ZingTruyen.Asia

[New] Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao

Chương 13: Sóng Gợn Lăn Tăn

huongduongvang198

Chuyển ngữ: Trầm Yên

..........................................

Sáng sớm hôm sau, Hề Cô Hành vừa luyện kiếm ở Núi Ngọc Nhứ về đã nghe thấy bạch hạc Phiếm Giáng Cư báo tin rằng Thẩm Cố Dung mới sớm tinh mơ đã ôm Tĩnh Tâm Kinh đến Tri Bạch Đường nghe giảng.

Hề Cô Hành hơi ngạc nhiên. Hắn cứ nghĩ hôm qua Thẩm Cố Dung nói muốn lên lớp sớm chỉ là đùa. Không ngờ y lớn đầu vậy rồi mà còn chẳng biết xấu hổ quậy tưng bừng cùng một đám trẻ con trên lớp sớm.

Toàn thân hắn đầy hơi lạnh, đặt kiếm về, bước nhanh tới Tri Bạch Đường.

Tri Bạch Đường bình thường đùa giỡn náo nhiệt lúc này trở nên yên ắng tĩnh mịch, chỉ có tiếng ve kêu vang ra từ trong rừng sâu.

Hề Cô Hành quan sát qua song cửa sổ, thấy ngay Thẩm Cố Dung đang ngồi khoanh chân trên đệm hương bồ, tay chống cằm, nửa người dựa vào thư án, ngủ gật.

Hề Cô Hành: "......"

Đây là việc con người làm sao?

Hề Cô Hành biết đệ tử Ly Nhân Phong cực kỳ sợ Chưởng giáo nên bình thường cũng ít khi đến Tri Bạch Đường gây áp lực cho đệ tử mình. Làm vậy chẳng những cản trở tu đạo mà còn vô duyên vô cớ khiến người ta thấy ghét.

Thẩm Cố Dung này thì hay rồi. Biết rõ mọi người tránh y như rắn rết, lại tung ta tung tăng chạy tới, cứ như chỉ ước gì người khác sợ y. Ác như thú vậy.

Trưởng lão đang giảng bài thái dương nhễ nhại mồ hôi, hiển nhiên cũng bị Thẩm Cố Dung dọa sợ không thôi. Khi giảng bài thỉnh thoảng lại nói vấp.

Trưởng lão: "Tĩnh tâm ngưng thần, trăm mạch vững, vững linh."

Đệ tử đờ đẫn đọc theo: "Trăm mạch vững vững linh."

Trưởng lão: "......"

Hề Cô Hành: "......"

Mục Trích đang theo lời trưởng lão "trăm mạch vững linh" vận chuyển linh lực. Linh lực vừa khởi động, hắn lập tức nghe thấy sư tôn mình càn rỡ cười to trong lòng:

[ Ha, ha, ha! ]

Mục Trích: "......"

Hắn nghiêng đầu về một bên, đúng lúc chạm phải đôi mắt chan chứa nét cười của Thẩm Cố Dung.

Băng tiêu của Thẩm Cố Dung cực kỳ mỏng nhẹ, có thể nhìn thấy loáng thoáng đôi mắt nhạt màu hẹp dài kia. Vì vừa mới ngủ dậy nên đuôi mắt hơi rũ xuống hơi ửng đỏ, mỹ lệ mê người.

Mục Trích thoáng sửng sốt.

Thẩm Cố Dung "chậc" một tiếng, cảm thấy tạo dựng quan hệ tốt với nam chính nhỏ quả thực không dễ dàng.

Gánh thì nặng mà đường thì xa.

Hề Cô Hành ngoài cửa sổ bắt trọn cảnh này, khóe môi hơi giật giật, nhưng thấy những đệ tử này ngoan ngoãn không giống ngày thường, thành ra cũng không xách Thẩm Cố Dung ra. Hắn phất tay áo bỏ đi, bỏ lại các đệ tử tiếp tục ngâm mình trong nước sôi lửa bỏng.

Mọi người trải qua cảm giác một ngày tựa một năm. Chờ tới lúc tan học, lưng các đệ tử đều thấm đẫm mồ hôi, vội vàng từ biệt Thánh quân và Trưởng lão, lục tục đi về.

