ZingTruyen.Info

[New] Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao

Chương 135: Đáng Yêu Đến Lạ

huongduongvang198

Chuyển ngữ: Trầm Yên

.......................................

Mục Trích che chở cơ thể Thẩm Cố Dung trong lòng, nhận thấy thân mình Thẩm Cố Dung đã không còn run lên vì đau nhức nữa mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hắn ngẩng đầu, con ngươi lạnh nhạt nhìn về nam nhân tại trung tâm trận pháp.

Bởi vì có nội đan Yêu tu và linh vũ Phượng hoàng, thân thể Ly Canh Lan được cải tạo rất nhanh, không đến mười lăm phút sau đã khôi phục thân mình. Ma tức tanh hôi trên người cũng bị loại bỏ từng chút, thay vào đó là quỷ khí lạnh lẽo.

Hắn đã luyện bản thân thành Dịch Quỷ chân chính.

Sau khi trận pháp tan biến, Ly Canh Lan khôi phục dung mạo, con ngươi tàn nhẫn hiểm độc nhìn chằm chằm vào Thẩm Cố Dung đang nằm trong lòng Mục Trích.

Mục Trích nhẹ tay nhẹ chân đặt Thẩm Cố Dung sang một bên, lạnh mặt nắm chặt Cửu Tức Kiếm.

Ly Canh Lan hờ hững đối mặt với hắn, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi: "Ngươi thật đúng là may mắn."

Mục Trích đã lười nói thêm nửa câu vô nghĩa với người này, kiếm ý ngập trời, ngang nhiên phóng đi.

Trận pháp lớn bao phủ toàn bộ Hàm Châu đã được khởi động, vô số Ma tu bị hút hết sinh cơ, khắp thành trì ngập trong tiếng kêu rên.

Thiên Đạo, Kinh Thế Lục.

Trong trận pháp Kinh Thế Lục, sáo trúc hóa thành thẻ tre mở ra, không ngừng xoay tròn quanh Ngu Tinh Hà đang nhắm mắt.

Ôn Lưu Băng ngẩn ngơ nhìn, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Hắn liều mạng không cứu sư tôn cũng muốn ngăn cản trận pháp khởi động, nhưng hiện tại lại hỏng cả đôi việc.

Ngu Tinh Hà không hề hay biết đã xảy ra chuyện gì. Hắn chỉ cảm thấy mình đang đứng tại chỗ, vô số ký ức tựa như nước chảy cọ rửa trong đầu hắn, cuối cùng dừng lại trên người sư tôn một thân bạch y như tuyết.

Đạo thiên lôi cuối cùng đánh xuống, Thẩm Cố Dung khẽ gục đầu, con ngươi trống rỗng, giống như đã mất đi hồn phách.

Cả người hắn cháy đen, ma tức nhanh chóng chữa trị thân thể hắn.

"Sư tôn..."

Ngu Tinh Hà nắm tay Thẩm Cố Dung, chưa bao giờ cầu xin hèn mọn như thế: "Ngài liếc mắt nhìn ta một lần đi, rốt cuộc Tinh Hà đã khiến ngài không vui ở chỗ nào?"

Hơi thở Thẩm Cố Dung yếu ớt đến cực điểm. Ngón tay y nhẹ nhàng giật giật, hé mở đôi môi, thốt ra một tiếng như nói mê:

"Nếu ngươi... chưa bao giờ tồn tại, thì tốt rồi."

Con ngươi Ngu Tinh Hà bỗng trợn to, nước mắt ồ ạt rơi xuống.

Không biết qua bao lâu, chờ đến khi hắn lần nữa định thân, thân thể Thẩm Cố Dung đã lạnh băng hoàn toàn.

Hắn hại chết sư tôn.

Hắn lại hại chết sư tôn.

Vô số ký ức cuồn cuộn trào dâng trong đầu, Ngu Tinh Hà bỗng chợt hiểu rõ gì đó.

Tại Thành Hàm Châu, Cửu Tức Kiếm hung tàn chém xuống, kiếm ý không chút lưu tình gần như có thể tru sát toàn bộ yêu ma khắp Tam giới, song khi đụng phải tay Ly Canh Lan lại như bị thứ gì hóa giải.

Mục Trích hờ hững nhìn hắn, lại lần nữa hung hãn chém ra một đạo linh lực.

Ánh máu lóe lên, tay Ly Canh Lan suýt nữa bị chặt đứt.

Mặt hắn không cảm xúc, liếm vết máu trên mu bàn tay, lạnh lùng nói: "Dịch Độc trong thần hồn người và ta xuất phát từ cùng nguồn gốc."

Ánh mắt Mục Trích lóe lên tia sáng đỏ, đồng tử hóa thành tán đồng, cả người không che lấp được sát khí.

