ZingTruyen.Com

NGỦ DẬY MỘT GIẤC, GAME YÊU ĐƯƠNG ĐÃ BIẾN THÀNH GAME KINH DỊ [EDIT | ĐAM MỸ]

Chương 30. Mặt nạ đuổi tà (3)

LanhNguyetCung14

Chương 30. Tâm trạng sụp đổ

Tuy rằng cảnh tượng này chẳng thể nào khiến người ta cười nổi, nhưng trong giây phút đó, tất cả người chơi cùng NPC đều cảm thấy hoang đường, đồng loạt tự nhủ 'hóa ra còn có thể chơi như vậy'.

Chỗ chết người nhất là, có ngẫm đi ngẫm lại cũng chẳng biết sai ở đâu. Đã thế người nọ còn suy nghĩ mất hồi lâu rồi mới hỏi.

Anh là chủ nhân ở đây à?

Không phải.

Ồ, vậy thì cũng chỉ là khách thôi.

Nếu là khách mời thì cũng phải xác định thân phận —— hơn nữa vừa rồi gã ta còn cầm nguyên cái đao khủng bố kia chém người không chớp mắt, ai nhìn vào cũng biết là quỷ, không hề có chút nghi ngờ gì.

"......"

Chẳng có gì sai, gã ta chính là quỷ!

Nhưng cậu ấy không sợ làm tên NPC kia bực lên rồi chém chết ư?

Đao trong tay gã còn chưa cất đi đâu á!

Một đám đeo mặt nạ ngồi trên ghế có chút sợ hãi, ánh mắt họ chăm chăm nhìn tên đeo mặt nạ trắng, sợ rằng gã vì câu nói của Khấu Đông mà điên lên. Nhưng mặt nạ trắng cũng chỉ lườm Khấu Đông một cái, đến cả mặt nạ trên mặt gã cũng không che đậy được ánh mắt sáng quắc đằng sau.

Khấu Đông cũng không thèm sợ, cực kỳ bình tĩnh trừng lại gã. Y đang đeo mặt nạ Chung Quỳ, nếu so sánh thì còn trông còn khủng bố hơn cái mặt nạ trắng bóc kia nhiều.

Một hồi lâu sau, tên đeo mặt nạ trắng cũng chuyển tầm mắt đi.

"Vị khách này đoán đúng rồi." Gã ta âm trầm nói, đèn dầu trên tay cũng nâng cao lên một chút, chiếu sáng tấm vải trắng phau bày đủ đồ ở trên, "Tiệc rượu đêm nay kết thúc. Đêm mai, mời các vị đến đúng giờ."

Mọi người có thể nghe được vẻ không vui trong giọng điệu của gã. Tay mặt nạ trắng xoay người, đặt ống xăm vào lại trong miếu, gã đi dọc theo đường nhỏ rồi rời đi không chút tiếng động, áo bào trắng phấp phới biến mất nơi cuối con đường.

Nửa ngày sau đám người đeo mặt nạ đuổi tà ngồi trên ghế mới dám nhúc nhích. Bọn họ nhìn Khấu Đông vừa cảm thấy người anh em này lợi hại thật, lại vừa cảm thấy tên này thật sự gan to bằng trời.

Thế mà còn dám khiêu khích NPC uy nghiêm như thế.

Nhưng điều này cũng khiến họ nảy ra những ý tưởng mới. Người đeo mặt nạ Ngư Tinh mở lời đầu tiên: "Có khi nào, ngày mai chúng ta cũng có thể chọn gã?"

Bọn họ đã thấy được kết cục của việc chọn nhầm người, nhớ lại mà ghê. Trong đầu mọi người đều đang tính toán xem mai nên làm gì để tránh được một kiếp, ít nhất là nếu bốc trúng họ thì họ còn có cơ hội.

Khấu Đông nói: "Đây chỉ là ăn may thôi, e là mai không được nữa —— gã ta đâu có ngu."

Mọi người nghĩ cũng phải. Huống hồ họ cũng chẳng có cái gan chọn NPC đó đâu.

Không phải ai cũng có thể liều mạng như người trước mắt đây.

