ZingTruyen.Asia

[New] Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao

Chương 69: Máu Lạnh Vô Tình

huongduongvang198

Chuyển ngữ: Trầm Yên

......................................

Thẩm Cố Dung rút loan đao đoạt của người gỗ bên lưng ra, tai hồ ly trên đầu bỗng chốc dựng lên.

Tang La Phu đi tới rất nhanh, trên người nàng ta đầy máu, không biết là máu của nàng hay của người khác. Dù thành nông nỗi này, nàng ta vẫn cười, nhẹ phúc thân, cung kính nói: "Thánh quân vẫn sáng trong tựa ánh mặt trời."

Thẩm Cố Dung lạnh nhạt nhìn nàng ta: "Không dám nhận."

Y quan sát Tang La Phu tỉ mỉ, quả như lời Tuyết Mãn Trang nói, khắp người nàng ta bộc lộ một cảm giác quái dị, như thể những nét tuyệt mỹ điệt lệ đó đều được chắp ghép mà thành.

Hơn nữa Xương Mỹ Nhân theo như lời Tang La Phu lúc trước...

Thẩm Cố Dung lặng lẽ rùng mình, chẳng lẽ bộ da này của nàng ta được tạo thành nhờ rút Xương Mỹ Nhân của người khác?

Trước đó Tang La Phu từng nói y có Xương Mỹ Nhân đẹp nhất thế gian, Thẩm Cố Dung nghĩ thầm: Nếu nàng ta không có thù oán với Thẩm Phụng Tuyết thì kiểu gì cũng sẽ mơ ước xương cốt của y.

Thẩm Cố Dung nghĩ vậy, lặng lẽ siết chặt thanh đao giấu trong tay áo.

Không biết có phải Tang La Phu giao đấu với Thanh Ngọc bị thương hay không, trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia xuất hiện vết rách như mạng nhện, tách dung nhan diễm lệ thành vô số mảng nhỏ, càng kỳ dị hơn chính là biểu cảm trên mỗi mảng mặt kia thế mà lại khác hẳn nhau.

Các biểu cảm vui, giận, buồn, kinh hãi, khủng hoảng xuất hiện trên cùng một gương mặt. Khi nhìn kỹ cực kỳ dễ khiến người ta sợ sởn gai ốc.

Thẩm Cố Dung vừa kinh sợ vừa nói trong lòng: [ A A A! Cái mặt! Cái mặt này! Quá kinh khủng, quá kích thích! Khi về nhất định phải kể với thuyết thư tiên sinh chuyện này, Bán Diện Trang gì đó ông ta kể quá cũ rích rồi, nên đổi thành yêu quái Thập Diện Trang! ]

Khóe môi Thập Diện Trang nhếch lên, mắt trái lại đang rơi lệ, nàng ta dịu dàng nói: "Thánh quân rành đại nghĩa, gần trăm năm nay tru sát vô số yêu tà Tam giới, xứng với câu khen ngợi này."

Lòng Thẩm Cố Dung nói: Khen thì khen, ngươi cất thanh đao trước rồi nói tiếp.

Tang La Phu vừa bước lên, tay nắm đao của Thẩm Cố Dung đã siết chặt, thân mình căng cứng, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể thi triển đao thức Bát Quái Liên Hoàn Phiến.

Tang La Phu nhìn ngón tay thon dài cầm đao của y, che miệng cười khẽ một tiếng, nói: "Thánh quân thân chịu lôi phạt, linh mạch bị phong bế, hiện giờ không khác gì phàm nhân, đao này quá sắc, ngài tốt nhất vẫn nên buông ra đi."

Nàng còn chưa dứt lời, Cốt Đao trong tay đã lóe ánh sáng trắng, như khổng tước xòe đuôi chia thành mười mũi tên nhọn bắn thẳng về phía Thẩm Cố Dung.

Thẩm Cố Dung mặt không đổi sắc, thả rỗng thần trí, nâng cánh tay nắm đao lên. Trong chớp nhoáng, thanh đao trong tay y quyết đoán vung lên, 'keng keng keng' vài tiếng, vậy mà phá bỏ đừng đợt công kích từ Cốt Đao của Tang La Phu.

Cốt Đao cuối cùng chạm vào mũi đao của Thẩm Cố Dung, làm phát ra tiếng 'leng keng' chói tai, biến thành tro tàn rơi xuống rào rạt.

"Ồ?" Tang La Phu cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ cười nói: "Không hổ là người đứng đầu Tam giới, không có linh lực cũng có thể tiếp được đao của ta."

Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc nghĩ thầm: [ Không hổ là người đứng đầu Tam giới, không có linh lực cũng có thể đón được đao của nàng ta! ]

Thẩm Cố Dung tiện tay vuốt hoa văn trên đao, lạnh nhạt nhìn thoáng qua Tang La Phu, nói: "Thủy quỷ kia chịu trừng phạt đúng tội. Nếu ta không giết hắn thì người chết sẽ là ta. Tang cô nương, cô nên hiểu đạo lý cá lớn nuốt cá bé trong Tam giới."

Ý ban đầu của y chính là dùng miệng lưỡi ba tấc không nát của mình lừa gạt Tang La Phu — Tuy rằng biết bản thân sẽ không được lợi gì, nhưng ít nhất so với chờ chết tốt hơn rất nhiều. Dù sao Cốt Đao vừa nãy của Tang La Phu cũng chưa dùng tới linh lực, nếu nàng ta thật sự tàn nhẫn lên thì chỉ sợ chính mình ăn không hết gói mang về.

Lòng y đang tính toán xem nói đạo lý gì mới tốt, không ngờ vừa dứt lời, vẻ mặt Tang La Phu bỗng nhiên thay đổi.

Khuôn mặt vỡ ra của nàng lập tức thống nhất thành một biểu cảm.

Đó là biểu cảm kinh sợ, không thể tin nổi khi nghe được tin dữ, cùng với sự điên cuồng dần được ấp ủ ra.

Thẩm Cố Dung khó hiểu nhìn nàng ta, không rõ nàng đây là bị làm sao.

"Ngươi..." Thẩm Cố Dung nghe thấy nàng dùng giọng khàn khàn gằn từng chữ một: "Ngươi giết chàng ấy?"

Thẩm Cố Dung: "......"

Hoá ra Tang La Phu còn chưa biết việc này?!

Thẩm Cố Dung tự đào mồ chôn mình, còn đưa xẻng cho kẻ thù, để đối phương xúc đất đổ lên mặt.

Thẩm Cố Dung cười khổ một tiếng, không ôm chút hy vọng nói: "Có thể quên câu vừa rồi của ta không?"

Tang La Phu phát cuồng. Nàng ta siết chặt Cốt Đao, sự thành thục trước nay đã tan rã toàn bộ, nàng ta lẩm bẩm nói: "Ngươi giết chàng ấy? Ngươi thế mà lại giết chàng ấy?"

Nàng ta chỉ biết lặp đi lặp lại câu này, Cốt Đao suýt nữa bị những ngón tay mảnh khảnh của nàng siết nát vụn.

Thẩm Cố Dung nghe thấy nhịp thở của nàng ta ngày càng nặng, biết chuyện này sắp toang. Y lui về sau nửa bước theo phản xạ, nhưng đây chẳng khác gì tín hiệu bùng nổ cho Tang La Phu. Ngay sau đó, một tiếng trầm đục vang lên bên tai Thẩm Cố Dung, âm thanh như vật nặng xé gió lao tới.

Đồng tử y co rụt lại, hơi nghiêng đầu, đúng lúc nhìn thấy một dúm tóc bạc bị cắt đứt, lững lờ rơi xuống mặt đất, đuôi tóc cuộn lại thành một vòng tròn.

Thẩm Cố Dung: "......"

Tang La Phu lúc này đã hoàn toàn không màng đến mỹ mạo nữa. hững vết rạn bị nàng ta ép xuống lập tức nổ tung. Cả cơ thể như thứ gì đó vặn vẹo, mọc ra từng nhánh xương trắng như tuyết, từng khúc một như lưỡi dao sắc bén tấn công về phía Thẩm Cố Dung.

