ZingTruyen.Asia

[New] Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao

Chương 89: Bắt Gian Tận Giường

huongduongvang198

Chuyển ngữ: Trầm Yên

......................................

Tự trọng, tự trọng.

Sư huynh tự trọng.

Cả người Thẩm Cố Dung cứng đờ thành một cây cột, bị Kính Chu Trần kéo cánh tay ngồi xuống giường.

Trên mặt Thẩm Cố Dung viết đầy 'Sư huynh, huynh bình thường chút đi, ta sợ hãi'.

Kính Chu Trần cảm thấy dáng vẻ này của y chơi quá vui, bèn nhào thẳng tới đè y lên giường, nhả khí như lan, mờ ám nói: "Sư đệ, thật sự không muốn cùng sư huynh thẳng thắn thành khẩn gặp nhau, chuyện trò thân mật sao?"

Thẩm Cố Dung: "......"

Mặt Thẩm Cố Dung giống như mặt than, tặng cho Kính Chu Trần một ánh nhìn trống rỗng, lạnh giọng nói: "Sư huynh, huynh mặc y phục cẩn thận."

Huynh bây giờ đã cực kỳ thẳng thắn thành khẩn rồi.

Kính Chu Trần cười nói: "Đã lên đến giường còn muốn mặc y phục gì nữa nha? Sư đệ, đệ đúng là lão cổ hủ mà."

Thẩm Cố Dung: "......"

Là huynh quá phóng túng thì có!

Thẩm Cố Dung thật sự không ngăn cản được Kính Chu Trần, giãy giụa suy nghĩ muốn học Triều Cửu Tiêu chạy càng xa càng tốt, nhưng vừa mới đứng dậy đã bị Kính Chu Trần ấn ngã lần nữa.

Thẩm Cố Dung đành phải xin tha: "Sư huynh..."

Kính Chu Trần đè lên người y. Do tư thế cúi người, mái tóc đen như vẩy mực rủ xuống bên tai Thẩm Cố Dung, cọ cho tai y ngứa không chịu được.

"Sư đệ thật là nhẫn tâm mà." Con ngươi Kính Chu Trần hơi giật giật, tựa hồ ngưng đọng một tầng hơi nước mông lung, nhìn cực kỳ khiến người ta thương yêu. Hắn nhẹ giọng nói: "Một mình ta ở Thành Tuế Hàn nhiều năm nay, dùng tấm thân này cố gắng không biết bao nhiêu để kiếm linh thạch cho Ly Nhân Phong, vậy mà ai trong các ngươi thấy ta cũng chạy rất xa. Chẳng lẽ các ngươi cũng giống người khác ghét bỏ thân thể ta ti tiện sao?

Kính Chu Trần từ nhỏ đã là mị ma, khi lớn lên dĩ nhiên lựa chọn Hợp Hoan Đạo. Mọi chiêu số trên người hắn đều được dùng để câu dẫn người ta.

Những nam nhân bên ngoài sư môn đối với Kính Chu Trần mà nói đều là đối tượng song tu thải bổ, nhưng đối với sư huynh đệ đồng môn, những chiêu số câu dẫn người đó đều được hắn trưng dụng thành công cụ giả đáng thương trêu đùa.

Thẩm Cố Dung không hiểu biết nhiều lắm về Kính Chu Trần, nghe vậy lập tức thấy Tứ sư huynh của y thực sự vô cùng đáng thương. Rõ ràng vì Ly Nhân Phong mới chịu đựng nhục nhã trằn trọc dưới thân vô số nam nhân, thế mà bọn họ chẳng cảm thông cho hắn chút nào.

Lòng Thẩm Cố Dung mềm xuống, lẩm bẩm nói: "Sư huynh... chịu khổ."

Kính Chu Trần vốn đang định giả vờ đáng thương, không ngờ Thẩm Cố Dung lại nói ra một câu "Chịu khổ". Những lời này so với câu "Tự trọng" kia còn khiến Kính Chu Trần ngạc nhiên hơn.

Hắn ngẩn người một lát, mới không nhịn cười lên, thu hết chiêu số quyến rũ người ta không còn chút nào.

Kính Chu Trần thở dài một hơi, đứng dậy nằm xuống bên cạnh Thẩm Cố Dung, nhìn chằm chằm màn giường trên đỉnh đầu, bình thản nói: "Đệ đã có đạo lữ?"

Thẩm Cố Dung đang định đứng dậy, nghe vậy khuỷu tay mềm nhũn, lại ngã thẳng trở về. Y khiếp sợ nói: "Huynh nghe ai nói?"

Kính Chu Trần nghiêng đầu, gối lên cánh tay ngọc, cười ranh ma với y: "Ta vốn chính là mị ma mà, khi quyến rũ người thường đều chọn những nam nhân không có đạo lữ, dĩ nhiên có biện pháp phát hiện ra Đạo Lữ Khế. Đệ vừa tới gần ta đã nhận ra Đạo Lữ Khế trên người đệ."

Thẩm Cố Dung: "......"

Mặt Thẩm Cố Dung đùng cái đỏ lên, y lúng ta lúng túng nói: "Vậy... vậy những người khác có thể nhìn thấy không?"

Kính Chu Trần ái muội kéo dài âm "Ồ?", cười đến càng thêm yêu mị. Hắn dịu dàng nói: "Yên tâm, đây là thói quen dưỡng thành sau nhiều năm quyến rũ người của ta. Ngoại trừ ta thì không ai khác có thể nhìn ra được."

Lúc này Thẩm Cố Dung mới yên lòng.

Kính Chu Trần khẽ nhổm dậy, chớp lông mi dài nhìn chăm chú Thẩm Cố Dung, nhỏ giọng nói: "Ồ? Đệ có đạo lữ thật sao? Là ai có thể hái xuống đóa hoa cao lãnh đẹp nhất Ly Nhân Phong của chúng ta?"

Thẩm Cố Dung ho khan một tiếng, trốn tránh nói: "Chỉ là một hiểu lầm thôi."

Kính Chu Trần nghiêng đầu: "Hửm? Kể cho sư huynh nghe thử xem?"

Thẩm Cố Dung đành phải kể lại chuyện y kết sai khế ước.

Nghe xong, Kính Chu Trần vỗ tay, cười đến dịu dàng: "Trò vui cỡ này mà Hề Cô Hành lại không nói cho ta!"

Thẩm Cố Dung yên lặng.

Cơ mà cũng đúng. Mỗi lần Thẩm Cố Dung gặp phải chuyện mất mặt gì, Hề Cô Hành nhất định sẽ tìm Kính Chu Trần nói đầu tiên. Lần này Kính Chu Trần thế mà không biết?

Kính Chu Trần suy nghĩ, bỗng nhấc tay chọt chọt ngực Thẩm Cố Dung, đôi mắt cong lên, nói: "Hm? Cô Hành không nói cho ta, chẳng lẽ bởi vì... việc này với hắn mà nói cũng không đáng cười?"

Hắn lại kéo dài âm "Ồ", nói: "Thì ra..."

Thẩm Cố Dung không biết hắn đang nói gì, nhíu mày nói: "Ta đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để nói với Mục Trích chuyện này..."

Kính Chu Trần cực kỳ vô tư, nói: "Giải làm gì, hai người kết luôn thành đạo lữ chẳng phải cách giải quyết hoàn mỹ nhất hay sao?"

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung biết hành vi của Ma tu đều phóng đãng chân trong chân ngoài, hữu khí vô lực mà giải thích với hắn: "Nhưng chúng ta chính là thầy trò mà."

Kính Chu Trần nói: "Vậy không phải càng kích thích sao?"

Thẩm Cố Dung: "......"

Quả nhiên không thể nói chuyện với Ma tu không theo luân lý này.

Kính Chu Trần nói xong, chợt như nhớ tới cái gì, khẽ gật gù, suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Ta cũng muốn nhận một đồ đệ, chờ đến khi hắn lớn sẽ lừa hắn lên giường ta."

Thẩm Cố Dung: "???"

Kính Chu Trần sờ đôi môi đỏ có mấy dấu răng, ánh mắt sáng lên: "Vừa mây mưa vừa gọi ta là sư tôn, chậc..."

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung mặt mũi đỏ bừng ngồi dậy, ho khan một tiếng, nói: "Vậy ta không quấy rầy sư huynh nữa."

Kính Chu Trần còn đang đắm chìm trong ảo tưởng, nghe vậy hơi nhấc chân, hai chân đan chéo, mị nhãn trêu chọc người. Hắn dịu dàng nói: "Ra ngoài cửa gọi đại một nam nhân tới cho ta, gọi hai người cũng được."

Thẩm Cố Dung: "......"

A A A!

Thẩm Cố Dung vội vã đi ra ngoài, tùy ý chọn một người vào, bước như chạy trốn rời khỏi.

Trước khi rời đi, lỗ tai Đại Thừa Kỳ nhanh nhạy lại suýt nữa hại chết y. Giọng nói của Kính Chu Trần cứ thế rót thẳng vào tai y một cách rõ ràng.

Kính Chu Trần: "Ngươi gọi ta là sư tôn thử xem?"

