ZingTruyen.Com

[New] Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao

Chương 15: Yếu Đuối Vô Dụng

huongduongvang198

Chuyển ngữ: Trầm Yên

........................................

Mấy ngàn bậc thang đá trải dài trên Ly Nhân Phong, Bia Giới Linh cao bằng hai người, tịch mịch cổ xưa, tựa tiên nhân xa rời thế tục.

Bia Giới Linh nằm giữa sườn núi, xung quanh tảng đá xanh phủ kín linh thạch, linh khí tràn trề tỏa ra cuồn cuộn không ngừng.

Khắp Ly Nhân Phong được bao phủ bởi một tầng kết giới như lưu ly, ngăn chặn những kẻ ngoại lai ở ngoài.

Một nam nhân áo đỏ rực rỡ cầm trường đao đứng ở chỗ Bia Giới Linh.

Tuyết Mãn Trang sở hữu dung mạo diễm lệ, gương mặt ngông nghênh cuồng vọng, mái tóc đỏ tết thành bím tóc rũ trên vai, giữa lông mày có một vết đỏ hẹp dài tựa ngọn lửa đang cháy.

Hắn như tắm mình trong lửa, y phục lộn xộn mỏng tang rộng mở, lộ ra nửa bên ngực săn chắc, cực kỳ chói mắt.

Tuyết Mãn Trang dựng trường đao trên đất, huênh hoang truyền âm: "Yêu tộc Tuyết Mãn Trang! Tới đây cầu thân!"

Trên vai hắn có một con linh điệp màu đen, nó nhẹ giọng khuyên hắn: "Thiếu chủ ơi, Thẩm Phụng Tuyết đã đạt tới Đại Thừa Kỳ từ lâu rồi, khắp Cửu châu Tam giới hiếm ai đánh thắng y lắm."

Ý chính là: Ngài muốn đánh thắng y thì vẫn cần cố gắng hơn.

Tuyết Mãn Trang tự cao tự đại, luôn tự tin một cách mù quáng về bản thân mình. Hắn định liệu trước: "Vậy vừa hay, ta phải chiến thắng người đứng đầu Tam giới Thẩm Phụng Tuyết này, để y cam tâm tình nguyện theo ta đi."

Linh điệp ngập ngừng: "Lần trước ngài cũng nói vậy..."

Sau đó bị Thẩm Phụng Tuyết không hề nể tình đánh phun vài lít máu, dưỡng thương hai năm trời mới khỏi hẳn.

Tuyết Mãn Trang không nghe, nhấc trường đao vung mạnh hai cái. Trên trường đao đỏ sẫm bỗng bốc lên một ngọn lửa, ngưng tụ thành hình phượng hoàng tắm mình trong lửa, bay lượn vài vòng trong không trung, hót lên một tiếng rồi tan biến.

Hắn vươn đầu lưỡi liếm khóe môi, dấu đỏ giữa lông mày như sắp cháy lên.

Đệ tử Tri Bạch Đường ùa tới Bia Giới Linh như đàn ong. Thẩm Cố Dung không gần không xa đi cuối cùng.

Mục Trích không cảm thấy gì, vốn cũng không định đi xem náo nhiệt, nhưng Ngu Tinh Hà cứ túm tay áo hắn nằng nặc đòi đi xem. Mục Trích bị ồn ào hết cách nên đành phải đi theo.

Thẩm Cố Dung đi như tản bộ đằng sau hai bé bánh trôi, nhét một viên mứt hoa quả vào miệng.

Mục Trích vô tình nhìn thấy, khuôn mày bỗng nhíu lại.

Mứt hoa quả của y... từ đâu ra vậy?

Mục Trích hơi do dự, trong lòng có suy đoán.

Thẩm Cố Dung: [ Mứt hoa quả của Mục Trích ăn cũng ngon phết. ]

Mục Trích: "......"

Trộm từ lúc nào?!

Mục Trích đờ đẫn một lát, chợt cúi đầu xuống.

Ngu Tinh Hà tò mò nhìn hắn: "Huynh cười gì thế?"

Mục Trích mấp máy môi, lắc đầu: "Không có gì —— Được rồi, xem một lát rồi về nhé?"

Ngu Tinh Hà gật đầu: "Ừm ừm ừm!"

Thẩm Cố Dung ăn xong một miếng mứt hoa quả. Chờ đến khi trong miệng không còn vị ngọt của mứt hoa quả mới đi tới chỗ Bia Giới Linh.

Nhìn từ xa, ở khoảng đất trống trước Bia Giới Linh có một nam nhân như lửa thành tinh đang khiêng trường đao đứng đó. Xem vẻ đã chờ rất lâu.

Thẩm Cố Dung nhướng mày. Đây chính là nam nhân muốn tới cầu thân?

Ly Nhân Phong không có nữ tu, người nam nhân này lại gióng trống khua chiêng như vậy tới cầu hôn. Chắc chắn hắn muốn cưới một nam nhân rồi.

Thẩm Cố Dung tấm tắc hai tiếng, nghĩ thầm: Người tu đạo quả là cởi mở, nam nhân cưới nam nhân mà cũng có thể phô trương thanh thế lớn vậy.

Tưởng tượng xong, Thẩm Cố Dung lại rất muốn biết người mà nam nhân Yêu tộc này muốn cầu thân là ai. Chẳng lẽ người đó còn xinh đẹp hơn tiên trên trời sao?

Hai tay Thẩm Cố Dung lồng vào tay áo, cất bước chậm rãi đi tới.

Ly Tác đang đứng ở Bia Giới Linh nói chuyện với nam nhân kia, giọng điệu cung kính: "Xin Tuyết Thiếu chủ hãy đợi một lát, chưởng giáo sẽ tới ngay."

Mối quan hệ giữa Yêu tộc và Ly Nhân Phong luôn hữu hảo, Chưởng giáo tiền nhiệm của Ly Nhân Phong – Nam Ương Quân còn từng nhận Yêu tu làm đồ đệ.

Tuyết Mãn Trang kiêu căng ngạo mạn này chính là nhi tử của Yêu chủ —— Phượng Hoàng.

Từ nhỏ Tuyết Mãn Trang đã được cưng chiều, lớn lên thành một thân ngược đời, vô pháp vô thiên, cậy tài khinh người, gây ra không ít tai họa cả trong tối lẫn ngoài sáng cho Yêu tộc.

Vài chục năm trước, Yêu chủ dẫn theo hắn tới Ly Nhân Phong trao đổi chuyện quan trọng với Nam Ương Quân. Tuyết Mãn Trang vừa liếc mắt đã thấy Thẩm Phụng Tuyết thanh liệt lãnh ngạo.

Nguyên hình của Tuyết Mãn Trang là Phượng hoàng, khi biến thành người dung mạo tuyệt thế, từ nhỏ đến lớn luôn cảm thấy mình đẹp nhất thế gian. Ngay cả Tang La Phu đứng đầu Bảng xếp hạng Mỹ nhân Tam giới cũng bị hắn coi không bằng một sợi tóc của mình.

Mãi cho đến khi hắn gặp Thẩm Phụng Tuyết...

Cùng ngày hôm đó, hắn đã lao tới trước mặt Chưởng giáo Ly Nhân Phong – Nam Ương Quân, tuyên bố thẳng thừng rằng muốn Nam Ương Quân tặng Thẩm Phụng Tuyết cho hắn làm lô đỉnh.

Lô đỉnh là tu sĩ chuyên dùng cho người ta thải âm bổ dương, thường có địa vị thấp hèn.

Hắn làm nhục Thẩm Phụng Tuyết như thế trước mặt Nam Ương Quân, khiến ngay cả Hề Cô Hành luôn bất hòa với Thẩm Phụng Tuyết cũng giận dữ rút kiếm, suýt nữa vung kiếm chém hắn.

Khi ấy Nam Ương Quân nghe câu nói đó xong thì lạnh lùng nhìn Tuyết Mãn Trang một lúc lâu, chợt cười.

Tuyết Mãn Trang tưởng hắn đồng ý, còn chưa kịp vui mừng đã bị Nam Ương Quân đánh một chưởng phun máu.

Yêu chủ bên cạnh: "......"

Yêu chủ quen biết Nam Ương Quân trăm năm, chưa thấy hắn tức giận như vậy bao giờ.

Hề Cô Hành bị hai sư đệ mỗi người ôm một cánh tay, ngăn không cho hắn lao tới chém Tuyết Mãn Trang. Hắn tránh không thoát, đành phải đạp không khí nhảy lên đá, túm cũng không túm được.

"Thứ vô liêm sỉ! Con rệp lù đù! Vương bát sinh cầm thú!"

Yêu chủ: "......"

Khóe môi Yêu chủ giật giật.

Ngược với Hề Cô Hành nổi trận lôi đình thành như vậy, Thẩm Phụng Tuyết lại tỏ ra như chuyện không liên quan đến mình. Y đứng một bên, chụm hai tay áo rộng dài chấm đất, khép hờ mắt, giữa hai đầu lông mày tản ra sự lạnh lùng.

Từ đầu đến cuối, sắc mặt hắn chưa từng thay đổi.

Tật xấu của Tuyết Mãn Trang không biết từ đâu ra, trông thấy dáng vẻ lạnh bạc này của Thẩm Phụng Tuyết càng bị câu mất ba hồn sáu phách.

Khắp người hắn toàn máu là máu, còn lớn tiếng nói: "Con muốn hắn! Phụ thân ơi, con muốn hắn!"

Yêu chủ: "......"

Con muốn chết ở Ly Nhân Phong sao?

Nhìn thấy dáng vẻ bị Thẩm Phụng Tuyết mê hoặc đến choáng váng đầu óc của Tuyết Mãn Trang, Yêu chủ tức giận đến nỗi suýt nữa bổ thêm một chưởng đánh chết nghịch tử tạo nghiệt này.

Từ sau sự kiện đó, cứ cách một khoảng thời gian Tuyết Mãn Trang lại tới Ly Nhân Phong tìm Thẩm Phụng Tuyết. Tuy rằng lần nào không phải bị Nam Ương Quân đánh thì cũng là bị đám Hề Cô Hành đánh.

Có mấy lần thậm chí Tuyết Mãn Trang còn không từ thủ đoạn hạ thuốc Thẩm Phụng Tuyết, bị Hề Cô Hành và Thẩm Phụng Tuyết quần ẩu, rụng hết nửa số lông chim trên người. Nhiều năm liền không thể tiếp tục ra ngoài làm bậy.

Tuyết Mãn Trang càng bị cản càng hăng.

Vì sắc đẹp, đúng là không sợ chết.

Năm đó bên cạnh Bia Giới Linh của Ly Nhân Phong còn dựng một tấm gỗ, trên ghi: Tuyết Mãn Trang và quỷ tu không được đi vào.

Hề Cô Hành cũng từng đánh con Phượng hoàng không muốn sống này, Tuyết Mãn Trang vừa nghe thấy tên hắn đã nhướng mày: "Ta không muốn gặp Hề Cô Hành, hắn xấu thật sự."

Trong mắt hắn, khắp thế gian này ngoại trừ hắn và Thẩm Phụng Tuyết thì những người khác đều xấu đến tổn thương mắt hắn.

Ly Tác: "......"

Ly Tác suýt chút nữa không nhịn được nổi giận mắng hắn. Thế nhưng thân phận người này tôn quý, Ly Tác không thể tự tiện gây phiền phức cho Ly Nhân Phong, chỉ đành tiếp tục nhẹ nhàng mà nói: "Yêu tộc Thiếu chủ đến thăm, Chưởng giáo tiếp đãi khách quý là điều hiển nhiên."

Tuyết Mãn Trang trước giờ có gì nói nấy, hoàn toàn không hiểu chữ "khéo léo" viết như thế nào, hắn nói: "Nếu là điều hiển nhiên, vậy thì lúc ta tới Hề Cô Hành nên dẹp luôn Bia Giới Linh, cho ta trực tiếp vào tìm Thẩm Phụng Tuyết."

Ly Tác cười gượng.

Đúng lúc này, đôi mắt vẫn luôn kiêu ngạo của Tuyết Mãn Trang bỗng sáng ngời. Hắn bước nhanh tiến lên, vỗ một chưởng lên kết giới Bia Giới Linh. "Ầm" một tiếng, đánh kết giới thành từng vòng gợn sóng.

"Thẩm Phụng Tuyết!"

Thẩm Cố Dung đang định tiến lên xem trò vui thì bỗng bước hụt, đờ mặt.

Hả? Cái gì? Ta á?

Tuyết Mãn Trang thấy Thẩm Cố Dung, trong mắt lấp đầy sự cuồng nhiệt, nhìn chằm chằm y không rời.

Thẩm Cố Dung: "???"

Người quen của Thẩm Phụng Tuyết sao?

Tuyết Mãn Trang: "Thẩm Phụng Tuyết! Ra đây! Tới chiến!"

Thẩm Cố Dung: "......"

À, ra là tiện đường tới tìm ta đánh nhau.

Thẩm Cố Dung lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, nghĩ thầm: cứ tưởng là tới cầu thân ta, làm thót tim.

Tuyết Mãn Trang cười một tiếng ngông cuồng, lại nói: "Đánh với ta nào!"

Thẩm Cố Dung không muốn đánh nhau với hắn. Y chỉ muốn xem nam nhân cầu thân nam nhân thôi.

Y mới nghe về mối tình đoạn tụ qua lời kể của thuyết thư, lớn như vậy rồi vẫn chưa được tận mắt chứng kiến. Lần này quả đúng là mở mang tầm mắt.

Thẩm Cố Dung chờ mong.

Thẩm Cố Dung chờ đợi.

Cơ mà không biết có phải đầu óc Tuyết Mãn Trang bị cháy hỏng không mà vẫn cứ đòi đánh nhau với y.

Thẩm Cố Dung đành phải nói: "Được rồi, vậy ta nhận..."

Chuyện cầu thân của ngươi quan trọng hơn.

Y chưa nói xong chữ "thua" đã nghe Tuyết Mãn Trang nói: "Hôm nay ta nhất định phải chiến thắng ngươi, quang minh chính đại cưới ngươi về Yêu tộc!"

Thẩm Cố Dung: "......"

Hả?

Cưới ai?

Thẩm Cố Dung đờ đẫn một lát, mới hoảng sợ phản ứng kịp. Đối tượng nam nhân hỏa tinh này muốn cầu thân thế mà lại là Thẩm Phụng Tuyết!

Thẩm Phụng Tuyết không phải người đứng đầu Tam giới sao? Vẫn có người không sợ chết dám nhắm tới hắn ư?! Không sợ bị đánh chết hả?

Thẩm Cố Dung suýt thì mở miệng phun thẳng vào mặt hắn bốn chữ.

Si tâm vọng tưởng!

Người nam nhân sặc sỡ hoa hòe lòe loẹt này vừa nhìn đã biết không phải dạng người đứng đắn gì. Bổn Thánh quân mỹ mạo như tiên, hời cho ai cũng không hời cho ngươi.

Thẩm Cố Dung sa sầm mặt, cảm thấy mình phải lấy ra uy nghiêm của người đứng đầu: "Mơ mộng hão huyền."

Tuyết Mãn Trang cầm trường đao, nghe cũng không nghe, đột ngột chém về phía kết giới Ly Nhân Phong.

Một tiếng vang sắc nhọn chói tai truyền đến, ngọn lửa rực trời hóa thành lưỡi đao lửa ngàn thước, khi vung lên như cao hơn cả ngọn núi. Thế lửa che trời, dữ dội hơn cả nắng gắt.

Đồng tử Thẩm Cố Dung co rụt, nghĩ thầm: Mẹ ơi, thô bạo vậy á? Mới đó đã bắt đầu đánh rồi?!

May mà kết giới của Ly Nhân Phong đủ mạnh, một đòn kia của Tuyết Mãn Trang đến tầng ngoài cũng không phá được.

Lúc này Thẩm Cố Dung mới yên lòng.

Sau khi Tuyết Mãn Trang đánh ra đòn kia, tóc dài bay múa, cất cao giọng nói: "Thẩm Phụng Tuyết, ngươi nấp ở đó làm cái gì? Ra đây đánh một trận với ta!"

Đôi mắt nhạt màu của Thẩm Cố Dung phản chiếu ngọn lửa rợp trời, nghe vậy khẽ nhướng mày, ngón tay nhẹ nhàng gập lại. Chỉ nghe một tiếng gào thét bên tai, một trận đao phong bén nhọn đã quét tới, thổi tung mái tóc dài chưa cột lên của Thẩm Cố Dung.

Chờ tới khi y hồi hồn, một thanh trường kiếm phát sáng đã xuất hiện trong tay tự bao giờ.

Thẩm Cố Dung nhìn thoáng qua, trong đầu chợt xuất hiện tên thanh kiếm này —— Lâm Hạ Xuân.

Thanh kiếm bản mạng của Thẩm Phụng Tuyết.

Trên thân kiếm Lâm Hạ Xuân ánh lên một lớp sáng xanh, không biết có phải do thần hồn còn sót lại của Thẩm Phụng Tuyết nổi lên tác dụng hay không. Thẩm Cố Dung bỗng cảm thấy cơ thể mình bắt đầu cử động.

Thẩm Cố Dung...

Ánh mắt Thẩm Phụng Tuyết lạnh lẽo nghiêm nghị, nhẹ tênh quét ngang qua Tuyết Mãn Trang. Ánh mắt ấy chứa đựng lực lượng tựa sấm sét, đánh tan ngọn lửa đầy trời của Tuyết Mãn Trang trong giây lát.

Thẩm Phụng Tuyết cầm kiếm tiến lên, thong thả ra khỏi phạm vi bảo vệ của Bia Giới Linh, mặt mày vô cảm nhìn Tuyết Mãn Trang. Hắn khẽ mở đôi môi mỏng, giọng nói mang theo uy áp Đại Thừa Kỳ khiến người ta sợ hãi:

"Làm càn."

Uy áp bộc phát trong phút chốc khiến chim thú trên Ly Nhân Phong bay chạy tán loạn, ngay cả các đệ tử trong kết giới cũng rét run người, những đệ tử tu vi yếu lập tức ngã ngồi xuống đất.

Sau khi ngọn lửa của Tuyết Mãn Trang tan đi, chiến ý trong lòng hắn càng sục sôi.

Hắn siết chặt trường đao tắm máu, chợt ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng phượng hoàng hót vang.

Thẩm Phụng Tuyết dựa lưng lên kết giới, đứng ở Bia Giới Linh, con ngươi lạnh nhạt, chém ra một kiếm nhẹ bẫng.

Một kiếm kia tựa cơn gió lốc cuốn theo lưỡi dao sắc bén, đánh thẳng về phía đầu Tuyết Mãn Trang.

Đồng tử Tuyết Mãn Trang co rụt lại, trường đao chặn ngang.

Mỗi lần tỷ thí với Thẩm Phụng Tuyết, hắn đều thua ở chiêu này.

Kiếm ý tựa băng ngưng kết kia gần như đã tước đi toàn bộ cánh tay Tuyết Mãn Trang. Nếu hắn không phải Phượng hoàng thì chắc chắn đã chết từ lâu rồi.

Bầu trời trong vắt vừa rồi bị mây đen che khuất, từng đợt sấm sét vang vọng bên tai.

Ly Tác đã che chắn trước các đệ tử vây xem phía sau, lo lắng nhìn hai người đang đánh bên ngoài Bia Giới Linh.

Ngu Tinh Hà nắm chặt tay áo Ly Tác, hắn chưa từng gặp qua cảnh tượng đồ sộ như vậy, bị dọa không thôi, lúng ta lúng túng nói: "Sư huynh ơi, sư tôn sẽ không sao chứ?"

Ly Tác cúi đầu nhìn hắn, thấy trong mắt Ngu Tinh Hà đã ngập nước, dịu giọng an ủi hắn: "Đừng lo, người này Thánh quân không để vào mắt."

Bấy giờ Ngu Tinh Hà mới thả lỏng, khụt khịt một tiếng.

Mục Trích nhìn sư tôn mặt đầy hờ hững vung kiếm, trong lòng có cảm giác quái dị, giống như sư tôn máu lạnh vô tình tra tấn hắn đã quay trở lại.

Hắn thử giục linh lực, thử mãi lâu, phát hiện đan điền trống rỗng, trong linh mạch không có lấy một chút linh lực.

Thẩm Phụng Tuyết đang giao đấu với Tuyết Mãn Trang không biết nhận ra điều gì, bỗng nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn thoáng qua Mục Trích.

Mục Trích bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn nhìn đến hai chân mềm nhũn, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, suýt nữa quỳ sụp xuống.

Thẩm Phụng Tuyết trông thấy sự sợ hãi trong mắt hắn, trên dung nhan đẹp đẽ chợt lóe lên sự mờ mịt, trong mắt còn chứa đựng nỗi thương đau lướt qua không thể che giấu.

Hắn khẽ rủ mi mắt, quay đầu không nhìn Mục Trích nữa, khuôn mặt hờ hững, nhấc tay vung kiếm, kiếm ý như sóng trào lao về phía Tuyết Mãn Trang.

Lần này hắn hoàn toàn không nương tay. Tuyết Mãn Trang chiến ý dạt dào lập tức ăn một kiếm, phun ra một ngụm máu, vội vàng lui về sau mấy bước, quỳ một gối trên mặt đất, vịn trường đao chống đỡ cơ thể lung lay sắp ngã gục của mình.

Thẩm Phụng Tuyết lạnh lùng nhìn Tuyết Mãn Trang: "Thứ yếu đuối vô dụng nhà ngươi thực sự cho rằng ta không dám giết ngươi sao?"

Tuyết Mãn Trang như đã bị đánh thành quen, dẫu phun ra máu vẫn không tỏ ra đau đớn chút nào. Hắn nhìn chằm chằm Thẩm Phụng Tuyết không chớp mắt, trong mắt lấp kín dục vọng cháy bỏng.

Tuyết Mãn Trang không hề biết chữ "chết" viết như thế nào: "Thẩm Phụng Tuyết, cuối cùng rồi sẽ có một ngày ta khiến ngươi cam tâm tình nguyện nương thân nơi ta!"

Đôi mắt màu đỏ sẫm của Tuyết Mãn Trang càn rỡ nhìn đắm đuối gương mặt câu hồn đoạt phách con người của Thẩm Phụng Tuyết, tầm mắt dời xuống từ mặt, cổ... xuống từng chút, từng chút.

Ánh mắt hắn như lột đi từng lớp y phục tuyết trắng của Thẩm Phụng Tuyết cấm dục kia.

Thẩm Phụng Tuyết: "......"

Thứ ưa đâm đầu vào chỗ chết này!

Ngón tay Thẩm Phụng Tuyết khẽ gập, bất giác muốn giơ kiếm một nhát làm thịt con chim không sợ chết này, nhưng liếc thấy Mục Trích đằng xa đang vô cùng sợ hãi, tay hắn lại buông xuống.

Thẩm Phụng Tuyết vung trường kiếm lên, Lâm Hạ Xuân tan ra thành từng đốm sáng, nhập vào thân thể hắn.

Hắn nhẹ nhàng. nhắm mắt, khi mở mắt ra lần nữa, ánh mắt đã trở nên ôn nhuận nhu hòa.

"A!"

Mục Trích vốn đang bị uy áp của Thẩm Phụng Tuyết ép đến nhũn người. Lúc đang gắng gượng chịu đựng thì linh lực bỗng vận chuyển lại được, bên tai vang lên giọng nói vui mừng.

[ Vừa rồi đó là ta sao? Là ta sao là ta sao?! ] Trong lòng Thẩm Cố Dung tràn đầy hưng phấn: [ Thật là oai phong thật là oai phong! Ta muốn sửa tên thành Thẩm Oai Phong! A, a, a! ]

Mục Trích: "......"

Thẩm Cố Dung tự mình quyết định, y muốn được gọi là "Thẩm Oai Phong" một ngày!

.........................................

Tác giả có lời muốn nói:

Gọi y Thẩm Oai Phong! Mau gọi!

【Phụng Tuyết đánh một trận lớn, toàn bộ hành trình vì ngài phục vụ.】

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com