất giác ngã nhào ra đất.

Không biết là đã qua bao lâu, tôi và chú hai mới dần dần tỉnh lại. Mẹ kiếp, thật đúng là vừa trở về từ Quỷ Môn Quan, may sao vẫn giữ được mạng.

Tôi đã luôn nghĩ rằng chú hai là 1 vị một cao nhân, nhưng trước mặt Gia Luật A Đóa, tôi không ngờ chú ấy lại nhỏ bé và yếu đuối như thế, tí nữa thì cũng bị bóp cổ chết.

Chú hai nghĩ lại cũng rùng mình, ông ấy đưa viên ngọc trong tay lên rồi thở dài nói: "Cũng vì viên Dạ Minh Châu này mà ta suýt chút nữa thì mất mạng, thật quá nguy hiểm, cũng may tiểu tử con nhanh trí."

"Chú hai, Gia Luật A Đóa chạy rồi, cô ta có phải là thi biến không, liệu có đi hại người không?"

Nếu đúng như vậy thì tội của hai chúng tôi quá lớn rồi.

"Cô ta đã bị luyện thành Thực Tâm Hương Quỷ, nói thẳng ra, cô ấy không phải là xác chết, cũng không phải quỷ hồn, càng không phải người sống, vì vậy không có chuyện cô ấy gọi là thi biến."

"Thực Tâm Hương Quỷ? Rốt cuộc nó là thứ gì?"

Chú hai lại thở dài nói: "Có một loại tà thuật vô cùng độc ác, đầu tiên là phải tìm được người có cơ thể thuần âm, đem người sống đó ngâm trong Tác Mệnh Hương. Tác Mệnh Hương là một loại nước được pha chế từ 9981 loại hương liệu, họ sẽ bị nhúng vào đó rồi bị dìm cho đến chết, bởi vì đây là loại hương liệu đặc biệt, cho nên cơ thể sau khi chết sẽ không bị thối rữa, nhưng linh hồn thì không thể siêu thoát, nó cứ mãi bị giam cầm trong xác, sau đó phải tìm một mảnh đất thật nặng âm khí, đem quan tài chôn xuống, sau khi trải qua nghìn năm thì sẽ tỉnh lại, và biến thành Thực Tâm Hương Quỷ."

"Chú nói Gia Luật A Đóa đã sống lại sao?"

"Không, cô ta không phải người sống, cô ấy chỉ là quỷ Thực Tâm Hương, nhưng những con quỷ này lại có thể đi lại, ăn uống, ngủ nghỉ y như người thường, hơn nữa còn có ký ức lúc còn sống. Thật là đáng sợ! Người không người, ma không ra ma, Thực Tâm Hương Quỷ trong truyền thuyết ta đã nghe qua, thật không ngờ hôm nay lại được tận mắt nhìn thấy."

"Lần trước lúc con gặp cô ta ở chợ quỷ, đó chỉ là một sợi hồn thức mà thôi, cô ta bị chôn xuống mảnh đất nặng âm khí cả ngàn năm, hơn nữa còn bị Dạ Minh Châu trấn áp, lại bị quan trấn hồn ngăn cản, không ra được, nên mới nhân cơ hội đêm chợ quỷ hôm đó, khi âm khí mạnh nhất thì tiết ra hồn thức, chạy đến cầu xin con giúp đỡ. Cũng tại ta mất hết tâm trí, khởi dậy lòng tham, lôi viên Dạ Minh Châu từ miệng cô ta ra ngoài... tại ta... tất cả là tại ta."

Chú hai vô cùng ân hận, dùng nắm đấm tự đánh vào đầu mình.

"Cô ấy đã chạy rồi, liệu có hại người không?"

"Ta không chắc, nếu trước kia Gia Luật A Đóa là người lương thiện, có ý thức của bản thân thì khả năng sẽ không hại người, nhưng cũng có thể vì đã chết thảm, bị luyện thành Thực Tâm Hương Quỷ, trong lòng sinh ra oán hận, khi thoát ra ngoài sẽ làm nhiễu loạn nhân gian."

