ZingTruyen.Com

[New] Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao

Chương 125: Mãi Mãi Không Rời Xa Nhau

huongduongvang198

Chuyển ngữ: Trầm Yên

......................................

Mục Trích không nghe rõ, đi lên trước nửa bước: "Sư tôn?"

Thẩm Cố Dung hơi ngẩng đầu nhìn hắn.

Khuôn mặt kia tương tự tiên sinh đến tám chín phần. Tuy chuyển thế nhưng lại là một người hoàn toàn khác.

Năm đó Thẩm Cố Dung phải tốn rất nhiều công sức, mới hoàn toàn chấp nhận được sự thật này.

Chấp nhận rằng tiên sinh của y sẽ không bao giờ trở về nữa.

Chấp nhận rằng tiên sinh đưa theo Khí linh Kinh Thế Lục giáng sinh chuyển thế.

Thẩm Cố Dung vẫn luôn vô cùng căm ghét Kinh Thế Lục. Kinh Thế Lục có thể biết trước tương lai nhưng lại không cho người khác biết, dẫn tới vô số người vì cái gọi là 'Số mệnh chú định' kia mà giết hại lẫn nhau.

Khó trách thứ Thần Khí râu ria nực cười này lại bị phong ấn tại Thành Hồi Đường lánh đời, trăm ngàn năm không thấy ánh mặt trời.

Kinh Thế Lục tồn tại, cũng giam chặt người được trời chọn vào gông cùm xiềng xích trong thiên địa này, không thể kết nhân quả với bất kỳ ai, nếu không ắt sẽ bị trời phạt.

Thẩm Cố Dung ghét Kinh Thế Lục, dẫn tới cũng ghét Khí linh Kinh Thế Lục chuyển thế —— Ngu Tinh Hà.

Trước khi chết, tiên sinh từng nói với y, trăm năm sau chắc chắn hắn sẽ cùng Khí linh Kinh Thế Lục giáng sinh chuyển thế.

Ban đầu khi Thẩm Cố Dung tìm thấy Mục Trích cũng không thể xác định được Khí linh Kinh Thế Lục theo tới là ai. Mãi đến khi Ngu Tinh Hà nho nhỏ trời xui đất khiến bị đưa tới Ly Nhân Phong, Kinh Thế Lục trong tay áo Thẩm Cố Dung giống như điên lên muốn bay về phía Ngu Tinh Hà.

Khi đó Thẩm Cố Dung đã biết.

Khí linh Kinh Thế Lục... là Ngu Tinh Hà.

Ý nghĩ đầu tiên dâng lên trong đầu Thẩm Cố Dung lúc ấy chính là đập vỡ thứ gọi là Khí linh Kinh Thế Lục kia trong tay.

Tiên sinh chuyển thế đã giáng sinh, chỉ cần huỷ hoại Kinh Thế Lục, Khí linh Kinh Thế Lục "Ngu Tinh Hà" là cuộc đời này của Mục Trích sẽ không phải chịu gông cùm xiềng xích 'Người được trời chọn' nữa, tự do sống ở thế gian.

Suốt trăm năm qua, Thẩm Cố Dung đã từng giết vô số người, thế nhưng trước nay chưa bao giờ ra tay với trẻ nhỏ.

Ở trong Kinh Thế Lục, Ngu Tinh Hà nho nhỏ bưng hỏa linh thạch tới tìm y, trong giọng điệu toàn là ý lấy lòng.

Đối diện với cặp mắt khát khao ỷ lại của con trẻ và con ngươi trong suốt kia, linh lực ngưng tụ ra trong tay Thẩm Cố Dung bỗng chốc tán loạn. Y gần như hoảng sợ mà nhìn đầu ngón tay, tiếng tim đập 'thình thịch' vang vọng bên tai.

[ Ta điên rồi sao? ]

[ Ta thế mà điên đến nỗi ra tay với một đứa trẻ vô tội ư? ]

Thẩm Cố Dung suýt nữa chạy trối chết, cuối cùng đành banh mặt, cứng ngắc trả về một câu: "Không cần, cầm về đi thôi."

Hỏa linh thạch kia tựa hồ có thể phản chiếu gương mặt vừa đáng cười lại ti tiện của y.

Y không dám nhận.

Từ lúc đó, Thẩm Cố Dung không còn ý định muốn giết Ngu Tinh Hà nữa, chẳng qua cũng không quá chú ý đến hắn, mặc cho hắn tự sinh tự diệt.