Cuối cùng có người nói: "Thôi, tốt xấu gì cũng qua được hôm nay, hay là chúng ta đi về trước đã?"

Đêm khuya tĩnh lặng, trăng máu đã lên cao, nào có ai muốn lêu lổng ở ngoài trời trong một đêm như vậy. Nghe xong câu này, mọi người cũng lục đục tản đi, không ai nói thêm câu gì nữa.

Khấu Đông bước chậm nhất, y đi cuối cùng.

Y nói chuyện với Diệp Ngôn Chi: "Ba muốn đi xem lại thần miếu."

Thời gian bây giờ cũng vừa vặn.

Y quay người, lặng yên không một tiếng động lẻn vào từ cạnh cửa. Tòa thần miếu được xây chẳng khác gì lắm so với các miếu thờ bình thường khác, bên trong là những mảnh vải cờ màu sắc rực rỡ rủ xuống, xung quanh mông lung mịt mờ, chỉ có ánh nến leo lắt chiếu sáng, miễn cưỡng chiếu sáng được tầm nhìn của y.

Một tấm vải đỏ lớn chụp lên tượng thần, che kín mít, chỉ có thể nhìn thấy hình người mơ hồ.

Diệp Ngôn Chi vững vàng ngồi trước ngực y, trầm ngâm: "Che vải đỏ là để trừ tà."

Khấu Đông nói: "Nếu bọn họ thờ thần thì sao lại cần trừ tà?"

Người tí hon ôm hai tay, thâm sâu nói: "Mời thần thì dễ tiễn thần mới khó."

Nhất là trong trường hợp vô tình mời phải Tà Thần ở đâu đến, nếu không biết phân biệt được đâu là nên với không nên, chỉ sợ thứ mang đến không phải là phúc mà chính là tai họa ngập đầu.

Khấu Đông do dự xem có nên giật tấm vải đỏ kia xuống hay không, cuối cùng y vẫn không lấy nó xuống.

Không phải vì y sợ, chỉ là nhãi con của y nói vải đỏ có thể trừ tà, chắc chắn phía dưới là một tà vật.

Dù sao thì cũng nên cẩn thận trên hết.

Y nói: "Chúng ta xem qua miếu trước."

Trong miếu là hương nến thờ phụng bình thường, Khấu Đông vòng ra sau miếu, y sững sờ.

Nơi đó có một cái giá bày một đống đèn chong, nhìn qua cũng có thể đoán được ở đây phải hơn trăm cái. Đèn tỏa ra ánh sáng cực kỳ yếu ớt, thậm chí còn chẳng hề sáng như các cây đèn bình thường, cho nên lúc Khấu Đông đến trước miếu mới không nhìn thấy.

Y đến gần hơn chút lúc này mới thấy trên cái đèn này còn có dòng chữ.

Đằng trước là ngày tháng, phía sau là các tín nam tín nữ, ai nấy cũng kéo cả già trẻ lớn bé nhà mình lên thờ phụng. Bên trong đèn chong đầy dầu, đủ để đốt đến mấy tháng.

Chuyện đốt đèn cung thần như này đối với Khấu Đông là hơi hoang đường. Sau khi y nhìn xong không nhịn được mà than thở với nhãi con của mình những thiệt thòi của việc không phổ cập giáo dục bắt buộc.

Diệp Ngôn Chi: "......"

Hắn phát hiện, Khấu Đông toàn chạy lệch đường ray.

(Ý bảo nói chuyện chẳng liên quan.)

"Nhưng cũng đừng đứng ở trong miếu của người khác," Diệp Ngôn Chi nói, "Mà nói không tin thần không tin quỷ."

Khấu Đông ưỡn ngực đáp y là người nối nghiệp xã hội chủ nghĩa, chẳng có gì phải sợ. Diệp Ngôn Chi ngồi trên người y tự nhủ, ca này không có cách cứu chữa rồi...

Khấu Đông bắt đầu lật từng chiếc đèn ra để xem. Trí nhớ của y khá tốt, lướt sương sương qua một vòng cũng có thể nhớ đại khái tên họ được viết trên đèn.