Khoảnh khắc vừa rồi hình như do nàng ta đánh trật, khó khăn lắm mới cọ qua tai Thẩm Cố Dung, tước đứt một lọn tóc bạc.

Lúc này vốn nên là kết cục phải chết của y, nhưng không hiểu sao lòng Thẩm Cố Dung lại không hề cảm thấy sợ hãi.

Y nhìn cơ thể kỳ dị kia của Tang La Phu, lạnh lùng nghĩ thầm: "Thật là xấu xí."

Bộ da xinh đẹp người đời truy tìm đó... là do quỷ họa bì chắp vá khâu thành sao?

Âm thanh sắc nhọn quen thuộc lại lần nữa vang lên. Dựa vào nhãn lực của mình, Thẩm Cố Dung không thể nào bắt được Cốt Đao lao đến tựa mũi tên nhọn đó, chỉ đành nương theo âm thanh đánh bậy đánh bạ vung tay ngang dọc.

Chỉ trong chốc lát, trời xui đất khiến giúp y chặn một chiêu của Cốt Đao, nhưng lại buộc bản thân lui về sau nửa bước. Đao trong tay cũng theo tiếng vỡ thành từng mảnh, rơi thẳng xuống đất, chỉ còn lại một cái chuôi đao.

Thẩm Cố Dung: "......"

Cốt Đao lần thứ hai đánh úp tới, Thẩm Cố Dung không còn cách nào, đành phải giơ tay đón đỡ, nhưng khi y vừa nhấc tay lên, hạt châu màu đen vẫn luôn im lìm trên tay đột nhiên lập lòe huyết quang. Một bóng dáng quỷ mị xuất hiện trong nháy mắt, há miệng cắn một nhát, trực tiếp ngậm Cốt Đao thế tới rào rạt kia vào trong miệng.

Thẩm Cố Dung bỗng nhíu mày, khi nghiêng đầu nhìn lại, hạt châu trên cổ tay Tịch Vụ đưa cho y đã biến mất, chỉ còn lại một sợi dây đỏ treo lục lạc vàng kim trên cổ tay trắng nõn.

Tịch Vụ?

Thẩm Cố Dung tập trung nhìn kỹ, bóng dáng xuất hiện trước mặt vậy mà lại là một con rắn đen to bằng cánh tay.

Rắn đen há miệng ngoạm một phát, vậy mà cắn nát luôn Cốt Đao cứng rắn kia, nhai nhai nuốt vào bụng.

Thẩm Cố Dung: "......"

Đây... đây thật là do Tịch Vụ làm? Cô bé yếu ớt đáng thương luôn gọi huynh trưởng kia?

Lần này, Thẩm Cố Dung đã chân chính cảm giác được Tịch Vụ hoàn toàn không phải cùng một người với muội muội Thẩm Tịch Vụ của y. Dù tướng mạo có giống nhau thì cuối cùng vẫn khác biệt.

Bộ mặt Tang La Phu dữ tợn: "Thẩm Phụng Tuyết! Ngươi đáng chết!"

Lòng Thẩm Cố Dung không hề dao động. Gần trăm năm nay số Yêu tà Quỷ tu Thẩm Phụng Tuyết tru sát nhiều không đếm xuể, người hận người thương hắn có vô số, mà người quạnh quẽ tĩnh lặng tựa trăng sáng như hắn sẽ chẳng bao giờ bị miệng lưỡi của bất kỳ kẻ nào đả động đến.

Hắn nên như trăng sáng nơi chân trời, không lây dính khói lửa.

Ngoại trừ Mục Trích.

Đồng tử Thẩm Cố Dung đột nhiên co rụt lại, như đột nhiên nghĩ thông suốt điều gì. Mặc kệ Tang La Phu có thể lấy tính mạng mình bất cứ lúc nào đang ở trước mặt y, y cũng không quan tâm, lập tức lấy người gỗ nhỏ trong lòng ra, hận không thể mọc thêm tám đôi mắt nhìn cho rõ ràng ngũ quan của người gỗ.

Chỉ là càng xem... tay y càng run, trái tim đập ngày càng điên cuồng.

Ngũ quan của người gỗ kia tựa hồ đúng là Mục Trích sau khi lớn lên.

Tay y mềm nhũn, suýt nữa cầm không chắc người gỗ, mà trong chớp nhoáng, vô số xương cốt như thiên nữ tán hoa lao về phía y. Rắn đen kia nhất thời không ngăn kịp, kêu lên một tiếng sắc nhọn với y.

Đó là Lệ Quỷ Hí.

Thẩm Cố Dung ngẩng đầu, nhìn thấy vô số Cốt Đao đang đánh xuống đầu mình.

Trong khoảnh khắc đó, Thẩm Cố Dung thế mà còn đang suy nghĩ. Rốt cuộc tại sao Lâm Thúc lại khắc cho y một người gỗ giống hệt Mục Trích?

Ngay tức khắc, một tiếng động sắc bén xẹt qua, một vệt máu đột nhiên bắn lên trước mặt Thẩm Cố Dung. Tiếp theo, giọng nói của Lâm Thúc Hòa vang lên phía sau y.

"Thập Nhất, có phải sư huynh đã tới quá muộn rồi hay không?"

Thẩm Cố Dung ngẩn ngơ quay đầu lại.

Lâm Thúc Hòa hờ hững nắm một thanh đao giống y như đúc thanh trong tay Thẩm Cố Dung, mũi đao xuyên ngang qua từ bên cạnh Thẩm Cố Dung  che trước mặt y, thân đao loang lổ vết máu, vì y hất văng vô số Cốt Đao chí mạng.

Do va chạm với Cốt Đao, máu trên lưỡi đao của hắn văng ra, rơi vãi lung tung lên mặt đất, bốc ra từng đợt tanh hôi.

Lâm Thúc Hòa đứng sau lưng y, hương thuốc nồng đậm đan xen với mùi máu tươi, làm Thẩm Cố Dung suýt nôn ra.

Sắc mặt y tái nhợt, nói: "Sư huynh."

Thanh đao trên tay Lâm Thúc Hòa suýt nữa rơi xuống, như thể giây tiếp theo sẽ bất động, nhưng hắn vẫn cầm chắc, Cốt Đao nghênh diện mà đến kia tựa hồ chẳng là gì với hắn, không sánh nổi cả đợt mưa rơi mấy ngày liền.

Thanh đao đứt gãy trong tay Thẩm Cố Dung không biết đã khôi phục một lần nữa từ khi nào, còn thoáng hiện những vết rạn loang lổ.

Lâm Thúc Hòa dịu dàng nói: "Đây là Linh Khí bản mạng của sư huynh, đệ phải dùng cho cẩn thận nha."

Thẩm Cố Dung: "......"

Linh Khí bản mạng? Thứ dễ dàng vỡ vụn như vậy là Linh Khí bản mạng?

Có điều cũng đúng, Linh Khí này giống hệt Lâm Thúc Hòa, nhìn qua cực kỳ yếu ớt, nhưng lại dựa vào cơ duyên Thiên Đạo của Thẩm Phụng Tuyết mà hợp lại một cách khó khăn.

Thấy Lâm Thúc Hòa đến bên cạnh, Thẩm Cố Dung an tâm lạ thường, y nghiêng đầu hỏi: "Máu trên người huynh là của ai?"

Lâm Thúc Hòa cười, nói: "Đệ đoán xem."

Thẩm Cố Dung nhìn theo hướng hắn tới, đúng là vừa chạy ra từ trong ngôi miếu đổ nát kia.

Thẩm Cố Dung đột nhiên im lặng.

Lâm Thúc Hòa nhấc tay nhẹ nhàng sờ lên tai hồ ly của Thẩm Cố Dung, đôi mắt hơi híp lại, trên gương mặt tái nhợt xuất hiện nụ cười mềm nhẹ.

"Thập Nhất, tai hồ ly của đệ không tệ nha." Lâm Thúc Hòa dịu dàng nói: "Nhưng ta biết đệ không thích... nên đã giết hết những kẻ từng nhìn thấy tư thái này của đệ rồi."

Thẩm Cố Dung: "......"

Y bỗng nhiên hiểu rõ... Vì sao trong trí nhớ của Thẩm Phụng Tuyết, hắn lại hình dung ma ốm Lâm Thúc Hòa này bằng bốn chữ "Máu lạnh vô tình".

Lâm Thúc Hòa vươn tay kéo Thẩm Cố Dung về sau, lạnh nhạt nói: "Tránh xa chút, cẩn thận máu bắn lên người."

Thẩm Cố Dung còn chưa kịp phản ứng đã cảm giác được thân hình Lục sư huynh đi ba bước phải lắc lư nửa ngày kia của y hóa thành một trận cuồng phong, chợt nhằm thẳng về phía Tang La Phu cả người mọc đầy xương.

Chỉ trong một cái chớp mắt, năm ngón tay thon dài gầy ốm của hắn cắm thẳng vào ngực Tang La Phu, dòng máu màu lam lập tức phụt ra.

Tang La Phu thét lên dữ tợn, trên mặt đầy nước mắt. Cả người nàng ta cứng đờ, con ngươi vô hồn nhìn về phía nam nhân xuất hiện như quỷ mị trước mặt.

Tay Lâm Thúc Hòa nhẹ nhàng xoay tròn trong trái tim nàng, âm thanh máu thịt khuấy đảo thẩm thấu lòng người, nhưng cố tình giọng hắn lại khe khẽ dịu dàng như đang thủ thỉ với tình nhân.

"Nước mắt Giao Nhân... ta nhận."

Tang La Phu ngẩn ngơ nhìn hắn, cảm nhận linh lực trong người chậm rãi xói mòn theo dòng máu chảy ra từ ngực.

Xương cốt của vô số người từng bị nàng ta rút ra giống như cỏ cây khô héo, dần dần trở nên khô vàng, chậm rãi tách ra từ các bộ phận trên thân thể nàng.

Nàng ta lảo đảo, ngồi quỳ trên mặt đất.

Lâm Thúc Hòa rút tay từ trong lồng ngực nàng ra. Bàn tay kia vậy mà không lây dính nửa giọt máu, hai ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng kẹp một hạt châu long lanh sáng trong màu lam.

Đó đúng là nước mắt Giao Nhân.

Lâm Thúc Hòa rủ mi mắt, liếc nhìn Tang La Phu như nhìn vật chết, lạnh nhạt nói: "Đa tạ."

Tang La Phu ngã thẳng xuống đất.

Không biết là do cái chết cận kề hay nước mắt che lấp tầm mắt, trong mơ màng, Tang La Phu bỗng cảm giác được có người rẽ nước mà đến.

Nàng gắng sức mở mắt.

Trong vùng nước Động Đình, nam nhân một thân bạch y đứng ở mạn thuyền, tay cầm một chiếc mái chèo, chèo từng chút về phía nàng.

Đồng tử Tang La Phu hơi tan rã, nàng dùng hết toàn bộ sức lực xua tay muốn ngăn hắn đừng tới đây, nhưng trong mắt người ngoài, ngón tay nàng chỉ nhẹ nhàng giật giật.

"Đừng tới đây." Nàng nghĩ thầm: "Ta vẫn chưa phải người đẹp nhất... chàng đừng tới đây."

Thẩm Cố Dung rủ hàng mi nhìn Tang La Phu dần mất đi hơi thở. Trong khoảnh khắc, y chợt nghe thấy Tang La Phu nói ra một câu.

"Thiếp chỉ..."

"Thiếp chỉ muốn một cây Xương Mỹ Nhân."

Đồng tử Thẩm Cố Dung bỗng co rụt lại.

Mười năm trước, khi đi nhầm vào kết giới của Thủy quỷ, dường như y cũng từng nghe thấy lời tương tự như vậy.