Chính vì nguyên nhân này, Thẩm Cố Dung mới tự làm tự chịu, rơi vào kết cục chết thảm trong Kinh Thế Lục.

Ngu Tinh Hà đối với y mà nói chính là người khiến y chết thảm, cơ duyên xấu nhất.

May mà bởi vì lôi phạt của Thiên Đạo, y có thể dùng dáng vẻ thiếu niên mười sáu đối xử với hai đứa nhỏ. Khi đó y gần như chỉ vì muội muội nhà mình mà yêu ai yêu cả đường đi lối về, yêu tha thiết tất cả những đứa bé nho nhỏ.

Rời khỏi Kinh Thế Lục, mặc dù không có ký ức, y cũng không tiếp tục giẫm lên vết xe đổ.

Thẩm Cố Dung rơi vào trầm tư, trong thần thức truyền đến từng đợt tình cảm như sóng cuộn, Mục Trích dựa vào Đạo Lữ Khế cảm ứng một lúc lâu, mới nhận ra sư tôn hắn đang buồn thương... và hoài niệm cố nhân.

Mục Trích suýt nữa bấm chuôi Cửu Tức Kiếm thành một cái lỗ, con ngươi sáng quắc nhìn vào đôi mắt của Thẩm Cố Dung.

Hắn nghe được giọng nói khàn khàn của chính mình vang lên: "Sư tôn, ngài đang nghĩ tới ai?"

Người lại đang nhìn ta... mà nghĩ tới ai?

Thẩm Cố Dung hồi hồn, nghiêng đầu nhìn hắn, không rõ nguyên do: "Ta nghĩ tới ngươi đó."

Vốn Mục Trích nên nghe thành lời ngon tiếng ngọt, nhưng lúc này nó lại giống như một cây châm ghim vào ngực Mục Trích. Hắn ôm ngực, muốn cười lại cười không nổi.

"Vậy sao?" Mục Trích hỏi: "Ta đang ở ngay đây, sư tôn còn muốn nghĩ tới ta ư?"

Thẩm Cố Dung không rõ tại sao nỗi lòng hắn lại xao động rồi, bèn chọn lời âu yếm dễ nghe, nói hết sức nhuần nhuyễn: "Chính bởi vì ngươi ở bên cạnh ta, ta mới thời thời khắc khắc đều suy nghĩ tới ngươi nha."

Mục Trích: "......"

Mục Trích mím môi, cực kỳ hưởng thụ những lời này, song vẫn cảm thấy khó chịu. Hắn thấp giọng nói: "Ngài nghĩ gì về ta?"

Thẩm Cố Dung hơi nghẹn họng, không ngờ hắn lại không chịu buông tha như vậy, đành phải nghiêng đầu nghĩ ngợi, tiến đến bên tai Mục Trích, nhỏ giọng nói: "Ngươi cũng biết trong tay ta có Thần Khí?"

Mục Trích gật đầu.

Thẩm Cố Dung nói ra câu không dọa chết người không thôi: "Khí linh Thần Khí chuyển thế... chính là Tinh Hà."

Mục Trích: "......"

Mục Trích: "???"

Trên mặt Mục Trích đầy vẻ ngỡ ngàng, không nghĩ tới Thẩm Cố Dung lại đột ngột nói cho mình chuyện này.

Đây chẳng lẽ chính là... bí mật được giấu trong lòng y sao?

Vì sao lại nói cho hắn một cách dễ dàng như vậy?

Mục Trích khó khăn tự hỏi một hồi, mới lúng ta lúng túng nói: "Tinh Hà... Sư tôn, chẳng lẽ ngài đang gạt ta sao?"

Dáng vẻ ngu xuẩn ngốc nghếch kia của Ngu Tinh Hà nói là đồ ngốc chuyển thế còn có người tin, sao có thể là Khí linh Thần Khí chuyển thế?

Mục Trích thà tin tưởng Thẩm Cố Dung đang gạt hắn còn hơn.

Thẩm Cố Dung cực kỳ vô tội: "Đúng là hắn đó, ta không gạt ngươi đâu."

Mục Trích không tin. Nếu Ngu Tinh Hà là Thần Khí chuyển thế, vậy hắn chính là cha của Thần Khí!

Thẩm Cố Dung đang suy nghĩ phương pháp giải thích, linh lực lại cảm ứng được có một cỗ ma tức đang tiến về hướng tới tường thành.

Y đành phải từ bỏ việc giải thích, để Mục Trích hóng gió đợi, bản thân xoay người đi nghênh chiến Ma tu.

Nhưng khi Thẩm Cố Dung vừa quay người lại bỗng thấy một người ngoài dự đoán.

Thẩm Tịch Vụ vận bộ y phục màu vàng ấm, mũi chân đạp lên không trung, bay chậm chầm về phía tường thành.

Thẩm Cố Dung sửng sốt một lúc, mới nhanh chóng mở tầng phòng hộ phía trên tường thành, để cho Thẩm Tịch Vụ bước lên tường thành.

"Tịch Vụ!" Thẩm Cố Dung gần như lảo đảo đi tới đón, khóe mắt hơi đỏ lên, y vội vàng nói: "Không phải muội ở Ly Nhân Phong sao? Sao lại ở đây?"

Ngay khi tới gần Tịch Vụ, y lập tức cảm giác được ma tức nồng đậm ập tới trước mặt.

Thẩm Cố Dung ngạc nhiên nhìn nàng.

Khắp người Thẩm Tịch Vụ lúc này đã dày đặc ma tức, có một linh xà đang quấn lấy cổ tay xì xèo kêu với nàng. Nàng đang nhìn chằm chằm Thẩm Cố Dung bằng vẻ mặt không cảm xúc.

Trời sinh nàng thân mang quỷ khí, vốn nên tu quỷ đạo, bây giờ cả người đều không giấu được.

Nhìn như sắp nhập ma!

Thẩm Cố Dung tự hỏi một chút đã biết nhất định là Ly Canh Lan quấy phá, muốn dùng Thẩm Tịch Vụ áp chế y.

Y nghiến chặt răng, cằm cứng đờ, dáng vẻ bình thản lúc vừa rồi đã biến mất không thấy.

Nếu là Tịch Vụ...

Nếu người tới giết y là Tịch Vụ... thì y không thể nào ra tay được.

Thẩm Tịch Vụ đã ngưng tụ ra một thanh trường đao đen nhánh, bước từng bước một về phía y. Thẩm Cố Dung đang định mở miệng, Mục Trích đã bước nhanh đến, túm chặt cổ tay Thẩm Cố Dung, trầm giọng nói: "Sư tôn, nàng đã nhập ma, không thể tới gần!"

Thẩm Cố Dung ngẩn ngơ nhìn Thẩm Tịch Vụ cả người đầy sát ý đi về phía y, đôi môi run lên, có phần không thể tin nổi.

Đôi mắt Thẩm Tịch Vụ đã biến thành ma đồng dữ tợn quỷ dị, bên trong sục sôi lệ khí muốn chém giết hết thảy.

Đúng lúc này, Tuyết Mãn Trang đầy máu sống lại, rít một tiếng bay từ trong hố lên, đáp xuống bên cạnh Thẩm Cố Dung, mặt mày hớn hở nói: "Thánh quân, ta có thể không giết Ly Canh Lan, nhưng ta thay ngài giết địch nhân này được nha."

Thẩm Cố Dung: "......"

Trong lòng Thẩm Cố Dung vốn dĩ đang hết sức cuồng loạn, nghe câu nói này lại chợt trở nên bình tĩnh một cách quỷ dị.

Y lạnh lùng nhìn chăm chú Tuyết Mãn Trang, ánh mắt nhìn hắn giống như đang nhìn một con chim nhỏ nướng than.

Tuyết Mãn Trang vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, còn đang tưởng tượng tươi đẹp.

Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc nâng tay lên, khi đang định đánh bay con chim này, một cỗ ma khí cường hãn lập tức ập vào mặt. Thẩm Cố Dung còn chưa phản ứng kịp đã cảm giác được ma khí kia lướt qua bờ vai y, thẳng tắp đánh vào người Tuyết Mãn Trang.

Tuyết Mãn Trang đáng thương, thương thế vừa mới khỏi hẳn, lại lần nữa bất ngờ bị một đạo linh lực đánh rơi tường thành.

"Chíp."

Lần này xem chừng nửa ngày sau hắn cũng không bò dậy nổi.

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung đờ đẫn dời tầm mắt từ dưới tường thành về phía đối diện.

Thẩm Tịch Vụ thong dong thu tay, hé mở đôi môi tái nhợt, lẩm bẩm nói: "Thật chướng mắt."

Thẩm Cố Dung: "......"

Muội muội y dù có nhập ma cũng không giống người khác.

Thẩm Tịch Vụ dời tầm mắt về, nhìn thẳng về phía... Mục Trích bên cạnh Thẩm Cố Dung.

Mục Trích: "?"

Ngay sau đó, một cỗ ma tức xông thẳng về phía Mục Trích, lại lần nữa lướt qua bả vai Thẩm Cố Dung, đánh Mục Trích lui về sau nửa bước.

Thẩm Cố Dung: "......"

Bởi vì Thẩm Cố Dung coi trọng Thẩm Tịch Vụ nên Mục Trích chưa dùng tới toàn lực, lúc này bị ép lui trước mặt Thẩm Cố Dung, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, giống như chim trống theo đuổi phối ngẫu thất bại. Nếu mà có lông hắn đã sớm xù lên rồi.

Mục Trích sa sầm mặt, đang định trở về lại nghe thấy Thẩm Cố Dung truyền âm nói: "Tạm đừng tới đây."

Bước chân Mục Trích chợt ngừng.

Thẩm Tịch Vụ đánh bay tất cả mọi người bên cạnh Thẩm Cố Dung ra ngoài, lúc này mới nhẹ nhàng nện bước đi nhanh tới cạnh Thẩm Cố Dung, vùi đầu vào lòng y.

"Huynh trưởng."

Thẩm Tịch Vụ thanh thúy gọi.

Thẩm Cố Dung sửng sốt, trăm năm nay chưa từng nghe lại xưng hô này, lúc này nghe được thoáng như tiếng trời.

Y cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Thẩm Tịch Vụ, lẩm bẩm nói: "Muội gọi ta một tiếng nữa đi."

Trong mắt Thẩm Tịch Vụ vẫn là ma tức cùng sát ý cuồn cuộn, nhưng sát ý lại không hề nhằm vào Thẩm Cố Dung.

Đôi mắt nàng cong cong, như một tiểu cô nương vô hại, thể hiện sự ỷ lại đặc biệt cùng lòng chiếm hữu giấu sâu trong đồng tử. Nàng vui vẻ nói: "Huynh trưởng, huynh trưởng!"

Thẩm Cố Dung ngơ ngác nhìn nàng hồi lâu, bỗng nhiên ôm chặt nàng vào lòng. Y nghẹn ngào, khe khẽ nói: "Ừ, Tịch Vụ, ta là huynh trưởng."

Tịch Vụ gọi y là huynh trưởng, giống như cố nhân đã sớm không còn ở thế giới này lặng lẽ đốt lên một ngọn đèn vì Thẩm Cố Dung, chậm rãi chiếu sáng vùng thế giới hoang vu.

Thẩm Tịch Vụ ôm vòng eo mảnh khảnh của huynh trưởng, cười nói: "Huynh trưởng không tới bên cạnh muội. Vậy Tịch Vụ tới bên cạnh huynh trưởng là được rồi."

Nước mắt của Thẩm Cố Dung suýt nữa bị những lời này ép ra, trăm năm trước câu cuối cùng y nói với Thẩm Tịch Vụ chính là: "Tịch Vụ, đừng sợ, ca ca sẽ lập tức tới bên cạnh muội."

Mà Tịch Vụ sau khi chuyển thế lại vẫn nhớ rõ những lời này.

Thẩm Cố Dung lẩm bẩm nói: "Là huynh trưởng sai rồi."

Thẩm Tịch Vụ nói: "Huynh trưởng không sai."

Nàng cười giống như một đứa trẻ thực sự, đuôi mắt cong thành độ cong vui mừng: "Tịch Vụ thích huynh trưởng nhất."

Nàng nắm tay huynh trưởng, nhìn về phía Mục Trích phía sau. Trong con ngươi dịu dàng thoáng hiện lên sự tàn nhẫn, nàng thấp giọng nỉ non: "Chỉ có Tịch Vụ được phép ở bên cạnh huynh trưởng. Những kẻ còn lại đều phải chết."

Thẩm Cố Dung còn đang đắm chìm trong vui mừng vì muội muội còn nhớ rõ mình, không nghe rõ câu vừa rồi của nàng. Y nghiêng đầu, dịu giọng hỏi: "Tịch Vụ vừa nói gì vậy?"

Thẩm Tịch Vụ đảo mắt, nói: "Không có gì ạ, Tịch Vụ chỉ đang quá vui mừng khi được gặp ca ca."

Thẩm Cố Dung ép mình dằn xuống nước mắt xót xa, nâng tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Thẩm Tịch Vụ. Y không biết nên khóc hay nên cười, chỉ lặp đi lặp lại lời hứa hẹn đã nói trong mơ suốt trăm năm này.

"Lần này ca ca sẽ không bỏ lại Tịch Vụ một mình nữa."

Con ngươi Thẩm Tịch Vụ hơi khuếch đại.