Ly Canh Lan nhìn hắn, cười: "Đúng rồi, tán đồng Dịch Quỷ."

Hắn nhẹ nhàng nâng tay mơn trớn hai mắt, lộ ra tán đồng Dịch Quỷ giống hệt Mục Trích: "Giống ta."

Mục Trích ghê tởm đến muốn nhổ ra, hận không thể đánh tan thần hồn.

Ly Canh Lan dang hai tay, lạnh nhạt nói: "Kinh Thế Lục cũng vào trận pháp, thật tốt."

Mục Trích vô tình quay đầu lại, trông thấy Thẩm Cố Dung nửa nằm trên mặt đất bị một cỗ linh lực vây quanh, toàn bộ thân thể đều đang phát sinh biến hóa.

Mục Trích bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, lập tức trở về bên Thẩm Cố Dung.

Thân thể Thẩm Cố Dung nhìn như không biến hóa gì, nhưng Mục Trích cực kỳ hiểu y liếc mắt một cái đã nhìn ra.

Sư tôn hắn... dường như trẻ hơn.

Không phải nói tướng mạo, mà là khí thế thành thục được tích lũy qua năm tháng, xây đắp nên từ vô số khổ đau đang dần tan biến. Mái đầu bạc của y cũng đang dần trở nên đen nhánh, như được nhuộm mực lên.

Mục Trích: "Sư tôn! Sư tôn..."

"Trở lại trăm năm trước." Trong mắt Ly Canh Lan lấp kín sự điên cuồng, lẩm bẩm nói: "Đồng loạt trở về trăm năm trước, ta chỉ cần giết y là sẽ chứng minh được với sư tôn... Quỷ tu cũng có thể đắc đạo phi thăng."

"Ta và hắn cùng nhau phi thăng, Dịch Độc ở lại Tam giới."

Hắn đột nhiên cười điên cuồng một tiếng: "Không phải các ngươi nói ta là Dịch Quỷ sao? Vậy ta sẽ biến thành Dịch Quỷ cho các ngươi xem!"

Mục Trích quay đầu lại lạnh lùng nhìn hắn một cái, bỗng hiểu ra nguyên nhân vừa rồi Ly Canh Lan khen hắn may mắn.

Ly Canh Lan đối với sư tôn Ly Nam Ương... tựa hồ cũng có loại tâm tư này.

Mà Mục Trích quả thực may mắn hơn hắn. Hắn nhận được sự đáp lại của Thẩm Cố Dung, còn Ly Canh Lan... lại bị từ chối bởi lý do Ma tu không cách nào đắc đạo phi thăng.

"Thật nực cười." Mục Trích mặt không cảm xúc nghĩ thầm: Bởi vì không chiếm được câu trả lời mà lệch lạc thành như vậy, chẳng lẽ không phải càng đẩy người mình yêu nhất ra xa sao?

Chỉ trong thời gian nói mấy câu, mái tóc bạc của Thẩm Cố Dung đã hoàn toàn biến về đen, ngay cả tướng mạo cũng non nớt hơn rất nhiều, bộ áo đỏ vốn to rộng lỏng lẻo rũ xuống trên vai y, lộ ra làn da trắng nõn.

Mục Trích nhìn thoáng qua, vội vàng luống cuống tay chân khép y phục lại cho y.

Hắn cũng không bị ảo giác, Thẩm Cố Dung thật sự trở về khi còn trẻ.

Xung quanh tựa hồ có vô số hoa đăng trôi nổi qua, chiếu lên khuôn mặt Thẩm Cố Dung từng ánh sáng rải rác.

Ngoại thành Hàm Châu, Lâm Hạ Xuân biến chủy thủ thành cây châm đâm vào kinh mạch chồng chất vết thương của Thẩm Cố Dung, cuối cùng trong mười lăm phút cũng tìm được giọt nước mắt Giao Nhân kia, không chút do dự nghiền nát nó.

Thẩm Cố Dung đau đến ngất đi tỉnh lại bốn năm lần chợt run lên, tròng mắt tan rã, tốn khoảng một phút mới há to miệng thở hổn hển, rốt cuộc cũng hoàn hồn.

Lâm Hạ Xuân rút châm ra, tiện tay ném sang một bên, lúng ta lúng túng nói: "Được rồi chứ? Ta mệt mỏi quá."

Trên người Thẩm Cố Dung toàn là máu, vẻ mặt lại diễm lệ xinh đẹp đến kinh người. Y cong môi cười: "Được rồi, đa tạ."

Lâm Hạ Xuân lúc này mới tiếp tục ôm đầu gối ngồi sang một bên ngẩn người.

[ Nếu ta là thanh chủy thủ kia thì tốt rồi. ]

[ Mệt mỏi quá đi, thật muốn về Kiếm Các. ]

Mục Trích là người thế ngoại, không chịu gông cùm xiềng xích của nhân quả, xung quanh trận pháp cũng chỉ có hắn chưa từng chịu ảnh hưởng. Ly Canh Lan đứng ở mắt trận, trường bào màu đen rườm rà mỹ lệ.

Hắn nhìn Thẩm Cố Dung đã biến trở lại thành thiếu niên non nớt.

Chỉ cần giết Thẩm Cố Dung, giết người duy nhất còn lại trong Thành Hồi Đường, hắn sẽ có thể dùng thân Dịch Quỷ phi thăng.

Mục Trích đã xách theo kiếm một lần nữa lao tới.

Trong cơ thể Ly Canh Lan vẫn còn nước mắt Giao Nhân của Phong Quân. Dù Mục Trích tu vi Đại Thừa Kỳ đánh lên người hắn, hắn cũng nhanh chóng khỏi hẳn như lúc ban đầu.

Mục Trích lại không tin tà thuật, hắn lạnh lùng nghĩ thầm: Nghiền xương hắn thành tro, xem hắn sống lại kiểu gì.

Mục Trích chưa từng đối xử lưu tình với bất kỳ ai khác ngoài Thẩm Cố Dung, nói muốn nghiền xương Ly Canh Lan thành tro là lập tức dùng hết toàn lực, kiếm ý ngập trời như xông tới Cửu Thiên không chút do dự đánh tới, ầm ầm một tiếng nện lên người Ly Canh Lan.

Tro bụi đầy trời.

Mục Trích thu kiếm, còn chưa đi lên trước đã cảm giác trước mặt lại lần nữa xuất hiện khí tức !uỷ tu.

Ly Canh Lan ăn một đòn mạnh nhất của Đại Thừa Kỳ mà vẫn có thể sống sót?

Sau khi bụi mù tan đi, Ly Canh Lan lông tóc không tổn hao đứng tại chỗ, cười như không cười nhìn Mục Trích: "Trận pháp vẫn chưa trở lại trăm năm trước, chỉ cần ta còn ở mắt trận thì chắc chắn ngươi không giết được ta."

Mục Trích lạnh lùng cười: "Vậy à?"

Ly Canh Lan nâng tay áo phủi đi tro bụi trước mắt, đang định mở miệng lại cảm giác từ eo bụng mình truyền tới cảm giác đau nhức. Sau khi tro bụi tan đi, cặp tán đồng đỏ sậm kia của Mục Trích xuất hiện trước mặt hắn.

Mục Trích cầm Cửu Tức Kiếm đâm vào thân thể Ly Canh Lan. Bởi vì là người thế ngoại, trận pháp kia không hề ảnh hưởng tới hắn, chỉ cần hắn dám tới bên người Ly Canh Lan là có thể dễ dàng giết chết đối phương.

"Nghe nói nước mắt Giao Nhân có thể khiến thân thể ngươi bất tử?" Tán đồng của Mục Trích lành lạnh, nhìn hắn gằn từng chữ một: "Ta không tin, để ta tự tay thử một lần xem."

Đồng tử Ly Canh Lan co rụt lại, vô thức muốn nhấc tay triệu ra Liêm Câu, nhưng tiếp theo hắn mới sực nhớ Ly Tác vẫn còn ở Ly Nhân Phong.

Hắn phản ứng cực nhanh, trực tiếp dùng tay không ngăn cản Cửu Tức Kiếm của Mục Trích, trong giây lát đã giao đấu mấy chiêu. Mà lần này Mục Trích lại không còn do dự vì sợ Dịch Độc trên cơ thể hắn nữa, ngược lại như trở nên si ngốc, lao về phía trước, chẳng sợ bản thân lây dính Dịch Độc cũng không hề lui về sau nửa bước.

Ly Canh Lan bị đấu pháp không muốn sống này của hắn làm cho suýt nữa rời khỏi mắt trận, trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc dồn hết sức triệu tới một đạo thiên lôi, ầm ầm một tiếng đánh thẳng vào hai người.

Thiên lôi tan đi, Ly Canh Lan chỉ ngẩn người một lát, Mục Trích lại cường ngạnh đón lấy đạo thiên lôi kia, lao người về phía trước, một kiếm đập nát đan điền vừa được chữa trị tốt của hắn.

Linh lực hung lệ không những không tiêu tan, ngược lại một đường lan tràn theo kinh mạch Ly Canh Lan, phá hoại khắp cơ thể đến đổ máu.

Đôi mắt Ly Canh Lan bỗng trợn to.

Mục Trích mặt không cảm xúc, để Ly Canh Lan tự trải nghiệm những đau đớn sư tôn hắn phải chịu. Chờ đến khi trận pháp và nước mắt Giao Nhân lần nữa cải tạo lại cơ thể hắn, Mục Trích mới hiểu được có lẽ trước khi trận pháp dừng lại, hắn thật sự không chết được.

Mục Trích bỗng hiểu được vì sao Thẩm Cố Dung lại từ bỏ việc tự tay giết hắn.

Hai người đều không vì cố ý tra tấn người mà sinh lòng sung sướng. Mục Trích sửng sốt một lát, mới rút Cửu Tức Kiếm ra.

Dịch Độc chậm rãi bò xuống theo tay Mục Trích, mặt hắn không cảm xúc nhìn Dịch Độc đỏ lên trên đầu ngón tay mình, không để ý lắm mà cười lạnh một tiếng.

Trăm năm trước nhiễm Dịch Độc không cách nào loại bỏ, trăm năm sau lại chỉ cần ăn trái cây là có thể dễ dàng giải trừ.

Dịch Độc, cũng không đáng sợ đến thế.

Cứ như vậy, Thẩm Cố Dung đã biến hoàn toàn về dáng vẻ thiếu niên, yên tĩnh nằm gọn trong y phục rộng rãi nhắm mắt ngủ say.

Mục Trích bước nhanh trở về, nhìn thân hình mảnh khảnh của y, nhất thời hơi không dám nhận.

Hắn ngơ ngác nhìn hồi lâu, mới nhớ ra mình từng... nhìn thấy dáng vẻ thiếu niên của Thẩm Cố Dung trong mơ rồi.

Mục Trích chợt đỏ mặt, nhẹ tay nhẹ chân bế Thẩm Cố Dung lên, đỡ cho y bị mặt đất làm cộm đến khó chịu.

Nhưng khi vừa ôm lấy, Thẩm Cố Dung lại bỗng mở mắt.

Cặp mắt thiếu niên kia vừa xinh đẹp lại sạch sẽ, Mục Trích chỉ liếc một cái thôi đã suýt nữa trầm luân, chết chìm trong đó.

Mục Trích lúng ta lúng túng nói: "Sư tôn..."

Thẩm Cố Dung cong mắt cười, dịu dàng nói: "Ta đã trở về."

Mục Trích vội nhấc tay kiểm tra thân thể Thẩm Cố Dung, phát hiện vết thương trong kinh mạch không biết từ khi nào đã biến mất toàn bộ.

"Lát nữa nói sau." Thẩm Cố Dung nhỏ giọng.

"Trò hay cuối cùng sắp mở màn."

Mục Trích sửng sốt.

Thẩm Cố Dung khép lại y phục rộng rãi đứng dậy, giày quá lớn, đi đường không tiện nên y đành phải nhấc chân đá văng giày, thong dong đi về phía Ly Canh Lan.

Thẩm Cố Dung đi được hai bước lại xấu hổ phát hiện đai lưng quá lỏng, đi thêm hai bước nữa chắc tuột hẳn lộ nguyên thân trên, đành phải dừng bước, thắt chặt đai lưng. Xong xuôi mới tiếp tục đi về phía Ly Canh Lan.

Ly Canh Lan: "......"

Ly Canh Lan phát hiện mình hận Thẩm Cố Dung nhiều năm như vậy mà đầu sỏ Thẩm Cố Dung lại chẳng hề để hắn vào mắt, thậm chí còn ve vãn đánh yêu với cẩu nam nhân trước mặt hắn. Đến giờ thậm chí còn có tâm trạng sửa sang y phục.

Ly Canh Lan giận đến run người.

"Đây là cái ngươi gọi là trận pháp hướng Thiên Đạo về chính đồ sao?" Thẩm Cố Dung lạnh nhạt nói: "Ta chỉ trẻ hơn trăm tuổi, vẫn xinh đẹp như hoa như cũ, còn lại không có gì khác nhau, ngươi vẫn như cũ, vừa già vừa xấu, chậc..."

Y nhìn Ly Canh Lan đầy ghét bỏ, nói: "Lại còn bị đồ nhi ta ấn trên mặt đất đánh."

Ly Canh Lan: "......"

Ly Canh Lan nhịn, không nghe y khiêu khích, đỡ cho bản thân bị tức chết. Hắn lạnh lùng nói: "Một khi trận pháp khởi động, những điều ghi trên Kinh Thế Lục đều sẽ thành chính đồ."

Thẩm Cố Dung nói: "Ồ."

Ly Canh Lan: "......"

Sao trước kia hắn không phát hiện Thẩm Cố Dung đáng ghét như vậy nhỉ.

Cơ thể Thẩm Cố Dung đã biến trở về năm mười sáu tuổi, Dịch Quỷ cuối cùng năm đó cũng biến thành Ly Canh Lan, hết thảy tựa hồ trùng khớp với trăm năm trước.

Ban đầu Thẩm Cố Dung không để ý trận pháp trong truyền thuyết kia lắm, nhưng rất nhanh sau đó, bên người y tựa như xuất hiện dòng người rộn ràng nhốn nháo, ngày càng có nhiều hoa đăng chiếu lên mặt y hơn.

Thẩm Cố Dung bỗng run lên, khi định thần lại mới phát hiện đó là ảo giác.

Y chợt đoán được điều gì, sắc mặt bỗng trầm xuống.

Xem ra trận pháp kia quả thực hữu dụng, nhưng không biết thứ mang tới rốt cuộc là chân thực hay chỉ là hư ảo.

Thẩm Cố Dung biết sa vào ảo cảnh rất đáng sợ, thế nên y càng ghét loại này hơn.

Y bước chân trần tiến lên, không hề sợ Ly Canh Lan sẽ giết mình, túm lấy tay áo Ly Canh Lan: "Không phải ngươi muốn hướng Thiên Đạo về chính đồ sao? Vậy ta cho ngươi toại nguyện."

Y nhìn chằm chằm vào đôi mắt Ly Canh Lan, lạnh lùng nói: "Giết ta, ngươi có thể trở thành Dịch Quỷ phi thăng."

Ly Canh Lan thấy y mở rộng mệnh môn cho hắn thoải mái xuống tay, nhưng không biết vì sao đột nhiên không ra tay nổi. Hắn nhíu mày: "Ngươi đang có ý đồ gì?"

"Ha." Thẩm Cố Dung cười lạnh lùng một tiếng, nói: "Ngươi giết ta là biết ngay."

Ly Canh Lan nhìn y bằng con ngươi nặng nề, không biết vì sao, bên người hắn bỗng chậm rãi xuất hiện một ảo cảnh, giống như vô số người đang kêu rên, khóc thút thít, huyết quang đầy trời.

Con ngươi Ly Canh Lan trở nên hung ác, nhấc tay vỗ mạnh một chưởng vào ngực Thẩm Cố Dung.

Thẩm Cố Dung trước mặt bỗng mở to hai mắt, trên khuôn mặt non nớt của thiếu niên tràn đầy sự tuyệt vọng như tro tàn, giữ chặt tay hắn ngã xuống.

Có vẻ Ly Canh Lan không ngờ sẽ giết được Thẩm Cố Dung dễ dàng như vậy. Hắn nhìn thân thể dần dần lạnh băng của thiếu niên, ngẩn ngơ hồi lâu, không hiểu sao trong lòng không dậy nổi dù chỉ một chút cảm giác.

Không đúng, thế này không đúng.

Thẩm Cố Dung không nên bị hắn giết chết dễ dàng như vậy.

Hắn tốn bao nhiêu năm gài Thẩm Cố Dung vào chỗ chết, không nên là kết cục nhẹ bẫng như vậy.

Ly Canh Lan chợt thoáng ngẩn ngơ, hắn... mục đích lúc ban đầu của hắn là gì?

Đúng lúc này, một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai hắn. Ly Canh Lan quay đầu lại, lập tức nhìn thấy gương mặt diễm lệ kia của Thẩm Cố Dung.

Ly Canh Lan sửng sốt.

Trước mặt là xác chết Thẩm Cố Dung, vậy người phía sau... là ai nữa đây?

Ảo cảnh?

Thẩm Cố Dung đặt tay lên vai hắn, kiễng chân ghé sát bên tai hắn, nhẹ nhàng cười nói: "Sư huynh, ngươi cũng biết nguyên nhân vì sao năm đó sư tôn đến Thành Hồi Đường nhỉ?"

Không biết Ly Canh Lan nghĩ tới cái gì, sắc mặt bỗng trắng bệch.

"Cơ duyên phi thăng đó nha sư huynh." Thẩm Cố Dung nói: "Năm đó hắn chỉ cần giết ta biến thành Dịch Quỷ là có thể hoàn toàn phi thăng, mà hiện tại ngươi đã tiến vào trận pháp Dịch Quỷ, tuyệt đối thay thế được ta."

Gương mặt Ly Canh Lan khó coi hơn bao giờ hết. Ngay cả khi Thẩm Cố Dung thiên đao vạn quả mình hắn cũng không lộ ra vẻ mặt như thế này.

"Ngươi muốn để người thân thiết nhất của ta giết ta, nhưng Thiên Đạo luân hồi." Giọng Thẩm Cố Dung càng ngày càng nhẹ, lại như búa tạ đập vào lòng Ly Canh Lan: "Trận pháp quả thực đã xoay chuyển Kinh Thế Lục trở về trăm năm trước, mà ngươi..."

Thẩm Cố Dung nhẹ nhàng lui về sau nửa bước, tay câu lấy Ngọc Tủy truyền tin với Ly Nam Ương quơ quơ. Y nhấp môi cười, phúc hậu và vô hại hệt một người thiếu niên hồn nhiên chân chính.

"... cũng sẽ theo những điều ghi trên Kinh Thế Lục, chết trong tay Ly Nam Ương."

"Không phải ngươi coi trọng hắn nhất sao?"

"Không phải dù ngươi biến thành Dịch Quỷ cũng muốn phi thăng cùng hắn sao?"

"Thế nhưng sư huynh à..." Linh chướng trong mắt Thẩm Cố Dung chậm rãi rút đi: "Hiện giờ ngươi biến thành Dịch Quỷ như ý nguyện, cũng trở thành đá kê chân cho Ly Nam Ương phi thăng."

"Tư vị như vậy, thấy thế nào?"

Khóe mắt Ly Canh Lan sắp nứt ra, giãy giụa suy nghĩ muốn nhào lên giết y, nhưng khi tay hắn chỉ còn cách Thẩm Cố Dung nửa tấc, một đạo kiếm ý quen thuộc đột ngột xuyên thủng lồng ngực hắn, chuẩn xác phá nát nước mắt Giao Nhân trong ngực hắn thành bột mịn.

Động tác Ly Canh Lan dần cứng đờ, cúi đầu nhìn về phía mũi kiếm rực rỡ lung linh kia.

Đồng tử hắn co rụt mạnh, trong hoảng hốt chậm chạp nhận ra.

Thanh kiếm cắm trong thân thể hắn... là của Ly Nam Ương.

Thanh kiếm này từng được Ly Nam Ương cầm trong tay, tự mình dạy hắn kiếm chiêu Ly Nhân Phong;

Thanh kiếm này từng chém chết hỏa linh thú suýt nữa nuốt hắn vào bụng, cứu hắn ra khỏi địa ngục;

Thanh kiếm này...

Hai hàng nước mắt bỗng chảy xuống từ đôi mắt Ly Canh Lan.

Thanh kiếm này... vì sao cuối cùng lại đâm vào thân thể mình?

Thẩm Cố Dung nhìn hắn bằng con ngươi vô tình vô cảm, cuối cùng thoáng dời tầm mắt qua Ly Nam Ương như sương lạnh kia.

Ly Nam Ương lạnh nhạt rút kiếm, ánh mắt nhìn Ly Canh Lan không chứa bất kỳ gợn sóng nào.

Ly Canh Lan chậm rãi xoay người. Trong khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt Ly Nam Ương, hắn bỗng bật cười.

Hắn càng cười càng điên cuồng, cuối cùng nước mắt rơi đầy mặt, nói: "Vì sao lại là người giết ta?"

Nếu sớm biết như thế, lẽ ra hắn nên để bản thân chết trong tay Thẩm Cố Dung.

Ly Nam Ương hờ hững nhìn hắn giống như đang nhìn một cục đá, không hề có lấy chút tình cảm.

Ly Canh Lan quá quen thuộc với ánh mắt này. Hắn vừa khóc vừa cười, vùng vẫy lao về phía Ly Nam Ương, túm chặt vạt áo hắn, hai mắt đỏ sậm nhìn hắn, lẩm bẩm nói: "Vì sao lại là người? Vì sao lại là người!?"

Vì sao lại là Ly Nam Ương?

Vì sao lại là người hắn vẫn luôn liều mạng muốn sóng vai cùng?

Ly Nam Ương lại như nhìn thấu hắn, hờ hững nói: "Ngươi vốn không hề vì ta, ngươi chỉ vì muốn tìm một cái cớ đường hoàng cho dục vọng vặn vẹo của mình."

Con ngươi Ly Canh Lan bỗng tan rã.

Ly Nam Ương nói: "Ta cũng không ghét gì Ma tu Quỷ tu, người ta ghét, từ đầu đến cuối chỉ có mình ngươi mà thôi."

Trong mắt Ly Nam Ương tràn đầy thất vọng: "Ta cứu ngươi, dạy ngươi, chưa từng đòi hỏi cái gì."

"Là ngươi muốn quá nhiều."

Ly Canh Lan quá tham lam. Cái gì hắn cũng muốn. Muốn báo thù những người vì coi mình là Dịch Quỷ mà trục xuất mình, muốn... muốn phi thăng, dù phải dùng bao nhiêu thủ đoạn nham hiểm cũng chẳng quan tâm.

Nhưng tất cả những điều đó đều là thứ Ly Nam Ương ghét nhất.

Ly Canh Lan nắm chặt vạt áo hắn, nghẹn ngào nói: "Ta không cần nghe lời này, ta không thích nghe lời này. Người là sư tôn ta, người nuôi dưỡng ta từ nhỏ đến lớn, nhất định sẽ không nhẫn tâm đối xử với ta như vậy? Đúng hay không? Nam Ương? Sư tôn?"

Ngực hắn đã từ từ hóa thành xương khô, máu thịt biến thành bột phấn rơi xuống rào rạt. Rõ ràng phải rất đau, vậy mà Ly Canh Lan lại như không có cảm giác, vẫn giữ chặt Ly Nam Ương, muốn nghe được đáp án hắn muốn nghe nhất.

"Sư tôn... cầu xin người, ta chỉ không muốn... rời xa người thôi mà."

Ly Nam Ương nói đó chỉ là lấy cớ.

Ly Canh Lan đã sắp điên rồi, cuối cùng lời nói ra cũng không còn kiêng kỵ gì nữa: "Sư tôn, ta sắp chết rồi, ngài... có thể chỉ cần dỗ ta thôi, được không?"

"Người vốn không ghét ta."

Hắn ôm theo niềm mong mỏi lớn nhất đời mình nhìn Ly Nam Ương, lại chỉ nhận được một ánh mắt hờ hững của Ly Nam Ương.

Chỉ là một ánh mắt, đã cho hắn đáp án.

Gương mặt Ly Canh Lan cuối cùng cũng bị tro tàn tuyệt vọng bao phủ. Môi hắn run lên, không thể tin nổi mà nhìn Ly Nam Ương.

"Không thể nào..."

"Không thể nào, trước đó không lâu rõ ràng người yêu thương ta nhất, đám Hề Cô Hành cộng lại cũng không bằng ta..."

"Rõ ràng ta là người mà người thích nhất..."

Lời hắn nói đến chính hắn cũng không tin. Cuối cùng, dưới ánh nhìn chăm chú ngày càng lạnh như băng của Ly Nam Ương, hắn rốt cuộc cũng phát điên gào khóc một tiếng.

Ngay sau đó, toàn bộ thân mình hóa thành tro bụi, rào rạt rơi xuống đống xương khô.

Ly Nam Ương nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.

Thẩm Cố Dung cười nhạo một tiếng, linh chướng của y đã được hóa giải. Nhưng sau khi tháo băng tiêu ra, y phát hiện tầm mắt vẫn mơ hồ như cũ, có lẽ do mù quá lâu nên nhất thời không thích ứng được, đành phải tiếp tục đeo băng tiêu lên.

Y không hề nhìn Ly Nam Ương, xách vạt áo thật dài, chạy về phía Mục Trích bên cạnh.

Cơ thể người thiếu niên vô cùng non mịn, sau khi y nhào vào lòng Mục Trích lập tức được hắn ôm lấy eo. Mục Trích ôm xong còn mất hồn một lúc lâu, sợ mình dùng sức lớn quá sẽ bẻ gãy eo thon dưới cánh tay.

Đôi mắt Thẩm Cố Dung cong cong, y ôm cổ Mục Trích, nói: "Chuyện sau đó giao cho ngươi nhé."

Mục Trích bị nụ cười này của y mê hoặc đến thần hồn điên đảo, sửng sốt một lát mới ngơ ngác hỏi: "Gì cơ?"

Thẩm Cố Dung vươn tay giật phắt băng tiêu ra, cảnh tượng trước mắt trở nên mơ hồ, y nói: "Hiện tại ta mới về lại thân thể không bao lâu, trong cơ thể không có nửa phần linh lực, mà trận pháp Kinh Thế Lục này vẫn chưa dừng lại. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn ta sẽ rơi vào ảo cảnh không thoát ra được."

Mục Trích ngẩn ngơ: "Ảo cảnh?"

"Đúng vậy." Thẩm Cố Dung không tim không phổi nói: "Ảo cảnh Thành Hồi Đường trăm năm trước. A, ta lại thấy hoa đăng, xong rồi xong rồi."

Thời điểm y nói "Xong rồi xong rồi", ý cười trên mặt không thể che giấu, giống như đang đùa nghịch thứ đồ chơi thú vị gì, hoàn toàn tương xứng với gương mặt thiếu niên mười sáu tuổi kia của y, khiến Mục Trích không thể khơi dậy nổi bất kỳ cảm giác căng thẳng nào.

Ly Nam Ương nghe thấy câu này, nhẹ giọng nói: "Thập Nhất, có lẽ ta có thể giúp..."

Thẩm Cố Dung không chờ hắn nói xong đã quay đầu đi, rầu rĩ nói:

"Ta không cần ngài giúp."

Ly Nam Ương: "......"

Cơ thể này quá non, cho dù là từ chối người đáng ghét cũng nghe ra như đang làm nũng.

Thẩm Cố Dung không thích.

Ly Nam Ương không nói gì nữa. Hắn khẽ nhấp môi, khi đang định xoay người rời đi, Thẩm Cố Dung lại ném Ngọc Tủy trong tay về phía hắn.

"Trả cho ngài."

Ly Nam Ương sửng sốt.

Thẩm Cố Dung nói: "Theo lời năm đó, sau khi giết Ly Canh Lan, ta sẽ không còn là người Ly Nhân Phong nữa."

Ly Nam Ương cầm Ngọc Tủy một lúc lâu, mới hỏi: "Con rời Ly Nhân Phong rồi... có thể đi nơi nào?"

Thẩm Cố Dung vô tư nói: "Ta ở rể nhà đồ đệ ta."

Ly Nam Ương: "......"

Mục Trích: "......"

Ly Nam Ương bị y chọc giận đến đi mất.

Thẩm Cố Dung lợi dụng xong người là ném luôn, chẳng cho Ly Nam Ương chút mặt mũi nào.

Y không đi giày, bị đá vụn trên mặt đất làm cộm đến đau, đành phải dựa vào lòng Mục Trích. Hai chân đạp lên vạt áo dài quét đất của mình, một bàn tay vòng qua cổ Mục Trích, bàn tay còn lại mê mê hoặc hoặc chọt vào hoa đăng hư ảo không tồn tại kia.

Mục Trích nói: "Thứ trận pháp kia làm được chỉ là ảo cảnh?"

Thẩm Cố Dung gật đầu: "Cũng thật nực cười. Bọn họ tính kế nhiều như vậy, cuối cùng lại chỉ tạo được một cái ảo cảnh."

Thực ra cũng không tính là ảo cảnh. Dù sao thì trong trận pháp thân thể Thẩm Cố Dung cũng biến trở về dáng vẻ trăm năm trước, non mềm không chịu được.

Mục Trích suy nghĩ, nói: "Có thể huỷ hoại Kinh Thế Lục không?"

Thẩm Cố Dung lắc đầu: "Kinh Thế Lục chính là Thần Khí. Nếu như bị hủy, Thiên Đạo nhất định sẽ giáng xuống thiên phạt."

Mục Trích nhíu mày lại.

Thẩm Cố Dung mê man hỗn loạn, thở dài nói: "Mau đi đi, huynh trưởng ta đang kéo ta về nhà. Ta từ chối huynh ấy, huynh ấy lập tức thóa mạ ta một trận. Thật là đáng sợ, ta sắp bị hù chết rồi."

Mục Trích: "......"

Mục Trích đành phải bế ngang Thẩm Cố Dung lên, vóc người Thẩm Cố Dung cực kỳ mảnh dẻ, khi ôm gần như không cảm giác được sức nặng.

Hắn định đi tìm trận pháp Kinh Thế Lục, xem thử rốt cuộc có chỗ nào phá giải được hay không.

Thẩm Cố Dung lười biếng dựa vào lòng hắn, hai chân mảnh khảnh còn đang đung đưa tới lui, miệng nỉ non những điều y nhìn thấy ở ảo cảnh:

"Thật nhiều hoa đăng đố đèn nha. Ây da để ta nhìn thử xem, ngươi có thể đoán được đây là chữ gì không?"

"Yếu thượng tây lâu mạc tác thanh..."

"Không ổn, tiên sinh phát hiện ta lén chạy ra ngoài chơi, hắn tới rồi! Chạy mau!"

Thẩm Cố Dung nói xong lập tức sợ hết hồn, như bị lang sói đuổi theo đạp đạp hai chân, suýt nữa nhảy ra khỏi vòng ôm của Mục Trích.

"Mau lên!!!" Giọng Thẩm Cố Dung đã mang theo âm nức nở: "Tiên sinh muốn phạt ta chép sách, ta không muốn chép, ta không muốn..."

Mục Trích: "......"

Tư thế của Thẩm Cố Dung như đi vào cõi thần tiên, giọng nói bắt đầu run rẩy, y lẩm bẩm: "Mục Trích ngươi chờ cho ta, ta chép 5 lần, ngươi phải chép 50 lần, 500 lần... không chép đến khi ta vui vẻ thì đừng mong dừng lại."

Mục Trích cúi đầu quan sát, phát hiện năm ngón tay Thẩm Cố Dung hơi động đậy, xem ra đúng là đang chép sách trong ảo cảnh thật.

Mục Trích: "......"

Đáng yêu đến lạ.

...........................................

Tác giả có lời muốn nói:

Người vạm vỡ Ngu Tinh Hà muốn nổi dậy!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info