Tôi thở dài, nếu như vậy thật thì phải làm sao đây?

"Cho dù có thế nào thì cũng phải tìm được cô ta, cô ấy là do ta thả, ta phải tìm cô ấy quay về, không được để nó hại người." Chú hai nói xong liền đứng dậy.

"Nhưng cô ta chạy mất tích rồi, phải đi đâu để tìm đây?"

"Mặc dù không phải người sống, nhưng lại y như người sống thật, hơn nữa sẽ sợ những nơi có nhiều dương khí hoặc ánh nắng mặt trời, nếu cô ta muốn, cô ta có thể đi đến bất kỳ nơi nào, thậm chí là tìm một nơi lý tưởng để trốn tiếp, như thế vấn đề sẽ thật khó giải quyết. Nhưng... trên người lại có một mùi hương, chúng ta có thể lần theo mùi hương này mà tìm được vết tích cô ấy."

"Nếu tìm được rồi thì sao?"

"Đương nhiên phải thiêu sạch đi rồi."

"Nhưng cháu thấy chú không phải là đối thủ của cô ấy..."

Nghe tôi nói câu này, chú hai đơ người xấu hổ.

"Cái này .... là do ta sơ suất thôi, bị mùi hương của ả ta mê hoặc mà mất hết cả ý thức, thật là đáng đánh, lão Nhị đây không sợ ả."

"Chú nói dối."

"Được rồi, con đừng nói nhiều nữa, đây chẳng phải là phiền phức con gây ra sao?"

Chú hai đưa mắt nhìn tôi, sau đó nhìn vào viên Dạ Minh Châu trong tay, gương mặt có chút suy nghĩ, sau đó vẫn giữ viên ngọc đó lại, bỏ vào cái túi đeo trên thắt lưng.

Chú ấy nhanh chóng để quan tài của Gia Luật A Đóa về vị trí ban đầu, cả ba chiếc quan trấn hồn kia cũng vậy, rồi lấy đất lấp ngôi mộ vào.

"Đi thôi."

Hai chúng tôi đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên cảm thấy dưới chân có cảm giác mát lạnh, cúi người xuống nhìn, phát hiện trong đất của gò mộ này tỏa ra một loại khí đen.

Tôi và chú hai đều kinh ngạc.

"Dưới đây sao lại có nhiều khí đen như vậy bay ra ngoài?" Tôi hỏi.

"Bởi vì chỗ này là gò chôn người, xương cốt và oan hồn bên dưới vô cùng nhiều,..." Nói đến đây, chú hai đột nhiên dừng lại, ông ấy cúi xuống quờ nhẹ lớp khí đen đang bay trên mặt đất.

"Khí đen này không phải là oán khí. Đúng rồi, khi còn nhỏ ta từng nghe ông con kể, dưới gò chôn người này khả năng sẽ có mộ cổ, lẽ nào khí đen này chính là âm hàn bay ra từ mộ cổ bên dưới?"

"Cái gì? Gò chôn người này có mộ cổ?"

Chú hai lắc đầu: "Ta không biết, chỉ là nghe được ông con buột miệng nói ra câu này, không biết là thật hay giả?"

Tôi đột nhiên nhớ lại cái đêm ở hôm chợ quỷ, Gia Luật A Đóa đưa tôi đi xuống cung điện dưới lòng đất, cung điện đó nguy nga lộng lẫy, nhưng lại âm u đáng sợ, bên trong còn có rất nhiều cơ quan, Gia Luật A Đóa đã dẫn tôi đi lại một lượt, đem tất cả những vị trí của cơ quan và cách phá giải chúng nói cho tôi biết, đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ như in, còn có cỗ quan tài màu trắng nằm dưới một cái đỉnh lộn ngược.