"Ta chỉ muốn một đôi mắt."

"Tìm đâu cũng không thấy..."

Tang La Phu đã mất đi hơi thở. Sau khi Đệ nhất Mỹ nhân Tam giới hương tiêu ngọc vẫn, cũng chỉ còn lại một bộ xương khô.

Lâm Thúc Hòa hoàn toàn không màng Tang La Phu chết hay sống. Hắn cầm khăn tay lau khô nước mắt Giao Nhân, cười vẫy tay với Thẩm Cố Dung: "Thập Nhất ơi, tới đây."

Thẩm Cố Dung tâm như nước lặng, không hiểu sao không chút dè chừng dáng vẻ Lâm Thúc Hòa sau khi giết người lại nói cười ríu rít, giống như y đã sớm quen với thủ đoạn độc ác vô tình của Lâm Thúc Hòa, trực tiếp mặt không cảm xúc đi tới.

"Aiz." Lâm Thúc Hòa thở dài một hơi, cắn rách ngón tay, nhỏ một giọt máu lên nước mắt Giao Nhân, sau đó nhanh chóng vẽ một phù chú trên linh mạch ở cổ tay của Thẩm Cố Dung, hắn nói: "Đúng là nghiệp chướng nặng nề mà."

Thẩm Cố Dung: "......"

Ban nãy giết người huynh cũng có thế này đâu.

Lâm Thúc Hòa một hơi vẽ xong phù chú, rồi lại nâng tay triệu tới một đạo thiên lôi mỏng manh, lặng lẽ đánh thẳng vào linh mạch Thẩm Cố Dung.

Thẩm Cố Dung chỉ cảm thấy cả người chợt mềm xuống, linh mạch tắc nghẽn mấy ngày nay lập tức thông thuận.

Linh lực vận chuyển như lúc ban đầu.

Thẩm Cố Dung dang hai tay quan sát, tiện tay chém ra một luồng linh lực, 'ầm ầm' một tiếng, đập thành hố sâu trên đất bằng.

Lâm Thúc Hòa thở dài một hơi, nói: "Thập Nhất, kế tiếp phải nhờ đệ đưa sư huynh về rồi."

Thẩm Cố Dung còn chưa nghe rõ đã thấy Lâm Thúc Hòa vừa rồi còn hăng hái giết người bỗng che miệng ho ra một ngụm máu, máu trào ra từ kẽ hở ngón tay.

Thẩm Cố Dung hoảng sợ, lập tức đỡ lấy hắn.

Lâm Thúc Hòa tê liệt ngã vào khuỷu tay Thẩm Cố Dung, vừa hộc máu vừa nói đứt quãng: "Cứ đi về hướng Đông là có thể trở về Thành Nhàn Vân. Thập Nhất... phải nhớ... hướng Đông."

Hắn giơ tay chỉ về một phương hướng.

Thẩm Cố Dung: "Sư huynh?! Sư huynh!"

Thấy sắc mặt Thẩm Cố Dung trắng bệch, Lâm Thúc Hòa cười gượng, nói: "Không vấn đề gì, hộc máu mà thôi, không chết người được."

Nói xong, hắn cứ thế lăn ra ngất.

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung mờ mịt ôm Lâm Thúc Hòa đã chết ngất, quan sát xung quanh.

Khắp nơi vắng vẻ.

Bốn bề tĩnh lặng.

Thẩm Cố Dung nhìn về hướng Đông mà Lâm Thúc Hòa chỉ. Tuy không tin vào năng lực nhận đường của mình cho lắm... nhưng lúc này cũng không còn cách nào khác, y đành phải cõng Lâm Thúc Hòa lên, tìm ra phương pháp ngự phong từ trong trí nhớ của Thẩm Phụng Tuyết, nhanh chóng bay lên trời, nhắm thẳng về hướng Đông mà đi.

Mười lăm phút sau, Thẩm Cố Dung vững vàng đáp đất.

Trước cổng thành lớn có một tấm biển, trên đó viết ba chữ:

Thành Ngu Châu.

Thẩm Cố Dung: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia