ZingTruyen.Info

[ Ngược tâm ] Thế thân !

Chương 7: Quá khứ không thể buông bỏ ( cuối )

thuyhien1504

Sau khi học xong lớp 12. Một thời gian sau anh dẫn cô về nhà nói với bố mẹ anh muốn kết hôn với cô. Nhưng anh không hiểu vì sao họ phản đối rất kịch liệt. Họ cho rằng cô là một cô gái nhà quê, không có cha mẹ, không có học thức, cũng chẳng phải tiểu thư gì đó :

-Tao tưởng mày chỉ quen nó một thời gian, không có tình cảm gì, không ngờ mày còn định lấy nó làm vợ sao ? Nhà họ Lục này không thể chấp nhận một đứa con dâu như vậy. Mày là người biết rõ điều đó.

 Anh đã rất tức giận và nói với họ 1 câu mà đến giờ anh vẫn nhớ rõ như in :

- Bố mẹ quan trọng vấn đề tiểu thư nhà nào lắm sao ? Được ! Con sẽ đi, đi khỏi nơi này. Không cần bố mẹ quan tâm nữa.

Cô vừa khóc vừa lắc đầu liên tục :

- Đừng... em không muốn vì em mà gia đình cãi vả nhau đâu

Nói rồi anh quay sang cô nắm chặt lấy bàn tay cô khẽ nói :

- Anh sẽ không để em chịu thiệt thòi. Hãy tin anh

Sau đấy, anh dắt cô bỏ đi trước mặt bố mẹ 

Ngay sau khi anh đi, bố anh tức giận đến mức lên tăng xông.

Mẹ anh thì ngoài khóc và bất lực thì chả làm được gì nữa 
Quản gia Trần lấy ngay điện thoại :
- Xin cho một chiếc cấp cứu đên đường xxx . Hãy nhanh lên !

Sau khi cãi nhau với bố mẹ xong anh quyết định dắt cô đi đăng ký kết hôn. Sau khi cầm được cuốn sổ chứng nhận kết hôn màu đỏ chói cô cảm thấy rất xúc động. Cô rất yêu người đàn ông này, vì cô mà người đàn ông này cãi nhau với gia đình thế nên cô càng phải trân trọng anh ấy. Khoảng 1 năm sau hai người dùng tiền tích góp được để mua 1 ngồi nhà. Cô thì vẫn tiếp tục học đại học. Quãng thời gian này mọi chuyện xảy ra rất êm đềm. Anh và cô vẫn rất hạnh phúc bên nhau. Sau đấy anh có kiếm một công việc để đi làm thêm, anh làm nhân viên ở 1 công ty, lương bổng cũng khá vả, cô thì sau giờ học thì đi làm thêm ở quán cafe. Dù cuộc sống khó khăn, nhưng hai người họ vẫn luôn yêu thương nhau như lúc ban đầu. Sau đấy anh được thăng chức lên làm quản lý. Càng lúc anh càng bận rộn với những công việc Anh luôn luôn bận rộn và ít về nhà hơn hẳn, cho đến 1 ngày. Hôm đấy, anh phải đi tiếp khách đến tận nửa đêm, vì say quá nên anh không thể về nhà . Đêm đấy, anh không biết rằng có 1 người con gái trong đêm ấy vì đã lo lắng cho anh. Nửa đêm, cô gái 1 thân 1 mình đi kiếm anh và đã bị tai nạn :

- Có ai ở đây không ? Có người bị xe đâm này
- Mọi người ơi, mau lại đây xem nào 

Ngay trước lúc cô nhắm mắt, cô ôm chặt bụng mình và nói thì thầm :
- Con ơi ! Cố lên nhé ! Đừng có chuyện gì xảy ra nhé 
Phải ! Cô có thai rồi, đứa bé đươc 1 tháng rồi. Dạo gần đây, cô cảm thấy mình hay bị nôn nhiều, '' bà dì '' lại còn đến trễ. Thế là cô quyết định đi bệnh viện khám thử kết quả là được tin cô có thai đã 1 tháng rồi. Đi về nhà trong tâm trạng vui vẻ, cô còn định tối khoe với anh. Kết quả chưa kịp khoe thì nó đã không còn nữa. Tối hôm ấy, do cô đợi mãi chưa thấy anh về, gọi điện thoại anh cũng không bắt máy, nhìn đồng hồ cô chợt nhận ra giờ đã gần 2 giờ sáng rồi. Từ đó đến giờ có bao giờ anh đi đến giờ này đâu. Lo lắng quá mức, cô khoác tạm áo vào chạy ra ngoài kiếm anh, cô không biết đi đâu kể kiếm hết. Chỉ biết đi lang thang trên đường với mong muốn được gặp anh. Đang đi, bỗng dưng.... 1 chiếc xe hơi chạy với tốc độ vượt quá mức đâm vào cô. Chủ nhân của chiếc xe ấy được cho là vượt đèn đỏ nên mới dẫn đến vụ tai nạn.

------- Sáng hôm sau -------

Sau khi tỉnh rượu anh liền lo lắng cho cô và chạy về nhà :

- Chết tiệt ! Không biết cô ấy ở nhà một mình có sao không ?

- Tiểu Huyên ơi, em đâu rồi ? Em đi đâu rồi 

Gọi điện thoại cô cũng không bắt máy. Bỗng nhiên anh thấy số cô gọi hiện trên màn hình điện thoại :

- Huyên à... em đi đâu vậy ? sáng giờ ...
- Xin hỏi anh có phải chồng của cô Hàn Huyên không ạ ?

Nụ cười trên môi anh chợt tắt, anh hỏi lại :

- Các người là ai vậy ? Sao lại cầm máy của vợ tôi ?

- Chào anh, chúng tôi gọi từ bệnh viện abc tối qua cô Hàn Huyên đã bị tai nan, và được người qua đường đưa vào cấp cứu. Cô ấy đã qua đời từ tối quá. Mong anh.....

BỘP !

Điện thoại anh rớt xuống đất vỡ tan thành nhiều mãnh. Tai anh ù đi và không còn nghe được gì nữa. Anh khởi động xe chạy thật nhanh vào bệnh viên. Trên đường đi anh mong là mình chỉ nghe nhầm thôi. Huyên của anh sẽ không làm sao hết.

- Vợ của tôi ! Huyên... Huyên
- Tại sao ? Tại sao .....cô ấy lại như thế này ?

Gương mặt anh đầy vẻ bất an 

- Thai phụ Hàn Huyên đã qua đời do bị xe đâm và nguyên nhân tử vong là do mất máu quá nhiều

Tai anh căn bản là không nghe rõ gì hết, nhưng có 2 chữ làm anh không thể không nghe được '' Thai phụ ? Cô ấy có thai sao ? ''

- Có lẽ cô ấy chưa nói cho anh biết...đứa bé đã được 1 tháng rồi. Xin chia buồn cùng anh !

Anh chết lặng sau khi nghe tin. Huyên của anh, Huyên của anh bỏ anh đi rồi !

 Nói rồi, vị bác sĩ kia bỏ đi, để lại anh một mình trong nhà xác lạnh lẽo. Cô đang được trùm kín bằng một tấm vải trắng :

- Huyên à ! Em tỉnh dậy đi, em đã nói sẽ sống với anh suốt cuộc đời mà. Đừng bỏ anh mà Huyên, ....anh không thể nào sống thiếu em được. Em bảo khi nào có con....chúng ta sẽ xây cho con một phòng ngủ thật đẹp và.... mua thật nhiều đồ chơi mà. Sao em không giữ lời hứa ? Bây giờ... chúng ta có con rồi, em tỉnh lại đi. Anh xin em đó Huyên..... Đừng bỏ anh một mình 

Anh rất hối hận vì đêm đã đi và không gọi điên thoại cho cô. Nếu không vì anh, cô sẽ không như vậy. Anh thật đáng chết. Nói rồi anh khóc òa lên như một đứa trẻ . Ôm lấy Huyên, anh lẩm bẩm 

- Huyên à ! Anh thật đáng chết, anh không muốn sống cuộc sống mà không có em đâu. Tỉnh dậy đi Huyên !

---------------------------------------------

Hai cô cậu thiếu niên từng ôm nhau trong cánh đồng thề hẹn sẽ bên nhau mãi mãi. Giờ đây, cô gái ấy nằm trong quan tài, người lạnh như một cỗ băng. Chàng trai ngồi kế bên, ôm chặt cỗ quan tài không rời nửa bước, lẩm bẩm gì đó. Nhưng cô không đáp lại anh ! Hôm ấy, lần đầu tiên anh khóc hết nước mắt, hôm ấy cô qua đời, hôm ấy anh mất đi người anh yêu, hôm ấy thế giới anh sụp đổ, hôm ấy chúng ta mất nhau. Tuyệt vọng biết bao !


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info