Ngu Tinh Hà là đệ tử duy nhất không bị ảnh hưởng bởi Thẩm Cố Dung. Khi tan học hắn còn e thẹn chạy tới bên Thẩm Cố Dung, nói với khuôn mặt nhỏ đỏ bừng: "Sau này sư tôn còn lên lớp sớm với chúng con nữa không ạ?"

Thẩm Cố Dung chống cằm nhìn hắn: "Con muốn sư tôn tới sao?"

Ngu Tinh Hà ngẩn ngơ gật đầu: "Vâng vâng vâng!"

Các đệ tử còn chưa rời đi hết: "......"

Ngày mai phải trục xuất viên bánh trôi không tim không phổi lòng dạ hiểm độc này khỏi sư môn mới được!

Không thấy các sư huynh đều bị dọa xém khóc sao?

Bánh trôi lòng dạ hiểm độc còn chưa biết các sư huynh ngày thường hết lòng chiều chuộng mình vì lời này của mình mà đang tính toán trong lòng làm thế nào để xoa nắn hắn, đôi mắt cong thành vầng trăng non, không giấu nổi vui mừng.

Thẩm Cố Dung thực sự không kháng cự nổi thế công của gương mặt tươi cười rạng rỡ này. Y nhấc tay xoa đầu nhỏ của Ngu Tinh Hà: "Thu dọn đồ xong chưa?"

Ngu Tinh Hà gật đầu: "Vâng vâng, xong rồi ạ, con và Mục... sư huynh đã dọn đồ về thiên viện."

Thẩm Cố Dung xoa bóp gương mặt bầu bĩnh của hắn: "Ừ, ngoan lắm."

Ngu Tinh Hà hạnh phúc cho y xoa mặt, cái đuôi như muốn vểnh lên tận trời.

Mục Trích cách đó không xa chậm chạp cất sách vào túi nhỏ, tiện tay thu dọn bảng chữ mẫu bày bừa trên bàn của Ngu Tinh Hà, thu xếp một lúc mới xong. Khi quay đầu, hắn phát hiện Ngu Tinh Hà vẫn còn đang khoe mẽ trước mặt Thẩm Cố Dung.

Ánh mắt Mục Trích nặng nề, ngồi ở đó chẳng nói chẳng rằng Ngu Tinh Hà làm trò ngu ngốc xong.

Ngu Tinh Hà tuôn thêm một đống lời dài dòng, phát hiện sư tôn luôn đối xử hờ hững với hắn vậy mà không hề có chút mất kiên nhẫn, khuôn mặt đầy ngập gió xuân dịu dàng, lập tức càng vui vẻ hơn.

Thẩm Cố Dung thấy người trong Tri Bạch Đường về cơ bản đã rời đi hết, đứng lên, cúi đầu nhìn Ngu Tinh Hà: "Về nhé?"

Ngu Tinh Hà vui mừng hớn hở vỗ tay: "Về thôi về thôi ạ, cùng sư tôn trở về!"

Trái tim Thẩm Cố Dung tan chảy, đưa tay bế hắn lên.

Tiểu Tinh Hà "A" một tiếng, tiếp đó khuôn mặt nhỏ lại đỏ lên. Hắn không dám ôm cổ Thẩm Cố Dung, sợ hãi vươn tay nhỏ giữ đai lưng Thẩm Cố Dung, nhìn qua cực kỳ dịu ngoan.

Hắn thẹn thùng nói: "Đa tạ sư tôn."

Thẩm Cố Dung nghĩ thầm: A, thật đáng yêu.

Ôm ôm xoa xoa.

Thẩm Cố Dung bế Ngu Tình Hà đi đằng trước, Mục Trích xách theo hai chiếc túi nhỏ chạy chậm đằng sau. Các đệ tử chưa về tụ tập ngó xem, cảm thấy Thẩm Thánh quân quả thực rất ghét tiểu sư đệ Mục Trích, lại nghĩ thêm biện pháp tra tấn người rồi.

Nếu Thẩm Cố Dung biết suy nghĩ của bọn họ thì chắc chắn sẽ phải kêu oan vì chính mình.

Y biết đứa nhỏ Ngu Tinh Hà này hay ghen tị nên đã quyết định phải đối xử bình đẳng với cả hai đứa. Có kẹo phải chia đều cho hai người, có đánh cả hai người cùng chịu, không bất công xíu nào.

Ra khỏi Tri Bạch Đường, Thẩm Cố Dung đề nghị muốn ôm Mục Trích, nhưng Mục Trích thẳng thừng từ chối, khắp người tỏa đầy cảm giác xa cách vô hình.

Thẩm Cố Dung bất đắc dĩ nói: "Chân của con đã đỡ hơn chưa?"

Y không đề cập tới cái này còn đỡ, vừa nhắc tới đã khiến Mục Trích nhớ lại hôm qua bị Thẩm Cố Dung bóp cổ chân. Bắt ép ôm lấy, hơn nữa còn bị chế giễu việc không biết chữ, sự kháng cự trong lòng càng thêm sâu sắc.

Thẩm Cố Dung hết cách, đành phải bế Ngu Tinh Hà đi.

Ngu Tinh Hà dựa lên vai Thẩm Cố Dung, nhìn về sau, còn làm khẩu hình với Mục Trích: Sư tôn lại ôm ta nữa nè!

Mục Trích không hé răng.

Ba người về tới Phiếm Giáng Cư, Thẩm Cố đặt Ngu Tinh Hà xuống trước cửa thiên viện, dặn dò: "Thiếu cái gì cứ nói với sư tôn."

Ngu Tinh Hà ngẩng đầu nhìn Thẩm Cố Dung, cất giọng non nớt: "Vâng ạ."

Mục Trích khẽ gật đầu, chờ hai người hàn huyên xong.

Thẩm Cố Dung biết hắn không thích mình ở lại lâu, xoa đầu Ngu Tinh Hà một lát thì xoay người đi khỏi.

Thẩm Cố Dung vừa đi, Mục Trích đưa luôn túi nhỏ của Ngu Tinh Hà cho hắn, quay người về phòng mình.

Tâm trạng Ngu Tinh Hà rất tốt, vui vẻ theo vào, lải nhải: "Hình như sư tôn không giống trước kia lắm, hôm nay người còn ôm ta mấy lần liền, trên người người có mùi thơm dễ ngửi lắm."

Mục Trích mở cuốn sách mượn từ Tàng Thư Lâu ra, mí mắt cũng không nâng, coi như hắn không tồn tại.

Ngu Tinh Hà nói một hồi, phát hiện Mục Trích không có hứng thú, hơi mất mát cúi đầu.

"Sư huynh ơi, ta xin lỗi." Bánh trôi nhỏ lúng ta lúng túng nói: "Có phải ta nói sai hay không?"

Mục Trích vừa nhìn trang đầu tiên đã phát hiện mình không nhận ra được một đống từ. Bỗng nghe thấy câu này, hắn ngẩng đầu nhìn Ngu Tinh Hà, bình tĩnh hỏi: "Vì sao lại cảm thấy thế?"

Ngu Tinh Hà nhỏ giọng nói: "Hình như ta... không nên nói sư tôn tốt trước mặt huynh."

Dẫu sao Mục Trích cũng chịu khổ quá nhiều trong tay Thẩm Phụng Tuyết. Tuy lần nào Ngu Tinh Hà nhìn thấy mấy vết thương đó cũng rất đau lòng, nhưng trước sau hắn vẫn không cách nào đồng cảm như chính mình đã trải qua.

Suy cho cùng thì đau đớn kia cũng không nằm trên người hắn.

Ngu Tinh Hà bái nhập môn hạ người đứng đầu Tam giới - Thẩm Phụng Tuyết. Trong lòng vẫn luôn tồn tại sự khát khao và sùng kính với vị sư tôn tựa Thánh nhân này, dù bị y đối xử lạnh nhạt, mong mỏi suốt một năm trời, sự nhiệt tình vẫn không hề vơi giảm.

Thẩm Cố Dung chỉ cần đối xử với hắn đặc biệt hơn chút là người chưa từng trải qua chuyện đời như Ngu Tinh Hà lập tức thân thiết với y theo bản năng.

Mục Trích yên lặng một lúc, mới nhẹ giọng nói: "Đệ nói không sai, y đối xử với đệ tốt thật."

Vẻ mặt Ngu Tinh Hà vẫn đau khổ, cảm thấy bản thân không nên khen sư tôn như vậy trước mặt Mục Trích.

Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà ngẫm, trong lòng Mục Trích chắc chắn rất khó chịu.

Mục Trích thấy dáng vẻ héo rũ sắp khóc đến nơi của hắn, trầm tư lúc lâu, mới thở dài một hơi trong lòng, nói: "Giúp ta làm chuyện này."

Ngu Tinh Hà vốn đang vì mình không biết lựa lời mà cảm thấy có lỗi, nghe vậy lập tức lên tinh thần: "Được! Huynh cứ giao cho ta! Tinh Hà lên núi đao xuống biển lửa cũng phải giúp sư huynh hoàn thành!"

Mục Trích liếc hắn: "Câu 'Lên núi đao xuống biển lửa' kia, khi trở về chép mười lần cho ta."

Ngu Tinh Hà héo úa, sợ sệt đồng ý.

Mục Trích đi tới bên thư án, nhấc bút viết một hàng chữ, giao cho Ngu Tinh Hà, để hắn có việc làm.

"Đệ đi hỏi sư tôn, những lời này là có ý gì."

Ngu Tinh Hà vỗ vỗ ngực: "Được!"

Hắn ôm giấy, nhảy nhót tung tăng chạy tới chính viện.

Thẩm Cố Dung cầm sáo trúc, đang tính toán xem nên làm thế nào để thổi ra một khúc kinh sợ người nghe, thấy Ngu Tinh Hà tới đây lập tức nhướng mày: "Sao vậy?"

Khuôn mặt nhỏ của Ngu Tinh Hà đỏ bừng, nhón chân đưa tờ giấy trong tay cho Thẩm Cố Dung, ánh mắt trông mong hỏi: "Sư tôn ơi, những lời này là có ý gì ạ?"

Thẩm Cố Dung nhìn thoáng qua, khẽ nhướng mày.

Đây là nét chữ của bé Mục Trích.

Suy nghĩ chuyển nhanh một lát, có lẽ đoán được là do Mục Trích tính tình biệt lập nên mới tống cổ Ngu Tinh Hà tới đây hỏi, Thẩm Cố Dung phấn chấn hơn chút, vực dậy tinh thần, cảm thấy cơ hội thể hiện của mình đã tới rồi.

Y đọc xong dòng chữ kia, đờ mặt.

Ngu Tinh Hà khẽ nghiêng đầu.

Thẩm Cố Dung mặt không biểu cảm, nghĩ thầm: Mẹ ơi, mấy chữ này y xem hiểu hết, nhưng sao đặt cạnh nhau lại chẳng đọc ra gì thế.

Đây là thứ sách trời gì? Tâm kinh bí pháp sao?

Thẩm Cố Dung chau mày, sắc mặt ngày càng sầm xuống, Ngu Tinh Hà cũng hơi sợ hãi, dè dặt nói: "Sư tôn?"

Thẩm Cố Dung hít sâu một hơi, trả tờ giấy trong tay cho Ngu Tinh Hà, giả bộ bình thản nói: "Tinh Hà à, thứ này tuổi các con vẫn chưa nên học."

Ngu Tinh Hà còn tưởng mình hỏi tới cấm thuật gì, mặt mũi tái mét vì sợ sệt.

Thẩm Cố Dung thấy hắn sợ hãi, vội dịu giọng, ngồi thấp xuống xoa đầu Ngu Tinh Hà, nhẹ nhàng nói: "Chờ Tinh Hà lớn hơn chút nữa, sư tôn sẽ dạy các con, được không?"

Ngoan, cho sư tôn một chút thời gian học tập, học xong sẽ dạy lại cho các con.

Lúc này Ngu Tinh Hà mới vui vẻ lên, ôm giấy vui mừng hớn hở chạy về.