"Thành chủ, ta lớn hơn ngài."

Kính Chu Trần "Chậc" một tiếng, vươn tay túm vạt áo nam nhân đẩy hắn lên giường. Hắn cắn môi nam nhân, ỡm ờ nói: "Ta đây vẫn thích được ngươi gọi là Thành chủ hơn. Mỗi lần ngươi gọi ta là thành chủ, dùng sức đều đặc biệt mạnh..."

Tiếp theo...

Thẩm Cố Dung xém mở tung cửa sổ linh thuyền bên cạnh nhảy xuống.

Tứ sư huynh của y... đúng là người kỳ diệu trước nay chưa từng có.

Hộ vệ trên thuyền đều đạt Hóa Thần Cảnh, cũng không biết Kính Chu Trần vơ vét được ở đâu nhiều tu sĩ đại năng trung thành tận tâm với hắn như vậy.

Một nam nhân dẫn Thẩm Cố Dung tới tầng của khách trên thuyền, Thẩm Cố Dung vừa đi vào đã thấy tường gỗ bên cạnh bị một cái đuôi Giao 'phịch' một tiếng đánh nát.

Vụn gỗ tung bay, Triều Cửu Tiêu hóa thành hình người, khẽ nhướng mày, nói như xem kịch vui: "Thế nào?"

Nhiệt độ trên mặt Thẩm Cố Dung còn chưa hạ bớt, tận lực giữ vững vẻ bình tĩnh, lạnh nhạt nói: "Không thế nào cả. Huynh không đến gặp Tứ sư huynh, huynh ấy cực kỳ đau lòng."

Triều Cửu Tiêu lạnh lùng 'hừ' một tiếng: "Hắn còn lâu mới đau lòng, khắp đầu óc của hắn toàn là giao cấu thôi."

Thẩm Cố Dung không tán thành: "Là thật đó."

Triều Cửu Tiêu hơi giật mình, nhíu mày lại, dường như cảm thấy mình ở ké thuyền hoa của sư huynh mà chưa chào hỏi hắn thì cũng quá không hiểu lễ nghĩa, chỉ sợ đã thật sự làm Tứ sư huynh tổn thương.

"Chính hắn nói?"

Thẩm Cố Dung thấy Triều Cửu Tiêu có vẻ tin thật, thoáng do dự, mới cao sâu khó lường gật đầu.

Triều Cửu Tiêu do dự tại chỗ một lát, mới không tình nguyện đi lên đỉnh thuyền hoa.

Một lát sau, Triều Cửu Tiêu hóa thành tiểu giao màu đen, té ngã lộn nhào trở về. Không biết hắn nhìn thấy cái gì mà toàn bộ thân giao đều đỏ thấu, giương nanh múa vuốt nổi giận mắng: "Thẩm Thập Nhất! Ta muốn giết ngươi!!!"

Thẩm Thập Nhất hố sư huynh một phen, sợ Triều Cửu Tiêu trả thù nên sớm đã đổi sang phòng khác, lúc này đang dựa lên song cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh phía dưới.

Bí cảnh Cô Hồng như một đảo nhỏ giữa trời băng đất tuyết, khi chưa mở ra không khác gì một ngọn núi băng. Trong trí nhớ của Thẩm Phụng Tuyết, khi Bí cảnh Cô Hồng mở ra, núi băng kia sẽ tan đi ngay lập tức, tựa một đóa hoa xán lạn bắt đầu nở rộ trên nền tuyết, lộ ra nhụy hoa rực rỡ tốt tươi.

Rất khó tưởng tượng Bí cảnh Cô Hồng lại là một rừng mưa khắp nơi đều là ác thú ở Thành Bắc trời băng đất tuyết.

Thẩm Cố Dung tính toán thời gian một chút. Mai là ngày Bí cảnh Cô Hồng mở ra, Mục Trích cũng nên dùng Đệ Tử Khế... Đạo Lữ Khế báo bình an rồi.

Đôi tai Thẩm Cố Dung vất vả lắm mới hạ được nhiệt độ lại lần nữa đỏ lên. Y không muốn khiến mình cảm thấy thẹn như vậy, đành phải suy nghĩ chút chuyện lung tung rối loạn.

Tứ sư huynh trông có vẻ không đơn giản chỉ là một hoa khôi đâu nhỉ...

Thành Tuế Hàn là tụ điểm hoa lâu và sòng bạc lớn nhất Tam giới, linh thạch đổ vào hằng ngày như nước chảy, dù Kính Chu Trần có danh chấn thiên hạ cũng không đến nỗi năm nào cũng kiếm được nhiều linh thạch như vậy.

Toàn bộ người trên linh thuyền đều là tu sĩ Nguyên Anh trở lên, rốt cuộc họ đơn giản chỉ là hộ vệ... hay chính là ân khách của Kính Chu Trần?

Hợp Hoan Đạo rốt cuộc là cái gì? Chẳng lẽ chỉ đơn thuần là song tu giao hoan với người ta để tăng lên tu vi thôi sao?

Nam nhân cùng nam nhân như vậy... Thật sự cũng có thể sao?

Nghĩ đến đây, mặt Thẩm Cố Dung lại đỏ. Tuy rằng y từng xem qua không ít Xuân Cung Đồ, nhưng vẫn bị hình ảnh thực tế kích thích đánh sâu vào thị giác.

Thẩm Cố Dung bụm mặt, tì trán lên cửa sổ, để một ít gió lạnh lùa vào mặt y, làm cho bản thân tỉnh táo không suy nghĩ linh tinh nữa.

Cả người y đều nóng lên, cuối cùng đành phải đẩy cửa sổ ra hứng gió lạnh một hồi, lúc này mới thổi xuống cơn khô nóng kia.

Thẩm Cố Dung không muốn ra khỏi cửa, sợ rằng lại thấy được thứ không nên thấy, ở trong phòng bức bối cả ngày, trời cuối cùng cũng tối đen.

Y mặc bạch sam nằm ở trên giường, vừa nặng nề chìm vào giấc ngủ không lâu, cơ thể lại bị cơn khô nóng đánh thức.

Ngoài cửa sổ vang lên từng tiếng va đập nhẹ nhàng, hình như mưa đang rơi bên ngoài.

Khắp người Thẩm Cố Dung nóng bỏng, nơi eo bụng bủn rủn một cách khó hiểu, chỉ cọ xát với chăn nhẹ nhàng cũng khiến y suýt nữa kêu khẽ lên thành tiếng. Y mờ mịt mở mắt, ánh nến trên bàn hơi nhảy lên.

Y ngồi dậy, nhè nhẹ thở hổn hển một lúc lâu, mới nhận ra nơi này là đâu.

Là linh thuyền của Tứ sư huynh.

Thẩm Cố Dung phản ứng chậm nửa nhịp, hơi đau đầu day mi tâm. Y bị nóng đến khó chịu, cố nén cơn bủn rủn, xốc chăn lên định đi tìm chút nước uống, nhưng chân vừa mới chạm lên sàn, đầu gối đã mềm nhũn ngã thẳng xuống đất.

Thẩm Cố Dung bị ngã đến ngẩn ngơ, ngây người một lúc lâu mới vịn thành giường muốn đứng lên, nhưng đôi tay chẳng còn chút sức lực nào, phí công cả buổi cũng không dậy được.

Dù Thẩm Cố Dung ngu xuẩn đến mấy cũng biết cơ thể mình hẳn đã gặp vấn đề gì đó. Y đang suy nghĩ xem rốt cuộc bản thân bị làm sao thì chợt nghe thấy tiếng cửa đột nhiên bị mở ra.

Thẩm Cố Dung mờ mịt ngẩng đầu nhìn, Kính Chu Trần cầm nến chậm rãi bước về phía y, khuôn mặt tươi đẹp được ánh sáng ấm áp bao phủ, nhìn qua nhu hòa lạ thường, hoàn toàn không có khí thế diễm lệ bức người như ban ngày.

Kính Chu Trần thấy y như vậy, thở dài một hơi, nói: "Ta biết ngay mà."

Hắn cắm giá nến sang bên cạnh, vươn tay nâng Thẩm Cố Dung dậy, bình thản nói: "Bọn Cửu Tiêu Cô Hành mỗi khi tới gần ta đều sẽ dùng linh lực hộ thể, sao đệ không học bọn họ?"

Thẩm Cố Dung vẫn ngẩn ngẩn ngơ ngơ.

Kính Chu Trần cười nói: "Huân hương trong phòng ta đều dùng để thôi tình trợ hứng, đệ ngẩn người ở đó cả buổi mà cũng không nhận ra sao?"

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung hoàn toàn ngốc nghếch. Lúc ban ngày trên người y cũng hơi khác thường, nhưng Thẩm Cố Dung chỉ quy vào đấy là do bản thân không chịu nổi cảnh tượng kích thích kia, mới thẹn thùng đến cả người nóng lên, không ngờ vậy mà lại do huân hương kia sao?

Kính Chu Trần ấn y lên giường, bất đắc dĩ nói: "Ta dùng linh lực dẫn thuốc ra giúp đệ, đệ... Haiz, ta nên nói gì với đệ mới tốt đây."

Thẩm Cố Dung lúng ta lúng túng nói: "Đa tạ sư huynh."

Kính Chu Trần cười, nhấc tay nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt Thẩm Cố Dung. Đầu ngón tay lướt đến sườn mặt y, tựa hồ có chút tiếc hận mà nói: "Thật tiếc cho dáng vẻ tươi đẹp này của Thập Nhất nhà chúng ta, cũng không biết sau này tiện nghi ai đây."

Thẩm Cố Dung: "Sư huynh?"

"Hử?" Kính Chu Trần lười nhác đáp một câu, nhấc tay tháo mở vạt áo Thẩm Cố Dung.

Thẩm Cố Dung hoảng sợ, lập tức vươn tay ngăn cản Kính Chu Trần, không cho hắn cởi vạt áo mình.

Kính Chu Trần đùa giỡn người thành quen, mị nhãn liếc qua y, cười nói: "Sợ cái gì? Sư huynh cũng không ăn đệ."

Thẩm Cố Dung chỉ sợ hắn động tay động chân, lúng ta lúng túng nói: "Giải dược... cần cởi đồ sao?"

Kính Chu Trần nói không cần chớp mắt: "Đúng vậy."

Thẩm Cố Dung không mấy tin tưởng hắn, nhưng đầu óc bị đốt thành nồi cháo lại tìm không ra lời phản bác.

Kính Chu Trần nhìn dáng vẻ bất lực không còn lễ nghĩa này của y, suýt nữa cười thành tiếng, càng nảy sinh tâm tư trêu cợt y. Hắn nhìn xuống Thẩm Cố Dung từ trên cao, nhả khí như lan: "Nếu không cởi đồ thì chỉ sợ sư huynh không giải được dược kia đâu. Sư đệ, đệ định tiếp tục khó chịu... hay là để cho ta cởi áo đây?"

Thẩm Cố Dung khó chịu chết đi được, đành phải tự sa ngã mà quay đầu đi nhắm mắt lại, mặc kệ hắn.

Dù sao Kính Chu Trần có không theo lẽ thường đến mức nào cũng sẽ không đánh chủ ý tới trên người y.

Kính Chu Trần thấy phản ứng này của y, càng khó nhịn cười hơn. Hắn nhấc ngón tay thon dài nhẹ nhàng cởi bỏ vạt áo Thẩm Cố Dung.

Hắn vừa cởi xong đai lưng, Thẩm Cố Dung đã lặng lẽ run nhè nhẹ, Kính Chu Trần ở Thành Tuế Hàn nhiều năm như vậy mà chưa gặp được ai ngây thơ đến mức này. Hắn cười, cởi bỏ vạt áo, nhẹ nhàng dán lòng bàn tay ấm áp lên ngực Thẩm Cố Dung.

Câu vừa rồi cũng không sai, muốn dẫn mị hương ra thực sự cần áp sát ngực.

Kính Chu Trần vừa mới đặt tay lên, tiếng sột sột soạt soạt bên ngoài càng rõ rệt hơn, Kính Chu Trần khó hiểu nói: "Bên ngoài có gì thế?"

Thẩm Cố Dung không mở nổi mắt, chỉ muốn sự tra tấn này nhanh chóng qua đi, thuận miệng nói: "Chắc là mưa rơi."

Kính Chu Trần: "Nhưng bên ngoài vẫn chưa có mưa."

Lúc này Thẩm Cố Dung mới hơi ngờ vực nghiêng đầu, có điều lúc này y không rảnh quan tâm chuyện khác, nói thẳng: "Sư huynh, mau dẫn thuốc ra đi."

Kính Chu Trần bèn tiếp tục xuất linh lực, nhưng mới dẫn được một nửa, tiếng va chạm bên ngoài lại càng lớn hơn, rất có xu hướng trực tiếp phá cửa mà vào.

Thẩm Cố Dung còn chưa kịp phản ứng, cửa số khắc hoa kia đã bị một ánh kiếm hung ác cứ thể đâm thủng. Một người đạp lên bậc cửa sổ, phá cửa mà vào.

Thẩm Cố Dung hơi ngạc nhiên nhìn bóng dáng ngược sáng xông tới. Vì muốn tránh Triều Cửu Tiêu tìm ra mình, y đã sớm bày kết giới trong phòng, rốt cuộc là ai có thể phá vỡ kết giới xông vào?

Y đang định đứng dậy, lại chợt nghe thấy bóng dáng cao lớn kia lạnh lùng gọi một tiếng:

"Sư tôn."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia