ZingTruyen.Info

Nbn Dn Xk Tu Viet Hoan Dao Lon Y Thien

Trung Nguyên 8năm sau.

Tám năm nay Ngũ đại môn phái không ngày nào được yên ổn, tháng nào cũng có đệ tử bổn môn bị phế 1cánh. Có khi bị hạ thuốc xổ, thuốc ngứa....bla bla. Mới đầu họ còn nghi ngờ là Ma giáo giở trò nhưng sau này mới biết tất cả đều là Âm cung một tay tạo ra.

Cũng nhiều lần họ muốn tiêu diệt Âm cung nhưng đều thất bại thương tích đầy mình mà trở về, vì họ không có khả năng đi qua khỏi rừng đào đó. 100 người đi thì chỉ còn 50người về. Dần dần họ đều gọi Âm cung là tà phái.

*Mọi chuyện vẫn diễn ra như trong nguyên tắc, 1tháng sau sẽ là ngày bọn danh môn chính phái đó đi tiêu diệt Minh giáo, lúc đó Trương Vô Kỵ sẽ xuất hiện, tới lúc đó chỉ cần đóng gói đem Y về đây là được* Trương Kỳ Phong ngồi trong thư phòng thầm nghĩ. Nhớ đến cha mẹ mình rốt cuộc đã tỉnh hắn bỗng nhiên mỉm cười.

Âm cung 1năm trước.

Bên trong thạch động, Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố vẫn nằm trong đó chưa tỉnh, tiểu Mai với A Phúc phụ trách chăm sóc họ hằng ngày, hôm nay vẫn như thế.

Sau khi lau sơ tay chân cho Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố thì hai người họ liền lui ra ngoài, nhưng họ không thấy ngón tay của Trương Thúy Sơn nhút nhít.

Khi Trương Thúy Sơn tỉnh lại thì thấy mình đang ở một nơi toàn là đá, cảm thấy phía dưới có hơi lạnh phát ra thì ông giật mình vội vén tấm nệm bông dầy cộp lên, thì thấy bên dưới là một giường Hàn Ngọc quý hiếm.

Trương Thúy Sơn không biết đây là đâu, ông còn nhớ hôm đó ông đã dùng kiếm tự sát độ mạnh yếu của cây kiếm thế nào chính ông biết rõ nhất, nhưng tại sao lại còn sống, ngây lúc ông đang gối gắm thì bên cạnh phát ra tiếng rên nhẹ làm ông giật mình.

Vội nhìn lại thì thấy thê tử Ân Tố Tố của mình nằm bên cạnh, đôi chân mài liễu chao lại, mồ hôi lạnh chảy ra, gương mặt thống khổ nói mớ. " Đừng....tiểu Phong...đừng..... bỏ mẹ..... tiểu Kỵ ...tiểu Kỵ.....chạy mau ....đừng ....đừng"

Trương Thúy Sơn vội lây Ân Tố Tố giọng lo lắng kêu-" Tố Tố....Tố Tố tỉnh dậy đi.....tỉnh lại đi không sau rồi....không sau rồi"

Lúc này Ân Tố Tố mới giật mình tỉnh dậy, thấy Trương Thúy Sơn đang ngồi bên cạnh sắc mặt lo lắng nhìn mình, thì hoảng loạn ôm chầm lấy ông, nước mắt không ngừng tuôn, nức nở.

"Ngũ ca....thiếp tưởng sẽ không được gặp chàng nữa huhu"

Trương Thúy Sơn vỗ nhẹ lên lưng Ân Tố Tố thấp giọng an ủi
" không sau....không sau nính đi, đừng khóc"

Lúc này bà mới bình tĩnh lại, nhìn xung quanh rồi nhìn Trương Thúy Sơn hỏi: " Ngũ ca chúng ta đang ở đâu?"

Trương Thúy Sơn cũng nhìn xung quanh một lần nữa rồi nói với Ân Tố Tố: "Huynh cũng không biết!"

Ngây lúc hai người đang gối gắm thì cửa thạch động bỗng mở ra, bước vào là một tiểu cô nương mười bốn mười lăm tuổi, bước chân nhẹ nhàng của người tập võ, gương mặt thanh tú diệu dàng, tay bưng măm gỗ trên đó là hai chén thuốc đen tuyền, khi thấy hai người trên giường đã tỉnh thì sắc mặt bỗng vui vẻ, bước nhanh hơn để măm thuốc trên bàn đá, vội vàng tiến về phía giường đá, cuối xuống hành lễ cung kính nói.

"Nô tỳ tiểu Mai tham kiến lão gia...phu nhân, lão gia...phu nhân  hai người cuối cùng cũng tỉnh, cung chủ mà biết hai người đã tỉnh thì chắc chắn sẽ vui mừng."

Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố nhìn thấy tiểu cô nương đó bỗng nhiên quỳ xuống rồi nói những lời khó hiểu, thì hỏi ngược lại:

"Ngươi là ai?? Tại sao chúng ta lại ở đây?"

Tiểu Mai cung kính đáp: " Dạ, tiểu Mai là nha hoàn mà cung chủ xấp xếp để hầu hạ lão gia và phu nhân, còn tại sao hai người lại ở đây thì là thế này, ngày đó Lục tiền bối và Si trưởng lão đưa hai người về, vì hai người bị thương quá nặng nên phải để hai người nằm trên giường Hàn Ngọc này để chữa trị, cung chủ vì không muốn ai làm phiền đến việc hai người trị thương nên để hai người ở trong này. A! Nô tỳ phải đi báo cho cung chủ nói lão gia và phu nhân đã tỉnh, lão gia phu nhân hai người chờ nô tỳ một lát"

Nói rồi tiểu Mai liền chạy ra ngoài bỏ lại Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố không hiểu gì nhìn nhau, không để Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố chờ quá lâu từ bên ngoài bỗng truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, trước cửa động liền xuất hiện một nam tử vận huyền y, đeo mặt nạ, khi nhìn thấy người mới đến, hai người liền nhận ra người trước mắt mình là thiếu niên đã ép mình uống viên thuốc khi đó.

Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố cũng không biết tại sao mình lại khẳng định người trước mắt là thiếu niên lúc đó, nhưng cả hai đều tin vào trực giác của mình. Nhưng đều quan trọng là những chuyện này là như thế nào a.

Lúc Trương Kỳ Phong đang xử lý công việc trong thư phòng, thì tiểu Mai, người mà hắn đã phân phó đi chăm sóc cho cha mẹ hắn, bỗng nhiên chạy lại báo cho hắn tin tức mà hắn đã chờ hết 8năm, rằng cha mẹ hắn đã tỉnh, không chằng chờ hắn liền chạy như điên về phía thạch động, khi đến nơi chính mắt nhìn thấy cha mẹ hắn đang ngồi trên giường, đang nhìn hắn đầy nghi hoặc, trứ không phải là thân thể nằm im lặng trên giường băng đó, nước mắt bỗng trào ra, lao nhanh về phía hai người ôm chặt lấy như đứa trẻ bị bỏ rơi....


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info