Thẩm Cố Dung lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, thầm nghĩ cuối cùng cũng lừa được rồi.

Sau khi Ngu Tinh Hà trở về truyền đạt lại lời Thẩm Cố Dung cho Mục Trích, tay chép sách của Mục Trích chợt dừng, khẽ nhíu mày.

"Nhưng..... Đây chỉ tâm pháp sơ cấp chúng ta mới học hôm qua mà."

Ngu Tinh Hà nghiêng đầu: "Sao cơ?"

Mục Trích yên lặng một lát, bỗng không nhịn được "phụt" một tiếng bật cười.

Mục Trích lẻ loi hiu quạnh, thiếu thốn tình thương từ nhỏ, tính tình lại lạnh bạc từ sâu trong xương cốt. Vốn dĩ hắn rất ít khi cười, bị Thẩm Phụng Tuyết giày vò hơn một năm lại càng chưa từng cười qua.

Đây là lần đầu tiên hắn cười.

Không giống ý cười lạnh nhạt hoặc chế giễu trước kia với Thẩm Cố Dung, lần này Mục Trích buồn cười thật sự, ý cười đong đầy trong đôi mắt lưu ly, tựa một gợn sóng lăn tăn nổi lên trong đầm lầy tĩnh mịch.

Đây mới là nụ cười nên có của một đứa trẻ.

Tại Núi Ngọc Nhứ, Ly Nhân Phong.

Càng lên cao tuyết càng lớn, Trưởng lão thư lâu đón gió về phía trước, một thân áo đen bị gió lạnh thổi bay phần phật.

Quanh thân hắn bao phủ một tầng kết giới màu lam đậm, bước chậm trong gió tuyết có thể lột một lớp da người ta. Một lát sau, cuối cùng cũng tới đỉnh núi.

Trưởng lão hơi cúi người, cung kính hành lễ với đỉnh núi không bóng người.

"Nam Ương Quân."

Một trận cuồng phong nổi lên, gió tuyết như tơ liễu bị thổi xoáy vài vòng trước mặt hắn. Lát sau, một khuôn mặt nam nhân mơ hồ hiện ra giữa gió tuyết biến ảo.

Nam nhân vừa xuất hiện, gió tuyết gào thét xung quanh lập tức ngưng bặt.

Khí thế uy áp nặng nề khiến cho mây mù trên không trung tan biến, từng tia nắng mặt trời nghiêng mình rọi xuống.

Cả người hắn đầy ý lạnh, lạnh lùng nói: "Chuyện gì?"

Trưởng lão quỳ một gối xuống đất, gật đầu nói: "Thánh quân tới Tàng Thư Lâu tìm Khôn Dư Đồ."

"Cho y." Nam Ương Quân nói: "Y muốn gì cũng cho y hết, không phải cố ý tới đây xin chỉ thị của ta."

Trưởng lão nghe ra sự không kiên nhẫn trong lời Nam Ương Quân, đầu cúi càng thấp: "Trước đó vài ngày Thánh quân bế quan trọng thương, sau khi tỉnh lại mấy ngày liền hỏi về Khôn Dư Đồ, nói rằng muốn tìm... tòa thành tên "Thành Hồi Đường" này."

Nam Ương Quân bỗng ngẩn ra.

Không biết qua bao lâu, hắn mới lần nữa lên tiếng: "Truyền tin cho Thành Nhàn Vân chuẩn bị linh dược, ta sẽ nhanh chóng xuất quan."

Trưởng lão: "Vâng."

Khi ngẩng đầu lên, gió tuyết lại lần nữa nổi lên cuồn cuộn, trong giây lát thổi tan thân hình nam nhân thành từng sợi tơ liễu, tung bay rồi rơi xuống.

..................................................

Tác giả có lời muốn nói:

Sổ đen ám sát của toàn thể đệ tử Ly Nhân Phong: Ngu bánh trôi nhỏ.

Thẩm Cố Dung nhỏ giọng, cảm thấy áp lực: Lần này chưa cho nam chính lời giải đáp, chắc chắn hắn lại hận ta nữa rồi.

[Độ thiện cảm của Mục Trích +10]

Thẩm Cố Dung: ?????

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia