ZingTruyen.Com

NGỦ DẬY MỘT GIẤC, GAME YÊU ĐƯƠNG ĐÃ BIẾN THÀNH GAME KINH DỊ [EDIT | ĐAM MỸ]

Chương 49. Thái sinh (11)

LanhNguyetCung14

Chương 49. Người ngồi trên xe lăn

Hắn ngồi trên xe lăn gỗ, thân thể gầy gò vượt xa so với người bình thường, khuôn mặt cũng nhuốm màu nhợt nhạt, chỉ riêng lông mi lại đen nhánh, càng tôn thêm vẻ diễm sắc khiến người khác kinh hãi run sợ.

Bàn tay kia buông lỏng từ trên bài vị, cả người hắn ngả vào giữa xe lăn, khẽ nâng đầu lên nhìn đứa nhỏ ở trước mắt.

Hiện tại vóc dáng của Khấu Đông vẫn là trẻ con, cho dù có đứng cũng không cao hơn người ngồi bao nhiêu. Thiếu niên nặng nề nhìn chăm chú vào y, vẻ tập trung khiến người ta không rét mà run, bất chợt, hắn bỗng lên tiếng: "Tiến lên đây chút."

Khấu Đông còn chưa kịp phản ứng, em bé đầu to ở sau lưng đã run rẩy đẩy nhẹ y một cái, khiến y tiến lên trên vài bước.

"Đây là người mới đến," Nó khiếp đảm giải thích với thiếu niên, "Hai ngày trước vừa tới..."

Những lời này giống như đang giải thích gì đó, lại có vẻ muốn lẩn tránh. Thiếu niên nhìn nó một cái, âm thanh nhàn nhạt không rõ là giận hay vui: "Em ấy tới rồi mà mày cũng không nhìn ra?"

Em bé đầu to nghe xong lời này, thần sắc trên mặt càng thêm khiếp sợ, bịch một tiếng quỳ rạp xuống mặt đất. Nó nuốt nước bọt, vội vàng nói: "Tuổi của người đó phải lớn hơn chút nữa. Người ấy lúc đó cũng đã, cũng đã —— 3, 4 tuổi rồi —— "

Thiếu niên cười một tiếng, không trả lời câu này, chỉ dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt đứa trẻ trước mắt.

Từ cằm, đến gương mặt, từng chỗ từng chỗ đều được hắn vuốt ve hết sức nhẹ nhàng lại vô cùng cẩn thận tỉ mỉ. Cuối cùng bàn tay xê dịch lên trên, chậm rãi phủ kín đôi mắt Khấu Đông.

Bàn tay ấy không có nhiệt độ khiến Khấu Đông khẽ rùng mình một cái.

Mỹ nhân xà nhỏ giọng gọi một tiếng tiên sinh, cũng như đang do dự. Rõ ràng tuổi của thiếu niên vẫn còn nhỏ, nhưng một tiếng này bọn nó đều gọi cực kỳ thuận miệng, chẳng có vẻ gì là không tình nguyện, trái lại trông cứ như thể đã quen từ lâu.

"Tiên sinh, cậu ấy không phải độ tuổi đó... Huống hồ cậu ấy mới bị mang vào, có cha có mẹ —— "

Nửa lời còn lại của hắn vẫn chưa nói ra, đương nhiên đây không phải là người mà thiếu niên trước mặt muốn tìm. Theo hắn thấy, thiếu niên dường như đã phát điên vì không thể tìm được người đó, hiện giờ cứ thấy khuôn mặt nào có nét tương tự thì đều nói là phải.

Ý cười của người trước mặt càng sâu. Hắn không quay đầu nhìn mỹ nhân xà, chỉ nói: "Mày cảm thấy tao điên rồi?"

Mỹ nhân xà nhất thời cúi đầu đứng yên, thấp giọng nói: "Không dám."

"Việc này có gì mà không dám." Thiếu niên nói, sau đó hỏi Khấu Đông, "Ta có thể gọi em là gì?"

Còn chưa đợi Khấu Đông trả lời, hắn lại tự đáp: "Ta lỡ lời rồi —— đương nhiên ta phải gọi em là bé con."

"Bé con à..."

Bàn tay hắn càng nắm chặt cậu bé hơn, cảm nhận lấy xúc cảm ấm áp trên da thịt, cuối cùng từ từ cong cong khoé môi.