Dục vọng lớn nhất trong nội tâm nàng chính là muốn Thẩm Cố Dung giống như trong mơ, mau mau đến bên cạnh nàng, đón nàng khỏi cảnh tượng hoang vu trong mơ kia.

Sau khi loại dục vọng này bị Ly Canh Lan phóng đại lên vô số lần thì đã chậm rãi vặn vẹo thành 'Chỉ mình nàng mới có thể ở bên cạnh huynh trưởng, những người còn lại đều không có tư cách đứng sóng vai với Thẩm Cố Dung'.

Người chướng mắt, đều đáng chết.

Tỷ như tiểu hồng điểu kia, lại tỷ như Mục Trích giống như đang quấn lấy vô số tơ hồng lên người huynh trưởng kia.

Chỉ mình nàng mới có thể ở lại bên người huynh trưởng.

Những lời này của Thẩm Cố Dung đúng lúc chọc trúng dục vọng sâu nhất trong đầu Thẩm Tịch Vụ. Nàng vui mừng đến suýt nữa rơi nước mắt, nắm chặt lấy tay Thẩm Cố Dung, trong mắt ngập hơi nước.

Nàng mềm mại nói: "Vậy hứa nhé, huynh trưởng không được gạt muội."

Trong lòng Thẩm Cố Dung lấp đầy suy nghĩ về chuyện Thẩm Tịch Vụ còn nhớ rõ y, cũng không phân tâm tự hỏi về tình huống khác thường của Thẩm Tịch Vụ, nghe vậy gật đầu, nói: "Ta hứa."

"Thật tốt quá." Tay nhỏ của Thẩm Tịch Vụ bắt lấy ngón áp út và ngón út của huynh trưởng, giống như khi còn bé đi xem hoa đăng nhẹ nhàng dung dăng, ma đồng quỷ dị, dịu dàng nói: "Vậy muội và huynh trưởng cùng đi tới một nơi không người sinh sống, ai cũng không thấy, được không?"

Thẩm Cố Dung đang đắm chìm trong vui sướng khẽ giật mình, mới nói hơi mờ mịt: "Gì cơ?"

Y không thể hiểu nổi những lời này.

"Ngay bây giờ nha." Thẩm Tịch Vụ nắm tay y, chỉ về một phương hướng, nói: "Nơi đó là rừng mưa vô tận, muội và huynh trưởng, hai người cùng tới nơi đó ở. Mặc kệ tục sự Tam giới, không dính líu đến nhân quả của bất kỳ kẻ nào. Chỉ có huynh và muội, suốt đời suốt kiếp không rời xa nhau."

Nàng cười hỏi: "Được chứ?"

Thẩm Cố Dung thoáng ngây người, khôi phục chút tinh thần, rốt cuộc cũng nhìn ra trạng thái của Thẩm Tịch Vụ hiện tại dường như không bình thường lắm.

Y ngẩn ngơ nghĩ thầm, muội muội y sao lại nhập ma?

Rốt cuộc Ly Canh Lan đã làm gì với con bé rồi?

Thẩm Tịch Vụ còn đang nắm tay y như đứa trẻ: "Đừng sợ nha huynh trưởng. Tuy huynh không nhận biết được đường nhưng Tịch Vụ biết nè. Muội sẽ đưa huynh tới chỗ sâu nhất trong rừng mưa. Nơi đó dù dùng tu vi cũng không thể tìm được chính xác đường, sau đó thiết kế một căn phòng tinh xảo mỹ lệ nhất nhốt huynh lại, như vậy..."

Nàng có vẻ cực kỳ hài lòng với ý tưởng của bản thân, trên mặt thoáng hiện nét cười vui sướng.

"Như vậy huynh sẽ mãi mãi không rời khỏi Tịch Vụ nữa."

...........................................................

Tác giả có lời muốn nói:

Mục Trích: Rõ ràng là ta tới trước! Đây rõ ràng là lời thoại của ta! Tại sao lại như vậy hả?!

Tịch Vụ cung cấp cho Mục Trích ý tưởng, đặt nền móng vững chắc cho 'phòng tối' về sau.

【 Ly Canh Lan: Ngươi đã được gia tăng sức mạnh, mau đi giết Thẩm...

Thẩm Tịch Vụ: Giết những người bên cạnh Thẩm Cố Dung đúng không? Được, đã biết.

Ly Canh Lan: ???? 】

Trầm Yên đi tới bên cạnh cái hố, thương cảm xoa đầu Tuyết Mãn Trang: Vì sao nhóc cứ thích làm Phượng hoàng kho tàu đến vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com