Người tí hon vẫn nhìn theo, bỗng nhiên lên tiếng: "Không đúng."

Khấu Đông: "Hả?"

Diệp Ngôn Chi nói: "Quá nhiều."

Hắn nhìn vào đống đèn, giải thích: "Nhân số của mỗi nhà, quá nhiều."

Khấu Đông ngẩn ra, y đột nhiên để ý đến cảm giác quái dị mà y vẫn luôn cảm nhận thấy. Trong hiện thực, đâu nổi mấy nhà có đầy đủ cả ông bà cha mẹ con cháu?

Đặc biệt là đời ông bà, lớn tuổi, họ thường giã từ nhân gian trước. Nhưng trong thôn này có nhiều nhà như thế, mà người già ở mỗi nhà ai cũng khỏe mạnh như vâm, điều này hiển nhiên có gì đó không ổn.

Nhớ đến lão trưởng thôn tuổi cũng đã 60 mà bước đi vẫn như bay, nhìn đã thấy có gì đó không được bình thường rồi.

Đúng lúc này, Khấu Đông nghe được tiếng hít thở. Thanh âm này cực kỳ nhỏ, nếu như không phải trong miếu này quá mức yên tĩnh thì âm thanh đó có thể đã bị y bỏ qua.

Cứ như có ai đó đang nhẹ nhàng hít thở bên tai y vậy.

Khấu Đông không ngẩng đầu, thuận miệng nói: "Nhãi con, cưng khó chịu gì hả?"

Diệp Ngôn Chi: "Cái gì?"

"Cưng thở hơi mạnh đó."

Vẻ mặt của Diệp Ngôn Chi mơ màng. Hắn đứng trên vai Khấu Đông, nói: "Cậu nghe thấy tiếng tôi thở hả?"

"Đương nhiên," Khấu Đông nói, "Cưng không nghe thấy hả?"

Sắc mặt Diệp Ngôn Chi thay đổi. Hắn nói: "Tôi không cần thở."

Hắn hiện tại, căn bản không phải là con người, chỉ đơn giản là một đạo cụ, mà đạo cụ thì không cần hô hấp.

"......"

Tay cầm đèn của Khấu Đông cũng hơi thả lỏng. Y đặt đèn xuống, nín thở ——

Tiếng hít thở kia vẫn kề kề ngay bên người, đây không phải ảo giác của y, thậm chí nó còn càng ngày càng rõ ràng hơn.

Ánh nến tối tăm.

Khấu Đông nhìn thấy bóng của mình kéo dài trên mặt đất. Trên vai y không có Diệp Ngôn Chi, hay là nói, Diệp Ngôn Chi không có bóng.

Xa xa là bóng của tượng thần bị mảnh vải đỏ che đậy lại như một ngọn núi nhỏ, lẳng lặng ngồi đó.

Ánh mắt Khấu Đông xẹt qua nó rồi lại nhanh chóng nhìn ra chỗ khác.

Không biết có phải do y tưởng tượng không, y nhìn thấy bóng của cái tượng kia hơi động đậy...

Trong nháy mắt đó, cảm giác có gì đó không ổn lắm bao phủ trong lòng Khấu Đông. Y cẩn thận đi về phía trước một bước, hai con mắt không dám nhìn loạn mà chỉ dán chặt vào một chỗ.

Ngay dưới ánh nhìn của y, cái bóng đó lại chuyển động lần thứ hai, dù chỉ chuyển động cực kỳ nhỏ như nâng vai lên một chút nhưng cũng đủ để chứng minh đây không phải ảo giác.

Dường như có gì đó đang cử động, nó muốn chui ra từ tấm vải đỏ ấy.

Khấu Đông cẩn thận quan sát tần suất di chuyển của nó, tần suất ấy hoàn toàn trùng khớp với tiếng hô hấp.

Cuối cùng y cũng biết được tiếng hít thở kia từ đâu ra.

... Là của tượng thần.

Tượng thần này —— đang sống!

Phát hiện ra điều này, đầu óc Khấu Đông bắt đầu tê dại —— y nhanh chóng bước chân, cắm đầu liều mạng chạy ra cửa!