"Tốt," Hắn thì thầm nói, "Tốt lắm."

Tiêu Ngọc nhìn trái nhìn phải, lại càng không thể tưởng tượng, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: "Các người quen nhau hả?"

Khấu Đông không có tâm trạng để ý câu hỏi của ả, chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm vào NPC trước mắt.

Tên này ——

Y có trực giác cực kỳ mãnh liệt, cơ hồ là gào thét từ tận đáy lòng nói với y rằng đây là Tiểu Xuyên Tử.

Nhưng lại nảy ra một vấn đề khác, nếu đây là Tiểu Xuyên Tử, y phải làm thế nào mới có thể mang hắn chạy ra khỏi trấn Đào Nguyên cùng với mình?

Ánh mắt y chậm rãi trượt xuống, đầu tiên đập vào mắt chính là đôi chân không hề tồn tại của đối phương: "......"

Chẳng lẽ ôm cả người cả xe lăn chạy hả?

Kích thích như vậy sao?

Thiếu niên cũng chú ý tới ánh mắt của y, nhưng hắn không buồn để ý, chỉ nói: "Dọa đến bé con rồi."

Bên trong hai đoạn ống quần đều trống không.

"Đừng sợ," Thiếu niên nói, nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay y, "Nếu em sợ, ta sẽ bảo bọn chúng lắp hai đoạn vào."

Khấu Đông: "......"

Anh hai à, lời này của anh có vẻ hơi kinh dị rồi đấy, lắp mỗi cái chi giả thôi mà sao phải dùng tư thế như kiểu sắp cưa chân người sống xuống vậy...

Y chịu đựng cảm giác khiếp sợ hãi hùng này, miễn cưỡng gọi theo cách xưng của bọn họ: "Tiên sinh?"

"Ừm."

"Em vẫn còn hai người bạn," Khấu Đông nhỏ giọng nói, "Bọn em đã hẹn là lát nữa phải gặp nhau, rồi còn phải cùng ngồi xe ngựa về nữa... Em sợ họ sẽ sốt ruột..."

Thiếu niên hơi thả lỏng tay ra, hỏi: "Hồng Tiêu?"

Mỹ nhân xà đung đưa cái đuôi nhọn, lên tiếng.

"Đưa hết mấy người còn lại đến đi," Thiếu niên nói, ngả vào xe lăn, "Tao cũng muốn xem thử."

Hắn không hề có ý định để Khấu Đông rời đi.

Vài phút sau, Khấu Đông nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc đi từ cửa vào. A Tuyết và Tống Hoằng vẫn luôn đứng ở cửa thu tiền, đột nhiên bị gọi lên nên có hơi sững sờ, không biết là chuyện gì xảy ra. Chờ đến khi nhìn thấy Khấu Đông đang bị thiếu niên trước mặt túm lấy, sắc mặt hai người càng thêm ngờ nghệch.

Đây là ai?

NPC này ở đâu tự nhiên chui ra thế?

Bọn họ không kịp che giấu biểu tình của mình, vừa vặn bị thiếu niên trước mắt tóm được. Thiếu niên cũng chẳng thèm so đo, chỉ nói: "Hai đứa là bạn của bé con?"

Tống Hoằng: "......"

A Tuyết: "......"

Bé con gì cơ?

Đoạn này ở chỗ nào cốt truyện thế?

Cô gái nhỏ nhạy bén liếc mắt nhìn Khấu Đông, trong đầu đã có phỏng đoán mơ hồ, cúi đầu trả lời phải. Thiếu niên lại quan sát bọn họ thêm lần nữa, nói là quan sát nhưng kỳ thật còn chả thèm nhìn thẳng, đôi mắt hắn chỉ sỗ sàng quét từ đầu xuống chân.

"Vậy cứ ở lại đi," Hắn nhàn nhạt nói, "Không cần qua bên kia nữa."

Mỹ nhân xà lên tiếng, giọng nói rõ ràng vẫn còn do dự: "Tiên sinh, vậy còn đám súc sinh bên đó..."

"Chỉ cần ba người," Vẻ mặt thiếu niên có chút không kiên nhẫn, "Nói cho bọn chúng rằng những đứa khác không sao cả, chỉ là ba người này —— tao sẽ giữ."

Mỹ nhân xà nói: "Dạ vâng."

Sau đó lập tức im lặng, không dám hé răng.

Trong lòng Khấu Đông nảy ra rất nhiều suy nghĩ, nhưng e ngại đám nhân quỷ [1] đông đúc trước mắt, không tiện mở miệng.

[1] Nhân quỷ: người biến thành quỷ.

"Đi đi," Thiếu niên nói với y, "Căn phòng của anh với em vẫn được giữ lại —— em tới xem thử, có thích hay không."

Mỹ nhân xà vỗ vỗ một cái, mọi người lập tức tản ra như chim tước. Tống Hoằng do dự tại chỗ một lúc, lưỡng lự muốn đuổi theo lại bị em bé đầu to kéo về.

Đối với hai người này, thái độ của nó sẽ không hoà nhã như Khấu Đông, lông mày nhíu chặt.

"Đi làm gì?"

Trong lòng Tống Hoằng cả kinh, giải thích nói: "Ba người chúng tôi ở cùng nhau, tôi có hơi lo lắng..."

"Không cần phải lo lắng."

Đầu của em bé đầu to gắt gỏng che lại tầm mắt anh, nói: "Chớ chọc giận tiên sinh —— đi mau, đi mau!"

Tống Hoằng hết cách, đành phải đứng đó lưu luyến đến nỗi bị NPC đuổi ra ngoài. Đợi tới khi ra trước cửa, cuối cùng vẫn không nhịn được mà quay đầu lại nhìn, chỉ thấy được thiếu niên ngồi trên xe lăn gấp gáp lôi kéo cánh tay Khấu Đông, chậm rãi dẫn y vào sâu trong đám sương trắng.

Tình huống này rốt cuộc là như thế nào?

Anh thấp giọng hỏi cô gái nhỏ: "Em thấy sao? Việc này quá bất thường."

Ngay cả với Tống Hoằng, anh cũng chưa bao giờ nghe thấy hay chứng kiến tình trạng nào như vậy xảy ra. Mặc dù biết trò chơi này vô cùng thiên vị Khấu Đông, nhưng không thể nghĩ lại thiên vị tới trình độ này.

Nói thế nào nhỉ —— Nếu Khấu Đông không phải người chơi thì có lẽ y còn bị lầm tưởng là NPC trong cốt truyện của phó bản.

Nhất là loại kịch bản ánh trăng sáng của boss này, có khác gì chiếm hết phúc lợi cốt truyện cao cấp không.

Cô gái nhỏ ngồi xuống bậc thềm trước cửa son, ngược lại còn bình tĩnh hơn cả anh: "Bình thường."

Tống Hoằng: "Bình thường chỗ nào?"

Cô dừng một chút, nói tiếp: "Trước đây chúng ta đã từng nói về vấn đề này rồi."

Hai người bọn họ có chút khác biệt với Khấu Đông. Khấu Đông chỉ là người bọn họ kết bạn trong trò chơi, ở thế giới hiện thực không hề quen biết; Tống Hoằng với A Tuyết lại không giống vậy, hai người vốn dĩ đã biết nhau ở thế giới thực, cũng rất rõ ràng về tình huống gia đình và thân phận của đối phương.

Sau khi ra khỏi phó bản Siren, lúc bọn họ cùng tập hợp lại một chỗ thảo luận về cốt truyện, cũng đã nhắc đến đặc thù của thanh niên này.

Chỉ là khi ấy sự đặc thù này còn chưa nổi bật quá mức giống bây giờ, cứ như nhóm NPC đều đặc biệt chú ý đến y vậy. Lúc đó Tống Hoằng cho rằng, chắc cũng bởi thao tác của Khấu Đông đã vượt ra ngoài dự đoán của mọi người, thế nên mới kéo thù hận, tóm gọn đơn giản bằng 2 từ, hút quái.

Nhưng lần này, việc đó hoàn toàn không thể gọi là đặc biệt chú ý, mà phải là rõ mồn một như ban ngày  mới đúng —— thậm chí giờ còn có cả nhiệm vụ phụ tuyến liên quan tới y.

Trò chơi này căn bản không thèm che giấu bất công của nó, trực tiếp viết hẳn hai chữ thiên vị lên mặt.

Tống Hoằng khẽ thở dài một hơi.

"Nói như vậy, đúng là khiến người khác ghen tị." Anh thì thầm nói, "Cho dù có phạm phải sai lầm gì, bọn hắn cũng sẽ không hạ tử thủ [2]..."

[2] Đại loại là hành động không gây ra chết chóc.

A Tuyết lại nói: "Có thể coi là chuyện tốt thật sao?"

Cô dừng một lúc, nói tiếp: "Bị nhân ngư kéo vào làm thành sào huyệt, ngày ngày đêm đêm đẻ trứng vì hắn —— cũng coi là chuyện tốt?"

Tống Hoằng hơi run lẩy bẩy, mới nhớ ra chuyện này.

"Đương nhiên không phải." Thẳng nam sắt thép trả lời từ nội tâm, "Nếu như vậy còn không bằng chết đi cho rồi."

A Tuyết nói: "Ngược lại tôi thấy chuyện đó cũng cần thiết phết đấy, như vậy mấy anh mới biết phụ nữ sinh con vất vả thế nào."

Lồng ngực Tống Hoằng trúng ngay một mũi tên, bất đắc dĩ nói: "Đừng có đánh đồng thế chứ... Không phải tên con trai nào cũng là dân xì trây đâu, được chưa?"

Anh cẩn thận suy nghĩ, lại nhíu mày.

"Nói như vậy thì vẫn rất kỳ quái," Anh thấp giọng nói, kéo đề tài này về việc chính, "Bọn hắn yêu cậu ta, nhưng lại muốn tra tấn cậu ấy —— "

Thái độ này có vẻ đối lập quá rồi đấy.

Cô gái nhỏ rũ chân, không kể về chuyện liên quan đến "Thanh niên kia" mà cô từng thấy nhắc trên diễn đàn.

Nhưng nếu giống như cô suy nghĩ...

E rằng thanh niên, không những cần phải tìm được chìa khoá của mấy phó bản này đâu.

Mà phải tháo gỡ toàn bộ lời giải của câu đố từ trò chơi《 Vong Nhân 》.

*

Chìa khóa hình người còn đang bám theo NPC ngồi trên xe lăn, một đường bị mang vào bên trong. Đến lúc này y mới biết, căn phòng vốn chỉ đặt tế đàn này thực ra rất sâu, ở nơi cuối cùng vẫn còn có một cánh cửa khác, khi mở ra lại là một căn phòng mới.

Trong căn phòng này không có người nào hết, nhưng lại không có lấy một hạt bụi, được quét tước sạch sẽ tinh tươm. Bên trong phòng bày biện đầy đủ nội thất, trên bàn còn có thứ gì đấy, ánh vàng rực rỡ chói mắt người nhìn.

Mỹ nhân xà đi theo bọn họ tiến vào, nói với Khấu Đông: "Đây đều là khúc liễu hoàng [3] thượng hạng..."

[3] Tên một loại gỗ.

Hắn vung nhẹ cái đuôi lên mặt bàn kia.

Khấu Đông sờ sờ, chất gỗ tinh tế, còn thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt.

"Những thứ trên bàn đều là đồ mà tiên sinh chuẩn bị cho ngài từ xưa," Không biết khi nào mỹ nhân xà nói chuyện với y đã đổi thành kính ngữ, nói, "Hàng năm tiên sinh đều sẽ mua một xe đồ chơi đến..."

Bấy giờ Khấu Đông mới nhìn rõ, trên bàn toàn là đồ chơi cho con nít. Trống bỏi, hoa đăng hình con thỏ được chế tác vô cùng tinh xảo, con châu chấu bằng cỏ mà chẳng biết lão nhân nhà ai có thể khéo tay bện ra. Ngoài ra còn có rất nhiều đồ trang trí kim ngọc, sơn son thếp vàng, trạm trổ rồng phượng, nhìn qua cũng biết giá trị phi phàm của chúng.

Chẳng biết là đào ở đâu ra lắm mà có thể để đầy ắp cả một bàn.

"Còn thứ này," Mỹ nhân xà nói, "Tiên sinh nói, ngài thích nhặt đá nhỏ."

Cục đá hình thù kỳ quái, đựng trong một chiếc hộp tinh xảo.

Thiếu niên lại duỗi tay, lập tức hất văng cái hộp.

Khấu Đông: "...???"

Y không thể hiểu nổi mà nhìn đối phương, tại sao chẳng nói chẳng rằng đã hất đồ như thế?

Thiếu niên trên xe lăn nói: "Ném."

Hắn nhàn nhạt nói: "Ngày trước bé con trông thấy những thứ này mắt sẽ sáng lên —— Bây giờ không thích nữa rồi."

Khấu Đông thầm thán phục với sự nhạy bén của hắn, y liếc mắt với con trai mình, đều có chút cảnh giác.

Y bổ sung thêm: "Chẳng qua đã lớn rồi."

Lớn rồi thì sẽ không còn thích mấy thứ đồ chơi như hồi nhỏ, việc này cũng bình thường.

Thiếu niên gật đầu, giống như hoàn toàn không để ý: "Không sao. Em thích cái gì cứ bảo, để cho bọn nó đi mua lại."

Khấu Đông đột nhiên sinh ra ảo giác được tổng tài bá đạo bao dưỡng...

Thiếu niên dường như rất mệt mỏi, nói với y thêm vài lời rồi tự đẩy xe lăn ra đi ngoài. Khấu Đông ở một mình trong phòng, nhân cơ hội định thăm dò mỹ nhân xà, nhưng đối phương chỉ lắc đầu, hồi lâu mới nói: "Coi như nhận lầm người thì cũng không thể nói."

Khấu Đông nói: "Vì sao?"

Mỹ nhân xà nói: "Người và quỷ giống nhau, đều phải dựa vào niệm tưởng. Nếu niệm tưởng cũng mất, vậy chẳng còn ý nghĩa gì nữa."

Hắn nói xong câu này, lại nhẹ nhàng thở dài một hơi, ê ê a a xướng lên hai câu trong Mẫu đơn đình mà mọi người vẫn thường biết: "Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm..." [4]

[4] Gốc 情不知所起,一往而深: Tình còn chưa nổi, đã sâu tựa bao giờ. (Bắt nguồn từ "Mẫu đơn đình" là một trong những vở kịch nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc, do nhà soạn kịch nổi tiếng thời kỳ nhà Minh là Thang Hiển Tổ sáng tác. Nội dung hai câu hát đại loại là chỉ ái tình còn chưa được phát hiện ra, nhưng bất giác đã vô cùng sâu đậm.)

Đêm nay, Khấu Đông không thể trở về. Bên kia cũng không có người nào đến truyền tin, đối với chuyện đoàn xiếc thú giữ người, dường như đám mẹ mìn đã cam chịu.

Khấu Đông thương lượng với Diệp Ngôn Chi, càng nghĩ càng cảm thấy cổ quái.

Vốn dĩ y cho rằng đoàn xiếc thú thuộc sự sở hữu của mẹ mìn, nhưng hiện giờ xem ra đám mẹ mìn cũng không quản được chuyện gì trong căn phòng này, ngược lại quản sự lại là Tiểu Xuyên Tử.

Tiểu Xuyên Tử cũng coi như có thâm cừu đại hận, đáng lẽ hắn phải nhắm tới mẹ mìn, tại sao lại giúp đỡ mẹ mìn đi tra tấn những đứa trẻ đó?

Thậm chí còn biến bọn nó thành loại quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ?

Y vốn tưởng rằng điều này chứng tỏ đoàn xiếc thú với đám mẹ mìn kia là cùng một nhóm. Nhưng ngày ấy khi nghe mỹ nhân xà nói chuyện, cách xưng hô với đối phương hiện rõ ràng vẻ cực kỳ chán ghét, còn gọi thẳng là súc sinh.

Đây không phải cách xưng hô hay ho gì.

Diệp Ngôn Chi trầm mặc một lát, nói: "Bọn họ phải rất hận mẹ mìn."

Khấu Đông cũng gật đầu.

"Theo lý mà nói thì đương nhiên là vậy. Nhưng bọn hắn lại không động thủ, chứng tỏ một điều rằng ở chỗ mẹ mìn có thứ mà bọn hắn kiêng kị."

"Là thứ gì?"

Y cẩn thận ngẫm nghĩ. Thành viên trong đoàn xiếc thú này, đều đã biến thành quỷ. Thứ có thể khiến bọn hắn kiêng kị, sợ hãi, không dám xuống tay...

Y bỗng run rẩy, đột nhiên tỉnh ngộ, buột miệng thốt lên: "Là hài cốt!"

Diệp Ngôn Chi cũng ngẩn ra.

"Chắc chắn là hài cốt!" Khấu Đông nói, "Cưng nghĩ thử xem, quỷ còn có thể sợ hãi cái gì? Ngoại trừ thần phật, cũng chỉ còn lại xương cốt của bọn họ —— đó chính là nhược điểm."

"Chúng ta ở bên này hay bên kia, đều không thấy bất kỳ đồ vật nào liên quan tới thần phật. Hơn nữa việc làm của đám mẹ mìn ấy cũng đâu phải việc mà con người nên làm, không có khả năng được thần phật phù hộ."

"Vậy chỉ có hài cốt. Ban đầu bọn hắn vốn ở trong rạp xiếc, sau khi chết rồi cũng chỉ có mẹ mìn tới xử lý thi thể. Chỉ là không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, sau khi chết bọn hắn lại không đi xuống địa phủ, ngược lại là biến thành quỷ hồn, thậm chí còn lưu lại tại đoàn xiếc thú này —— muốn báo thù mà không báo được. Nhưng đám mẹ mìn vẫn sợ hãi bọn hắn, không dám cự tuyệt yêu cầu mà bọn hắn đưa ra.

Y càng nói càng cảm thấy mạch suy nghĩ rõ ràng, bỗng nhiên vỗ tay một cái.

"Nói như vậy, chỉ cần trộm hài cốt của bọn họ ra —— bọn họ sẽ có thể báo thù."

Người tí hon ngồi ở trên vai y, gật đầu rất nghiêm túc: "Có đạo lý."

Chỉ là có chút khuyết điểm.

Thành viên của đoàn xiếc thú này còn có thể tìm mẹ mìn báo thù.

Vậy những đứa trẻ bị thành viên đoàn xiếc thú biến thành quái vật phải tìm ai để báo thù bây giờ?

Suy nghĩ này, khiến đôi mắt Diệp Ngôn Chi càng thêm thâm trầm. Nhưng lo lắng thế nào thì hắn cũng không thể nói với khấu Đông.

Khấu Đông nói: "Vậy tiếp theo, chúng ta phải thử xác minh trước, liệu thực sự có hài cốt hay không?"

Y nói phỏng đoán cho hai người ở chỗ khác, Tống Hoằng cùng A Tuyết đều giật bắn mình. Việc này không nên chậm trễ, ba người thương lượng xong, quyết định hôm nay phải đi tìm thử trước xem thế nào.

Khổ nỗi Khấu Đông vừa mới bước chân đến cửa, gã giữ cửa thân thể cường tráng đã ngăn cản đường đi của y, lớn tiếng nói: "Thiếu gia, ngài muốn đi chỗ nào?"

Khấu Đông: "... Tôi có chút việc quan trọng, cần phải ra ngoài giải quyết."

Nói rồi, y định chui qua phía dưới cánh tay đối phương. Nhưng thân thủ gã giữ cửa lại nhanh nhẹn, vươn một bàn tay ra, lại nhấc y trở về rồi thả vào trong phòng như cũ, động tác nhấc y lên như thể xách một con gà con gầy yếu. Gã âm u nói: "Ngài có chuyện gì, có thể tùy tiện sai người đi làm, không cần ngài tự mình ra ngoài."

Khấu Đông nhìn gã chằm chằm.

"Không được ra thật?"

Gã giữ cửa: "Không được."

Khấu Đông: "......"

Cái chức vụ thiếu gia này của y không có tí xíu tự do thân thể nào.

Làm lòng người bí bách mà.

Tống Hoằng cùng A Tuyết đứng ở ngoài cửa đều đang nhìn y. Tống Hoằng nói: "Làm sao bây giờ? Hay là hai chúng ta đi trước vậy?"

Kỳ thật anh rất mong Khấu Đông có thể đi cùng. Có đối phương bên cạnh, ít nhất sẽ được người ở đoàn xiếc thú che chở, đối với ba người mà nói cũng là một loại bảo hộ.

Nếu chỉ có hai người bọn họ đi mà bị phát hiện, e rằng không gặp nổi chuyện gì tốt, mà đã không tốt thì có khi lại phải đi rút một lượt người gỗ ấy chứ.

Nhưng...

Anh nhìn Khấu Đông, vẻ mặt do dự. Khấu Đông cũng nghĩ đến điểm này, nói: "Không được, tôi phải đi."

Tống Hoằng im lặng nhìn y: "......"

Đi như thế nào?

Khấu Đông suy nghĩ, dậm dậm chân, lại hỏi gã giữ cửa: "Chú có để tôi ra ngoài không?"

Lần này gã giữ cửa không trả lời, chỉ vung tay chặn ngang giữa không trung, thái độ dứt khoát.

Khấu Đông thở dài: "Được rồi."

Y nói như vậy, mấy người còn tưởng rằng y muốn từ bỏ. Nào biết y lại bổ sung ngay một câu vào: "Thế thì tôi đành khóc vậy."

Mọi người ở đây: "......?"

Khóc?

Khấu Đông giơ tay, dùng sức véo trên người mình một cái thật mạnh. Thân thể của y lúc này vẫn là trẻ con, làn da cũng rất non mịn, chỉ véo một cái đã đỏ bừng cả mảng. Rất nhanh, trong đôi mắt của y bắt đầu lấp lánh ánh nước, thút tha thút thít, y hệt đứa nhỏ đáng thương.

"Oa..." Khấu Đông phóng to âm lượng, khóc kinh thiên động địa, "Hức hức hu hu... Chú không cho tôi đi ra ngoài hu hu hu!"

Gã giữ cửa: "......"

Hai người Tống Hoằng: "......"

Diệp Ngôn Chi: "......"

Đây là thao tác kiểu quái gì thế, giờ còn chơi được cả trò làm nũng với NPC sao?

Diệp Ngôn Chi không trải qua phó bản thứ nhất nên đương nhiên không biết Khấu Đông có thể chơi được kiểu như vậy, trong lúc nhất thời chẳng rõ là vì kinh sợ hay sững sờ, ngơ ngác đứng im như trời trồng. Ngược lại Khấu Đông lại chẳng có một chút gánh nặng tâm lý nào trong lòng, thứ nhất, y cũng đâu phải chưa khóc với cha đỡ đầu bao giờ, câu đó phải nói thế nào nhỉ? Trước lạ sau quen ấy mà.

Thứ hai, hiện tại y vẫn là trẻ con. Trẻ con khóc thì có làm sao? Quá bình thường! Không khóc mới là kỳ quái đấy?

Gặp phải chuyện mình không giải quyết được thì phải mách người lớn —— Có cái đùi vàng to đùng ngay trước mắt như vậy, ôm một cái thì làm gì được nhau nào?

Khấu Đông nghĩ đến đó lại càng khóc ầm ĩ. Âm thanh này của y, thành công gọi hết toàn bộ mọi người trong đoàn ra, mỹ nhân xà và em bé đầu to đứng ở trước, đằng sau nào là người gấu, người bình hoa... Khung cảnh hỗn loạn nhốn nháo cả lên, một tràng âm thanh hỏi y làm sao vậy. Khấu Đông chỉ lắc đầu không nói lời nào, thẳng đến khi nghe thấy tiếng xe lăn lộc cộc vang lên, những người đứng ở trước mới tản ra, nhường lại vị trí cho người này. Bấy giờ y mới đột nhiên nhào lên trước, ngay lập tức tủi thân uất ức ghé vào tay vịn xe lăn.

Ôm đùi, đương nhiên phải ôm cái đùi vàng tối cao kia một cái.

Khấu Đông cực kỳ am hiểu việc này, mở miệng liền nói: "Tiên sinh..."

Y chỉ nhỏ giọng kêu một câu như vậy, giống như phải chịu oan ức lắm, nửa chữ cũng không nhả ra. Chỉ chôn mặt ở trên tay vịn.

"Em khóc rồi."

Lời nói của hắn ngập tràn tư thế mưa gió sắp ập đến, gã giữ cửa kinh sợ, tay chân mềm nhũn, đột nhiên quỳ rạp xuống đất.

Thiếu niên nói: "Xảy ra chuyện gì?"

Khấu Đông qua nửa ngày vẫn không hé răng, đợi đến khi hỏi lại, mới nhỏ giọng nói: "Tiên sinh để em ở đây, chẳng lẽ là muốn giam em lại sao?"

Cằm của thiếu niên kéo căng. Sau một lúc lâu, hắn mới nhàn nhạt nói: "Vì sao lại hỏi như vậy?"

Khấu Đông thấp gọng nói: "Chú ấy không chịu để em đi ra ngoài..."

Y ngẩng đầu lên. Gương mặt của đứa nhỏ phúng phính đầy đặn, hai má ửng hồng, đôi mắt vừa đen lại tròn, cả người cứ như cục bột mềm được nhào ra, đâm nhẹ một cái là lõm thành cái hố nhỏ: "Em... không thể đi ra ngoài sao?"

Một cái liếc mắt này cũng khiến Tống Hoằng bất giác bị manh đến mức nhảy dựng.

Ngón tay của thiếu niên hơi rút lại, hỏi: "Em muốn đi ra ngoài?"

Hắn giống như lại nhìn thấy đứa nhỏ năm nào chỉ cao đến đầu gối mình, lôi kéo cánh tay của hắn, dùng chất giọng non nớt nói với hắn muốn đi ra ngoài.

Khi ấy hắn không hề ngăn cản, bởi lúc đó hắn cho rằng, bản thân đã đủ sức để bảo vệ bé con rồi.

Sau đó...

Đôi mắt hắn dần sâu thêm, khớp hàm cũng cắn chặt.

Sau đó hắn mới biết được rằng bản thân đến tột cùng đã sai lầm triệt để thế nào.

Từ đấy về sau hắn đã hạ quyết tâm.

Hắn tuyệt đối sẽ không, sẽ không bao giờ ——

Để bé con rời khỏi sự bảo hộ của mình nửa bước một lần nữa.

Không biết tại sao, sau khi hỏi một câu này, Khấu Đông lại nhìn ra được một loại chấp nhất trên vẻ mặt người ngồi ở xe lăn. Mỹ nhân xà cũng phát hiện ra điều ấy, lại gần thì thầm nói gì đó.

Thiếu niên nghe, cuối cùng gật gật đầu.

"Có thể."

Khấu Đông mừng thầm: "Em có thể đi ra ngoài?"

"—— Có thể." Thiếu niên bổ sung câu này cho hoàn chỉnh, "Nhưng phải ở cạnh ta."

Hắn nhìn vào mắt mỹ nhân xà.

Khấu Đông có chút kinh ngạc, điều này không giống như y tưởng tượng, Nhưng suy nghĩ lại, nếu y đi xem hài cốt thì đương nhiên cũng không cần sợ việc dẫn theo đối phương.

Nhìn từ góc độ này, hai bên cũng có thể coi như là chiến hữu cùng chiến hào.

Nghĩ như vậy, y lập tức đồng ý. Ngay sau đó đã có người đánh xe ngựa đến, thật cẩn thận mang cả người lẫn xe lăn đặt lên trên. Ba người Khấu Đông đi theo lên xe, thả rèm xe xuống.

Mỹ nhân xà đứng tại chỗ nhìn theo bọn họ đi xa, mãi đến lúc không còn nhìn thấy bóng dáng xe ngựa, mới nghe thấy em bé đầu to bên cạnh thấp giọng nói: "Anh thuyết phục tiên sinh kiểu gì vậy?"

Bọn hắn đều biết rõ ý tưởng của người kia. Dây xích vàng, vòng bạch ngọc —— sau khi tìm được đứa trẻ ấy, người nọ chưa bao giờ muốn giúp y, mà là muốn khoá y lại.

Khóa y ở trên giường, ở trong căn phòng đó. Từ giây phút này, ngày ngày đêm đêm, nửa canh giờ cũng không thể rời khỏi hắn.

—— Đây mới là tiên sinh.

Mỹ nhân xà lắc đầu, từ tốn nói: "Thực ra tôi chẳng nói gì cả."

Đôi mắt hắn nhìn về phía trời quang, lẩm bẩm nói: "Tôi chỉ nói cho hắn biết, muốn nhốt chim chóc lại..."

"Ít nhất phải để nó nhìn xem bầu trời có dáng vẻ gì."

[10/03/2022]

Tác giả có lời muốn nói:

Không mở được web page! Sửa mãi cũng không được! Tức bay màu!!!

Hết cách rồi nên tui phải up bằng điện thoại, hy vọng không có bug...

Hôm qua dọn nhà đến rối tinh rối mù, hôm nay lại không có mạng, tất cả phải nhờ 4G chống đỡ, huhuhu, xin cảm ơn.

(Thấy tội bả mà thôi cũng kệ =))))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com