Lẽ nào bên dưới thật sự có mộ cổ? Cung điện mà Gia Luật A Đóa dẫn tôi đi có phải là ngôi mộ cổ đó không?

Lúc ấy tôi có chút sợ hãi, và cũng có chút kỳ lạ, nhưng lúc ấy tôi không nghĩ được gì nhiều, chỉ thấy mơ mơ hồ hồ, y hệt như một giấc mơ.

"Được rồi, chúng ta rời khỏi chỗ này trước đã."

Sau đó tôi cùng chú hai liền rời khỏi đây.

"Trước khi rời đi, Gia Luật A Đóa đã nói với con những gì?" Chú hai đột nhiên nhìn tôi hỏi.

"Cô ấy bảo con phải chăm sóc tốt cho con của cô ấy."

"Là ý gì?"

"Con cũng không biết."

Sau khi trở về từ ngôi mộ, tâm trạng chú hai có vẻ không tốt lắm, chú ấy cứ nhau mày nhăn mặt, sắc mặt u ám, hút hết điếu thuốc này lại đến điếu thuốc khác, làm cho khắp phòng sặc sụa mùi thuốc lá, khói bay kín phòng.

Tôi dè dặt hỏi chú ấy: "Chú, có chuyện gì vậy?"

Ông ấy thở ra một hơi thuốc nói rằng:
"Ta càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, Gia Luật A Đóa chắc chắn không phải thứ đơn giản, đã vậy còn bị chúng ta thả ra... Đều tại ta cả, nhất thời tham tài, sao lại móc viên Dạ Minh Châu đó ra làm gì cơ chứ? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, viên Minh Châu đó thật sự là đồ tốt."

Nói rồi chú hai bỗng nhiên đưa tay lên đập bộp vào đầu mình, xuýt dài một tiếng đầy xót xa.

"Ta hình như có nhầm lẫn rồi, Gia Luật A Đóa đó mặc dù không phải người, nhưng có thể đi lại trong nhân gian y như người thật, hơn nữa cô ta không hề sợ sương khí, thậm chí còn thông minh hơn cả người thường, thứ này nếu như đi hại người, vậy thì nhân gian chắc chắn sẽ gặp họa. Không được, phải mau đi thôi." Chú hai đột nhiên đứng phắt dậy.

"Đi đâu đây?"

"Đương nhiên là đuổi theo Gia Luật A Đóa, ta tuyệt đối không để ả lộng hành trên dương giới, nếu không ta nhất định sẽ nhận quả báo."

Chú hai nói rồi đứng dậy bước đi, ngay cả đồ đạc chú cũng không kịp lấy, chỉ cầm theo vào món đồ thường dùng bên người, cầm lấy tay tôi rồi đi ra cửa.

Tôi cảm thấy có chút đột ngột vì ban đầu tôi còn định đến thăm mộ Đào Hoa, sau đó đến lễ tạ ông bà và cha mẹ, nhưng chú hai nói giờ không còn thời gian nữa rồi.

Vậy là cứ như vậy, hai chúng tôi vội vã rời khỏi thôn, đi về hướng thị trấn, tới thị trấn thì ngồi trên xe nhỏ đi tỉnh.

Vào lúc chiếc xe lăn bánh, tôi quay lại nhìn về hướng thôn nhỏ bé lấp ló sau núi đằng xa, nơi mà tôi đã lớn lên cùng biết bao kỉ niệm và nó cũng mang tới cho tôi biết bao nỗi sợ hãi,...

Tôi chợt thấy buồn vui lẫn lộn. Tôi thực sự rất sợ lần này đi và sẽ không thể quay trở về nữa, vì tôi còn chưa kịp nói lời từ biệt với Đào Hoa.

Nhưng tôi biết, tôi không được phép cúi đầu, Đào Hoa vì muốn tôi sống mà đã không do dự đổi mạng của mình, tôi không thể để cô ấy chết một cách uổng phí như vậy được, tôi không thể phụ tấm lòng của cô ấy.