Phạm vi cử động của tượng thần dần dần lớn lên. Nó chầm chầm giơ cánh tay lên, thân thể nghiêng về phía trước cứ như muốn đứng dậy từ thần tọa.

Khấu Đông không biết nếu mình bị nó túm được sẽ bị làm sao, nhưng đây nào phải chuyện đùa. Cũng may cửa ra cũng ngay trước mắt, y chạy vài bước về phía trước đã bị bóng của tượng thần bao trùm hoàn toàn.

Cái bóng này càng ngày càng gần y hơn, cánh tay nó giơ ra chỉ cách y một bước.

Nhanh ——

Khấu Đông cắn răng.

Nhanh, cửa kia rồi ——

Mũi chân của y sắp chạm đến bậc cửa.

Đúng lúc ấy, cánh cửa của thần miếu phát ra tiếng kêu cọt kẹt, bên ngoài có bóng ai mặc áo trắng lướt qua đóng sập cửa lại!

Cánh cửa này không còn mới, có vẻ đã được xây lâu năm lại chẳng mấy khi được tu sửa nên giờ muốn đẩy ra phải tốn chút thời gian. Nhưng Khấu Đông biết rằng cánh tay kia đã gần chạm đến quần áo y.

Không kịp nữa rồi.

Diệp Ngôn Chi túm lấy y, nói: "Thế thân!"

Khấu Đông nhanh tay lấy ra thứ gì đó từ balo rồi ném về phía sau —— đúng lúc đó, bàn tay của tượng thần đang hướng về y đột ngột thay đổi phương hướng, bàn tay lớn phủ lớp vải đỏ đang tìm kiếm thứ vừa bị y ném ra rồi tóm chặt lấy nó.

Khấu Đông thừa cơ hội này bổ nhào về phía trước, y dựa vào trọng lực cơ thể mà đâm vào cửa lớn của thần miếu tạo ra tiếng cọt kẹt. Tay y chống lên mặt đất lạnh lẽo, hơi lảo đảo một cái, từ dưới đất y thấy được bóng của đầu cái tượng thần kia. Nó đang kéo đồ vật nho nhỏ kia vào lớp vải đỏ, ở dưới lớp vải phát ra tiếng kêu làm người ta sởn cả tóc gáy, cứ như là nó đang vuốt ve lên da người.

Nó bắt đầu đong đưa.

Khấu Đông lảo đảo bước về phía trước hai bước rồi đi ra khỏi thần miếu thật nhanh, tim y lúc này vẫn đang đập bùm bụp.

Gần quá rồi.

Thiếu đi hai bước nữa là y sẽ bị giam cầm ở nơi đó cả đời.

Nhưng mà đạo cụ y rút ra được trong ao đổi thưởng – người giấy cũng bị mất rồi.

Khấu Đông giờ mới hiểu được giá trị của đạo cụ. Vào thời khắc mấu chốt, thật sự nó đã cứu y một cái mạng.

Y trở về phòng mới chậm bước chân lại, hai người cùng nhau bàn luận về bóng người chợt lóe lên ngoài cửa.

Lúc đó còn vội trốn nên Khấu Đông không trông thấy rõ, thứ y nhìn được chỉ là một góc áo. Chỉ một góc áo thì chẳng làm nên cơm cháo gì, bây giờ mọi người đều mặc áo trắng giống nhau như đúc, thậm chí cả thân hình cũng tương đồng.

Diệp Ngôn Chi thì thấy được nhiều hơn y, hắn còn nhìn thoáng qua được một bên mắt của mặt nạ người nọ.

"Chẳng qua hôm nay có tìm cũng không kịp nữa rồi." Diệp Ngôn Chi nói, "Hiện tại đã là đêm khuya, không có ai chịu đi ra đâu. Đợi đến mai thì mặt nạ cũng được đổi mới."

Thì càng không có cách nào tìm ra người hại bọn họ là ai.

Khấu Đông nói: "Là người hay quỷ?"

Diệp Ngôn Chi đáp: "Đương nhiên là quỷ."

Khấu Đông cực kỳ tán thành.