Thực ra mãi đến nhiều năm sau, khi tôi đã đứng đầu Tam Giới, lúc quay đầu nhớ lại mới đột nhiên hiểu ra rằng, Đào Hoa là vật hi sinh đầu tiên trên con đường tìm kiếm sức mạnh, đó cũng là người con gái đầu tiên mà tôi cả đời này thực sự yêu, là may mắn của cô ấy, cũng là bất hạnh của cô ấy.

Trên đường đi, chú hai bắt đầu dùng phép thuật của mình để tìm ra tung tích của Gia Luật A Đóa.

Kể ra cũng kì lạ, tôi không biết người khác có nghe thấy không, nhưng tôi và chú hai trên đường đi thì không ngừng ngửi thấy mùi hương của Gia Luật A Đóa.

Mùi đó thực sự rất đặc biệt.

Chỉ đến khi chúng tôi lên đến huyện, mùi hương ấy đột nhiên trở nên nồng nặc hơn.

Chú hai quả quyết đưa tôi xuống xe.
Chú nói Gia Luật A Đóa đã dừng lại ở chính huyện này, vì vậy chúng tôi cũng phải xuống xe tại đây.

"Mùi hương trên người Gia Luật A Đóa không ngừng tỏa ra khi cô ta di chuyển, mỗi lần bước đi mùi hương đó cũng tan vào không khí rồi biến mất, nhưng chỉ cần cô ta dừng lại, loại hương này sẽ tự khắc trở nên nồng nặc, vì thế ta chắc chắn cô ấy đã dừng ở đây, nhưng chính xác là vị trí nào thì ta cũng chưa biết."

Chúng tôi đã ngồi xe cả một ngày dài, trời cũng đã bắt đầu tối dần, thực sự là vừa đói vừa mệt.

Chú hai suy đoán Gia Luật A Đóa đang trốn tại huyện này, theo tính toán thì sẽ chưa rời khỏi đây ngay được, vì vậy cứ tạm thời tìm một nơi ăn uống, nghỉ ngơi lấy sức.

Huyện này gọi là huyện Thanh Dương, nằm ở hướng Tây Bắc, dựa thế sông Hoàng Hà, dân số cũng có tới vài vạn người, nhưng diện tích đất đai lại nhiều hơn 1 vạn mẫu, là kiểu dân ít đất nhiều, tính ra mà nói thì đất đai sẽ phải trải dài mênh mông, nhưng hôm nay chúng tôi phát hiện, cái huyện nhỏ này khắp nơi đều là người ở cả, vô cùng đông đúc.

Xe cộ trên đường nhiều như nước đổ, giao thông còn bị ùn tắc, chúng tôi định tìm một quán cơm nào đó để vào ăn, nhưng phát hiện khách đến quá nhiều, xếp hàng không nổi, chủ tiệm và nhân viên đều làm việc hết công suất, tay chân không lúc nào ngơi nghỉ, trông vô cùng vất vả.

Đi thêm vài tiệm nữa cũng đều như vậy cả, cuối cùng tôi và chú hai không chịu được mà tìm một sạp bán lề đường, mua lấy ít bánh nướng, lấp đầy cái bụng ọp ẹp, kiệt sức.

Tôi nói rằng: "Chú hai, sao người ở đây lại nhiều như vậy?"

"Ta cũng thấy không đúng" Chú hai trả lời. "Thị trấn hạng ba này, xét theo lý thuyết đáng lẽ nếu ra đường thì chỉ gặp vài người thưa thớt, hôm nay sao lại như vậy nhỉ? Khắp nơi người chật như nêm cối."

" Liệu có phải vì Gia Luật A Đóa đang ở đây không?"

" Không, ta nghĩ là vì người ở đây quá nhiều, nên Gia Luật A Đóa mới dừng lại chỗ này."

" Cô ấy muốn hại người sao?"

" Sao ta biết được?"

Chú hai ngẩng đầu nhìn vào khoảng không trước mặt.

"Lượng người ở huyện nhỏ này tăng lên đột ngột, e là không có liên quan gì đến Gia Luật A Đóa. Con nhìn trời xem..."

Tôi ngẩng mặt lên nhìn, bất ngờ kinh ngạc, trên không dày đặc lớp sương mù màu đỏ rực, nếu nhìn kỹ mới phát hiện ra chúng chính là những đám mây màu đỏ.

Đáng lẽ phải là trời xanh mây trắng, mây trên trời phải là màu trắng tinh khôi mới đúng, sao chúng lại đỏ rực thế này?

"Vừa nãy lúc mua bánh nướng, con nghe mấy người đứng cạnh đang bàn tán xôn xao, nói cái gì mà mở cổng trời."

Lông mày chú hai đột nhiên co rúm lại.

"Có lẽ huyện này sắp xảy ra chuyện trọng đại gì đó. Đi thôi, chúng ta tìm nơi nghỉ trước, rồi tiếp tục nghe ngóng."

Sau đó tôi và chú hai lại đi qua mấy nhà nghỉ dừng chân, thế nhưng chỗ nào người cũng đông nghịt, cuối cùng phải tìm một nơi hẻo lánh hơn kiếm chỗ nghỉ, nhìn bên ngoài trông nó là loại vừa rẻ tiền vừa hoang sơ, trước quán có một người phụ nữ trung niên ngồi đó, sau khi thấy chúng tôi bước vào, bà ta liền giơ cái tay béo múp của mình xua đuổi: "Hết phòng rồi, người đông lắm rồi, đi đi, đi đi."

Chú hai rút trong túi ra một xấp tiền 100 tệ, vỗ bép một phát vào lòng bàn tay rồi nhìn bà chủ đó, mụ béo đột nhiên mở to mắt, nhướn cao mày, biểu lộ rõ sự kinh ngạc thích thú, bà ta bỗng cười tươi rói, nói lại rằng: "Ây da, tôi nhớ ra rồi, nhớ ra rồi. Gác trên lầu ba vẫn còn một phòng nhỏ, mặc dù nhìn thô sơ một chút nhưng người ở thì vẫn không vấn đề gì, tôi nhường cho hai vị ở nhé, các cậu cũng đừng để ý nhiều, do bây giờ huyện này có nhiều khách ngoại địa đến đây để nhìn Phúc Thụy. À đúng rồi, hai người các cậu cũng đến để xem Phúc Thụy sao?"

Động tác của bà ta cũng rất nhanh nhẹn, sau khi nhận lấy vài tờ trăm tệ thì lập tức dẫn bọn tôi lên lầu, vừa nói vừa cầm lấy chìa khóa dẫn chúng tôi vào phòng gác lầu 3.

" Thật là..., huyện nhỏ chúng tôi bây giờ đã nổi tiếng rồi, vì nơi này mới có cổng trời được mở, đó là nơi mà thần tiên hạ phàm tỏa ra phúc khí, vì vậy người dân trong thành phố đều không ngại đường xa đến tận nơi đây, cũng chỉ để nhìn thấy một chút Phúc Thụy của huyện tôi, hà hà, việc kinh doanh nơi này cũng nhờ đó mà không ngừng phát triển. Hai vị khách quý đừng có chê cười, nếu để đến hưởng phúc khí thì ăn ở cực khổ một chút, cũng không vấn đề gì mà."

Nói rồi bà ấy mở cửa phòng ra, có một mùi ẩm mốc bay sộc ra ngoài, xem ra đã rất lâu không có người ở. Bà ấy đưa chìa khóa phòng cho chúng tôi rồi rời đi.

" Chờ đã..." Chú hai gọi bà ta lại, sau đó lại đưa tiếp thêm một tờ 100 tệ cho bà ấy.

" Tôi có vài câu muốn hỏi, bà vào đây rồi chúng ta cùng nói chuyện."

Bà mập nhanh chóng cầm lấy tiền chú hai đưa, vui vẻ niềm nở bước lại vào phòng, rồi đóng chặt cửa.

" Vị đại huynh đây muốn hỏi chuyện gì?"

" Mở cổng trời vừa nãy bà nói là cái gì?"

" Mở cổng trời ấy à, mấy ngày trước trên trời của huyện nhỏ chúng tôi bỗng có một cổng trời được mở, chính là Nam Thiên Môn của Thiên Cung. Chuyện này các cậu không biết sao, hai cậu đến có phải để nhận Phúc Thụy không?"

Nghe lời của bà mập này, tôi thật sự không hiểu. Trên bầu trời của huyện này mở một cái cổng trời? Cổng trời của Thiên Cung? Không đùa chứ? Trên đời này có thần tiên sao? Trên trời có thiên cung không khoan hãy nói, cứ cho là có đi, nhưng sao tự dưng đột nhiên ai lại mở cái cổng trời đó ra làm gì?

Tôi nghe y hệt mấy lời viển vông. Tôi đang nghi ngờ xem có phải não của bà mập này có vấn đề không? Nhưng nhìn dáng vẻ của bà ấy thì không giống đang nói dối, hơn nữa người ngoại địa tới huyện đúng là rất đông, như đi trẩy hội.

Còn chú hai lại trầm tĩnh lạ thường, ông ấy hút một điếu thuốc rồi quay lại nói rằng: "Vào năm 94, ở trên trời một thành phố tên là Mỗ Hà Khẩu cũng từng xuất hiện hiện tượng mở cổng trời, lúc đó có rất nhiều người đến xem, đó quả thực là một điềm lành, kể rằng những người nhìn thấy nó sau này đều trở nên giàu có cả, bây giờ xã hội đã phát triển hơn, ai có máy tính có thể tìm thấy thông tin của sự kiện lần đó."

Tôi vô cùng kinh ngạc. " Thật hay giả vậy? Thực sự có chuyện này thật sao?"

Chú hai không để ý đến tôi, chỉ nói với bà mập đó rằng: "Bà nói tiếp đi, càng chi tiết càng tốt, mấy ngày trước ở đây sao lại mở cổng trời."

Bà ta gấp gọn tờ tiền đang cầm lại, sau đó nói với điệu bộ khoa trương, bắt đầu kể lại cho chúng tôi toàn bộ chuyện đó. Nghe bà ấy kể, tôi đã phải há hốc mồm kinh ngạc, thật sự là quá ly kỳ.

Vào một buổi sáng của vài ngày trước, hôm ấy bà ta bị Tào Tháo rượt nên mới phải dậy sớm hơn mọi hôm. Sau khi thức giấc thì cảm thấy có gì đó không đúng, bà ta phát hiện mây trên trời rất ít, lại rất mỏng manh, hơn nữa bầu trời chỉ xanh nhạt nhạt, không thấy trời xanh mây trắng như mọi hôm, cũng không có chút sương mù nào, chỉ cảm thấy có cảm giác rất kỳ ảo, rất tươi mới. Nói chung, nó khác hoàn toàn với mọi ngày. Không khí trong lành vô tận, hít một hơi vào trong, cảm thấy lục phủ ngũ tạng vô cùng dễ chịu, làm người ta cảm thấy thoải mái vô cùng.

Bà mập đó từ nhà vệ sinh đi ra thì nghe thấy một tiếng nhạc, hình như có người đang tấu thì phải, đầu tiên là một loại nhạc cụ, nhưng sau đó thì lại nghe thấy rất nhiều loại nhạc cụ khác nhau.

Bà ấy cũng không biết nó là những loại gì, chỉ thấy nó vừa giống tiếng sáo, vừa giống tiếng đàn nhị đang gảy, giai điệu được tạo ra kỳ lạ khôn lường, sau khi nghe xong toàn thân như vừa được gội rửa, khoan khoái dễ chịu, xua tan đi mọi buồn phiền bực dọc.

Bà ấy lắng tai nghe âm thanh đó thêm lần nữa, mới phát hiện dạo khúc vừa rồi là từ trên trời phát ra, lúc đó bà ta vô cùng kinh ngạc, làm sao có chuyện nhạc tấu từ trên trời phát ra được?
Sau đó bà ấy chạy ra ngoài cổng, hô hào làng xóm, rất nhiều người nghe thấy mà cùng chạy ra ngoài.

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên xem thì ai cũng nghe thấy có một bản nhạc kỳ diệu ở trên trời truyền xuống.
Có một ông cụ nói rằng, đó là nhạc của thiên cung, là ca khúc chỉ để cho thần linh trời phật thưởng thức.
Khi mọi người đang say sưa chìm vào giai điệu hoan lạc đó, bà mập đột nhiên nhìn thấy có hai cánh cửa trên trời hiện ra, ở ngay chính giữa cánh cửa xuất hiện một bảng hoành phi, bên trên được viết ba chữ vàng to đùng, lấp lánh - Nam Thiên Môn.

Bà ấy còn nói khi một cánh cổng vừa được mở ra, thì đã nhìn rõ được bên trong cánh cửa đó toàn là mây trắng bay lượn, mây vừa bay đi thì có một tòa kiến trúc phồn hoa rực rỡ, nó đều có kết cấu và mang phong cách cổ đại, y hệt như cảnh tượng trên phim, có người đang mặc một bộ cổ phục đi lại bên trong, còn có cả rồng vàng, kỳ lân trong truyền thuyết không ngừng múa lượn, quanh mình rồng phát ra hào quang rực rỡ, trên lưng kì lân có một đứa trẻ mặc áo yếm đào đang ngồi trên đó.

Mọi người đều đứng ngây ngốc, thực sự ai cũng không rời mắt được vẻ đẹp huyền diệu mê li này.

Mặt của bà mập khi đó mở to như miệng chuông đồng, cũng đứng đờ ra ngây ngốc. Bà ấy nhìn thấy có một vị tiên râu trắng như cước, da dẻ hồng hào tràn đầy phúc phí, trên tay phe phẩy quạt hương bồ đi qua, như là ....
y như là Thái Thượng Lão Quân. Dáng vẻ ông ấy y hệt với Thái Thượng Lão Quân được được miêu tả trong Đạo Giáo.

Bỗng lúc đó, có một người phụ nữ đứng cạnh hét lên: "Mọi người nhìn kìa, là tiên nữ."

Thế rồi tất cả họ nhìn thấy một tiên nữ đi đôi hài hồng, mặc chiếc váy xanh, đi từ cánh cửa bên kia đi qua, hơn nữa nàng tiên đó còn chậm chậm đưa chân ra bên ngoài cổng, cả người lơ lửng trên không trung, như thể đang từ trên trời hạ xuống mặt đất, thậm chí bà mập còn nhìn thấy vị tiên nữ kia đang mỉm cười với mình.

Cảnh tượng diệu kỳ này diễn ra trong khoảng 5 phút, ai đã nhìn thấy thì đều ngây người tại chỗ, một bức tiên cảnh làm họ như vừa bước ra từ trong giấc mộng.

Khoảng 5 phút sau, hai cánh cổng trời dần dần đóng lại, rồi nó từ từ biến thành một đường ánh sáng, đường ánh sáng này cứ thu nhỏ dần, mảnh như sợi chỉ, rồi nhẹ nhàng biến mất.

Ai nấy đều xôn xao bàn tán, đặc biệt là có cả một cụ già quỳ lạy dưới đất không ngừng khấn vái, trong miệng kêu lên: "Ngọc Đế mở cổng trời, các ngài hiển linh rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info