Phó bản này người chơi về cơ bản đều không cần tàn sát lẫn nhau, nhiệm vụ đơn giản chỉ là tìm ra đáp án của câu đố là có thể đi ra ngoài. Ngược lại, bên quỷ lại khác, quỷ có mục đích rõ ràng ràng ngay từ đầu.

Bọn chúng muốn bắt Khấu Đông lại.

Diệp Ngôn Chi như ông cụ non thở dài một cái, nói: "Ngủ đi, mai rồi tìm xem còn có manh mối gì không."

Khấu Đông ừm một tiếng, y chui vào chăn nhưng vẫn đeo mặt nạ. Diệp Ngôn Chi cũng chui vào, hắn dựa vào y, cực kỳ bất mãn vuốt ve mặt nạ, "Nó che mất cậu rồi."

Khấu Đông đã ổn định tinh thần, lúc này nghe thấy câu này hơi cười cười.

"Làm sao," Y nói, "Cưng muốn thấy mặt ba hả?"

Người tí hon cau mày, thấp giọng lầm bầm vài câu mà Khấu Đông không nghe rõ. Mà ngay sau đó, Diệp Ngôn Chi tựa vào mặt nạ cửa y, tay hắn như đang dỗ dành đứa trẻ con mà vỗ vỗ.

Khấu Đông nhắm hai mắt không phát ra tiếng.

Thực tế, y có được niềm an ủi rất lớn từ hành động này.

Để y còn biết là ở nơi này vẫn còn một người không hy vọng y bị nhốt lại nơi đây, là người hoàn toàn ở phe y ——

Điều này làm cho y không còn cảm giác một thân một mình. Khi y đứng trên bờ sinh tử y vẫn còn có chiến hữu chân chính ở bên cạnh.

*

Có lẽ là bởi vì sự việc xảy ra ngày hôm nay khá nhiều nên lúc nằm trên giường Khấu Đông hiếm lắm mới có một giấc mơ.

Y không phải là người hay nằm mơ, lúc ban đầu lúc mới đánh mất ký ức y còn từng hoài nghi liệu mình có thể tìm lại được một chút hồi ức từ trong giấc mơ không —— nhưng rất nhanh hy vọng xa vời ấy đã bị những giấc ngủ quá mức chất lượng phá tan.

Ngủ quá ngon cũng là một cái tội.

Hôm nay y lại mơ. Trong mơ có vẻ y đang đi trên đường, lười nhác đeo một cái balo trên vai, bên cạnh có người ôm lấy cổ y hẹn y tan học cùng chơi bóng rổ với mình.

"Chơi bóng rổ ư?" Y sửng sốt nghe thấy mình đáp lại, "Phí giày lắm. Chơi game thì chơi thôi."

Người bên cạnh gào to lên.

"Chơi chứ, phải chơi thôi!"

"Cứ trông cậy vào anh Đông nhà mày đi, để tao kéo mày qua cửa..."

"Buổi tối tới nhà ai? Nhà mày hả?"

"Được đó, xong thì đi mua ít đồ ăn bên ngoài lén giấu vào nhớ, đừng để mẹ tao biết..."

Mấy người vừa đi vừa nói chuyện. Bỗng nhiên có người hỏi Khấu Đông, "Anh Đông, sao mày lại đứng chỗ đấy?"

Khấu Đông không nhúc nhích, y dừng lại ở chỗ cũ rồi nghiêng đầu nhìn ra phía sau mình.

Đằng sau chỉ có mấy cô gái đi học về đang cười đùa cho nhau xem mấy cái kẹp tóc nom khá xinh.

Mấy đứa bạn không hiểu, hỏi: "Anh Đông... Khấu Đông?"

Khấu Đông vò đầu, lẩm bẩm nói: "Quái thật đấy."

Y cứ có cảm giác ai đó đang nhìn mình. Ánh mắt kia nóng rực cháy bỏng, căn bản chẳng có cách nào khiến người ta lơ đi — nhưng mỗi khi y quay đầu lại nhìn thì chẳng thấy ai.

Nhìn trộm ư?

Lúc Khấu Đông nói ra ba chữ này, mấy đứa bạn đứng cạnh cười ha ha.

"Không phải chứ anh Đông, mày chơi game kinh dị nhiều quá còn rình nhìn trộm hả?"

"Nói láo gì đấy, anh Đông có cái mặt này, mày có chắc."

Cũng có người nói: "Chắc không có gì đâu, chắc là mấy em gái khóa dưới muốn theo đuổi mày đấy. Mày chẳng phải là sát thủ khiến cho mấy em gái đổ quá trời ư, nhể, anh Đông?"

Cuối cùng Khấu Đông cũng lấy lại tinh thần, y cười mắng lại một câu "Tao là bố mày thì có," rồi nhanh chân đuổi kịp đám bạn, "Ô xe xịn thế" mấy đứa kia bắt đầu hú to lên kéo sự chú ý của y về.

Chắc là ảo giác thôi.

Y nghĩ vậy.

Khấu Đông không nhớ lắm mấy hình ảnh phía sau. Bọn họ có vẻ đáng đánh cược xem chiếc siêu xe kia là của ai. Mấy đứa ngồi chồm hổm xuống đợi, cuối cùng cũng đợi được người nào đó mở cửa xe ——

Là ai? Trông ra sao?

Hình ảnh cứ như mặt nước phẳng lặng nổi lên sóng gợn, làm Khấu Đông không thể biết đó là ai.

Y bỗng nhiên bật dậy từ giấc mộng, Diệp Ngôn Chi vẫn đang nằm nhoài bên đầu y, hắn đang dựa vào y ngủ say. Khấu Đông chớp chớp mắt cố nhớ lại giấc mộng vừa rồi nhưng y nhận ra mình hoàn toàn quên sạch.

Y lắc lắc đầu, một lần nữa ngủ thiếp đi.

Tỉnh lại sau giấc ngủ, y thấy trên đầu giường có một cái mặt nạ trừ tà mới. Mắt miệng xiêu xiêu vẹo vẹo còn có một cái mũ đỏ, chẳng khác gì thằng hề đi ra từ đoàn xiếc.

—— Là Tần Đồng.

Trải qua sự việc tối qua thì cái mặt nạ này hoàn toàn khiến người ta cảm thấy không hài lòng chút nào.

Khấu Đông cầm nó lên mới phát hiện mặt nạ Chung Quỳ của mình không thấy đâu. Hiển nhiên hôm nay y chính là Tần Đồng, chẳng biết những người còn lại sẽ là mặt nạ gì.

Điều này tương đương với việc mỗi ngày đều phải tìm manh mối lại từ đầu. Khấu Đông cảm thấy quy tắc sẽ không phức tạp đến vậy, trong chuyện này nhất định còn có quan hệ liên quan đến thân phận gì đó nhưng bọn họ chưa tìm ra thôi.

Y rửa mặt qua loa rồi đeo mặt nạ lên đi ra ngoài, những người đeo mặt nạ khác nhìn thấy mặt nạ của y đều cố gắng giữ khoảng cách, có người còn chạy thật xa.

Vất vả lắm y mới bắt chuyện được thì người nọ cũng run run rẩy rẩy —— hiển nhiên là sự việc Tần Đồng vứt mặt nạ rồi ăn sống Tiếu Hòa Thượng hôm qua đã để lại ám ảnh tâm lý cho họ.

Người hỏi hắn là Quy Tinh, cậu ta nơm nớp lo sợ hỏi y: "Cậu... cậu đổi rồi sao?"

Khấu Đông: "... Cậu đoán xem?"

Quy Tinh nói: "Tôi... Tôi cảm thấy cậu thay đổi."

Trong lòng cậu ra run sợ, nói xong lời này thì cực kỳ hy vọng mà nhìn Khấu Đông. Khấu Đông trầm mặc một lúc rồi âm trầm cười lên, làm dáng muốn bỏ mặt nạ ra, "Đoán sai rồi."

Y dọa cho Quy Tinh sợ đến lúc tè ra quần, cậu ta nhảy cẫng lên ngay tại chỗ. Mãi đến lúc phát hiện được Khấu Đông chỉ đang đùa mình, thở còn không kịp thở, cậu ta nói mình chưa từng thấy ai như vậy, nhìn qua qua mới biết hóa ra đây là người hôm qua chỉ vào NPC.

Chẳng thể nào nhầm được.

Khấu Đông nô đùa một lúc cũng cảm thấy vui vui. Y lượn lờ trong thôn một vòng lại nghe thấy tiếng khua chiêng gõ trống, nhưng khác hôm qua, lần này không phải là Na hí, mà là có người chết.

Người chết.

Khấu Đông nghe thấy hai chữ này mới nhớ lại mấy cái đèn hôm qua y nhìn thấy sau miếu. Người nhà của người nọ đã đem quan tài khiêng ra ngoài, người vợ trẻ tuổi đang nằm nhoài lên khóc lóc nghẹn ngào, xem ra người chết là chồng của cô.

Tay phải của cô còn nắm lấy tay một đứa nhỏ bốn năm tuổi, đứa nhỏ đứng cạnh không khóc, vẻ mặt có vẻ như đang không biết chuyện gì xảy ra.

Khấu Đông đứng đó nhìn một lát, hỏi người bên cạnh: "Người đó vì sao mà chết?"

—— Y không nghĩ cái chết trong ngôi làng kỳ quái này là bình thường.

Người kia có vẻ không muốn trả lời lắm, gã mím chặt môi. Khấu Đông hỏi đi hỏi lại ba lần thì mới nghe gã miễn cưỡng nói: "Bị bệnh chết."

"Bệnh chết?" Khấu Đông nhíu mày, "Bệnh gì thế?"

Gã hàng xóm lại càng mím chặt môi, nửa ngày sau mới phun ra hai chữ, "Bệnh lao."

Nói xong câu này gã không thèm hé răng nửa lời nữa.

Khấu Đông biết, có thể đây là cực hạn những gì mà gã NPC này nói được rồi. Y quan sát đám người kia, rồi chen lên phía trước duỗi tay định giúp nâng quan tài.

Hành động này quá bất ngờ nên mấy thôn dân bị y làm cho ngẩn người, lúc này bọn họ mới lao đến ngăn lại.

"Mày làm gì?!"

Khấu Đông nhìn ra sự cảnh giác trong ánh mắt của họ, không thèm coi ai ra gì, đáp: "Tôi chỉ muốn giúp chút thôi mà."

"Ai cần mày giúp," Có người ác miệng nói, "Chúng mày là người xứ khác, mau cút nhanh đi!"

"Đi!"

"Biến mau!"

Nói chuyện có mấy câu đã có người cầm chổi đi đến có vẻ muốn đuổi y ra khỏi cửa. Khấu Đông chỉ đành rút lui, y vừa đi ra vừa suy nghĩ cực kỳ khó chịu, y nói với nhãi con của mình.

"Không phải bảo đám NPC đều yêu ba ư? Thế mà là yêu à?"

Nói không hợp lời đã muốn động tay đánh tui nè!

Chẳng lẽ không phải là nên ngoan ngoãn dâng lên manh mối mà y cần ư, thậm chí còn phải đút vào miệng nhai cho y luôn chớ!

Diệp Ngôn Chi nằm nhoài trên vai y nhìn về đằng sau, rất bình tĩnh nói: "Cậu nên cảm ơn đi. Nếu không phải bọn họ yêu cậu thì vừa mới chui vào cậu đã bị tẩn rồi."

Khấu Đông xoay đầu, quả nhiên y thấy một người đeo mặt nạ đuổi tà khác mới bước vào gần đã bị đánh te tua.

Y cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn.

Thế còn được.

Diệp Ngôn Chi nói: "Quan tài trống đúng không?"

Khấu Đông cực kỳ ngạc nhiên, "Sao cưng biết?"

Mới nãy y thừa dịp loạn xạ nên đã nhấc thử quan tài, còn Diệp Ngôn Chi căn bản không hề nhúc nhích.

Người tí hon đáp: "Nhìn ra."

Hắn nhàn nhạt nói: "Quan tài có người chết và quan tài không có gì nhìn rất khác."

Chỉ cần hơi quan sát một tí là hắn có thể nhận ra sự khác biệt.

Khấu Đông khích lệ: "Nhãi con của ba thông minh thật đấy."

Nói tiếp: "Bên trong không có gì, ba hoài nghi liệu người nọ đã chết thật hay chưa."

Nhưng xem ra cái quan tài kia cũng khiến y cảm thấy không tốt lành gì.

Diệp Ngôn Chi vẫn cứ đứng ở đó nhìn về phía gia đình kia, không biết hắn đang nhìn gì.

Đột nhiên hắn cất lời: "Đứa trẻ kia, nhìn khá quen."

Khấu Đông xoay đầu cũng nhìn ra xa. Đứa bé kia chỉ có bốn năm tuổi còn bị mẹ mình nắm tay nên nhìn không rõ lắm, cũng chẳng biết có chuyện gì xảy ra mà Diệp Ngôn Chi lại nói thế.

"Cưng gặp rồi hả?"

Diệp Ngôn Chi nhíu mày, trầm ngâm một lát, trả lời: "Không biết ở đâu."

"Không sao," Khấu Đông sờ sờ đầu hắn, "Có lẽ là thấy qua rồi đó, không phải hôm bữa ba ngồi nặn đất cho mấy đứa nhỏ ư?"

Khi đó có một đám trẻ con vây lấy y cơ mà.

Nói đến nặn đất, Diệp Ngôn Chi không hé răng nữa nhưng trong đầu hắn nhớ lại vẻ mặt kinh ngạc của lão trưởng thôn.

Nói thật, giây phút đó hắn cũng rất sợ hãi. Trước khi tìm thấy Khấu Đông hắn chưa hề nhìn thấy NPC nào trong game có vẻ mặt như vậy, từ khi gặp Khấu Đông thì biểu cảm của NPC ngày càng phong phú, thậm chí còn nhiều hơn nữa kìa.

Hắn trầm mặc không nói lại làm Khấu Đông hiểu lầm. Khấu Đông suy nghĩ một lúc rồi cúi người lấy đất xong nhúng vào nước bắt đầu tạo ra bùn.

Diệp Ngôn Chi hơi kinh ngạc, "Sao thế? ...Cậu định đi lừa mấy đứa nhỏ tiếp hả?"

Điệu bộ này, tư thế này nhìn cũng thuần thục quá rồi đó.

Khấu Đông chui vào một góc tường rồi ngồi xổm ở đó, cực kỳ chuyên chú mà quay tròn miếng bùn rồi nặn nặn, sau đó ngó quanh tìm cành cây.

Diệp Ngôn Chi nhìn cũng hiểu, hắn theo bản năng giúp y, "Chỗ kia có kìa."

Khấu Đông nhìn thấy thì đi đến nhặt lên, bắt đầu đâm đâm chọc chọc vẽ mặt cho cục bùn.

Diệp Ngôn Chi nhìn y làm, càng nhìn càng thấy có gì đấy không đúng. Người này định đi lừa ai, nhọc lòng mất công như thế. Hắn nghi ngờ nói: "Cậu lại định đi gạt ai?"

Lúc này Khấu Đông cũng đã sắp nặn xong, y đâm người bùn chọc vào cành cây, mặt mày hớn hở đưa cho Diệp Ngôn Chi, "Ôm lấy!"

Diệp Ngôn Chi: "???

Hắn?

Tại sao?

Khấu Đông: "Không phải cưng muốn hả?"

Diệp Ngôn Chi tự nhiên bị đội nồi nên sợ ngây người.

Tại sao hắn lại muốn cái này cơ? —— Hắn là một người đàn ông thành thục 21 tuổi đó!

Cả người Khấu Đông tỏa ánh hào quang của người ba, "Muốn thì cứ nói, ba làm cho cưng, không phải ước ao —— ba là của cưng mà."

"......"

Diệp Ngôn Chi hoàn toàn sụp đổ.

[28/12/2021]

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Ngôn Chi trước khi tới: Tôi muốn giúp em ấy, an ủi em ấy, che chở cho em ấy ——

Diệp Ngôn Chi sau khi tới: ...Thôi đừng nói nữa, xử giùm đi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com